Thổ Sen

Chương 11


Đọc truyện Thổ Sen FULL – Chương 11


Cả tuần nay chỉ tập trung vào ôn lại, hắn có nhiều thời gian bổ sung kiến thức từ đầu cho Nguyễn Bảo Uyên, thời gian từ giờ cho tới lúc thi học kì I không nhiều, hắn phải cấp tốc giảng cho kịp.
Tiếng trống trường vang lên từng đợt, báo hiệu giờ ra chơi đã tới.

Cậu cố gặm hết sách giáo khoa toán lớp 10, chợt Đào Trang Anh không biết từ đâu xuất hiện, nghiêng đầu nhìn cậu.
– “Uyên, biết gì không?”
Cách nói chuyện của cậu đã cải thiện lên rất nhiều, thấp giọng hỏi lại:
– “Biết gì?”
– “Đặng Mỹ Anh trong ban kỉ luật trường nhắm Phúc Minh nhà ta rồi, thấy cô gái đứng ngoài cửa kia không?”
Nguyễn Bảo Uyên theo hướng tay cô thấy một cô gái thấp thoáng sau khung cửa kính, gật gật đầu.

Đào Trang Anh mỉm cười, nói liến thoắng:
– “Nếu không phải tui với bả cùng phòng thi mới thân nhau không thì ai biết Cao Phúc Minh còn bao nhiêu người thích nữa?”
Chu Đường Lâm cũng ngoái đầu xem người kia, một lúc sau mới quay người cười cười:
– “Đặng Mỹ Anh tính tình không tốt, dễ cáu bẳn, không ngờ em trai tôi cua đổ được nhỏ đó, tự hào chưa?”
– “Chả hiểu sao mọi người đổ nó rầm rầm.” Chu Đường Lâm bĩu môi.
– “Cậu ta đẹp trai mà?”
– “Ai?”
Đào Trang Anh kiên nhẫn đáp lại: “Cao Phúc Minh đẹp trai mà, nếu phải đánh giá, tui sẽ cho cậu ta 5 sao!”
– “Còn tôi cho âm sao.”
Đào Trang Anh trầm ngâm một hồi, hỏi cô:
– “Trông được không?”
– “Không xinh bằng Trang Anh nhà ta nha.”
Đào Trang Anh đỏ mặt cười, chê cô dẻo miệng, kê ghế ngồi cạnh cậu.
Đặng Mỹ Anh quả thực không mang nét dịu dàng uyển chuyển như Đào Trang Anh, không sắc bén, phóng khoáng như Chu Đường Lâm, cô không xinh đẹp, mang nét độc đáo mà ăn mặc như bao học sinh khác, mái tóc đen xoã ngang vai rối tung, khuôn mặt phúng phính béo tròn, khép nép dựa vào lan can nhìn Cao Phúc Minh.
– “Thằng Minh có thích nó không.”
Đỗ Thuỳ Linh hỏi.

– “Ai biết, nhìn hai đứa nó cũng đẹp đôi mà.”
– “Không nói ra làm sao nó hiểu, nhìn mãi vậy không thấy chán à?”
– “Để tui gạ nó!”
Nói rồi leo tót ra ngoài, từ trong nhìn ra có thể thấy hai cô gái đang nói chuyện rôm rả ngoài hành lang.
Đào Trang Anh là vậy, không kiêng kị cũng không ngại ngùng bao giờ, đều là bạn cô, cô sẽ không dè chừng, hơn nữa, chíng Đặng Mỹ Anh là người nói mình thích Cao Phúc Minh với cô trước, chứng tỏ hai người họ thân nhau tới mức nào.
Đỗ Thuỳ Linh nhoài người quay xuống bàn dưới, cười hỏi:
– “Chị yêu, em trai sắp bị gả đi rồi, chị không buồn à?”
– “Khỏi cần, nó đã thay 4 đời bạn gái rồi.”
– “…”
Nguyễn Bảo Uyên chớp chớp mắt: “Có 4 người vợ rồi vẫn đào hoa như vậy?”
– “Không, không phải, ý tôi là Cao Phúc Minh từng hẹn hò với 4 người trước khi Đặng Mỹ Anh nói thích hắn rồi.”
“Ngươi…” Nguyễn Bảo Uyên gượng gạo sửa lại: “Nam Phong có bao nhiêu đời vợ rồi?”
– “Có đời nào thèm tui chết liền.”
Huỳnh Nam Phong ngẩng đầu, lườm con bạn chí cốt mặc chung tã nhà mình, biểu thị: “Ông đây vẫn chưa chết.”, Đỗ Thuỳ Linh huýt sáo, vội sửa lại:
– “Ý lộn, không phải không ai thèm mà là ổng không thèm ai, con nhà người ta, chăm chỉ học hành, không dính bụi trần.”
Cậu nghe được vài từ cũng hiểu đại khái nội dung, song không nhiều lắm, chỉ gật gật đầu.
– “Ban đầu còn có người ngầm xin Facebook trên confession trường, valentines có người tặng quà, cậu biết ổng làm gì không ? Đem nó cho con ú nhà mình ăn, ăn không hết mang đến lớp chia anh em đó! Địa vị của tui còn thấp hơn một con mèo, mà bạn nữ kia sau khi thấy ổng đem bánh kẹo mình tặng chia cho người khác có hỏi ổng, anh nhà đáp tỉnh bơ không phải socola tình bạn à? Socola tình bạn thì tặng ngày quái nào chả được, hơn nữa người ta còn tự tay làm, thô như chó!”
– “Mày còn nhớ chính chủ đang ngồi đây không?”
– “Có bạn nữ lớp A3 hôm nọ thấy ổng xước chân liền lại gần băng bó giúp, có khi công việc trong ban quá tải còn lén làm cùng ổng, người ta biết hết tên tuổi, lớp nào, nhà ở đâu, thân với ai, thích ăn gì mà khi gặp lại đến mặt người ta ổng còn chẳng buồn nhớ, gặp lại nhau như chưa từng có cuộc chia ly, giấy trắng vẫn hoàn giấy trắng, ngu như chó!”
Chó có tội gì mà mày cứ lôi nó ra vậy?
Đỗ Thuỳ Linh thân với hắn lâu nhất, bao nhiêu tật xấu cứ đụng đến lại tuôn như súng bắn tỉa, càng nói càng hăng.
– “Cả khối thuê 6 xe tải chở học sinh tới sân vận động, những học sinh không có chỗ đi xe đạp tới.

Lớp mình chờ mãi mới đến lượt, học sinh thừa lại đa số là mấy lớp cuối, đặc biệt là A12.

Lúc đó chỉ còn thừa một chỗ, đại ca lịch sự ga lăng khách khách khí khí mời con gái nhà người ta lên, bạn kia cũng ngại, ngượng ngùng tỏ ý thôi cậu lên đi, thấy hắn không nhúc nhích, đang hào hứng định chèo lên xe bỗng thấy người kia đã leo tót lên từ bao giờ, con mạnh dạn cảm ơn, bon bon đi mất.”

– “Còn nữa, nhớ nhất lần ổng chen vào giữa hai bạn nữ đang nói chuyện chỉ để nhắc: Dây áo lót sắp tụt rồi cậu.”
Nguyễn Bảo Uyên chưa kịp phản ứng, tên manh động ngồi cùng bàn đã vướn người muốn lao ra đấm Đỗ Thuỳ Linh mấy cái, gằn giọng:
– “Mày nói xong mẹ mày chưa?”
– “Còn mơ!”
Đỗ Thuỳ Linh giống một Chu Đường Lâm nhân bản, ngoại trừ không cao bằng, sức khỏe yếu hơn thì hai người này không khác gì cùng một trứng nở ra.
Phủ tướng quân được canh chừng nghiêm ngặt, thỉnh thoảng cậu sẽ nghe được tiếng bước chân thị nữ qua hành lang, tiếng nước chảy róc rách sau vườn nhà, tiếng chim hót mỗi buổi sớm mai và tiếng lá cây xào xạc mỗi lần gió về, tĩnh lặng thư thái.

Từ khi xuyên tới 1000 năm sau, cậu nhận thức được nhịp độ sống đã nhanh hơn rất rất nhiều, mọi thứ trở nên tấp nập ồn ào mà điển hình là mấy thằng điên hò hét dưới sân trường nghe như đấm vào tai.
Cái mà người ta gọi là hành lang phòng học thực chất là chỗ thông nhau giữa các chuồng trong sở thú, cứ mỗi khi có trống lại có mấy người lao với tốc độ đà điểu, cả trên đầu lẫn bên cạnh cậu.
Người dân nghèo túng đến mức phải ăn thức ăn làm sẵn, phải chen chúc nhau dí đầu vào cái hộp chật hẹp mà trên đó treo cái gọi là bim bim lủng lẳng sặc sỡ và một đống thứ linh tinh màu nhiệm khác như chết đói, luồn lách thả mấy tờ tiền nhăn nhúm và chủ tiệm bao giờ mặt cũng nhăn như hoa quả sấy, tốc độ cầm tiền nhanh như tên bắn.
Ở thế giới hiện đại, loài mèo lên ngôi, năm giữ vị trí quan trọng trong triều đình.

Con người một cách mù quáng mà phục tùng chúng, điển hình là Huỳnh Miêu Nô.
(Cụm gốc là Thê Nô, chỉ những người đội vợ lên đầu, yêu chiều, phục tùng vợ, bạn Uyên thay bằng Miêu Nô (Miêu = Mèo) ý mỉa anh nhà thấp bé tới mức phục tùng con mèo )
Nhị công tử họ Nguyễn bày tỏ: Từ chối hoà nhập với thế giới này.
– “Họ làm gì?”
Nguyễn Bảo Uyên vừa từ cầu thang xuống, toan theo hắn xuống hầm gửi xe, hỏi nhỏ.
Hôm nay không phải học bổ trợ, tới 12 giờ năm là tan học, đám học sinh lớp 10 kia tan sớm hơn họ một tiết, đã sớm chiếm mất một góc sân.
– “Ai?”
– “Đằng kia.”
Huỳnh Nam Phong theo hướng cậu chỉ tay “à” một tiếng, nói:
– “Bọn họ chơi cầu lông.”
Hắn thấy người kia không đáp, chắc mẩm muốn xem thêm, chủ động hỏi:
– “Chơi không?”
Nguyễn Bảo Uyên nâng mí mắt, hiển nhiên là muốn thử song không có ý biểu đạt ra ngoài, Huỳnh Nam Phong thở dài, kéo tay cậu đi mượn vợt.

Từ tầng 3 nhìn xuống chỉ thấy Huỳnh Nam Phong cúi người kề sát cậu, cánh tay khuất một góc.

Nguyễn Bảo Uyên hơi ngẩng đầu, chăm chú quan sát hắn, nhìn thế nào cũng giống đang hôn nhau.
Dương Vân An trên tay cầm phiếu bài, tia đôi mắt cú vọ soi xét hai nhân vật đứng dưới sân, quay sang vỗ vỗ vai ông bạn thủ quỹ mặt cau mày có.
– “Lại xem mị thấy gì này ku.”
Bùi Việt Anh không nhìn cũng biến cô muốn gì, trực tiếp dập chủ đề.
– “Hủ nữ như mày im hộ ông mày cái.”
– “Ơ thằng ranh con này, tao thích nói gì kệ tao.”
Dương Vân An trong đội bóng rồ trường, là một điển hình cục súc ham vui, cao hơn Bùi Việt Anh tới 4cm, điểm lúc nào cũng thấp hơn Bùi Việt Anh 4 điểm.

Hai người này vừa nhìn mặt nhau chưa bùng nổ là hên, vậy mà “ghét của nào trời cho của đó”, quanh năm nhìn nhau 24/7.
– “Bạn mới, cái gì Uyên nhỉ?”
Bùi Việt Anh xoay người nhìn hai người họ, không nhanh không chậm đáp:
– “Nguyễn Bảo Uyên, ý chỉ sự phúc lộc, hưng gia, ngoài ra “Uyên” trong “Uyên thâm”, “Uyên bác”, muốn sau này người mang tên trở thành người học rộng tài cao.”
– “Bớt dùng não khi nói chuyện đi, ai mượn mày giải thích?”
– “Nghe thì nghe không nghe thì cút!”
– “Ồ vậy nói thử xem tên tao nghĩa là gì ?”
– “”Vân” là mây, “An” trong “An lành”, “An bình”, ý chỉ…”
Nói đến đây, hắn bỗng cứng họng, cau mày liếc ngang liếc dọc.

Dương Vân An tặng hắn một cú đá, lè lưỡi.
– “Dịch word by word mà ra vẻ.”
Bùi Việt Anh thẹn quá hoá giận, cua sang chủ đề khác.
– “Họ bắt đầu đánh rồi kìa.”
– “Đâu đâu?”
Dương Vân An nhoài người, thấy Nguyễn Bảo Uyên đứng đối diện hắn, cảm thán.
– “Bạn mới không biết chơi? Hụt mấy lần rồi kìa.”
– “Việc mày à, để người ta chơi.”
Cô bĩu môi, thầm chê thằng bạn họ Bùi tên Vịt Quay này cứng nhắc khó chiều.
Hai người họ đứng đó tầm 15 phút, ban đầu Dương Vân An còn thầm cổ vũ cậu, đến phút thứ 14 uể oải đếm xem Nguyễn Bảo Uyên hụt bao nhiêu phát, kì lạ thay, người kia vẫn chơi không biết chán, mồ hôi lăn dài trên làn da trắng mịn, tiếng cầu va chạm với vợt tạo lực đàn hồi phát ra những tiếng bốp vui tai.

Chơi khá lên thấy rõ.
Cô gãi gãi cằm, ánh mắt không biết từ bao giờ dán lên hai người họ.
Dương Vân An học bóng rổ từ lớp 6, để giỏi một môn thể thao nào đó là cả một quá trình, sau này thành đội trưởng rồi, xúc cảm thoả mãn khi trái bóng vào rổ, tiếng đập tay giòn tan với nụ cười hạnh phúc nở rộ trên môi, mồ hôi thấm đẫm áo, lộ ra lớp da thịt căng đầy, săn chắc không còn nữa.

Thấy cậu nỗ lực, Dương Vân An không biết từ đâu muốn cổ vũ Nguyễn Bảo Uyên, náo nức xem trận đấu.
Huỳnh Nam Phong xoay người, trái cầu từ bên hắn nhanh như cắt bay thẳng lên không trung, tạo thành một đường cong hoàn hảo, chuẩn bị đáp xuống chỗ cậu.
– “Bảo Uyên, tập trung vào!”
Huỳnh Nam Phong hét lớn, ra hiệu cho cậu.
Khoảnh khắc đó, ngay cả Bùi Việt Anh cũng nín thở, hắt gắt gao hết nhìn trái cầu trắng tinh lại nhìn cái người đang búi gọn tóc phía sau, tim đập thình thịch.
Cũng giống như lần đầu tiên Dương Vân An thành công.
Cô nhoài người, căng mắt dõi theo động tác giương vợt của cậu, Nguyễn Bảo Uyên ngẩng đầu, lùi lại phía sau 3 bước.
Gió trời như tiếp sức cho trận đấu, đẩy trái cầu đang lơ lửng trên không trung, tạo thành một lực hướng nó di chuyển theo quỹ đạo.
Bốp!
Đánh trúng rồi!
Nửa tiếng tập luyện quả không phí, thật sự thành công rồi.
Cậu khẽ nở một nụ cười thoả mãn, trái cầu bật về, bay thẳng về phía hắn.

Huỳnh Nam Phong cũng cười, vừa định đáp trả liền nghe thấy hai con giời không biết từ đâu hò hét như địa chủ được mùa bắp cải, đón lấy trái cầu, xoay người quát:
– “Hai đứa bây vẫn chưa phô tô bài tập cho lớp à? “
– “Chết mẹ, ổng phát hiện rồi, chuồn mau!”
– “Ớ, tao liên quan gì?”
Dương Vân An cuống quýt đẩy thằng bạn không có nghĩa vụ lao động vì lớp, ngồi hóng hớt 30 phút chạy mất.
– “Chơi tiếp.”
Hắn ngoái đầu, thấy nhị công tử cao quý người trán đã thấm đẫm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng, nhìn hắn không ngừng.

Huỳnh Nam Phong mỉm cười, ôn nhu đáp:
– “Được.

Chơi tiếp.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.