Đọc truyện Thỏ Lười Chỉ Ăn Cỏ Quanh Hang – Chương 18: Đào góc tường
Trong một tháng quen Hạ Âm, hết thảy đều rất tốt. Chỉ là rất nhiều lần, tôi cùng Hạ Âm đi ra ngoài hẹn, Sở Sở đều sẽ đi cùng chúng tôi. Kỳ thực không phải Sở Sở chủ động yêu cầu theo chúng tôi, mà là Hạ Âm yêu cầu mang nó theo cùng.
Dù sao cũng là yêu cầu của bạn gái, hơn nữa cái bóng đèn này còn là em gái ruột của mình, tôi cũng rất vui vẻ gật đầu.
Thế là, lúc đi dạo phố, Sở Sở cùng Hạ Âm tay trong tay đi ở phía trước, tôi đi ở phía sau, giúp bọn họ cầm bao lớn bao nhỏ gì đó, nhanh nhẹn như một tuỳ tùng.
Lúc xem phim, cũng là nhóm ba người. Tôi ngồi bên trái Hạ Âm, Sở Sở ngồi bên phải Hạ Âm. Lúc thấy cảnh hôn, tôi đang muốn cùng Hạ Âm chia sẻ chút vui sướng, quay đầu phát hiện nàng tựa trên bả vai của Sở Sở ngủ thiếp đi, ngủ rất say.
Lúc ăn cơm, hai người bọn họ ngồi ở cùng bên, tôi ngồi đối diện, phụ trách gọi món ăn, châm lửa, nướng thịt, các nàng thtôi lại đút lẫn nhau, ăn mệt mỏi luôn, Hạ Âm tựa ở trên bả vai Sở Sở chơi điện thoại, có lúc cười híp mắt cùng Sở Sở chia sẻ một cái Weibo mà tôi xem không hiểu.
Không biết có phải là tôi quá mẫn cảm hay không, tôi cảm thấy Sở Sở cùng Hạ Âm mới là một đôi, mình là kỳ đà cản mũi.
Giải lao thứ sáu, tôi đến trường học tìm nàng. Nàng muốn đi thư viện, tôi cũng đi cùng nàng. Tôi phát hiện Hạ Âm cùng Sở Sở như thế, thích xem manga không có nữ chính.
Giống như bây giờ, Hạ Âm ôm một quyển tất cả đều là manga mỹ nam, đọc đến say sưa ngon lành, không thèm nhìn tôi một chút.
Tôi cũng tùy tiện tìm sách, tiến vào thư viện, bỗng nhiên ở khu sách tài chính thấy một người.
Không phải chính diện, thế nhưng tôi một chút liền nhận ra hắn.
Áo khoác trắng, quần tây làm lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, hắn đứng bên giá sách, ngón tay lướt trước một loạt hàng sách, đang chuyên tâm chọn sách. Hắn so với trước đây cao hơn, so với trước đây soái hơn, xung quanh có rất nhiều nữ sinh đỏ mặt nhìn lén hắn.
Hắn vẫn chói mắt như vậy, tôi dường như đã quên mục đích tới đây của mình, cùng những cô gái hoa si kia quan sát hắn.
Nhìn một lúc, hắn tựa hồ có cảm giác tựa như chậm rãi xoay đầu lại, thấy tôi.
Hắn nhìn chằm chằm tôi hai giây, để sách trong tay xuống, hướng về chổ tôi đi tới.
“Đã lâu không gặp” Hắn nói.
Tô Chiêm.
Đúng vậy a, đã lâu không gặp rồi.
Ba năm, chúng tôi mới gặp lại nhau.
Trong ba năm này, tôi mỗi ngày đều có vô số thứ muốn nói với cậu, nhưng thời khắc này khi nhìn thấy cậu, làm sao cũng không nói ra được, chỉ biết là ngẩn người nhìn. Tô Chiêm, bộ dáng này của tôi, khẳng định rất ngu đi, cậu muốn cười thì cứ việc cười đi.
Há miệng, chuẩn bị nửa ngày, chỉ phun ra được hai chữ: “Trùng hợp”
Hắn nhìn hai phần cơm trong tay tôt một cái, hỏi tôi: “Cùng bằng hữu đến?”
“Đúng…Không, là đi cùng bạn gái” Tôi cúi đầu.
“Nga, em có bạn gái rồi hả?” Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, nhưng trong lòng tôi nổi lên một tầng sóng lớn, tôi kéo khoé miệng cười nói: “Đúng a, chính là Hạ Âm, trước đây thường thường tới nhà của tôi chơi, cậu nên gặp”
Hắn không nói gì, tôi cũng cảm thấy lúng túng, tùy tiện hàn huyên hai câu, liền vội vã rời đi.
Tôi đem cơm trở về, xa xa nhìn thấy Hạ Âm đang khóc.
Tôi đứng tại chỗ, không biết có nên qua đó hay không, nàng gọi điện thoại, nước mắt một mực chảy ra: “Vâng, lúc trước tôi thích anh cậu, thế nhưng đó là chuyện đã qua, hiện tại cũng qua ba năm rồi! Sở Sở, cậu còn chưa hiểu? Chúng ta quen biết lâu như vậy, chúng ta ở chung nhiều năm như vậy, tính cách của tôi ra sao, cậu còn không biết sao… Đúng vậy a, vậy sao cậu biết rõ ràng tâm ý của tôi đối với cậu, cậu biết rõ ràng tôi thích cậu, còn muốn đem tôi đẩy về phía anh cậu? Vân Sở Sở, cậu đến cùng muốn làm gì hả!”
Hộp cơm trong tay tôi suýt nữa từ trong tay rơi xuống.
Hoá ra không phải cảm giác của tôi sai, hoá ra Sở Sở cùng Hạ Âm thật sự… Là loại quan hệ kia!
“Sao vậy? Đào tường chính em gái ruột mình, rất thoải mái chứ?” Không biết lúc nào, Tô Chiêm đi tới trước mặt tôi, âm thanh cực kỳ trào phúng.
“Chuyện không liên quan tới cậu” Tôi đẩy hắn ra, muốn đi.
Thân thể bỗng nhiên bị hắn đè lại, đẩy sát vào giá sách, hắn khống chế hai tay của tôi, không cho tôi đi, cũng không để tôi phản kháng. Sức mạnh của hắn so với trước đây còn lớn hơn, cổ tay củaònoi đều bị hắn nắm đến đau âm ỷ.
Mắt hắn nhìn xuống tôi, tôi ngẩng đầu trừng mắt hắn, ánh mắt của hai người cứ như vậy nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.
Hồi lâu, hắn mở miệng: “Bạn gái của em thích một người nhưng là em gái em, làm người thứ ba không bằng cùng với anh”
“Cậu nói nhăng gì đó? Coi như bạn gái của tôi không thích tôi, tôi cũng không thể cùng với cậu, chúng ta đã chia tay, hiện tại chúng ta không có bất cứ quan hệ gì a…” Tôi nói chưa xong, môi đã bị hắn phủ kín.
Tôi ngơ ngác, nhúc nhích cũng sẽ không dám nhúc nhích, hắn ở trong miệng tôi thưởng thức một phen, li*m li*m môi, cười với tôi.
Cái nụ cười này rất quỷ dị, tôi phản ứng lại đẩy hắn ra, sau đó tôi thấy Hạ Âm ngây người đứng một bên.
Nàng mở to hai mắt nhìn chúng tôi, trên mặt đỏ ửng một vệt không bình thường, vẻ mặt nàng cũng không bình thường, nói càng không bình thường: “Tiếp…Tiếp tục, coi như không có tôi ở đây” Sau đó nuốt một ngụm nước bọt.
Quả nhiên là người cả ngày cùng em gái tôi, nói chuyện phong cách đều hào phóng như thế, nhìn thấy bạn trai mình cùng người khác hôn môi, không chỉ không tức giận, còn kích động thành bộ dạng này.
Vào lúc này tôi cũng minh bạch, Hạ Âm quả nhiên là không thích tôi.
Tô Chiêm quay đầu, một mặt mỉm cười mê chết người, hắn nói với Hạ Âm: “Hạ tiểu thư, bạn trai của cô cùng nam nhân khác lêu lổng, bạn trai như vậy còn muốn làm gì? Đem hắn quăng đi.”
Tô Chiêm nói như vậy, tôi hết sức không vừa lòng.
Tiếp sau Tô Chiêm giải thích với tôi: “Em ở trước mặt người ngoài tốt nhất là hung hãn tàn bạo, như vậy người khác cũng không dám tới gần em, ngươi cũng sẽ chỉ là của một mình anh. Mà em tốt ra sao, chỉ cần một mình tôi biết là đủ rồi.”
Được rồi, tôi cùng Hạ Âm cùng nhau vốn là một trò chơi, cả hai đều không có tình cảm, chia tay cũng chia đến vui vẻ.
Tô Chiêm nói: “Anh biết em ba năm trước cùng anh chia tay là bởi vì mẹ của anh, Tiểu Kiền, anh đã đoạn tuyệt quan hệ với mẹ anh, từ nay về sau, không còn có người nào có thể ngăn cản chúng ta cùng nhau nữa”
“Ai nói muốn cùng với cậu? Đừng tưởng bở!” Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng tôi có chút ngọt ngào.
Đây là thời khắc vui vẻ nhất trong ba năm nay của tôi.
Tôi lại cùng Tô Chiêm cùng nhau.
Chúng tôi lại chuyển về căn hộ nhỏ kia.
Tôi từ thực tập sinh chuyển thành công nhân chính thức, Tô Chiêm không hề dựa vào gia đình, chính mình gây dựng sự nghiệp, tuy rằng vấp phải trắc trở khắp nơi, nhưng chúng tôi trải qua rất vui vẻ.
Lại như ba năm trước, chúng tôi vẫn sẽ dành thời gian hẹn hò, đi dạo phố, chọn mua nguyên liệu nấu ăn.
Trù nghệ của Tô Chiêm so với trước đây tốt hơn rất nhiều, món ăn lên bàn, tôi không nhịn được nếm thử một miếng, thưởng thức xong liền nghiện rồi.
–Hai em nó quay về bên nhau rồi, nên đổi xưng hô luôn nha–
Tôi nói: “Tô Chiêm, em nghe người ta nói, muốn tóm lấy trái tim của một người, trước tiên cần phải nắm lấy dạ dày của người đó. Anh có phải đã nghe câu nói này? Món ăn thực sự làm càng ngày càng ngon rồi. Ai nha, thảm rồi, em phát hiện mình càng ngày càng không thể rời bỏ anh thì làm sao bây giờ? Nếu là không có anh nấu cơm cho em, em còn phải mỗi ngày ăn đồ ăn ngoài, ăn mì gói, thật đáng thương” Tôi mở to hai mắt, vô cùng đáng thương mà nhìn anh.
Anh cười nặn nặn mũi của tôi: “Chớ suy nghĩ lung tung, mỗi ngày anh đều sẽ nấu cơm cho em, anh nói rồi, anh sẽ không rời khỏi em, hảo hảo ăn cơm của em đi”
Tôi vùi đầu ăn một lúc, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh sao lại không ăn?”
“Anh muốn “ăn” em” Tôi cho là anh đùa giỡn, không nghĩ tới là thật lòng.
Tôi ăn cơm no, bát đũa chưa kịp thu dọn, đã bị anh kéo vào phòng ngủ, đẩy ngã xuống giường.
Một ngày này trò vui khởi động so với thường ngày nhiều gấp đôi, anh cũng rất có kiên nhẫn giúp tôi mở rộng, mãi đến tận khi lối vào được nới rộng, anh rút ngón tay ra, đem mình chậm rãi đưa vào.
“Đau!” Đột nhiên xuất hiện cơn đau khiến tôi cong lưng lên, anh ngừng một chút, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của tôi, để tôi thả lỏng, sau đó chậm rãi chuyển động.
“Đừng nhúc nhích…” Anh hơi động tôi liền không chịu được, ôm thật chặc eo của anh, nước mắt đều do đau mà ứa ra, anh cúi đầu hôn một cái lên môi tôi: “Chịu một chút, ngoan”
Động tác của anh rất chậm, tôi lúc vừa mới bắt đầu cảm thấy đau, đến lúc sau lại cảm thấy rất thoải mái.
Trong toàn bộ quá trình, anh vẫn phối hợp cùng tôi, tôi không thoải mái một chút, anh lập tức dừng lại, tôi không muốn, anh tuyệt đối sẽ không ép buộc tôi.
Chuyện này sau này thành bài tập phải làm của chúng tôi mỗi tối.
Bởi vì anh vẫn phối hợp cùng tôi, phương diện này tôi cũng không quá mãnh liệt, mỗi tối một lần liền đủ rồi. Tôi đủ rồi, anh cũng sẽ dừng lại, tôi thường xuyên không nhịn được hoài nghi: “Tô Chiêm, anh có phải là “không được” (bất lực) không hả, nhanh như vậy đã “mềm xuống” rồi hả?”
Đáy mắt anh như đốt lửa, tôi còn không sợ chết khiêu khích anh: “Không trách mỗi ngày chỉ tới một lần, hoá ra anh thật sự không được a, nếu không đến lượt em đến, em nhất định sẽ làm cho anh thoải mái không muốn không muốn…….”
Tôi lại bị anh đè ngã rồi….
Sau đó Tô Chiêm dùng hành động chứng minh với tôi là anh đến tột cùng có được hay không?
“Tô Chiêm, không muốn nữa…” Không biết quá trình này giằng co bao lâu, tôi thật sự là chịu không nổi, khóc lóc cầu xin anh.
“Nhanh thôi”
“Tô Chiêm, em chịu không nổi…”
“Nhanh thôi, sắp rồi, Tiểu Kiền ngoan”
Lại là câu nói này, mẹ kiếp, sắp rồi là có ý gì? Nửa giờ? Hay một giờ?
“Em thật sự chịu không nổi a… Tô Chiêm, dừng… Dừng lại….”
Lúc tôi gần như muốn dừng lại, anh cuối cùng mạnh mẽ đâm vào mấy lần, rút ra, bắn ra ngoài.
Lúc anh ôm tôi đi tắm rửa tôi đã hoàn toàn ngủ chết rồi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, chỗ đó truyền tới từng trận đau nhức, không phải là loại con người có thể chịu được.
Tô Chiêm cầm thuốc mỡ đi tới, vén chăn lên, kéo chân của tôi ra.
“Anh làm gì thế?” Tôi nhanh chóng kéo chăn che mình lại.
“Giúp em bôi thuốc, nơi đó đều sưng rồi.”
“Không bôi, anh ra ngoài!”
“Không bôi thuốc? Chuyện này là do Tiểu Kiền muốn mấy lần nha” Nói xong liền nhào tới, mở áo ngủ của tôi ra, hôn xuống. Tôi ôm cổ của anh, bắt đầu đáp lại anh, anh càng thêm nhiệt tình, tôi cơ hồ không chống đỡ được.
Thế là kết quả chính là tôi lại bị anh đè ở trên giường làm đến mấy lần.
“Tiểu Kiền, anh yêu em”
Tôi nghe anh nói như vậy. Tôi không hề trả lời anh, chỉ là ôm anh càng chặt hơn, cùng anh chăm chú quấn lấy nhau, chết cũng không muốn thả ra.