Đọc truyện Thổ Phỉ Công Lược – Chương 45: Kế hoạch hãm hại của Ôn đại nhân!!!
“Hồng giáp lang có đây không?” Ngồi ở bên cạnh bàn, Ôn Liễu Niên có chút không yên lòng.
Triệu Việt nói, “Có.”
Ôn Liễu Niên:…
“Ở trong phòng Lục Truy.” Thấy bộ dáng khẩn trương dòm ngó chung quanh của hắn, Triệu Việt có chút buồn cười.
“Vậy là được rồi.” Ôn Liễu Niên nhẹ nhàng thở ra.
“Tìm ta có chuyện gì?” Triệu Việt ngồi ở đối diện hắn.
Ôn Liễu Niên nói, “Ăn điểm tâm.”
Triệu Việt nhíu mày, “Nói chính sự.”
“Chính sự chính là ăn điểm tâm.” Ôn Liễu Niên mở bao giấy ra, “Là cửa hàng điểm tâm Dương gia mới làm, không ngọt không mặn ăn rất ngon.”
Triệu Việt nhìn thẳng hắn.
Ôn Liễu Niên vẻ mặt thản nhiên.
Triệu Việt nói, “Lục Truy kêu ngươi đến à.”
Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Tất nhiên là không phải.”
Triệu Việt nói, “Lát nữa ta sẽ đi đánh hắn một trận.”
Ôn Liễu Niên:…
Vì sao?
Triệu Việt tùy tay lấy qua một cái điểm tâm, Ôn Liễu Niên lấy dụng cụ pha trà trên bàn ra, pha chút trà xanh bản địa.
“Vì sao lần này uống lại không giống những lần trước?” Triệu đại đương gia tiếp nhận chén trà, chỉ thấy bên trong trà hơi đục, cũng không có mùi hoa lài.
“Tất nhiên không giống, đây là lá trà mua ở cửa hàng điểm tâm.” Ôn Liễu Niên nói, “Rất tiện.”
Triệu Việt giật tóc của hắn, “Keo kiệt.”
“Lá trà từ Thục Trung mang đến đã uống hết rồi.” Ôn Liễu Niên nói, “Chỉ còn có cái này.”
“Trong thành không có bán sao?” Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Chỉ có thương đội qua lại sẽ có, bất quá đều là giá trên trời, không có lời.”
Triệu Việt uống một ngụm trà xanh, nói, “Cũng không khác nhau lắm.” Vừa đắng lại vừa chát.
Ôn Liễu Niên cười, “Ừ, không khác nhau lắm.”
Nhìn hắn ngồi ở trước mặt mình uống trà ăn điểm tâm, Triệu đại đương gia cảm thấy tâm tình tựa hồ cũng… tốt lên một chút, không còn nghẹn khuất nóng nảy như lúc trước nữa, lại tìm không thấy cụ thể là vì sao.
Ôn Liễu Niên giữa trưa vẫn chưa có dùng cơm, vì thế ăn rất là nghiêm túc, tướng ăn tuy rằng tư văn, bất quá vẫn là có chút vụn điểm tâm dính trên mặt.
Triệu Việt vươn tay lấy xuống giúp hắn, ngón cái cọ qua hai má… Rất mềm !
“Đại đương gia đêm nay phải cẩn thận.” Ôn Liễu Niên chà xát ngón tay, nghiêm túc nhìn hắn dặn dò. Mọi người ước định đêm nay hành động, một lần nữa mật thám Hổ Đầu bang. Tuy nói đã có kinh nghiệm hai lần trước đó, bất quá tóm lại vẫn là sẽ có nguy hiểm, cũng khó tránh khỏi sẽ lo lắng.”Yên tâm đi, tất nhiên là không có bất cứ vấn đề gì.” Triệu Việt nói, “Một đám ô hợp giả thần giả quỷ mà thôi.”
“Vậy ta đi trước.” Ôn Liễu Niên đứng lên, “Đại đương gia cũng nghỉ ngơi một lúc đi.”
Triệu Việt gật đầu, nhìn theo hắn rời khỏi phòng ngủ.
Trên bàn còn dư hai khối điểm tâm, cầm lên cắn một ngụm, sau khi vào miệng lập tức hóa thành thơm ngọt mềm mại… Quả thật cũng không tệ lắm.
Lục Truy đứng ở cửa nhìn hắn, “Ăn ngon không?”
Sắc mặt Triệu Việt tối sầm.
Lục Truy nhấc tay đầu hàng, ngồi ở bên cạnh bàn nói, “Ta là đến nói chính sự, mật thám Hổ Đầu bang, đại đương gia quả thật là muốn đi sao?”
“Vì sao không đi?” Triệu Việt buông điểm tâm trong tay.
“Bởi vì không cần thiết.” Lục Truy nói, “Có chư vị cao thủ Truy Ảnh cung đã dư dã lắm rồi, huống chi ta cũng sẽ đi.”
“Rảnh rỗi ở trong này cũng không có việc gì làm.” Triệu Việt nói, “Sớm đem chuyện Hổ Đầu Cương giải quyết, mới có thể cùng người Mục gia trang tính sổ.”
“Cũng được.” Lục Truy nói, “Vậy ta đến chỗ Tả hộ pháp nói một tiếng.”
“Khoan đã.” Triệu Việt gọi hắn lại.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Lục Truy dừng bước.
“Ở đâu có bán lá trà ?” Triệu Việt hỏi.
“Lá trà?” Lục Truy có chút ngoài ý muốn, “Đại đương gia từ khi nào bắt đầu thích uống trà?” Lúc trước nhưng là ngay cả uống Đại Hồng Bào cực phẩm cùng lá trà bị hư cũng không phân biệt ra được.
“Không được sao?” Triệu Việt hỏi.
“Tất nhiên là được.” Lục Truy nói, “Bất quá dân chúng bản địa thích uống trà để dùng chung với bánh, ngoại trừ thứ đó ra trong thành hẳn là không có lá trà ngon, chỉ có thể thử vận may, xem gần đây có thương đội nào lui tới hay không.”
Triệu Việt:…
Sớm biết như thế, lúc trước nên mua dự trữ một ít.
Lục Truy nói, “Đại đương gia cần gấp không?”
Triệu Việt nói, “Gấp.”
“Vậy có lẽ là nên đi hỏi Ôn đại nhân một chút.” Lục Truy nói, “Hắn hẳn là có không ít trà ngon.”
Triệu Việt bị nghẹn một chút, nếu mọt sách kia còn trà, vì sao ta lại phải mua?
Thấy hắn không nói lời nào, Lục Truy thử nói, “Không bằng ta đi hỏi giúp đại đương gia?”
Triệu Việt nói, “Không được đi !”
“Vậy ta tìm thêm vài người lưu ý thương đội một chút.” Lục Truy rất thức thời, bởi vì gần đây Triệu đại đương gia rất hung dữ.
Vẫn là không nên trêu chọc thì tốt hơn.
Thời điểm trễ một chút, mọi người liền từ phủ nha xuất phát, một đường âm thầm đến núi Thương Mang, ám vệ còn lại lưu lại phủ nha bảo hộ Ôn Liễu Niên, để phòng ngừa xảy ra nhiễu loạn gì, Thượng Vân Trạch lại là cùng Mộc Thanh Sơn chờ ở trong quân doanh, tiếp tục thủ Mục thị huynh đệ.Có hai lần kinh nghiệm trước đó, lần này mọi người rất dễ dàng liền trà trộn vào Hổ Đầu bang, bên trong như trước âm trầm đáng sợ thủ vệ nghiêm ngặt, cùng lúc trước không có khác biệt quá lớn, bầu trời không gió không trăng, bốn phía tối đen thành một mảnh, chỉ có ngọn đuốc đang cháy hừng hực chiếu sáng lên cả tòa sơn trại, chỉ là hương khí ngược lại là nhạt không ít, hẳn là vì lò luyện đan còn chưa sửa xong.
Trước khi lên đường, mọi người đã từ chỗ Hoa Đường lấy một bình thanh hoa, bên trong là thuốc bột đặc chế.
“Chia nhau ra hành động đi.” Hoa Đường nói, “Cẩn thận độc trùng.”
Mọi người gật đầu rời đi, chốc lát liền biến mất ở trong bóng đêm. Triệu Ngũ cùng Hoa Đường âm thầm lẻn vào bên trong trại độc trùng lớn nhất, chỉ thấy bên trong lóe lên không ít u quang lục sắc, giống như phần mộ của quỷ.
“Là dưỡng để cho Cổ Vương ăn.” Hoa Đường nói, “Hoặc là dùng để giết phản đồ.”
Triệu Ngũ lắc đầu, “Táng tận thiên lương.”
Hoa Đường nói, “Đáng tiếc không thể mang về một ít.”
Nhìn vài con xà trùng độc vật mềm èo kia, sau lưng Triệu Ngũ cơ hồ tê dại, “Vì sao phải mang mấy thứ này trở về?”
“Cho A Thanh a.” Hoa Đường nhìn hắn một cái.
Triệu Ngũ:…
Vẫn là từ bỏ đi.
Hoa Đường có chút ảo não vì không có mang Thanh đầu Cổ Vương đến, trước ăn một bữa cũng tốt.
Triệu Ngũ quyết đoán mở bình thanh hoa ra, đem thuốc bột theo gió rải vào — Bằng không nếu cứ tiếp tục để cho nàng nhìn, vạn nhất thật sự phái mình đi xuống bắt thì phải làm sao !
Sau khi thuốc bột rơi vào trong hầm, độc vật bên trong hết thảy vẫn như cũ, không có quá nhiều phản ứng. Triệu Ngũ nghi hoặc, “Như vậy là được rồi sao?”
“Ừ.” Hoa Đường nói, “Nửa canh giờ sau sẽ có tác dụng, bây giờ không thấy được đâu.”
“Đi thôi.” Triệu Việt thu hồi bình nhỏ, “Ở trong này lâu cũng sẽ phát hoảng.”
Hoa Đường gật đầu, cùng hắn một đường rời khỏi Hổ Đầu Cương.
Đến địa điểm đã định trước, ám vệ đã hoàn thành nhiệm vụ trước một bước trở ra, Lục Truy cùng Triệu Việt lại chậm chạp không thấy tung tích.
“Sẽ không bị phát hiện đi?” Hoa Đường nhíu mày.
Triệu Ngũ vừa tính toán quay trở lại xem thử, liền thấy hai người xuất hiện ở sơn đạo, vì thế nhẹ nhàng thở ra.
“Ta bên này hết thảy thuận lợi.” Sau khi Lục Truy đến gần thì hỏi, “Chư vị thì sao?”
“Không có vấn đề.” Hoa Đường gật đầu, “Đi thôi, sắc trời nhìn qua hẳn là sắp mưa, vẫn là sớm rời khỏi một chút thì tốt hơn.”
Ngoại trừ hai ám vệ lưu lại, mọi người liền xoay người lên ngựa men theo đường cũ đi vòng trở về, chỉ là trong lòng đều có chút buồn bực, vì sao vẻ mặt của hai vị đương gia Triêu Mộ nhai đều có chút… Quỷ dị?!Mà cùng lúc đó, Triệu Việt cùng Lục Truy tâm tình cũng rất phức tạp, bởi vì sau khi hai người rãi độc dược vào độc trùng xong, thấy còn dư thời gian, liền tiện đường quẹo qua chỗ ở của Trương Sinh Thụy, muốn nhìn một chút xem có phát hiện gì mới hay không, kết quả còn chưa tới gần liền nghe thấy vài tiếng rên rỉ, còn rất rõ ràng là… Nam tử.
“Còn muốn đi nhìn không?” Lục Truy dừng lại cước bộ.
Triệu Việt nói, “Vì sao lại không nhìn?”
Lục Truy đành phải cùng hắn đồng thời dừng ở trên nóc nhà.
Sau đó liền thấy được đông cung sống, ngược lại là không thấy rõ mặt, bất quá cũng có thể phán đoán ra được, hai người bên trong đích xác không có một ai là nữ.
Trời không hợp với tình hình nổ tung một đường sấm sét, người phía dưới theo bản năng liền nhìn thoáng qua phía trên, Triệu Việt cùng Lục Truy thả người nhảy lên, một đường rời khỏi sơn trại.
Đời này, đây là lần đầu tiên đụng phải loại chuyện này, Triệu Việt thấy chính mình rất cần gột rửa mắt.
Lục Truy cũng thật sự là muốn dùng lá bưởi tắm rửa.
“Hai vị có phải thấy được cái gì không?” Sau khi trở lại phủ nha, Hoa Đường vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi.
Triệu Việt sắc mặt cứng ngắc.
“Xảy ra chuyện gì?” Ôn Liễu Niên nghe vậy cũng khẽ nhíu mày.
Lục Truy đành phải đem chuyện chứng kiến nói một lần.
Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm, “Khụ.”
“Có thể là Trương Sinh Thụy cùng bang chủ Hổ Đầu bang hay không?” Hoa Đường hỏi.
Bổ não hình ảnh một chút, mọi người trong lòng một mảnh lạnh lẽo.
Vẫn là từ bỏ đi.
“Một người trong đó không thấy rõ mặt.” Lục Truy nói, “Còn người kia lúc ngẩng đầu lên, trên mặt có đeo một cái mặt nạ màu bạc.”
Ôn Liễu Niên ngạc nhiên, “Ngay cả ở thời điểm đó cũng muốn đeo mặt nạ?”
Ám vệ nói, “Nói không chừng là vì bộ dạng xấu xí.”
“Chư vị trở về nghỉ ngơi trước đi.” Ôn Liễu Niên nói, “Chuyến này cũng vất vả, chuyện còn lại sáng mai hẳn nói.”
Sau khi trở lại chỗ ở, Triệu Việt tắm rửa qua loa rồi nằm ngủ, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có.
Hoặc là nói có buồn ngủ, nhưng lại ngủ không được.
Bởi vì mấy ngày gần đây, hắn thường xuyên mơ thấy… Mọt sách, cười tủm tỉm, ngủ, vẻ mặt nghiêm túc ăn gì đó, vẽ tranh viết chữ, uy nghiêm thăng đường… Nửa đêm một khi tỉnh lại, thì không thể ngủ nữa, thường xuyên thức đến trời sáng.
Mà Lục nhị đương gia cũng là nhận phải xui xẻo này, ngay cả đi đường đều hận không thể đi đường vòng, để tránh bị đại đương gia vẻ mặt đầy sát khí bắt lấy đánh một trận.
Về phần vì sao lại nằm mơ thấy cái này, ngay cả Triệu Việt cũng nghĩ không rõ nguyên nhân, tục ngữ nói sáng nghĩ tới cái gì thì tối sẽ mơ thấy cái đó, nhưng hắn tự nhận căn bản là không có nghĩ tới, vì sao mấy đêm này đều sẽ nằm mơ ?Bên ngoài sắc trời chói chang, cũng không có tâm tình tiếp tục ngủ, vì thế Triệu Việt đơn giản xoay người xuống giường, vào trong viện lau Tế Nguyệt đao ước chừng nửa canh giờ sau, lại thả hồng giáp lang ra ngoài, tìm một đống trùng tử uy nó.
Hồng giáp lang vui vẻ bò trên đất, ánh nắng mặt trời chiếu xuống lưng nó ẩn ẩn phát sáng, giống hệt như một viên hồng bảo thạch
Triệu Việt vươn ngón tay cọ cọ nó, rõ ràng là khiến người ta thích như vậy, cư nhiên con mọt sách kia lại kinh hoảng.
Chẳng lẽ hồng giáp lang không phải là nên sợ hắn sao?
Mà lúc này ở trong Hổ Đầu bang, cảnh tượng lại là đại loạn thành một đống — Ba vạn độc trùng trúng độc, cũng không biết là bởi vì duyên cớ gì, đột nhiên liền bắt đầu nổi điên cấu xé lẫn nhau, còn có không ít con trốn ra ngoài, nếu không phải bang chủ đúng lúc đuổi tới, chỉ sợ sẽ cắn bị thương không ít người.
“Xảy ra chuyện gì?” Trương Sinh Thụy sau khi nghe được tin tức, cũng dẫn người đến nhìn thử.
Hắc bào nam tử trong tay cầm dược vật rãi vào trong hầm, độc trùng thống khổ lăn người ra phía sau một cái, cuối cùng là dần dần bình tĩnh trở lại, không hề chen lấn thành quần kết chạy ra ngoài nữa.
“Chết rồi?” Trương Sinh Thụy nhíu mày.
Hắc bào nam tử lắc đầu, sau tấm mặt nạ là giọng nói khàn khàn, “Phần lớn độc trùng trong núi đều ở đây, còn phải lưu trữ luyện đan, tạm thời hôn mê mà thôi.”
“Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Trương Sinh Thụy hỏi.
Hắc bào nam tử khom lưng nhặt lên một con độc trùng, lấy tay nghiền thành bột phấn, để sát vào ngửi thử.
Trương Sinh Thụy nói, “Như thế nào?”
“Nhìn không ra có gì khác thường.” Hắc bào nam tử lắc đầu.
Trương Sinh Thụy do dự, “Có một chuyện, có lẽ là có thể giúp bang chủ tìm ra được nguyên nhân.”
“Chuyện gì?” Hắc bào nam tử hỏi.
“Vài ngày trước, tai mắt dưới núi đến báo, nói người Mục gia trang đang ở trong quân doanh luyện cổ.” Trương Sinh Thụy nói, “Lúc ấy có không ít người đều tận mắt nhìn thấy, nói là độc trùng già thiên tế nhật, hẳn là chính xác.”
“Mục Vạn Lôi?” Hắc bào nam tử hỏi.
Trương Sinh Thụy gật đầu, “Mục gia trang coi như là một trong hai đại môn phái nhất nhì Miêu Cương, nghĩ đến tất nhiên cũng sẽ có chút thủ đoạn.”
Mắt nhìn cổ độc tử khí trầm trầm, hắc bào nam tử không nói một lời đi trở về.
“Chúng ta vẫn là sớm phòng bị cho thỏa đáng.” Trương Sinh Thụy nói, “Để tránh lại xảy ra nhiễu loạn.”
Hắc bào nam tử nói, “Ta sẽ tự cân nhắc.”
“Vâng.” Nghe giọng nói hắn lạnh như băng, Trương Sinh Thụy tự giác ngậm miệng.
Đợi cho hắc bào nam tử rời khỏi tiểu viện, người khác tiến lên hỏi, “Vậy lò luyện đan kia còn muốn sửa chữa không?””Vì sao không sửa?” Trương Sinh Thụy liếc mắt nhìn hắn, “Bang chủ cũng nói, vài cổ trùng kia chỉ là tạm thời hôn mê mà thôi.”
Người nọ vội gật đầu, “Ta chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.”
Trương Sinh Thụy phất tay áo trở về chỗ ở, nhìn qua tựa hồ cũng có chút phiền não.
Phủ nha dưới núi, mọi người ngủ đến khi dùng cơm chiều mới tỉnh. Đầu bếp Thượng phủ như trước làm một bàn lớn thức ăn, cũng coi như ăn mừng mọi người thành công.
“Vài bình dược kia có thể bị Hổ Đầu bang phát hiện được hay không?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Sẽ không.” Hoa Đường lắc đầu, “Đại nhân không cần lo lắng, dược là do Cốc chủ Quỳnh Hoa cốc – Diệp Cẩn tự tay bào chế, cho dù là sư tôn – Nam Hải Quỷ Thủ, cũng không nhất định có thể phát hiện khác thường.”
Diệp Cẩn là bài danh đệ nhất thần y trong chốn giang hồ, cũng là cao thủ dùng độc, nghe nói có thể đem người chết cứu sống lại, còn chưa có ai nghi ngờ qua bản lĩnh của hắn — Đương nhiên cũng có khả năng là vì Diệp cốc chủ thật sự rất hung dữ, cho nên không ai dám nghi ngờ.
“Như thế rất tốt.” Ôn Liễu Niên gật đầu.
“Hơn nữa dược kia không chỉ có thể khiến cổ trùng nổi điên.” Hoa Đường nói, “Trò hay còn ở phía sau.”
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, “Vậy thì càng tốt.”
Nếu đã quấy rối, tất nhiên phải càng lớn càng tốt.
“Muốn chừa lại chút thức ăn cho đại đương gia không?” Hoa Đường hỏi.
“Không cần.” Lục Truy nói, “Mới vừa ngủ không được bao lâu, tỉnh lại nấu bát mì là được.”
Lời vừa nói ra, người còn lại lập tức dùng ánh mắt tràn ngập thâm ý nhìn hắn — Loại chuyện này chẳng lẽ không phải là nên do Ôn đại nhân nói sao !
Lục Truy:…
Ôn Liễu Niên ngược lại là không cảm thấy có chuyện gì khác thường, còn đang ăn bánh bao nhân thịt.
Ám vệ nói, “Đại nhân.”
“Sao?” Ôn Liễu Niên ngẩng đầu.
Ám vệ nhiệt tình dào dạt nói, “Không bằng đại nhân giúp đại đương gia chừa chút thức ăn đi?”
“Thế nhưng Lục nhị đương gia vừa mới nói, nấu bát mì là được.” Ôn Liễu Niên nhắc nhở.
Lục Truy bình tĩnh nói, “Không cần để ý đến những gì ta nói.”
Ôn Liễu Niên:…
Lục Truy lại nói, “Ban ngày không ngủ ngon, vừa mới nghĩ đến, đại đương gia gần đây tựa hồ rất kén ăn.”
“Như vậy a.” Ôn Liễu Niên đặt bánh bao xuống, sai người lấy đến hai hộp đồ ăn, đem mỗi dạng thịt thức ăn đều bỏ vào một ít, còn múc thêm một chén canh thập cẩm đặt vào.
Người còn lại lập tức cảm khái, quả nhiên vẫn là quan tâm a, múc nhiều như vậy.
“Còn món này nữa.” Hoa Đường đẩy đến một dĩa cà rốt xào.”Không cần.” Ôn Liễu Niên nói, “Đại đương gia không thích ăn cà rốt.”
Lục Truy ngoài ý muốn, “Sao đại nhân lại biết?”
Một lời vừa ra, người còn lại lập tức ở dưới bàn dùng chân đá hắn, sao đại nhân lại không biết được, đại nhân phải là người nên biết biết nhất a !
Lục Truy đành phải một lần nữa ngậm miệng — Hắn chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi, bởi vì dựa theo tính cách Triệu Việt, thật không giống như là người sẽ chủ động nói việc này.
Ôn Liễu Niên nói, “Cùng nhau ăn mấy bữa cơm thì biết, Lục nhị đương gia cũng không thích ăn rau hẹ.”
Lục Truy tự đáy lòng khen ngợi, “Đại nhân quả thực thận trọng như phát.”
Ôn Liễu Niên đem hộp đồ ăn nắp đậy nắp, kêu hạ nhân đưa đến đặt ở phòng bếp.
Sau khi dùng xong một bữa cơm, Lục Truy trở lại chỗ ở, chỉ thấy Triệu Việt đang ngồi ở trong viện.
“Đại đương gia tỉnh rồi.” Lục Truy ngồi vào đối diện hắn.
“Ừ.” Tinh thần Triệu Việt không được tốt lắm.
Bởi vì hắn lại mơ thấy mọt sách.
“Có muốn dùng cơm không?” Lục Truy hỏi.
Triệu Việt nhình thẳng hắn.
Lục Truy lui về phía sau hai bước, “Ta đột nhiên nhớ tới còn có chút việc.” Đây là ánh mắt trúng tà gì a a…
“Có thuốc an thần không?” Triệu Việt hỏi hắn.
“Thuốc an thần?” Lục Truy có chút ngoài ý muốn, lại ngồi trở về bên cạnh bàn, “Đang êm đẹp, sao lại muốn uống thuốc an thần.”
“Gần đây ngủ không ngon, đều nằm mơ.” Quầng thâm mắt Triệu Việt rất thảm thiết.
“Nằm mơ thấy cái gì?” Lục Truy hỏi.
Triệu Việt nhớ tới mọt sách, trầm mặc một lát sau đó, nói, “Không nhớ rõ, tỉnh lại thì sẽ quên.”
Lục Truy nói, “Ban ngày suy nghĩ cái gì, ban đêm sẽ mơ thấy cái đó.”
Triệu Việt nói, “Những lời này cũng không phải lúc nào cũng chính xác.”
“Vậy thì gần đây có quá nhiều chuyện phiền lòng.” Lục truy nói, “Ta đi hỏi Tả hộ pháp một chút, xem có thể xin chút thuốc an thần hay không.”
Triệu Việt gật đầu, vươn tay xoa xoa mi tâm.
“Trước ăn vài thứ đi.” Lục Truy nói.
Triệu Việt lắc đầu, “Không có khẩu vị.”
Lục Truy nói, “Là Ôn đại nhân tự tay chừa thức ăn, còn biết đại đương gia không thích ăn cà rốt.”
Triệu Việt:…
Chuyện này thì có gì đáng phải cố ý nhấn mạnh?
Một lát sau, Triệu đại đương gia ngồi ở trong viện ăn cơm.
Lục Truy một bên uy hồng giáp lang một bên cảm khái, vậy mà còn nói không có khẩu vị.
Quả thực ngay cả đĩa cũng muốn ăn luôn.Giữa trưa ngày hôm sau, ám vệ ở lại thủ Hổ Đầu Cương trở về, nhìn qua có chút vui sướng.
“Sao rồi?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Loạn thành một đống.” Ám vệ nói, “Ba vạn cổ trùng độc trong hầm nổi điên vài lần, cắn bị thương mười mấy đệ tử, cho dù rải dược cũng vô dụng, lúc sau đành phải rưới dầu hỏa thiêu cháy toàn bộ.”
“Bang chủ phản ứng thế nào?” Ôn Liễu Niên lại hỏi.
“Đương nhiên là giận tím mặt.” Ám vệ nói, “Bất quá khoảng cách quá xa, nghe không rõ hắn rốt cuộc đang mắng cái gì.”
“Mắng cái gì ngược lại là không quan trọng.” Ôn Liễu Niên nói, “Chỉ cần có thể chọc giận hắn là đủ rồi.”
“Bước tiếp theo đại nhân tính toán làm thế nào?” Lục Truy hỏi.
“Trước ở trong thành thả ra phong thanh.” Ôn Liễu Niên nói, “Đem Mục gia trang thổi phồng lên một phen.”
“Còn muốn thổi?” Hoa Đường nói, cố sự lúc trước đã đủ hiếu kỳ, nếu tiếp tục phát triển thì cũng đủ có thể khiến cho Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng xưng bá võ lâm.
Nhưng ý tưởng của Ôn đại nhân hiển nhiên không chỉ như thế, một bản cố sự mới nhất rất nhanh liền nóng hổi ra lò, tình tiết cũng càng thêm như ma như huyễn, đem Mục gia trang miêu tả thành trăm trùng quật, hai vị trang chủ ở trong đó, khi xuất hành chân đạp mây đen, nhìn kỹ bên trong đều là các loại độc trùng, chỉ cần đi một chuyến vào trong ruộng, bảo đảm nạn châu chấu sẽ được đẩy lùi, lúa một cọng so với một cọng nặng trịch, rau xanh cũng có thể bóng loáng.
Lúc chạng vạng, Tiểu Tam Nhi đứng ở dưới đại thụ khàn cả giọng, cơ hồ muốn rống lên — Không có biện pháp, hương thân đến giúp vui thật sự quá nhiều, cũng phải lớn tiếng một ít mới tốt. Mà dân chúng sau khi nghe xong, cũng nhịn không được liền bắt đầu chờ mong, đại nhân có thể mời hai vị Mục trang chủ vào trong ruộng một chuyến hay không.
Cư nhiên còn có nhân vật lợi hại như vậy, giang hồ quả thực giống như tiên sinh kể chuyện nói, ngọa hổ tàng long.
“Vạn cổ chi vương diệt nạn châu chấu?” Mục Vạn Hùng sau khi nghe được chuyện này, trừng to mắt nói, “Lại là từ nơi nào truyền ra ?”
“Tất nhiên là dân chúng bên trong thành.” Thượng Vân Trạch nói.
Mục Vạn Hùng:…
Hắn khi còn trẻ vào Nam ra Bắc, coi như là đến qua không ít địa phương, nghe qua biết bao nhiêu lời đồn trên giang hồ, lại không nghĩ rằng chính mình sẽ có một ngày cũng sẽ trở thành nhân vật chính trong đó.
Đạp lên độc trùng bay trên trời, chuyện này cũng có người tin?
“Lời đồn dân gian, tất nhiên là phải hiếu kỳ như thế, bằng không sao có thể trò chuyện được.” Thượng Vân Trạch nói, “Hai vị trang chủ cũng không cần để ý.”
“Đúng vậy.” Mộc Thanh Sơn nói, “Lời đồn tuy nói có chút kỳ quái, bất quá cũng không tính là xấu, ngược lại đại đa số dân chúng sau khi nghe nói xong, đều ngóng trông có thể mời hai vị trang chủ vào trong nhà làm khách.”Mục Vạn Lôi nói, “Lời đồn hương dã, chúng ta tất nhiên sẽ không để ý.”
Thượng Vân Trạch cười cười, “Quả thật là người rộng lượng.”
Mộc Thanh Sơn ngáp một cái.
“Chúng ta trở về trước.” Thượng Vân Trạch nói, “Nhị vị cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Mục Vạn Lôi gật đầu, đưa mắt nhìn hai người bọn hắn rời khỏi doanh trướng, sau đó liền quay đầu hỏi, “Cổ luyện thế nào rồi?”
“Không sai biệt lắm, vài ngày nữa là xong.” Mục Vạn Hùng lấy từ trong rương ra một hộp gỗ lim, “Đã sinh một ổ, nơi này cũng gần bãi tha ma, đến lúc đó không sợ bên trong thành không loạn.”
Mục Vạn Lôi gật đầu, lại cắn ngón tay, nhỏ vào trong hộp vài giọt máu.
Trùng đen nhỏ rậm rạp tức khắc vây lên, cơ hồ tham lam đến nỗi đem toàn bộ chính mình đều tẩm nhập vào trong máu.
“Muốn ta đưa ngươi về phòng ngủ không?” Rời khỏi quân doanh, Thượng Vân Trạch hỏi Mộc Thanh Sơn, “Gần đây sắc trời hơi thất thường.”
“Ngươi thì sao?” Mộc Thanh Sơn hỏi.
“Ta muốn tiếp tục đợi ở đây.” Thượng Vân Trạch nói, “Để tránh lại có sai lầm.”
“Vậy ta cũng cùng ngươi.” Mộc Thanh Sơn nói.
Thượng Vân Trạch bật cười, “Vậy có muốn đi ăn khuya không?”
Mộc Thanh Sơn lắc đầu, “Không đói.”
Thượng Vân Trạch mang theo hắn cùng trở về doanh trướng. Ngoài thành tất nhiên không thể rộng hơn so với trong nhà, hơn nữa vì lý do an toàn, hai người đều là ở cùng một chỗ — Bên trong có hai cái giường nhỏ, nằm vừa vặn có thể mặt đối mặt.
Mộc Thanh Sơn sau khi rửa mặt xong, mặc lý y khom lưng sửa sang lại giường, lộ ra một khúc eo nhỏ.
Thượng Vân Trạch ngồi ở trên một cái giường khác, nhìn chằm chằm.
“Thượng bảo chủ.” Mộc Thanh Sơn xoay người.
Thượng Vân Trạch bình tĩnh thu hồi ánh mắt, “Chuyện gì?”
Mộc Thanh Sơn nói, “Hôm nay, đại tẩu nhờ người truyền lời, nói trong nhà hầm canh, kêu chúng ta đêm mai trở về dùng cơm.”
Thượng Vân Trạch nghe vậy tâm tình rất tốt.
Cùng nhau về nhà dùng cơm a…
Mộc Thanh Sơn tiến vào ổ chăn, đem chính mình bọc đến nghiêm kín, chỉ lộ ra cái đầu ở bên ngoài.
Thượng Vân Trạch hỏi, “Lạnh sao?”
“Cũng không phải rất lạnh.” Mộc Thanh Sơn nhìn hắn, giọng nói có chút do dự, “Ngày đó ta ở Thượng phủ, trong lúc vô ý nghe được đại nhân cùng chư vị thiếu hiệp Truy Ảnh cung đang nói chuyện phiếm.”
“Nói chuyện gì?” Thượng Vân Trạch hỏi.
Mộc Thanh Sơn nói, “Việc hôn nhân của Thượng bảo chủ.”
Thượng Vân Trạch:…
Hắn là xuất hiện huyễn nghe sao.
“Bảo chủ muốn thành thân sao?” Mộc Thanh Sơn hỏi.”Ngươi nói xem?” Thượng Vân Trạch nhìn hắn.
Mộc Thanh Sơn ngẩn người, “Sao ta biết được.”
“Gặp được người mình thích, tất nhiên sẽ muốn thành gia.” Thượng Vân Trạch nói.
Mộc Thanh Sơn nói, “Nga.”
Muốn thành thân a.
Thượng Vân Trạch hỏi, “Ngươi thì sao?”
Mộc Thanh Sơn lắc đầu, “Chưa từng nghĩ tới.”
“Vì sao?” Thượng Vân Trạch nói, “Cũng không thể cả một đời đều không thành thân.”
Mộc Thanh Sơn không biết vì sao có chút dỗi, “Ta chính là không muốn thành thân.”
Thượng Vân Trạch đáy mắt có chút ý cười.
Mộc Thanh Sơn xoay người đưa lưng về phía hắn, lại rụt vào trong chăn, chỉ lộ ra một chùm tóc.
Thượng Vân Trạch nói, “Tiểu Mộc.”
Mộc Thanh Sơn rầu rĩ nói, “Ngủ !”
Thượng Vân Trạch ý cười trên mặt càng sâu, “Muốn lại đây ngủ không?”
“Mới không cần !” Mộc Thanh Sơn bọc nhanh chăn.
Thượng Vân Trạch nói, “Sẽ lạnh.”
“Không lạnh !” Mộc Thanh Sơn hung dữ.
Thượng Vân Trạch nói, “Ta lạnh.”
Mộc Thanh Sơn giả bộ hô hô ngủ, ai quản ngươi !
Thượng Vân Trạch nằm trên giường, trong lòng thoải mái… nói không nên lời.
Cho dù ngốc một chút, ít nhiều vẫn là có chút thông suốt a.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Truy liền dịch dung rời khỏi Thượng phủ, thẳng đến buổi chiều mới trở về.
“Đi đâu vậy?” Triệu Việt hỏi.
Lục Truy đặt lên bàn một cái hộp gỗ, “Thứ ngươi muốn.”
Triệu Việt buồn bực, “Ta khi nào hỏi qua ngươi muốn vật gì?”
Lục Truy nói, “Lá trà.”
Triệu Việt:…
“Vừa lúc bên trong thành có thương đội, hẳn là tính toán đến Tây Vực.” Lục Truy nói, “Tây Hồ Long Tỉnh, tuy nói hơi khác lá trà một chút, bất quá coi như là thượng phẩm.”
Triệu Việt nói, “Đa tạ.”
“Đại đương gia khách khí.” Lục Truy nói, “Có muốn pha không?”
“Không cần.” Triệu Việt cầm hộp đứng lên, “Trở về nghỉ ngơi đi.”
Lục Truy thật sự nhịn không được, “Đại đương gia là muốn tặng cho — “
Triệu Việt ánh mắt như đao.
Lục Truy kịp dừng lại, “Lão Lý?”
Triệu Việt hỏi, “Lão Lý là ai?”
Lục Truy nói, “Lão bá bán bánh đường ở góc phố.”
Triệu Việt nói, “Không phải.”
Lục Truy bình tĩnh nói, “Cũng không biết sao, ta nhìn thấy lá trà liền nhớ đến lão Lý.”
Triệu Việt xoay người trở về phòng ngủ.Lục Truy ngồi ở trên ghế đá trong viện cảm khái, đã bắt đầu tặng lá trà rồi a.
Hồng giáp lang trèo lên bàn, cùng hắn một đường lười biếng phơi nắng.
Lục Truy nói, “Sau này ngươi sợ là phải ngủ cùng ta rồi.”
Hồng giáp lang đẩy đẩy đầu, tâm tình rất tốt.
Lục Truy mang theo nó trở về phòng, để tránh dọa đến Ôn đại nhân.
Chung quy lá trà cũng mua rồi, phỏng chừng rất nhanh thì sẽ tặng a…
Nhưng cái gọi là mọi chuyện khó lường. Đêm này, Ôn Liễu Niên lại cố tình không đến Thượng phủ dùng cơm, nghe nói là bận rộn với vụ án vừa đưa tới, cho nên chỉ ăn vài cái bánh bao.
“Có vụ án gì?” Lục Truy mở miệng hỏi.
“Phía dưới báo lên, nghe nói là án mạng.” Hoa Đường nói, “Nhìn rất nghiêm trọng, mọi người đã bận rộn suốt một ngày.”
Triệu Việt thầm nghĩ, ngay cả hồng giáp lang còn sợ, còn có thể ứng phó án mạng.
“Vừa phải xử lý án kiện diệt trừ thổ phỉ, còn phải sửa đường xây phòng, còn phải thường quan tâm đến ruộng đất, cũng không biết đại nhân ăn có tiêu không.” Lục Truy nói.
“Lúc trước thời điểm ở thành Vân Lam, cũng không bận rộn như vậy.” Hoa Đường nói, “Thành Thương Mang sự tình xác thật quá nhiều, gần đây thấy tinh thần đại nhân cũng không được tốt.”
Triệu Việt ở trong lòng nhíu mày, mới chỉ là Tri Phủ mà còn bận rộn như vậy, nếu tương lai đến Vương Thành thì sẽ thế nào.
“Gà nướng này không tệ.” Hoa Đường nói, “Không bằng chừa lại một ít cho đại nhân đi, bên trong bỏ thêm ớt, hẳn là rất hợp khẩu vị.”
Triệu Ngũ nói, “Vốn dĩ là mua hai con, còn một con ở phòng bếp.”
Lục Truy nói, “Đại đương gia.”
Triệu Việt buông đũa, đứng dậy bước ra ngoài.
Ám vệ lập tức cảm khái, quả nhiên vẫn là có tiến triển a, tuy là còn cách vui vẻ một chút, nhưng cuối cùng vẫn không hề có vẻ mặt muốn ăn thịt người, thật sự là rất đáng mừng.
Lục Truy ngẩn người, “Ta là muốn nói, đợi mọi người dùng cơm xong lại đi đưa.”
Ám vệ càng thêm vui mừng, khẩn cấp như thế, quả thật là phu thê tình thâm.
Bên trong thư phòng phủ nha, Ôn Liễu Niên còn đang dưới ánh nến xem hồ sơ, trên người khoác một kiện ngoại bào rất dày.
Triệu Việt đẩy cửa tiến vào.
“Đại đương gia.” Ôn Liễu Niên sau khi nghe được động tĩnh ngẩng đầu, “Sao ngươi lại tới đây.”
Triệu Việt đem gà nướng cùng lá trà trong tay đặt lên bàn.
“Thơm quá.” Ôn Liễu Niên khịt khịt mũi.
“Trước ăn gì đi đã.” Triệu Việt đem toàn bộ hồ sơ ném qua một bên.
Ôn Liễu Niên xoa xoa tay, sau đó liền mở bao giấy dầu ra, thuận miệng hỏi, “Trong hộp gỗ là cái gì vậy?”
Triệu Việt vẻ mặt cứng đờ.
“Sao thế?” Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Triệu Việt nói, “Tây Hồ Long Tỉnh.”
Ôn Liễu Niên ngoài ý muốn, “Cho ta ?”
“Không thì sao?” Triệu Việt rất hung.
“Đa tạ đại đương gia.” Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm.
Triệu Việt tâm tình tốt lên một chút, ngồi ở đối diện hắn hỏi, “Muốn uống không? Giúp ngươi pha.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Được.”
Triệu Việt mở hộp gỗ ra, nghĩ nghĩ lại dừng lại, “Thôi, ngươi vẫn là uống nước đi.”
Ôn Liễu Niên vô tội nói, “Đại đương gia không biết pha?”
“Là do ngươi tự mình nói, trước khi ngủ uống trà sẽ không ngủ được.” Triệu Việt nói, “Giữ lại ngày mai rồi uống.”
Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Tối nay sợ là không có cách nào ngủ.”
“Lại muốn làm cái gì?” Triệu Việt nhíu mày. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Ôn Liễu Niên chỉ chỉ hồ sơ trên bàn, “Phía dưới vừa báo lên, vụ án có chút rắc rối, ta đang suy nghĩ thử xem.”
“Nửa đêm xem án mạng làm gì.” Triệu Việt nói, “Ăn xong liền ngủ một giấc !”
Ôn Liễu Niên nói, “Thế nhưng — “
“Không có thế nhưng !” Triệu Việt trừng hắn.
Ôn Liễu Niên:…
Triệu Việt nói, “Ăn nhanh lên !”
Ôn Liễu Niên gặm chân gà.
Triệu Việt tiếp tục ngồi ở đối diện nhìn.
Ôn Liễu Niên nói, “Đại đương gia tính toán khi nào trở về?”
Triệu Việt sắc bén nhìn thấu ý đồ của hắn, “Sau khi ngươi ngủ.”
Ôn Liễu Niên:…
Thế nhưng vụ án thật sự rất quan trọng a.
***