Đọc truyện Thoát Bắc Giả – Chương 68: Tường lửa
Như nhớ lại chuyện nào đó rất thú vị, gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ thấp thoáng ý cười, rồi cô nhấn mạnh lại một lần nữa: “Lee Jung Ho chỉ là ngoài ý muốn, nhưng cũng không hẳn là ngoài ý muốn thật.”
Im Dong Kwon nghẹn lời chất vấn: “Vậy còn tôi? Đáng để cô phí hết tâm tư để ‘lung lay’ à?”
Sourin dịu dàng nhắc nhở: “Còn nhớ máy laser ở cảng Aomori không?”
Ký ức mơ hồ lần nữa được đánh thức – đám phần tử vũ trang che mặt không rõ thân phận, kẻ nào kẻ nấy đều cao lớn, dù không thấy rõ dung mạo nhưng lại khá quen…
Nhất thời anh ta trợn to mắt: “Là Anton!”
Người phụ nữ gật đầu: “Chính sách hạt nhân ở Triều Tiên quá cấp tiến, một khi nắm vững công nghệ khai thác uranium thì chắc chắn sẽ gây ra thảm họa. Do đó, chúng ta chỉ có thể xem giao dịch nguyên liệu hạt nhân như là thời cơ, dùng máy laser làm mồi để đổi lại tự do cho đoàn thể kiểu dân.”
Nói đến đây, cô dừng lại một lúc: “Vì trở thành quốc gia hạt nhân, nhất định chính phủ Triều Tiên sẽ đồng ý với giao dịch này.”
Có câu ‘cho con cá không bằng cho cần câu cá’, Im Dong Kwon biết rõ đạo lý đó song vẫn còn nghi hoặc: “Nhưng dựa vào đâu để người Triều Tiên tin cô đây? Đã không thể để máy laser nhập cảnh trước thời hạn, lại không thể mạo hiểm tiết lộ tung tích của máy laser… Thả 48.000 dân tỵ nạn chính trị không phải là trò đùa.”
Sourin tinh nghịch nháy mắt: “Đối với người Triều Tiên thì… Đầu tiên, người có được máy laser là anh chứ không phải tôi; thứ hai, người mà sau này bọn họ sẽ tin tưởng là Lee Jung Ho, cũng không phải tôi.”
“Tôi?!” Im Dong Kwon chỉ tay vào mình, nói với vẻ khó tin, “Với cả, không phải là Lee Jung Ho đã bị…”
“Đúng, anh ta đã bị bắt, giờ đang ở trong tù, có mọc cánh cũng khó thoát nổi, nhưng nhất định tôi sẽ cứu anh ta, cũng như nhất định anh phải theo tôi đến Triều Tiên, cả hai anh là khâu không thể thiếu trong kế hoạch.”
Những mảnh ghép được ghép lại với nhau, trong đầu Im Dong Kwon dần dần hình thành đường nét rõ ràng, xâu chuỗi mọi nguyên nhân hậu quả lại với nhau: tại nhà máy tái chế vật liệu hạt nhân ở tỉnh Aomori, anh ta và Lee Jung Ho bị ép phải cùng hành động, cùng chứng kiến toàn bộ quá trình trộm cắp máy laser; trong buổi sáng mù sương ở cảng Aomori, dựng lên cuộc phục kích, gài tang vật giá họa, cố tình tạo ra lục đục nội bộ, để người ngoài nghĩ rằng anh ta đã cầm máy laser đi…
Nhưng thực chất máy laser vẫn nằm trong tay Sourin, trở thành món cược để cô bảo hổ lột da.
Và những gì Lee Jung Ho chứng kiến hay trải qua, đều là những “sự thật” cô để anh ta thấy, bao gồm cả nguồn gốc và hướng đi của máy laser. Khi chính phủ Triều Tiên nghiêm túc xem xét dùng kiêu dân để trao đổi, tất sẽ xác minh tính xác thực của máy laser, thế nhưng nếu nhân viên tình báo phe mình đã đích thân tham gia vào vụ trộm, thì còn lý do gì để từ chối cuộc mua bán này?
Mà thực tế, điều Im Dong Kwon mong muốn và đạt được đều do cô sắp xếp từ trước, bao gồm cả gặp phải hãm hại và bị ép phải lên Bắc – vì để người nhà bình an, anh ta không có đường để mặc cả, bản thân đem theo máy laser rồi mất tích sẽ là người có tư cách nhất để đưa ra điều kiện đổi chác với chính phủ Triều Tiên, nên Im Dong Kwon chỉ có thể dựa theo yêu cầu của Sourin, dùng máy laser trao đổi kiều dân, mặc dù nó vốn không nằm trong tay anh ta.
Im Dong Kwon bi ai ý thức được một điều, tuy mình sẽ đàm luận chuyện đấy, nhưng kết quả cuối cùng lại đi theo hướng đối phương hy vọng.
Anh ta chần chừ thử nói: “Rõ ràng máy laser không ở chỗ tôi, nhưng cô lại muốn để Lee Jung Ho và người Triều Tiên tin là tôi ra tay hạ thủ. Cứ như thế, dù sau này bọn họ tức nước vỡ bở, lấy tôi ra hỏi tội thì cũng không đạt được bất cứ kết quả gì. Mà lúc đó, thuyền chở kiều dân đã cập bến Nhật Bản rồi.”
“Để đề phòng phổ biến hạt nhân, để bảo vệ hòa bình Đông Bắc Á,” Sourin híp mắt cười nói, “Anh chỉ có thể ‘cắt đứt phòng vệ’.”
Muốn giữ bí mật tuyệt đối thì cần phải dùng đến phòng vệ vô tri tuyệt đối, đấy chính là mục đích của cái ‘cắt đứt phòng vệ’ trong giới tình báo.
Bất kể người Triều Tiên có muốn tra ra tung tích của máy laser hay bất kể Im Dong Kwon phải đối mặt với màn tra tấn ghê rợn, uy hiếp dụ dỗ thế nào, thì bọn họ cũng không thể có được bản cung khai có giá trị – bởi vì anh ta vốn không biết được chân tướng sự thật.
Dù hôm nay Sourin đã tiết lộ tất cả, Im Dong Kwon cũng chỉ có thể khai đúng sự thật, cắt đứt và đồng thời ngăn chặn người Triều Tiên lấy được máy laser.
“Anh đã chịu chưa?” Cô nhướn mày đùa.
Người đàn ông bực tức hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tôi còn có lựa chọn khác hả?!”
“Cũng đúng.” Sourin hài lòng gật đầu, “Cũng không cần phải quá bi quan…”
“Nếu không thì sao?”
“Hiện tại anh có hai con đường: thứ nhất, chột dạ sợ hãi, để người Triều Tiên nhìn ra chân tướng, chịu mọi đau đớn da thịt, cuối cùng trở thành phòng vệ ‘bị’ chặt đứt; thứ hai, diễn xuất cho nhập thần vào, giả vờ đang giữ máy laser, hơn nữa còn thật lòng đầu hàng chính quyền Kim Thị, đợi đến lúc kiều dân được di dời thì lặng lẽ xuất cảnh cùng thuyền, cắt đứt phòng vệ bản thân.”
Im Dong Kwon hừ lạnh khinh thường: “Cô tưởng người Triều Tiên là đồ ngu hả? Chịu để tôi thoát khỏi giám sát trước khi hoàn thành giao dịch à?”
“Trước khi giao dịch hoàn thành, tôi sẽ đi theo anh. Với cả…” Sourin hắng giọng đáp, “Chẳng lẽ anh còn lựa chọn khác?”
Im Dong Kwon nhất thời cứng họng, nhưng trong lòng không còn hốt hoảng nữa, câu cam kết sẽ đồng hành kia đã tiếp thêm cho anh ta không ít sức mạnh và dũng khí.
Cuối cùng hai người quyết định lên đường lần nữa, lúc này trời đã sáng choang. Gió biển Bắc Thái Bình Dương lạnh căm, thủy triều lên xuống dữ dội, nhưng giữa rừng cây lại là sự tĩnh lặng cuối cùng.
Lính gác ở bên kia bờ sông bắt đầu theo dõi thường xuyên hơn, không thể vượt biên từ sông Đồ Môn được nữa, Sourin dứt khoát ném trang bị xuống: “Quay đầu lại, đi về bờ biển.”
Chỉ thấy cô kéo balo nặng trĩu ra, lôi ra hai bộ thiết bị chuyên nghiệp: bình dưỡng khí cỡ nhỏ, mặt nạ thở, chân vịt và đồ lặn đầy đủ, đủ đối phó với bãi đá ngầm và những cơn sóng ở biển cạn.
“Đây là…” Im Dong Kwon trợn mắt há mồm.
Cô vừa vén tóc vừa nói: “Thay đồ đi, chuẩn bị ít nước.”
Hai người trở lại vịnh Posyet, đi vòng qua cửa biển Đồ Môn lén vượt biên.
Nước biển tháng mười hai lạnh như kim băng.
Chỉ là khoảng cách mấy cây số ngắn ngủi trên bản đồ, nhưng khi thật sự chìm vào làn nước thì lại bị kéo dài đến vô tận. Áp lực nước vốn có thể tiếp nhận lại trở nên nặng nề như bị cả Thái Sơn đè lên. Nước sông đập mạnh vào người, dưới sự ảnh hưởng của hải lưu vô hình, đống bùn cát dưới biển tạo thành những lỗ đen có thể nuốt chửng con người bất cứ lúc nào.
Tứ chi Im Dong Kwon đã sớm không nghe theo sai khiến, nếu không phải trước đó đã cột dây thừng vào ngang hông, thì sợ là anh ta đã bị cuốn đi.
Nhiệt độ cực thấp gây mất nhiệt nhanh chóng, máu tuần hoàn càng lúc càng thậm, thậm chí đến não đã không còn hoạt động, chỉ có thể máy móc đi theo.
Hình bóng xinh xắn di chuyển ở trước mắt trở thành tọa độ duy nhất trên biển rộng lớn, hướng dẫn anh ta tiếp tục tiến về phía trước, gắng sức thoát khỏi hỗn độn và mê mang phía sau; bên tai chỉ còn lại tiếng sóng dâng trào và tiếng nước chảy, quanh quẩn trong sự trống rỗng vô tận, bức bách anh ta phải gạt nước, nghĩ đủ cách để ý thức không bị nhấn chìm.
Đã không còn cảm nhận được đau đớn ở vết thương, cái rét thấu xương từ trong ra ngoài đã chiếm lĩnh linh hồn và thể xác.
Nhiều lần đã định buông tay, nhiều lần không tiếp tục nổi, tay chân lạnh băng như khúc gỗ nổi lại bị sợi dây thừng ngang hông kéo đi theo phương hướng chính xác, tiến về phía trước, tiếp tục tiến thẳng về trước.
Cuối cùng, dưới chân đã không còn là nước biển hư vô nữa mà dần dần là những bãi đá sắc nhọn.
Người nọ ra hiệu bằng động tác tay, tỏ ý anh ta đổi hướng đi, nhưng Im Dong Kwon chẳng thể đáp lại nổi.
Dây thừng bị buộc chặt, một bóng đen dịch đến gần, dùng động tác cứu sinh tiêu chuẩn kéo anh ta lên khỏi mặt nước.
Mực nước càng lúc càng cạn, sóng vỗ vào miệng mũi, cần cổ, cơ thể, đầu gối, mắt cá chân, gió lạnh cứa qua da thịt – lúc bấy giờ Im Dong Kwon mới ý thức được, mình đã sống sót sau khi lội qua biển sâu.
Cơ thể chưa lành lặn bị đẩy đến cực hạn, thậm chí anh ta còn không có sức để tháo mặt nạ dưỡng khí. Mặc dù khuôn mặt đã sớm xanh ngắt, môi cũng tím tái vì đông lạnh, thì Im Dong Kwon cũng chỉ có thể co lại thành một nhúm ngồi xổm trên mặt đất, không di chuyển nổi.
Đây là một bãi biển vắng vẻ đầy nham thạch lởm chởm bị phong hóa, không có bất cứ sinh mạng nào có thể dừng lại ở đây.
“Đi nhanh lên,” Sourin vớt balo trong biển lên, nhấc chân đá anh ta một phát, “Có một tháp canh trên vách đá ở phía bên kia, chúng ta đang nằm trong phạm vi của nó.”
Ý thức được mình đang ở trong lãnh thổ của kẻ thù, ý chí sinh tồn đã chiến thắng bản năng, Im Dong Kwon cắn răng bò vào rừng rậm dưới chân núi, lúc này mới ngửa mặt nằm vật xuống không nhúc nhích.
Lãnh thổ phương Bắc tiếp giáp với Nga, gió biển vẫn dữ dội, sóng vẫn dâng trào, sự khác biệt là không khí xung quanh: cảm giác đè nén do căng thẳng tạo nên khiến người ta không dám hô hấp càn rỡ.
Nhìn lại Sourin, cô đã vào trạng thái chiến đấu, cả cơ thể như đồng hồ được lên dây cót, lu bù một cách có trật tự.
Cô xóa sạch dấu vết trên bờ biển, làm như không có ai đến, lại dùng nước biển nấu sôi khẩu phần lương thực, nhanh chóng bổ sung năng lượng. Đợi tới lúc Im Dong Kwon miễn cưỡng thở đều, chống người ngồi dậy thì cô đã đào được một cái hố to, chôn mọi trang thiết bị có thể tiết lộ thân phận xuống.
“Có phải… cô, ngay từ đầu… đã, không có ý định… trực tiếp… qua sông?”
Răng môi vẫn đông cứng, miễn cưỡng nuốt xuống ngụm lương thực, Im Dong Kwon đứt quãng hỏi.
Giơ tay lau đi mồ hôi trên mặt, cô trực tiếp đáp lại: “Thời gian quá cấp bách, nhưng cũng không phải không thể.”
“Là… sao?”
“Nếu không có anh,” Tính toán đơn giản một lượt trong đầu, Sourin nhún vai, “Tốc độ mang nặng hành quân của tôi là 11 km/giờ, trước khi bình minh có lẽ cũng đã đến được địa điểm.”
Im Dong Kwon âm thầm chậc lưỡi hít hà: tốc độ 11 km/giờ không khó, nhưng cân nhắc đến chuyện đối phương là phụ nữ, lại còn mang theo đồ nặng tiếp tế, có thể giữ được vận tốc như vậy thì đúng là khó tưởng tượng nổi – thể năng và sức chịu đựng của cô đã vượt quá phạm vi thông thường.
Anh ta vừa tốt nghiệp đã gia nhập ngay Cơ quan Tình báo, dĩ nhiên có thể miễn thực hiện nghĩa vụ quân sự, xử lý công việc văn phòng lại không cần huấn luyện, kinh nghiệm thực chiến gần như là con số 0. Dù là vậy, lúc trước khi bị Sourin khinh bỉ, vẫn ít nhiều không cam lòng.
Nhưng giờ đây khi đã chứng kiến cảnh tượng giết người như ngóe ở trên boong, lại lĩnh giáo được bố trí tuyệt diệu từng khâu một cùng khả năng việt dã khi gặp phải tập kích, chênh lệch giữa người và người phô bày ra đấy, dường như anh ta chỉ có thể cúi đầu nhận thua.
Thở dài một hơi, Im Dong Kwon run tay cầm hộp đồ ăn lên, ăn nốt canh thừa thịt nguội cuối cùng.