Đọc truyện Thợ Săn – Chương 14: Người hùng đơn độc
Nam không quan tâm đến những gì báo chí viết về mình, hoàn toàn dửng dưng với sự nổi tiếng của Thợ Săn. Đối với hắn, sự nổi tiếng không những chỉ là hư danh mà còn đem lại những hệ lụy khôn lường, nhất cử nhất động của hắn sẽ bị người ta soi xét và rồi sớm muộn gì cũng sẽ bị những người tạo ra hắn tóm. Thợ Săn chỉ là cụm từ báo chí đặt ra và hoàn toàn liên quan gì đến cuộc sống của hắn. Chính vì thế, hành tung của Thợ Săn càng trở nên bí ẩn và càng bí ẩn thì càng khiến người ta tò mò. Cũng vì vậy mà tên tuổi của Thợ Săn lúc đầu chỉ xuất hiện trên một số tờ báo nhỏ. Những tờ báo này hoạt động chủ yếu dựa vào những tin giật gân, nhiều trong số đó không có thực, như tổ chức đám cưới trên tàu Titanic, phát hiện người ngoài hành tinh ở nơi này, nơi nọ,… Nên nhiều người coi Thợ Săn chỉ là câu chuyện được nghĩ ra bởi ai đó hâm mộ các bộ phim khoa học giả tưởng Hollywood. Nhưng rồi bảng thành tích cứu người của Thợ Săn không ngừng nhiều lên với những nhân chứng xác thực nên một số báo chính thống bắt đầu đăng tin về một anh hùng bí ẩn thường xuất hiện về đêm để chống lại “bóng tối”:
“Hôm nay, năm người đã được giải cứu khỏi vụ cháy chung cư 17T bởi một người lạ mặt mặc áo choàng đen. Theo những người được cứu thoát, đó là một người có năng lực phi thường, có thể đưa họ từ trong đám cháy đến một nơi an toàn chỉ trong nháy mắt. Như vậy, từ sau vụ giải cứu hai đứa trẻ con vị tổng giám đốc truyền thông quốc gia, Thợ Săn lại xuất hiện. Cho đến hôm nay, chúng ta có thể khẳng định chắc chắn rằng: có một vị anh hùng bí ẩn với năng lực phi thường đang hiện diện ở thành phố này để bảo vệ chúng ta.”
Bài viết này được đăng trên phần điểm tin nổi bật của những trang báo đáng tin cậy và nhanh chóng tạo nên một cơn chấn động. Trẻ em từ thần tượng siêu nhân đã chuyển sang Thợ Săn. Các cô gái thì mơ tưởng về một vị anh hùng của mình. Nhiều cửa hàng bán đồ lưu niệm như quần áo, giày dép có liên quan đến Thợ Săn với nhiều chủng loại cải tiến đến nỗi chủ nhân của nó cũng chẳng thể nào nhận ra. Thậm chí người ta còn có kế hoạch sản xuất ra một bộ phim về Thợ Săn trong cơn sốt của xã hội nhưng kế hoạch đi được một nửa thì bị tạm ngưng vì thông tin về Thợ Săn quá ít để dựng kịch bản. Giới truyền thông không ngừng săn lùng hình ảnh và đời tư của vị Thợ Săn này nhưng một thời gian ngắn sau đó, người ta phát hiện ra tất cả các bức ảnh và những câu chuyện đều là giả mạo và bịa đặt. Có một vài người đã mạo danh Thợ Săn, làm một vài việc nghĩa hiệp và nổi tiếng, thậm chí còn được lên cả truyền hình để rồi lại bị chính kênh truyền hình đó vùi dập không thương tiếc khi phát hiện ra sự thật. Một số khác vì ganh ghét cũng đã mạo danh Thợ Săn để làm việc xấu, nhưng rồi tất cả đều bị phanh phui. Vì thế câu chuyện về Thợ Săn vẫn là một bí ẩn.
Lớp Tài Năng cũng không nằm ngoài cơn sốt Thợ Săn, câu chuyện về người hùng bóng tối dần trở thành chủ đề chính trong các cuộc nói chuyện. Tuyết Mai từ một kẻ bị coi là mơ tưởng hão huyền bỗng dưng trở thành trung tâm của lớp Tài Năng khi hầu hết các tờ báo cô đem đến lớp đều được các thành viên đón nhận sốt sắng. Những câu chuyện được kể lại bởi những người được vị Thợ Săn giải cứu, thậm chí người ta còn cung cấp cả địa chỉ cụ thể để người đọc liên hệ chứng thực. Dù vậy, vẫn có hơn một nửa trong số các câu chuyện được đăng báo là không có thật.
Dù đã trở nên quen thuộc như vậy, nhưng gần như người ta không biết chút nào về Thợ Săn ngoài những câu chuyện hành động cứu người mà hầu hết cũng không biết thật hay giả. Không tên, không tuổi, thậm chí ngay cả đến một tấm hình chụp cũng không. Rất nhiều người hâm mộ và tờ báo đã kêu gọi vị Thợ Săn hãy lộ diện, thậm chí có đơn vị còn tổ chức cả một buổi lễ ra mắt quy tụ hàng nghìn người hâm mộ để thúc ép như một việc đã rồi. Nhưng cuối cùng đành phải thay vào đó một vị Thợ Săn giả và anh này đã không thể phóng ra tia sét hay xuất quỷ nhập thần theo yêu cầu của người hâm mộ. Kết quả là cả vị Thợ Săn giả mạo cùng những người trong ban tổ chức bị đánh đập không thương tiếc và nếu không có sự can thiệp kịp thời của cảnh sát thì dễ mà xảy ra án mạng.
Thợ Săn vẫn chỉ là một ẩn số không có lời giải. Càng ngày càng thêm nhiều vụ Thợ Săn giả mạo bị phanh phui khiến người ta lại đặt vấn đề về sự tồn tại của người hùng này, liệu có một người có siêu năng lực thực sự hay chỉ là tập hợp của những kẻ lừa đảo? Thậm chí nhiều người còn phẫn nộ cho rằng các báo đã thông đồng với nhau tạo một cơn sốt giả để thu hút doanh số khiến một trong những tờ báo nổi tiếng nhất phải gửi lời xin lỗi đến độc giả.
“Kính gửi độc giả!
Những ngày qua chúng tôi đã chịu rất nhiều áp lực đến từ độc giả đòi xác thực sự tồn tại của Thợ Săn. Thực sự cho đến nay, chúng tôi không có bất kỳ một vật chứng nào xác đáng để chứng minh Thợ Săn là có thật.
Vậy tôi viết thư này xin gửi lời xin lỗi chân thành và sâu sắc đến độc giả về sự non nớt của một bộ phận phóng viên báo KNB. Chúng tôi sẽ kiểm điểm nghiêm khắc về tư cách cũng như đạo đức nghề nghiệp của các phóng viên có liên quan.
Tôi cũng xin có lời gửi đến Thợ Săn nếu anh có tồn tại: rất mong anh hãy xuất hiện để mọi người không phải thất vọng về một hình ảnh người anh hùng đẹp đẽ đã từng có tác động rất tốt đẹp đến xã hội. Bây giờ, sự xuất hiện của anh là món quà ý nghĩa nhất gửi đến độc giả và cả những người làm báo chúng tôi.”
Tổng biên tập báo KNB.
Sau lời xin lỗi gây tiếng vang này, người ta chờ đợi Thợ Săn xuất hiện để giải thích, nhưng vẫn chỉ là một sự im lặng, trừ việc những cuộc giải cứu vẫn diễn ra đều đặn.
Ở lớp Tài Năng, gã công tử Tuấn cũng là một trong những người không tin vào sự tồn tại của Thợ Săn, kẻ khiến tên tuổi gã bị mờ nhạt hẳn đi. Để chứng minh, gã luôn mang đến lớp những bài báo khẳng định Thợ Săn chỉ là tập hợp của những kẻ giả danh. Vì có người thân làm giám đốc công an thành phố, nhiều thông tin gã đem đến có thể là những thông tin mật chỉ có ở trong phòng điều tra của sở cảnh sát nên chúng có độ hot không thua kém gì những bài báo Tuyết Mai mang tới. Vì thế, ở trong lớp Tài năng, gã với Tuyết Mai bỗng trở thành hai kình địch của nhau, một người luôn khẳng định sự tồn tại của Thợ Săn, một người thì lại ra sức phủ nhận.
Một hôm Tuấn mang tới lớp một bản “Thợ Săn thật 100% đã lộ diện!” gây chấn động toàn lớp Tài Năng. Trong lớp, bất kể nam hay nữ đều tranh nhau lấy một tờ giấy từ trong tay gã, nhưng rồi họ nhanh chóng nhận ra đây chỉ là một trò đùa ác ý. Dù vậy, độ hấp dẫn của thông tin trong tờ giấy cũng gây ra những cuộc tranh luận sôi nổi.
– Tại sao bạn biết được điều này?
Vẻ mặt Tuấn trở nên tự mãn:
– Bác tôi là giám đốc công an thành phố mà! Dĩ nhiên HD nằm ngoài địa phận quản lý của bác nhưng xin được thông tin về một ai đó không có gì là khó.
Một thành viên trong lớp sau khi đọc xong một lượt, sửng sốt thốt lên:
– Chà! Cậu ta là đứa trẻ mồ côi ư?
– Xem này, hồi bé cậu ta hay đánh nhau và rất ngu ngốc! Thật khó có thể tưởng tượng được!
– Ô! Cậu ta đã từng bị sét đánh bất tỉnh ba ngày liền mà không chết, nghe này: “quần áo cháy thành than nhưng cơ thể không hề hấn gì!”. Thật kỳ lạ!
– Ngoài ra, cậu ta còn có một lối sống lập dị và bị nghi ngờ là có khả năng ngoại cảm. Ồ, vậy cậu ta có biết bói toán không nhỉ?
– Hắn còn trốn trại trẻ mồ côi để đi bụi đấy! Không biết những tháng ngày đó hắn sống ra sao. Chắc là ngủ trên vỉa hè và kiếm thức ăn ở trong thùng rác!
Những tiếng cười vang lên nhưng rồi chợt im bặt, Linh đứng trên bục giảng, ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc, cô biết tình trạng của Nam đang rất tệ, nếu có thêm một tác động nữa thì có thể xảy ra những chuyện không thể lường được.
– Các bạn cho mình hỏi: ai đã phát những tờ giấy này ạ?
Vì Linh là một lớp trưởng rất mẫu mực, được nhiều người quý trọng nên sự nghiêm khắc của cô lúc này cũng khiến không ít người ngượng ngùng, những tờ giấy chế giễu Nam nhanh chóng được cất đi. Nhận thấy vẻ mặt nghiêm khắc của Linh, gã Tuấn, người gây ra sự vụ này, tỏ ra ấp úng:
– Mình chỉ muốn cung cấp thông tin cho những ai tò mò về quá khứ của cậu ta thôi mà!
Gã nói như để đẩy trách nhiệm cho người khác, nhưng chỉ khiến ánh mắt của Linh nhìn gã băng lạnh hơn.
– Đề nghị bạn thu hồi toàn bộ số giấy này lại! Nếu không mình sẽ nộp nó lên khoa, bạn sẽ bị phạt vì xâm phạm đời tư người khác.
– Được được! Tớ sẽ làm!
Tuấn vội gật đầu và bắt đầu thu hồi lại số giấy đã phát ra. Nhưng đã quá muộn, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa chính, Nam đang đứng ở đó với một tờ giấy trên tay. Ánh mắt hắn dần chuyển sang màu đỏ khi chợt nhận ra hình ảnh của mình với bộ trang phục “Thợ Săn” mà hắn dùng để di chuyển vào ban đêm. Nhưng sau giây lát phân tích, hình ảnh được ghi nhận là giả và nội dung của bài viết cũng không phải là sự phát hiện gì mới về hắn thì đôi mắt của hắn trở lại bình thường. Hắn đặt lại tờ giấy lên bàn rồi bước về chỗ ngồi của mình, khuôn mặt không có vẻ gì bị tác động bởi nội dung của bài viết. Suốt buổi học hôm đó rất nhiều ánh mắt thường xuyên nhìn về phía hắn để thăm dò và cũng từng đó tỏ vẻ ngạc nhiên vì không một giây phút nào hắn tỏ ra tức giận, vẫn chỉ là một sự lạnh lùng như thường lệ.
– Nam! Mình có thể nói chuyện với bạn một lát được không?
Linh nói với hắn khi buổi học kết thúc. Nam không nói gì nhưng cũng đứng lại chờ các thành viên trong lớp Tài Năng dần về hết. Đến khi chỉ còn lại hai người, Linh ngồi xuống bên cạnh và nhẹ nhàng nói:
– Tuấn từ bé đã được nuông chiều, nên thường có những hành động thiếu tôn trọng người khác. Bạn đừng để ý!
Nam lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày vẫn không thay đổi:
– Cậu ta không nói thì một ngày nào đó người ta cũng sẽ biết. Vấn đề chỉ là thời gian thôi! Tôi đã quen với những trò đùa kiểu đó, nó không làm tôi khó chịu bằng việc người khác tỏ ra thương hại mình.
Câu nói đó của hắn khiến Linh có chút bối rối.
– Mình chỉ muốn lớp mình đoàn kết và vui vẻ.
Hắn cười mỉa:
– Xin lỗi vì tôi không thể giúp gì cho lý tưởng của bạn. Tôi quen sống một mình và không muốn ai làm phiền.
Nói đoạn, hắn đứng dậy bước khỏi phòng. Sau bao lần chân thành muốn giúp đỡ hắn mà bị từ chối lạnh nhạt, Linh cũng không tránh khỏi được việc nảy sinh những uất ức trong lòng.
– Bạn là một kẻ cô độc, sự ngạo mạn chỉ là cách để che đi sự cô độc đó thôi.
Cô nói, giọng có chút không vừa ý. Nghe thấy vậy, Nam đứng lại trong giây lát nhưng rồi lại hững hờ bước đi. Linh thở dài thả người xuống ghế, những điều cô đọc trong hồ sơ của Nam đang dần được tái hiện: “Về học tập: không ghi chép, không sách vở, và hầu như không nghe giảng. Về hoạt động xã hội: không tỏ ra thân thiện với bất kỳ ai, không bao giờ quan tâm đến bạn bè và các hoạt động của lớp,…” Có quá nhiều số “0” cho một cuộc đời, mà mỗi số “0” đó đều đẩy hắn xa đồng loại của mình hơn.
Trên đường về nhà, hình ảnh con người lạnh lùng và xa lạ ấy luôn ám ảnh trong tâm trí khiến Linh xao nhãng tay lái xe và bị hai cảnh sát giao thông vẫy lại vì tội vượt đèn đỏ, nhưng may mắn một trong hai người đó nhận ra cô nên cho đi mà không phải mất một khoản tiền phạt nào.
Ở Học viện HA, Linh luôn có một vị trí đặc biệt trong ánh mắt của nhiều chàng trai, có lẽ chỉ có Nam là người con trai duy nhất tiếp xúc với cô mà không hề tỏ ra một chút ấn tượng nào. Ánh mắt hắn khi nhìn cô thật đáng sợ, lạnh lùng đến mức vô hồn như thể cô không hề tồn tại vậy. Không chỉ có Linh, tất cả thành viên lớp Tài Năng, kể cả Tuyết Mai, một cô gái cực kỳ xinh đẹp và tỏ ra ghê tởm với Nam nhất cũng chỉ nhận được ánh mắt hoàn toàn vô nghĩa đó. Những hành động gây hấn của Tuấn cũng chẳng khiến nét mặt hắn dao động. Đã học cùng Nam được vài tháng mà Linh vẫn không biết thêm chút nào về con người hắn ngoài những điều ghi trong hồ sơ. Ngay cả số điện thoại liên lạc và địa chỉ tạm trú của hắn cô cũng không nắm được. Với Linh, Nam là một con người đầy bí ẩn, không gia đình, không bạn bè và sinh ra ở một miền quê chẳng mấy ai biết tới lại có trí tuệ siêu việt và một vẻ mặt vô hồn.
“Điều gì đã biến cậu thành một con người như vậy? Nguồn gốc xuất thân lúc này có còn quan trọng khi bây giờ cậu ta đã trở thành một sinh viên của trường đại học danh tiếng bậc nhất? Với trí tuệ của cậu ta, trong tương lai không xa, có thể là năm thứ ba hoặc thứ tư đại học, sẽ có một công ty nào đó đến đề nghị làm cộng tác viên với mức lương đáng mơ ước. Vậy sao vẻ mặt cậu ta chỉ thể hiện duy nhất một điều: tất cả mọi thứ trên đời này là vô nghĩa.” Linh suy đi ngẫm lại vẫn không tài nào hiểu được, cô lôi lại tệp hồ sơ về Nam và ngắm ba bức ảnh của hắn được ghép vào ba tấm bằng phổ thông. Chỉ có bức ảnh chụp hồi học tiểu học, hắn mặc áo trắng, thắt khăn quàng, đôi mắt to đen nhìn về phía trước là còn chút vẻ hồn nhiên của tuổi học trò, hai bức còn lại vẻ mặt hoàn toàn vô tình.
Đã có nhiều người con trai mà Linh gặp trong đời nhưng chưa một ai để lại trong cô nỗi ám ảnh lớn đến thế. Cô tự hỏi trong gần hai mươi năm qua với nỗi cô đơn tuyệt đối ấy Nam tìm đâu ra được niềm vui sống, thứ dinh dưỡng của tinh thần? Dạo này cô nhận thấy vẻ mệt mỏi trong dáng vẻ bất cần đời của hắn. Phải chăng tinh thần của hắn sau từng ấy năm không được nuôi dưỡng đã đến ngày suy kiệt? Sự suy kiệt về mặt tinh thần sẽ dẫn tới sự sụp đổ về mặt thể xác. Và có lẽ hắn đang sụp đổ, Linh nhận thấy điều đó trong bộ dạng càng ngày càng thê thảm của hắn.
“Mình phải làm gì đó để cứu cậu ấy”, Linh tự nhủ. Cô tin vào bản chất tốt đẹp trong con người Nam. Hắn đã cứu cô một lần mà chẳng bao giờ nhắc tới việc cô phải trả ơn. Dù luôn tỏ thái độ lạnh lùng với các thành viên trong lớp nhưng hắn cũng không gây ảnh hưởng gì đến ai cả, ngay cả với những người luôn tỏ ra khinh bạc hắn. Như hôm nay, với một thành viên khác trong lớp thì hẳn phải tỏ ra tức giận và đau khổ khi bị xúc phạm như vậy nhưng Nam thì vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra.
Là người hoạt động đoàn rất năng nổ, Linh nhận thấy kéo một thành viên trở nên hòa đồng với mọi người thì không có cách nào tốt hơn là lôi kéo họ tham gia các hoạt động của đoàn đội. Đó là những hoạt động mang tính tập thể, đòi hỏi các thành viên phải hợp sức lại, nó giúp các thành viên gắn kết lại với nhau. Trong mười hai năm làm lớp trưởng của mình, cô cũng đã giúp nhiều người bạn trưởng thành hơn bằng việc định hướng cho họ tham gia các hoạt động của đoàn. Ban đầu họ thường là những thành viên tự ti trước tập thể bởi sự yếu kém của mình về mặt này hay mặt nọ. Linh giúp cho họ hiểu rằng, không ai tự nhiên mà hoàn thiện và người thông minh hơn chẳng qua là người biết tận dụng các nơ-ron thần kinh của mình tốt hơn, còn về bản chất, trí thông minh của con người là tương đương nhau. Tham gia các hoạt động đoàn đội, họ có thể hoàn thiện mình nhờ sự giúp đỡ của các thành viên khác như việc hướng dẫn phương pháp tiếp cận các kiến thức trong sách giáo khoa.
Dường như Nam cũng đã từng trải qua một thời kỳ như vậy. Qua hồ sơ, Linh biết được Nam đã từng là một học sinh yếu kém về mọi mặt nhưng chỉ trong kỳ I của năm lớp 8 đã trở thành học sinh xuất sắc nhất trường. Một tiến bộ thật đáng nể và có lẽ cũng từ đây cá tính của Nam được định hình khi hắn đã từ chối tất cả lời đề nghị của thầy cô giáo về việc tham gia thi học sinh giỏi.
Học lực của Nam rất tốt, cảm giác như chỉ còn một bước nữa là có thể hòa nhập được với xã hội, nhưng có một ranh giới vô hình nào đó mà hắn không vượt qua được, hoặc là không muốn vượt qua. Linh nhớ lại những lần đã tiếp xúc với hắn và rút ra một kết luận: nếu hắn không thẳng thừng từ chối những lời đề nghị của cô thì cũng tỏ vẻ không quan tâm.
– Quả là một hồ sơ đầy nặng nề!
Cô xóa tệp hồ sơ, tắt máy tính, nằm ra giường, mắt nhắm lại và không muốn nghĩ về con người ấy nữa.