Thổ Phỉ Công Lược

Chương 175: Lấy danh tiết Tây Nam Vương thề!!!


Đọc truyện Thổ Phỉ Công Lược – Chương 175: Lấy danh tiết Tây Nam Vương thề!!!

Như trong dự kiến, sau khi nghe được câu Giáp mặt xin ban thưởng vẫn nhanh hơn, Diệp cốc chủ trong nháy mắt lập tức xù lông, mặc dù là trì độn như Mộc Thanh Sơn, cũng biết được tựa hồ có chỗ nào không quá đúng, vì thế lặng lẽ nhích lại gần Thượng Vân Trạch, để tránh bị hại cùng vô tội.

“Tây Nam Vương có muốn ở lại ăn cơm không?” Ôn Liễu Niên nhiệt tình mời.

Diệp Cẩn lặng lẽ siết chặt một cái bình trắng trong tay áo.

Ám vệ liều mạng nháy mắt với Đoạn Bạch Nguyệt, phải cẩn thận a, sẽ không cương được đó !

“Ăn cơm thì không cần, ta còn có một vài chuyện khác.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, đột nhiên nhìn về phía cửa, “Diệp cốc chủ có phải là có chuyện muốn nói với ta đúng không?”

Diệp Cẩn đầu tiên là bị hoảng sợ, sau đó hồ nghi đánh giá hắn – Vì sao đột nhiên lại nói một câu như vậy, ta với ngươi lại không quen.

“Nếu như không có lời gì để nói, vậy ta đi trước một bước, chư vị cáo từ.” Đoạn Bạch Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh.

“Tây Nam vương đi thong thả.” Ôn Liễu Niên cũng học người trong giang hồ ôm quyền một cái, cảm thấy rất là hào khí, lần sau nếu về nhà, có thể suy xét đến lò rèn Trương thiết tượng trong thành đánh một thanh bảo kiếm treo ở trên thắt lưng.

Sau đó liền thấy Diệp Cẩn tiến lên, rõ ràng kéo Đoạn Bạch Nguyệt vào trong phòng củi.

Người còn lại đưa mắt nhìn nhau, lúc nãy rõ ràng còn không chịu gặp.

Thẩm Thiên Phong rất là đau đầu.

“Cốc chủ đây là có ý gì?” Đoạn Bạch Nguyệt cười như có như không nhìn hắn.

“Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Diệp Cẩn đánh giá hắn từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy giống lưu manh, giống y chang Lý tử lúc trước đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng trong thành Thiên Diệp, quả thực chính là cùng một người.

“Mục đích?” Đoạn Bạch Nguyệt hơi nhướn mày, “Tất nhiên là vì bảo hộ an ổn Sở quốc.”

An ổn Sở quốc liên quan gì đến ngươi, nói giống như rất thân mật lắm vậy ! Diệp Cẩn xắn tay áo, sau đó lời nghiêm ngữ chính nói: “Ca ta sắp thành thân.”

“A? Thì ra Sở Hoàng muốn nạp phi lập hậu.” Đoạn Bạch Nguyệt hưng phấn, “Không biết muốn kết hôn với thiên kim nhà ai?”

“Không liên quan đến ngươi.” Diệp cốc chủ ngạo kiều hất đầu.

Đoạn Bạch Nguyệt cười thành tiếng: “Nếu không liên quan đến ta, vậy Diệp cốc chủ vì sao phải cố ý nhắc tới?”

Diệp Cẩn: “…”

Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục hưng phấn nhìn chằm chằm hắn.

Tóm lại ngươi nghĩ cũng đừng hòng nghĩ ! Diệp Cẩn ôm mèo, lãnh diễm rời khỏi phòng củi.

Mọi người nhìn theo bóng dáng hắn một đường biến mất, đều cảm thấy cực kỳ sùng bái.

Tính cách gì vậy a.

“Tây Nam vương.” Thẩm Thiên Phong có chút xin lỗi.

Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu, nói: “Không sao, quen rồi.”Quen rồi ? Ôn Liễu Niên có chút hồ đồ, cốc chủ với Tây Nam vương chẳng lẽ rất quen thuộc?

“Vậy về chuyện binh đoàn Giao Nhân, liền nhờ Tây Nam vương.” Thẩm Thiên Phong nói.

Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng: “Tất nhiên sẽ cố hết sức.”

Mà sự thật chứng minh Đoạn vương cũng đích xác rất tận lực – Lập tức phái Đoạn Niệm ra roi thúc ngựa vòng lại Tây Nam tra xét. Đoạn ghi chép về giao nhân này là dùng chữ Phá Mãnh, tộc trưởng tên là A Khám, vốn dĩ là một trong bảy mươi hai trại chủ ở Miêu Cương có tính cách nóng nảy, sau khi bị Đoạn Bạch Nguyệt mèo vờn chuột trêu chọc suốt một năm, rốt cuộc triệt để không chịu nổi, không cam nguyện suất lĩnh bộ tộc quy thuận. Ngày thường cũng rất ít lộ diện, vẫn ở trong thâm sơn làm ruộng hái trà tự canh tự mãn, không nguyện ý tiến cống, cũng không cần Đoạn Bạch Nguyệt ban thưởng bất cứ thứ gì, cơ bản ngăn cách sống qua ngày.

Mà ở Đông Hải mờ mịt, Vô Phong cũng mang theo một tiểu đội nhân mã giương buồm rời bến, lấy tên giả để buôn bán trân châu, tìm hiểu xung quanh về tung tích giao nhân.

“Nếu thực sự có giao nhân thì tốt rồi.” Sau khi nghe hắn nhắc đến, ngư dân cười trêu ghẹo, “Dưỡng một con ở trong nhà, khóc một phen thì có thể có trân châu bán, đâu cần phải giống như bây giờ chạy đến tuốt trong biển sâu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ấm no.”

“Thật sự không có?” Vô Phong hỏi lại lần nữa.

“Ai biết được, tóm lại là chúng ta chưa từng thấy, cũng không nghe ai nói qua.” Ngư dân thu lưới lại, “Chỉ có Lai Phúc nói là bản thân gặp qua rồi, hỏi kỹ thì trả lời không được, bất quá đầu óc hắn cũng có vấn đề, cũng không ai tin tưởng.”

“Lai Phúc?” Vô Phong hỏi, “Cũng là ngư dân sao?”

“Là người dệt lưới, ngày thường cũng không xuống biển.” Ngư dân nói, “Ở đảo Bạch Vòng, cách chỗ này cũng không xa.”

Vô Phong cười cười, đổi đề tài khác hàn huyên vài câu, rồi mua chút ngư hóa, liền giương buồm lên quay đầu chạy về hướng biển sâu.

Đảo Bạch Vòng rất nhỏ, cư dân trên đảo cũng không nhiều, ngày thường đa phần dựa vào đánh cá mà sống, lại dựa vào thương thuyền lui tới đổi chút bột gạo dầu cải, tuy nói ngày kham khổ, bất quá đời đời đều là ăn cơm ven biển như thế, cũng không cảm thấy vất vả.

Trong sân nhỏ thôn tây, một nam tử trung niên đang vá lưới đánh cá, tuy nói thời tiết vẫn như trước hơi rét lạnh, nhưng chỉ mặc một kiện áo ngắn, cơ bắp trên cánh tay hở ra, nhìn qua rất là săn chắc cường tráng.


Vô Phong gõ cửa hai tiếng, nam tử nghe tiếng ngẩng đầu, trong mắt có chút khó hiểu.

“Chúng ta là khách thương qua lại.” Vô Phong giải thích, “Con thuyền xảy ra chút vấn đề, cho nên tạm thời dừng ở bến tàu tu sửa, muốn tới đến xin chén nước ấm uống.”

“Như vậy a, mau mời ngồi.” Nam tử chính là người mà đám ngư dân nói lúc trước -Lai Phúc, hắn trời sinh thì đầu óc so với so với người khác ngốc một chút, nói chuyện làm việc đều không có tâm nhãn, thường xuyên là người khác nói gì thì tin đó. Không bao lâu liền từ trong phòng bưng trà nóng đến, còn có chút cá khô chiên giòn. “Đa tạ.” Vô Phong đặt một thỏi bạc lên bàn.

Lai Phúc cười ha hả thu lại, nửa phần cũng không khách khí – Hắn không hăm dọa lừa gạt cũng không biết khách sáo, nếu là Vô Phong không cho, hắn cũng sẽ không chủ động lấy, bất quá nếu là cho, vậy bạc là thứ tốt, đương nhiên phải lấy.

“Đại tẩu không ở nhà à?” Vô Phong hỏi.

“Đi phơi hải sản rồi, hôm nay trời có nắng.” Lai Phúc tiếp tục vá lưới đánh cá, “Khách nhân là buôn bán gì vậy?”

“Trân châu.” Vô Phong nói.

“Đó là sinh ý lớn a.” Lai Phúc nói, “Trách không được lúc trước chưa gặp qua.” Thương nhân nguyện ý đến đảo nhỏ này, đa phần là kinh doanh vật dụng hằng ngày, về phần đồ sứ châu báu đều là trực tiếp đi xuyên qua từ phía Đông, sẽ không cố ý quay ngược tới đây.

“Gần đây làm ăn không được tốt lắm.” Vô Phong thở dài, “Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ ta cũng chỉ có thể đổi nghề làm bột gạo.”

“Vì sao?” Lai Phúc hiếu kỳ hỏi, “Trân châu giảm giá ?”

“Không phải giảm giá, là màu sắc không được sáng lắm.” Vô Phong nói, “Cho dù màu sắc sáng, thì cũng là tỉ lệ lớn nhỏ không đồng đều, bán không được giá tốt.”

“Khách nhân nhất định thường xuyên đến biển sâu đi.” Lai Phúc hạ giọng, có chút thần bí nói, “Đến đảo Bối Sa, chỗ đó có giao nhân.”

“Cái gì?” Vô Phong ngoài ý muốn, “Giao nhân?”

“Đúng vậy, giao nhân, một đoàn.” Có lẽ là hiếm khi có người nguyện ý nghe đoạn cố sự này, Lai Phúc ngay cả lưới đánh cá cũng không có tâm tư dệt tiếp, hai mắt tỏa sáng lại để sát vào một chút, “Bơi rất nhanh, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.”

“Có bao nhiêu con?” Vô Phong hỏi.

“Nói ít cũng có hai ba mươi con.” Lai Phúc nói, “Nửa người trên là người, nửa người dưới là đuôi cá, giống y như trong bức họa.”

“Ngoại trừ đảo Bối Sa, còn gặp qua giao nhân ở đâu không?” Vô Phong tiếp tục hỏi.

“Không có, chỉ có một lần đó.” Lai Phúc chờ đợi nhìn hắn, “Ngươi tin không?”

“Ta tin.” Vô Phong gật đầu.

Lai Phúc cao hứng nói: “Ta thấy thật đó, chỉ là vẫn không có ai tin.”

“Chỉ là đảo Bối Sa cách nơi này không gần, vì sao ngươi lại đi tới đó?” Vô Phong lại hỏi.

“Khi đó ta còn chưa thành thân, nghe Tam thúc nói Sở Vương gia ở thành Đại Côn đang chiêu binh mãi mã, cha mẹ muốn ta có thể trở nên nổi bật, thì thu thập hành lý cùng vài đồng hương ra biển.” Lai Phúc nói, “Chiêu binh thấy ta thân thể cường tráng lại biết bơi, kêu cho ta đến trên thuyền giúp việc, trong lúc vô ý thì trông thấy.”

“Lúc ấy có kể việc này cho người khác nghe không?” Vô Phong nói.

“Không có, vạn nhất ở trên biển gặp phải giao nhân, sẽ gây ra sóng gió rất khó lường.” Lai Phúc nói, “Đời đời đều nói như vậy, nơi có giao nhân giống như nơi đó có Hải Thần.”

“Vậy sau khi lên bờ thì sao? Cũng không kể lại với những người khác à?” Vô Phong lại rót ly trà cho hắn.

“Sau khi lên bờ, ta không cẩn thận đắc tội với phó tướng, thì bị đuổi ra khỏi quân đội.” Nói, Lai Phúc rõ ràng có chút uể oải, “Sau khi về nhà kể lại, thì không có ai tin.”Trách không được thấy giao nhân, lại còn chưa bị diệt khẩu… Vô Phong trong lòng sáng tỏ, tiếp tục có câu được câu không khách sáo với hắn, thẳng đến màn đêm buông xuống mới rời đi, giương buồm trở về đảo Lạc Anh.

“Đảo Bối Sa?” Vân Đoạn Hồn kéo mở bản đồ, “Cách thành Đại Côn rất gần.”

“Chỗ đó ta với Vô Ảnh đã từng đi qua, suốt ngày sương trắng mờ mịt, bốn phía trải rộng lốc xoáy.” Vô Phong nói, “Ngoại trừ chiến hạm hải quân Sở quốc, thương thuyền bình thường căn bản không có biện pháp tới gần.”

“Cho nên bên trong hẳn là có danh đường.” Vân Đoạn Hồn nói, “Ngươi với tiểu Ảnh tử vào trong đó làm gì?”

“Chuyện ba bốn năm về trước, dẫn hắn đi vớt hải hoa ốc chơi.” Vô Phong nói, “Tuy nói đảo Bối Sa không vào được, bất quá phụ cận còn có một đường biển thông đến Đông Dương, cho nên thường xuyên sẽ có thương thuyền đi qua.”

“Trước đem việc này nói cho Tiểu Liễu tử.” Vân Đoạn Hồn nói, “Rồi đến phụ cận đảo Bối Sa xem thử, làm việc cần phải cẩn thận.”

Vô Phong gật đầu đáp ứng, xoay người rời khỏi thư phòng.

Thành Đại Côn cách đảo Lạc Anh không tính gần, thư có qua có lại, đã từ xuân chuyển sang hạ, Ôn Liễu Niên yên đầu yên não, ôm một chén nước ô mai nhỏ chậm rãi uống.

Bị cảm nắng.

Mộc Thanh Sơn chỉ huy hạ nhân, chuyển không ít khối băng vào cho hắn, lại ngồi ở bên giường nói: “Cháo sắp nấu xong rồi.”

“Ừm.” Ôn đại nhân hữu khí vô lực, chóp mũi ửng đỏ, nhìn qua rất là tiều tụy.

“Chờ khỏe hơn một chút, rồi ăn giò heo.” Mộc Thanh Sơn an ủi hắn.


Nhớ tới cảm giác đầy mỡ ngán tê tái, Ôn Liễu Niên cảm thấy trước ngực bị đè nén một trận, rất buồn nôn.

Vì thế khi phụ tử Sở gia tiến vào, đưa mắt nhìn chỉ thấy hắn đang nằm sấp ở bên giường nôn khan, trên đầu cột một mảnh vải đỏ, trên ngăn tủ còn bày sơn tra và ô mai.

Sở Thừa giật giật khóe miệng, là có thai rồi hả?

“Vương gia, thế tử.” Ôn Liễu Niên hữu khí vô lực.

“Sao đại nhân lại bệnh nặng thế.” Sở Hằng nói, “Có mời tiểu vương gia chẩn trì qua chưa?”

“Rồi, còn chưa khỏe hẳn.” Ôn Liễu Niên nói, “Không biết vương gia tìm hạ quan là có chuyện gì?”

“Cũng không có chuyện lớn gì.” Sở Hằng nói, “Chỉ là nghe nói đại nhân ôm bệnh trong người, cho nên tới thăm một phen.”

“Thật là làm phiền Vương gia phí tâm.” Ôn Liễu Niên ngồi dậy một chút, lại oán trách, “Đến thì đến được rồi, còn mang theo lễ vật làm gì.”

Sở Thừa: “…”

Hắn nói có mang lễ vật hồi nào?!

Ôn Liễu Niên lại bắt đầu liều mạng ho khan.

Sở Hằng đành phải nói: “Đại nhân khách khí, chỉ là chút nguyên liệu nấu ăn thanh nhiệt, lát nữa sẽ kêu hạ nhân đưa tới.””Gần đây thời tiết thật là nóng a.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu là Vương gia có nguyên liệu nấu ăn thanh nhiệt, không bằng nấu thêm vài chén thuốc cho dân chúng? Đỡ phải xảy ra ôn dịch, đến lúc đó lại muốn sứt đầu mẻ trán.”

“Đại nhân nói rất đúng.” Sở Hằng nói, “Ta sẽ sai người mau chóng dựng thiện đường ở trong thành.”

“Được được được.” Ôn Liễu Niên rất là hài lòng.

Sở Thừa có chút chán nản, cư nhiên sẽ có người như thế, sinh bệnh cũng không quên hăm dọa lừa gạt.

Đợi sau khi hai người rời đi, Ôn Liễu Niên nằm ở trên giường dặn dò Mộc Thanh Sơn: “Bỏ thêm chút đồ chua vào trong cháo.”

“Về sau đại nhân đừng nên mệt nhọc như thế này nữa.” Mộc Thanh Sơn có chút bất bình thay hắn, “Tu phòng sửa đường vốn là chuyện của quan viên địa phương, ở đâu có đạo lý bọn họ ở nhà ngủ hóng mát, còn đại nhân thì ngày ngày chạy đến công trường.”

“Không sao, dù sao chức quan của bọn họ cũng làm không lâu.” Ôn Liễu Niên nói, “Chuyện liên quan đến dân chúng, giao cho đám người ngu ngốc kia, ta ngược lại là không yên lòng.”

“Cũng bệnh bốn năm ngày rồi.” Mộc Thanh Sơn nói, “Nếu là để đại đương gia biết, hẳn là sẽ rất đau lòng.”

Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, rất muốn hôn một cái !

“Đại nhân.” Ám vệ gõ cửa tiến vào, “Có thư.”

“Từ Đông Hải đến hả?” Mộc Thanh Sơn hỏi.

Ôn Liễu Niên sốt ruột thò tay, quả thật là tâm linh tương thông.

Ám vệ nói: “Là Tây Nam vương đưa tới.”

Ôn Liễu Niên sờ sờ mũi, à.

“Tây Nam vương tìm được tộc trưởng bộ tộc Phá Mãnh.” Mộc Thanh Sơn đưa thư cho hắn, “Đêm mai sẽ mang đến gặp đại nhân, còn nói vị tộc trưởng này tính tình không được tốt lắm, lại nóng nảy, tựa hồ cực kỳ không nguyện ý phối hợp.”

“Vậy vì sao sẽ nguyện ý ra khỏi núi, tiến đến thành Đại Côn này?” Ôn Liễu Niên khó hiểu.

Mộc Thanh Sơn nói: “Là bị Đoạn Niệm đánh ngất xỉu, trực tiếp khiêng đến đây.”

Ôn Liễu Niên nói: “Rất tốt rất tốt.”

Mộc Thanh Sơn: “…”

“Đông Hải không có thư hả?” Ôn Liễu Niên lại hỏi.

“Tạm thời không có.” Ám vệ lắc đầu.

Ôn Liễu Niên tiếc nuối thở dài.

Mộc Thanh Sơn tâm tình rất là phức tạp, nếu hắn nhớ không lầm, rõ ràng mười ngày trước vừa mới nhận được một phong thư, căn bản là không cách bao lâu – Nếu đổi lại là người không biết nhìn thấy bộ dáng đại nhân lúc này, nói không chừng sẽ nghĩ đại đương gia trèo tường.


Ngoài thành Đại Côn, Đoạn Niệm đưa thịt khô nướng và bánh bột cho A Khám, thấy hắn hung hăng há miệng xé rách, trong lòng cảm thấy có chút không yên, trở lại bên cạnh Đoạn Bạch Nguyệt nhỏ giọng nói: “Quả thật muốn như vậy mang đến cho Ôn đại nhân?””Tất nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Người cũng đã tìm được rồi, không mau chóng tống xuất đi, chẳng lẽ còn muốn giữ ở bên cạnh bổn vương.”

“Nhưng…” Sẽ không sẽ đánh nhau a.

“Yên tâm đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngươi không giải quyết được, không đại biểu Ôn đại nhân cũng không giải quyết được, nói không chừng ở chung vài ngày, còn sẽ nhất kiến như cố.”

Đoạn Niệm lại quay đầu đưa mắt nhìn A Khám một cái, chỉ thấy hắn đang hung hăng phun ra một khúc xương, đầy tay đầy mặt đều là dầu, tóc rối bù dính cỏ tranh, trên cổ đeo một cái răng dã thú, trên mặt xăm hình dữ tợn lại hung ác.

Dáng vẻ này, đừng nói là nâng cốc ngôn hoan, thư sinh bình thường sau khi thấy chỉ sợ chạy cũng không kịp.

“Vị Ôn đại nhân kia cũng không phải người đọc sách bình thường.” Như là nhìn ra tâm sự của hắn, Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu, “Tuy nói nhìn tay trói gà không chặt, lại nhã nhặn, nhưng tác phong làm việc so với Tần cung chủ cũng không khác nhau chỗ nào.” Cũng có thể quy về một loại người, không chiếm được tiện nghi thì nói mình chịu thiệt.

Sau khi ăn uống no nê, A Khám lung tung trải áo choàng ra, tìm nơi tránh gió nằm xuống. Đối với Đoạn Bạch Nguyệt, hắn tất nhiên là đánh không lại, cũng không thể trêu vào, nhưng vị đại nhân triều đình này thì khác, ngàn dặm xa xôi muốn đưa mình ra bờ biển, đợi đến khi gặp mặt, tất nhiên phải hảo hảo xả một trận.

Ngày hôm sau thời tiết rất đẹp, buổi sáng đổ một trận mưa trời cũng không còn oi bức nữa. Xế chiều, Ôn Liễu Niên ngáp dài từ trên giường bò dậy, lắc lắc đầu, vẫn là cảm thấy hơi choáng.

“Đại nhân thật sự không sao chứ?” Mộc Thanh Sơn rót ly trà cho hắn, “Không bằng nghỉ ngơi thêm vài ngày đi.”

“Không sao.” Ôn Liễu Niên nói, “Khách nhân ngàn dặm xa xôi từ Vân Nam đến, không nên chậm trễ.”

“Nhưng bộ dạng đại nhân nhìn qua vẫn còn bệnh.” Mộc Thanh Sơn nói, “Vẫn là phải nghỉ ngơi nhiều một chút mới tốt.” Chung quy chuyện giao nhân nghĩ cũng biết là không đơn giản, hơn nữa tộc trưởng kia nghe qua cũng không giống như rất nguyện ý phối hợp, còn không biết phải kéo dài bao lâu.

Ôn Liễu Niên ăn nửa khối điểm tâm, vỗ vỗ xiêm y đến tiền thính.

Mộc Thanh Sơn đành phải đuổi theo.

Người còn lại đều đã có mặt đầy đủ, A Khám ngồi ngay ngắn ở trên ghế, mặt đằng đằng sát khí. Diệp Cẩn ôm mèo ngồi ở đối diện hắn, tầm mắt một ly cũng không dời đi – Cao to thô kệch xăm hình đầy mặt, lông mi cơ hồ ngay cả mọc cùng một chỗ, cổ áo lộ ra một nhúm lông ngực, quả thật thấy thế nào cũng không thuận mắt.

Nếu như Đoạn Bạch Nguyệt cũng lớn lên thành như vậy, vậy thì không thể tốt hơn, cũng đỡ cho mình phải bận tâm.

Ám vệ lặng lẽ đồng tình nhìn Thẩm Thiên Phong một phen, nhìn tư thế này cốc chủ thích người cao to thô kệch đầy lông tựa hồ vẫn không đổi a… Nhìn không dời mắt.

“Ngươi là ai, nhìn chằm chằm ta làm gì?” A Khám hiển nhiên cũng hơi khó chịu, thò tay vỗ bàn rầm rầm.

“Cũng không phải cô nương, còn sợ bị người khác nhìn?” Diệp Cẩn hỏi lại, “Chẳng lẽ còn sẽ thẹn thùng.”A Khám rõ ràng tức ngực một chút, sau đó thô thanh thô khí hỏi: “Ngươi chính là vị Ôn đại nhân kia?”

“Không phải ta.” Diệp Cẩn lắc đầu, thò tay chỉ một cái, “Vị này mới đúng.”

Ôn Liễu Niên một đường chạy vào, vào phòng đầu tiên khom lưng ho khan một trận.

A Khám lập tức ghét bỏ né xa một chút, ngàn vạn đừng có lây bệnh lao cho ta.

“Vị tráng sĩ này.” Ôn Liễu Niên rất vất vả mới ổn định được một hơi, “Nghĩ đến chính là tộc trưởng bộ tộc Phá Mãnh.”

“Là ta.” A Khám ngồi cách xa hắn một trăm tám chục dặm.

Ôn Liễu Niên khen ngợi: “Thật là oai hùng bất phàm ngọc thụ lâm phong.”

Ám vệ giật giật khóe miệng, đại đương gia có biết chuyện này không?

“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.” A Khám không kiên nhẫn nói, “Tây Nam vương kêu ta xem thư, nhưng ta không biết gì hết.”

“Nhưng truyền thuyết này rõ ràng chính là dùng chữ viết tộc Phá Mãnh ghi chép.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu các hạ không biết, chẳng lẽ tộc trưởng bộ tộc Phá Mãnh là một người khác?”

A Khám quả nhiên bị chọc giận, lớn tiếng mắng một câu, tuy nói không ai nghe hiểu, bất quá dựa vào vẻ mặt cùng ngữ điệu cũng có thể biết không phải là lời hay ho gì. Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, vừa tính toán đi lên ngăn lại, lại thấy Ôn Liễu Niên hai tay chống nạnh, cũng mắng lại – Tuy nói không phải tiếng bộ tộc Phá Mãnh, nhưng cũng là ngôn ngữ thông dụng ở Miêu Cương, hơn nữa thanh âm còn lớn hơn không ít.

Quả thật một chút thiệt thòi cũng không chịu.

A Khám hiển nhiên cũng bị kinh ngạc một chút, quay đầu đưa mắt nhìn Đoạn Bạch Nguyệt.

“Đã nói rồi, Ôn đại nhân là đệ nhất tài tử Đại Sở.” Tây Nam vương nhịn cười, “Đừng nói là ngươi, ngay cả bổn vương cũng chiếm không được tiện nghi.”

Ôn Liễu Niên xoa xoa mũi, vẻ mặt rất là vô tội.

A Khám: “…”

“Tộc Phá Mãnh quanh năm ở thâm sơn, tất nhiên là rất ít tiếp xúc với người bên ngoài, đừng nói chi là ngàn dặm xa xôi ngoài Đông Hải này.” Ôn Liễu Niên nói, “Vô duyên vô cớ xuất hiện quyển sách này, các hạ lại nói bản thân không biết, vậy hoặc là có người trong tộc phản bội, hoặc là có người khác âm thầm bày mưu, hoàn toàn là phỏng đoán hợp tình hợp lý, không hề có ý mạo phạm, tộc trưởng đừng tức giận.”

A Khám uống cạn một ly trà, lời này lúc nãy sao ngươi không nói, phải mắng trở về mới bắt đầu nói đạo lý.

“Tộc trưởng ngàn dặm xa xôi đến thành Đại Côn này, cũng không thể không làm chút việc gì đó được.” Ôn Liễu Niên buông tay, “Bằng không chẳng phải là uổng công một chuyến sao.”

A Khám trừng to mắt, nói giống như bản thân ta muốn đến lắm vậy.

“Huống hồ nếu tộc trưởng nguyện ý phối hợp, đối người bộ tộc Phá Mãnh cũng có lợi.” Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn Tây Nam vương, “Đúng không?”Đoạn Bạch Nguyệt nhướn mày, từ chối cho ý kiến.

“Khụ !” Diệp Cẩn hung hăng ho khan.

Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ mũi, ngầm đồng ý.

“Cho dù không cần ban thưởng, có thể để Tây Nam vương nợ một cái ân tình vẫn tốt hơn.” Ôn Liễu Niên thân thiết kéo hắn ngồi ở bên cạnh bàn, “Đến lúc đó mấy tộc trưởng còn lại nghe được, ước chừng sẽ hâm mộ đến phun máu, chỉ là suy nghĩ một chút cũng rất uy phong.”

“Ta thật sự là có thể sử dụng chuyện này để đưa ra yêu cầu?” A Khám hỏi.


“Tất nhiên có thể.” Ôn Liễu Niên miệng đầy đáp ứng, “Lấy danh tiết Đoạn vương thề, trong phòng nhiều người như vậy cũng nghe được, nói không giữ lời là tiểu nhân.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “…”

Tiếng Hán của A Khám cũng không phải rất tốt, Ôn Liễu Niên lại nhiệt tình, trong khoảng thời gian ngắn cũng không phân biệt được Danh tiết và Danh dự, vì thế bên trong hồ đồ nói: “Bảy tám năm trước, thật sự là có người đến qua núi Phá Mãnh.”

Quả nhiên a… Ôn Liễu Niên tươi cười càng phát ra hiền lành: “Vì giao nhân?”

“Vì mua kim tuyến cổ.” A Khám nói, “Lúc ấy đưa ra giá không thấp, điều kiện là phải phái một người theo hắn đến Đông Hải.”

“Sau đó tộc trưởng liền đáp ứng?” Ôn Liễu Niên hỏi.

“Ta ngược lại là không muốn đáp ứng.” A Khám lại đưa mắt nhìn Đoạn Niệm, ngữ điệu rõ ràng không có thiện ý.

Đoạn Bạch Nguyệt nhướn mày, bảy tám năm trước, hẳn chính là lúc mình cô lập tộc Phá Mãnh, dự tính cũng là hết tiền hết lương thực, cho nên bất đắc dĩ ra khỏi núi.

Năm đó người được phái ra ngoài là đường đệ A Khám, tên là Nạp Ba, xem như cao thủ dưỡng cổ trong tộc, ở Đông Hải hơn nửa năm mới trở về, mang về không ít vàng bạc châu báu, tộc Phá Mãnh cũng vì vậy qua trải qua ngày lành.

“Hắn đâu rồi?” Ôn Liễu Niên vội vàng hỏi, “Vì sao không cùng nhau đến đây?”

“Năm ngoái khi săn thú thì lăn xuống núi.” A Khám nói, “Cứu không kịp.”

Ôn Liễu Niên đáy mắt có chút xin lỗi.

“Theo như lời hắn lời, khi ở Đông Hải vẫn bị cấm túc, chỉ có thể nhìn thấy hai ba người, cũng không biết là ở nơi nào.” A Khám nói, “Mỗi ngày chuyện duy nhất phải làm chính là không ngừng dưỡng kim tuyến cổ, ngẫu nhiên nghe được thủ vệ trò chuyện, từng nhắc tới mình thân đuôi cá, cảm thấy ngạc nhiên thì viết thành cố sự, tính toán mang trở về cấp kiến thức cho người trong tộc, về sau lại vô ý làm mất.”

“Vậy hẳn chính là bản này.” Ôn Liễu Niên cầm lên từ trên bàn, “Vừa vặn bị ai nhặt được, trở thành sách cổ đưa đến thư viện.” Sau đó cách nhiều năm, lại bị mình tìm được một lần nữa.

Đây mới là trong chỗ u ám tự có thiên ý.

“Tòa nhà cấm túc Nạp Ba có hình dạng ra sao, hắn có từng nói qua không?” Diệp Cẩn xen mồm hỏi.

“Trong phòng hắn có một cây cột để chống đỡ, vách tường sạch sẽ.” A Khám nói, “Trong viện trồng cây và hoa.”

Người còn lại đều trầm mặc, trong thành ít nhất một nửa tòa nhà là như vậy.”Bên trong viện còn có vại nước.” Đại khái là cảm thấy ánh mắt mọi người có chút khó có thể nói nên lời, A Khám lại cố gắng suy nghĩ một lần, “Bên trong có cá chép hồng sắc.”

“Cá chép?” Ôn Liễu Niên nghe đến đây thì hứng thú, dân chúng trong thành Đại Côn tuy nói đa phần là ngư dân, bất quá đều là vớt cá biển, gia đình bình thường cũng không có năng lực chi ra một số tiền, vận chuyển cá chép từ bên ngoài về nuôi. Nhớ tới ao cá chép trong phủ Vương gia, Ôn đại nhân thỏa mãn gãi mặt, ngược lại là đúng ý, hoàn toàn không phí công.

Kim tuyến cổ là dùng để khống chế não người, một khi ở trong cơ thể quá mười năm, thì sẽ triệt để cắn nuốt não người biến họ thành con rối, thọ mệnh cũng sẽ rút ngắn lại, cực kỳ âm độc tàn nhẫn, chẳng những võ lâm chính đạo khinh thường, ngay cả bộ lạc còn lại ở Miêu Cương cũng sẽ âm thầm phỉ nhổ, cũng khó trách đối phương sẽ đến tộc Phá Mãnh đề giá trên trời.

“Tộc trưởng có giải dược không?” Ôn Liễu Niên hỏi.

A Khám gật đầu: “Tất nhiên, phải dùng máu trên đầu ngón tay ta, bất quá sau lấy ra phải hợp với giải dược uống trong vòng ba canh giờ, bằng không sẽ mất đi dược hiệu.”

“Rất tốt.” Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, “Vậy các hạ ở đây thêm một khoảng thời gian nữa đi.”

“Thêm một khoảng thời gian?” A Khám nháy mắt đứng lên, cả giận nói, “Lúc trước Tây Nam vương rõ ràng chỉ nói là, ta nói xong chuyện thì có thể trở về.”

“Bao cơm bao cơm.” Ám vệ nhanh chóng hoà giải.

A Khám vùi đầu muốn xông ra bên ngoài.

“Đại trượng phu làm việc, tất nhiên phải đến nơi đến chốn.” Ôn Liễu Niên một tay kéo lấy người, nhìn như so với hắn càng kích động hơn, “Hiện tại còn không biết vài kim tuyến cổ kia rốt cuộc bị cấy lên trên người ai, nói không chừng hiện tại tư duy đã chết lặng, trở thành cái xác không hồn giống như con rối. Tộc trưởng tâm tâm niệm niệm muốn trở về đoàn tụ với người trong tộc, nhưng có từng nghĩ tới cha mẹ vợ con của bọn họ nửa phần chưa? Hiện tại bản quan chỉ là muốn mời tộc trưởng ở đây thêm một khoảng thời gian, chờ tìm được người bị hại hợp với giải dược rồi trở về cố hương, yêu cầu này vừa hợp tình hợp lý, vì sao lại muốn cự tuyệt?!”

A Khám tránh vài cái không tránh ra, tâm nói người đọc sách này khí lực còn rất lớn, nhưng vừa thấy lại bị hoảng sợ, khóc a?

Ôn Liễu Niên vành mắt ửng hồng, hùng hổ nhìn chằm chằm hắn.

“Ngươi…” A Khám chấn kinh.

Ôn Liễu Niên dị thường kiên định.

“Vậy phải bao lâu?” A Khám hỏi.

Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ: “Nửa năm.”

“Lâu như vậy?” A Khám nhíu mày.

“Sự vụ tộc Phá Mãnh, bổn vương đương nhiên sẽ phái người trông coi giúp ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Có A Hải ở đó, cũng không đến mức xảy ra sơ suất.”

A Khám do dự, tuy nói hắn không thích Đoạn Bạch Nguyệt, nhưng cũng biết rõ là hắn thật sự có bản lĩnh, nói chuyện cũng giữ lời, bằng không lúc trước cũng sẽ không nguyện ý quy thuận, lại cân nhắc, kim tuyến cổ quả thật cũng là vật trong tộc mình, ở lại thu thập cục diện rối rắm không hề tính quá phận. Hơn nữa trọng yếu nhất là, nhìn người trong phòng này đều đeo kiếm, cho dù bản thân muốn đi cũng đi không được.

Quá cứng đầu sẽ không có lợi, vậy thì chỉ có thể lùi một bước.

“Như thế nào?” Ôn Liễu Niên nhìn hắn.

“Được.” A Khám rốt cuộc gật đầu.

Ôn Liễu Niên lập tức thở phào nhẹ nhõm, sai người đưa hắn đến khách phòng nghỉ ngơi.

“Lúc nãy đại nhân cũng là đang diễn trò?” Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, Mộc Thanh Sơn hiếu kỳ hỏi.

“Đằng trước là diễn trò, đằng sau là thật.” Ôn Liễu Niên uống chén nước, “Mặc kệ vài giao nhân kia là thế nào, cũng không nên bị người dùng kim tuyến cổ khống chế, có thể cứu trở về được tất nhiên phải cứu.” Về phần người trốn ở sau lưng này, sớm muộn gì cũng phải trả giá cho chuyện này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.