Đọc truyện Thỏa Chí Tiêu Dao – Chương 27
Tiếng giọt nước tí tách rơi trong không gian quy luật mà thong thả, ta và Hàn Huyền hai người câu được câu không cũng không biết là đang nói chuyện gì. Không bao lâu, ta chỉ cảm thấy một trận ủ rũ nảy lên trong lòng, động tĩnh chung quanh cũng dần dần mơ hồ…
“Trầm Nghi!”
“Hả?” Chính lúc đang mơ mơ màng màng ngủ, ta đột nhiên bừng tỉnh, “Chuyện gì?”
Hàn Huyền thấp giọng nói, “Ta nghe được xa xa có thanh âm cơ quan đóng mở…”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe xa xa mơ hồ truyền đến “Bồng” một tiếng vang lên, lập tức tựa hồ có người quát to một tiếng.
Tiếng vang thứ nhất ta rất quen thuộc, đó là tiếng động một chùm loạn tiễn bay vụt đi lúc cơ quan bị va chạm. Về phần tiếng vang thứ hai…
Ta lẩm bẩm nói, “Trên đời lại mất đi một người đáng thương.”
Hàn Huyền thở dài, “Sai. Đáng thương là chúng ta.”
“Người tới đã chết, sao ngược lại là chúng ta đáng thương?”
“Bởi vì người tới kia cũng chưa chết. Ngươi nghe…”
Tiếng vang xa gần bồng bồng liên tiếp truyền tới, ngẫu nhiên còn kèm theo vài tiếng kêu rên.
Ta và Hàn Huyền hai người liếc mắt nhìn nhau một cái. Trầm mặc.
“Trong vòng một khắc chung giẫm phải nhiều cơ quan hơn, tránh thoát và phá xong cũng nhanh hơn chúng ta nhiều, hắn rất mạnh.” Hàn Huyền bình luận nói
“Giẫm trúng lắm cơ quan như vậy, kêu thảm thiết nhiều lần như vậy còn không chết, hắn thật sự rất mạnh.” Ta thở dài.
“Bồng”! Chắc là phi thường gần địa phương có cơ quan đóng bị kích động rồi, đám tiễn phóng ra thanh âm truyền đến rõ ràng vô cùng, tiếng kêu ai ai thê thảm đi theo tới cũng là vô cùng rõ ràng.
“Lại vừa giẫm phải một cái nữa. Hắn rốt cuộc là người hay là trư hả?” Ta nói nhỏ.
“… Là tiễn trư.” (con nhím. ý a Huyền là con trư kia bị tiễn đâm liên tiếp thành con nhím =)))
Ta nghẹn cười che miệng lại, từ trong hàm răng ngạnh thoát ra vài từ, “Hơn nữa khinh công rất không tệ, công phu trư…”
“Bồng!” Tiếng vũ tiễn xé gió lao đến.
“A ~~~”, thật dài tiếng kêu thảm thiết.
“Lại sai lầm rồi! Không phải ngươi nói đi khảm vị sao? Khảm vị, không phải chấn vị! Ngay cả ngũ hành bát quái cũng đều không hiểu, ngươi Thiếu trang chủ Lạc Hà Sơn trang như thế nào làm a!”
“Ô, đau quá ~~ ngươi không nên tái đánh ta! Bước tiếp theo ta nên đi như thế nào?”
“Để cho ta nghĩ một chút. Ngũ hành nghịch, hành vận chiết, càn tiếp chấn, chấn chuyển khảm, khảm đối với cách… Đúng rồi, bước tiếp theo đi cách vị.” (mấy cái ngũ hành bát quái này bạn bó tay nhá:”>)
“Ngươi xác định lần này là cách vị, không có sai đấy chứ?”
“Nói nhảm!”
“Hảo, ta đây liền đi cách vị…”
“Chờ một chút! Ta nhớ kỹ hình như là ‘ khảm đối với khôn ’~~ “
“Bồng!”
“A ~~~ “
“Ngu ngốc, rõ ràng theo như ngươi nói là khôn vị, ngươi lại giẫm sai rồi!”
“Ô ~~ Khúc Vân Triết ngươi, ngươi lại đánh ta…”
Ta quay đầu xem một chút sắc mặt đen sì của Hàn Huyền, hảo tâm an ủi nói, “Đừng nóng giận, ít nhất chúng ta bây giờ biết rồi, tới có phải hay không hai đầu công phu trư, mà là một đầu sắc lang cùng một đầu đáng yêu trư…”
Hàn Huyền lãnh nghiêm mặt đột nhiên đứng lên, từ trong lòng móc ra một cái hỏa chiết tử đốt lên, từ chỗ ẩn thân bước tới, “Húc Nhi!”
“Đại, đại, đại ca?!” Hàn Húc tựa hồ bị Hàn Huyền đột nhiên xuất hiện dọa sợ đến không nhẹ, nhẹ buông tay, Khúc Vân Triết trên lưng ‘cô đông’ một tiếng rơi trên mặt đất.
“A~~~~~”
“Ô ~~ xin lỗi xin lỗi ~~” Hàn Húc bối rối khom người xuống dìu đỡ hắn.
Hàn Huyền sắc mặt trầm xuống, “Các ngươi hai người nói đủ chưa?! Húc nhi, đứng lên nói chuyện.”
“Ân, đại ca.” Hàn Húc vội vàng buông ra bàn tay đang giúp đỡ nửa chừng, động thân đứng thẳng.
“Hàn Húc, ngươi… A~!” Khúc Vân Triết lại ‘cô đông’ một tiếng té trên mặt đất.
“Hắn làm sao vậy?” Hàn Huyền cau mày nhìn Khúc Vân Triết sắp sửa hôn mê trên mặt đất, mở miệng hỏi, “Hú Nhi, ngươi như thế nào lại cùng Khúc Vân Triết chung một chỗ? Ngươi đồng hành cùng ngươi đâu? Hai người các ngươi như thế nào lại chạy đến Vô Nhai động này?”
“Bởi vì hắn… Hắn… Ta…” Hàn Húc ấp úng một hồi lâu, cuối cùng gục đầu xuống nói, “Còn không phải bởi vì Cửu tuyết đan cái này sao!”
Hàn Huyền khẽ nhíu mi, “Cửu tuyết đan làm sao vậy? Không ngại nói ra.”
“Là như thế này. Chúng ta đi khoảng nửa đường ngoài ý muốn bị một tổ tuần tra hộ vệ của Tứ Hải Minh phát hiện, lại còn kinh động đến hộ viện. Chúng ta mấy người thương lượng một chút, quyết định hay là tự tản ra tránh né thì tốt hơn, cho nên ta đã nghĩ tới địa phương khác trốn tránh, không bằng dứt khoát trốn tại sương phòng của Khúc Vân Triết đi, nơi này có thể ngược lại không có người lục soát.”
Hàn Huyền gật đầu, “Phán đoán không tồi. Sau đó?”
“Sau đó…” Nhìn mắt Khúc Vân Triết, Hàn Húc đỏ mặt nói, “Trở về lúc hắn còn đang hôn mê trên giường chưa tỉnh, ta ngồi một trận, rất sợ vạn nhất có chuyện gì, khổ cực lắm mới có được Cửu tuyết đan lại sợ sẽ bị người cướp đi, cho nên ta nhân tiện trên bàn có rượu đem tám khối Cửu tuyết đan ăn vào, ai biết… Ai biết…”
Rượu trên bàn? Bầu rượu đã bị trộn lẫn Lê Hoa Xuân Vũ??
Ta trát trát nhãn tình, xem một chút Hàn Húc gương mặt đỏ bừng, lại nhìn xem trên mặt đất Khúc Vân Triết một bộ hữu tâm vô lực, bộ dáng ngồi cũng ngồi không yên… Ta ôm bụng cười ha hả.
Hàn Húc giật mình quay đầu, “Hả! Trầm Nghi ngươi cũng ở đây sao?”
Ta cười dài đối với bọn họ chào hỏi, “Hàn nhị công tử nhĩ hảo. Bất quá Khúc Đại thiếu gia thoạt nhìn tựa hồ không hảo chút nào.” (Khúc Vân Triết đã bị e Húc ăn triệt để =))))))
Khúc Vân Triết lung lay lắc lắc đứng lên, hừ nói, “Ta là không hảo chút nào. Bất quá ngươi so với ta hảo hơn chút nào sao?”
Hai tròng mắt hắn nhìn chằm chằm kiện đơn y trên người Hàn Huyền cùng ta trên người khoác đại áo cừu qua lại nhiều vài lần, đột nhiên một biểu tình như sở ngộ ra vấn đề, bỗng nhiên hét lớn, “Ta biết rồi! Nguyên lai các ngươi…”
Một câu nói mới nói nửa câu, hắn lại đột nhiên ‘phanh’ một cái ngã trên mặt đất ngất đi.
Trong lúc Hàn Húc trơn mắt há mồm, Hàn Huyền chậm rãi đem nắm tay thu hồi, mặt không chút thay đổi nói, “Ngươi còn chưa nói, tại sao cùng hắn đến Vô Nhai động?”
Hàn Húc ngơ ngác trả lời, “Bởi vì Khúc Vân Triết nói ta tái làm nữa hắn chịu không nổi, cái này trong động hàn băng địa mạch vốn là cực âm, có thể thối lui dược tính khô nóng của lê Hoa Xuân Vũ, cho nên hắn nhân tiện bảo ta mang lại đây.”
“…” Hàn Huyền xanh cả mặt, nắm tay xiết chặt rồi lại buông ra, cuối cùng cắn răng hung hăng nói, “Ngươi bây giờ đang đứng ngay cạnh hàn băng địa mạch, tại sao còn không đi qua!”
Mắt thấy Hàn Húc nhảy vào rồi ngâm nửa người trong nước suối, Hàn Huyền chậm rãi trở về chỗ ngồi xuống, “Như thế nào không nói?”
Ta cúi đầu không rên một tiếng. Rõ ràng hàn băng địa mạch ở bên cạnh, nhảy vào ngâm một trận là có thể đem dược tính giải rồi, ta nhưng lại hết lần này tới lần khác không biết, lại chạy đi cầu Hàn Huyền…
Hàn Huyền theo ánh mắt ta hướng hàn băng địa mạch địa phương nhìn vài lần, trầm mặc trong chốc lát, hỏi, “Ngươi hối hận rồi?”
“Hoàn hảo.” Ta nhìn sườn mặt hắn liếc mắt một cái, thấp giọng lẩm bẩm, “Quên đi, tốt xấu gì ngươi cũng coi như là một mỹ nhân, ta cũng không mệt.”
“…”
Ta vô tội ngẩng đầu nhìn sắc mặt âm tình bất định của Hàn huyền. Hắn đây là làm sao vậy? Ta rõ ràng đều nói rồi đừng lo rồi mà.
Hít thở mấy cái thật sâu, hắn rốt cục mở miệng, “Trầm Nghi.”
“Ân?”
“Mấy ngày hôm trước tại ngoại ô ở trong tòa miếu ta từng hỏi qua ngươi, có muốn hay không đi Ô lĩnh Giác tránh né một trận, ngươi đáp ứng rồi phải không?”
Ta cúi đầu suy nghĩ một chút, “Lúc ấy vốn là đáp ứng không sai, bất quá bây giờ… Chắc là không cần đi.”
Hàn Huyền có chút ngạc nhiên, “Tại sao đột nhiên thay đổi chủ ý rồi?!”
“Bởi vì.” Ta cười dài chỉa chỉa bình ngọc nõn nà trong lòng ngực chính mình, “Vốn định đi Ô Lĩnh Giác để tránh né lệnh truy nã của Khúc Thương Hải có phải hay không? Hôm nay nếu biết Khúc Thương Hải là người tình cũ của tiểu cô cô, ta đây là chất nhi thì sợ cái gì?”
“… Tuy nói như thế, dù sao ngươi cũng không có việc gì, đi Ô Lĩnh Giác trỉa qua mấy ngày cũng không tồi.”
“Quên đi, nơi đó của ngươi nhiều quy củ, ta sợ không thoải mái.” Ta khoát khoát tay cười nói, “Huống hồ ai nói ta không có việc gì? Ta cũng mấy tháng không đi Hàng Châu rồi, cũng không biết Tiểu Điệp có phải hay không gầy đi rồi. Được rồi, cũng nhớ cả Thừa Thừa ở Tô Châu nữa, nhất định phải qua đi xem một chút… Này, ngươi đi đâu đấy hả?”
Nhìn bóng dáng Hàn Huyền mặt bình tĩnh tránh đi, ta nghi hoặc địa nháy mắt mấy cái. Như thế nào đột nhiên lại đi? Chuyện của ta còn chưa có nói xong mà…