Đọc truyện Thợ Săn Tại Dị Giới – Chương 56: Thành chủ tới
Chỉ thấy, trên Long Châu lúc này xuất hiện một con rồng nhỏ, toàn thân nó đều là một màu đen kịt, phía bên ngoài thì bao lấy một tầng hỏa diễm đang không ngừng thiêu đốt. Ngọn lửa này, dường như có sức mạnh đủ để hủy thiên diệt địa, khí thế cực kỳ kinh khủng. Đây chính là bản nguyên của Hắc Long, Hỏa Diễm Long Châu.
Con rồng này vừa bay ra ngoài, liền lớn nhanh như gió, cho đến khi đạt đến độ dài một trượng, nó mới ngừng lại. Nhìn thấy con rồng ở trước mặt, con Sư Thứu không khỏi rung rẩy kêu rống lên, mà đại thống lĩnh cũng bắt đầu có chút nghiêm nghị lại.
Nhìn thấy một màng này, trên miệng của Hắc Long lộ ra một nụ cười vô cùng đắc ý: “Ha ha ha, bây giờ các ngươi mới biết sợ rồi sao? Đã muộn rồi! Hỏa Diễm Long Châu, lên cho ta!”
Hắc Long vừa mở miệng ra lệnh, Hỏa Diễm Long Châu liền lướt tới chỗ của đại thống lĩnh. Hỏa Diễm Long Châu này lướt tới chỗ nào, thì không khí ở chỗ đó liền như bị thiêu đốt mà cháy lên hừng hực. Con Sư Thứu ngay lập tức vỗ cánh, phóng ra vô số đao phong, muốn ngăn cản Hỏa Diễm Long Châu này lại. Nhưng những đao phong của nó còn chưa kịp tới gần người của Hỏa Diễm Long Châu, đã bị triệt tiêu, như chưa hề xuất hiện qua vậy.
Mà lúc này, trường thương trên tay của đại thống lĩnh cũng được huy vũ, chạm vào hư không, tạo thành một cái trận đồ, trên trận đồ hiện đầy tinh quan. So với vòng tròn lửa phòng ngự vừa rồi, còn lợi hại hơn gấp mấy lần. Đây chính là Tinh Trận, một loại trận pháp phòng ngự của Kỵ Sĩ, nó có thể mượn nhờ lực lượng của tinh nguyệt, tạo thành một đòn phòng ngự hết sức vững vàng. Không những thế, nó còn có thể dựa vào thuộc tính của từng Kỵ Sĩ, để gia tăng lên sức mạnh của mình. Đại thống lĩnh là một Hỏa Kỵ Sĩ, cho nên trên Tinh Trận lúc này còn có vô số hỏa diễm thiêu đốt, sẵn sàng thiêu hủy hết tất cả những đòn công kích của đối phương.
Hỏa Diễm Long Châu không nhanh không chậm bay tới, vừa lúc đập vào Tinh Trận, vô số tia lửa bị bắn văng ra ngoài, đốt cháy toàn bộ cảnh vật xung quanh. Đám người Trần Vũ mặc dù đã ở rất xa, nhưng vẫn bị dư âm của cuộc chiến này ảnh hưởng đến, nhiệt độ không khí xung quanh cũng nóng rực lên. Trên mặt Trần Vũ đã có chút lo lắng, nếu như ngay cả Hắc Long cũng không thể thắng được tên đại thống lĩnh này, thì hắn phải làm gì tiếp theo đây? Trong lòng hiện lên vô số phiền muộn, làm Trần Vũ cảm thấy tâm trạng rất nặng nề.
Nhưng lúc này, không khí chung quanh lại đột nhiên lắng xuống, những tiếng âm thanh chấn động kịch liệt không còn vang lên nữa. Trần Vũ không khỏi giật mình, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lúc này, ở trên tinh không, một người đàn ông trung niên chân đạp hư không, bước ra một bước, bước chân nhìn rất chậm chạp, nhưng người này vừa mới bước một bước đã xuất hiện ở giữa Hỏa Diễm Long Châu và Tinh Trận rồi. Nhìn người này giống như là đang thuấn di vậy.
Người đàn ông này nhẹ nhàng vung tay lên, thu lấy viên Long Châu của Hắc Long vào trong tay phải, còn một tay trái thì hơi phất nhẹ một cái, liền phá vỡ toàn bộ Tinh Trận, đẩy thân hình của đại thống lĩnh lui về sau hơn mấy chục trượng. Cảnh tưởng này, ánh vào trong mắt của Trần Vũ, làm tim hắn không khỏi đập nhanh. Người đàn ông trung niên này, có thể phi hành, lại còn có thể thuấn di, mà thực lực của người này lại dễ dàng áp chế được Hỏa Diễm Long Châu của Hắc Long, và Tinh Trận của đại thống lĩnh. Rốt cuộc, người đàn ông này là ai, làm sao lại xuất hiện ở đây, mà thực lực lại lợi hại đến như vậy chứ?
“Được rồi, mọi chuyện dừng lại ở đây đi!” Người đàn ông trung niên này đem viên Long Châu trên tay ném trở lại cho Hắc Long, giọng nói không hề có một chút cảm xúc nào cả.
Hắc Long vội vàng đem Long Châu nuốt vào trong bụng, rồi đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang ở trước mặt kia. Trong mắt nó hiện lên một tia sợ hãi không cách nào giấu được, người đàn ông này quả thật là quá mạnh, mạnh đến mức nó hoàn toàn không có một chút cơ hội chạy trốn nào. Nếu như vừa rồi, người đàn ông này đem Long Châu của nó bóp vỡ, thì nó sẽ vĩnh viễn bị giết chết, không thể nào hồi sinh được nữa. Đây có lẽ là lần đầu tiên, kể từ trận đại chiến kia, nó mới đến gần với tử vong như vậy. Người này thật sự là quá đáng sợ rồi!
“Thành chủ đại nhân!” Đại thống lĩnh vừa nhìn thấy người này xuất hiện, liền vội vàng cúi thấp người xuống, chắp tay hô lên.
Thì ra, người này chính là gia chủ của Mạc gia, thành chủ của Phượng Hoàng trấn, Mạc Ly.
“Trịnh Tùng, chuyện này ngươi muốn giải thích với ta như thế nào đây?” Mạc Ly không lạnh không nhạt nhìn về phía tên đại thống lĩnh dưới trướng của mình, nói.
Trịnh Tùng không phải là người ngốc, hắn vừa nghe Mạc Ly hỏi như vậy, liền lập tức cúi đầu, nói: “Thưa đại nhân, tất cả những chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi!”
Trịnh Tùng nói xong, liền liếc mắt nhìn sang đám người Trần Vũ, nói: “Phải không?”
Trong giọng nói của Trịnh Tùng còn có một chút uy hiếp, tuy trong lòng Trần Vũ cảm thấy không được thoải mái, nhưng hắn cũng là người biết tiến thoái, hắn thản nhiên nói: “Thành chủ đại nhân, chúng ta là người từ phương xa đến, còn chưa hiểu quy cũ ở chỗ này, xin đại nhân bỏ qua cho!”
Mạc Ly hơi nhìn Trần Vũ một chút, trong mắt không khỏi lóe lên một tia tán thưởng, tên tiểu tử này quả nhiên là không tệ!
“Ngươi chính là Trần Vũ?” Mạc Ly hỏi.
Tuy có chút kinh ngạc, nhưng Trần Vũ vẫn gật đầu đáp: “Vâng, thưa đại nhân!”
“Được rồi, những chuyện ở đây cứ giao lại cho ta đi, hiện tại các người có thể đi vào thành, khi vào trong thành sẽ có ngươi sắp xếp chỗ ở cho các ngươi! Đi thôi!” Mạc Ly nói xong, cũng không có dừng lại ở trên không trung lâu, trực tiếp hóa thành một làn khói, biến mất giữa hư không.
Hắc Long nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi hít sâu một hơi, chính nó cũng không nghĩ đến, người đứng trước mặt mình chỉ là hư ảnh mà thôi. Một cái hư ảnh làm sao lại lợi hại như vậy a?!
Mà lúc này, Trịnh Tùng cũng không nói lời nào, trực tiếp cưỡi Sư Thứu quay trở lại thành. Hiện tại, trước mặt đám người Trần Vũ chỉ có một mình Trần Hữu Lượng mà thôi. Nhìn thấy tên Trần Hữu Lượng này, đám người Trần Vũ không khỏi nghiến răng kèn kẹt, nếu như không phải tại cái tên tiểu nhân, bỉ ổi này, làm sao bọn họ gặp nhiều phiền phức đến như vậy?
Trần Hữu Lượng nhìn thấy ánh mắt như hổ đói của đám người Trần Vũ nhìn về phía mình, trong lòng không tự giác được mà lạnh run: “Thống lĩnh đại nhân! Thống lĩnh đại nhân! Người mau mau cứu ta a! Đừng có bỏ lại ta một mình ở chỗ này a!”
“Làm sao? Đến bây giờ ngươi mới biết sợ rồi hay sao?” Hắc Long từ nãy giờ đã chịu không ít đau khổ, bây giờ có người để cho nó xả giận, đương nhiên là nó không khách khí một chút nào.
Trần Hữu Lượng nhìn thấy Hắc Long đứng ở trước mặt mình, hắn trực tiếp ngồi bệt xuống đất, sợ hãi nói: “Long hồn đại nhân, xin ngươi tha mạng cho ta đi! Ta biết sai rồi, ta thật sự là biết sai rồi!”
Trần Hữu Lượng vừa nói vừa dập đầu xuống đất bình bịch, hắn quả thật là rất sợ Hắc Long. Dù sao, con Hắc Long này ngay cả thống lĩnh cũng không thể áp chế được, hắn làm sao không sợ cơ chứ?
“Chậc, chậc! Không phải vừa nãy ngươi rất oai phong sao? Sao bây giờ lại chật vật như vậy?” Trần Vũ cưỡi Đại Thỏ Ngọc đi tới, nhìn Trần Hữu Lượng cười cười.
Nếu như vừa rồi Trịnh Tùng đem theo tên Trần Hữu Lượng này theo, thì cũng coi như thôi đi! Nhưng xem ra, cái tên Trần Hữu Lượng này cũng không phải nhân vật quan trọng gì, lại tùy tiện bị người ta vứt bỏ như vậy. Đã thế, Trần Vũ cần gì phải khách khí nữa?
Trần Vũ quay sang mọi người, nói: “Các vị, thay ta giáo huấn tên này một phen đi! Nhưng nhớ đừng có đánh chết người là được!”
“Khà khà, ý kiến này rất hay, tên này ta nhìn thật sự là không vừa mắt mà!” Trần Minh nắn nắn nắm tay, cười vui vẻ nói.
Quan Thắng, Công Tôn Thắng cũng híp mắt lại cười. Hai người bọn họ vốn dĩ là sơn tặc, thường ngày không đi ức hiếp kẻ khác thì thôi, chứ bao giờ lại bị ức hiếp nhục nhã đến như vậy?
Mà trong hai chị em Thập Tam Nương và Thập Tứ Nương, chỉ có Thập Tam Nương là rất vui vẻ, vung vung cây roi da trên tay, đánh vào không khí vùn vụt, nói: “Chà chà, nhìn thấy da dẻ tên này vừa trắng, lại vừa mềm như vậy, không biết có thể chịu được mấy roi của ta đây?”
Thập Tứ Nương tuy cũng ngứa tay ngứa chân không kém, nhưng nàng dù sao cũng cần giữ lại chút hình tượng, cho nên nàng không đi lên tham giá náo nhiệt, chỉ âm thầm lui lại về phía bên cạnh Trần Vũ mà đứng.
Trong số những nữ người ơ đây, chắc chỉ có hai chị em Hương nhi và Bạch Ngạn là hăng hái nhất. Chính cái tên Trần Hữu Lương này để ý đến các nàng, muốn đem các nàng bán làm nô lệ, các nàng làm sao không tức giận cho được!
Trần Hữu Lượng mặt mày tái nhợt, liên tục lui về phía sau, nói: “Các ngươi… các ngươi muốn làm gì? Ta… ta là cháu vợ của đội trưởng, mà đội trưởng chính là em vợ của đại thống lĩnh! Các ngươi dám đánh ta, đội trưởng nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi, đại thống lĩnh cũng không buông tha cho các ngươi!”
Nhưng đáp lại lời lẽ hăm dọa của hắn, chính là một loạt mưa đòn từ bốn phương tám hướng đỗ ập đến.
“Á… các ngươi dám đánh ta? Không… a… đừng đánh… đừng đánh chỗ đó… Á… nhẹ tay… xin nhẹ tay một chút a… Á… aaaa…”