Đọc truyện Thổ Sen FULL – Chương 17
– “Con làm mẹ lo muốn chết!”
– “Con giải quyết được rồi, mẹ đừng lo.”
Đoàn Thu Mị gằn giọng, hung hăng nói:
– “Giải quyết cái nồi ấy! Không lúc nào mày không làm mẹ bớt lo được, sao có thể bất cẩn tới mức quên khoá hai ổ được?!”
– “Không phải đồ đạc đã lấy lại toàn bộ sao, con vẫn ổn, cậu ấy cũng không sao.”
– “Bọn nó chỉ lục mỗi phòng khách thôi đúng không?”
– “Hình như còn phòng ngủ cho khách nữa ạ, ngoại trừ nhà kho có ổ khoá rỉ lâu năm, dùng xà beng cũng không mở nồi và phòng hai bọn con ngủ thì họ lục hết.”
Đoàn Thu Mị nheo mắt, để ý đến năm chữ “phòng hai bọn con ngủ”, một lát sau mới khẽ thở phào, mềm giọng đáp:
– “Có vỡ thứ gì không?”
– “Dạ không ạ.”
– “Tối nay mẹ sẽ sang thăm con.”
– “Mẹ không cần mất thì giờ thế đâu, con biết tự lo cho bản thân.”
– “Ai nói mẹ đến thăm con? Mẹ đến trả con Cửu Vĩ và thăm cậu bạn nhỏ của con chứ ai rảnh quan tâm?”
Huỳnh Nam Phong: “…”
Hình như hắn là con lượm gầm cầu thật.
– “Tối nay con muốn ăn gì, hỏi cả cậu bạn nhỏ kia nữa.”
– “Con cũng định đi siêu thị, mẹ để con làm cho.
Đoàn Thu Mị hài lòng mỉm cười, hàn huyên với hắn một hồi rồi cúp máy.
Huỳnh Nam Phong không lập Facebook cho Nguyễn Bảo Uyên nên cậu không biết, cứ 10 cái confession trường thì có tới 4 cái xin infor bạn nam tóc dài ngày nào cũng mặc áo dài tới trường, sở dĩ hắn cũng không hay sử dụng mạng xã hội nên không nghĩ tới.
Bởi vậy, chỉ vì cái bệnh lở loét mồm của Chu Đường Lâm mà cả lớp biết nhà hắn có trộm, mà lớp đã biết thì cả khối biết, cả trường biết, vậy nên sáng nay mới có nhiều học sinh bu quanh bàn hắn tới vậy.
Mà trọng điểm không nhằm vào nhà hắn có trộm mà nhằm vào Nguyễn Bảo Uyên thế mà lại sống cùng hắn, ngày ngày dắt tay nhau đến trường.
Cũng may Huỳnh Nam Phong không kể cho Chu Đường Lâm hai người ôm nhau ngủ không mấy bạn có trái tim thiếu nữ như Dương Vân An cười như địa chủ được mùa bắp cải.
Một lần ôm có bằng hơn một tháng ngày nào cũng nấu ăn, mặc quần áo, chải tóc, ngủ cùng cậu không? Chưa kể hồi đầu còn tắm cùng nhau nữa.
Giờ đang là giờ nghỉ trưa, hắn mới có thời gian gọi điện cho mẹ.
Huỳnh Nam Phong nghiêng đầu, thấy dáng vẻ sợ sệt tối qua đã phục hồi nguyên trạng, trong lòng khẽ tiếc nuối.
– “Biểu cảm đó là sao?”
Nguyễn Bảo Uyên lạnh lùng nghiêng đầu, bâng quơ hỏi.
Huỳnh Nam Phong khua khua tay.
– “Không có gì.”
Nguyễn Bảo Uyên có góc tối, có một mặt mà hắn chưa thấy bao giờ mà ngay cả Nguyễn Trạch Hồng cũng không thấy được, một mặt yếu ớt khác hẳn với dáng vẻ cao cao tại thượng của cậu.
Hắn thấy nó, trong lòng không tự chủ sinh cảm giác tự hào khó nói.
Huỳnh Nam Phong tranh thủ mở điện thoại, tin nhắn như bão tố ùa về, hiển nhiên là của những ngày trước đó nữa.
[Phúc Minh Cao: Tối qua Mỹ Anh hẹn em ra ngoài, không ngờ chỗ đó gần nhà Trang Anh, trùng hợp không nà? Ba đứa đi tới gần 11 giờ tối mới về!]
Phía dưới còn gửi hình toà chung cư về đêm, ảnh ba cái bóng đang giơ hai ngón tay chào hắn.
[Đường Đường Lâm: Lên Confession trường đi tình yêu!]
[Mê trai đầu thai không hết đã gửi cho bạn một ảnh]
[Mê trai đầu thai không hết đã gửi cho bạn một ảnh]
Cái khỉ gì thế này?
[Conf3078: Bạn nam mới chuyển tới học ở tầng 3 mà tóc dài cho mình xin infor]
[Conf3080: Cái anh búi tóc hôm bữa đánh cầu lông cùng trưởng ban kỉ luật dưới sân trường mà mặc áo dài lớp nào zị?]
[Conf3081: Cậu bạn ở tầng 3 mà tóc dài vãi ra tên gì thế?]
[Conf3084: Ai đó tag anh mặt mày cau có ở ban kỉ luật mà quen anh tóc dài hộ em với, em tìm mãi không ra infor anh kia, chắc anh ấy biết.]
Mấy người bảo ai mặt mày cau có?!
[Quần chúng đu đưa số 1: Đẹp trai chết mĩ nữ rồi!]
[Quần chúng đu đưa số 2: Anh ta học cùng tầng với tui nè.]
[Siêu nhân Gao: Người đâu trông như đàn bà.]
Phía dưới bình luận, số người thả phẫn nộ đã lên đến 70.
[Quần chúng đu đưa số 3: Mắc mẹ gì đến mày? Cá tính của người ta mày cấm được à?!]
[Siêu nhân Gao: Tao thích nói thế đấy làm sao?]
[Quần chúng đu đưa số 3: Quyền tự do ngôn luận không có nghĩa là mày được xúc phạm người khác.]
[Siêu nhân Gao: Thứ lắm điều.]
[Quần chúng đu đưa số 3: Mai hẹn nhau trước cổng trường.]
[Siêu nhân Gao: Tao sợ bảo vệ.]
Huỳnh Nam Phong: “…”
[Siêu nhân Gao: nhà vệ sinh nam tầng 4, chơi không?!]
[Quần chúng đu đưa số 3: Biến thái à, eo ôi~ người ta là con gái mà mày hẹn trong nhà vệ sinh nam, không biết xấu hổ.]
[Siêu nhân Gao: ……]
[Quần chúng đu đưa số 4: @Nam Phong Huỳnh.]
[Quần chúng đu đưa số 5: @Nam Phong Huỳnh.]
[Siêu nhân Gao: Ăn gì mà hèn vậy! Dám tag trưởng ban kỉ luật vào!]
[Quần chúng đu đưa số 3: Ai tag vì mày? Tag vì chủ confession!]
…
[Đường Đường Lâm: Hotface có Facebook không?]
[Nam Phong Huỳnh: Để làm gì?]
[Đường Đường Lâm: Bán đấu giá infor!]
[Nam Phong Huỳnh: …]
Mẹ kiếp, mấy người có thật sự quan tâm tôi không vậy?!
[Trần Mạnh Hưng: Anh có sao không?]
Cuối cùng cũng có một tin nhắn nên hồn, trong lúc hắn trả lời Trần Mạnh Hưng, số bình luận dưới confession 3084 đã vượt mức 300, siêu nhân Gao cua xe khiến mũi nhọn hướng hết về phía hắn, quên béng mất nội dung confession.
[Nam Phong Huỳnh: Tôi ổn, đồ đạc cũng không mất gì.]
Huỳnh Nam Phong nhanh nhẹn gõ chữ, tiếp tục xem mấy tấm ảnh Đỗ Thuỳ Linh gửi tới.
Nguyễn Bảo Uyên ngoái đầu xem hắn, hơi nghểnh cổ, áp đầu lên vai người kia.
– “Muốn lập không?”
– “Lập gì?”
– “Cái này.” Huỳnh Nam Phong chỉ vào màn hình điện thoại, kiên nhẫn giải thích cho cậu một hồi.
Nguyễn Bảo Uyên chăm chú nghe, đáy mắt bỗng loé lên tinh quang, song nếu không để ý kĩ sẽ không thấy, nét mặt người nọ có chút biến hoá.
Vậy nghĩa là muốn đúng không?
– “Cậu có thể đặt họ ra sau như Cao Phúc Minh đặt là Phúc Minh Cao, đặt lung tung kiểu “Mê trai đầu thai không hết” như Đỗ Thuỳ Linh mà khuyến khích đừng đặt.”
– “Nguyễn Bảo Uyên.”
– “Nói những tên khác trước đi.”
– “Bảo Uyên Nguyễn?”
– “Nghe đại trà quá.”
– “Bảo Bảo Uyên.”
– “Mỗi lần tôi gọi cậu lại phải gọi là Bảo Bảo à?”
– “Huỳnh Bảo Uyên.”
– “Nếu mai sau cậu gả cho tôi thì đặt thế cũng được.”
– “Vậy đặt là…” Nguyễn Bảo Uyên xoa xoa cằm: “Vợ của trưởng ban kỉ luật.”
Bạn học Huỳnh vừa phun ra một ngụm Lavie đen mặt.
– “Không cho đặt!”
Nguyễn Bảo Uyên cười thầm, nghĩ nghĩ một hồi, nhẹ giọng thốt một cái tên:
– “Nguyễn Trường Nhất.”
– “Vì sao?”
– “Đơn giản chỉ là ghép 2 chữ Trường với Nhất lại.
Trường đồ nhật mộ tân du thiểu, Nhất thất xuân hàn cựu bệnh đa.”*
(Trường đồ nhật mộ tân du thiểu,
Nhất thất xuân hàn cựu bệnh đa.
(U cư kỳ 2- Nguyễn Du)
Bạn ít ngày chiều đường diệu vợi
Bệnh nhiều xuân vắng quán thê lương
(Dịch: Quách Tấn)
Huỳnh Nam Phong ngẩn người, buột miệng hỏi:
– “Cậu biết Nguyễn Du?”
Nguyễn Bảo Uyên khó hiểu nhìn hắn, trả lời:
– “Sau này đến đây có đọc qua.”
Huỳnh Nam Phong trong lòng hừ một tiếng, giúp hắn nhập tên một hồi, lúc cài xong thì vừa vào ca chiều.
Đúng như dự đoán, cả ca chiều hắn và Chu Đường Lâm lại bị gọi tới chuẩn bị kịch, do thi học kì tới gần, buổi văn nghệ sẽ sớm hơn dự kiến 1-2 tuần, tức là ngay từ bây giờ, bọn họ đã phải tập rồi.
Để đẩy nhanh thời gian, những học sinh đã được phân vai diễn từ trước và đồng ý với vai đó sẽ bắt đầu tập ngay từ bây giờ, các học sinh còn lằng nhằng không nhận trực tiếp loại luôn! Tỉ như có một số vai đã chốt, Huỳnh Nam Phong vai bà tiên số 13, Nguyễn Bảo Uyên vai bà tiên số 12, Chu Đường Lâm và Đỗ Thuỳ Linh vai vua và hoàng hậu, Cao Phúc Minh vai hoàng tử và quan trọng nhất, Trần Mạnh Hưng vai nữ chính.
Để kịp thời gian, ban đầu họ vốn định cho nam đóng nữ, nữ đóng nam, song không phải ai cũng chấp nhận, loanh quanh nửa tháng cuối cùng cũng dẹp bớt, chỉ có một số người như Trần Mạnh Hưng mặc kệ sự đời, Bùi Việt Anh muốn kiếm thêm điểm cộng thành tích nên vẫn tham gia, cộng thêm Huỳnh Nam Phong và Nguyễn Bảo Uyên, tổng có bốn người.
Chu Đường Lâm không phải người kiên nhẫn, trong lòng ngay từ đầu đã bất mãn đám nữ sinh trong đội.
Nhóm con gái tập trước, nhóm con trai tập sau.
Chu Đường Lâm ngoài mặt không để ý trong lòng đã phát hỏa tới nơi, một đám nữ sinh tập được 3 phút bắt đều kêu trời than đất, hở tí son son phấn phấn, tập một đoạn kịch cả tuần không xong.
Trước đây cũng bởi vụ Trần Mạnh Hưng mà Chu Đường Lâm và đám Lý Hà Vi chạm mặt nhau là thấy ghét, một phần cũng do tính cách khác một trời một vực.
Thứ làm cô chán ghét nhất là thói quen ăn uống trong lúc tập kịch, vứt rác bừa bãi, nếu không có Dương Vân An, Chu Đường Lâm đã lao ra tẩn Lý Hà Vi một trận.
Huỳnh Nam Phong đẩy xe, cùng cậu dạo quanh siêu thị một hồi.
– “Đội lên đi.”
Nguyễn Bảo Uyên vươn tay đẩy cái mũ lưỡi chai màu bạc, ngẩng đầu, chớp mắt nhìn hắn:
– “Để làm gì?”
– “Cậu quá nổi bật, tôi không thích.”
– “Yên tâm.” Nguyễn Bảo Uyên ghé chóp mũi cọ cọ vành tai hắn, nhỏ giọng thủ thỉ: “Tôi sẽ không cười với ai khác, chỉ cho cậu ngắm.”
– “Cái…” Huỳnh Nam Phong đột ngột ngoảnh đầu, chóp mũi không tự chủ khẽ chạm tới da thịt trắng mịn của người kia.
Hắn trợn mắt, Nguyễn Bảo không những không lúng túng, ngược lại còn híp mắt, cười một cái.
Đại não Huỳnh Nam Phong nổ đánh uỳnh một tiếng, adrenalin tăng vùn vụt, tim đập bình bịch.
Không phải “thình thịch” mà “bình bịch” như có kẻ hung hăng dẫm đạp.
Một dòng: “Mày không thích người ta thì đừng có mà thả thính” cộng với nhạc “Em gái mưa” tự động phát trong đầu, đứng hình một hồi.
Từ từ đã, ai là em gái mưa cơ?
Nguyễn Bảo Uyên lén lút mỉm cười, dương mắt trông mấy kệ hàng đầy ắp hoa quả tươi.
Tiên sư con hồ ly này!
May mắn da mặt hắn dày như bê tông, nếu không giờ khắc này đã hoá gấc chín từ lâu rồi.