Đọc truyện Thơ Tình Trong Gió – Chương 73: Ngậm sương
Lúc Lục Giản quay về khách sạn trời đã hửng sáng, sau khi tắm rửa rồi lên giường nằm ông mới cầm di động qua như thường lệ, vừa hay nhìn thấy tin nhắn Wechat của con trai mình.
_ Khi nào về khách sạn gọi cho con.
Lục Giản kiểm tra thời gian, bây giờ đã hơn mười hai giờ sáng, không biết cậu đã ngủ hay vẫn còn thức. Vậy nên ông nhắn tin cho cậu trước, sau khi thấy cậu hồi tin ông mới gọi cho cậu.
“Con trai, tìm ba có việc à?”
“Dạ, có việc.”
Cả hai trò chuyện hồi lâu, sau khi gác máy Lục Giản bất giác mỉm cười: “Xem ra Kiểu Kiểu bắt đầu thực tập rồi.”
Tống Kiểu Kiểu dù đã trưởng thành nhưng trông cô vẫn rất trẻ trung, hơn nữa tính tình của cô cũng tốt bụng nên khi ở cạnh các em học sinh nhìn chung không hề có khoảng cách thế hệ, bình thường cô còn hay thích đi cùng các em ấy nên học sinh trong trường ai cũng yêu quý cô. Mấy học sinh giỏi có tiếng ở trường vì được bàn luận vài chủ đề học tập với cô mà khiến cô có ấn tượng, bởi vậy khi đi học họ tập trung rất cao độ, chỗ nào không biết sẽ chạy ngay đến văn phòng hỏi. Còn chưa kể, Tống Kiểu Kiểu cũng thật sự có ấn tượng sâu sắc với một vài học trò của mình.
Về phần nhóm học sinh cá biệt, bọn họ đích thực chỉ ngồi thưởng thức giá trị nhan sắc của cô. Dù sao cô xinh đẹp đến vậy, ngồi ngắm thôi cũng đã mãn nhãn rồi. Bọn họ cũng chẳng có ý định nghe giảng đâu, nhưng chẳng biết chó ngáp phải ruồi thế nào mà lại nghe thủng vài chỗ, khiến thành tích môn Anh văn tiến bộ hơn chút đỉnh, chuyện này khiến chủ nhiệm Hạ vui mừng khôn xiết.
Sau khi dạy thế một quãng thời gian, Tống Kiểu Kiểu dần thích nghi rất tốt. Dựa vào thái độ của ba giáo viên chủ nhiệm của ba người, có thể nhận thấy ba cô gái đã thực tập vô cùng nghiêm túc và đầy trách nhiệm, mối quan hệ với các học sinh trong trường cũng rất hòa hợp. Vì vậy hiệu trưởng và trưởng khoa cực kỳ hài lòng về ba người họ.
Tống Kiểu Kiểu cảm thấy dạy học rất vui, chỉ có điều lắm lúc mệt lả người, nếu lên lớp mà không mang theo chai nước y như rằng kết thúc tiết học cổ họng sẽ không thể nào chịu nổi. Cho nên cô hay ghé tiệm thuốc tây mua mấy hộp kẹo ngậm, mỗi lần dạy xong một tiết lập tức ngậm một viên, ấy vậy mà hiệu quả cực kỳ tốt.
Sau khi cô cho Phương Du Nhiên và Vương Đình một hộp, cả hai cũng bắt đầu muốn mua kẹo ngậm, và câu nói cửa miệng của các cô luôn là.
“Ăn hết kẹo ngậm chưa?”
“Đi mua kẹo ngậm à?”
“Cho tớ một viên đi, lần sau trả cậu.”
“…”
Ngoài vấn đề này thì còn một vấn đề ngoài ý muốn khác nữa, đó là vấn đề đi làm. Mỗi lần đi làm phải mất nửa tiếng, quả thật khá xa. Vương Đình có bạn trai đưa đón nên cũng đỡ, còn ba mẹ Phương Du Nhiên thương cô ấy, muốn cô ấy quay về nhà ở để ba cô ấy tiện đường đưa đón mỗi ngày. Nhưng Phương Du Nhiên không đành lòng để Tống Kiểu Kiểu đi làm một mình nên vẫn cùng cô ngụ lại ký túc xá.
Thật lòng Tống Kiểu Kiểu rất cảm động, nhưng cho dù Phương Du Nhiên có đi cùng cô chăng nữa thì quãng đường đi làm xa như vậy vẫn khó khăn vô cùng. Dù sao các cô cũng đang ở cuối học kỳ năm tư rồi, đã bắt đầu quá trình thực tập. Ý định của cô là thuê một căn nhà gần trường, như vậy sau này sẽ không cần phải quay về ký túc xá nữa.
Ngay khi cô đang ôm ý định này trong đầu thì có người đã chủ động nói ra.
“Anh nói anh muốn chuyển ra ngoài!” Tống Kiểu Kiểu kinh ngạc hét to.
Lục Kinh Tả bật cười, ôm cô ngồi xuống đùi mình: “Uhm.”
“Chẳng phải chỗ anh có ký túc xá cho nhân viên sao?”
Lục Kinh Tả đáp: “Có ký túc xá cho nhân viên nhưng anh vẫn có thể ra ngoài tìm nhà mà, tìm căn nào gần trường của em chút để em không phải ngày nào cũng chạy tới chạy lui nữa.”
Tống Kiểu Kiểu trợn tròn hai mắt, chợt hiểu ra: “Anh… anh vì em nên mới nghĩ đến việc thuê nhà phải không?”
Lục Kinh Tả kéo tay cô qua, đặt lên môi hôn một cái: “Em không muốn ở cùng anh sao?”
Tống Kiểu Kiểu mím môi, không phải cô không muốn ở cùng cậu, nhưng nếu cả hai ở cùng nhà, vậy có phải xem như sống chung rồi không? Sống chung đấy!!!
“Không… Không phải…”
Lục Kinh Tả mỉm cười, nói: “Chuyện này chúng ta sẽ nói với chú dì.”
“Anh định nói cho họ biết ư?” Tống Kiểu Kiểu vô cùng kinh ngạc.
“Lẽ nào em còn muốn gạt họ sao?” Lục Kinh Tả cười hỏi ngược lại cô.
Tống Kiểu Kiểu cắn môi, đôi gò má phớt hồng.
***
Lục Kinh Tả đã thật sự tìm Tống Khánh Quốc và Vương Tuệ Lâm nói chuyện này. Đương nhiên Tống Khánh Quốc không đồng ý, cuối cùng không biết bọn họ nói gì mà dùng hai phòng ngủ một phòng khách rồi kết thúc hẳn chủ đề này.
Cuối tuần cả hai cùng nhau đi xem nhà. Lựa chọn cả buổi Lục Kinh Tả ưng ý được ba căn, ba căn này đều gần trường cấp III Duệ Đức. Tất cả đều có hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một nhà vệ sinh. Nhưng trong ba căn có hai căn thuộc kiểu nhà chung cư, căn còn lại thuộc kiểu nhà cao tầng. Tầng trệt gồm nhà bếp, nhà vệ sinh và phòng khách; tầng trên có hai phòng ngủ nằm ở hướng Nam và một phòng làm việc ở hướng Bắc.
Tống Kiểu Kiểu ưng ý căn nhà cao tầng nên Lục Kinh Tả lập tức liên lạc với chủ tòa nhà, ký hợp đồng với tốc độ cực nhanh. Hợp đồng ký trong vòng một năm, tiền thuê nhà trả trước nửa năm, tiền nước – điện – gas và chi phí vật tư cả hai sẽ tự chi trả.
Mà sau khi ký xong hợp đồng Tống Kiểu Kiểu mới phát hiện ra, căn nhà mà họ thuê quả thật khá gần trường cô nhưng không hề gần công ty Lục Kinh Tả đang làm việc.
Lục Kinh Tả quay về liền trông thấy khuôn mặt nhỏ của Tống Kiểu Kiểu nhăn nhó, vẻ mặt lo lắng buồn bã. Cảm thấy hơi buồn cười, cậu bèn đến trước mặt cô rồi thò tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn ấy: “Sao tự dưng ủ dột vậy?”
Tống Kiểu Kiểu giơ tay nắm chặt bàn tay cậu: “Không phải em ủ dột, mà do em phát hiện ra chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Mình thuê căn nhà này đúng là gần trường em, từ đây đến trường em chỉ mất hơn mười phút, nhưng mà lại cách công ty anh xa lắm. Mỗi lần anh đi làm phải mất gần cả tiếng đồng hồ, như vậy có phải quá xa rồi không?”
Lục Kinh Tả phì cười: “Là vì chuyện này sao?”
“Phải, hay mình…”
Lục Kinh Tả giơ tay chặn môi cô lại: “Đừng lo, anh sẽ giải quyết chuyện này.”
Tống Kiểu Kiểu chớp chớp đôi mắt huyền trong veo của mình: “Anh giải quyết thế nào?”
“Sau này em sẽ biết.”
Tống Kiểu Kiểu chủ động vươn tay ra ôm lấy cổ cậu, cọ cọ mấy cái: “Có thể nói em biết ngay bây giờ không?”
Lục Kinh Tả ngắm nhìn cặp môi cong cong của cô, trông chúng như những cánh hoa xinh tươi ướt át vậy. Không chịu nổi sức hấp dẫn từ cô, cậu bèn cúi đầu phủ xuống bờ môi ấy. Rồi cậu khéo léo luồn sâu vào khoang miệng ấm áp tràn ngập hương thơm của cô. Hôn mãi đến khi cô sắp không thở nổi cậu mới bịn rịn buông cô ra.
Tống Kiểu Kiểu bị hôn đến đôi mắt ngậm sương, bờ môi mọng hơi sưng, đầu lưỡi tê dại hết cả nhưng cô vẫn không quên mục đích ban đầu của mình, cô khàn giọng hỏi: “Nói em biết được không?”
Lục Kinh Tả vươn tay khẽ chạm vào cánh môi non mềm của cô, cậu cảm nhận sự nóng rẫy nơi ấy, mỉm cười lắc đầu với cô: “Ngoan, hãy đợi anh.”
Tống Kiểu Kiểu mím môi: “Vậy được, đến lúc ấy anh phải nói cho em biết đấy nhé.”
Lục Kinh Tả yêu thương cọ vào vầng trán trắng ngời của cô: “Được, chắc chắn anh sẽ nói.”
***
Sau khi hoàn tất thủ tục thuê nhà, việc đầu tiên Tống Kiểu Kiểu làm là nói chuyện này với Phương Du Nhiên. Cô bảo sau này Phương Du Nhiên không cần phải về ký túc xá cùng cô nữa, đồng nghĩa với việc cô ấy có thể về nhà ở với gia đình. Sau khi Phương Du Nhiên biết chuyện có vẻ không được vui như Tống Kiểu Kiểu nghĩ, ngược lại mặt cô ấy buồn thiu.
“Tớ vẫn muốn ở chung với cậu, vẫn muốn cùng cậu đi làm rồi tan làm.”
Tống Kiểu Kiểu cười cười gõ vào trán cô ấy: “Ngày nào cũng cực khổ như vậy có gì thích chứ?”
Phương Du Nhiên bất lực: “Đây là vấn đề mấu chốt sao? Vấn đề mấu chốt không phải ở chỗ này, mấu chốt ở chỗ tớ muốn ở chung với cậu, ở chung với cậu cơ.”
Tống Kiểu Kiểu trợn tròn mắt: “Nhiên Nhiên à, nhưng tớ đã có người yêu rồi.”
Phương Du Nhiên sững người, lập tức vươn tay ra định đánh cô: “Cậu đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?”
Phương Du Nhiên và Tống Kiểu Kiểu không giấu chuyện này nên Thang Viên Viên và Tần Mẫn cũng biết. Cả hai cô ấy đều không muốn, dù sao bốn người họ hơn ba năm nay lúc nào cũng kề vai sát cánh bên nhau. Cứ cho rằng bây giờ hai người phải ra ngoài thực tập nhưng chí ít buổi tối cả hai vẫn sẽ quay về. Vậy mà bây giờ hai người đều dọn ra ngoài, có nghĩa sau này thời gian gặp mặt nhau đã ít nay càng ít hơn.
Cả hai cùng an ủi Thang Viên Viên và Tần Mẫn hồi lâu, còn giao kèo sau này cho dù có chuyện gì thì mỗi tháng nhất định phải gặp nhau một lần mới được.
Mặc dù hợp đồng thuê nhà đã ký kết ổn thỏa nhưng đồ đạc cá nhân vẫn chưa chuyển qua. Tống Kiểu Kiểu định cuối tuần này mới gọi dịch vụ chuyển nhà giúp cô chuyển đồ sang, còn hứa với mọi người khi nào trang trí dọn dẹp xong sẽ mời họ qua nhà chơi.
Buổi chiều nọ sau khi tan làm mọi người cùng nhau ra trước cổng trường. Tống Kiểu Kiểu và Phương Du Nhiên giờ đây không còn phải vội vã về nhà như trước nữa. Hiện tại Tống Kiểu Kiểu thuê nhà rất gần trường, còn ba của Phương Du Nhiên sau mấy lần đưa đón bỗng nhiên sợ phiền toái, bèn mua thẳng cho cô ấy một chiếc xe để sau này cô ấy tự lái xe đi làm.
“Hay tối nay bọn mình cùng nhau đi ăn tối nhé?” Phương Du Nhiên đề nghị.
Vương Đình và Cao Khải không ai có ý kiến, đến khi Tống Kiểu Kiểu chuẩn bị nói gì đó thì chợt có tiếng còi xe vang lên ngay phía trước. Bốn người theo bản năng nhìn qua, sau khi Tống Kiểu Kiểu trông thấy đôi gò má thân thuộc ngay ghế điều khiển bên trong xe, cô lập tức bày ra vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Cô nhón chân định chạy về phía Lục Kinh Tả, nhưng vừa dợm bước cô bỗng nhớ đến ba người đang đứng bên cạnh mình.
Sau khi Lục Kinh Tả đỗ xe xong lập tức tiến về phía họ, ánh mắt bốn người không hẹn mà đều chiếu vào cậu.
Trong ba người có mặt ở đây, người thật sự thân quen với Lục Kinh Tả chỉ có mình Phương Du Nhiên, hai người còn lại không hề thân, nhưng Cao Khải vẫn còn đỡ hơn Vương Đình đôi chút. Nên đầu tiên Lục Kinh Tả gật đầu với Phương Du Nhiên, sau đó cậu mới chào hỏi hai người còn lại: “Chào hai người.”
Mặc dù không nói ra thân phận nhưng hai người kia cũng tự ngầm hiểu, bèn chào hỏi lại cậu.
“Lục Kinh Tả, bốn đứa tớ định đi ăn tối với nhau, vừa hay cậu cũng đến nên đi cùng nhé?” Phương Du Nhiên mời Lục Kinh Tả.
Lục Kinh Tả cười lịch sự với cô ấy: “Được, vậy cùng đi.”
Năm người cùng nhau ghé qua khu phố ẩm thực gần đó, vì nằm trong ngõ hẻm nên họ không lái xe qua, hơn nữa khu này rất đông người nên xe cũng không thể vào được.
Bữa tối này ăn rất vui vẻ, không hề chán chút nào. Khi sắp ăn xong Lục Kinh Tả đứng dậy vào nhà vệ sinh, lát sau đến lúc tính tiền họ mới biết hóa ra Lục Kinh Tả đã thanh toán xong cả rồi.
Vương Đình cảm thấy ngại nên cô ấy muốn trả tiền lại.
“Mọi người đều là đồng nghiệp của Kiểu Kiểu, với tư cách bạn trai của Kiểu Kiểu, tôi mời mọi người ăn một bữa cũng là chuyện nên làm.” Lục Kinh Tả điềm đạm nói.
Tống Kiểu Kiểu vội nói thêm: “Đúng vậy, không sao đâu mà.”
Cao Khải quan sát Lục Kinh Tả, đáy lòng có chút phức tạp. Ban đầu anh cũng muốn thanh toán trước nhưng ngờ đâu lại bị giành phần, đành nói: “Lần sau tôi mời cậu, mong cậu không từ chối.”
Lục Kinh Tả mỉm cười với Cao Khải: “Chắc chắn.”