Đọc truyện Thoáng Chốc Phải Lòng Em FULL – Chương 63: Ngoại Truyện 1 Hà Uyên X Giản Ngôn Chi
Một năm sau trận chung kết, Hà Uyên tuyên bố giải nghệ.
Cộng đồng fan chấn động, đồng loạt bày tỏ sự tiếc nuối.
Một thế hệ truyền kì, cuối cùng thì vẫn phải giải nghệ.
Vị trí đội trưởng của DSG được trao lại cho Lão Dao, còn AD mới gia nhập là một cậu bé vừa tròn 18 tuổi, nghe nói kĩ năng và khả năng phản ứng đều thuộc hàng top.
Mọi người tò mò về AD nhưng cũng không quên dự đoán xem Hà Uyên sẽ làm gì sau khi giải nghệ, rất nhiều tuyển thủ giải nghệ rồi đều sẽ chọn làm các công việc có liên quan đến thể thao điện tử, ví dụ như huấn luyện viên hay streamer…!nhất là streamer, nhanh kiếm được tiền.
Nhưng sau đó mọi người lại nghĩ, đối với Hà Uyên thì nhanh kiếm được tiền cũng chẳng có gì hấp dẫn, dù gì thì người ta cũng có thiếu tiền đâu.
Thế là khi mọi người đang đoán già đoán non, Giản Bác Dịch livestream tiết lộ, Hà Uyên quay lại với con đường học hành rồi tiện thể…kế thừa sản nghiệp của gia đình.
Giản Ngôn Chi vừa học những thứ mà một diễn viên cần phải học ở trường vừa tranh thủ thời gian tham gia lớp bồi dưỡng đạo diễn.
Năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp, cô làm đạo diễn cho bộ phim điện ảnh thuộc thể loại thanh xuân vườn trường mà mình đã ấp ủ hơn một năm mang tên Ngày Thứ Bảy.
Giản Ngôn Chi vốn đã là một đề tài được bàn tán sôi nổi, dù không làm gì cũng rất dễ bị người khác réo tên, huống hồ gì tuổi còn trẻ mà đã tự đạo diễn cho một bộ phim.
Vì thế, trong khoảng thời gian bộ Ngày Thứ Bảy bấm máy, xuất hiện rất nhiều tin đồn.
#Đêm trước ngày bấm máy bộ phim điện ảnh Ngày Thứ Bảy, Giản Ngôn Chi vào khách sạn hẹn hò qua đêm với người đảm nhận vai nam chính là Ôn Nghiệp#
#Giản Ngôn Chi không bận tâm đến tin đồn hẹn hò giữa đêm khuya: Chỉ đọc kịch bản thôi, đừng suy diễn quá nhiều#
#Rốt cuộc Giản Ngôn Chi và Ôn Nghiệp có đang yêu nhau hay không, đọc xong phân tích này là rõ chân tướng#
……!
Trụ sở chính của công ty Khải Hy.
“Nhị thiếu, giám đốc Dương đã đến rồi, lần này có mang theo hợp đồng đến.” trợ lý Trần Trầm gõ cửa rồi vào văn phòng, thấy Hà Uyên không trả lời nên đi đến bên cạnh, “Nhị thiếu?”
Cúi xuống nhìn thì thấy bài báo giải trí đang được mở trên màn hình điện thoại của Hà Uyên, đập vào mắt anh ta là ba chữ Giản Ngôn Chi.
“Tôi biết rồi.” Hà Uyên đứng dậy, “Giờ tôi qua đó.”
“Vâng.”
Trần Trầm nói xong, chần chừ một lát rồi lên tiếng, “Nhị thiếu, những tin đồn trên mạng này có cần bàn với cô Giản để…xử lý không.”
Hà Uyên đứng dậy, mặt lạnh tanh, “Cô ấy bận lắm, cậu gọi thẳng qua cho quản lý của cô ấy đi.”
“Vâng.
Vậy…nhưng trên mạng còn có tin đồn anh và cô Giản đã chia tay rồi, chuyện này…”
“Chuyện này tự tôi sẽ giải quyết, cậu cứ làm chuyện cần làm là được rồi.”
“Vâng.”
Hà Uyên ra khỏi văn phòng, Trần Trầm thở phào một hơi, dù đã làm trợ lý cho Hà Uyên gần hai năm nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Hà Uyên, thì vẫn sợ hãi như cũ.
Nói đi cũng phải nói lại, thấy bạn gái của mình có tin đồn với người khác, mình lại còn bị đồn là đã bị đá, thử hỏi ai mà không tức cho được.
Bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, vừa xuống sân bay Giản Ngôn Chi đã lái xe đi thẳng đến tập đoàn Khải Hy.
Hôm nay là sinh nhật của Hà Uyên, cô về đây để tổ chức sinh nhật cho anh.
Dù Hà Uyên đã làm ở công ty được gần hai năm rồi, nhưng Giản Ngôn Chi chưa từng đến trụ sở chính của Khải Hy lần nào, một là vì cô không tiện lộ diện, hai là vì thực sự quá bận bịu.
Hôm nay cũng vì để tạo bất ngờ cho anh nên mới đến, dù sao anh cũng nghĩ cô vẫn còn đang bận xử lý công việc của bộ phim điện ảnh nên sẽ không có thời gian về.
“Xin chào.” Giản Ngôn Chi đi đến bàn tiếp tân ở sảnh, “Xin hỏi giám đốc Hà có ở công ty không.”
“Giám đốc Hà? Chị muốn hỏi giám đốc Hà nào? Đại thiếu hôm nay không đến công ty.”
“À người tôi tìm là nhị thiếu, Hà Uyên.”
“À.”
Giản Ngôn Chi đeo khẩu trang và kính râm nên nhìn không rõ mặt.
Nhân viên tiếp tân trả lời cô xong thì nhìn sang đồng nghiệp bên cạnh, sau đó lại nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, “Xin hỏi họ của chị là gì?”
“Tôi——”
“Ơ ơ? Không phải là Giản Ngôn Chi đó chứ?” một người khác thăm dò.
“Thật không vậy?”
“Hình như đúng thế rồi!”
“Uầy, không phải chứ…”
Hai người nhỏ giọng bàn tán, nhưng dù sao thì cũng là người đã qua đào tạo, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, “Xin hỏi có phải là cô Giản không ạ?”
Giản Ngôn Chi thấy họ đã nhận ra rồi nên cũng không giấu nữa, “Phải, làm phiền gọi cho Hà Uyên giúp tôi.”
“Cô Giản, là như thế này, giám đốc Hà đang có một cuộc họp với khách hàng, cô xem xem có thể chờ một lát được không.”
“Xin hỏi khi nào thì cuộc họp mới kết thúc?”
“Cái này chúng tôi cũng không rõ lắm, thế này đi, tôi sẽ gọi điện hỏi trợ lý của giám đốc Hà.”
“Được, làm phiền cô, à đúng rồi, đừng nói là tôi đến, cứ bảo là…có khách hàng hẹn gặp.”
“Vâng…”
Cô nhân viên tiếp tân thấy người đến là Giản Ngôn Chi nên cũng phối hợp với cô, gọi điện thoại xong, cô nói với Giản Ngôn Chi rằng Hà Uyên còn khoảng nửa tiếng nữa mới họp xong.
Giản Ngôn Chi gật đầu, ngồi đợi ở sô-pha trong sảnh.
Thấy cô đi rồi, nhân viên tiếp tân vừa nãy mới nói, “Này, em nghe nói giám đốc Hà với Giản Ngôn Chi chia tay từ lâu rồi cơ mà, sao cô ta còn đến công ty làm gì nhỉ.”
“Sao em biết là đã chia tay rồi.”
“Trên mạng nói đó, vả lại dạo gần đây đang có tin đồn cô ta đang quen Ôn Nghiệp đấy thôi?”
“Thật không vậy, chắc báo lá cải thôi? Em thấy đó, tuy Ôn Nghiệp là minh tinh, nhưng giám đốc Hà của tụi mình muốn tiền có tiền, muốn diện mạo có diện mạo, tóm lại nếu cho chị chọn, chắc chắn chị sẽ chọn giám đốc Hà.”
“A phiii, chị bớt mơ giữa ban ngày đi.”
“Thì chị chỉ đang so sánh thôi mà…”
Giản Ngôn Chi ngồi nghịch điện thoại giết thời gian, cô ngồi chờ ở đó, các nhân viên đi qua đi lại đều tò mò nhìn cô, thậm chí còn có một số nhân viên nghe ngóng được tin tức từ chỗ tiếp tân còn mượn cớ công việc để đến hóng nữa.
Tuy họ đã nghe tin đồn boss nhà mình và cô ngôi sao này lúc trước là một đôi, nhưng chỉ mới thấy hai người họ chung khung hình ở trên mạng mà thôi, hơn nữa còn rất ít, chứ chưa thấy tận mắt bao giờ.
Hà Uyên ở công ty làm việc rất quyết đoán, nghiêm túc, mọi người đều tò mò một ông sếp mặt lạnh như vậy thì khi yêu sẽ như thế nào.
Tiếng “ting” phát ra từ một thang máy gần đó, sáu bảy người mặc đồ công sở bước ra, giữa một dàn vest có một phụ nữ mặc váy đen, hơn ba mươi tuổi nhưng nhờ chăm sóc kĩ lưỡng nên nhìn như chỉ mới hơn hai mươi mà thôi.
Lúc này, cô ta đang nói chuyện với người đàn ông điển trai mặc vest bên cạnh.
“Giám đốc Hà, mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Hà Uyên gật đầu, đưa tay ra bắt tay với cô ta, “Tất nhiên rồi.”
“Ừm…!vậy không biết, sau này tôi có thể đại diện cho công ty chúng tôi mời giám đốc Hà một bữa được không?” Chị ta cười đầy yểu điệu, nhưng không suồng sã.
Hà Uyên không hề dao động, “Nếu muốn mời thì nên là chúng tôi mời mới phải, giám đốc Dương, tôi sẽ chuyển lời lại với bố tôi, đến lúc đó mong cô Dương sẽ nể mặt.”
Nét mặt của giám đốc Dương hơi cứng lại, chị ta biết anh hiểu ý chị ta muốn nói, chị ta muốn hai người họ đi ăn riêng với nhau.
Nhưng anh lại lấy bố mình ra làm lá chắn…!
Điều này có nghĩa là anh đang từ chối lời mời của cô.
Giám đốc Dương nhìn anh, đang định lên tiếng thì thấy anh đột nhiên nhìn về một hướng khác.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của anh bỗng trở nên dịu dàng lạ thường.
“Giám đốc Hà?”
Hà Uyên gật đầu với cô sau đó dặn dò người bên cạnh, “Tiễn giám đốc Dương giúp tôi.”
“Vâng.”
Dứt lời, mọi người nhìn thấy Hà Uyên đi ngay về phía sô-pha nghỉ chân ở gần đó, trợ lý Trần Trầm nhìn về phía đó, lập tức nhận ra, đó chẳng phải là Giản Ngôn Chi sao, sao cô ấy lại xuất hiện ở đây…!
Trần Trầm nhớ lại sắc mặt của nhị thiếu nhà mình lúc đọc mấy bài báo hôm nay, trong lòng hơi lo lắng, nhị thiếu giận lắm, chắc sẽ không cãi nhau ngay tại đây đâu đấy chứ.
Nhưng…!
“Đến lúc nào vậy, sao không nói với anh?” so với giọng điệu khi nói chuyện với họ lúc làm việc, giờ phút này giọng của Hà Uyên có thể nói là dịu dàng đến cực điểm.
Các nhân viên xung quanh cũng quên mất công việc mình cần phải làm, đồng loạt nhìn về phía hai người họ.
Giản Ngôn Chi ngước mặt lên nhìn anh một cái, “A Uyên thần anh đến đúng lúc quá, mau giúp em lật kèo ván này đi! Bên kia mạnh quá.”
Mọi người, “???”
Hà Uyên nhìn màn hình điện thoại của cô, cực kì yêu chiều mà ngồi xuống cạnh cô, “Đưa anh.”
“Ừm ừm!”
Thế là, mọi người nhìn thấy Hà nhị thiếu cầm điện thoại của Giản Ngôn Chi, bắt đầu điều khiển trên màn hình.
Giản Ngôn Chi nghiêng đầu lại gần anh, hai người đều nghiêm túc nhìn vào điện thoại.
Ở một diễn biến khác, nhân viên lấy lại được tinh thần bèn vội vàng nói với giám đốc Dương đang ngây người đứng đó, “Mời đi phía này…”
Giám đốc Dương cau mày, “Người đó là Giản Ngôn Chi?”
Trần Trầm đáp, “Vâng, là bạn gái của giám đốc Hà.”
“Bạn gái? Vẫn còn quen nhau sao?”
Trần Trầm hắng giọng, “Ờm…tất nhiên là đang quen nhau rồi, chỉ là hơi kín tiếng mà thôi.”
“Thắng rồi.” trên màn hình hiển thị hai chữ “Chiến Thắng”, Hà Uyên trả điện thoại lại cho cô, “Đến lúc nào thế, sao không nói anh biết?”
Giản Ngôn Chi nhét điện thoại vào túi, “Vừa xuống máy bay là chạy đến đây rồi, không nói anh biết tất nhiên là muốn tạo bất ngờ cho anh đó.”
Đôi mắt Hà Uyên nhuốm ý cười, “Ăn chưa.”
“Vẫn chưa.”
“Trần Trầm.” Hà Uyên quay lại nói với trợ lý, “Gọi bữa trưa.”
“Vâng.”
“Giờ vào phòng anh trước đi, tối muốn đi đâu?”
Giản Ngôn Chi, “Quào…giám đốc Hà, đừng nói anh quên hôm nay là ngày gì rồi nha?”
Hà Uyên ngớ người, trong đầu nhanh chóng điểm lại các ngày kỉ niệm có liên quan đến Giản Ngôn Chi, kết quả vẫn không nhớ ra, anh ho khan, hơi bối rối, “Là ngày gì?”
Giản Ngôn Chi nhìn anh bằng ánh mắt chê bai, “Sinh nhật anh đó.”
Lão Dao có nói phụ nữ sẽ giận mình cả ngày nếu mình quên một ngày nào đó mà cô ấy nghĩ là quan trọng…!Lúc nghe cô nói “sinh nhật anh” Hà Uyên bỗng thở phào một hơi, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là may mà quên ngày sinh nhật của mình chứ không phải là ngày khác.
“Vậy à.”
“Đúng thế! Cái này mà anh cũng quên, ngốc chết đi được.” Giản Ngôn Chi kéo tay anh đi về phía thang máy, “Hôm nay em về để ăn sinh nhật với anh đấy, tối nay đã hẹn với nhóm của Lão Dao rồi.”
“Có cả bọn nó nữa à? Không phải chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Giản Ngôn Chi, “…Càng đông càng vui.”
“À.” Người nào đó không được vui cho lắm.
Cặp đôi cực kì nổi bật này vào thang máy rồi, những người xung quanh mới từ từ tụm lại.
“Nhị thiếu mới bị ăn chửi đúng hông?”
“Ừ…cô không nghe nhầm đâu.”
“Lần đầu tiên cảm thấy nhị thiếu cũng khá là dịu dàng đấy.”
“Với Giản Ngôn Chi thì tất nhiên là dịu dàng rồi, thời nhị thiếu còn thi đấu chuyên nghiệp tôi là fan cuồng của anh í đây này, lúc đó hai người này đã từng ngược đãi dân FA ngay trên sóng livestream luôn đó.”
“Tin đồn đúng là không thể tin được mà, thế này mà chia tay cái gì?”
“Báo mạng năm ngày một bài dài, ba ngày một bài ngắn, tin được à?”
…….