Đọc truyện Thổ Phỉ Công Lược – Chương 37: Nửa đêm muốn làm gì???
Thấy Thượng Vân Trạch giống như là nhận phải đả kích rất lớn, Mộc Thanh Sơn chủ động nói, “Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi?” Dù sao cũng đã bị lừa rồi, ảo não cũng vô ích, có lẽ giải sầu có thể tốt hơn một chút.
Thượng Vân Trạch nói, “Không bằng cùng nhau uống rượu đi?”
“Uống rượu?” Mộc Thanh Sơn khó xử, “Nhưng ta không uống rượu được, còn rất dễ say.”
“Vậy thì nhìn ta uống.” Thượng Vân Trạch thỏa hiệp một bước.
Mộc Thanh Sơn nghĩ, thì ra người trong giang hồ là như vậy, vừa không thoải mái liền sống mơ mơ màng màng, giống y như lời tiên sinh kể chuyện ở trong trà lâu, vì thế liền gật đầu đáp ứng, “Cũng được.”
Thượng Vân Trạch tay trái cầm bình rượu, tay phải chặn ngang ôm lấy hắn, thả người đạp vài bước nhảy lên nóc nhà.
Mộc Thanh Sơn nói, “Bảo chủ cũng nên uống ít thôi, uống nhiều không tốt cho thân thể.”
Thượng Vân Trạch rót đầy hai bát rượu, một bát trong đó chỉ rót nhợt nhạt.
Mộc Thanh Sơn học hắn cầm lên uống một ngụm, thấy chính mình cũng có vài phần bộ dáng đại hiệp.
Thượng Vân Trạch cười cười, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Gió nhẹ hiu hiu, ánh trăng vừa phải.
Đối diện trong phủ nha, Ôn Liễu Niên đang ở thư phòng duỗi người.
Triệu Việt nói, “Mệt thì trở về ngủ đi.”
Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Còn sớm.”
“Nhìn chằm chằm vào bản đồ, không hẳn là có thể tìm ra được đáp án.” Triệu Việt nói, “Không bằng hảo hảo ngủ một giấc, sáng mai tỉnh dậy lại suy nghĩ.”
Ôn Liễu Niên vẫn là không muốn trở về phòng như vậy.
Triệu Việt đột nhiên nói, “Không bằng ta thay ngươi đi một chuyến đến núi Thương Mang?”
“Đại đương gia?” Ôn Liễu Niên nghe vậy ngẩng đầu, đáy mắt có chút ngoài ý muốn.
“Ta vốn dĩ ngụ ở Triêu Mộ nhai, khác với người Truy Ảnh cung.” Triệu Việt nói, “Cho dù là bị đối phương phát hiện, cũng có thể nói thành là muốn hợp tác, thương nghị phải ứng phó với việc quan phủ bao vây diệt trừ như thế nào.”
“Ta không muốn để bất cứ một ai một mình vào núi.” Ôn Liễu Niên nhíu mày.
“Đây là biện pháp duy nhất.” Triệu Việt nói, “Huống hồ đối phương cũng không hẳn là có thể phát hiện ta.”
Ôn Liễu Niên vẫn là không tán thành, “Nhưng hiện tại Triêu Mộ nhai đã không có một bóng người, cho dù người Mục gia trang không biết, Hổ Đầu bang không hẳn sẽ không biết, đến lúc đó đại đương gia muốn giải thích thế nào?”
“Chuyện này thì càng dễ lừa.” Triệu Việt nói, “Phụ cận Triêu Mộ nhai đều là địa bàn của ta, người ngoài cơ hồ chưa bao giờ đặt chân đến, phía sau núi không ít các cơ quan ám đạo Lục Truy thiết lập, còn có không ít khe nước động đá hạp cốc kênh sâu, có chính là nơi để lẩn trốn.”Ôn Liễu Niên nói, “Để ta suy nghĩ một chút.”
Triệu Việt tiếp tục giúp chính mình châm trà, mọt sách chính là cằn nhằn.
Sau thời gian một chén trà, Ôn Liễu Niên còn đang suy nghĩ.
Triệu Việt ngáp một cái, vươn tay đóng sách của hắn lại.
Ôn Liễu Niên:…
“Nếu cứ ru rú ở trong phòng, chỉ biết càng lúc sẽ càng nhức đầu.” Triệu Việt kéo hắn đứng lên, “Đi, mang ngươi đến núi Thương Mang.”
“Đi đâu?” Ôn Liễu Niên tưởng chính mình nghe lầm.
“Núi Thương Mang.” Triệu Việt gõ gõ đầu hắn, “Yên tâm đi, sẽ không gặp được Mục gia trang cũng sẽ không gặp được Hổ Đầu bang, chỉ là đi giải sầu.”
Ôn Liễu Niên nói, “Hoa viên ở phủ nha cũng có thể giải sầu.” Tuy nói nhỏ một chút, cũng có thể đi vòng vòng, vì sao nhất định phải đến núi Thương Mang?
Nhưng Triệu Việt hiển nhiên không tính toán trưng cầu ý kiến của hắn.
Hắc Phong đang ở trong chuồng ngựa ngủ gật, Triệu Việt cởi bỏ cương ngựa, đặt Ôn Liễu Niên lên.
Mộc Thanh Sơn xa xa ngồi ở trên nóc nhà nhìn thấy, có chút kỳ quái, “Triệu đại đương gia cùng đại nhân muốn đi đâu?”
“Không biết.” Thượng Vân Trạch ngửa đầu uống rượu.
Mộc Thanh Sơn tiếp tục duỗi cổ nhìn.
Triệu Việt dẫn ngựa ra phủ nha, tự mình xoay người ngồi ở phía sau Ôn Liễu Niên, lấy ra một cái khăn che mặt màu đen, để tránh bị người khác nhìn thấy.
Hắc Phong vui vẻ vẫy vẫy đuôi, dang rộng bốn vó chạy như điên về phía trước, một đường nhanh như chớp chạy ra khỏi thành.
Ôn Liễu Niên ngược lại là không sợ cưỡi ngựa, chỉ là cảm thấy gió đêm hơi lạnh, vì thế đưa tay lui vào trong tay áo.
Triệu Việt đành phải vòng một tay qua thắt lưng của hắn, để tránh đem người ngã xuống.
“Đại nhân bị đại đương gia mang đến núi Thương Mang?” Triệu Ngũ nghe vậy có chút ngoài ý muốn.
Hoa Đường gật đầu, “Ám vệ đã đi theo.”
“Hai vị không cần lo lắng.” Lục Truy ban đầu đang cùng Triệu Ngũ uống rượu, sau khi nghe nói việc này thì cười nói, “Đại đương gia không phải người tính tình lỗ mãng, hẳn chỉ là ra ngoài giải sầu.”
“Giải sầu?” Hoa Đường càng buồn bực, “Sao quan hệ lại đột nhiên lại trở nên tốt như vậy.” Cư nhiên còn có thể ra ngoài giải sầu.
“Không liên quan đến quan hệ tốt hay không tốt.” Lục Truy nói, “Ra ngoài xem, nói không chừng sẽ có ý nghĩ cùng ý tưởng mới, mà có ý nghĩ cùng ý tưởng mới, mới có thể sớm giải quyết nạn trộm cướp ở núi Thương Mang. Chung quy hiện tại người Mục gia trang đang ở ngoài thành, đại đương gia lại e ngại với hứa hẹn chậm chạp không thể động thủ, chỉ biết so đại nhân càng muốn muốn quét sạch Hổ Đầu bang hơn.”
“Thì ra là như vậy.” Hoa Đường phản ứng kịp.
“Cho nên nhị vị không cần lo lắng.” Lục Truy nói, “Đại đương gia đối với núi Thương Mang rất tinh tường, đại nhân chắc chắn sẽ không có nguy hiểm.””A !” Hắc Phong đột nhiên dừng bước, Ôn Liễu Niên cả người đều chúi nhũi về phía trước.
Triệu Việt ôm chặt thắt lưng hắn, đem người ôm xuống lưng ngựa.
Ôn Liễu Niên tim đập thình thịch.
“Nơi này gọi là Liên Tinh cốc.” Triệu Việt nói.
“Hử?” Ôn Liễu Niên đứng ở bên cạnh hắn, quay đầu nhìn nhìn chung quanh, chỉ nhìn thấy sơn cốc hẹp dài, tối đen như mực, cũng không nhìn thấy cảnh trí gì.
Triệu Việt nói, “Phía trên.”
Ôn Liễu Niên ngẩng đầu.
Cả một bầu trời đầy sao bao la hùng vĩ, cơ hồ muốn trải dài khắp chân trời.
“Thật nhiều sao.” Ôn Liễu Niên sợ hãi than lên.
“Nghe nói ở đây là nơi khiến tinh thần người ta lên xuống.” Triệu Việt ngồi ở trên một tảng đá lớn, “Khi trong lòng không thoải mái, tới nơi này đổi gió rất hữu dụng.”
Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh hắn, cảm thấy tầm nhìn quả thật không tệ, nhưng mà hơi lạnh.
Thấy hắn vẫn đang chà xát tay, Triệu Việt đem ngoại bào khoác ở trên người hắn.
“Núi Thương Mang thật lớn.” Ôn Liễu Niên nói, “Nhất định còn có rất nhiều nơi cảnh trí không đồng dạng như vậy.”
“Xuân Hạ Thu Đông, ngọn núi này bốn mùa so với bên ngoài càng rõ ràng hơn.” Triệu Việt nói, “Mùa Xuân cả bầu trời khắp nơi đều là phồn hoa; mùa Hạ khi đổ mưa, cả tòa núi đều mông lung giống như tiên cảnh; mùa Thu cả khu rừng đều là màu vàng óng, liếc mắt nhìn không thấy được điểm cuối, còn có thể có quả đèn lồng màu đỏ; mùa Đông khắp nơi đều trắng như tuyết, ngay cả một chút xíu màu sắc khác cũng không có, quả thật so với trong thành càng đẹp hơn.”
“Cho nên càng phải nên đem ngọn núi này hoàn cho dân chúng.” Ôn Liễu Niên nói, “Cả tòa núi đều là kho báu, đến thời điểm đốn củi khai hoang săn thú thông thương, tất cả mọi người cũng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
“Ngươi thật sự đúng là một vị quan tốt.” Triệu Việt liếc nhìn hắn một cái.
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Ừm, ta đó giờ vẫn là một vị quan tốt.”
Triệu Việt hơi buồn cười.
Ôn Liễu Niên tiếp tục ngẩng đầu ngắm sao, đáy mắt sáng long lanh, vài lọn tóc bị gió thổi lay động, nhẹ nhàng lướt qua hai má Triệu Việt, hơi nhột.
Triệu Việt vươn tay giựt tóc của hắn.
Ôn Liễu Niên nghi hoặc nhìn hắn, “Đại đương gia có chuyện?”
Triệu Việt nghĩ rằng, mọt sách ngay cả tóc cũng so với người bình thường còn mềm hơn, lại nghĩ tới trong ngực còn nửa bao kẹo đậu phộng, vì thế liền lấy ra đưa cho hắn.
Ôn Liễu Niên tiếp nhận, “Không nghĩ tới đại đương gia thích ăn kẹo như vậy.” Thật sự là rất có cảm giác tri âm.
Triệu Việt cứng rắn nói, “Không phải ta thích ăn.”
Hắc Phong vốn dĩ đang ăn cỏ, sau khi thấy lập tức chạy tới, dùng đầu cọ cọ Ôn Liễu Niên.
Triệu Việt nói, “Nó thích ăn.”
Ôn Liễu Niên:…
Hắc Phong dùng ánh mắt tràn ngập nước nhìn hắn, lông mi vụt sáng.
Ôn Liễu Niên bật cười, cầm khối kẹo đậu phộng đút nó.
“Ngươi ăn đi.” Triệu Việt nói, “Lão Vương nói không được cho nó ăn nhiều kẹo.”
Ôn Liễu Niên nói, “Tả hộ pháp cũng không cho ta ăn nhiều kẹo.”
Triệu Việt:…
Nhưng hiếm khi được ra ngoài, ngẫu nhiên ăn vụng một lần cũng không sao. Ôn Liễu Niên cùng Hắc Phong một người một ngựa, phân chia ăn xong nửa bao kẹo đậu phộng, sau đó phủi vụn kẹo, cảm thấy rất là thỏa mãn.
Triệu Việt vươn tay chỉ chỉ, “Qua năm sáu tòa núi ở đằng trước kia, đó là địa bàn của Hổ Đầu Cương.”
“Đại đương gia thật sự muốn đi?” Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Triệu Việt gật đầu.
“Là vì có thể sớm ngày cùng người Mục gia trang tính toán nợ cũ?” Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Triệu Việt nói, “Đúng vậy.”
Ôn Liễu Niên cũng không tiếp tục hỏi nữa.
“Sau khi báo thù xong, ta sẽ trở lại núi Thương Mang.” Triệu Việt nói.
“Ở đó cả một đời sao?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt cười cười, “Nói giống như Lục Truy, có thể ở đó không bị quấy rầy vượt qua một đời, kỳ thật cũng là phúc khí.”
Ôn Liễu Niên “Ân” một tiếng, tiếp tục xuất thần ngắm sao.
“Ngươi thì sao? Nghe Lục Truy nói, Hoàng Thượng muốn triệu ngươi trở về kinh thành?” Triệu Việt lại hỏi.
“Có lẽ đi.” Ôn Liễu Niên nói, “Năm đó khoa cử thi Đình, Hoàng Thượng vốn dĩ muốn đem ta để vào Hàn Lâm viện, là ta tự mình muốn làm quan địa phương. Nếu cứ vùi đầu ở trong triều nghiên cứu học vấn, cũng sẽ không biết dân chúng đến tột cùng muốn cái gì.”
Triệu Việt bắt đầu cảm thấy, trong triều có thể có một người như vậy, hoàng thượng coi như là nhặt được tiện nghi.
Bên trong Thượng phủ, Mộc Thanh Sơn đang tựa vào lòng Thượng Vân Trạch, nhắm mắt lại ngủ say — Hắn thật sự là không thế nào thắng được lực rượu, cộng lại uống không đến một chén, thì đã là hỗn loạn.
Thượng Vân Trạch đem người ôm trở về phòng ngủ cách vách, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, giúp cởi áo khoác, lại rót trà nóng cho hắn súc miệng.
Mộc Thanh Sơn nhíu mày oán giận, “Nhức đầu.”
Thượng Vân Trạch có chút hối hận để cho hắn uống rượu.
Mộc Thanh Sơn bắt lấy ống tay áo của hắn, cả người đều lui vào trong lòng, lý y trượt xuống đầu vai, lộ ra một đường đao thương nhợt nhạt — Lúc trước gặp phải thổ phỉ xuống núi, suýt nữa bỏ mạng.
Thượng Vân Trạch cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trên bả vai trắng nõn của hắn.”A !” Hắc Phong đột nhiên dừng bước, Ôn Liễu Niên cả người đều chúi nhũi về phía trước.
Triệu Việt ôm chặt thắt lưng hắn, đem người ôm xuống lưng ngựa.
Ôn Liễu Niên tim đập thình thịch.
“Nơi này gọi là Liên Tinh cốc.” Triệu Việt nói.
“Hử?” Ôn Liễu Niên đứng ở bên cạnh hắn, quay đầu nhìn nhìn chung quanh, chỉ nhìn thấy sơn cốc hẹp dài, tối đen như mực, cũng không nhìn thấy cảnh trí gì.
Triệu Việt nói, “Phía trên.”
Ôn Liễu Niên ngẩng đầu.
Cả một bầu trời đầy sao bao la hùng vĩ, cơ hồ muốn trải dài khắp chân trời.
“Thật nhiều sao.” Ôn Liễu Niên sợ hãi than lên.
“Nghe nói ở đây là nơi khiến tinh thần người ta lên xuống.” Triệu Việt ngồi ở trên một tảng đá lớn, “Khi trong lòng không thoải mái, tới nơi này đổi gió rất hữu dụng.”
Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh hắn, cảm thấy tầm nhìn quả thật không tệ, nhưng mà hơi lạnh.
Thấy hắn vẫn đang chà xát tay, Triệu Việt đem ngoại bào khoác ở trên người hắn.
“Núi Thương Mang thật lớn.” Ôn Liễu Niên nói, “Nhất định còn có rất nhiều nơi cảnh trí không đồng dạng như vậy.”
“Xuân Hạ Thu Đông, ngọn núi này bốn mùa so với bên ngoài càng rõ ràng hơn.” Triệu Việt nói, “Mùa Xuân cả bầu trời khắp nơi đều là phồn hoa; mùa Hạ khi đổ mưa, cả tòa núi đều mông lung giống như tiên cảnh; mùa Thu cả khu rừng đều là màu vàng óng, liếc mắt nhìn không thấy được điểm cuối, còn có thể có quả đèn lồng màu đỏ; mùa Đông khắp nơi đều trắng như tuyết, ngay cả một chút xíu màu sắc khác cũng không có, quả thật so với trong thành càng đẹp hơn.”
“Cho nên càng phải nên đem ngọn núi này hoàn cho dân chúng.” Ôn Liễu Niên nói, “Cả tòa núi đều là kho báu, đến thời điểm đốn củi khai hoang săn thú thông thương, tất cả mọi người cũng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
“Ngươi thật sự đúng là một vị quan tốt.” Triệu Việt liếc nhìn hắn một cái.
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Ừm, ta đó giờ vẫn là một vị quan tốt.”
Triệu Việt hơi buồn cười.
Ôn Liễu Niên tiếp tục ngẩng đầu ngắm sao, đáy mắt sáng long lanh, vài lọn tóc bị gió thổi lay động, nhẹ nhàng lướt qua hai má Triệu Việt, hơi nhột.
Triệu Việt vươn tay giựt tóc của hắn.
Ôn Liễu Niên nghi hoặc nhìn hắn, “Đại đương gia có chuyện?”
Triệu Việt nghĩ rằng, mọt sách ngay cả tóc cũng so với người bình thường còn mềm hơn, lại nghĩ tới trong ngực còn nửa bao kẹo đậu phộng, vì thế liền lấy ra đưa cho hắn.
Ôn Liễu Niên tiếp nhận, “Không nghĩ tới đại đương gia thích ăn kẹo như vậy.” Thật sự là rất có cảm giác tri âm.
Triệu Việt cứng rắn nói, “Không phải ta thích ăn.”
Hắc Phong vốn dĩ đang ăn cỏ, sau khi thấy lập tức chạy tới, dùng đầu cọ cọ Ôn Liễu Niên.
Triệu Việt nói, “Nó thích ăn.”
Ôn Liễu Niên:…
Hắc Phong dùng ánh mắt tràn ngập nước nhìn hắn, lông mi vụt sáng.
Ôn Liễu Niên bật cười, cầm khối kẹo đậu phộng đút nó.
“Ngươi ăn đi.” Triệu Việt nói, “Lão Vương nói không được cho nó ăn nhiều kẹo.”
Ôn Liễu Niên nói, “Tả hộ pháp cũng không cho ta ăn nhiều kẹo.”
Triệu Việt:…
Nhưng hiếm khi được ra ngoài, ngẫu nhiên ăn vụng một lần cũng không sao. Ôn Liễu Niên cùng Hắc Phong một người một ngựa, phân chia ăn xong nửa bao kẹo đậu phộng, sau đó phủi vụn kẹo, cảm thấy rất là thỏa mãn.
Triệu Việt vươn tay chỉ chỉ, “Qua năm sáu tòa núi ở đằng trước kia, đó là địa bàn của Hổ Đầu Cương.”
“Đại đương gia thật sự muốn đi?” Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Triệu Việt gật đầu.
“Là vì có thể sớm ngày cùng người Mục gia trang tính toán nợ cũ?” Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Triệu Việt nói, “Đúng vậy.”
Ôn Liễu Niên cũng không tiếp tục hỏi nữa.
“Sau khi báo thù xong, ta sẽ trở lại núi Thương Mang.” Triệu Việt nói.
“Ở đó cả một đời sao?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt cười cười, “Nói giống như Lục Truy, có thể ở đó không bị quấy rầy vượt qua một đời, kỳ thật cũng là phúc khí.”
Ôn Liễu Niên “Ân” một tiếng, tiếp tục xuất thần ngắm sao.
“Ngươi thì sao? Nghe Lục Truy nói, Hoàng Thượng muốn triệu ngươi trở về kinh thành?” Triệu Việt lại hỏi.
“Có lẽ đi.” Ôn Liễu Niên nói, “Năm đó khoa cử thi Đình, Hoàng Thượng vốn dĩ muốn đem ta để vào Hàn Lâm viện, là ta tự mình muốn làm quan địa phương. Nếu cứ vùi đầu ở trong triều nghiên cứu học vấn, cũng sẽ không biết dân chúng đến tột cùng muốn cái gì.”
Triệu Việt bắt đầu cảm thấy, trong triều có thể có một người như vậy, hoàng thượng coi như là nhặt được tiện nghi.
Bên trong Thượng phủ, Mộc Thanh Sơn đang tựa vào lòng Thượng Vân Trạch, nhắm mắt lại ngủ say — Hắn thật sự là không thế nào thắng được lực rượu, cộng lại uống không đến một chén, thì đã là hỗn loạn.
Thượng Vân Trạch đem người ôm trở về phòng ngủ cách vách, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, giúp cởi áo khoác, lại rót trà nóng cho hắn súc miệng.
Mộc Thanh Sơn nhíu mày oán giận, “Nhức đầu.”
Thượng Vân Trạch có chút hối hận để cho hắn uống rượu.
Mộc Thanh Sơn bắt lấy ống tay áo của hắn, cả người đều lui vào trong lòng, lý y trượt xuống đầu vai, lộ ra một đường đao thương nhợt nhạt — Lúc trước gặp phải thổ phỉ xuống núi, suýt nữa bỏ mạng.
Thượng Vân Trạch cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trên bả vai trắng nõn của hắn.