Đọc truyện Thoát Bắc Giả – Chương 73: Cô quản gia
“Mấy năm nay, cuộc sống ở Triều Tiên đã khá hơn rất nhiều rồi.”
Shibata Takama mở đầu rất trực tiếp, Im Dong Kwon sợ hết hồn: nếu như mấy mẩu ruộng hoang vu, thôn trấn thiếu hụt nhiên liệu, đám người không đủ dinh dưỡng kia cũng có thể gọi là “khá”, vậy thì lúc “không khá” là như thế nào? Đúng thật là không tưởng tượng nổi.
Phớt lờ cảm xúc của người nghe, ông lão nói tiếp: “Có ăn có mặc, con cháu được ở chung với bố mẹ… Dù không tự do nhưng chí ít vẫn có thể sống tiếp.”
Sourin ngồi bên khẽ gật đầu, bày tỏ đồng ý.
Lời phản bác bị nuốt xuống, Im Dong Kwon cẩn thận giữ im lặng.
“Anh Im đây đến từ phía Nam, không thích ứng với cuộc sống nơi này cũng là điều bình thường.”
Để ý thấy ánh mắt anh ta, Shibata Takama thản nhiên nói tiếp: “Nhưng anh phải tin rằng, nhân dân Triều Tiên chọn Đảng Lao động, chọn Kim Thị không phải là vì dốt nát hay ngu xuẩn.”
“Tôi…”
Không đợi Im Dong Kwon mở miệng, Sourin đã bĩu môi xem thường: “Thầy à, đừng để ý đến anh ta, đám thùng cơm ở Cơ quan Tình báo không được việc gì, chỉ giỏi nhất là tẩy não.”
Ông lão vỗ lên mu bàn tay cô, quay lại nói tiếp: “Triều Tiên bị kẹp giữa ba nước Trung, Nhật, Nga, là chiến trường để các cường quốc đấu sức xưa nay. Vì người Triều Tiên, Kim Nhật Thành dẫn dắt Đảng Lao động, muốn giành lấy tôn nghiêm thuộc về mình.”
Nói chậm lại, Shibata Takama giương mắt nhìn sang, ánh mắt kiên định trong veo.
Trong thân xác già yếu ấy vẫn loáng thoáng bóng dáng của cậu thiếu niên mang chủ nghĩa lý tưởng năm đó: “Tôi không biết ở Hàn Quốc các anh được giáo dục thế nào, nhưng ở đây, tri ân báo đáp là phép đạo đức cơ bản, cũng là nguồn gốc của tính hợp pháp trong chính quyền.”
“Thứ cho tôi nói thẳng,” Im Dong Kwon hắng giọng, “Độc tài cha truyền con nối, dối gạt bách tính, chèn ép kiều dân, vừa hay cũng là cái ‘chính phủ hợp pháp’ đấy.”
Như thể đoán được anh sẽ nói thế, Shibata Takama cười nhạt: “Đừng hiểu lầm, tôi không bào chữa cho ai cả. Ai ai cũng đều theo đuổi khát vọng hạnh phúc, cũng có tự do lựa chọn. Nhân dân Triều Tiên sẵn sàng ủng hộ chính quyền Kim Thị, sẵn sàng bị ngăn cách như đà điểu tự mình dối người, đấy đều là quyền lợi của họ.”
Im Dong Kwon gật đầu, bày tỏ mình hiểu được đạo lý đấy.
Ông lão thở dài: “Nhưng kiều dân thì không như vậy, bọn họ bị lừa gạt, dưới cái sự dối trá của phim ảnh và văn nghệ, cứ ngỡ về nước rồi sẽ có được cuộc sống đẹp, kết quả lại bị làm nô lệ, dù bỏ ra tất cả cũng không nhận được tôn trọng.”
Thoáng dừng lại, Shibata Takama nói tiếp: “Đặc biệt là với những kiều dân thế hệ hai, vì huyết thống đời trước mà mãi mãi không có được sự thừa nhận. Nếu với những người khác còn có thể nói là ‘tự làm tự chịu’, vậy còn những đứa trẻ bị đày đọa chịu khổ thì sao, chúng ta không thể lấy cớ được.”
Đêm gió tuyết trong trí nhớ, bóng dáng gầy gò của Tiểu Ji lần nữa hiện ra trước mắt, Im Dong Kwon chợt thấy lòng căng ra.
“Cho nên bất kể là gì cũng phải thực hiện kế hoạch sơ tán kiều dân – dù không thể sơ tán được tất cả, chí ít cũng có thể cho những linh hồn đang giãy giụa tại địa ngục một chút hy vọng.”
Nói rồi, Shibata Takama đưa mắt nhìn anh, biểu dương niềm tin không hề lay chuyển.
Liên tưởng đến những gì đã nghe đã thấy trên dọc đường đến đây, còn cả những kiều dân đang phải đấu tranh với khó khăn dưới đáy xã hội, Im Dong Kwon vẫn còn lo ngại: “Nhưng…”
“Liệu cậu có tuyệt thực vì ăn không đủ no không? Liệu có thức đêm vì ngủ không đủ giấc không?”
Ông lão nhìn anh, giang hai tay ra: “Sự nghiệp của chúng tôi cũng như thế.”
Im Dong Kwon biết, những vấn đề nêu ra đấy đều chưa được giải quyết, ông ta chỉ đang vận dụng suy luận độc đáo của mình để anh cảm nhận được quyết tâm của đoàn thể kiều dân.
Cơ thể Shibata Takama không được khỏe, nói xong những lời đó thì lập tức thở hổn hển. Sourin quả quyết đứng dậy, không để hai người nói chuyện tiếp nữa: “Thầy nghỉ ngơi đi đã ạ.”
Đối mặt với cô gái đổi khách thành chủ, ông lão bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ bảo: “Đúng là cô quản gia nhỏ.”
Sourin dè dặt đỡ đối phương vào phòng ngủ. Sau khi thu xếp mọi thứ ổn thỏa, cô mới đóng cửa đi ra, dẫn Im Dong Kwon lên cầu thang.
Chính giữa tầng hai là một hành lang rất dài, hai dãy có cả thảy sáu căn phòng đối diện nhau, bình thường để cho các học viên nán lại.
Điều kiện trong phòng còn tốt hơn các gia đình khác ở Triều Tiên nhiều, mọi vật dụng hằng ngày và đồ điện đều có đầy đủ, toàn nhãn mác của Nhật Bản.
Ngoài ra, khăn trải giường cũng được gấp gọn gàng như trong quân đội. Còn có cả phòng tắm riêng và bồn tắm lớn, nước ấm chảy xuống theo đường ống, tạo nên tương phản rõ rệt với gió lạnh mưa ướt trên đường.
Im Dong Kwon ngâm mình trong nước nửa giờ, đến khi xương cốt mềm ra, nước ấm dần nguội thì mới vọn tường bước ra.
Đầu giường đặt một bộ quần áo ngủ mới tinh, cầm trong tay mềm như vân, xúc cảm tỉ mỉ đã lâu kia dội thẳng vào nội tâm, khiến anh ta suýt rơi nước mắt.
Không hổ là trụ sở bí mật của đặc công đào tạo cao cấp của Cục Điều tra.
Sourin ở ngay phòng bên, cửa sổ đối diện vườn hoa, vừa có thể đề phòng nguy hiểm vừa có thể thực hiện giám sát, rất phù hợp với phong cách của cô.
Đây cũng là lần đầu tiên hai người không ở chung với nhau trong mấy tháng qua.
Khả năng cách âm trên tường rất tốt, nằm trên chiếc giường ấm áp thoải mái, anh ta không nghe thấy bất cứ tiếng ồn nào. Dù vô cùng mệt mỏi nhưng có lăn qua lăn lại mấy Im Dong Kwon vẫn không ngủ được, chỉ cảm thấy bất an trong lòng ngày một dâng cao, cuối cùng không nén nổi xoay mình ngồi dậy, sải bước đi ra khỏi phòng.
Nhưng anh ta còn chưa kịp gõ cửa phòng bên thì người bên trong đã nghiêm nghị chất vấn: “Chuyện gì?”
Thấy đối phương không có ý định để anh vào, Im Dong Kwon thì thầm qua cửa: “Sourin, như thế này không được.”
Bản lề chuyển động, bên khung cửa xuất hiện một kẽ hở, đôi mắt như mắt mèo nấp trong bóng tối lóe lên tia sáng phòng bị: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Anh ta vội vã chen người vào, gấp gáp nói: “Không phải tôi rảnh quá sinh nông nổi đâu, nhưng thật sự kế hoạch có sơ hở.”
Sourin cau mày, chần chừ thả lỏng nắm tay.
Cửa phòng tắm đang để mở, hơi nước mù mịt bốc lên nhuộm ướt cả phòng. Trên người cô chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng, rõ ràng là vừa đi ra khỏi bồn tắm, mái tóc đen xõa tung trên vai dễ dàng khuấy đảo suy nghĩ của Im Dong Kwon.
“Nói đi, sơ hở chỗ nào?”
Cô khoanh tay dựa vào mép giường, trong mắt không hề che giấu vẻ mệt nhọc.
Im Dong Kwon nuốt nước bọt: “Cô không đồng ý với quan điểm của Shibata Takama, bản thân cũng phản đối kế hoạch này, đúng không?”
Sourin nghiền ngẫm cân nhắc rồi nhướn mày: “Vì sao lại nói vậy?”
“Lính đánh thuê là giống bợ đỡ nhất trên thế giới này, không thể đánh một chiến dịch biết chắc là thua được.” Anh ta cố gắng thong thả, vừa nói vừa sắp xếp lại ý nghĩ, “Kiều dân không sống nổi ở Triều Tiên, dù thành công hay hy sinh cũng không có vấn đề gì, nhưng cô thì sao? Dựa vào đâu mà đánh cược cả mạng sống vì họ?”
Đôi môi đỏ chu lên, huýt sáo thành tiếng: “Hiếm khi thấy có dịp công tử Im thông minh nhỉ.”
Phớt lờ màn nhạo báng rõ rệt, Im Dong Kwon cắn răng nói: “Lee Jung Ho bị Cơ quan Tình báo khống chế, không thể chứng minh được sự tồn tại của máy laser. Sau khi hệ thống Argus lan truyền tín hiệu hình ảnh, chính phủ Triều Tiên cũng sẽ sớm tìm ra sơ hở, nên không thể đàm phán được.”
Vật phẩm và tiền đề giao dịch đều đã bị phủ định, cả kế hoạch còn chưa bắt đầu mà có vẻ đã kết thúc.
Anh ta tập trung chú ý vào vấn đề quan trọng hơn: “Trước kia cô đã nói, lúc kiều dân sơ tán thì chúng ta có thể thoát thân từ Triều Tiên – thực ra thì, chết ở đây cũng không sao, nhưng không thể hy sinh một cách vô ích được. Cô phải cho tôi biết toàn bộ kế hoạch.”
“Không có kế hoạch.” Sourin nhún vai làm vẻ vô tội.
Như quả bóng bị kim chích nổ, Im Dong Kwon mất khống chế cảm xúc, cắn răng nghiến lợi nói: “Cổng Internet thuộc về bộ phận tình báo của Triều Tiên. Lúc nhậm chức sẽ phải tiến hành thẩm tra bối cảnh, cô định để tôi nói gì đây?!”
“Nói thật.”
Anh ta hừ lạnh: “Bị uy hiếp? Bị cô bắt giữ? Tới Triều Tiên là vì mục đích phá hoại?”
Người phụ nữ nghiêng đầu như thể nghiêm túc suy tính đề nghị này, trầm ngâm bảo: “Thật ra cũng không phải không được…”
Im Dong Kwon nghẹn lời không nói nổi, chỉ cảm thấy trong lòng bực tức, hận không thể đập đầu vào tường.
Không để im lặng kéo dài quá lâu, Sourin ngồi xếp bằng trên giường, châm một điếu thuốc: “Anh chính là anh, Im Dong Kwon. Sĩ quan tình báo Nam Hàn, được tư tưởng Chủ Thể tác động cảm hóa nên xa xứ, bỏ tối theo sáng, tới đây để tham gia xây dựng cường quốc thế giới.”
“Rồi sau đó thì sao?” Anh ta tức giận hỏi ngược lại, “Dùng hệ thống Argus thu tín hiệu video rồi đăng tải lên mạng lưới quốc tế, để dư luận chú ý rồi bị người Triều Tiên bắt tại trận hả?!”
Sourin duỗi chân, nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói: “không sai, vừa hay anh có thể lợi dụng cơ hội này để đầu hàng, để lộ tin tức liên quan đến máy laser.”
“Dựa vào đâu mà bọn họ tin tưởng tôi?”
Sourin cúi đầu gạt tàn thuốc, trả lời một nỏi: “Anh vừa đến Triều Tiên, không có cơ hội tiếp xúc với mạng lưới bên ngoài, chỉ có thể mượn máy chủ liên khu vực gián tiếp đăng tải video. Có điều, đến khi xây dựng xong trang web thì hẳn Lee Jung Ho đã từ Hàn Quốc về lại rồi.”
Dựa theo sắp xếp của “hiệp ước phòng thủ chung Mỹ – Hàn”, đặc công bị bắt là tù binh, sẽ bị giam trong căn cứ quân sự Hoa Kỳ. Hệ thống tầm cao giai đoạn cuối* vừa sắp xếp xong tất cả, cân nhắc đến phản ứng kịch liệt của các quốc gia xung quanh, mức cảnh báo của quân đội Hoa Kỳ trú đóng tại Hàn Quốc cũng đã được điều chỉnh lên mức cao nhất.
(*Đây là là một hệ thống tên lửa đạn đạo của Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ được thiết kế để bắn hạ các tên lửa đạn đạo tầm ngắn, trung bình và trung gian trong giai đoạn đầu của chúng.)
Im Dong Kwon tin chắc, dù có được sự giúp đỡ của lính Mamluk thì không ai chạy thoát khỏi nơi này được cả.
Nhưng anh ta không có thì giờ nói ra nghi ngờ, chỉ một lòng truy hỏi: “Không được đánh trống lảng! Trả lời tôi, vì sao người Triều Tiên phải tin tưởng một sĩ quan tình báo Nam Hàn?”
Sourin ngước mắt nhìn lên, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng, lại khiến người ta cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
“Vì Im Jin Kuan đã chết.”
Trong căn phòng yên ắng, giọng cô lạnh như dao: “Người thân mất mạng, người nhà bệnh nặng, bị đẩy vào đường cùng, dù anh có yêu quý Đại Hàn Dân Quốc đến đâu thì cũng sẽ căm hận đến mức ấy.”