Thổ Phỉ Công Lược

Chương 79: Vì sao lúc nào cũng là ngươi!!!


Đọc truyện Thổ Phỉ Công Lược – Chương 79: Vì sao lúc nào cũng là ngươi!!!

“Giấu ở ngực?” Sau khi nghe nói chuyện này, Ôn Liễu Niên kìm lòng không được quét mắt nhìn ngực Triệu Việt một chút.

Người còn lại : …

Cũng là không quá giống nhau.

“Ngược lại là rất thông minh, giấu ở nơi như vậy.” Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm, “Bất quá cũng không cần sốt ruột lấy bình sứ đó, cứ tiếp tục theo dõi là được.” Dù sao cũng là ở trong phủ nha, cũng không gây ra được sóng gió gì lớn.

Đợi sau khi mọi người tán đi, Triệu Việt đặt Hồng giáp lang lên bàn, để cho nó ghé vào ven rìa đĩa uống nước.

“Nàng thật sự hạ cổ ngươi?” Ôn Liễu Niên hỏi.

Triệu Việt gật đầu, “Bằng không màu sắc trên lưng Hồng giáp lang cũng sẽ không sáng như vậy.”

Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày.

Triệu Việt nói, “Không cần lo lắng, ta tự có chừng mực.”

“Vẫn là phải cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Ôn Liễu Niên nói, “Không cần thiết đặt mình vào trong nguy hiểm.”

Triệu Việt gật đầu, “Ta biết rồi.”

Ôn Liễu Niên nói, “Ta bàn bạc với Hướng thống lĩnh, hắn đáp ứng viết một bức thư gửi cho Hoàng Thượng giải thích nguyên do trước, cũng sẽ ở lại đây cùng chúng ta một đường diệt trừ thổ phỉ.”

“Về sau đừng làm chuyện như vậy nữa.” Triệu Việt kéo hắn ngồi ở ven bàn.

“Chuyện gì?” Ôn Liễu Niên đầu tiên là hỏi, nghĩ nghĩ lại kịp phản ứng, “Là chuyện lừa hắn nói Hổ Đầu bang có ý mưu phản sao?”

Triệu Việt nói, “Tuy ta không quen thuộc quan trường, nhưng cũng biết tội khi quân không phải là nhỏ.”

“Nếu ta đã dám nói, thì đã nắm chắc không bị vạch trần.” Ôn Liễu Niên, “Lời nói ra khỏi miệng giống như gió thổi qua tai, cũng sẽ không để lại dấu vết, đến lúc đó cho dù Hổ Đầu bang không thừa nhận, ta là quan hắn là giặc, chẳng lẽ bên trên còn có thể nghe hắn mà không nghe ta.

“Lời tuy nói như vậy cũng không sai, Triệu Việt vừa tính toán mở miệng, Ôn Liễu Niên cũng đã nói, “Đừng nói chuyện này nữa.”

“Vậy phải nói gì?” Triệu Việt giúp hắn chỉnh lại y phục.

Ôn Liễu Niên nói, “Nói gì đó dễ nghe đi.”

Triệu Việt: …

Dễ nghe?

Ôn Liễu Niên nhìn hắn.

Triệu Việt thầm nghĩ hồi trước chính mình thích nghe nhất là cái gì, lúc sau lại cảm thấy tựa hồ không quá đúng, hẳn là phải nói lời mọt sách thích nghe mới đúng.


Ôn Liễu Niên nói, “Không nói sao?”

“Tất nhiên là nói.” Triệu Việt nhanh chóng nói, thế nhưng nhất thời hồi lâu, lại xác thực không nghĩ ra được nên nói cái gì. Cho dù là nhớ lại lời thoại của nam tử trong vài tuồng kịch, cũng chỉ có thể nghĩ ra được một vài câu chúc linh tinh cùng loại Tiền đồ như cẩm, một bước lên mây mà văn nhân thường hay chúc tụng lẫn nhau.Ôn Liễu Niên nhíu mày.

Triệu Việt vỗ đầu, trong khoảng thời gian ngắn tiến vào sừng trâu, nửa ngày cũng không ra được, thậm chí lần tới còn muốn đi cướp chút thơ văn, cũng hảo để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

“Ôn đại nhân.” Hướng Liệt đẩy cửa phòng ra.

Ám vệ ở trên nóc nhà dùng ánh mắt phi thường sắc bén nhìn hắn.

Nhất định sẽ bị đại nhân đuổi ra ngoài.

“Có phải là tại hạ đến không đúng lúc hay không?” Người bên cạnh Hoàng Thượng, tất nhiên là hiểu ánh mắt, huống chi không khí giữa hai người rõ ràng có chút quái dị.

Ôn Liễu Niên bình tĩnh nói, “Hướng thống lĩnh tìm hạ quan có chuyện gì?”

Hướng Liệt đành phải bước vào trong phòng, “Ta muốn đến Hổ Đầu bang mật thám một chuyến, không biết đại nhân có thể phái một người đi cùng với ta được không?”

“Chuyện này…” Ôn Liễu Niên sờ sờ mũi, liếc mắt nhìn Triệu Việt.

Triệu đại đương gia gật đầu, “Không thành vấn đề.”

“Vậy cứ quyết định vậy đi.” Hướng Liệt nói, “Không bằng đêm nay thế nào?” Trong núi cất giấu một nhóm phản tặc, nghe qua còn có chút thủ đoạn, trong lòng hắn cũng hơi lo lắng.

Ôn Liễu Niên đáp ứng, “Hướng thống lĩnh cứ quyết định là được.”

“Vậy ta trở về chuẩn bị một chút.” Hướng Liệt nói, “Sau đó lại đến tìm Triệu đại đương gia.”

Ôn Liễu Niên nói, “Bản quan cũng đi chuẩn bị với Hướng thống lĩnh.”

Hướng Liệt trong lòng mờ mịt, vì sao?

Thế nhưng Ôn Liễu Niên đã lưu lưu đát đát ra cửa, quả thật đi rất nhanh.

Hướng Liệt nhìn nhìn Triệu Việt — Ngươi chọc đại nhân tức giận?

Triệu đại đương gia: …

Tiểu viện bên cạnh, nhìn thấy Triệu Việt tiến vào, Lục Truy bình tĩnh từ bên cạnh bàn đá đứng lên, thả người có ý đồ phóng qua vách tường.

Thế nhưng tốc độ của Triệu Việt so với hắn còn nhanh hơn.

Bị lôi từ trên không trung xuống, Lục nhị đương gia rất muốn hôn mê giả chết.


Triệu Việt nói, “Hỏi một vấn đề.”

Cư nhiên lời dạo đầu lại là câu này… Lục Truy nhận mệnh, “Đại nhân lại làm sao?”

Triệu Việt nói, “Nói dễ nghe là nói cái gì?”

Lục Truy một khắc cũng không do dự, “Tất nhiên là tình thoại.”

Triệu Việt: …

Triệu Việt: …

Triệu Việt: …

Cư nhiên là cái này !

Chính mình vừa rồi là trúng tà sao !

“Đại đương gia.” Thấy hắn nãy giờ không nói gì, Lục Truy trong lòng vô cùng buồn bực, “Ngươi không sao chứ?”Triệu Việt nói, “Ăn cái gì mới có thể bổ não?”

Lục Truy từ nội tâm phát ra lời nói, “Ngươi rất cần bồi bổ sao.”

Triệu Việt nắm chặt tay thành quyền.

Lục Truy nhanh chóng nói, “Vấn đề này phải đi hỏi Tả hộ pháp.” Cũng không có liên quan tới ta.

Triệu Việt đứng dậy, đi nhanh tìm mọt sách.

Lục Truy ở phía sau hắn lắc đầu, biết thì nói là đang nói chuyện yêu đương, không biết còn tưởng là muốn đi đòi nợ.

Vẻ mặt cứ như là nhìn thấy quỷ…

Ôn Liễu Niên đang ở trong viện uống trà — Hắn tất nhiên sẽ không rảnh đến mức không có việc gì, thật sự đi theo Hướng Liệt đến phòng ngủ nhìn hắn thu thập đồ vật.

Triệu Việt ngồi ở trước mặt hắn.

“Làm gì vậy?” Ôn Liễu Niên đá đá hắn.

Triệu Việt nói, “Đời này ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Ám vệ ở trên nóc nhà chậc chậc, tuy rằng không có hàm lượng kỹ thuật gì, bất quá cũng có tiến triển a…Còn nghĩ cả đời cũng sẽ không thông suốt.


Ôn Liễu Niên bĩu môi, “Nga.”

Triệu Việt nắm tay hắn, “Còn tức giận không?”

Ôn Liễu Niên nói, “Còn một chút.”

Triệu Việt ôm hắn lên, trực tiếp mang về phòng ngủ.

Ám vệ duỗi cổ rất thất vọng, cứ như vậy mà đi sao, chúng ta còn chưa xem đủ.

“Làm gì vậy?” Ôn Liễu Niên hỏi.

Triệu Việt nói, “Bên ngoài đông người quá.” Còn chưa thấy qua ám vệ nhà ai giống như ám vệ Truy Ảnh cung, mỗi ngày nằm ở trên nóc nhà phơi nắng huýt sáo, vừa mới nói đến trường hợp yêu đương thì so với người khác cũng chạy nhanh hơn, giống như là sợ người khác sẽ không phát hiện chính mình.

Ôn Liễu Niên nói, “Vậy bây giờ ít người, muốn làm cái gì?”

Vẫn tay trong tay nói tình thoại hiển nhiên có chút xuẩn, vì thế Triệu Việt để sát vào muốn hôn hắn.

Ôn Liễu Niên vốn dĩ muốn quay đầu né tránh, lúc sau lại cảm thấy nếu mình thật sự né, nói không chừng sẽ dọa người chạy mất, vì thế liền nhắm mắt lại, bị hắn ôm hôn một phen.

Người trong lòng vừa ngọt vừa mềm, Triệu Việt có chút không nỡ buông ra.

Ôn Liễu Niên liếm liếm môi, mở to mắt nhìn hắn.

Triệu Việt đời này lần đầu cảm thấy, cái gì mới gọi là khiêu khích người.

Ôn Liễu Niên hỏi, “Ngươi ăn đường à?” Hơi ngọt.

Triệu Việt nói, “Vừa mới uống một ly trà lài ở chỗ Lục Truy.”

Ôn Liễu Niên nói, “Còn rất ngon.”

Triệu Việt nói, “Ta đi cướp về cho ngươi.” Cuối cùng vẫn là có chút bộ dáng thổ phỉ, quả nhiên rất không dễ dàng — Tuy là giành với người trong nhà, nhưng có một chút còn đỡ hơn không có.Không khí một lần nữa mềm mại xuống, Ôn Liễu Niên tựa vào ngực hắn, tuy nói đây không phải là lần đầu đến Hổ Đầu bang mật thám, bất quá vẫn là không thể không dặn dò, cần phải cẩn thận. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Tiểu Ngũ cũng sẽ đi với ngươi.” Ôn Liễu Niên nói, “Ba người đi với nhau, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

Triệu Việt nói, “Công phu của Hướng thống lĩnh thế nào?”

“Thị vệ thiếp thân bên cạnh Hoàng Thượng, tất nhiên sẽ không tệ.” Ôn Liễu Niên nói, “Có đến qua Nhật Nguyệt sơn trang học khinh công, nghe nói thân hình nhanh như thiểm điện.”

Triệu Việt gật đầu, “Vậy thì ngươi yên tâm đi, không có vấn đề.”

Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt nhìn hắn.

“Sao vậy?” Triệu Việt vỗ vỗ ngực hắn.

Ôn Liễu Niên nói, “Ngươi biết phong tục thành thân ở Giang Nam không?”

“A?” Triệu Việt sửng sốt một chút, rồi sau đó liền phản ứng kịp ý tứ của hắn, “Ta không biết, bất quá ngươi có thể nói, bất kể có yêu cầu gì, ta nhất định cũng sẽ làm được.”

Ôn Liễu Niên ở trong lòng hắn cọ ra một tư thế thoải mái, sau đó lơ đãng nói, “Nếu ngươi không có tiền, ta còn có một ít.”


“Tiền?” Triệu Việt khó hiểu.

Đúng vậy, tiền. Ôn Liễu Niên tâm nói, sính lễ phải đắt tiền biết không.

May mắn lần này Triệu đại đương gia không tính là quá ngốc, lập tức liền hiểu được ý tứ của hắn, “Tuy ta không phải phú khả địch quốc, gia cảnh cũng không giàu có giống như nhạc phụ, bất quá chuẩn bị việc hôn nhân này lại là dư dã.”

Ôn Liễu Niên hỏi, “Có bao nhiêu?”

Triệu Việt nói, “Trong núi có bốn hòm hoàng kim, ngân phiếu cộng lại cũng có một ít.”

Ôn Liễu Niên gãi gãi cằm, “Cũng là rất có tiền nha.”

“Tương lai ta cũng sẽ cố gắng kiếm tiền.” Triệu Việt cúi đầu hôn lên trán hắn.

Ôn Liễu Niên từ trong lòng hắn đứng lên, bước đến bên cạnh giá sách lấy ra một cái hộp, “Cái này cho ngươi, cầm nó một đường đến Giang Nam đưa cho cha ta.”

“Là cái gì vậy?” Triệu Việt mở hộp ra.

Ôn Liễu Niên nói, “Hạt đào, chủng loại rất khó tìm, cha ta vẫn luôn muốn.”

Ám vệ ở trên nóc nhà chậc chậc, phần mộ tổ tiên của Triệu đại đương gia thật sự là bốc hơi nha, cư nhiên có thể lấy được một người tri kỷ như Ôn đại nhân.

Giúp vị hôn phu mình chuẩn bị lễ vật chỉ để khiến cho nhạc phụ vui vẻ mà thôi, nghe tư thế lúc trước là còn muốn tự mình chuẩn bị sính lễ, quả thực rất đáng được viết vào trong tiểu thoại bản, làm mẫu lưu truyền lại cho thế hệ sau này.

Triệu Việt vươn tay ôm chặt hắn.

“Làm gì vậy.” Hiếm khi thấy hắn thô lỗ như thế, Ôn Liễu Niên có chút giật mình.

Triệu Việt giọng nói có chút khàn khàn, “Lúc trước ta vẫn không cảm thấy mệnh của mình tốt.”

“Hiện tại thì sao?” Ôn đại nhân nhìn hắn.

“Hiện tại ta cảm thấy, trên đời này không có người nào mệnh tốt hơn so với ta.” Triệu Việt nắm tay hắn, ghé vào bên miệng trân trọng hôn.

Đại khái là giọng của hắn quá quyến rũ, Ôn Liễu Niên bên tai đỏ lên.

“Đại đương gia.” Hướng Liệt ở bên ngoài viện gọi.

Ám vệ cơ hồ muốn đập người này một trận, vì sao lúc nào cũng là ngươi, bộ không thể để cho Triệu đại đương gia cùng đại nhân triền miên thêm một lúc nữa sao?

Hướng Liệt bình tĩnh lui về phía sau một bước, “Không thì ta trở về phòng trước.”

Tập thể ám vệ phất tay, mau đi đi, chẳng lẽ còn muốn chúng ta vui vẻ vỗ tay đưa tiễn?

Hướng Liệt quyết đoán xoay người.

“Hướng thống lĩnh.” Ôn Liễu Niên mở cửa phòng ra.

Hướng Liệt đành phải dừng bước, quay đầu nhìn Ôn đại nhân, môi rõ ràng quá phận hồng nhuận, tóc hơi lộn xộn một chút, nội tâm nhất thời rất khổ bức.

Ta thật sự không phải cố ý a…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.