Thơ Tình Trong Gió

Chương 15


Đọc truyện Thơ Tình Trong Gió – Chương 15

Bảy giờ rưỡi sáng thứ bảy, sương sớm mù mịt, Tống Kiểu Kiểu ngồi sau xe đạp của Lục Kinh Tả vừa lay chân vừa nhìn mấy tia nắng ấm áp xuyên qua kẽ lá, vung vẩy khắp đường những sắc màu sặc sỡ.

Lúc gần tới cổng trường, Tống Kiểu Kiểu nghe thấy âm thanh quen thuộc từ phía sau truyền đến: “Kiểu Kiểu!”

Tống Kiểu Kiểu quay đầu lại thì nhìn thấy Từ Cám đứng cách đó không xa, cô vội đưa tay vỗ nhẹ lưng Lục Kinh Tả, cất giọng nói: “Dừng xe.”

Lục Kinh Tả nghe vậy bèn thắng lại, một chân chạm đất, ổn định thân xe, Tống Kiểu Kiểu thuận tiện nhảy xuống, đợi Từ Cám chạy về phía mình. Sau khi chạy lại gần, Từ Cám đưa tay ôm vai cô, chào hỏi với hai người họ: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Lục Kinh Tả đẩy xe đạp, Tống Kiểu Kiểu và Từ Cám đi theo bên cạnh, ba người đi một mạch về phía sân trường.

Từ Cám than thở với Tống Kiểu Kiểu: “Cậu có biết lễ khai mạc bọn mình nhảy cái gì không?”

“Tớ cũng không biết, cậu biết hả?”

“Nghe nói là nhảy kết hợp, nhưng tớ chỉ biết một bài.”

“Bài nào?”

Nét mặt Từ Cám sinh vô khả luyến*: “Vận may đến rồi.”

Tống Kiểu Kiểu: “…”

(* Sinh vô khả luyến (生无可恋): Là ngôn ngữ mạng phổ biến tại Trung Quốc, ý chỉ tiếp tục sống đã không còn ý nghĩa gì nữa, bất luận có lưu luyến hay bịn rịn người hoặc việc nào đó, sinh mệnh cũng đã không còn quan trọng.)

Khoảng tám giờ rưỡi, các bạn cùng lớp đều đến tầm tầm như nhau. Qua hơn nửa phút, chủ nhiệm lớp Trần Thục lúc này mới tới, các học sinh sau khi nhìn thấy bà đều tự giác từng người ngậm chặt miệng ngồi xuống ngay ngắn.

Trần Thục đi lên bục giảng: “Vũ đạo cho lễ khai mạc của chúng ta đã định xong rồi, trước tiên chúng ta nhìn video bên dưới một chút.”

Sau khi Trần Thục mở máy chiếu ra, trong nháy mắt một giai điệu quen thuộc vang lên trong lớp. Các bạn học đều không hiểu gì, kinh ngạc há to miệng, bởi vì giai điệu này bọn họ thường nghe các máy phát ở quảng trường phát cho các bác gái múa, chính là bài hát phổ biến toàn quốc 《Vận May Đến Rồi》!

Từ Cám quăng cho Tống Kiểu Kiểu một biểu cảm kiểu như “cậu xem đi”.

Trần Thục thấy dáng vẻ đám học trò của mình bị dọa sợ, không nhịn được bật cười: “Nhìn xem các em đều bị dọa thành cái dạng gì rồi, vũ đạo của chúng ta là cải biên lại, xem tiếp các em sẽ rõ.”


Cải biên?

Các bạn học thu hồi ánh mắt kinh ngạc, sau đó nhìn vào máy chiếu không chớp mắt. Quả nhiên phía trước chiếu một phiên bản không giống bọn họ từng xem qua, nhưng lúc này phần lớn các nam sinh đều há hốc mồm, bởi vì máy chiếu lúc này chiếu một phiên bản sinh động hơn nhiều, rất nhiều động tác xem ra vô cùng khó, lại còn nhấc mông vặn hông,… Cả đám bọn họ căn bản chính là không làm được mấy động tác đó.

Sau khi xem hết video kia, ánh mắt mấy bạn nữ nhìn sang mấy bạn nam đều thay đổi, phần lớn đều là trêu ghẹo. Tống Kiểu Kiểu nghiêng đầu qua nhìn Lục Kinh Tả, quả nhiên thấy cảm xúc trên mặt cậu hơi mất tự nhiên, cô tức khắc không nhịn được mà bật cười.

Lục Kinh Tả nhìn qua cô, lại là ánh mắt như vậy, Tống Kiểu Kiểu ngay lập tức chịu không được: “Không sao, tớ chỉ, tớ chỉ cậu.”

“Vẫn còn một bài, mọi người cũng xem một chút.”

Bài hát tiếp theo là một bài thần khúc*, giai điệu cảm giác rất có tiết tấu, vô cùng mạnh mẽ, động tác xem ra cũng không hề khó như vậy. Động tác trên máy chiếu lần này rất đồng đều, bởi vì khi nhảy lên vô cùng đẹp trai, các bạn nam ngay lập tức gào rú: “Chủ nhiệm, nếu không thì đám con trai bọn em sẽ nhảy bài này, mấy bạn nữ thì nhảy 《Vận May Đến Rồi》. Được không?”

Trần Thục khẽ cười: “Căn bản bài này chính là cho bọn con trai các em nhảy, nhưng mà bài kia các em cũng phải nhảy.”

“Vậy là bọn em phải nhảy hai bài sao?”

“Uhm đúng.”

Các nam sinh rên rỉ.

(* Thần khúc thường chỉ một số ca khúc có lời dễ nhớ, lôi cuốn người nghe, giai điệu dễ lan truyền, tiết tấu tươi sáng đơn giản, bài hát có thể khiến người nghe nảy sinh hiện tượng giống như bị “tẩy não”, có khi cũng chỉ một số phong cách kỳ dị, ngôn ngữ lạ lùng. Đa phần thần khúc đều thành công nhất thời, không có giá trị lưu truyền. Chẳng hạn như 《Thấp Thỏm》, 《Phong Cách Dân Tộc Rực Rỡ Nhất》, 《Gangnam Style》,…)

Trần Thục biết trên lớp Tống Kiểu Kiểu, Phương Viện và Đường Khả đều có năng khiếu vũ đạo, vậy nên Trần Thục cho ba người bọn họ học trước, sau khi học xong sẽ đi chỉ lại cho những bạn học khác. Vì để tiết kiệm thời gian, ba người bọn họ quyết định tách ra chỉ, một người chịu trách nhiệm chỉ cho đội nữ, còn hai người kia phân nhau chỉ mỗi bên mười bạn nam.

Tính cách Phương Viện tương đối hướng nội, cô ấy tỏ vẻ không muốn chỉ nam sinh. Tống Kiểu Kiểu và Đường Khả nhìn nhau, vậy nên nam sinh sẽ do hai người bọn họ chỉ.

Vì vấn đề thời gian, Tống Kiểu Kiểu và Đường Khả đều chỉ trước một phần ba video. Hôm nay chỉ một phần ba cũng còn ít, trước khi vào tập luyện còn phải đưa hai mươi nam sinh chia làm hai đội.

Đường Khả tùy ý nói: “Tớ và Kiểu Kiểu một người sẽ chỉ cho mười bạn, các cậu tự mình xem sẽ theo đội nào.”

Lục Kinh Tả không cần chọn lựa mà theo đội của Tống Kiểu Kiểu, ngay khi Kỷ Vị đang định đi qua, bị Đường Khả gọi lại: “Kỷ Vị, cậu cùng đội với tớ.”

Kỷ Vị nhìn Đường Khả: “Tại sao?”


“Không có tại sao? Bảo cậu qua thì cậu cứ qua.”

Kỷ Vị: “…”

Triệu Tư Kỳ thấy Quyền Gia Lệ không động đậy, vô thức liếc nhìn cô ấy, phát hiện cô ấy đang nhìn về phía đội nam sinh, sau đó chạm nhẹ cánh tay cô: “Gia Lệ, đừng đờ ra nữa.”

Quyền Gia Lệ bị chạm như vậy liền khôi phục tinh thần, cô thu hồi tầm mắt từ trên người Lục Kinh Tả lại, giọng dịu dàng: “Uhm, được.”

“Cố gắng tập luyện.”

“Uhm.”

***

Đầu tiên Tống Kiểu Kiểu chỉ bài thần khúc. Động tác vũ đạo của bài này không khó, chủ yếu chính là phải đồng đều, chỉ cần làm đồng đều, hiệu ứng thị giác sẽ rất đẹp, còn làm không tốt thì chính là quần ma loạn vũ*.

(* Quần ma loạn vũ (群魔乱舞): Là thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ nhóm ma quỷ nhảy nhót loạn xạ.)

Vào lúc Tống Kiểu Kiểu đang dẫn dắt đội bên này tập luyện, đột nhiên nghe thấy đội Đường Khả bên cạnh hét về phía cô: “Này, Tống Kiểu Kiểu, nếu không thì chúng ta đến đây so bì thi đấu đi?”

Tống Kiểu Kiểu có chút mù mờ: “Thi đấu cái gì?”

“Đến lúc đó hai đội chúng ta không phải gộp lại là một sao? Chúng ta so một lượt xem đội nam nào nhảy tốt, nhảy đều hơn, thế nào? Có dám không?”

Khao khát ganh đua giữa các chàng trai đều không thể hiểu được, Tống Kiểu Kiểu thậm chí còn chưa nói gì, hai đội nam đã bắt đầu vùng lên cãi cọ: “So thì so, bố mày sợ bọn bay à?”

“So đấy, đội nào thua thì vẽ rùa lên mặt.”

“Bây giờ nói cho đã, đừng đến lúc thua lại trơ tráo chơi xấu thì coi chừng.”

“Cậu nói ai chơi xấu? Bố mày có chơi cái gì cũng sẽ không chơi xấu nhé!”

“Được, căn cứ vào những lời này của cậu, so!”


“…”

Tống Kiểu Kiểu tình hình hoàn toàn ở bên ngoài: “…”

“Kiểu Kiểu, cậu là đội trưởng, cậu đến nói một lời, so hay không so?” Đường Khả nháy mắt với cô.

“Đội trưởng, so, so cùng bọn họ.”

“Kiểu Kiểu, cậu yên tâm, so đi, bọn tớ nhất định sẽ không để cậu thua!”

“Đúng! So!”

Tống Kiểu Kiểu nhìn mấy chàng trai lúc đầu còn ủ rũ, bây giờ lại dáng vẻ ý chí chiến đấu sục sôi. Trong nháy mắt liền hiểu ý Đường Khả, khóe miệng cô lộ ra ý cười: “Được! So thì so! Đường Khả cậu thua cũng đừng có khóc nhè!”

“Hừ! Để xem ai khóc nhè!”

Sau đó hai đội không hiểu gì mà cứ thế bắt đầu thi đấu. Bởi vì việc thi đấu này mà động lực tích cực của các nam sinh được dâng lên, lúc tập luyện đặc biệt chăm chỉ. Hơn nữa, mấy ngày nay hai đội nam gặp nhau liền cấu xé, cảnh tượng đó cứ như học sinh tiểu học ẩu đả nhau vậy. Đối với chuyện này Tống Kiểu Kiểu và Đường Khả chỉ lặng lẽ mỉm cười, tùy ý bọn họ đi.

Vào thứ ba, vũ đạo của ba đội đều đã tập luyện gần như nhau. Vì vậy Trần Thục tiến hành hợp lại để tổ chức tập luyện lần thứ nhất cho bọn họ. Trận thi đấu kia Trần Thục cũng có nghe nói, cho nên trước khi chính thức hợp lại tập luyện rất có hứng thú làm trọng tài, bảo hai đội nam vào hàng để thi đấu. Hai đội nam tinh thần tăng vọt, không ai nhường ai.

Hai đội nam bọn họ đều đứng đúng vị trí của bản thân. Tống Kiểu Kiểu và Đường Khả với tư cách là đội trưởng thì đứng tại vị trí center ở đội mình.

Sau khi âm nhạc vang lên, hai đội chính thức bắt đầu thi đấu. Khiến người khác ngạc nhiên chính là, hai đội trước đây chưa từng hợp lại luyện tập qua, nhưng sau khi bắt đầu, mọi người di chuyển vị trí nhịp nhàng lại đồng đều rất đúng chỗ. Các động tác lúc trước thống nhất chỉn chu, gọn gàng linh hoạt. Lúc sau 《Vận May Đến Rồi》 lại đặc biệt hài hòa, một nhóm nam sinh nhảy lên ấy vậy mà vô cùng có cảm xúc. Tóm lại là trong sự đẹp trai lại lộ ra một chút gợi cảm không nói thành lời.

Mãi đến khi âm nhạc chấm dứt, mấy nữ sinh đội Phương Viện đều không kịp phản ứng, Trần Thục cũng không nghĩ rằng bọn họ sẽ nhảy tốt như vậy, cũng ngơ ngẩn vài giây mới phản ứng lại, bà vỗ tay: “Luyện tập thật tốt, rất tốt!”

Tống Kiểu Kiểu và Đường Khả nhìn nhau, trong mắt hai người đều mang theo chút tự hào, nhưng hai đội nam sinh thì không quan tâm.

“Chủ nhiệm, chúng em vẫn còn đang thi đấu mà?”

“Đúng vậy, chủ nhiệm, cô phải nói hai đội chúng em đội nào nhảy tốt hơn.”

“Đúng đó, chủ nhiệm, cô nói nhanh lên!”

Trần Thục: “…”

“Chuyện này…”

Có đôi khi ham muốn hơn thua giữa con trai so với con gái còn đáng sợ hơn rất nhiều.


Nếu để Trần Thục nói, bà cảm thấy hai đội đều nhảy rất tốt, bà thật sự chọn không được. Vậy nên bà rất tự nhiên mang cái nồi này ném cho tám bạn nữ khác trong lớp, bảo mấy bạn nữ tiến hành bỏ phiếu, bọn họ cũng phải nhức đầu. Nhưng mà rất nhanh vẫn chọn ra được, đội Tống Kiểu Kiểu thua chênh một phiếu so với đội Đường Khả.

Tống Kiểu Kiểu ngược lại cảm thấy không có việc gì, nhưng đám con trai đội cô nhanh chóng nổi khùng, bởi vì bọn họ cảm thấy mình nhảy phải tốt hơn so với đội Đường Khả. Nhưng đội Đường Khả lại không cho là như vậy, cho nên nam sinh hai đội lại xông lên cấu xé kiểu học sinh tiểu học.

Sau khi kết thúc tập luyện tổng thể, cuối cùng đám con trai đội Tống Kiểu Kiểu vẫn chịu thua cuộc, cho mấy người đội Đường Khả vẽ rùa lên mặt.

Đường Khả đối xử với Tống Kiểu Kiểu thật tốt, vẽ cho cô ấy hình con rùa vẫn dễ thương, cậu chàng bên cạnh Lục Kinh Tả nói: “Đội trưởng khá tốt, bé rùa tương đối dễ thương, nếu không thì chúng ta cũng rất có lỗi với cô ấy.”

Lục Kinh Tả nhìn qua, giọng điềm đạm: “Uhm, dễ thương.”

Kỷ Vị cầm bút vẽ hướng về phía Lục Kinh Tả gọi: “Tả ca, lại đây, để em vẽ rùa cho anh nào!”

So với Tống Kiểu Kiểu, mấy con rùa trên mặt các nam sinh khác trong đội cô quả thực khiến người khác không dám nhìn thẳng. Mấy nam sinh đội Tống Kiểu Kiểu lại nổi điên, dứt khoát kéo nam sinh đội Đường Khả vẽ tán loạn một trận. Vào lúc này, thua hay thắng gì cũng đều đi gặp ma, muốn xấu thì cả bọn cùng xấu.

“Kiểu Kiểu?” Bỗng nhiên bị Từ Cám gọi một tiếng, Tống Kiểu Kiểu theo tiềm thức quay đầu lại, mà lúc này vừa quay đầu liền đón lấy camera từ di động của Từ Cám.

“Tách tách” một tiếng, diện mạo bé rùa vẽ trên mặt Tống Kiểu Kiểu đã bị chụp lại. Tống Kiểu Kiểu vội nhào qua: “Từ Cám, mau xóa cho tớ.”

Từ Cám tránh né: “Không xóa, dễ thương lắm, lưu lại làm kỷ niệm.”

Tống Kiểu Kiểu tranh giành một hồi cũng không giật được di động của Từ Cám, dứt khoát buông bỏ, sinh vô khả luyến: “Vậy cậu không được phép truyền ra ngoài, có nghe không?”

Từ Cám ngay lập tức gật đầu: “OKOK, không truyền.”

Qua hồi lâu cô ấy đột nhiên lại nói: “Vừa rồi tớ có nhìn thấy Lục Kinh Tả, nhảy ngầu lắm!”

Tống Kiểu Kiểu giọng điệu tự hào: “Tất nhiên rồi, chính tớ khai thông tiểu táo cho cậu ấy mà, sao có thể nhảy tệ được?”

Từ Cám cười: “Cậu xem bọn con trai lớp mình kìa.”

Tống Kiểu Kiểu nghiêng đầu nhìn qua, hai mươi nam sinh ầm ầm vây một chỗ, bị cưỡng bức mà vẽ rùa.

Từ Cám bùi ngùi: “Ai nói con gái mới là sinh vật đáng yêu chứ, con trai lớp chúng ta cũng là sinh vật đáng yêu.”

Tống Kiểu Kiểu nhìn thấy Lục Kinh Tả bị Kỷ Vị níu lại ép bức vẽ rùa, khóe miệng nhếch lên, gật đầu tỏ vẻ đồng thuận.

♡♡♡

Bữa giờ mổ cận bắt buộc phải ngưng dùng máy tính và điện thoại nên không dịch truyện được, tới hôm nay mắt ổn hơn xíu mới liều mạng dịch một chương. Đang trong thời gian đầu giữ mắt nên bao giờ mắt khỏe hơn nữa lại dịch tiếp chứ dịch liền tù tì như trước thì không được vì hại mắt lắm:))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.