Thỏ hoa đào

Chương 72


Bạn đang đọc Thỏ hoa đào – Chương 72


Trans: Shu
Beta: Yam
Mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh lúc đỏ lúc trắng.
Bỗng các đồng nghiệp vây quanh phát hiện cô có gì không đúng, cũng không biết trong điện thoại nói gì, còn cho rằng việc buôn bán gặp vấn đề, tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sếp? Xưởng bên kia xuất hiện vấn đề sao?
Nhạc Quỳnh Quỳnh che loa lại, hít sâu một hơi, cưỡng ép mình bình tĩnh lại, nói: “Không phải, có chút việc riêng thôi, tôi nghe điện thoại trước.”
Trong phòng làm việc vẫn còn những người khác, Nhạc Quỳnh Quỳnh tự mình nhấc váy rời đi.

Thậm chí cô không đợi được để về phòng làm việc của mình, đi ngay đến phòng họp ở bên cạnh, đóng cửa lại, tiếp tục nói chuyện điện thoại cùng Giang Diệp Sơn: “Anh nói chi tiết cho tôi.”
Giang Diệp Sơn cười trên nỗi đau của người khác, cuối cùng thở một hơi, xấu xa nói: “Ồ, thì ra cậu ta không nói với em.

Tiệc sinh nhật 20 tuổi của thiếu gia nhà họ Ninh, mời tất cả những người có tiếng trong các giới, nhưng không mời em.”
Tâm trạng Nhạc Quỳnh Quỳnh hoảng loạn, nhưng cô cảm thấy lúc này nên tin tưởng Ninh Tây Cố, hoảng hốt nói: “Tôi là bạn gái của cậu ấy, tôi có thể trực tiếp đi cùng cậu ấy với tư cách là bạn đồng hành, không cần đặc biệt mời.”
Giang Diệp Sơn cười: “Câu này em nói ra em cũng tin hả? Cậu ta có chủ động nói với em, có nói với em tổ chức ở đâu không? Gặp những khách mời nào, lại có quy trình gì, có nghi thức nào cần chú ý không? ”
Trái tim của Nhạc Quỳnh Quỳnh từ từ chìm xuống cùng với những lời nói của anh ta, cô cũng không phải là không rành thế sự.
— Ninh Tây Cố chưa từng nói với cô, một lần cũng không có.
Thử nghĩ lại, là tự cô cảm thấy sẽ có một bữa tiệc sinh nhật vô cùng long trọng, chỉ là cậu không phủ nhận mà thôi.

Cậu thông minh làm sao, một lần cũng không chủ động nhắc đến.
Đó là tất cả những gì cô vội vã trông mong, giống như một chú hề nhảy nhót.
Giang Diệp Sơn nói: “Sau khi chuyện hai người yêu đương được truyền trên mạng, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, không ít người biết ông Ninh rất không hài lòng với em…”
Trái tim của Nhạc Quỳnh Quỳnh như thắt lại, cô ngắt ngang lời cay nghiệt của Giang Diệp Sơn, nói: “ Được rồi được rồi…”
Ninh Tây Cố đã nói chuyện với bố cậu vài lần rồi, nhưng đều không vui vẻ.
Cô đã biết từ lâu.
Hơn nữa, quan hệ giữa hai bố con vốn đã không hòa hợp, bố của cậu chắc chắn không thích cô, nhưng Ninh Tây Cố nói rõ rằng không có vấn đề gì cả, còn đặt may cho cô một chiếc váy.
Trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy rối ren.
Cô cũng không muốn nói chuyện với Giang Diệp Sơn nữa, cô gác máy luôn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi một mình trong phòng họp trống trải 5 phút, ngổi đến ngẩn người để vơi bớt cảm giác tắc nghẽn ở lồng ngực, nếu không cô sẽ cảm thấy mình không thể hít thở được.
Sau đó, cô nhấc váy, trở lại văn phòng một cách thận trọng, thay cái váy xuống trước, đổi sang một chiếc  áo phông và quần thể thao, bỗng chốc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô nghĩ, cô sẽ mặc một chiếc váy thật đẹp rồi đi chất vấn Ninh Tây Cố.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cẩn thận để chiếc váy vào trong túi chống bụi, nhưng khi quay người lại, chiếc váy vô tình quệt lên bàn, làm rơi một số tài liệu xuống sàn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh treo chiếc váy vào trong phòng nghỉ.
Lại quay lại nhặt đồ, cô ngồi xổm xuống, khi đứng lên không cẩn thận đụng phải góc bàn, lại ngồi bệt xuống đất.
Hơi đau.
Đau đến nỗi cô cảm thấy rất tủi thân
Không phải là cô không phát hiện ra sự kiêu ngạo của Ninh Tây Cố, nếu không cô cũng không đặt biệt danh để trêu ghẹo cậu là “Bé thanh cao”.

Nhưng cô còn cho rằng cậu đã không giống như khi họ mới quen nữa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đứng dậy, ngồi lên ghế làm việc trong văn phòng, cô lấy điện thoại ra, lướt đến số của Ninh Tây Cố, do dự có nên bấm gọi hay không.
Đúng lúc đó.
Máy tính phát ra một tiếng “Ting”, một cửa sổ hiện lên
Nhạc Quỳnh Quỳnh vô thức ngẩng đầu lên nhìn
Là một email nhắc nhở cô bộ nhớ sắp đầy, hoặc là nâng cấp, hoặc là xóa lưu trữ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tạm thời bỏ điện thoại xuống, cũng không biết có chuyện gì, có thể là muốn trốn tránh một lúc.

Cô thở một hơi, ấn vào mail.
Bộ nhớ đám mây này là cô mua để ghi hình ở nhà, sau mỗi lần quay sẽ được đồng bộ lưu vào bộ nhớ đám mây.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, mẹ nó, trong đây còn lưu rất nhiều video khiếm nhã của cô và Ninh Tây Cố.
Phải xóa đi mới được.

Vẫn là cô tự mình cắt đi thôi.
Trong đầu vô cùng loạn
Cô đeo tai nghe, mở bộ nhớ đám mây, xem qua file video.
Đột nhiên nhìn thấy một video trong đó.
Hình thu nhỏ là Ninh Tây Cố ngồi một mình trên sofa đang nghe điện thoại, tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào đối với đoạn video này? Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, kỳ lạ quá đi mất.
Cô như phúc đến thì lòng cũng sáng ra, kích đúp, mở ra.
Bản ghi không quá rõ nét.
Nhưng có thể nghe thấy Ninh Tây Cố nói chuyện với người kia: “… Cũng bình thường, con có chừng mực.”

“Con biết rồi.”
Lúc đầu âm thanh hơi khẽ, càng về sau, Ninh Tây Cố hình như tức giận, nâng cao âm lượng, không kiên nhẫn nói: “Con biết rồi, chỉ là chơi đùa với cô ấy mà thôi, sẽ không kết hôn, bố không cần tưởng tượng như vậy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chết lặng, không thể động đậy.
Cô không có một chút cảm giác nào, tim như bị khoét một lỗ, lại nghe thêm một lần nữa, đi xác nhận.
Ồ.
Thì ra Ninh Tây Cố chỉ là chơi đùa mà thôi.
Cô mông lung nghĩ.

Hôm nay Ninh Tây Cố về nhà một chuyến, muốn mặc thử quần áo đã đặt, cậu cũng chuẩn bị nói chuyện cẩn thận với bố mình.
Cậu đổi mấy bộ lễ phục.
Bố cậu đứng ở bên cạnh, hài lòng gật đầu: “Không tệ, bố cảm thấy bộ kẻ sọc màu xám đó là nhẹ nhàng thoải mái nhất.”
Ninh Tây Cố đã tìm ra một cách để thương lượng các điều kiện với bố mình, đầu tiên là mềm mỏng, nghe lời ông ấy làm một vài việc, sau đó lại đưa ra ý kiến của mình: “Bố, con có việc muốn nói với bố.”
Bố cậu đi đến trước mặt, kéo thẳng cổ áo cậu, dường như đoán được cậu muốn nhắc đến việc gì: “Là muốn nói về chuyện của cô bạn gái kia phải không?”
Ninh Tây Cố: “…”
Bố: “Con từ trước đến nay chưa từng chủ động nói chuyện với bố, ngoài việc nói về cô bạn gái hơn con 5 tuổi kia.

Nếu con muốn nói về việc mang cô gái kia đến tiệc sinh nhật, bố chỉ có thể nuối tiếc nói với con, không thể, bố không đồng ý.”
“Các hoạt động khác thì thôi cũng được, cứ coi là lúc đó con mang theo một bình hoa.

Nhưng vài ngày nữa, bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi của con sẽ có một ý nghĩa khác.

Con mang cô bé đến, đến lúc đó không phải sẽ khiến người khác hiểu lầm cô bé ấy là con dâu của bố? Nhà họ Ninh không thế để mất thể diện.”
Ninh Tây Cố tức giận, khăng khăng nói: “Con muốn đưa cô ấy đến.”
Ông Ninh nâng mắt lên lạnh lùng nhìn cậu: “Suy nghĩ cho cô bé một chút, con vẫn nên đừng mang người đến, đến lúc đó bố sẽ cho người ngăn cô bé ấy ở bên ngoài, chỉ làm cho cô ấy xấu hổ hơn thôi.

Là cô ấy ầm ĩ đòi con đưa đến? Bố biết, cô ấy còn bảo con mua váy cho cô ấy.


Cô ấy cho rằng như vậy là được bước chân vào cửa nhà họ Ninh?”
“Sao con lại… Lại không nghe lời như vậy?”
“Bố không cấm con yêu đương, cũng không buộc con phải tìm một thiên kim hào môn, nhưng ít nhất con nên kết giao với một cô gái có thể xuất hiện ở bàn tiệc mới đúng.

Nhưng nếu như cô ấy có trình độ học vấn cao hơn, xuất thân danh giá hơn, bố sẽ không phải một mực từ chối như thế này.


Ông Ninh hết sức thất vọng nói: “Đã đến lúc này rồi, con còn nói những lời này.”
“Con thật sự bị người con gái đó mê hoặc rồi.

Bố biết, điều này cũng không thể trách con, con lớn lên trong môi trường đó, rất dễ tiếp xúc với những người không đàng hoàng, nhưng con phải có khả năng phân biệt chứ.

Mỗi người đều có thời kì nổi loạn, con cũng nên tỉnh lại sau thời gian nổi loạn thôi.”
“Năm đó anh của con không như vậy, người anh con kết giao đều là những thục nữ…”
Tinh thần Ninh Tây Cố bỗng chốc sụp đổ, cậu dường như thấy ảo giác, những ký ức từ nhỏ đến lớn tràn về—
“Anh con viết chữ ngay ngắn hơn con nhiều.”
“Anh con chỉ cần đọc bài thơ này hai lần đã thuộc rồi.”
“Sao ngay cả cái này cũng không học được, anh con…”
Anh con, anh con, anh con.
Người anh cậu chưa từng gặp bao giờ như một bóng ma cứ ép trên đỉnh đầu cậu.
Ninh Tây Cố cảm thấy hoàn toàn không có cách nào nói chuyện với ông, có lẽ là đột nhiên bị ánh mắt của ông ấy làm cho kích động, có lẽ là cậu sớm đã không nhịn được nữa.

Ninh Tây Cố bị chọc tức đến bật cười: “Ninh tiên sinh, rốt cuộc con được tính là cái gì? Con chỉ cần xuất hiện trong bữa tiệc với tư cách là một đứa con ưu tú thôi đúng không?”
“Để cho mọi người biết ông còn có một người con trai, đế chế tài chính khổng lồ của bố có người thừa kế, người thừa kế này phải tuân theo tất cả các mệnh lệnh của bố một cách ngoan ngoãn, làm con rối của bố, đúng không?”
“Cuộc đời của bố vô cùng hoàn mỹ, hối tiếc duy nhất chính là người con trai lớn được bố dày công nuôi dưỡng không cẩn thận qua đời, vì vậy bố không thể không tìm đến thứ yếu như con, nuôi con như một vật thay thế.

Bố coi thường con, cũng coi thường bạn gái của con.

Điều này không chứng tỏ rằng con là một người phù hợp với cô ấy sao?”
Ninh Tây Cố tháo chiếc nơ xuống trên cổ, giống như tháo đi sự trói buộc.
Đột nhiên, cậu nghĩ thông suốt rồi, cậu thích Nhạc Quỳnh Quỳnh, chính là thích Nhạc Quỳnh Quỳnh.

Cho dù Nhạc Quỳnh Quỳnh có tầm thường, có ngốc nghếch, có là con buôn thì cậu vẫn thích.


Không nỡ chính là không nỡ, thích chính là thích.
Cậu muốn ở bên Nhạc Quỳnh Quỳnh, muốn kết hôn với Nhạc Quỳnh Quỳnh, cho dù sau này có chia tay, có bị sai khiến, có cãi nhau thì cậu vẫn muốn kết hôn với cô.

Muốn kết hôn, muốn ôm, muốn hôn cô, bây giờ cậu muốn ngay lập tức đi tìm cô.
Ninh Tây Cố cởi bộ y phục, ném xuống đất, xoay người rời đi.
Ông Ninh không đuổi theo cậu, đứng nguyên tại chỗ quát lên: “Ninh Tây Cố, con dám đi! Con đi bây giờ thì đừng tham gia bữa tiệc nữa.”
Ninh Tây Cố dừng bước bên cửa.
Cậu khẽ đọc: “Y bất như tân, nhân bất như cố.”
(*Bị vứt bỏ, bắt phải rời đi, như một con trắng thỏ cô độc, đồ cũ không đẹp bằng đồ mới, nhưng người cũ vẫn thắng người mới.

– Câu thơ từng xuất hiện ở chương 1)
Tự cười một tiếng.
Ninh Tây Cố không quay đầu, nói: “Ninh tiên sinh, Ông biết không? Tôi ghét cái tên này của tôi từ rất lâu rồi.

Bây giờ ông cảm thấy mọi thứ đều không hài lòng thì nhanh chóng ném tôi đi là được rồi.”
Ông Ninh nói: “Quần áo con mặc trên người, có cái nào không phải là do bố mua? Con có tư cách gì để nổi loạn với bố.”
Ninh Tây Cố dứt khoát cởi đồ ra, thay bộ quần áo lúc cậu mặc đến, là Nhạc Quỳnh Quỳnh mua cho cậu.

Ví tiền, điện thoại, thẻ nhân hàng, toàn bộ đều để lại.
Tất cả số tiền trên người Ninh Tây Cố gần như bị lột hết rồi
Ông Ninh trào phúng nói: “Còn giữ lại cho mình mấy nghìn cơ à?”
Ninh Tây Cố nói: “Đây là tiền tự tôi kiếm được.”
Nhưng nhà của cậu nằm ở nơi khá hẻo lánh, đi bộ hơn 3 tiếng mới gặp được một chiếc taxi đi qua, sau đó bắt xe trở về.
Ninh Tây Cố cảm thấy bản thân giống như chú chó lang thang, chán nản ngồi trước cửa nhà Nhạc quỳnh Quỳnh đợi cô về.
Đợi đến tận tối.
Cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Ninh Tây Cố lập tức đứng dậy.
Nhưng rất nhanh cậu đã lờ mờ phát giác được sắc mặt của Nhạc Quỳnh Quỳnh không tốt, không cười giống như bình thường, vừa gặp cậu liền nói: “Điện thoại của cậu tắt máy, tôi còn lo không biết biết tìm cậu ở đâu? Đúng lúc, tôi sẽ trả lại váy cho cậu.” Nói xong thì thô lỗ nhét chiếc váy đắt tiền vào tay Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố hoảng hốt: “Có ý gì?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lười tranh luận với cậu, lạnh lùng nói: “Ý là chia tay.”
“Không phải là hợp với ý của cậu sao? Ninh thiếu gia, không phải là cậu chơi đùa với tôi sao? Tôi chu đáo chủ động chia tay có gì sai à?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.