Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 19: Viện trưởng phu nhân


Đọc truyện Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc – Chương 19: Viện trưởng phu nhân

Edit: Hy

“Yamahaaaa ——!”

(thực ra thì tui không biết con quái vật này kêu như thế nào nên tui tự phịa ra đấy =)))

Con quái vật há rộng miệng, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng. Nó so với con quái vật bị Tần Phú giết chết thì to hơn gấp ba lần, riêng cái đầu của nó đã to bằng nửa cơ thể của con quái vật kia, chưa kể đến hàm răng sắc nhọn như lưỡi cưa điện khiến người ta rùng mình.

Thân thể Tiếu Kha Ngải run rẩy kịch liệt, cậu ta ở gần con quái vật nhất, có thể nhìn thấy rõ ràng cái bắp chân của Lam Nguyệt Thược còn mắc kẹt giữa hàm răng của nó… Và bên cạnh cậu ta, còn có thân thể không còn nguyên vẹn của Lam Nguyệt Thược.

Lâm Kiều: “Cậu còn ngây người cái gì, mau chạy đi!”

Lâm Kiều lao về phía trước, kéo mạnh Tiếu Kha Ngải một cái. Lần này trực tiếp thức tỉnh Tiếu Kha Ngải, cậu ta hoảng sợ hét lên, vội vã từ dưới đất bò dậy.

“Bẹpp” một tiếng, Tiếu Kha Ngải không cẩn thận giẫm vào con ngươi của Lam Nguyệt Thược, trong nháy mắt, cậu ta lại trở lên hoảng loạn.

“Xin lỗi, xin lỗi!!”

Cậu ta kêu khóc cả đường, trong vô thức được Lâm Kiều kéo đi.

Mặc dù con quái vật có thân thể rất lớn, nhưng phản ứng lại hết sức chậm chạp. Sau khi mọi người chạy ra xa mấy mét mới tức giận rống lên một tiếng, đung đưa thân thể muốn đuổi tới ——

Nó từ trong bóng tối bò ra ngoài, chỉ thấy dưới cái đầu khổng lồ kia, là vô số tay chân đã bị gãy cụt tạo thành, nhìn qua giống như một khối thịt lồi lõm.

Mọi người chạy lên cầu thang, con quái vật lập tức dùng đầu đập mạnh vào tường, làm cho những hòn đá rơi xuống tới tấp, một trong số đó đập vào chân Văn Lộ Na, khiến cô suýt thì ngã xuống.

Ở đầu cầu thang là một thông đạo tối tăm. Lúc này, hơn nửa cái cầu thang đều bị quái vật phá huỷ, Tần Phú đẩy Văn Lộ Na một cái, đem cô đẩy vào bên trong thông đạo, sau đó cũng đẩy Tiếu Kha Ngải vào.

Cự thú: “Yamahaaaa!”

Nó không ngừng gầm thét, thân thể cao lớn cứ thế rung chuyển kịch liệt. Nhưng mà mọi người đã chui vào trong thông đạo, thoát khỏi không gian lòng đất tối tăm.

Thông đạo quanh co, Văn Lộ Na nhanh chóng leo lên phía trước, sau đó thắc mắc: “Đó là cái gì vậy?!”

“Tôi không biết, “

Tần Phú nói, “Nhưng trên cơ thể nó mọc đầy những đoạn chân tay cụt gãy, chẳng trách tay chân của những người ở đây đều bị tách rời.”


Thông đạo chẳng hề dài, rất nhanh đã đi đến điểm cuối. Văn Lộ Na phá tan cánh cửa ở cuối, sau đó quay đầu lại nói: “Chúng ta —— a!”

Một cái tay từ ngoài cửa tiến vào, trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng thì nó đã lôi cả người Văn Lộ Na ra ngoài!

Tiếu Kha Ngải: “Là Trần Uy!!”

Ở ngoài thông đạo, Trần Uy giống như u linh xuất hiện, hắn một tay bóp chặt cổ Văn Lộ Na, trên cánh tay nổi đầy gân xanh.

Tiếu Kha Ngải: “Buông cô ấy ra!”

Cậu ta lao ra ngoài rồi ôm chặt lấy eo Trần Uy, bởi vì động tác quá nhanh, Lâm Kiều ở bên trong thậm chí còn chưa kịp ngăn cậu ta lại.

Tuy nhiên, ngay trong khoảnh khắc Tiếu Kha Ngải ôm lấy Trần Uy, Trần Uy liền kêu thảm một tiếng, ném Văn Lộ Na ra.

Tiếu Kha Ngải: “…”

Văn Lộ Na nhẹ nhàng rơi xuống đất, trong lòng bàn tay lộ ra một hòn đá đẫm máu —— hòn đá này là cô vừa nhặt từ trong lòng đất, góc sắc nhọn của hòn đá cắt mạnh vào cánh tay Trần Uy, vì vậy mới có thể trốn thoát.

Trần Uy phẫn nộ cúi đầu, cùng Tiếu Kha mặt đối mặt, Tiếu Kha Ngải yên lặng buông tay, nói: “Tôi, tôi xin lỗi…”

Văn Lộ Na: “Cậu ngốc à, mau chạy đi!”

Cách đó không xa, có mấy chục con tang thi đang tiến về hướng này, Tiếu Kha Ngải nhanh chân muốn chạy, lại bị Trần Uy kéo lấy cổ áo ——

Một thanh đoản đao bay vọt tới, đem cổ áo sau gáy của Tiếu Kha Ngải cắt rời. Trần Uy sững sờ, Tiếu Kha Ngải vội vàng bắt lấy thanh đoản đao, sau đó vội vàng bỏ chạy.

Chỗ này nằm ở gần cầu thang tầng hai, chỉ cần đi qua một cái hành lang là có thể lên tới tầng hai. Tang thi ở phía sau điên cuồng đuổi theo bọn họ, còn Trần Uy thì quay trở lại, nhặt thanh đao mà hắn làm rơi trên mặt đất.

Tiếu Kha Ngải chạy trốn thở không ra hơi, cánh tay nặng nề kéo lấy Lâm Kiều.

“Mảnh… mảnh bản đồ thứ tư cùng chìa khóa…”

Cậu ta thở hồng hộc, đứt quãng nói, “Em từ trên người Trần Uy… Tìm thấy rồi!”

Trong tay Tiếu Kha Ngải nắm chặt thứ gì đó, chính là mảnh bản đồ cuối cùng và một chiếc chìa khóa.

Lâm Kiều nói: “Làm tốt lắm.”


Cậu nhìn về phía Tần Phú, ngay lập tức, Tần Phú cũng lấy ra ba phần tư tấm bản đồ đã thu thập trước đó, đem mảnh cuối cùng hợp lại trên bản đồ.

Tang thi vẫn đuổi theo không hề dừng lại, bọn họ vừa chạy trốn vừa nhìn kĩ toàn cảnh tấm bản đồ—— căn phòng cuối cùng là ở tầng ba, ẩn trong khoảng trống giữa phòng thứ nhất và phòng thứ hai, cần phải thông qua cửa ngầm để tiến vào.

Tần Phú: “Lên tầng ba!”

Trần Uy vẫn chưa đuổi kịp, còn tang thi thì hành động khá chậm chạp. Mọi người thừa cơ hội này mà một đường chạy lên tầng ba, đem tang thi bỏ lại đằng sau.

Lớp tường giữa phòng thứ nhất và thứ hai ở hành lang bị bong ra, để lộ những viên gạch màu đỏ sẫm. Tiếu Kha Ngải nhào tới lục lọi một lúc, trong hỗn loạn, chìa khóa bất ngờ đâm vào một khe hở cực nhỏ, chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, vách tường xoay chuyển, một cánh cửa mở ra trước mặt bọn họ.

Trên cửa có treo một tấm biển, mặt trên có ba chữ —— phòng viện trưởng.

Phòng viện trưởng đóng chặt nhiều ngày cuối cùng cũng bị mở ra, mọi người tiến vào bên trong, Tần Phú trở tay đóng lại cửa phòng, vách tường lần thứ hai xoay chuyển, đem căn phòng từ từ ẩn giấu đi.

Phòng viện trưởng không lớn, thậm chí còn không to bằng phòng Vương Na hay phòng Trần Uy. Ngay chính giữa phòng, có kê một chiếc bàn làm việc, trên tường thì là một cái giá sách và một cái kệ đựng hồ sơ, ngoài ra không hề có thêm bất kì thứ gì khác.

Trên bàn làm việc có đặt một khung ảnh, Lâm Kiều cầm nó lên, phát hiện kính của khung ảnh đã bị vỡ, phía dưới hoa văn chồng chéo như mạng nhện, là một tấm ảnh cưới nhiều năm trước.

Trong hình là viện trưởng khi còn trẻ và một người phụ nữ xinh đẹp, dưới góc phải còn có một hàng chữ nhỏ, viết “Lục & Tần Nhã”.

Văn Lộ Na nói: “Đây là ma nữ trong sơn động.”

“Còn những thứ này thì sao?”

Lâm Kiều đặt một tấm ảnh cũ khác cạnh ảnh cưới, bên trong là hai người phụ nữ có khuôn mặt tương đồng, nhưng không phải là một người.

“Chỉ có người phụ nữ bên trong ảnh cưới mới thật sự là Tần Nhã, cũng đồng thời là nữ quỷ.”

Văn Lộ Na chỉ vào mấy tấm hình còn lại rồi nói, “Còn người phụ nữ trong những tấm hình này đều là một người khác.”

Bọn họ từng cho rằng người phụ nữ trong tấm hình chụp chung với viện trưởng cùng cha của viện trưởng và tấm chụp với Trần Uy lúc nhỏ là Tần Nhã. Bây giờ mới biết, hóa ra bức ảnh duy nhất có Tần Nhã chỉ là ảnh cưới, còn người bị bọn họ cho rằng là Tần Nhã… Chỉ sợ đều là A.

Lâm Kiều lấy bức ảnh cưới ra khỏi khung hình, đặt nó cùng mấy tấm hình khác vào bên trong nhật ký của Tần Nhã.

Tần Phú đứng ở cạnh giá đựng hồ sơ, khẽ lật một tập hồ sơ từ nhiều năm trước, quay đầu nhìn về phía Lâm Kiều, nói: “Lại đây.”


Lâm Kiều: “Không.”

Tần Phú: “…”

Hắn im lặng đi về phía Lâm Kiều, kéo thanh niên về phía mình.

“Ở đây có hồ sơ của Vương Na, “

Tần Phú nói, “Vương Na rất nhiều năm trước đã từng tới bệnh viện tâm thần, khi đó viện trưởng vẫn chưa đính hôn.”

Trên mặt giấy ố vàng của tập hồ sơ có dán ảnh của Vương Na, cô ta trẻ hơn so với hiện tại, nhưng tướng mạo vẫn xấu xí như cũ.

Bên cạnh tên là chức danh công việc, viết rõ ràng ba từ – y tá trưởng.

Lâm Kiều nhăn lại mày: “Y tá trưởng…”

Trong nhật ký của nhân viên công tác bệnh viện tâm thần, y tá trưởng cùng viện trưởng tiền nhiệm có quan hệ mờ ám, mà ở bên trong nhật ký của Tần Nhã, y tá trưởng lại cùng A có mô tả trùng hợp…

Tiếu Kha Ngải lại gần nói: “Lẽ nào A không phải y tá trưởng, mà là một người khác?”

Lâm Kiều trầm mặc vài giây, nói: “Nếu A chính là y tá trưởng, còn y tá trưởng chính là Vương Na thì sao?”

Tiếu Kha Ngải cả kinh: “Sao lại thế?” Cậu ta chỉ vào A trong hình nói, “Khuôn mặt này… Sao có thể như thế được!”

“Không, ” Văn Lộ Na vuốt cằm nói, “Cũng có thể là bị hủy dung, thế nhưng với trình độ hủy dung này thì tôi cũng không thể nhận ra được.”

Tiếu Kha Ngải nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng trong ảnh chụp, sau đó nghĩ đến cái kia khuôn mặt dữ tợn của Vương Na, không nhịn được mà rùng mình một cái.

Cậu ta lại nói: “Nhưng cũng không đúng, A nhận nuôi Trần Uy, nếu như Vương Na chính là A, Trần Uy làm sao sẽ giết cô ta?”

Văn Lộ Na nói: “Nếu như sau khi Vương Na bị hủy dung, tính tình trở nên thay đổi, đối xử với Trần Uy không ra sao, cho nên mới dẫn đến việc Trần Uy ghét cô ta thì sao?”

“Còn có thể như vậy?”

Tiếu Kha Ngải cau mày nói, “Nhưng mà Vương Na hiện tại đã chết, chúng ta cũng không thể biết được đáp án từ trong miệng cô ta.”

Tần Phú nói: “Thế nhưng Trần Uy còn sống.”

Tiếu Kha Ngải nhất thời kinh ngạc: “Chờ đã, lẽ nào chúng ta phải trở về tìm Trần Uy?!”

Lâm Kiều suy tư nói: “Nếu như có thể giải quyết đám tang thi, chúng ta có thể ép hỏi Trần Uy.”

“Khoan khoan, hành động này…!”


Tiếu Kha Ngải nói, “Như vậy quá nguy hiểm! Thà để hắn tìm tới chúng ta —— “

Ầm!

Có một vật nặng đập ở trên vách tường, làm rung chuyển cả căn phòng. Tiếu Kha Ngải bị dọa sợ, nhìn thấy ở trên vách tường chỗ cửa sổ bị bổ ra một vết nứt, trong khe hở, thanh đao thu lại, ngay sau đó lại nặng nề đập xuống.

Lâm Kiều: “Ầy, đúng như cậu mong muốn luôn.”

Tiếu Kha Ngải: “…”

Thanh đao mạnh mẽ vung xuống, mỗi lần như thế thì vết nứt đều sẽ mở rộng một chút. Đá vụn văng tung toé, bụi trong phòng bay mù mịt, mặt đất không ngừng rung chuyển.

Bên trong phòng của viện trưởng không có chỗ có thể trốn. Tiếu Kha Ngải trơ mắt nhìn bức tường vỡ vụn, vừa định nói gì đó, thì thấy Lâm Kiều một bước tiến lên, dùng chìa khóa mở cửa phòng viện trưởng.

Vách tường xoay chuyển, thân hình cao lớn khác hẳn với người thường của Trần Uy xuất hiện trước mặt mọi người. Tay hắn nắm thanh đao, sắc mặt lạnh lùng, ở phía sau còn có bầy tang thi đang không ngừng gào thét, nhưng chúng chỉ dám đứng cách hắn ở một khoảng cách nhất định.

Nhìn mọi người bên trong phòng viện trưởng, trên mặt Trần Uy hiện lên một nụ cười khinh bỉ. Hắn nhanh chân bước vào trong phòng, một giây sau, cánh cửa phòng viện trưởng tự động đóng lại, đem tang thi thanh ngăn cách ở bên ngoài.

Trần Uy: “…”

Trong nháy mắt, hắn lập tức trở nên kinh ngạc khi Tần Phú như một con báo mà vọt về phía hắn.

Trần Uy lập tức nhặt thanh đao lên, sức lực của hắn rất lớn, nhưng về tốc độ lại theo không theo kịp Tần Phú. Mấy giây sau, máu bắn tung toé, trên bắp thịt rắn như đá của Trần Uy đã xuất hiện vài vết thương, máu chảy đầm đìa.

“Rầm” một tiếng, Trần Uy quỳ một gối xuống nền đất, nhưng hắn ta vẫn không dừng lại mà tiếp tục vung đao lên, hướng về phía Tần Phú bổ thẳng xuống ——

Tần Phú: “Lâm Kiều!”

Vào khoảnh khắc Trần Uy giơ thanh đao lên, Lâm Kiều đã xông tới, đạp lên lưỡi đao, mượn lực nhảy lên, đoản đao chém mạnh xuống—— đem mặt Trần Uy chia ra làm hai!

Xì xì.

Lưỡi dao xuyên qua da thịt… Mà không hề có một giọt máu tràn ra.

Lâm Kiều nhảy xuống đất, ngẩng đầu nhìn về khuôn mặt của Trần Uy, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.

Khuôn mặt hắn bị cắt ra làm hai mảnh rơi xuống đất, mà ở bên dưới lớp da, còn có một khuôn mặt khác.

Tiếu Kha Ngải giật mình nói: “Ngươi, ngươi là…”

Người trước mặt bọn họ có thân thể của Trần Uy, nhưng lại có một khuôn mặt xấu xí khác… Một khuôn mặt mà bọn họ không thể quen thuộc hơn được nữa, xấu xí đến mức ma chê quỷ hờn.

Vương Na đứng tại chỗ, thẫn thờ mà nhìn Lâm Kiều, khóe miệng lại quỷ dị nhếch lên, cứng ngắc mà nở ra một nụ cười lạnh lẽo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.