Thỏ Ngốc Đừng Khóc

Chương 4: Hạnh phúc


Đọc truyện Thỏ Ngốc Đừng Khóc – Chương 4: Hạnh phúc

– Luv? Là gì vậy?_ Nhỏ hỏi, ngơ ngác mặt vẫn chưa hỉu gì- Luv là 1 dạng sức mạnh hiếm có trong SAO. Luv chưa làm 5 loại chính: Luv dạng chiến đấu, Luv dạng phòng thủ, Luv dạng chữa trị, Luv dạng tri thức và Luv dạng ma pháp. Hầu như các game thủ xuất sắc thường có hơn 1 loại Luv. Nhưng cũng có nhiều người mạnh do chính sức của mình mà ko cần Luv. Điều khiển Luv rất khó, cần có thao tác và tốc độ chuẩn xác. Chỉ là ko ngờ….._ Kazuo nghi hoặc nhìn về phía nhỏ_ Luv lại chọn 1 người như thế này làm chủ nhân của mình

– Chủ nhân? Ai cơ?_ Haizz nhỏ chậm hiểu như thiểu năng ko bằng

– Kia kìa_ Cậu ta chỉ vào túi đựng phía tay trái của nhỏ_ Luv là 1 dạng linh thú đặc biệt có khả năng công và thủ cao nhưng nó chỉ chọn những người xứng đáng làm chủ nhân của mình và cho họ mượn sức mạnh. Nó có lẽ sắp xuất hiện rồi đấy

Kazuo vừa dứt lời, chiếc túi bên trái của nhỏ khẽ sáng lên, xuất hiện một vòng tròn phép thuật và thứ ánh sáng chói lóa cả khu rừng. Nhỏ nhắm mắt lại theo bản năng, gió xung quanh càng lúc càng mạnh

Gió bình thường trở lại, ánh sáng cũng bớt chói lóa hơn. Nhỏ mở mắt. Đập vào mắt nhỏ lúc ấy là 1 đôi cánh trắng muốt giữa vòng tròn phép thuật. Đôi cánh ấy từ từ mở ra để lộ 1 sinh vật màu trắng muốt đang yên bình ngủ

Sinh vật khẽ cựa mình thức dậy, khẽ dụi mắt nhìn mọi thứ xung quanh vs vẻ lạ lẫm. Vòng tròn biến mất, đôi cánh trắng đưa sinh vật đó vào tay của nhỏ

– Nhìn này, Kazuo là thỏ trắng_ Nhỏ vui mừng reo lên nhìn 1 con thỏ lông trắng muốt đang ở trên tay mình

– Đúng là chủ nào vật ấy_ Cậu ta nói thầm

Con thỏ trắng cũng giống như con thỏ đời thường chỉ khác là mắt nó có màu đỏ. Thỏ con có vẻ sợ hãi, người run lên trông rất tội nghiệp

– Đây có phải là linh thú ko thế? Nhìn ko giống tí nào cả_ Cậu ta vẫn nghi hoặc nhìn về sinh vật bé nhỏ đang run lên trong tay nhỏ

– Cậu biết gì mà nói, thật quá đáng_ Nhỏ tức giận phản kháng 2 tay nâng niu con thỏ bé nhỏ tội nghiệp, ko ngừng vuốt ve trấn an nó_ Thỏ trắng, đừng sợ, ko sao đâu. Ở đây có chị rồi


– Vì ở đây có chị nên ms phải lo lắng đấy_ Kazuo cười thầm

– Nè, Kazuo hay là chúng ta đặt tên nó đi. Xem nào là gì được ta….._ Nhỏ trầm tư suy nghĩ như thể đang đắn đo 1 việc rất hệ trọng_ A, Yuki, Yuki thì sao. Yuki là tuyết rất giống vs con thỏ này

Rồi ko đợi người bên cạnh lên tiếng, nhỏ bế thỏ lên cao, vui mừng nói:

– Từ nay em là Yuki nhé. Đáng yêu quá đi

– Này bộ óc cậu đem trưng bày ak?

– Sao, lí luận gì? Thật là…..

– Tên cậu là gì?_ Kazuo kiên nhẫn hỏi

– Ayako Yukina_ Nhỏ đáp

– Thế này nhé, sau này 2 chúng ta đi vs nhau….

– Là 3

– Được rồi, tuỳ cậu. Thế khi tôi gọi Yuki cậu có biết tôi gọi cậu hay con thỏ kia ko?

– Uk ha_ Nhỏ phân vân_ Vậy gọi tôi là Yukina

– Dài quá trường hợp khẩn cấp tôi gọi được tên cậu chắc Game over rồi_ Kazuo phản bác

– Nhưng mà…._ Nhỏ tiếc nuối nhìn sinh vật trong tay mình có vẻ đã bình tĩnh hơn, đang dựa vào tay nhỏ nghủ ngon lành_ Tên rất hay mà…

– Yume, tôi sẽ gọi cậu là Yume. Nó có nghĩa là giấc mơ, cậu đẹp như 1 giấc mơ vậy_ Kazuo khẽ nói, đôi mắt hướng về phía trước, tựa như đang liên tưởng đến gì đó rất xa xôi

“ Đẹp…như… giấc mơ” 1 làn gió nhẹ khẽ thổi qua, 2 người nhìn nhau,mặt đs mặt. Một kí ức từ quá khứ vụt qua trong tâm trí của nhỏ. Yume, hình như cũng có người từng gọi nhỏ như vậy, nhưng mà nhỏ ko thể nhớ ra

Hai má của nhỏ khẽ đỏ ứng lên, 2 tay lóng ngóng vuốt ve trên lông của con thỏ. Kazuo nhận ra tình hình trước mắt, khẽ ho nhẹ trấn tĩnh lại rồi nói:

– Còn định đứng đó đến bao h? Cậu ko định hoàn thành nhiệm vụ ak?

– Yume…..cũng….cũng được- Nhỏ ấp úng nói


2 người cộng với 1 con thỏ tiến sâu vào rừng

– Bộ đi đến bao h ms đến nơi vậy, tôi mỏi chết rồi nè,ko đi nũa- Nhỏ phụng phịu đi lùi về phía sau giậm chân tỏ ý ko hài lòng

– Cậu mà cứ như vậy chắc tối chưa đến mất

– Nhưng tôi mỏi quá rồi ko đi được nữa đâu- Nhỏ kiên quyết

Kazuo dừng lại, quay đầu đi về phía nhỏ, dáng vẻ điềm tĩnh đến lạ thường

– Tôi ko đi nữa, đừng có bảo tôi này nọ, tui là con gái chân yếu tay mềm chứ có phải đàn ông con trai như cậu đâu- Nhỏ khoanh tay trước ngực nhìn người con trai trước mắt đang từ từ bước đến

– Tôi cõng- Kazuo khẽ cúi xuống trước mặt nhỏ đưa 2 tay ra phía sau

– Thôi ko cần tôi tự đi

– Lên đây mệnh lệnh

– Tui nặng lắm đó- Nhỏ cố nài nỉ

– Lên đây

Nhỏ đành miễn cưỡng trèo lên lưng của cậu con trai. Cậu ta cũng đâu đến nỗi tệ, cũng nam nhi đấy chứ.

Hoàng hôn phủ sắc hồng lên hai người, bóng lưng của cậu trải dài trên mặt đất tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.


Cô ấy đang trên lưng cậu, bỗng dưng cậu mỉm cười . Con thỏ ngốc này vẫn như trước, có lẽ cậu là người duy nhất thay đổi

Chỉ là cậu ko đủ dũng khí để có thể đối mặt vs cô ấy

Chỉ là cậu thật đáng trách trách vì đã bỏ rơi cô

Chỉ là cậu đã ko nhận ra mình đã yêu cô nhóc này sâu đạm đến thế

Chỉ là cậu ích kỉ muốn cô là của riêng mình. Cậu muốn mãi mãi giữ cô trong vòng tay của mình, để là người đem đến cho cô hạnh phúc

Vì vốn dĩ bản chất tình yêu chính là sự ích kỉ và chính cậu cũng từng nghĩ như vậy

Đợi sau khi hoá giải hiểu lầm khi xưa mọi thứ sẽ quay lại như 10 năm trước ngây thơ và hồn nhiên biết mấy

Cô là giấc mơ ngọt ngào, 1 con thỏ trắng đáng yêu nhưng lại mít ướt. Cậu muốn mạnh mẽ hơn để là chỗ dựa cho cô muốn là người bảo vệ cô, muốn rằng người duy nhất khiến cô khóc chỉ có một mình mình

Còn ai có thể xứng đáng hơn cậu nữa chứ? Cô thỏ ngốc này từ khi sinh ra đã thuộc về cậu rồi. Một giấc mơ đẹp đẽ xoá tan cơn ác mộng bấy lâu nay dày vò cậu

Chỉ có cô ấy, phải, chỉ mình cô ấy mà thôi…..

Kazuo mỉm cười, nụ cười hạnh phúc trong buổi chiều đông viên mãn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.