Thỏ Ngốc Đừng Khóc

Chương 23: Ngỏ lời yêu


Đọc truyện Thỏ Ngốc Đừng Khóc – Chương 23: Ngỏ lời yêu

– Michio??? Nhỏ quay lại ngạc nhiên nhìn trân trân vào người đang đứng trước mắt mình. Trong lòng chợt dâng lên 1 cảm giác rất khó tả, ngạc nhiên có, vui mừng có và 1 chút xúc động

– Cái vẻ mặt đó là sao vậy?_ Cậu búng nhẹ vào trán nhỏ_ Vs lại đây ko phải là game, đừng gọi mình là Michio

– Hí hí, cậu về ko báo mình 1 tiếng_ Nhỏ cười toe toét_ Mà cậu về….

– E hèm….

Thảo Mai đứng bên cạnh chợt thấy bản thân mình thừa thãi. Ra ám hiệu vs nhỏ, cầu cứu

Hiểu đc nhất cử nhất động của bạn thân, nhỏ kéo tay con bé, tươi cười giới thiệu:

– Ak, đây là Sơn, bạn thân của tui._ Nhỏ quay sang chỗ Sơn chỉ vào Mai_ Còn đây là Mai, cx là bạn thân của tui. Hai người làm quen đi

– Ukm, mình là Hoàng Thái Sơn, rất vui được gặp cậu_ Sơn chìa tay ra tỏ vẻ lịch thiệp

– Mình cx vậy. Mong cậu giúp đỡ_ Thảo Mai đưa tay ra bắt lại, cười rạng rỡ

…..

– Ai vậy nhỉ?

– Hình như là học sinh mới

– Đẹp trai quá đi

…..

Bắt đầu xung quanh nhỏ có những tiếng xì xào bán tán. Hình như cảnh này quen quen thì phải. Nhỏ đang gãi đầu, bứt tóc xem giải quyết ra sao thì Sơn đã nhanh tay giải vây cho nhỏ, nhẹ nhàng nói:

– Mình có việc đến phòng của hiệu trưởng, hai người đi sau nhé

– Ok, bye_ Nhỏ vẫy tay

Còn nhỏ và con bạn thân tất nhiên vẫn phải đi tiếp vào lớp. Suốt quãng đường đi, nhỏ cảm thấy rất vui mừng, cuối cùng thì cậu ấy cũng về. Mòn mỏi đợi chờ bao lâu nay, giờ đã được đền đáp. Nhất định chiều nay phải bắt cậu ta khao. Ăn gì nhỉ? Kem? Ko rẻ quá. Phải chọn món nào sang trọng hơn


Nhỏ vừa đi vừa suy nghĩ chợt cảm thấy vô cùng khó hiểu. Tự dưng sao sau lưng mình có một nguồn sát khí thế này, lại còn 1 sự im lặng đến đáng sợ nữa chứ

Nhỏ dừng chân, quay đầu lại, hiên ngang nói:

– Có gì cần hỏi, xin cứ tự nhiên

Hình như chỉ chờ có thế, Thảo Mai nhảy vào, tay giữ lấy cổ nhỏ, lắc ko thương tiếc:

– Ai? Khai mau. Quen bao giờ, quen ở đâu, quen khi nào? Tui chưa từng nghe bồ có bạn thân mà đẹp trai như thế cả. Khai, khai mau cho tui

Nhỏ ho sặc sụa, nói bị đứt quãng:

– Từ…từ từ…. Bỏ ra đã…..

Con bạn thân”hứ” một cái rồi buông tay, ra vẻ khinh bỉ:

– Một là khai, hai là ngày này năm sau là ngày giỗ của bồ

– Được rồi, được rồi_ Nhỏ thoả hiệp_ Thật ra hồi tui còn bé tí ấy tầm 4,5 tuổi. Tui là một cô bé rất hồn nhiên, ngây thơ và vô cùng trong sáng……

– VÀO TRỌNG TÂM

– Đây trọng tâm là thế này_ Nhỏ nói 1 lèo_ Cậu ấy nhà cạnh tôi, hay sang chơi với tôi nên bọn tui rất thân từ hồi còn bé xíu cơ. Thế rồi năm cậu ấy học lớp 7, gia đình chuyển sang Mĩ sống. Thế là tụi tui phải xa cách một thời gian. h gặp lại rồi nè

– Hmm_ Thảo Mai đưa tay lên cằm tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa_ Hay nói cách khác chính là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết

– Ê, ê. bệnh dại tái phát rồi hả? Thanh mai trúc mã gì cơ? Bộ khùng hả?

– Thui đi, đừng có giả bộ_ Thảo Mai nháy mắt với nhỏ_ Con đường tương lai sáng lạn ở phía trước vậy mà sẵn sàng bỏ tất cả quay về Việt Nam. Đây ko phải là yêu thì là gì?

– Yêu cái đầu bà ấy. Tui chỉ coi cậu ấy là bạn, bạn thân, bạn thân nghe chưa_ Nhỏ gào lên

– Xí…. Có phúc mà không biết hưởng


…………………………………………

– Các em, rất vui được gặp mặt. Tôi là Trần Đức Quang, giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng ta trong năm học này. Mong chúng ta có thể giúp đỡ nhau hoàn thiện hơn

Cả lớp vỗ tay nhiệt liệt

– Ê, ê. Bồ có nhìn thấy có vô vàn ánh mắt sắc lạnh đang hướng đến chúng ta ko?_ Thảo Mai thì thầm vào tai nhỏ, ra vẻ rất hệ trọng

Nhỏ cười hệt như con ngốc, nhìn xung quanh. Sao đâu đâu cũng có ánh mắt hình viên đạn thế này vậy?

– Có chuyện gì sao?_ Sơn thấy nhỏ ko bình thường vội quay sang hỏi

– Ko có gì, ko có gì_ Nhỏ xua tay

– Vậy chúng ta bắt đầu vào bài học mới_ Tiếng thầy giáo trên bảng làm nhỏ, sực tỉnh

– Vâng ạ_ Cả lớp đồng thanh

………………………………………………

– Reng…….

– Nghỉ rồi, nghỉ rồi

Người ta thường nói rằng tiếng chuông hết giờ là liều thuốc cải tử hoàn sinh, khiến cho người đang ngơ ngác, ngác ngác trở lại bình thường. Qủa thật là đúng, rất đúng. Minh chứng hùng hồn nhất chính là con bạn thân sớm tối bên cạnh nhỏ. Mới mấy giây về trước còn đang hồn xiêu phách lạc trên chín tầng mây, vừa nghe tiếng chuông hồi sinh là đã quay trở về hiện thực ngay lập tức. Thật khâm phục, khâm phục

– Mày ơi ăn trưa đi ? Tao đói_ Thảo Mai xoa bụng rên

– Rồi rồi, đi

Thật sự lạ, rất lạ. Từ lúc nhỏ bước khỏi lớp đi đến nhà ăn mọi người đi qua đều quay lại ngắm nghía nhỏ. Chỉ trỏ, còn bàn tán nữa.


– Mày ơi_ Thảo Mai gọi_ Mày có thấy kì kì sao không?

– Hí hí_ Nhỏ bắt đầu cơn tự kỉ_ Quay lại ngắm dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của tao thì có gì sai?

– Có mà nghiêng nước nghiêng thùng thì có

Nhưng cũng phải công nhận nhỏ đẹp thiệt. Không phải vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy của các tiểu thư quyền quý mà lại là vẻ đẹp đằm thắm như ánh trăng rằm. Cộng thêm khuôn mặt tròn và đôi má phúng phính, nhiều người nói rằng nhỏ rất đáng yêu từ ngoại hình đến tính cách

Đến nhà ăn thì hai người chia ra vì vốn dĩ ko cùng chung khẩu vị. Sau khi gắp được đồ ăn ưa thích của mình, nhỏ vào ngồi một góc bàn trống bên cạnh cửa sổ rồi thong thả ăn ngon lành

Khi ăn gần hết suất cơm, đang định đứng dậy tìm con bạn thân thì Thảo Mai bất ngờ từ xa lao đến với vận tốc tên lửa, đến chỗ nhỏ thở ko ra hơi:

– C…ó….có….Tin….gấp…..

– từ từ, hít thở sâu vào rồi hã nói. Thật là….._ Nhỏ chép miệng

Thảo Mai hít thở sâu theo lời nhỏ nói rồi vào ngay chủ đề chính:

– Tui vừa ra chỗ kia ăn cơm, nghe bọn họ bàn tán rằng bồ là bạn gái của Sơn

– Hả???_ Nhỏ gào lên

– Thế nên tui tức tốc tìm bồ, mệt quá

Nhỏ đang thầm oán trách không biết cái tên khốn nạn nào tung tin đồn sai sự thật thế này. Đây mà biết chỉ có đường sang Tây Trúc mà thỉnh kinh. Chợt nhỏ nhớ ra Thái Sơn. Có lẽ giờ này cậu ấy đã nghe được tin đồn đó rồi. Không xong, phải tìm cậu ấy giải thích ngay, không thể để cậu ấy hiểu nhầm được

Nhỏ bật dậy, lao ngay ra cantin, để lại cho con bạn thân một câu:

– Trả dùm cái đĩa. Thanks

– Từ từ đã, bồ đi đâu vậy?

…………………………………………………………….

Nhỏ tìm cậu ta hộc cả hơi, tìm hết chỗ nọ đến chỗ kia đều ko có. Cái tên chết tiệt này đang ở đâu vậy? Có khi nào giận quá mà bỏ về rồi không?

Bình tĩnh, phải nghĩ xem cậu ta có thể ở đâu. Sơn ko thích sự ồn ào, thích những chỗ thoáng đãng và yên tĩnh. Xem nào, có thể là tầng thượng chăng?


…………

Nhỏ chắc chắn rằng sau vụ này nhỏ có thể giẩm được ít nhất là 2 cân. Đi lòng vòng sân trường, giờ còn phải leo 5 tâng câu thang nữa chứ. Cậu ấy mà ko có ở đây, nhỏ nhảy từ đây xuống dưới cho đành

Nhưng cậu ấy lại ở đây

Đúng như nhỏ nghĩ. Sơn đang ngồi trên thành của ban công, lưng dựa vào tường đọc sách. Đây hẳn là 1 trò chơi thử tài can đảm mới được cậu ta phát hiện ra

– Này_ Nhỏ gọi

Sơn nghe thấy có người gọi, vội quay ngẩng mặt lên. Khi nhìn thấy người trước mặt, khoé môi bỗng tạo thành 1 nụ cười tươi. Cậu nhảy từ ban công xuống, đi về phía nhỏ

– Sao cậu lại lên đây? Không ăn cơm sao?

– Mình có chuyện cần nói_ Nhỏ hít 1 hơi thật sâu, hùng hồn nói

– Chuyện gì vậy?_ Sơn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trang của nhỏ, mắt thoáng ý cười

– Thật ra là việc không biết ai tung tin đồn mình là bạn gái cậu. Nhưng đó không phải là mình

– Mình biết

– Thật sao?_ Mắt nhỏ lấp lánh

– Uk, vì người đó là mình mà

– Hả?

Sơn để 2 tay nắm chặt lấy vai nhỏ, kéo nhỏ lại gần cậu hơn, giọng nói có chút thay đổi, ánh mắt nhìn nhỏ rất chân thành:

– Mình không muốn ép cậu. Nhưng mình thích cậu, điều đó cậu biết mà. Mình về Việt Nam cũng vì việc này, mình muốn ở bên cậu, đem lại hạnh phúc cho cậu. Nhưng nếu cậu ko đồng ý cũng không sao. Chúng ta mãi là bạn nhé!

Nhỏ im lặng, trầm ngâm không nói gì

Sơn hình như cũng hiểu, cậu mỉm cười chua chát rồi buông tay, quay lưng lại chuẩn bị đi

Khi cậu chuẩn bị xoay người nhỏ bỗng ôm lấy cậu, giọng quả quyết:

– Mình thích cậu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.