Đọc truyện Thổ Phỉ Công Lược – Chương 67: Có vẻ như là bị đùa bỡn!!!
Bởi vì lúc trước Mục gia trang vào núi diệt trừ thổ phỉ, không hề ít dân chúng đều nghe được tin tức, cho nên lần này đều ở trong thành chờ đợi, nghĩ là có thể nghe được tin tức tốt truyền đến. Lại không dự đoán được vài ngày sau, quan phủ thế nhưng dán một bảng văn, nói Mục gia trang đã sớm cấu kết với Hổ Đầu bang, lần này vào núi không phải vì diệt trừ thổ phỉ, mà là vì bàn bạc làm sao mới có thể vơ vét của cải kiếm lời — Bất quá cuối cùng không biết vì sao hai bên lại xảy ra tranh chấp, hiện tại Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng đã bị Hổ Đầu bang giết chết, đệ tử còn lại cũng đã bị quan phủ bắt giam, chỉ chờ chọn ngày thẩm vấn.
Bởi vì tình tiết này thật sự quá mức kỳ ba, cho nên sau khi tú tài tiên sinh trong thành đọc nội dung trên bảng cáo thị xong, dân chúng tại hiện trường đều cảm thấy có chút bị chấn trụ, cư nhiên bách chuyển thiên hồi(*) như thế, quả thực so với lời kịch trong tuồng còn muốn phức tạp hơn.
(*) Bách chuyển thiên hồi: tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.
Trong phủ nha, Hoa Đường dùng đầu ngón tay quệt một ít thuốc mỡ trong suốt, nhẹ nhàng bôi ở trên lưng Hồng giáp lang.
“Tả hộ pháp đang làm gì vậy?” Ôn Liễu Niên bưng một chén canh gà bước vào, không tự giác liền nhớ tới cảm giác bị trùng tử bò lên tay, vì thế lại run rẫy một chút.
“Bôi chút dược cho nó.” Hoa Đường nói, “Con Hồng giáp lang này không tồi, nếu là hảo hảo chiếu cố, tương lai so với bảo thạch còn muốn đẹp hơn.”
Hồng giáp lang nhìn Ôn Liễu Niên lắc lư xúc tu một cái.
“Nó rất thích được người khác sờ lưng.” Hoa Đường nói, “Nếu đại nhân rảnh, về sau cũng có thể bôi dược lên lưng nó nhiều một chút.”
Ôn Liễu Niên: …
Kỳ thật ta hơi bận.
Trong phòng ngủ, Triệu Việt còn đang mơ màng ngủ say, trong giấc mơ cũng không biết mơ thấy cái gì, mày vẫn nhíu cùng một chỗ chưa từng giãn ra.
Ôn Liễu Niên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đè lên.
Triệu Việt đột nhiên bừng tỉnh, chống người ngồi dậy.
“Ta dọa ngươi sao?” Ôn Liễu Niên vô tội nhìn hắn.
“… Không có.” Triệu Việt phục hồi tinh thần, “Vừa rồi nằm mơ.”
“Mơ thấy gì?” Ôn Liễu Niên ngồi ở bên giường.
Triệu Việt nói, “Ác mộng.”
Ôn Liễu Niên đưa tay nắm vành tai của hắn, dùng sức giật giật.
“Ngươi làm gì vậy?” Triệu Việt khó hiểu.
“Hồi đó ta cũng thường xuyên mơ thấy ác mộng.” Ôn Liễu Niên nói, “Mẫu thân liền sẽ giúp ta xoa lỗ tai, đuổi ác mộng đi.”
Triệu Việt nói, “Ngụy biện.”
“Quản nó là thật hay giả, tóm lại tin cũng sẽ không chịu thiệt.” Ôn Liễu Niên giúp hắn chỉnh lại đệm, lại bưng một bát canh gà qua, từng muỗng từng muỗng đút cho hắn.
Triệu Việt cũng không nghĩ nhiều, mở miệng thuận tiện nói, “Cánh tay ta cũng không bị thương.”
Ôn Liễu Niên dừng một chút, “Vậy thì tự mình ăn đi.”…
Triệu Việt bắt đầu tin lời Lục Truy nói.
Bản thân tựa hồ thật sự có chút ngốc.
“Sao vậy?” Thấy hắn ngồi bất động, Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt cứng ngắc, sau đó nói, “Toàn thân đột nhiên hơi bủn rủn không có sức lực.”
Ôn Liễu Niên thân thiết, “Có cần gọi Tả hộ pháp đến xem thử không?”
Triệu Việt nói, “Vẫn là uống canh trước đi.”
Ôn Liễu Niên Nga một tiếng, rồi sau đó liền tiếp tục đút hắn uống canh.
Lục Truy ở ngoài cửa sổ đi ngang qua, sau đó Vô tình nhìn lướt qua bên trong, cũng thấy rất là vui mừng.
Chiếu theo bộ dáng phát triển này, hẳn là rất nhanh thì có thể thành a.
Tiến triển quả thực khả quan.
Tuy nói chuyện phía trên không tính ít, bất quá Ôn Liễu Niên vẫn là ngồi ở bên giường hắn hồi lâu, thẳng đến khi nhìn hắn uống thuốc rồi ngủ, mới trở về phủ nha xử lý công vụ, vẫn làm đến nửa đêm mới ngáp dài trở về nghỉ ngơi.
Nếu huynh đệ Mục gia đã trừ, ngoài thành lại có quan quân đóng giữ, Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn cũng liền trở về nhà, nằm ở trong ổ chăn mềm mại, toàn thân Mộc Thanh Sơn đều thoải mái đến mức chỉ muốn ngủ một giấc.
Thượng Vân Trạch ở sát vách tắm rửa xong, cởi trần nửa người trên bước vào, chỉ mặc một cái quần lót mỏng manh.
Mộc Thanh Sơn sửng sốt, sau đó nhíu mày, “Làm gì vậy !”
Thượng Vân Trạch ngồi ở bên giường nói, “Ngủ.”
“Về phòng mình ngủ đi.” Mộc Thanh Sơn bọc nhanh chăn, đuổi người.
“Không về.” Thượng Vân Trạch mạnh mẽ chen đến bên cạnh hắn, “Hai người ngủ ấm áp.” Đổi lại là lúc mới bắt đầu, hắn còn có tâm tình tìm cớ, hiện tại lâu ngày, thì ngay cả cớ cũng lười tìm, đem chuyện ngủ chung giường trở thành chuyện đương nhiên.
Mộc Thanh Sơn xoay người đối diện tường, “Ta muốn ngủ, ngươi không được phép nói chuyện.”
Thượng Vân Trạch nghiêng người qua, “Muốn ôm hay không?”
“Không cần !” Mộc Thanh Sơn lỗ tai đỏ lên.
“Xác định?” Thượng Vân Trạch nói, “Rất ấm áp nga.”
“Ấm áp cũng không cần.” Mộc Thanh Sơn đơn giản đem đầu vùi vào trong chăn.
Thượng Vân Trạch dở khóc dở cười, “Mau chui ra đi, không thì ngốc bây giờ.”
Mộc Thanh Sơn căm giận nghĩ, không ra !
“Đang tức giận sao?” Thượng Vân Trạch kéo hắn ra.
“Không có !” Mộc Thanh Sơn liều mạng ghì chặt thân thể !
“Chỉ là ngẫu nhiên gặp được Trương thúc ở trên đường, cho nên thuận miệng nói hai câu, ngươi còn cho là thật.” Thượng Vân Trạch kéo kéo tóc của hắn, “Nếu ta muốn thành thân, thì đã sớm thành.””Lại không liên quan tới ta.” Mộc Thanh Sơn cúi đầu than thở.
“Tiểu Mộc.” Thượng Vân Trạch nhích lại gần một chút, “Xoay lại đây.”
“Không xoay.” Mộc Thanh Sơn cự tuyệt, thanh âm nhỏ đến mức cơ hồ không nghe được.
Thượng Vân Trạch lại hỏi, “Ngươi cảm thấy ta thế nào?”
Mộc Thanh Sơn không chút nghĩ ngợi, nói, “Hạ lưu !”
Thượng Vân Trạch bị nghẹn một chút, những lời này ngược lại là rất có lực.
Mộc Thanh Sơn cơ hồ muốn đem bản thân khảm vào trong tường.
Thượng Vân Trạch rất là đau đầu, đành phải mạnh mẽ lôi người ra.
Mộc Thanh Sơn tự dưng liền có chút khó chịu, lại không thể nói rõ là vì sao.
Thượng Vân Trạch ngón cái nhẹ nhàng cọ cọ hai má của hắn, “Nếu không thích thì nói cho ta biết.”
“Có ý gì?” Mộc Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn hắn.
“Tùy thời ngươi đều có thể kêu ta dừng lại.” Nói xong, Thượng Vân Trạch để sát vào, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn….
Nghiêm khắc mà nói, kỳ thật đây cũng không tính là lần đầu tiên hai người thân mật, bởi vì lúc trước, khi ở bên ngoài doanh trướng, Thượng bảo chủ liền thừa dịp hắn ngủ say, chiếm không ít tiện nghi.
Nhưng lần này lại không giống nhau.
Mộc Thanh Sơn có chút kinh ngạc mở to hai mắt, nửa ngày cũng không phản ứng được rốt cục xảy ra chuyện gì. Thượng Vân Trạch nhận phải đả kích, cho dù không trầm mê vào bên trong, cũng không đến mức là vẻ mặt như gặp quỷ này đi?
Cắn một cái lên môi hắn tỏ ý là trừng phạt, cuối cùng Thượng Vân Trạch cũng tạm thời buông người ra, hơi chống người ngồi dậy nhìn hắn.
Sau đó Mộc Thanh Sơn bắt đầu từ bên tai một đường đỏ đến trước ngực.
“Có thích ta làm như vậy không?” Thượng Vân Trạch hỏi.
Mộc Thanh Sơn nghiêng đầu, nhìn vách tường.
“Im lặng là cam chịu?” Tuy nói trong lòng đã sớm có dự cảm, bất quá nhìn bộ dáng hắn ngây ngô như thế, ngữ điệu không tự giác liền mang theo chút ý cười.
Mộc Thanh Sơn âm thanh như muỗi kêu, “Không thích.”
“Muốn làm chút chuyện quá phận hơn hay không?” Thượng Vân Trạch ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.
Mộc Thanh Sơn liều mạng trốn, “Không cần !”
Thượng Vân Trạch ôm người vào trong lòng, “Tiểu Mộc.”
“Làm gì vậy?” Mộc Thanh Sơn đẩy hắn.
“Chúng ta thành thân đi.” Thượng Vân Trạch nắm cổ tay hắn.
Mộc Thanh Sơn: …
Thành thân?
“Được không?” Thượng Vân Trạch nhìn hắn.
Mộc Thanh Sơn khẩn trương nuốt nước miếng, nửa chữ cũng không nói nên lời.
“Thế nào?” Thượng Vân Trạch hiển nhiên không có ý bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy.”Vì sao?” Mộc Thanh Sơn cuối cùng nói ra một câu.
Thượng Vân Trạch bị hắn làm tức đến muốn cười, “Ngươi nói xem là vì sao?”
Mộc Thanh Sơn mặt càng nóng hơn, cơ hồ toàn thân đều muốn thiêu đốt.
Thấy hắn đã khẩn trương đến sắp ngất xỉu, Thượng Vân Trạch lại có chút không nỡ, vì thế ôm người vào trong lòng vỗ vỗ, “Đừng sợ.”
“… Thật sự muốn thành thân sao?” Một lúc lâu sau, Mộc Thanh Sơn thấp giọng hỏi.
Thượng Vân Trạch nói, “Tất nhiên là thật.”
“Nhưng lúc trước ngươi cũng chưa nói qua.” Mộc Thanh Sơn nói.
“Hiện tại nói cũng không muộn.” Thượng Vân Trạch ôm hắn càng chặt, “Ta thích ngươi.”
“…” Mộc Thanh Sơn trầm mặc.
Ít nhiều gì cũng phải đáp lại a…
Thượng Vân Trạch ở trong lòng thở dài.
Qua hồi lâu, Mộc Thanh Sơn thật cẩn thận, tay chân rón rén, đem tay vòng qua thắt lưng hắn.
Thượng bảo chủ nhất thời thần thanh khí sảng.
Mộc Thanh Sơn rụt lại một chút, nhắm mắt để tâm bình tĩnh lại.
Thân thể trong lòng vừa đơn bạc lại vừa gầy yếu, Thượng Vân Trạch đặt tay ở trên lưng hắn, nghĩ rằng về sau bất kể thế nào cũng phải nuôi béo một chút, bằng không chỉ sợ chính mình còn chưa ăn no, hắn tám phần đã muốn ngất xỉu.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi lướt qua cửa sổ, hết thảy đều rất là tốt đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Liễu Niên vẫn như trước bưng canh thịt tới, kết quả còn chưa bước vào tiểu viện, thì đã thấy ám vệ đang vui vẻ đếm ngân phiếu.
“Đại nhân sớm a !” Nhìn thấy Ôn Liễu Niên bước vào, mọi người lập tức nhiệt tình chào hỏi, sau đó trước khi hắn chủ động mở miệng dò hỏi liền nói, “Là Thượng bảo chủ đang phát tiền.”
“Thượng bảo chủ muốn vào trong thành phát tiền?” Ôn Liễu Niên nghe vậy ngoài ý muốn, “Lúc trước không nghe hắn nhắc qua a.”
Thượng Vân Trạch từ trong viện tiến vào, vẻ mặt thoáng cứng đờ một chút.