Đọc truyện Thoát Bắc Giả – Chương 63: Băng đảng Triều Tiên
Cửa khoang đóng lại, đám đông dần tản đi, bóng tối lại cắn nuốt mọi thứ.
Những người đi cùng đều rất điềm tĩnh, như thể đã quen với chuyện như vậy rồi. Trong trí nhớ lạnh lùng ngắn ngủi của họ, vừa rồi không hề xảy ra bất cứ chuyện gì cả, không ai bị uy hiếp, cũng không tụ tập đám đông tấn công, càng không ai trơ mắt nhìn Sourin một mình bước vào hang cọp.
Im Dong Kwon chán nản quỳ trên đất, biết mình không thể xoay chuyển được gì.
Đầu ngón tay run lên đi đôi với tần suất vết thương nhói đau, từng tí một bòn rút năng lượng cơ thể. Lần xuất hiện cảm giác tương tự chỉ mới xảy ra cách đây không lâu, khi anh ta bất ngờ biết được thím và Tiểu Ryeo đã bị trúng độc nhập viện, không biết sống chết thế nào, bao cảm xúc áy náy và hối tiếc đồng thời tràn vào khoang tim, như sóng biển đập vào bờ lặp đi lặp lại, cuối cùng phá nát linh hồn.
Lý trí nhắc nhở phải trả thù, căm ghét, cười hả hê mới đúng, nhưng thân là người văn minh, tự giác đã buộc anh đồng cảm, hối lỗi và xót xa.
Cái câu “dù có chết tôi cũng không để mình bị cưỡng hiếp” kia như lời thề mà cũng như nguyền rủa, mơ hồ không phân biệt rõ được phe địch phe ta, tiêu trừ đi cảm giác căm ghét trước kẻ thù ghi lòng tạc dạ, chỉ còn lại tràn đầy ý chí mãnh liệt thuần túy.
Bất kể lòng dạ cô có độc ác thế nào, tội có đáng chết thế đâu, cũng chỉ có thể để người bị hại hành xử chứ không phải là đám “lái buôn Triều Tiên” ỷ mạnh hiếp yếu ra tay dùm.
Hiểu rõ lập trường, Im Dong Kwon không còn do dự, sải bước đi ra khỏi góc tối.
Trong khoang thuyền mờ mờ, có người phát hiện ra ý đồ của anh ta, lập tức khàn giọng khuyên lơn: “Được rồi, phụ nữ bị ức hiếp chút cũng không sao đâu, không có chuyện gì đâu.”
Đa phần mọi người đều sợ dẫn lửa thiêu thân, vội đưa tay cản: “Bình tĩnh lại đi, đừng ngu ngốc nữa! Anh như thế là hại chết bọn tôi đấy!”
“Tránh cả ra!”
Im Dong Kwon gắng sức đẩy ra chướng ngại trước mắt, cắn răng nghiến lợi gào lên. Anh ta vốn là người mềm mỏng, cơ thể còn đang bị thương cũng không uy hiếp được ai, nhưng với khí thế liều mạng đã phá vòng vây từ bên trong, cuối cùng đi tới dưới cửa khoang thuyền.
Dù mình sống không dũng cảm, nhưng chí ít cũng phải chết như một người đàn ông.
Lần mò bậc tam cấp, chẳng ngó ngàng vết thương bị nứt toác, anh ta dùng sức đẩy cửa khoang nặng nề ra, song lại nghe thấy âm thanh kim loại va vào nhau – cửa đã bị khóa.
Im Dong Kwon đập mạnh vào cửa, la rát cả cổ họng: “Mở cửa! Để tôi ra!”
Trên boong không có ai đáp lại.
“Lấy nhiều địch ít thì coi là gì hả? Nhà các người không có chị em gái hả? Làm ra chuyện như thế mà không cảm thấy mất mặt sao? Mẹ kiếp có còn là đàn ông không đấy?”
Tiếng gào thét điên cuồng vang vọng trong khoang thuyền kín mít, khiến màng nhĩ của những người khách đây rung lên, là nghi ngờ, cũng là xét xử. Trong bóng tối hoàn toàn kèm theo chấn động của sóng âm và tần số hô hấp, mọi người bị im lặng bọc chặt lấy, càng lúc càng thấy áy náy.
Im Dong Kwon không quản người khác nghĩ như thế nào, chỉ biết đấm đá phát tiết, như muốn đục một cái lỗ thủng lên cánh cửa sắt.
Cho tới khi khớp ngón tay đau nhức, như kim đâm lại như lửa thêu, tứ chi nặng nề không còn sức lực, anh ta mới ngồi thụp xuống đất như bãi bùn, mặc tiếng vọng vang lên trong khoang, lượn quanh thật lâu vẫn không tan biến.
Lưng dựa vào cầu thang thông tới đáy khoang, Im Dong Kwon ngẩng đầu nhìn khe cửa, thở hổn hển nặng nề, cổ họng khàn khàn không thể lên tiếng được nữa.
Màn phản kháng vô vị chẳng khác gì tự ngược đã tiêu hao hết sức lực cuối cùng của cơ thể, dù không cứu chuộc được linh hồn song cũng khiến anh ta phần nào bình tĩnh.
Nếu quả thật xảy ra bi kịch, Im Dong Kwon nghĩ, vào lúc này cũng sợ là không còn kịp nữa rồi.
Đúng lúc anh ta đang định cầu nguyện cho Sourin thì trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rên, đột ngột lại dứt khoát, như có người ngã vật xuống boong thuyền.
Ngay sau đó là tiếng va chạm té ngã liên tiếp, cùng với tiếng bước chân, tiếng kêu gào, tiếng cầu khẩn, càng lúc càng dày đặc xuyên qua thân thuyền, truyền đến trong khoang khép kín. Đồng thời cũng có nhiều vật nặng đè lên cửa khoang hơn, mắc lại ở khóa cửa, dù anh có dùng sức đẩy ra tới mấy cũng không hề rung chuyển.
Im Dong Kwon còn chưa rõ thực hư thì đã cảm thấy có thứ âm ấm nhỏ xuống mặt. Hốt hoảng đưa tay lên lau, lập tức trong mũi nồng nặc mùi tanh tưởi, suýt nữa khiến anh ta tắt thở vì sặc.
Là máu!
Một giọt, hai giọt, ba giọt… từng giọt hợp lại chảy thành dòng liên miên bất tận. Trong khe cửa không còn thấy tia sáng nữa, chỉ còn lại huyết dịch ấm áp như thác trút xuống.
Lo lắng chỉ kéo dài mấy giây rồi nhanh chóng bị máu tươi hòa tan – Sourin không thể chảy máu nhiều như vậy được, trừ khi thuyền viên lục đục với nhau, nếu không chắc chắn là cô đang động tay đánh người.
Đắm chìm trong thác máu ùn ùn kéo đến, Im Dong Kwon lại thở phào một hơi, lòng kính nể của người văn minh không thể địch lại bạo lực và giết hại tuyệt đối.
Đến khi cửa khoang mở ra, trông anh như vừa được tắm máu, dưới chân là một vũng máu, tầm mắt nhìn thẳng lên đỉnh đầu.
Gương mặt Sourin xuất hiện ngoài cửa: cũng dính đầy máu, song ánh mắt lại trong veo, tóc mái dính vào gò má, đường nét ngũ quan mơ hồ, khí chất cực kỳ ác liệt.
“Lên đây đi.”
Âm thanh khàn khàn như phát ra từ địa ngục.
Im Dong Kwon trúng lời nguyền huy động chân tay, vất vả bò ra khỏi khoang thuyền, vừa thích nghi với ánh sáng bên ngoài thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, cơ thể cứng ngắc không nhúc nhích nổi.
Boong thuyền rộng rãi đã biến thành lò sát sinh, ván thuyền bị thấm ướt màu đỏ nâu, máu tươi chưa đọng chảy xuống biển dọc theo mạn thuyền. Trong không khí là mùi tanh mặn và thịt sống nồng nặc, mùi máu và mùi thi thể tập hợp lại với nhau trong không khí, quanh quẩn mãi trên mặt biển rộng lớn.
Trên cầu thang ở mạn thuyền có những thi thể không nhận ra, các bộ phận cơ thể văng khắp nơi, cho thấy trước đó đã xảy ra màn tranh đấu khốc liệt. Thanh thép, trường đao, gậy bóng chày… không thứ vũ khí nào là không dính máu, nằm ngổn ngang khắp chốn.
Dù anh ta là đặc công văn phòng, nhưng được Cơ Quan Tình báo đào tạo chuyên nghiệp nên cũng có thể nhận ra được sự tình: rõ ràng đây là màn tàn sát từ một phía, gần như trong nháy mắt động thủ đã quyết định được kết quả thắng bại. Dù trong đó có một phe người đông thế mạnh, song đã bỏ lỡ cơ hội chủ động, người tấn công đại khai sát giới, từng chiêu như hành quyết có thể giết người, tất cả những ai có mặt đều khó mà thoát khỏi tai kiếp.
Cái gọi là sát thủ chuyên nghiệp tức là dùng thủ pháp sạch sẽ dứt khoát nhất để đạt được mục đích, dù không thể bách phát bách trúng nhưng cũng phải cố gắng giảm bớt động tác dư thừa.
Trong hiện trường giết không tha bất cứ một ai đây, người bị hại có phản kháng cũng vô dụng, chỉ biết kéo dài quá trình đau đớn, tứ chi đứt lìa kia chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Từng hình ảnh dừng lại như một bộ phim, càng nổi bật khung cảnh yên tĩnh đến ghê rợn lúc này. Nơi nào mắt có thể trông thấy đều không có bóng dáng của sự sống, chỉ còn lại Tu la sinh ra từ máu kia.
Sourin cởi chiếc áo bông dính máu ra, giơ chân đạp một phát lên cửa khoang rồi vặn chặt chốt khóa, ngăn những người khác cũng lên theo. Ngay sau đó, cô thuận tay ném một con dao mổ cá đến, hất cằm về phía đống thi thể: “Băm nhỏ ra.”
Im Dong Kwon đã cố nén phản ứng sinh lý cuối cùng cũng “ọe” một tiếng nôn cả ra ngoài.
Bất đắc dĩ nhún vai, một tay Sourin xốc thi thể lên, nhanh chóng chia nhỏ thành khối rồi ném xuống biển sâu.
Trong ngôn ngữ của cô bộc phát sự phấn khởi sau khi giết cười: “Lũ cá sẽ nhanh chóng gặm sạch những thứ này, anh phụ trách cọ rửa boong thuyền. Ngày mai thuyền tiếp ứng sẽ đến, không thể để lại dấu vết trên hiện trường được.”
Dạ dày không nôn nổi nữa xoắn cả lại vào nhau, dao động mãnh liệt theo sóng biển, Im Dong Kwon cắn chặt răng không thốt nên lời, lại cúi gập người trên mạn thuyền tiếp tục nôn ọe một hồi.
Mãi tới khi sắc trời dâng lên màu trắng bạc, mùi máu tanh mới dần dần tản đi, ngọn núi “thi thể” cũng biến mất không còn bóng dáng.
Im Dong Kwon nôn tới nỗi kiệt sức, chết lặng dựa vào mạn thuyền, run giọng miễn cưỡng hỏi: “Bọn họ… là ai?”
Sourin vừa dùng ống nước cọ rửa boong thuyền vừa trả lời: “Băng đảng Triều Tiên, kiếm sống ở phố người Hoa Seoul.”
“Di dân phi pháp? Xã hội đen?” Im Dong Kwon nhíu mày, “Bọn họ tìm cô làm gì?”
“Trả thù.”
Anh ta kinh hãi: “Trả thù cái gì?”
Đôi mắt đen láy không gợn sóng bắn đến, trong con ngươi lóe lên mấy phần rùng mình: “Trả thù cho Lee Jung Ho.”
Im Dong Kwon nhất thời nghẹn họng, đành nhắm mắt tiếp tục truy hỏi: “… Vì sao lại tính món nợ này lên đầu cô?”
Sourin hừ lạnh: “Lee Jung Ho với bọn họ có giao tình. Lúc ở Seoul, vì trốn tránh đuổi bắt với giám sát, tôi đã không dưới một lần tìm đám Triều Tiên này. Trên tu viện ở núi Namhan, cũng là bọn họ hỗ trợ sắp xếp.”
Nhớ lại cái đêm kinh tâm động phách đó trên vách đá, hai người rơi vào yên lặng ngắn ngủi.
“Sau khi Lee Jung Ho bị bắt, vì để che giấu hành tung nên tôi không chủ động liên lạc với bọn họ; lần này lén xuất cảnh lại tìm băng Goldmoon bọn họ, hoàn toàn chứng thật hiềm nghi. Chỉ là không ngờ Jae Woo lại đích thân dẫn người đuổi theo, chỉ vì muốn một lời giải thích.”
Nghe cô nhắc đến cái tên xa lạ, Im Dong Kwon ý thức được đó đã là một sinh mạng đã chết, tâm trạng cũng trở nên nặng nề, vuốt mặt thở dài: “Giải thích rõ chuyện là được rồi, cần gì phải giết vô tội vạ như vậy.”
Cảnh tượng thây chất thành núi máu chảy thành sông, đi kèm đó mà mùi tanh thịt sống chưa tan, một lần nữa như cơn thủy triều kéo đến khiến người ta bất giác nôn mửa.
“Giải thích thế nào hả?!”
Sourin ném ống nước đi, nghiêm nghị hỏi ngược lại: “Tôi không phản bội Lee Jung Ho, cũng không giao anh ấy cho Cơ quan Tình báo, rõ ràng kẻ đầu sỏ chân chính đang ở trong khoang thuyền!”
Im Dong Kwon rùng mình, biết thật ra những người đó chết là vì bản thân – nếu không phải Sourin ra tay thì chỉ sợ mình đang trôi nổi trên mặt biển rồi.
Đúng lúc này người phụ nữ chợt níu lấy cổ áo anh ta, mắt lộ ra hung quang mà nói: “Anh cũng như máy laser hay Arugus, đều là ‘hàng hóa’ phải được vận chuyển đến Triều Tiên.”
Thoáng dừng lại, cô lạnh lùng nói tiếp: “Có điều nói trước rồi đấy, nếu như xảy ra bất cứ bất trắc nào, nhất định tôi sẽ giết anh ngay.”