Đọc truyện Thổ Phỉ Công Lược – Chương 127: Phải làm thế nào mới khiến ảnh vệ không đi theo??
“Lúc trước tuy nói gặp mặt được vài lần, nhưng vẫn chưa hỏi qua tôn tính đại danh.” Ôn Liễu Niên tự mình rót trà cho hắn, thái độ rất là cung kính.
Thế nhưng hắn càng cung kính, trong lòng Vô Ảnh càng là chiêng trống vang trời, roi pháo trỗi lên — Tiên sinh cứu ta !
“Tại hạ Ôn Liễu Niên.” Ôn đại nhân khiêm tốn hữu lễ.
Vô Ảnh cắn một ngụm lớn điểm tâm, tỏ vẻ miệng mình bề bộn nhiều việc, không thể nói chuyện.
Ôn Liễu Niên nói: “Đây là liễu diệp tô.”
“Ừm ừm.” Vô Ảnh phồng miệng gật đầu.
“Nhân hấp bên trong làm ăn rất ngon, nếu bỏ thêm bơ, đậu đỏ sẽ béo hơn, nếu là bảo tồn đúng cách, để mười ngày nửa tháng cũng sẽ không hư.” Ôn Liễu Niên nói thao thao bất tuyệt, “Cảng cá chỗ Đông Hải có một quán điểm tâm Gia Từng kí, làm liễu diệp tô ngon nhất toàn quốc, nếu là thích ăn, lúc lên thuyền có thể mua một ít mang theo.”
“Được được được.” Vô Ảnh tiếp tục gật đầu.
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm nhìn hắn.
Vô Ảnh vẻ mặt cứng nhắc, sau đó gian nan đem thứ trong miệng nuốt xuống: “Chúng ta không có lên thuyền.”
Ôn Liễu Niên nói: “A.”
Vô Ảnh nghĩ muốn đem hướng câu chuyện lái qua dĩa điểm tâm — Hắn lúc trước vốn dĩ là tính toán ngậm miệng giả chết, thế nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ mặc dù là ngậm miệng cũng không thể ổn thỏa, vẫn là lấy cớ sớm rời đi thì tốt hơn !
“Thật sự muốn đi sao?” Ôn Liễu Niên tiếc hận nói, “Còn có sơn tra lê ti chưa mang lên.”
Vô Ảnh quyết đoán lắc đầu cự tuyệt, ăn liễu diệp tô thì có thể lừa lên thuyền, nếu là tiếp tục ăn sơn tra lê ti, không chừng còn có thể dụ nói ra cái gì nữa — Sao thiếu gia lại tìm một người như thế, quả thực gian trá !
Ôn Liễu Niên nhìn bóng dáng hắn vội vàng xuống lầu, đáy mắt có chút tiếc nuối.
Thật sự đi a.
Triệu Việt nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên.
“Sao?” Ôn Liễu Niên vẻ mặt khó hiểu.
Thực khách còn lại xa xa nhìn, lập tức kích động nghĩ, nhìn tư thế này chẳng lẽ là muốn hôn nhau?
Chúng ta căn bản là không muốn nhìn.
Thời gian nhất định phải lâu một chút.
Ôn Liễu Niên cười hì hì: “Có cần ta nhắm mắt lại không?”
“Không cần nháo.” Triệu Việt nói, “Có phải ngươi cảm thấy được gì rồi không?”
“Ngươi nói xem?” Ôn Liễu Niên hỏi lại.
“Ta…” Triệu Việt do dự.
“Ta có thể nghĩ được, ngươi tất nhiên cũng có thể nghĩ được.” Ôn Liễu Niên vỗ vỗ mặt hắn, “Chỉ là không có chứng cớ mà thôi.”
Triệu Việt nắm tay hắn: “Ừm.” Hơn bốn mươi tuổi, toàn tâm toàn ý dạy công phu cho mình lại là cao thủ ẩn sĩ, cũng thật sự chỉ còn lại một người.”Hiện tại Vương Thành nhìn qua tuy nói náo nhiệt phồn hoa, ngầm lại là người nhát đánh người bạo, xung quanh đều là ảnh vệ hoàng cung tìm kiếm manh mối.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu hắn thật sự là Đại Minh Vương, hẳn là biết rõ Vương Thành đối với hắn bây giờ mà nói, là một nơi rất nguy hiểm, huống chi ta còn là mệnh quan triều đình.”
“Nhưng dù vậy, vẫn như trước mạo hiểm xuất hiện dạy công phu cho ta.” Triệu Việt nói, “Còn giúp ta tìm biện pháp chữa thương.”
Ôn Liễu Niên gật đầu: “Nếu là như thế, chi bằng hai bên thẳng thắn nhận nhau. Hiện tại đối với chúng ta mà nói nguy hiểm nhất là người của Thanh Cầu, mau chóng diệt trừ mới là chuyện quan trọng nhất, mà nói đến chuyện này, Đại Minh Vương tất nhiên biết càng nhiều nội tình.”
“Muốn chủ động đi tìm hỏi thử không?” Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên gật đầu, lại khó xử nói: “Thế nhưng có người vẫn theo ta.”
Triệu Việt nói: “Ta đi một mình là được.”
“Không được.” Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Chuyện này không phải chuyện đùa, không thể để ngươi đi một mình được.”
“Vậy phải làm thế nào?” Triệu Việt nói, “Người của Hoàng Thượng, nói vậy cũng sẽ không dễ dàng tránh đi chỗ khác.”
Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm nghĩ: “Cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên bình tĩnh nói: “Đi tìm Diệp cốc chủ trước, sau đó lại nói cho ngươi.”
Triệu Việt trong lòng nghi hoặc, nói bây giờ cùng đợi lát nữa nói, sẽ có khác biệt rất lớn sao?
Một đầu khác, Vô Ảnh một đường chạy về nhà, suýt chút nữa va vào Vân Đoạn Hồn.
“Gấp gáp cái gì.” Vân Đoạn Hồn lắc đầu, “Đứng vững !”
“Tiên sinh.” Vô Ảnh nói, “Ta vừa mới ở trà lâu gặp thiếu gia, còn có vị Ôn đại nhân kia.”
“Sau đó thì sao?” Vân Đoạn Hồn khẽ nhíu mày.
Sau đó… Vô Ảnh khịt khịt mũi, đem chuyện vừa rồi nói đại khái một lần.
Vô Phong ở bên cạnh nghe được cảm thấy đau đầu, một câu cũng chưa nói còn có thể bại lộ manh mối, nhất định là ăn nhiều bánh mỡ heo.
Vân Đoạn Hồn nói: “Lần tới chú ý nhiều hơn là được.”
“Vậy lúc này thì sao?” Vô Ảnh chột dạ hỏi.
“Vốn dĩ tính toán muốn hợp tác với đối phương, cũng không sao.” Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai hắn, “Không cần quá lo lắng.”
“Thật sao?” Vô Ảnh nháy mắt như trút được gánh nặng, vừa rồi còn tưởng gây ra họa lớn.
Đã nói vị Ôn đại nhân kia quả thật dọa người.
Trong hiệu buôn Nhật nguyệt sơn trang, Diệp Cẩn cực kì không nỡ, đem hai con Hồng giáp lang trả lại cho Ôn Liễu Niên.
Vẫn là rất muốn a.
Thẩm Thiên Phong an ủi vỗ vỗ bả vai hắn.
“Đa tạ cốc chủ.” Ôn Liễu Niên nói, “Vậy chúng ta cáo từ trước.””Không bằng ở lại cùng ăn cơm đi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Đúng lúc đầu bếp làm chim trĩ nướng.”
“Vẫn là bỏ đi.” Ôn Liễu Niên nói, “Trong nhà còn có chút chuyện.”
“Khí sắc Đại đương gia hôm nay tựa hồ không được tốt lắm.” Diệp Cẩn nói, “Gần đây quá mệt mỏi?”
“Không tính mệt.” Triệu Việt nói, “Đa tạ cốc chủ.”
Diệp Cẩn nắm cổ tay hắn qua thử mạch, lắc đầu nói: “Thân thể dù tốt đến mấy cũng sẽ chịu không nổi, hơn nữa chân khí vận hành cũng không thông thuận lắm.”
“Vậy phải làm thế nào?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Tịnh dưỡng nhiều hơn là được, cũng không phải chuyện lớn.” Diệp Cẩn nói, “Lúc trước nghe Thiếu Vũ nói, lúc nhỏ đại đương gia bị phong ba chỗ đại huyệt?”
Triệu Việt gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chúng ta lúc trước vốn là muốn đến xin cốc chủ giúp đỡ.” Ôn Liễu Niên nói, “Chỉ là Tần cung chủ nói này không phải là bệnh, trừ phi tự mình nâng cao tu vi, bằng không uống thuốc cũng vô dụng.”
“Chính xác là như thế, bất quá sắc chút thuốc điều dưỡng vẫn là có thể.” Diệp Cẩn nói, “Sau khi ta viết xong phương thuốc, sẽ sai người đưa đến quý phủ.”
“Đa tạ cốc chủ.” Ôn Liễu Niên rất là cảm kích.
Diệp Cẩn nhân cơ hội nói: “Vậy có thể cho ta mượn Hồng giáp lang thêm vài ngày không?”
Ôn Liễu Niên: “…”
Thẩm Thiên Phong: “…”
Hồng giáp lang từ trong hộp gỗ ló đầu ra, lại trở lại.
Tiểu Hồng giáp lang ngốc hô hô gặm xong một con trùng, cũng bò ra theo, ăn no !
Diệp Cẩn cất đi liền quay trở về phòng.
Ôn Liễu Niên đáy mắt tràn ngập không nỡ.
Thẩm Thiên Phong cũng có chút đau đầu, đành phải một lần nữa cam đoan nhất định trả lại đúng hẹn.
Đơn giản chỉ là hai con hồng trùng sáng long lanh, sao lại khắc vào trong lòng như thế.
Tuy nói vẫn chưa lấy lại Hồng giáp lang, nhưng lấy được phương thuốc dưỡng thân thể, cũng không tính quá xấu.
Sau khi trở lại Ôn phủ, Ôn Liễu Niên một bên sai hạ nhân đi sắc thuốc, một bên đổi y phục, tính toán vào trong cung giúp Hoàng Thượng xem tấu chương.
“Trước chờ một chút.” Triệu Việt giữ chặt hắn.
“Làm sao vậy?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Còn chưa có nói rốt cuộc nghĩ ra biện pháp gì, có thể khiến thị vệ trong hoàng cung không đi theo ngươi nữa.” Triệu Việt nói.
“Chuyện này à.” Ôn Liễu Niên gãi gãi cằm, “Trễ chút nữa trở về nói cho ngươi nghe.”
“Thần bí như thế?” Triệu Việt khẽ nhíu mày.
“Đúng vậy đúng vậy.” Ôn Liễu Niên bình tĩnh gật đầu, sau đó vòng qua hắn một đường chạy ra tiểu viện.
Triệu Việt bất đắc dĩ lắc đầu, chính mình quả nhiên không có biện pháp với hắn.Trong trấn Phan Gia ngoài Vương Thành, Mộc Thanh Sơn đang xoa bóp bả vai cho Thượng Vân Trạch, đột nhiên liền có nha dịch vội vã chạy vào.
“Có chuyện gì vậy?” Thượng Vân Trạch hỏi.
“Dương Đại Phú đầu kia, đầu kia có phát hiện mới.” Nha dịch thở hồng hộc, “Đại nhân phái ta nhanh chóng đến mời nhị vị qua đó.”
“Có phát hiện mới gì?” Thượng Vân Trạch đứng lên hỏi.
“Thi thể nữ nhân kia, tựa hồ không phải là Phan Trân mất tích.” Nha dịch nói ra lời kinh người.
“Không phải?” Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn liếc mắt nhìn nhau, một đường thep đến phủ nha xem đến tột cùng.
“Lúc trước ta cũng không nhìn kỹ, thấy xiêm y giống nhau liền nhận.” Trong đại sảnh, Dương Đại Phú vẻ mặt đầy kích động, cơ hồ muốn nói năng lộn xộn, “Buổi sáng hôm nay mới phát hiện, nàng không phải là A Tú nhà ta a. A Tú quanh năm theo ta nhóm lửa nhồi bột, trên tay đều là vết hằn, cùng tay khối thi thể kia hoàn toàn khác nhau, nốt chu sa trên tay trái, cũng không giống.” Chính mình lúc trước cư nhiên không chịu kiểm tra rõ ràng, thương tâm suốt hai ngày, quả thực hồ đồ.
“Có chắc không?” Thượng Vân Trạch hỏi.
“Tất nhiên.” Dương Đại Phú liên tục gật đầu, vui mừng nói, “Đã nói A Tú nhất định sẽ không chết, nhất định còn sống a.”
“Vậy khối thi thể này là ai?” Mộc Thanh Sơn khẽ nhíu mày.
“Ngoại trừ Phan Trân, gần đây trong thành cũng chưa từng nghe qua có phụ nhân nhà ai mất tích a.” Huyện lệnh cũng khó xử.
“Cũng không nhất định phải là nữ tử trấn Phan Gia này.” Thượng Vân Trạch nói, “Đối phương đã hoán đổi thi thể mặc y phục của Phan Trân vào, tất nhiên là muốn lừa gạt, bất quá đối với chúng ta mà nói cũng là chuyện tốt, ít nhất nói rõ tính mạng Phan Trân hiện tại sẽ không có nguy hiểm.”
“Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ a.” Dương Đại Phú không nhịn được nói lẩm bẩm.
“Sai người trở về nói cho đại nhân một tiếng đi.” Mộc Thanh Sơn nói.
Thượng Vân Trạch gật đầu, lập tức viết một phong thư, để cho thủ hạ đưa đến Vương Thành.
Màn đêm buông xuống, trên đỉnh nhuyễn kiệu lảo đảo, đưa Ôn Liễu Niên rời khỏi cung.
Triệu Việt vẫn như trước chờ ở cửa.
Hai tên ảnh vệ vẫn như trước âm thầm bảo hộ Ôn Liễu Niên.
“Có uống rượu không vậy?” Triệu Việt hỏi.
“Không có.” Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi Thất Tuyệt Vương, ta không đi, vẫn ở Ngự Thư phòng xem tấu chương các nơi đăng báo.”
“Ăn cơm chưa?” Triệu Việt khẽ nhíu mày.
“Ăn hai cái bánh gạo nếp.” Ôn Liễu Niên nói, “Ngồi không nhúc nhích, cũng không đói bụng.”
“Vậy muốn về nhà không?” Triệu Việt chỉnh lại y phục cho hắn, “Hay là muốn đến chợ đêm ăn chút gì đó.”
“Không ăn, cũng không trở về nhà.” Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm.”Vì sao.” Triệu Việt khó hiểu.
“Đi, chúng ta ra ngoài thành.” Ôn Liễu Niên giữ chặt tay hắn.
Triệu Việt càng khó hiểu hơn.
Trên bầu trời ánh trăng rất sáng, chiếu xuống rừng cây ở ngoại ô cũng cực kỳ u tĩnh.
“Rốt cuộc là muốn làm gì?” Triệu Việt cùng hắn một đường đứng dưới một thân cây.
“Không phải ban ngày hỏi ta, phải làm thế nào mới có thể khiến người trong cung không đi theo sao?” Ôn Liễu Niên thấp giọng nói.
“Ừm.” Triệu Việt gật đầu, “Hiện tại nguyện ý nói rồi à?”
Ôn Liễu Niên đứng dưới ánh trăng nhìn hắn.
Triệu Việt: “… Sao?”
Sau đó môi bị hôn trụ, mềm mại ẩm ướt.
Ảnh vệ tựa trên cây, thức thời ngẩng đầu nhìn trời.
Ôn Liễu Niên ôm chặt cổ hắn, hô hấp nóng bỏng.
Triệu Việt đem người ấn vào lòng, bàn tay ở trên lưng tùy ý du tẩu, cúi đầu mở miệng hỏi: “Ở trong này?”
“Nếu không thể, thì giả bộ làm đi.” Ôn Liễu Niên cắn vành tai hắn, “Dọa người chạy là được rồi.”
Còn chưa dứt lời, cánh môi liền bị ngăn chặn, ngay cả đầu lưỡi cũng bị mút đến tê dại.
Y phục từ đầu vai bị rớt xuống, ảnh vệ hít một ngụm khí lạnh, còn tưởng rằng chỉ là muốn hôn một cái, hiện tại xem ra… Cư nhiên còn có chuyện phía sau?!
“Ưmmm…” Ôn Liễu Niên rên rỉ dồn dập.
Ảnh vệ bận rộn không ngừng chạy về phía xa xa, giống như con thỏ bị lửa đốt mông.
Lúc trước, khi bảo hộ các vị đại nhân khác, thật thật thật sự chưa gặp qua loại chiến trận này a !
“Đi rồi.” Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn nói.
“Cho nên thì sao, có nghe được không?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt một tay vòng qua khuỷu chân của hắn, một tay còn lại chế trụ mông hắn, một lần nữa sâu xa hôn xuống.
“Không muốn cấm dục sao?” Tại khe hở nụ hôn kịch liệt, Ôn Liễu Niên rất vất vả mới nói ra được một câu.
“Ta có chừng mực.” Triệu Việt tùy tiện đốt lửa trên người hắn.
“Nếu như thật sự bị tẩu hỏa nhập ma thì phải làm sao?” Ôn Liễu Niên rất là cố chấp.
Triệu Việt đem hắn ngăn ở trên cây, hô hấp nặng nề nói: “Vậy thì cùng nhau vạn kiếp bất phục.”
Chim chóc trên cây bị lay tỉnh, rất bất mãn vỗ cánh bay đi.
Lại xa một chút, hai tên ảnh vệ vẻ mặt tràn ngập khổ bức, bốn phía tìm chỗ mới, vừa phải canh sao cho không nghe được tiếng Ôn đại nhân, còn phải canh sao cho có thể xuất hiện trước khi xảy ra nguy hiểm.
Đổi một thân cây, có thể nghe được.
Lại đổi một thân cây, vẫn còn có thể nghe được.
Thẳng đến đổi cây thứ năm, hết thảy vẫn như trước.
Phải biết người luyện võ, lỗ tai rất thính a.
“Tha cho ta…” Ôn Liễu Niên thanh âm nhiễm lên ý khóc.
Ảnh vệ che lỗ tai ngồi xổm trên cây, nghĩ muốn nhảy vào trong nước.
Đây là muốn đòi mạng người ta sao.
Nửa canh giờ sau, Triệu Việt ôm Ôn Liễu Niên mềm nhũn rời khỏi rừng cây, xoay người lên ngựa một đường trở về trong phủ.
Hai tên ảnh vệ cơ hồ toàn thân đều bị mồ hôi thấm ướt — Lúc trước cũng bảo hộ qua không ít đại nhân, tuy nói Trương các lão thích nửa đêm ra ngoài thành ngắm trăng, Di thái thái Vương đại nhân thật sự hơi nhiều, Lưu đại nhân chuyên thích đến nơi đông người nhảy vô giúp vui, những người này đều cực kì khiến người ta đau đầu, nhưng nếu mà so sánh với Ôn đại nhân, quả thật là có thể nói là gặp SƯ PHỤ.
Còn chưa bao giờ khẩn trương qua như thế.
Sau khi tắm rửa xong, Ôn Liễu Niên nằm ở trong ổ chăn, ánh mắt vừa mềm lại vừa ỷ lại.
“Mệt rồi phải không?” Triệu Việt cúi đầu hôn lên trán hắn, “Mau ngủ đi.”
Ôn Liễu Niên nói: “Đi nói cho sư phụ một tiếng, sau đó thì trở về, đêm nay không luyện công.”
“Ta không sao.” Triệu Việt nói.
“Sẽ mệt.” Ôn Liễu Niên nắm ngón tay hắn, “Diệp cốc chủ đã nói, ngươi phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Đêm nay là ngoại lệ, lúc trước cũng không mệt.” Triệu Việt nói, “Mau ngủ đi.”
Ôn Liễu Niên ngáp một cái, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
Ngẫu nhiên ở bên ngoài, cảm giác hình như … cũng không tệ lắm.
Triệu Việt xoa nắn cánh môi hắn, cầm Tế Nguyệt đao rời khỏi phòng ngủ.
Ảnh vệ đáy mắt tràn ngập sùng bái, nhìn theo hắn một đường ra cửa.
Vừa rồi ép buộc hơn nửa buổi như vậy, cư nhiên còn muốn ra ngoài luyện công.
Đây là thần sao?