Thoát Kiếp Nữ Phụ: Nam Phụ Ngươi Đừng Có Quá Đáng

Chương 3: Đụng mặt nữ chính


Đọc truyện Thoát Kiếp Nữ Phụ: Nam Phụ Ngươi Đừng Có Quá Đáng – Chương 3: Đụng mặt nữ chính

Lăng Vũ Huyền chọn trung tâm EZENPAZE, một trung tâm thời trang nổi tiếng.

Thật ra thì nó cũng không phải nổi tiếng hoàn toàn nhưng có lẽ là trước đây Lăng Vũ Huyền chưa bao giờ vào đây. Vì là chưa từng đến đây nên cô mới có thể tự do lựa đồ mà không bị ai soi mói.

Nhưng mà cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Lăng Vũ Huyền vừa buớc vào thì có vài đạo ánh mắt dừng trên người cô soi mói có khinh thường có.

Kiến cô nhớ đến câu “tự tạo nghiệt không thể sống “, cô bất đắt dĩ xoa xoa chán.

Lăng Vũ Huyền nhìn xung quanh, đám nhân viên phục vụ xem cô như người vô hình vậy bắt đầu tụm lại với nhau nói xấu cô.

Sắc mặt họ chẳng mấy tốt đẹp lắm, ánh mắt nói rõ: tôi khinh thường cô, tránh xa tôi ra.

Khoé miệng cô triệt để co giật, này tđn lại ntn cô bị tổn thương nghiêm trọng nha, không phải bình thường mà là hết sức nghiêm trọng.

Cô mâu quang thoáng lạnh, vẽ mặt khôi phục vẽ lạnh nhạt, giọng nói của cô không nghe ra vui buồn:


” Thế nào không chào đón tôi sao?”

Mấy nữ phục vụ nghe vậy thì lập tức tặng cho cô một cái nhìn miệt thị. Lăng Vũ Huyền cười lạnh một cái sau đó lại tiếp tục không mặn không nhạt nhìn xung quanh rồi kết luận:

” Trong này hẳn có máy nhắm đi, tôi sẽ nói lại với quản lý của các người hình như không biết dạy nhân viên dành một vẽ mặt như thế nào với khách hàng.”

Để chứng minh hành động của mình, Lăng Vũ Huyền cũng rút điện thoại của mình trong túi sách ra. Một nữ phục vụ dường như thấy tình hình không ổn lập tức chạy lại cuối người với Lăng Vũ Huyền : ” Lăng tiểu thư, thất lễ rồi “

Không phải họ sợ Lăng Vũ Huyền mà là sợ để lại danh tiếng xấu cho khu thời trang này, đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ bị đuổi việc.

Lăng Vũ Huyền nhìn chằm chằm cái điện thoại, không nhìn lấy nữ nhân viên đang cuối đầu kia, trượt một dãy số sau đó đưa lên lỗ tai : ” Xin chào, tôi là khách hàng đến khu thời trang của các anh, anh là quản lý phải không? có thể ra gặp tôi một lát được chứ ?”

Tiếng nói của Lăng Vũ Huyền rất nhẹ, mặt dù có dùng kính ngữ nhưng giọng điệu của cô rất nhẹ tựa như một cộng lông, nhưng sức nặng của nó đủ để đánh một phát vào lòng người ở đây, bọn họ mồ hôi đã ướt đẩm lưng.

Thật ra rất nhiều lời đồn về tiểu thư Lăng Thị này nhưng thật không ngờ vị tiểu thư này khó chơi đến vậy..

Khoảng chừng 5 phút một nam nhân độ tuổi từ 25-26 tuổi một thân bộ vest lịch sự bước ra, hắn rất mĩ giống như một bức tranh mà thượng đế đem tặng cho nhân loại.

Hắn không nhanh không chậm đi đến chổ của cô, mâu quang lướt qua mấy nhân viên vẽ mặt xám trắng ở đây sau đó quay lại nhìn Lăng Vũ Huyền một bên vẽ mặt như không có việc gì xãy ra:

” Là vị tiểu thư này tìm tôi sao “

” Chào anh, anh hẳn là quản lý đi. ” Lăng Vũ Huyền nhìn lướt qua anh ta sau đó mâu quang chẳng có chút xíu nào gọi là giao động, mĩ nam cô thấy rất nhiều cũng không phải lần đầu được nhìn đến.

Hắn ta cũng không có thái độ gì khác chỉ hơi đánh giá sau đó thu liễm đi ngay trong lòng cảm khán: vị tiểu thư khí chất thật giống người kia.

” Phải”


Lăng Vũ Huyền nhết mép cười lạnh : ” Tôi nghĩ nhân viên phục vụ của các anh tuyển chọn ngày càng xuống cấp rồi nhỉ. “

” Việc này …. ” Anh ta chuyển mắt nhìn mấy nhân viên đang cuối đầu phía dưới, anh biết nhân viên của anh rất thành thật sẽ không đắc tội với khách hàng như vậy chứ?

” Ai! nếu anh không tin, hãy xem máy nhắm đi, xem thử có chuyện gì ” Lăng Vũ Huyền vẫn tươi cười như trước như đáy mắt của cô là một mãnh lạnh lẽo kiến người khác run sợ

Quản lý lập tức hiểu ra một điều, hôm nay không giải quyết việc này chỉ sợ sau này khu thời trang này danh tiếng chỉ sợ không còn, đang lúc đang rối răm thì một giọng nói thanh thúy vang lên:

” Có chuyện gì ?”

Giọng nói rất trong kiến cho Lăng Vũ Huyền và mọi người trong lòng ca thán không thôi, quay lại nhìn một bóng dáng mảnh khảnh xuất hiện

” Cô rất đẹp, tựa như một tiểu thiên sứ chói lóa giữa dòng người vội vã, cô là một bức tranh từ thượng đế mang xuống trái đất như để chiếu rộng cả một vùng đất. Mái tóc đen hình thác nước, gương mặt trắng lạnh kiến người khác hâm mộ, đôi mắt một mảnh lạnh lùng kiến người khác run sợ, cả người cô là một cổ u lan thần bí kiến cho mọi người không chống lại sự hấp dẫn mà dỏi theo. Dáng người cô tựa như yêu nghiệt kiến nam nhân nhìn thấy liền muốn phạm tội “

—— Trích Ngân Hoa chi lệ, miêu tả nữ chính.

Lăng Vũ Huyền sững người ở đó, hồi lâu mới hoàn hồn, cô gặp nữ chính – Tiêu Nhã Vi trong ngày đầu tiên xuyên đến đây lại còn trong tình cảnh ” cẩu huyết” như vậy, thật không biết nên khóc hay nên cười.

Cô phải công nhận nữ chính rất đẹp, rất mị hoặc lòng người kiến lòng cô nãy sinh ra hâm mộ nhưng tuyệt đối không phải là yêu thích gì. Mắt Lăng Vũ Huyền rũ xuống, đôi con ngươi kia nghĩ gì nói lên điều gì chắc cũng không ai biết được.


Có lẽ với nữ nhân khác khi thấy nữ nhân đẹp hơn mình sẽ ghen tị nhưng cô thì không, sắc đẹp lúc trước của cô chỉ hơn chứ không kém Tiêu Nhã Vi, cô từng đi đến đâu cũng có rất nhiều người hâm mô nhưng đó chỉ là trước kia, cô không bao giờ ý kiến gì về ngoại hình của mình, dù chỉ một chút.

Tiêu Nhã Vi xõa mái tóc đen dài, mặt một chiếc váy màu đen ôm sát đường cong của mình cộng thêm đôi giày cao gót kiến cho người ta nhìn thấy chỉ có thể gưỡng mộ mà thôi.

Quản lý thấy Tiêu Nhã Vi đến thì lập tức cung kính cuối người: ” Tiêu Thiểu thư, vị tiểu thư này nói nhân viên chúng ta phục vụ không tốt ….”

Lời còn chưa nói xong Tiêu Nhã Vi đã trừng mắt nhìn nữ phục vụ kia rồi quay qua Lăng Vũ Huyền không mặn không nhạt nói : ” Thật xin lỗi, Lăng Tiểu thư vụ việc lúc nãy sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng ” sau đó lại cực kì đúng mức lấy một tấm thể giảm giá màu bạc : ” đây là thẻ ưu đãi 25%, coi như đây là quà bối thường, nữ nhân viên này tôi sẽ đuổi cô ta đi “

Lăng Vũ Huyền nở nụ cười nhạt, trong lòng lại ca thán nữ chính vẫn chính là nữ chính, việc làm cũng khác hẳn tôm tép nhãi nhép nhân vật phụ đi.

Nghĩ thế Lăng Vũ Huyền rũ mặt không biết nghĩ sau đó cong mi : ” Vị tiểu thư này, nghe lời cô nói hình như gống như tôi đang gây sự thì phải?”

Sau đó cô hơi nghiên đấu mắt lạnh đảo qua : ” Tôi nói nhân viên phục vụ khách hàng chính là coi khách hàng như thượng đế chứ không phải khất cái bên đường. Đôi mắt khinh thường cũng phải dùng cho đúng loại người, lời nói châm chọc phải biết cách chỉnh ngữ, nói người khác thì cũng phải xem bản thân ….. việc hôm nay chỉ thế thôi về phần ưu đãi 25% nhà tôi cũng không thiếu, nhưng nếu vị tiểu thư này đã nói thế tôi cũng không ngại. “

Tiêu Nhã Vi cứng người nhìn Lăng Vũ Huyền, lúc nãy cô cho rắng Lăng Vũ Huyền chính là muốn gây sự nhưng giờ xem ra rất không phải….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.