Thỏ hoa đào

Chương 4


Bạn đang đọc Thỏ hoa đào – Chương 4:

Chương 3: “Quỳnh Quỳnh, bạn trai nhỏ này của cô, đối….”
Tiệc Giáng sinh này tổ chức ở một căn biệt thự tư nhân giá trị mấy tỷ.
Trước kia Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng quen biết mấy chị em hotgirl mạng thuê biệt thự để tổ chức hoạt động, nhưng chủ bữa tiệc hôm nay là bạch phú mỹ đỉnh cấp của Giang Thành, nghe nói hiện trường chính là nhà của cô ta.
Chà chà.
Từ cửa vào sân cỏ xanh như tấm thảm, tùng bách rậm rạp, còn có tường hoa hồng leo Eden Rose vẫn còn mang những hạt sương tươi mới, nghe nói là sáng sớm nay đặc biệt thuê máy bay mang đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong đại sảnh đèn đuốc sáng chưng, sáng như ban ngày.
Một ban nhạc đang hòa tấu từng khúc từng khúc nhạc chủ đề Giáng sinh, bàn dài bày đầy chuông và thức ăn ngập trời, bánh ngọt, rượu, nước đầy đủ mọi thứ, nhân viên phục vụ mặc đồng phục đi lại giữa những khách mời.
Đưa mắt nhìn, người người nhốn nháo, quần là áo lụa, xa hoa vô cùng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lần đầu tiên tham gia vào trường hợp như thế này của xã hội thượng lưu.
Không phải cô chưa từng tham gia party, nhưng bình thường những chị em mà cô chơi quen đa phần xuất thân không khác cô lắm, Doãn Tiểu Thiền tốt nhất cũng chỉ là con gái của một ông chủ nhỏ thôi.
Đông đại tiểu thư và cô căn bản không phải người cùng một tầng, gần đây mới quen biết, không biết số chó ngáp phải ruồi gì lại mời cô tham gia vũ hội. Tấm thiệp mời đưa cho cô đại khái cũng chính là góp vui cho đủ số lượng mà thôi, cô tự có lòng hư vinh, cho nên mới kéo một người đi cùng.
Ngoài cửa có trợ lý đang phát băng đô đầu Giáng sinh, Nhạc Quỳnh Quỳnh muốn một cái băng đô sừng hươu, cẩn thận đội lên đầu, hỏi Ninh Tây Cố:  “Tôi đeo đúng chưa?”
Ninh Tây Cố duỗi tay muốn chỉnh lại cho cô một chút.
Nhạc Quỳnh Quỳnh liếc mắt: “Cậu cẩn thận chút, nhẹ chút. Tôi rất vất vả mới sấy được kiểu tóc cao, đừng chỉnh thành rối loạn của tôi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa đeo băng đô, bên cạnh đã truyền đến giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt của một nữ sinh: “Quỳnh Quỳnh, cậu đã đến rồi.”
Nữ chính nói chuyện chính là chủ của party này: Đồng Tuyết Dao.
Cô ta mặc một bộ váy đuôi cá màu ngân lam, tóc cuốn sóng lớn, nền tóc màu nâu hạt dẻ nhạt, highlight màu bạch kim, một thân trang phục đẹp đẽ, hào phóng xinh đẹp.
Là một mỹ nữ hoàn toàn khác với Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Đồng Tuyết Dao là thiên kim hào môn, ba mẹ họ hàng không phải quan cao thì cũng là tư bản kếch xù, này cũng không phải là bạch phú mỹ vàng 24K, ít nhất cũng là bạch phú mỹ kim cương FL. Cô ta là ngậm thìa vàng sinh ra, từ nhỏ đã không lo cơm áo gạo tiền, biết ballet, đánh piano, cấp ba đã du học nước ngoài, sau khi tốt nghiệp thì về nước, bây giờ công việc chính thức là thiết kế trang sức, đồng thời tự làm truyền thông, thỉnh thoảng sẽ đăng vlog, chỉ là thỉnh thoảng sẽ tùy ý show cuộc sống phú quý của mình một chút, trên mạng có mấy trăm vạn fans.
Đôi mắt Đồng Tuyết Dao khẽ chuyển, ánh mắt lặng yên rơi vào trên người Ninh Tây Cố, trên dưới đánh giá một hồi, đáy mắt xoẹt qua một tia kinh diễm: “Đây là bạn trai mới mà cô nói?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay đang khoác lên Ninh Tây Cố của Nhạc Quỳnh Quỳnh siết chặt hơn, cẩn thận nói: “Đúng vậy. Anh ấy chính là đối tượng date tôi nói với cô lần trước. Cô nói phải mang theo bạn nam, tôi mặt dày mày dạn dẫn theo anh ấy đến.”
Đồng Tuyết Dao trầm ngâm, cười: “Không nghĩ đến cô đổi khẩu vị rồi. Bạn trai lúc trước mà cô yêu không phải là công chức sao? Tôi còn tưởng rằng cô không hâm mộ danh vọng chứ.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười ha ha nói: “Có tiền hay không không quan trọng, tôi chủ yếu xem duyên phận.”
Sau khi hàn huyên mấy câu, Nhạc Quỳnh Quỳnh giới thiệu hai người, Đồng Tuyết Dao không quá hứng thú chào hỏi với Ninh Tây Cố rồi đi với bạn xã giao khác.
Lại gặp phải người quen biết khác. Thấy cô dẫn theo một anh chàng đẹp trai lạ mặt, đương nhiên phải tò mò hỏi một câu.
Hotgirl mạng không thể so với minh tinh, muốn yêu đương thì yêu đương, lúc trước Nhạc Quỳnh Quỳnh thỉnh thoảng cũng khoe bạn trai công chức của mình trên mạng, bạn bè và dân mạng đều biết cô và bạn trai gần như đến đoạn bàn hỏi cưới xin rồi, kết quả đối phương lại nói chia tay, nói là tình cảm nhạt rồi, tính cách không hợp.
Kết quả không quá hai hôm cô đã nghe nói bạn trai cũ có người mới, tình nồng ý mật, cô mới hậu tri hậu giác tỉnh táo lại, phát hiện mình cmn hình như bị cắm sừng rồi?
Cắm sừng cô cmn còn là người cô quen biết, là người trong nghề.
Con tiểu tam đó còn không biết xấu hổ sau lưng cười nhạo cô không có đàn ông, cô mới tức giận tìm tên tiểu bạch kiểm Ninh Tây Cố đến khoe khoang.
Cho dù vứt bỏ hình tượng mà cô cố ý xây dựng, Ninh Tây Cố cũng đẹp trai trẻ tuổi hơn thằng tra nam mắt mù kia, lại thêm hình tượng phú đại nhị và học bá. —- Hơn nữa trọng điểm của vở kịch là ở chỗ anh đẹp trai này si mê cô, nhưng cô không thèm để ý.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đại khái so sánh hết tất cả nam sĩ ở đây, không phải cô xuất phát từ lòng riêng, mà là đánh giá khách quan, Ninh Tây Cố chính là đẹp lu mờ tất cả.

Thời đại này, trai đẹp là tài nguyên còn khan hiếm hơn cả mỹ nữ.
Chân cô đi đôi giày cao gót nhọn mười phân, đồ này không phải mặc để đứng lâu, tìm sô pha ngồi xuống.
Ninh Tây Cố cũng tỉ mỉ phát hiện, hỏi: “Chị muốn ăn cái gì? Tôi đi lấy cho chị.”
Ninh Tây Cố còn chưa đứng dậy, một luồng hương thơm truyền đến, vừa nhìn ai ai cũng đều là mỹ nữ.
Mấy cô gái như rất quen thuộc với Nhạc Quỳnh Quỳnh mà nói: “Quỳnh Quỳnh, đây là bạn trai mới của cô à? Đẹp trai quá nha. Không phải là nghệ sĩ nhà ai đấy chứ? Không giới thiệu một chút cho bọn tôi sao?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh mềm mại làm ra vẻ nói: “Không phải là bạn trai mình, vẫn đang tìm hiểu thôi ~~~~”
Cũng không phải là cố ý giới thiệu, quá cố ý ngược lại không khoe khoang được vị này, cô giả bộ không có cái gì cả, tiếp tục tám chuyện bát quái với đám chị em.
Ninh Tây Cố đi lấy cho cô ít đồ tráng miệng và hoa quả, còn nhớ phải cắm một chiếc nĩa nhỏ vào, thân sĩ đưa đến bên tay cô, ngón tay cô khi ăn bánh ga tô bị dính bơ lên, còn nhớ đến chủ động dùng khăn ướt lau tay cho cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh bất động thanh sắc, tựa như việc săn sóc niềm nở này cô nhận rất bình thường.
Có người bắt chuyện với Ninh Tây Cố, cô vừa nói chuyện với người khác vừa vểnh tai lên, tập trung tinh thần nghe lén, sợ Ninh Tây Cố không cẩn thận sẽ bị lộ.
“Cậu nhìn rất trẻ, đã đi làm chưa?”
“Chưa, còn đang đi học.”
“Vẫn là học sinh sao? Học ở đâu? Nghe nói cậu là học sinh ưu tú.”
(Nguyên văn là 高材生 : ý chỉ những người cố gắng trên những phương diện nào đó giành được thành tích xuất sắc. Đặc biệt nó chỉ những người thông minh, có thiên phú, thông qua nỗ lực mà đạt được thành tích giỏi.)
“Ừ, thành tích của tôi cũng xem là khá tốt. Học cấp ba ở ETON, vốn muốn thi vào đại học S, nhưng vì mẹ tôi bị bệnh cho nên về nước học đại học, bây giờ đang học ở đại học Z.”
Móa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mắng thầm trong lòng, nói như thật vậy! Lợi hại!
“Oa, thành tích giỏi thật, vậy hai người là tình chị em rồi? Sao lại quen biết Nhạc Quỳnh Quỳnh?”
Ninh Tây Cố khẽ cười: “Bởi vì…. Một chút bất ngờ đi, chị ấy là cô gái rất đặc biệt. Xem như tôi nhất kiến chung tình với chị ấy, chị ấy có mị lực như thế, việc này không kỳ quái.”
Giọng nói của Ninh Tây Cố tràn đầy mê hoặc, giống như kim thạch hổ phách ngâm trong khe suối mát lạnh, trong sáng êm tai, ngữ khí tốc độ khi nói ung dung thong thả, ôn hòa thong dong như sợ người không nghe được; mà khi nói chuyện với bạn, cậu lại sẽ dịu dàng chăm chú lắng nghe, không có một tia thiếu kiên nhẫn, thế là nói nói rồi bất tri bất giác kiến người ta không tự chủ mà tin tưởng lời nói của cậu, cảm thấy đây chính là một người đàn ông thân sĩ chính trực.
Tất cả nữ sinh ở bữa tiệc, ngoại trừ người tự nhận đã biết nội tình của Ninh Tây Cố là Nhạc Quỳnh Quỳnh, cảm giác cậu là một tên lừa nhỏ, người khác đều ít ít nhiều nhiều có chút bị chàng trai anh tuấn này mê hoặc.
“Có thể mạo muội hỏi một chút, nhà cậu làm gì?”
Ninh Tây Cố nói đơn giản: “Ừm, xem như là làm đầu tư.”
“Rất rộng.” Ninh Tây Cố đáp, “Không chỉ là một loại nào đó.”
Ba cậu làm giàu từ vận chuyển sà lan*, lập nghiệp sớm, bây giờ đã đến tuổi về hưu, làm thêm đầu tư, các ngành đều có phần.
(*Sà lan là một thuyền có đáy bằng, một phương tiện dùng để chở các hàng hóa nặng di chuyển chủ yếu ở các con kênh hoặc các con sông. Hiện nay, có hai loại Sà lan: Sà lan thông thường: loại này không thể tự di chuyển mà chúng phải được kéo hoặc đẩy bằng một tàu kéo.)
Còn giả vờ phú đại nhị rất giống đấy? Nhạc Quỳnh Quỳnh âm thầm nghĩ, không nói cái khác, thái độ nói chuyện của cậu khá là bình tình tự nhiên, nói dối mà mặt cũng không đỏ chút nào.
Được đấy!
Đối phương nửa tin nửa ngờ, Ninh Tây Cố không nhiều lời nữa.
Mặc kệ đối phương có tin hay không, dù sao câu nào của cậu cũng là thật.
Sau đó có người hỏi Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Tên bạn trai cũ của cô thì sao?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh tiêu sái nói: “Chia tay rồi. Loại tra nam cặn bã kia bị tôi ném vào thùng rác rồi.”
Ninh Tây Cố nhìn cô tinh thần phấn chấn tâng bốc bản thân, cảm thấy buồn cười, không biết người ở quán bar mua say khóc ròng ròng là ai?

Ninh Tây Cố yên tĩnh quan sát Nhạc Quỳnh Quỳnh, cô ngây ngô lăn lộn trong đám chị em, không vênh mặt hất hàm sai khiến nực cười như ở trước mặt cậu, tốt tính giống như một cái bánh gạo vậy.
Thật ra cô trời sinh có một gương mặt trẻ con, mặt trái xoan to bằng lòng bàn tay, đường nét dịu dàng lưu loát, cằm nhọn, mắt hạnh to tròn lấp lánh, mũi nhỏ hơi cong lên, môi cánh hoa, khi nở nụ cười đôi mắt cong cong thành hình lưỡi liềm nhàn nhạt, thuần khiết xinh đẹp, mang theo chút ngốc nghếch. Bất cứ ai lần đầu tiên nhìn thấy cũng sẽ không sinh lòng chán ghét.
Ninh Tây Cố ngồi ở đây mười phút, đại khái nhìn ra, cho dù là trong đám chị em hotgirl mạng, cũng sẽ chia thành những nhóm khác nhau, cấp bậc rõ ràng.
Những đề tài văn nhã như nghệ thuật, âm nhạc gì gì đó, một người ngốc nghếch như cô sao có thể nói được cái gì ra dáng chứ? Chỉ có thể ở một bên phụ họa, đúng lúc chêm một câu.
Cô có thuật nói chuyện của mình, ví dụ “ồ”, “đúng” không được, vậy thì hỏi ngược “vậy sao?”, hoặc là phát biểu ý kiến “vậy thì có chút…”
Cô không cướp lời, không nói nhiều, cũng không quá bộc lộ mình không có văn hóa, cẩn thận ngoan ngoãn làm bình hoa.
Đồng Tuyết Dao đi đến, cũng ngồi xuống, một cô gái khác thân quen với cô ta, dùng tiếng Pháp cười như không có chuyện gì xảy ra nói với cô ta:

“Sao cậu lại mời con ngốc này? Cô ta căn bản không nói chuyện được với bọn mình. Nhìn cô ta cố gắng chen lời vào đề tài của bọn mình, thật đáng thương.”
“Đừng nói như vậy.”
“Chắc cậu cũng nhìn thấy bộ dạng vừa nãy cô ta khoe khoang bạn trai nhỉ, thật buồn cười quá.”
“Sao?”
“Nam sinh kia đúng là đẹp trai, đáng tiếc quá nhàm chán, rất vô vị. Còn nói là phú nhị đại, mặc quê mùa như vậy, hận không thể dán logo lên tận đầu, đây là tên nhà giàu mới nổi ở nông thôn nào đến vậy, thật không có phẩm vị.”
Đồng Tuyết Dao giơ ly rượu trên tay lên, ưu nhã mỉm cười nói: “Không phải rất xứng với cô ta sao?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Mọi người đang nói gì vậy?”
Nữ sinh híp mắt cười, đáp: “Nói cô và Ninh tiên sinh thật sự là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười ha ha nói cảm ơn.
Ninh Tây Cố nghe hiểu toàn bộ, nghĩ, này còn thật sự là một cô ngốc. Đặc biệt là lúc nhìn thấy nụ cười ngây ngô không biết cái gì của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Mấy cô gái ở đây nhìn thì ưu nhã, còn không bằng cô ngốc này.
Có chút khó chịu.
Cậu không quá thích Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhưng bây giờ ở đây, bọn họ chính là cùng một phe.
Lại dám ở ngay trước mặt bắt nạt bạn gái cậu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vỗ tay cậu một cái, nói: “Tôi đi nhà vệ sinh chút.”
Ninh Tây Cố gật đầu: “Ừ.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh xách váy rời đi, Ninh Tây Cố nhìn theo cô đi xa, mới quay đầu, chậm rãi thu lại ý cười trong mắt, khóe mắt đuôi mày như kết băng lạnh xuống.
Cậu dùng ánh mắt lạnh như băng này, hờ hững lại ý vị sâu xa liếc nhìn cô gái nói xấu Nhạc Quỳnh Quỳnh kia một cái, khóe miệng còn đang cười, hơi nâng ly rượu lên với bọn họ, dùng tiếng Pháp tiêu chuẩn khẽ nói: “Kính các bà ba hoa.”
Giây phút giọng nói và tiếng âm nhạc ưu nhã trong sảnh nhẹ nhàng rơi xuống đất, sắc mặt nữ sinh kia trở nên cực kỳ lúng túng, Đồng Tuyết Dao lại là rất bình tĩnh, như là nghe không hiểu, lại như không liên quan gì đến cô ta.
Có điều, cô ta không uống ly rượu mà Ninh Tây Cố kính này.
Ninh Tây Cố không nói nữa, đối với người khác đều là lạnh nhạt.
Đợi mười mấy phút, Nhạc Quỳnh Quỳnh rốt cuộc cũng về, trong sàn nhảy có người đang nhảy điệu xã giao, Ninh Tây Cố đứng dậy đón cô, nói: “Đi khiêu vũ không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không rõ vì sao, nhưng tay Ninh Tây Cố đã duỗi ra rồi, cô vẫn là đặt lên, được Ninh Tây Cố nắm tay đi khiêu vũ.

Ninh Tây Cố như đỡ một vị công chúa cao quý, nắm tay cô đi đến bên sườn sàn nhảy.
Bàn tay Ninh Tây Cố rộng rãi mà ổn định kề sát sau eo cô, nhiệt độ lòng bàn tay xuyên qua vải vóc truyền đến, rõ ràng cũng không tính là nóng, nhưng cô lại có ảo giác bị như bị hun, ngay cả gò má cũng bắt đầu nóng lên.
Ninh Tây Cố rất cao, bản thân cô đã cao hơn 1m63, không tính là quá thấp, đi đôi giày cao gót 10 phân, chính là 1m73 rồi, cũng vẫn phải ngẩng lên nhìn Ninh Tây Cố cao gần mét chín.
Ninh Tây Cố thấy cô dùng ánh mắt hiếu kỳ trong sáng ngây thơ đánh giá chính mình, như xem thường nói: “Không ngờ rằng cậu còn biết khiêu vũ.”
Ninh Tây Cố nói: “Cấp ba từng học.”
Cậu nghĩ thầm, tôi mới phải hỏi câu này đấy, bị cô giành trước rồi.
Lúc Nhạc Quỳnh Quỳnh học cấp ba, giáo viên nhạc quả thực đã từng dạy điệu nhảy xã giao, nhưng đó chỉ là mấy tiết, cũng không dạy nghiêm túc, lúc cô nhỏ trong nhà nghèo, không có tiền học vũ đạo, còn vì làm ăn xã giao, cộng thêm giảm béo giữ dáng, hai năm trước đặc biệt một lần nữa tìm giáo viên học sơ sơ.
Mà Ninh Tây Cố thì thật sự là cấp ba có môn học này, cậu từ nhỏ đã được giáo dục tinh anh, tương lai sẽ không thiếu tham gia những trường hợp xã giao như này, thật sự nghiêm túc học tập mấy điệu nhảy xã giao cơ bản, nhảy tốt hơn Nhạc Quỳnh Quỳnh nhiều.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chưa từng nhảy chính thức ở những trường hợp như thế này, vô cùng lo lắng mình sẽ làm trò cười, quá sốt sắng, trong lòng âm thầm đếm nhịp, kết quả mũi chân còn không cẩn thận đạp phải Ninh Tây Cố hai lần.
Ninh Tây Cố ôm cô, hơi cúi người, thấp giọng nói bên tai cô, hơi thở ấm nóng sượt qua tóc mai bên mặt: “Chị thả lỏng, tôi dẫn chị nhảy…”
Nhạc Quỳnh Quỳnh bất tri bất giác bình tĩnh lại, có phút chốc, Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy mình thật sự là Audrey Hepburn trong GiGi.
Trái tim đập thình thịch liên tục.
Đôi bích nhân này hấp dẫn ánh mắt của người bên cạnh.
Hai người bọn họ ngoại hình đều đẹp, quá xứng đôi, lại nhảy đẹp, chỉ nhìn bọn họ thôi đã có cảm giác vui tai vui mắt, nhất thời vô ý cướp đi sự nổi bật của party.
Đám nữ sinh vừa mới nói chuyện với bọn họ líu ra líu ríu bàn tán:
“Bạn trai mới của Nhạc Quỳnh Quỳnh đẹp trai quá, nhảy cũng đẹp, tốt hơn bạn trai cũ của cô ta rất nhiều.”
Nữ sinh bị Ninh Tây Cố trào phúng kia chanh chua nói: “Không chừng là tên lừa gạt đấy, còn khoe khoang mình là học sinh ETON, ETON hai mươi năm chỉ nhận mười mấy học sinh Trung Quốc, có loại người hận không thể treo nhãn hiệu lên người mình như này sao?”
Đồng Tuyết Dao nói: “Cái này không tiện nói dối, tra danh sách học sinh tốt nghiệp trên trang web một chút không phải biết rồi sao?”
Cô ta thuận miệng nói xong, giống như không quá hứng thú, đứng dậy rời đi.
Nữ sinh kia lấy điện thoại ra, thật sự bắt đầu tìm kiếm.
Ánh sáng xanh màn hình điện thoại yếu ớt chiếu trên mặt cô ta, chiếu đến sắc mặt cô ta ngày càng khó coi.
Người khác hỏi cô ta: “Sao? Tra được không?”
Cô ta không nói lời nào, những người khác đến gần nhìn, cũng không cần lướt thế nào, danh sách học sinh ưu tú tốt nghiệp trang đầu tiên, đứng thứ năm chính là XiGu Ning*.
(*XiGu Ning: phiên âm tên của Ninh Tây Cố.)
Cho nên, Ninh Tây Cố là một tiểu thiếu gia hàng thật giá thật.
Bọn họ lại nhìn về phía sàn nhảy, một điệu nhảy vừa vặn kết thúc.
Đèn treo thủy tinh chiếu xuống những ánh sáng trắng vàng rực rỡ, rơi trên lông mi Nhạc Quỳnh Quỳnh, sống mũi và vai, bởi vì khiêu vũ mà gò má hơi ửng lên màu sắc đỏ nhàn nhạt, hơi thở dốc, yếu đuối dựa vào trong khuỷu tay mỹ nam, ngẩng mắt đôi mắt long lanh mang theo ý cười dừng ở Ninh Tây Cố.
Nhìn cô xinh đẹp động lòng, như bản thân cô đang phát sáng.
Khụ.
Sau khi kết thúc một điệu nhảy, trái tim đập mạnh mẽ của Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn chưa bình tĩnh, cô rất vui vẻ.
Ninh Tây Cố không tự chủ lộ ra chút thái động đánh giá: “Chị nhảy rất tốt.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ mặt, được khen đương nhiên có chút vui vẻ, sau đó lấy lại tinh thần, mềm mại giáo huấn em trai không hiểu chuyện: “Tôi mới là bà chủ của cậu, cậu chú ý ngữ khí chút.”
Ninh Tây Cố cũng cười, giống như thuận theo cô tuyệt đối, bất đắc dĩ: “Được, được.”
Bầu không khí rất vui vẻ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nắm tay Ninh Tây Cố quay về cho đám chị em plastic xem, cô rõ ràng cảm giác được, thái độ của bọn họ đối với mình đều ân cần hơn rất nhiều, có điều vẫn là càng nhiệt tình với Ninh Tây Cố hơn, dồn dập muốn kết bạn Wechat với cậu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ thầm, nhất định là Ninh Tây Cố khiêu vũ làm cho bọn họ si mê rồi, không tồi, không tồi, cũng biết nhìn hàng đấy.
Thế nhưng thật sự nhìn thấy Ninh Tây Cố bị xin cách thức liên lạc, cô lại cảm giác sợ bại lộ, lại có chút ghen tỵ.
Ninh Tây Cố ngay cả điện thoại cũng không nói ra, mở mắt nói dối: “Ngại quái, hình như điện thoại rơi trên xe rồi, không mang.”

Cậu uyển chuyển từ chối, người khác đương nhiên không thể tiếp tục truy hỏi.
Cô gái âm dương quái khí nói: “Quỳnh Quỳnh, bạn trai nhỏ này đối với cô thật sự là chung tình vô cùng.”
“Ai da, không có.” Nhạc Quỳnh Quỳnh giả vờ giả vịt nói, “Anh ấy khá hướng nội, anh ấy á, tôi nói mấy lần rồi, nhưng vẫn cứ quên trước quên sau như thế. Về nhà tôi sẽ dạy dỗ anh ấy.”
Chữ “dạy dỗ” này hai người nghe đến càng thêm giật nảy người.
Người khác lại tỉ mỉ quan sát sắc mặt cô, thấy cô ngây ngô cười hì hì, trong lúc nhất thời cũng không phân biệt được cô là thật sự ngốc, hay là cố ý show ân ái. Với điều kiện của Nhạc Quỳnh Quỳnh, có thể bám vào thiếu gia hào môn như này, không thuận theo chút còn dạy dỗ người ta? Ngông cuồng vậy sao?

Cuối cùng hai người tay trong tay rời đi.
Ninh Tây Cố vẫn có chút bận tâm chuyện Nhạc Quỳnh Quỳnh bị cười nhạo, luôn cảm thấy không thoải mái, chưa trút giận hết, nhưng cậu thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh không để tâm, giống như đã quên rồi, càng cảm thấy cô gái này là ngốc đến vô cùng.
Trải qua buổi party tối nay, cậu càng thêm sâu sắc hiểu rõ Nhạc Quỳnh Quỳnh đúng là chiếc gối thêu hoa*, ngoại trừ vẻ bề ngoài quả thật không còn gì cả.
(*gối thêu hoa: ý chỉ những người chỉ có vẻ bề ngoài, không có học thức tài năng.)
Cũng chính bởi vì cô vận khí tốt, mặt đủ dày, đuổi kịp đến thời đại tốt, mới có thể từ một người làm công xuất thân ở một trấn nhỏ nông thôn lắc mình thay đổi, thành hotgirl mạng có chút tích góp, mở một cửa hàng nhỏ, kiếm được tiền nhiều hơn người bình thường một chút.
Thật sự vừa low vừa ngốc.
Vừa hay dùng để cậu thử qua rồi phản bội, thích hợp với trình độ tự mình sa đọa một chút.
Sau khi Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi trên xe, cũng không lập tức lái xe rời đi.
Cô như là nhớ ra cái gì đó, khẽ nhíu mày, trầm ngâm chốc lát, hiển nhiên đang suy nghĩ một chuyện gì đó làm cô nghĩ không thông, lấy điện thoại ra, dùng tin nhắn giọng nói hỏi: “Tiểu Thiền, ngoại ngữ của cậu tốt hơn mình, mình muốn hỏi một chút từ này có nghĩa gì. Vừa này có con “điếm” nhỏ cố ý dùng ngoại ngữ mình nghe không hiểu để cười nhạo mình.”
Ninh Tây Cố ngạc nhiên, liếc mắt.
—- Ừ, xem ra cũng không ngốc như vậy?!
Đầu lưỡi Nhạc Quỳnh Quỳnh như là thắt lại vụng về mô phỏng âm tiết, cô nghe một lần, còn là thật sự được cô nhớ lại những từ quan trọng, chỉ là cô mô phỏng khá sứt sẹo, nghe khiến cho người ta khó chịu: “Im….. Im bi xi ya? An bi xi la?”
Ninh Tây Cố nghe không nổi, đột nhiên ngữ âm tiêu chuẩn lặp lại một lần: “imbécile, chị muốn nói từ này sao?”
Giống như một bài tập suy luận, được người chỉ ra điểm quan trọng, Nhạc Quỳnh Quỳnh thoải mái, vội vàng gật đầu vui vẻ nói: “Đúng đúng, chính là đọc như thế.”
Sau đó phản ứng lại, cô bỗng nhiên quay đầu, trợn mắt lên nhìn Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố nhàn nhạt nói: “Nghĩa là ngu ngốc.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh há hốc mồm: “Vậy sao cậu không nói cho tôi?”
Ninh Tây Cố lẳng lặng nhìn lại, không có ngữ khí, bình thản nói: “Chị không hỏi tôi.”
Trên mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh lúc đỏ lúc trắng, há miệng, đầu trống rỗng, quá mức quẫn bách, trong nháy mắt làm cho cô không nói lên lời.
Tiết tấu nhất thời bị cậu bé này mang đi.
Ánh đèn trong xe mờ mờ, ánh sáng u ám chiếu trên khuôn mặt Ninh Tây Cố vào lúc này, làm cậu nhìn có một loại thâm trầm thành thục vượt quá tuổi tác của cậu, khóe mắt đuôi mày vương vấn một loại lạnh bạc vô tình rời xa thế tục.
Như một con mãnh thú dù bận vẫn ung dung, mặc dù không phát tác ngay lập tức, thu lại tài năng, như tự do ở ngoài, nhưng thật ra cái gì cũng nhìn vào trong đáy mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể lộ ra răng nanh sắc bén.
Ninh Tây Cố ghé lại gần cô, bóng đen nồng đậm không tiếng động bao trùm.
Cô lặng lẽ bị bóng dáng của cậu giam lại, nhất thời có chút luống cuống tay chân, đáng tiếc lúc này không có chỗ trốn, bị cảm giác xâm lược nồng đậm này bức bách đến có chút đáng thương nhìn Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố nhẹ giọng nói: “Khi chị đi nhà vệ sinh, tôi cũng dùng tiếng Pháp mắng lại cô ta là bà ba hoa, chị nên nhìn sắc mặt lúc đó của cô ta, rất nhất sẽ làm chị vừa lòng.”
“Bà chủ, công việc của tôi hoàn thành tốt không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh bị mê hoặc, mơ mơ hồ hồ gật đầu, trái tim lơ lửng, luôn cảm thấy Ninh Tây Cố lúc nào cũng có thể hôn xuống: “Ừ.”
Ninh Tây Cố sau khi lên xe đã cởi khuy áo tây trang, cà vạt bị trọng lực rơi xuống, đầu dây mềm mại rũ thẳng trên ngực cô, theo đường cong gập xuống, giọng cậu trầm thấp sâu xa nói: “Bà chủ, hôm nay chị sai tôi làm nhiều việc không liên quan như vậy, tôi đều làm theo từng cái.”
“Nhưng tôi nhớ tôi ứng tuyển là vị trí bạn trai.”
“…. Chị, đã buổi tối rồi, chị không định dùng tôi chút sao? Đây mới là chức vụ chị muốn tôi làm lúc chị tuyển tôi.” 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.