Đọc truyện Thổ Phỉ Công Lược – Chương 138: Đem xẻng tới Ngự Hoa viên cho trẫm!!!
Lần này Mộ Hàn Dạ đến Vương Thành, mang theo không ít đặc sản rượu ngon từ Tây Vực đến, Mộc Thanh Sơn lúc trước vẫn chưa từng thấy qua, dè dặt cẩn thận uống một ngụm nhỏ, cảm thấy rất ngọt.
“Thích không?” Thượng Vân Trạch hỏi hắn.
“Ừm.” Mộc Thanh Sơn lại uống một ngụm nhỏ, hiếm khi thấy được không sang hầu rượu.
“Nếu sư gia thích, ta sai người đưa vài vò đến Đằng Vân bảo là được.” Mộ Hàn Dạ nói, “Cái này gọi là Xích Hà, đợi lần này sau khi trở về, rượu Bạch Lộ cũng ủ đủ rồi, uống càng thuận miệng hơn.”
“Thật sao?” Ôn Liễu Niên ở bên cạnh xen mồm.
Mộ Hàn Dạ cực kỳ thức thời: “Cũng thuận tiện đưa vài vò cho đại nhân.”
“Thật ngại quá.” Đạt được mục đích, Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, “Mọi người tiếp tục trò chuyện, tiếp tục trò chuyện.” Đừng quấy rầy ta tư văn ăn cơm.
Triệu Việt đỡ trán, sớm biết như thế, thì nên nhốt ở trong nhà uống cháo ăn lót dạ.
Mộc Thanh Sơn ăn điểm tâm trước bữa ăn, vốn dĩ một chút cũng không đói bụng, lần này sau khi nhìn thấy Ôn Liễu Niên ăn, thì đột nhiên liền có cảm giác thèm ăn, thậm chí còn chủ động gắp một khối giò heo bóng loáng như bôi mỡ — Nhìn đại nhân ăn thật sự là ngon miệng, cũng muốn biết rốt cuộc là hương vị gì.
Thượng Vân Trạch bắt đầu suy xét, về sau mỗi bữa cơm có nên mang người đến Ôn phủ ăn hay không, tựa hồ hiệu quả cũng không tệ lắm.
“Ngoan, ăn cái này.” Khi đũa của hắn một lần nữa duỗi thẳng về phía chân gà, Triệu Việt rốt cuộc nhịn không được ngăn lại, cho hắn một đĩa rau trộn xanh tươi.
Ôn Liễu Niên có chút không nỡ, còn muốn ăn thịt.
Kỳ thật vừa rồi cũng ăn không được bao nhiêu.
Sau khi đặt rau xanh xuống, Triệu Việt thuận tiện đem nửa khối thịt còn lại một đường cướp đi.
Vì thế Ôn đại nhân càng hậm hực hơn, sao lại có thể như vậy, ít nhất phải để lại đồ ăn trong chén chứ.
Thế nhưng Triệu đại đương gia hiển nhiên không tính toán thay đổi chủ ý.
Ôn Liễu Niên đành phải ăn hết dĩa rau xanh kia, cảm thấy rất đầy bụng.
Hoàn toàn chính là rau xanh xảy ra vấn đề, nếu đổi thành chân gà, khẳng định sẽ không đầy bụng.
Rượu qua ba tuần đồ ăn qua ngũ vị, ba người lại đối với chuyện trong chốn giang hồ còn chưa trò chuyện tận hứng, vì thế liền đổi đến tiền thính tiếp tục ngắm trăng nhấm nháp, Hoàng Viễn thì cùng Mộc Thanh Sơn một đường chơi cờ, Ôn Liễu Niên đứng ở bên cạnh nhìn ra ngoài một hồi, cảm thấy vẫn là rất khó tiêu, vì thế đơn giản chào hỏi đi ra ngoài, tính toán đến Ngự Hoa viên tiêu thực.
Tứ Hỉ đang chạy về phía bên này, suýt nữa nhào vào trong lòng hắn.
“Công công đi đâu mà gấp vậy?” Ôn Liễu Niên vội vàng đỡ lấy hắn.
“Đến thái y quán lấy vài thứ cho tiểu vương gia, vội vàng đưa đến Ngự Thư phòng, cho nên lựa đường gần mà đi.” Tứ Hỉ có chút buồn bực, “Trời cũng đã tối rồi, sao đại nhân lại một thân một mình tới Ngự Hoa viên?””Thất Tuyệt vương đãi tiệc, bản quan uống nhiều hai ly.” Ôn đại nhân bình tĩnh nói, “Ra ngoài hóng gió, cũng có thể thanh tỉnh một chút.”
“À.” Tứ Hỉ giật mình, “Thì ra là đại nhân ăn nhiều a.”
Ôn Liễu Niên: “…”
Nếu nhớ không lầm, chính mình vừa rồi nói là muốn tỉnh rượu.
“Vậy đại nhân cứ từ từ đi dạo, ta đi trước.” Tứ Hỉ công công hoàn toàn không có cảm giác chính mình vừa mới đánh trúng chân tướng, vội vã đến Ngự Thư phòng.
Vì sao lại nói là ăn quá no? Ôn đại nhân có chút ai oán, một bên đi một bên đá cục đá nhỏ.
Rồi sau đó liền nghe được phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, còn chưa kịp quay đầu, cổ liền truyền đến một trận đau nhức, trong nháy mắt liền hôn mê bất tỉnh.
******
Trong Ngự Thư phòng, Sở Uyên sau khi nhìn Diệp Cẩn trở về tẩm cung nghỉ ngơi, liền gọi Tứ Hỉ tới bên cạnh: “Chỗ bên Ôn ái khanh kết thúc chưa?”
“Bẩm Hoàng thượng, yến hội bên Thất Tuyệt vương hẳn là đã tan.” Tứ Hỉ nói, “Vừa mới đi ngang qua Ngự Hoa viên còn gặp được Ôn đại nhân, nói là ăn quá no muốn tiêu thực.”
“Ăn quá no?” Sở Uyên cười lắc đầu, “Đi thôi, ở trong thư phòng có chút chán, chúng ta cũng đến Ngự Hoa viên hít thở không khí.”
Tứ Hỉ gật đầu, còn chưa kịp giúp hắn lấy áo choàng, ám vệ phụ trách bảo hộ Ôn Liễu Niên liền từ ngoài cửa xông vào.
“Chuyện gì?” Hiếm khi thấy hắn liều lĩnh như thế, Sở Uyên nhíu mày hỏi.
“Hoàng thượng thứ tội.” Ảnh vệ quỳ một gối, cúi đầu kinh hoảng nói, “Không thấy Ôn đại nhân đâu nữa .”
“Cái gì?!” Sở Uyên nghe vậy khiếp sợ, “Không thấy là có ý tứ gì !”
“Sau buổi tiệc, Ôn đại nhân liền một thân một mình đến Ngự Hoa viên tản bộ, mạt tướng chỉ là hơi thất thần một chút, Ôn đại nhân đã không thấy tăm hơi.” Ảnh vệ nói, “Giống như tự nhiên bốc hơi vậy.”
Sự tình quá mức kỳ quái, cũng không kịp hỏi nhiều, Sở Uyên chạy nhanh tới Ngự Hoa viên xem đến tột cùng.
Tứ Hỉ cũng một đường chạy theo phía sau, trong lòng cũng là thấp thỏm lo âu, sớm biết như thế, chính mình vừa rồi nên lôi kéo Ôn đại nhân một đường đến Ngự Thư phòng a.
Trong Ngự Hoa viên đã sớm đèm đuốc sáng trưng, Thượng Vân Trạch hỏi Triệu Việt: “Thế nào?”
Triệu Việt lắc đầu.
“Trước đừng nên gấp gáp.” Mộc Thanh Sơn an ủi hắn, “Trong hoàng cung khắp nơi đều là thủ vệ, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì mới đúng.”
“Trước tiếp tục tìm đi.” Thượng Vân Trạch vỗ vỗ bả vai hắn.
Triệu Việt xoay người vào rừng cây, trên mu bàn tay gân xanh cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Sở Uyên phân phối đến rất nhiều Ngự Lâm quân, bảo vệ tất cả lối ra vào trong hoàng cung, trong Ngự Hoa viên đầu người toàn động, nhìn tư thế này đừng nói là tìm người sống, mặc dù là tìm ổ kiến, chỉ sợ cũng không phải việc khó.Nhưng Ôn Liễu Niên vẫn như trước không có tung tích.
Đang êm đẹp, một người cư nhiên biến mất trong nháy mắt, nói không thấy liền không thấy.
“Trong Ngự Hoa viên có mật đạo không?” Triệu Việt hỏi.
“Lúc trước không có nghe nói.” Sở Uyên lắc đầu, lớn tiếng nói, “Người đâu !”
“Hoàng thượng.” Ngự Lâm quân tiến lên.
“Đem xẻng đào mảnh vườn này lên cho trẫm!” Sở Uyên nói, “Xem thử phía dưới rốt cuộc là thứ gì !”
“Ngự Hoa viên lớn như vậy, phía trên lại đủ loại hoa cỏ cây cối, muốn đào cũng không dễ dàng.” Mộc Thanh Sơn khẽ nhíu mày, thanh âm rất nhỏ nói với Thượng Vân Trạch, “Có biện pháp gì có thể mau một chút không?”
“Không có đường tắt, chỉ có thể đợi người đào xuống phía dưới.” Thượng Vân Trạch nói, “Nếu thật sự là có cơ quan, dùng thuốc nổ ngược lại sẽ nguy hiểm.”
Ngự Lâm quân rất nhanh liền lấy xẻng đến, địa điểm bắt đầu từ chỗ Ôn Liễu Niên mất tích đào ra bên ngoài, người còn lại tuy nói sốt ruột, nhưng cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể đợi, nhưng cũng không biết rốt cuộc có thể đợi được kết quả không.
******
Bốn phía một mảnh tối đen, hồi lâu về sau mới xuất hiện ánh sáng, Ôn Liễu Niên lao lực giật giật, chịu đựng đau nhức từ mặt đất bò lên.
“Tỉnh rồi?” Phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh.
Ôn Liễu Niên toàn thân cứng đờ, chậm rãi quay đầu.
Thanh Cầu ngồi ở trên ghế, đang cười như không cười tựa nhìn hắn, bên cạnh còn có một nam tử trung niên, trên mặt còn có hai cọng râu mép.
Ôn Liễu Niên: “…”
“Thế nào, Ôn đại nhân có phải là rất bất ngờ đúng không?” Thanh Cầu đứng lên, chậm rãi đến gần hắn.
Ôn Liễu Niên lui về phía sau hai bước, phía sau lưng đụng phải thạch bích cứng rắn, đầu lại đang chuyển động bay nhanh.
“Như thế nào, dọa choáng váng?” Thanh Cầu chậc chậc, “Đệ nhất tài tử Đại Sở, thì ra là nhát như chuột vậy.”
Ôn Liễu Niên gian nan nuốt nước miếng, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Ngươi là Đại Minh Vương?”
Thanh Cầu hơi trầm xuống. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Ngươi chính là Đại Minh Vương !” Còn chưa chờ hắn nói chuyện, Ôn Liễu Niên đã lặp lại một lần nữa, lúc này ngữ khí đã chắc chắn hơn rất nhiều.
Thanh Cầu nhướn mày, cũng không phủ nhận.
“Nhưng Đại Minh Vương vì sao phải bắt ta?” Ôn Liễu Niên nghi hoặc hỏi.
“Ngươi nói xem?” Thanh Cầu nghiền ngẫm nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, sau đó thử nói: “Chẳng lẽ các ngươi bắt sai người?”
Thanh Cầu: “…”
Hắn vì sao sẽ tính ra loại đáp án này?
“Bằng không cũng không còn lý do nào khác.” Ôn Liễu Niên nói, “Ngày xưa không thù ngày nay không oán, cũng không thể là vì… là vì…””Là vì cái gì?” Thanh Cầu ngồi trở lại trên ghế.
Ôn Liễu Niên ngại ngùng nửa buổi, cuối cùng cắn răng thấp giọng nói: “Bởi vì nam nhân của ta?”
Thanh Cầu: “…”
Ôn Liễu Niên vô cùng khẩn trương nhìn hắn.
“Ngươi đều biết những gì?” Thanh Cầu đến đây hưng trí, “Nói nghe thử xem.”
“Lúc trước khi ở Triêu Mộ nhai, chúng ta từng bắt được một tên thủ lĩnh tà giáo, tên là Ly Giao.” Ôn Liễu Niên nói, “Đại Minh Vương nhất định quen biết hắn.”
Thanh Cầu gật đầu: “Thật sự có quen biết.”
“Hắn là thuộc hạ Đại Minh Vương?” Ôn Liễu Niên thanh âm lại đè thấp vài phần — Tuy nói nơi này là ám đạo, đừng nói là nói chuyện bình thường, ngay cả gào cổ họng rống bên ngoài cũng không nghe được, nhưng nói vẫn là nhất định phải hạ giọng, nói tiếp mới có cảm giác.
Thanh Cầu khinh thường: “Chỉ là một tên ngu xuẩn mà thôi.”
Ôn Liễu Niên nhìn qua rất là thấp thỏm.
“Hắn nói cho ngươi, ta cùng với Triệu Việt có quan hệ?” Thanh Cầu hỏi.
Ôn Liễu Niên liều mạng gật đầu, ánh mắt cũng nóng bỏng lên.
Thanh Cầu cười nhạo.
“Đại Minh Vương vì sao lại lẻn vào trong cung?” Ôn Liễu Niên dĩ nhiên cùng hắn quen thuộc lên.
“Làm việc.” Thanh Cầu thản nhiên nói.
“Vậy làm xong chưa?” Ôn Liễu Niên một chút không ngại thái độ lạnh lùng của hắn.
Thanh Cầu nói: “Chưa.”
“Làm chuyện gì vậy?” Ôn Liễu Niên tiếp tục hỏi.
Thanh Cầu bất mãn nhíu mày: “Vấn đề của ngươi thật nhiều.”
“Chuyện không biết, tất nhiên là phải hỏi rõ ràng.” Ôn Liễu Niên trả lời rất đương nhiên, “Huống hồ nếu là Đại Minh Vương cần, nói không chừng ta còn có thể giúp đỡ.”
“Ôn đại nhân ngược lại là rất nhiệt tình.” Thanh Cầu quét mắt nhìn hắn một cái.
“Vậy cũng phải xem đối phương là ai.” Ôn Liễu Niên cười đến có chút thuần lương, “Đã là người một nhà, tất nhiên phải càng để bụng hơn một chút.
“Tiểu hồng giáp lang từ trong tay áo hắn bò ra, khờ ngốc ngốc dọc theo góc tường bò ra bên ngoài.
Ngoài Hoàng cung, Vưu Đại Dư vừa mới ngủ, ngoài phòng liền có một đám người hung thần ác sát vọt vào, cầm gông gỗ xích sắt đem hắn trói lại.
“Hướng thống lĩnh?” Sau khi thấy rõ người đến là ai, Vưu Đại Dư sắc mặt trắng bệch, “Không biết vì sao phải…”
“Phụng chỉ tiến đến mời đại nhân tiến cung.” Hướng Liệt móc ra lệnh bài, “Đắc tội.”
Vưu Đại Dư còn muốn nói xạo, Ngự Lâm quân cũng đã ném đệm chăn xốc ván giường lên, lộ ra một lối vào tối như mực.
Tự biết bí mật bị phát hiện, hai chân Vưu Đại Dư bắt đầu run rẩy.
Một lát sau, mấy tên binh sĩ cũng lôi người ở phía dưới lên.
“Còn có khách nhân ở sơn động ngoài thành, tại hạ nhất định cũng sẽ thỉnh tới.” Hướng Liệt nói, “Hoàng Thượng bây giờ đang rất giận dữ, Vưu đại nhân vẫn là tự cầu phúc đi.”
Vưu Đại Dư đầu gối như nhũn ra bị kéo ra phòng ngủ, cơ hồ muốn ngất đi.
Dựa theo Sở Uyên tính toán, kỳ thật là nghĩ muốn đợi thêm vài ngày, có thể quay tơ bóc kén tìm được càng nhiều người có liên quan, nhưng bây giờ chuyện xảy ra đột ngột, cũng đành phải đem người tróc nã quy án trước — Chung quy nếu nói ai có khả năng bắt cóc Ôn Liễu Niên nhất, có khả năng tất nhiên ra vào Hoàng cung, Vưu Đại Dư xem như đầu mối duy nhất.
“Hoàng Thượng tha mạng.” Vưu Đại Dư đẩu phàm run rẩy.
“Trẫm chỉ hỏi ngươi một vấn đề, trả lời đúng liền tha tội chết cho ngươi, nếu là đáp sai, thì chờ nhận đại hình thiên đao đi.” Sở Uyên đáy mắt khó được ngoan trắc, ngữ điệu âm trầm, ngay cả Diệp Cẩn đứng ở một bên sau lưng cũng có chút lạnh.
“Dạ dạ dạ, tội thần tất nhiên tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn(*).” Vưu Đại Dư dập đầu như giã tỏi — Lúc trước tưởng rằng chỉ có một con đường chết, hiện tại cư nhiên còn có đường sống, cơ hồ nước mắt giàn giụa.
(*)Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: không biết thì sẽ không nói, nếu biết thì sẽ nói hết toàn bộ.
“Ôn ái khanh ở đâu?” Sở Uyên gằn từng câu từng chữ hỏi.
“Ôn đại nhân?” Vưu Đại Dư nghe khó hiểu, rồi sau đó mới phản ứng kịp, khiếp sợ nói: “Không thấy Ôn đại nhân ?!”
Diệp Cẩn ở bên cạnh nhíu mày — Nhìn biểu tình này, tựa hồ là thật sự không biết a.