Thổ Sen

Chương 72: Pn Cao Phúc Minh


Đọc truyện Thổ Sen FULL – Chương 72: Pn Cao Phúc Minh


Cao Phúc Minh trước kia là một đứa trẻ bị thừa cân béo phì.
Ở cái vùng quê ấy mà, bọn trẻ đứa nào cũng gầy đét, khỏe mạnh vô cùng, chỉ mình hắn trông khác gì con heo, bị bạn bè miệt thị.

Bởi vậy sau khi lên thành phố, hắn đã tập giảm cân đi rất nhiều nhưng dường như, bóng ma của những lời miệt thị trong quá khứ cứ đeo bám hắn liên hồi.
Lên cấp 2, Cao Phúc Minh không có bạn.
Hắn không béo nhưng lại ít nói, bị mọi người xem như trẻ tự kỉ, khi nói còn có tật nói lắp, mở miệng ra là quê một cục, chưa kể, khẩu âm hắn không rõ, không giống người miền Bắc.
Lên cấp 3, Cao Phúc Minh không rõ những người xung quanh hắn có được gọi là bạn hay không.
Hắn tập nói như người bình thường, cố không run rẩy trước đám đông, cố không nghĩ những người khác đang nhìn mình.

Cao Phúc Minh bị ám ảnh với những lời chê bai, mỗi lần hắn bước khỏi cửa, hắn cảm giác những người sau lưng, tất cả bọn họ đều đang nhìn mình.
Đến cuối năm lớp 10, hắn mới thực sự có bạn.
Thời điểm Doãn Tú Kiệt chuyển đi cũng chính là thời điểm Cao Phúc Minh tới trường, hắn mang ngoại hình được rèn luyện thường xuyên, làn da bánh mật cùng mái tóc đen nhánh, khuôn mặt tuấn tú đầy sức sống.
– “Cậu đến đưa bài tập cho bạn ở bệnh viện được không?”
Huỳnh Nam Phong nhét tài liệu vào tay hắn, Cao Phúc Minh theo bản năng nhận lấy, hơi giật mình.
– “Tối nay tôi có việc không mang tới được, nhờ cậu.”
Người trước mặt là một cậu con trai cao chừng 1m85, ngũ quan hài hoà, đôi mắt nâu thẫm như nhìn thấu tất cả, trên người vận đồng phục nghiêm chỉnh.

Cao Phúc Minh biết chàng trai trước mặt là lớp trưởng, gật gật đầu xem như hiểu ý.
Trần Mạnh Hưng.
Lần đầu tiên hắn gặp cậu là ở bệnh viện, một người con trai gầy yếu quấn băng trắng quanh đầu.

Thấy hắn bước vào, người kia nở một nụ cười nhàn nhạt xem như lấy lệ, như hoa anh đào nở rộ giữa trời xuân.
Không lộng lẫy kiêu sa mà bình dị, khiến người ta chỉ nhìn một lần thôi cũng nhớ mãi không quên.
– “Bạn Phong nhờ tôi mang bài tập hôm nay tới cho cậu.”
Trần Mạnh Hưng gật đầu, vươn tay với gọng kính đen đặt tại đầu giường, nhận lấy đống bài tập, bắt đầu đọc.
Hắn để ý cậu vừa nhìn thấy Toán đã ném sang một bên, thấy Tiếng Anh thì đọc một hồi rồi bỏ ra, thoáng nở nụ cười như giải xong xuôi.
– “Cậu nhẩm ra đáp án?”
Trần Mạnh Hưng ái ngại gãi đầu, nhẹ giọng đáp:
– “Ừm.

Tôi có thói quen đọc qua đáp án từ trước.”
– “Giỏi ghê.”
– “Không tới mức đó đâu.” Trần Mạnh Hưng mỉm cười: “Cậu là…”
– “Tôi là học sinh mới, Cao Phúc Minh.”

– “Rất vui được gặp cậu.”
Mạnh là chỉ những mang tính cách mạnh mẽ, Hưng trong hưng thịnh, mong muốn một cuộc sống sung túc.
Trần Mạnh Hưng học Toán kém nhưng Tiếng Anh rất giỏi, còn hắn thì chẳng giỏi môn nào, ngoại hình thì xấu xí, chỉ được mỗi cái chơi thể thao, chẳng ra đâu vào đâu.
Giáo viên thấy hắn thân với cậu, thường xuyên xếp cho hai đứa kèm nhau học.
– “Cậu hẹn hò với chị đi.”
Cao Phúc Minh ngoảnh đầu, thấy một cô gái tóc xoăn tít ánh đỏ, khoé mắt cong cong, đôi môi điểm son căng mọng, như một bông hoa hồng rực rỡ.

Chị ta mặc áo dài trắng, móng tay sơn đỏ được chăm chút cẩn thận, giơ ra trước mặt hắn.
– “Tại sao lại là em?”
Cao Phúc Minh khó hiểu.

Hắn không nhớ nổi ngày đó cô gái nọ đã nói gì, cũng chẳng nhớ nổi ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đồng ý thử yêu đương với một chị hơn mình một tuổi.
Lúc hắn hỏi Trần Mạnh Hưng hẹn hò với một người lớn tuổi hơn mình là đúng hay là sai, cậu đã hỏi lại:
– “Vậy cậu thấy là đúng hay là sai?”
– “Tôi không biết.” Cao Phúc Minh gãi gãi đầu: “Chị ấy không làm phiền tôi, tôi cũng không ghét chị ấy, hơn nữa chị còn đối xử với tôi rất tốt, có lúc còn giảng bài cho…”
– “Vậy là đúng.” Trần Mạnh Hưng mỉm cười: “Tôi không thể phán xét một mối quan hệ khi không phải người trong cuộc.

Hai người đều cảm thấy tốt nghĩa là nó tốt, không lợi dụng, không lừa gạt, sau này cảm thấy không hợp nhau cũng có thể chia tay trong bình lặng, điều đó đâu có sao.”
– “Nhưng mọi người thích gì ở tôi chứ? Tôi xấu thế này.”
Trần Mạnh Hưng phì cười:
– “Cậu mà xấu thì tôi không bằng con chó hoang mất.”
Thấy hắn ngơ ngơ ngác ngác, cậu cười cười hỏi đùa:
– “Muốn soi gương thử không?”
Cao Phúc Minh với thức gật đầu, Trần Mạnh Hưng lôi cái gương nhỏ từ bàn trang điểm của mẹ cậu đưa cho hắn, nghiêng đầu nói:
– “Cậu rất đẹp trai đó cậu biết không?”
Ai thế này?
Trước mặt hắn là một cậu con trai mái tóc ánh nâu do cháy nắng, đôi mắt đen láy trong veo, khuôn mặt tuấn tú cùng những đường nét sắc sảo được thời gian mài mòn, đôi môi thoáng ửng đỏ cùng hàng mi đen cong cong, như một vị hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích.
Trước đây, hắn sợ nhất là soi gương.

Hình ảnh phản chiếu lại trong tấm gương là một thằng nhóc béo núc ních đến rụt cả cổ, đôi mắt híp híp cùng cái bụng cứ phình ra.

Hắn rất để ý vẻ về ngoài, tới bây giờ vẫn sợ mỗi lần mình ngồi xuống, mảng thịt màu bánh mật sau lưng sẽ lộ ra vì béo, bị bạn bè soi mói.
Nhưng người trước mặt thật sự không còn chỗ nào để soi.
Cao Phúc Minh nhận ra cô gái nọ thích hắn vì hắn đẹp nhưng hắn không giận.
Ai mà chẳng thích người đẹp?

Cũng từ lần đó, hắn trở nên tự tin hơn hẳn.
– “Cậu chơi khá lắm.”
Dương Vân An lau mồ hôi, tay cầm quả bóng rổ nhìn hắn.
– “Muốn tham gia câu lạc bộ không?”
Trước đây chưa từng có người hỏi hắn muốn gia nhập, sau khi hắn giảm cân, đây là lần đầu tiên.
Cao Phúc Minh từ chối khéo, Dương Vân An cũng không phải loại thích dây dưa lân la, cười cười hẹn hắn bao giờ tập tiếp.
Cũng từ đó, Tiết Quý Sâm bắt đầu tìm đến hắn.
Tên này khốn nạn có tiếng, tiếc là nói suông không ai tin.

Miệng lưỡi trơn tru, ngoại hình xuất chúng, bên ngoài hào hoa phóng khoáng, bên trong không coi ai ra gì, bạn gái cũ chất thành đống.

Tên kia thấy Cao Phúc Minh vừa chia tay với cô gái hôm nọ đã có một bạn nữ khác tới tỏ tình, chắc mẩm tên này cũng giống mình nên mới tiếp cận.
Hắn có rất nhiều bạn, hay ít ra hắn đã tưởng là vậy.
– “Bọn họ chơi với tôi vì tôi đẹp, có phải tôi không nên tiếp xúc với loại người như thế không?”
– “Cũng không hẳn.” Trần Mạnh Hưng ngẩng đầu, lọn tóc đen tuyền xoà xuống, ôm lấy khuôn mặt: “Có những tình bạn nảy sinh từ đó, họ tìm được điểm chung, tình cảm cứ thế nảy sinh, nhưng nó không bền lâu.”
– “Không bền lâu?”
– “Là bạn là chấp nhận cả bên trong lẫn bên ngoài của người kia, là thân thiết, yêu quý chính con người đó chứ không chỉ là bề ngoài của họ.”
Cao Phúc Minh ngẩn người, vô thức ngẩng lên nhìn người trước mặt.

Trần Mạnh Hưng ho khan vài tiếng, vành tai thoáng ửng đỏ:
– “Sao vậy?”
Bọn Tiết Quý Sâm không cần hắn, là hắn tự đeo bám họ, cho rằng trăng hoa là hay, là ngầu.
– “Không có gì.”
Không có gì.
Cao Phúc Minh khép hờ mắt, theo bản năng vươn tay che đi ánh sáng hắt lại từ ô cửa kính, nheo nheo mắt.
– “Tối qua em lại thức khuya đúng không?”
Cao Phúc Minh nghiêng đầu nhìn cô gái ngồi cạnh, lầm bẩm:
– “Không có.”
– “Đừng có chối.” Cô gái đanh mặt: “Em là người của công chúng, phải biết chăm sóc bản thân nhiều hơn, em đã 24 tuổi rồi, em…”
– “Em biết mà.” Cao Phúc Minh cười cười lấy lệ: “Đều nghe chị hết.”
Cô gái nọ bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Tại sao nó lúc nào cũng ủ rũ vậy chứ?
Cao Phúc Minh là một gương mặt có tài, tiếc là hơi tự ti.


Trên sân khấu sôi nổi nhiệt huyết là vậy, xuống sân như người mất hồn, dễ xao động, không biết tự lo cho bản thân.
Hắn ra mắt công chúng năm 20 tuổi, tới nay đã được 4 năm.

Cô biết tên này có tài, hát không tệ còn có chí tiến thủ, biết cố gắng, lịch sự, hoà nhã, nhưng hắn quá nhạy cảm.
Cao Phúc Minh từng nghe có người nói hắn hát không ra gì, có fan là dựa vào mặt đẹp, từ đó bị ám ảnh bởi chính khuôn mặt mình, luôn tự nhận mình kém, tất cả dựa vào ngoại hình.
Cô muốn nói, nhưng nói ra hắn chịu nghe hay sao?
Người phụ nữ này không hiểu, trước đây Cao Phúc Minh đã trải qua những gì.
Hắn đã từng tự ti về ngoại hình mập mạp của mình, giờ đây lại chán ghét cái vẻ đẹp xuất chúng khi lớn lên.
Làm một người bình thường cũng không được sao?
Qua khung cửa kính, trường trung học phổ thông Nguyễn Trạch Hồng hiện ra trước mắt.

MV lần này lấy bối cảnh học đường, kể về quãng thời gian gặp gỡ giữa nam chính với nữ chính rồi chia biệt, gặp lại nhau ở sân trường cũ vào 6 năm sau.

Trong phân cảnh một, đạo diễn đã chọn quay ở nơi này.
– “Ông ta cũng nhân nhượng thế là cùng.” Cô gái nọ bực bội: “Du học sinh từ Anh về thì có gì hay, bỏ ra bao nhiêu tiền chỉ để cô ta quay ra mỉa cậu một câu rồi từ chối, tưởng có tiền là hay lắm à?!”
Ông ta trong miệng cô chính là vị đạo diễn, còn người được nhắc tới, khỏi nói cũng biết là ai.
– “Chị ấy cũng bận mà.” Cao Phúc Minh cười cười: “Mời cô Linh đóng trong MV này cũng đâu sao, cô ấy không tệ lắm.”
Lúc hắn nghe tin đạo diễn mời Chu Đường Lâm tới đã chuẩn bị sẵn tinh thần ăn đánh lần nữa, không ngờ lúc gặp nhau, Chu Đường Lâm chẳng lộ ra vẻ mặt gì, chỉ ngẫu hứng buông một câu: “Cảm ơn, gậy chống lưng không tồi.” rồi ngoảnh đầu đi mất.
Câu này nghe vào tai quản lý hắn thì là Cao Phúc Minh chưa bị kéo xuống là do có người chống lưng mới chèo cao được nhưng hắn biết, ý trong câu này không phải vậy.
Chu Đường Lâm muốn nói chuyện năm xưa chưa lộ ra là có người che hộ, cũng nhờ vậy lầm việc xưa kia cô dính líu đến bạo lực học đường không nổ ra, nên mới có câu “cảm ơn.”
Cao Phúc Minh muốn giải thích chuyện này chưa bị khui chứ không phải có người che hộ, Chu Đường Lâm đã đi mất hút.
Trở thành người của công chúng, ta học được cách nở nụ cười, cách ứng xử sao cho lịch thiệp, cách khiến người khác có cảm tình và hơn hết là cách kiềm chế cảm xúc.
6 năm như một cái chớp mắt.
– “Sao cậu lúc nào cũng chịu nhượng bộ người khác vậy? Cậu với cô ta bằng tuổi, việc gì phải gọi bằng chị.”
– “Cứ cho là, đó là phép lịch sự đi.” Cao Phúc Minh ngả người ra đằng sau, hai tay gác sau gáy, ngoảnh đầu nhìn ra của sổ.
Khuôn mặt Chu Đường Lâm hiện ra trong tâm trí, mái tóc buộc cao xoã ra, đôi môi tự nhiên giờ đây điểm son phấn, chẳng còn bóng dáng người con gái hoạt bát năm xưa.

Người bạn thứ hai của hắn giờ đây nhìn nhau chỉ biết ném cho nhau ánh mắt hờ hững rồi ngoảnh đầu đi mất.

Huỳnh Nam Phong, Nguyễn Trường Nhất, và cả cậu…
6 năm rồi, cậu sống vẫn tốt chứ?
Chiếc xe khách lăn đều trên con đường nhựa, bỏ lại hai hàng cây xanh mơn mởn, tiếng ve kêu đầu hè cùng những ngôi nhà ống xếp san sát.
– “Em…”
– “Đến nơi rồi.”
Cô quản lý há miệng muốn gọi cậu, Cao Phúc Minh đã mở cửa bước xuống xe, bịt khẩu trang kín mít.
Vị đạo diễn là một chàng trai trẻ ước chừng chỉ hơn hắn có 4 tuổi, vóc dáng chừng 1m70, đôi môi thâm mỏng dính cùng khớp hàm hơi nhô lên phía trước khiến gã như một tên ăn mày mà không nghĩ rằng, người này chính là đầu não của cả MV.
Bọn họ dự định quay trên tầng 3, đoạn đầu quay trong phòng học.
6 năm, ngôi trường đã thay đổi qua nhiều.
Mới năm ngoái trường trung học phổ thông Nguyễn Trạch Hồng ăn mừng 100 năm thành lập trường, cơ sở thiết bị khang trang, diện tích cũng rộng ra rất rất nhiều.

Trước đây không có thang máy, sau khi mình đi, thang máy đã được lắp thêm rồi.
Cao Phúc Minh trầm ngâm, vươn tay vuốt ve mặt tường trắng mới toanh.
Từng ngóc ngách hiện lên, cảnh sân trường mỗi giờ ra chơi, góc phòng vệ sinh chật ních, bộ bàn ghế cũ rích cùng tấm bảng đầy vết xước, hình vẽ nhăng cuội của bọn học sinh trên tường, Cao Phúc Minh mím môi, lẳng lặng thu tay về.
– “Đồ đạc chất cả đống, cậu ra xem thang máy có dùng được không.” Gã lúi húi lục lọi túi ni lông: “Sợ là mang được hết đống này lên tầng 3, chúng ta cũng gãy tay.”
– “Không được, đây là thang cho giáo viên, phải có thẻ mới dùng được.”
– “Vậy chia nhau vác lên đi.”
Đám người chung quanh than vãn kêu la.

Cao Phúc Minh kéo cổ áo, nghĩ nghĩ một hồi, quay sang nói:
– “Hay để tôi vào văn phòng mượn thẻ.”
Gã phất phất tay, hiển nhiên không muốn bê, ra hiệu cho cậu cứ đi đi.
Nói là vậy nhưng hắn có biết văn phòng ở đâu đâu.
Trước đây nó nắm trên tầng 5, hiện tại trường đã xây lại, chẳng biết đằng nào một lần, đành tự mò chung quanh.
Cao Phúc Minh ngẩng đầu, thấy thang máy hiện số 1.
Ting.
Gần như đồng thời, hai cặp mắt ngước lên nhìn nhau.
Cách một bước mà xa vạn dặm.
…………….
Trần Mạnh Hưng đứng hình, thân thể theo bản năng thoáng run rẩy khi thấy người trước mặt.
Doãn Tú Kiệt.
– “Cậu tới đây làm gì?”
– “Cậu không đi du học?” Doãn Tú Kiệt cắt ngang.
– “Không đi.” Trần Mạnh Hưng cụp mắt: “Tôi không đủ tiền.”
Nghe đến đây, Doãn Tú Kiệt thoáng cắn môi, nhanh chóng thở ra một hơi, lấy lại bình tĩnh.
6 năm tuy ngắn ngủn nhưng nó đủ để khiến một đứa trẻ trưởng thành về cả vóc dáng lẫn tâm hồn.

Hắn có 6 năm, Cao Phúc Minh có 6 năm để nhận ra mình đã sai ở đâu.

Có người nói tuổi trẻ ai cũng phạm sai lầm, nhưng chỉ có những người đủ khả năng trả giá cho những sai lầm đó mới được phép phạm sai lầm.
Hắn và Cao Phúc Minh, hành động khác nhau nhưng kết quả tương đương, đều ấy ngã một người con trai đang cố leo lên, hướng về ánh mặt trời.
Trần Mạnh Hưng không còn sử dụng số năm xưa, muốn liên lạc chỉ có cách hỏi xin Huỳnh Nam Phong hoặc Chu Đường Lâm.

Tất nhiên, hắn không thể.

Còn một người nữa có thể xin là Nguyễn Trường Nhất, tuy nhiên tên này như sủng vật được nuôi trong nhà, cái gì liên quan đến cậu, Huỳnh Nam Phong còn hiểu rõ hơn bản thân mình, liên lạc với người này còn mạo hiểm hơn.
Bởi vậy, tới ngày hôm nay hắn mới gặp lại người kia.
Ting.
– “Cậu sống thế nào?”
– “Vào thang máy trước đã.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.