Thoại Hồ

Chương 44


Đọc truyện Thoại Hồ – Chương 44

Du Thanh đi tới mở cửa, đứng bên ngoài chính là con mọt sách cách vách Trương Nguyên Tài. Trong nháy mắt, hốc mắt Trương Nguyên Tài trừng lớn, lăng lăng nhìn hắn một lát, lập tức cười rộ lên:” Du huynh, ngươi xem như đã tỉnh lại! Cũng không biết là ngươi bị bệnh gì, thầy thuốc lấy kim châm vào mà cũng châm không tỉnh, có phải là gần đây quá mệt mỏi?”

Nguyên bản Du Thanh định tìm cái gì đó để lấy cớ, nghe hắn hỏi như vậy thì ngược lại lại bớt lo, cười cười nói với hắn:” Là có chút mệt, chính ta cũng không biết như thế nào lại hôn mê bất tỉnh”.

“ Có thể là Du huynh thấy áp lực hơi nặng chăng? Kỳ thật, lấy thực học của Du huynh thì thi Đình nhất định không có vấn đề, cần gì phải vất vả như vậy? Mười năm gian khổ học tập, cuối cùng nếu được thì sẽ được, nếu không thì vẫn sẽ là không, vài ngày ngắn ngủi cũng chẳng làm nên tác dụng gì”.

Du Thanh:”….”

Trương Nguyên Tài có lẽ là đang nói cao hứng, nói tiếp:” Lại nói, thi Đình chính là thi về việc luận sách, toàn nhờ vào sự tích lũy trước đó, Du huynh vừa nhìn liền biết là một người sâu sắc uyên bác, chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi, tinh thần sảng khoái mà đứng trên tiền điện là có thể, không cần quá mức sầu lo”.

Du Thanh:”… Trương huynh nói rất đúng”.

Trương Nguyên Tài lại thở dài một tiếng:” Thư đồng này của ngươi thật đúng là khiến cho người ta kính nể, liên tục không ngủ mà chăm sóc ngươi, ánh mắt đều khóc đến sưng đỏ, độ trung tâm to lớn như vậy xác thực là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa”.

Trong mắt Du Thanh hiện lên chút lo lắng, đáy lòng rồi lại có chút đau, mỉm cười nói:” Từ nhỏ hắn liền đi theo ta, tình cảm cực kỳ sâu nặng”.

Du Thanh nói chính là lời nói thật, Bạch Lê nghe được mà sửng sốt một chút, cho rằng hắn đang nói gạt Trương Nguyên Tài, nhịn không được nấp ở phía sau cười trộm.

Trương Nguyên Tài bừng tỉnh đại ngộ:” Thì ra là thế! Khó trách khó trách….”

Du Thanh buồn cười mà nhìn hắn:” Trương huynh lại đây sớm như vậy, chính là có việc?”


“ A!” Trương Nguyên Tài vỗ phía sau đầu một chút:” Qua một canh giờ nữa liền phải đi thi Đình, ta vốn là định đến thăm ngươi một chút xem ngươi có tỉnh chưa, nhất thời cao hứng quá mà quên chính sự”.

“ Thi Đình?” Du Thanh nhíu mày, tâm niệm vừa động liền biết mình đã mê man bao nhiêu canh giờ.

“ Hôm nay là ngày thi Đình, nếu Du huynh tỉnh, vậy nhanh chóng thu thập một phen, chúng ta cùng đi ” Trương Nguyên Tài nói xong, nhịn không được lại cảm khái một câu:” May mắn Du huynh tỉnh đúng lúc, nếu không thì chẳng phải là phải chờ thêm ba năm nữa sao, như vậy rất đáng tiếc!”

“ Trương huynh nói đúng vậy “ Du Thanh cười cười, nghĩ đến chính mình hiện giờ, một là không muốn xoay chuyển đảo lộn trời đất, hai là không muốn làm cho Bạch Lê thấy khả nghi, cảm thấy danh Trạng Nguyên này vẫn là nên đi thi mới tốt. Tuy rằng nói không có quan tước thì thân mình sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng hắn dù sao cũng đã khôi phục tiên lực, ở nhân gian du đãng cũng tiêu dao.

Hai người đứng trước cửa nói một lát, Trương Nguyên Tài liền cáo từ rời đi.

Bạch Lê đã chuẩn bị xong nước ấm đổ vào chậu rửa mặt, lại muốn tới phòng bếp làm chút điểm tâm, bị Du Thanh một phen giữ chặt lại:” Ngốc à, cũng không sợ mệt chết sao, việc này ta tự làm là được rồi”.

Bạch Lê lắc đầu, đẩy hắn đến phía trước chậu rửa mặt:” Ngươi vừa mới tỉnh, thân mình còn yếu lắm, ta không cần ngươi làm, ngươi đi súc miệng rửa mặt”. Nói xong không đợi hắn phản ứng, nhanh chóng xoay người lao ra ngoài cửa, chạy tới hướng phòng bếp.

Du Thanh nhìn bóng lưng của hắn, thở dài, đành phải thuận theo ý của hắn.

Hai người vội vàng ăn xong điểm tâm trong hộp, mới vừa đổi xong quần áo, bên ngoài lần thứ hai truyền đến tiếng đập cửa, nguyên lai là các thi sinh khác nghe nói hắn tỉnh, đều tới thăm hắn.

Một thí sinh hiểu sơ về y thuật bắt mạch cho hắn, vẫn là cảm thấy mạch hắn mơ hồ đến có chút kỳ quái, hỏi hắn có bệnh cũ gì hay không, nghe hắn nói không có, nhịn không được càng cảm thấy quái dị, bất quá ngẫm lại mình là một tên lang trung gà mờ, xem không ra bệnh trạng gì thì cũng là bình thường, liền không có nghĩ sâu hơn nữa.

Nhóm thí sinh lại thoáng hàn huyên ở chỗ hắn một lát, trong lòng đều có chút quý mến, nguyên bản còn có chút ghen tị hắn, lúc này lại không còn tâm tư kia nữa, nghĩ đến hắn vì khoa cử mà phí sức mệt nhọc như thế, thật khiến người ta cảm khái làm sao, bỗng nhiên cảm thấy hắn đỗ hội Nguyên ngược lại cũng là hợp tình hợp lý. Đều là những thư sinh mười năm khổ đọc, những khổ sở trong đó, ai lại không biết? Ngược lại lại có thêm chút cảm giác đồng cảm với nhau.


Du Thanh nghe ra ý tứ ấy từ giữa những lời nói của bọn họ, quả nhiên là dở khóc dở cười.

Tán gẫu chưa đến tận hứng thì canh giờ phải đi thi đã đến, Du Thanh thấy bộ dáng bọn họ khi rời đi có chút tiếc nuối, cảm thấy nhân tâm thật kỳ diệu, tựa hồ một lần té xỉu này của mình ngược lại đã giải trừ khúc mắc trong lòng bọn họ.

Cho nên, sư phụ quả nhiên nói đúng vậy, tại thời điểm thích hợp thì nên yếu thế một chút, ngược lại đó là một chuyện tốt. Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng dù sao thì giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, theo tính tình này của hắn, không biết đến khi nào mới có thể nghe vào lời mà sư phụ nói. Mặt ngoài hắn ôn nhuận như ngọc, nhưng trong lòng lại thập phần thanh lãnh, sống nhiều năm như vậy, trừ bỏ Bạch Lê và sư phụ, hắn thật sự không muốn yếu thế trước bất kỳ ai. ( Mai tiên có khác ^_^)

Sau đó, mấy người lại cùng nhau vào thành, tụ tập trước cửa cung cùng với những thí sinh đến từ các phương hướng khác. Du Thanh một đường đều đi cuối cùng ở đám người, trộm dắt tay Bạch Lê, nắm hắn trong lòng bàn tay an ủi.

Sáng sớm Bạch Lê tránh né hắn trong nháy mắt đó, thần sắc ảm đạm và sự áy náy trong đáy mắt ấy vẫn luôn như chiếc kim đâm lên trái tim hắn, hiện nay không tiện nói chuyện, đành phải chờ sau khi thi xong, trở về sẽ nói cho hắn biết rằng sau này mình sẽ không có việc gì nữa, miễn cho hắn lại nghĩ đông nghĩ tây mà khổ sở.

Bạch Lê bị hắn dắt đi một đường, trong lòng lại càng phát ra khó chịu. Du Thanh càng đối tốt với hắn, hắn liền càng muốn gần gũi hơn với hắn, nhưng vừa nghĩ tới việc mình khiến hắn chịu đựng đau đớn, còn hại hắn hôn mê bất tỉnh thời gian dài như vậy, trong lòng liền khổ sở vạn phần, giương mắt nhìn nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi:” A Thanh, dắt tay ta như vậy, ngươi còn đau phải không?”

“ Không đau, về sau cũng sẽ không đau nữa “ Du Thanh lập tức trả lời, nghĩ đến hắn không ngủ mà không ngớt chăm sóc mình, sợ hắn trộm cùng đi vào hoàng cung, lại bổ sung:” Đợi lát nữa đưa ta tới cửa thì đi về hảo hảo nghỉ ngơi, không cần ở bên ngoài chờ ta, ta thi xong liền trở về, biết không?”

“Ân…” Bạch Lê cực kỳ nhu thuận gật đầu, nghe hắn nói không đau, vội vàng nắm chặt tay hắn, dường như sợ hắn biến mất vậy.

Du Thanh nhìn bộ dáng này của hắn, hận không thể lập tức kéo hắn vào trong ngực hôn môi một phen, nghĩ đến hắn đã từng nói qua là đợi mình sau khi làm quan thì sẽ cùng ngồi chơi chung một kiệu, đành phải nhẫn nại xúc động trong tim, quyết định vẫn dựa theo tính toán trước kia, qua thi Đình rồi hẵng nói.

Đứng ở cửa cung chờ không bao lâu, liền có tiểu quan tiến đến dẫn đường, đưa bọn họ vào trong cung, một đường đi đến đại điện, sau khi ồn định thì Hoàng đế giá lâm và ra đề mục.


Du Thanh hiện giờ đã khôi phục lại toàn bộ ký ức, dĩ nhiên thập phần quen thuộc với đại điện này, cũng không giống với những người khác mà lén đánh giá như vậy, chỉ lẳng lặng mà đứng, sau khi xác định là Bạch Lê cũng không cùng lại đây thì lúc này mới yên tâm.

Không bao lâu, theo giọng hô cao của hoạn quan, long bào chói lọi cùng với tiếng bước chân trầm ổn xuất hiện trước mắt mọi người. Du Thanh bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề đã bị hắn xem nhẹ, hắn thế nhưng phải quỳ xuống trước một Hoàng đế phàm nhân, hơn nữa, nếu là thật sự vào triều làm quan, sau này hắn vẫn còn phải quỳ nữa.

Tưởng tượng như vậy, nhất thời có chút dở khóc dở cười, hắn cũng không phải đặc biệt để ý đến mấy thứ này, nhưng vốn dĩ hắn có chút không quen nhìn chế độ cấp bậc trên thiên đình, dĩ nhiên cũng không phải nghĩ mình là thượng tiên mà cảm thấy cao hơn một bậc so với thường nhân, chỉ là hắn dù sao cũng đã quen làm Tán tiên, mọi việc đều tương đối tùy tính, vì để ở lại nhân gian, thế nhưng lại bắt đầu cố tình tuân theo quy củ.

Quy củ trên thiên giới hắn cũng không thích tuân theo, thế nhưng quy củ trên thế gian thì ngược lại là không có cách nào khác, dù sao đối với hắn cũng không có gì trói buộc, coi như là vui đùa một chút tốt lắm. Nếu Hoàng đế biết hắn có loại tâm tư này, chỉ sợ sẽ bị chọc giận đến sùi bọt mép.

Du Thanh theo những người khác quỳ xuống dập đầu, trong đó lễ nghi phiền phức và những lời mở màn thì không cần phải nói. Hoàng đế liếc mắt một cái liền nhìn thấy khí chất hắn bất đồng so với người khác, nhịn không được nhìn chằm chằm một lát, thấy hắn cúi đầu đứng yên, thập phần thong dong, liền có chút thưởng thức, dừng trong chốc lát, lúc này mới hắng giọng một cái, bắt đầu ra đề mục.

Có đề, ba trăm người sôi nổi ngồi vào ghế, trong lúc nhất thời, trong điện lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người không muốn thất lễ trước mặt thiên tử, nhưng thời gian lâu, vẫn là chậm rãi hiện ra mỗi người một vẻ, có vò đầu bứt tai, có suy tư khổ tưởng, có thở dài trầm ngâm, Hoàng đế ngồi nhìn trên cao, cũng cảm thấy rất thú vị, lại nhìn Du Thanh, nhìn như ngồi rất ngay ngắn nhưng rồi lại cực kỳ thả lỏng, không có bất luận động tác nhỏ gì, chỉ là sau khi suy tư một lát mới nhấc bút lên chậm rãi viết, thần sắc lạnh nhạt.

Cuộc thi này đối với Du Thanh mà nói thì hoàn toàn chỉ là một tràng thi đã làm qua, đề mục giống y như năm đó, hắn lười vận chuyển đầu óc, liền vẫn dựa theo trí nhớ mà viết, mặc dù nếu ra đường rẽ mà không thành Trạng Nguyên, tùy tiện Bảng nhãn hoặc Thám hoa cũng được, chẳng sợ phải làm tiểu quan cửu phẩm, chỉ cần có thể làm cho Bạch Lê ngồi cùng cỗ kiệu mà chơi đã ghiền, thì cũng không tính là đi thi vô ích.

Đang thản nhiên mà viết, bỗng nhiên cảm thấy có tầm mắt dừng trên người mình, hơn nữa, rõ ràng không phải là của Hoàng đế, tầm mắt này có chút khiến cho hắn không thoải mái. Du Thanh sửng sốt một chút, làm bộ như ngẩng đầu suy tư, lơ đãng liếc sang phương hướng mang đến cảm giác đó.

Chỗ Thiên môn, bức rèm mạ vàng với những sợi ngân tuyến lẳng lặng buông xuống, cách một tầng sa mỏng bên trong, có thể nhìn thấy một nữ tử mặc cung trang ngồi sau đó, ánh mắt đang sáng quắc mà nhìn qua. Nàng kia chạm đến ánh mắt hắn nâng lên, cách bức rèm lụa mỏng manh mà mỉm cười thản nhiên với hắn, thân phận không cần phải nói cũng biết.

Du Thanh sửng sốt một chút, lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, bút pháp dừng trên ngón tay, trong lòng xác thực hối hận, không thể tưởng được là mình nghĩ nhiều như vậy nhưng lại quên còn có chuyện nàng công chúa này.

Tuy nói hắn là thần tiên, thế nhưng lại không thể lạm dụng pháp lực tại thế gian, vạn nhất thực sự chọn hắn làm Phò mã, nếu dựa theo biện pháp nhân gian, thì thật sự rất khó giải quyết. Nếu có thể sớm nhớ tới thì hắn sẽ không đến đây thi, bất quá trước mắt nếu nói hối hận thì cũng không kịp nữa, đành phải tiếp tục thi, nếu Hoàng đế thật sự muốn tứ hôn, hắn sẽ kháng chỉ mang theo Bạch Lê rời xa kinh thành, dạo chơi bốn biển.

Bất quá, đây cũng không nhất thiết là một biện pháp thật tốt.


Du Thanh cúi đầu nhìn văn vẻ trên bài thi, trong mắt bỗng nhiên lộ ra ý cười, nghĩ nghĩ, đem những nội dung ở trong lòng cải biến một phen, chấm nghiên mực, tiếp tục viết. Như thế, hắn không thi đỗ Trạng Nguyên, làm tiểu quan, còn có thể đem chức Phò mã chuyển tới trên đầu người khác, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Hắn không muốn có liên lụy với bất kỳ người nữ tử nào, tự nhiên là muốn ngăn cách hết thảy tai họa ngầm, hắn thực hiểu biết Bạch Lê, mặc dù chính mình không có tâm tư đó, nhưng trong tâm Bạch Lê vẫn cảm thấy khó chịu. Hắn không muốn lại thương tổn y nữa, cho dù là vô tâm nhưng đều sẽ tăng thêm tội nghiệt cho mình.

Về nhân gian luân hồi mười kiếp, hắn đều nhớ rõ, hiện giờ trở lại điểm ban đầu, những việc này tựa như chất chồng lên nhau, vẫn xảy ra giống như chưa bao giờ phát sinh qua, chỉ là hắn không muốn lừa mình dối người như vậy, hắn đã khiến cho Bạch Lê một lần lại một lần thương tâm, đây là sự thật không thể xóa nhòa.

Du Thanh viết viết, cũng chưa từng chú ý đến việc mình sớm đã bắt đầu ngẩn người, cảm thấy nhớ nhung Bạch Lê da diết, cũng không biết hắn có nghe lời mình mà hảo hảo nghỉ ngơi hay không, đợi khi lấy lại tinh thần mới phát hiện, thi Đình sắp kết thúc, liền qua loa mà viết đoạn cuối.

Trình bài thi, lại là một phen lễ nghi phiền phức, lúc này mới rời khỏi đại điện, đi theo tiểu quan dẫn đường mà bước đến cửa cung.

Ra hoàng cung, thư đồng của các nhà đều đứng chờ bên ngoài, sôi nổi tiến lên đón. Thí sinh có hiểu biết thì nhịn không được mà kinh ngạc:” Du huynh, như thế nào hôm nay chưa từng thấy thư đồng nhà ngươi?”

Du Thanh ngược lại có chút vừa lòng, cười nói:” Hai ngày nay hắn đã mệt nhọc, ta không cho hắn lại đây, phân phó hắn hảo hảo nghỉ ngơi”.

“ A, khó trách, ngày thường thư đồng nhà ngươi chính là người cao giọng nhất, hôm nay không gặp người thật là có chút thấy không quen”.

Ý cười trong mắt Du Thanh dạt dào, nghĩ đến việc sắp trở về có thể nhìn thấy hắn, trong lòng xác thực cao hứng, đối với hai bên trái phải nói:” Chư vị niên huynh về trước đi, thư đồng của ta thích ăn chân gà, ta đi mua cho hắn một ít”.

Những người khác dĩ nhiên là không rõ cái loại “Thích ăn chân gà” này đến tột cùng là yêu thích đến loại trình độ nào, chỉ cho là có chút kiêng ăn, rồi mới cảm thán chủ tớ bọn họ tình thâm, liền chắp tay cáo biệt với hắn.

Du Thanh rời khỏi đám người, chuyển qua hai cái ngõ nhỏ, hướng đến cửa hàng mà Bạch Lê thích nhất kia, một cái chuyển biến, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người rõ ràng.

Du Thanh nhìn thấy người tới mà ngơ ngẩn:” Sư phụ!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.