Thỏ hoa đào

Chương 31


Bạn đang đọc Thỏ hoa đào – Chương 31


Trans: Vương Linh
Beta: Yam
Ninh Tây Cố bất đắc dĩ ngồi vào bàn chơi mạt chược.
Cậu nghe sơ qua quy tắc rồi trực tiếp ngồi xuống.

Cậu vừa lấy bài vừa nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh, hai mắt Nhạc Quỳnh Quỳnh lóe sáng lấp lánh, xoa xoa tay, dáng vẻ như muốn thi triển tài năng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vui vẻ nghĩ, hôm nay rốt cuộc cũng có người đội sổ thay cô rồi!
Bình thường Nhạc Quỳnh Quỳnh rất ít khi chơi bài, trong lòng cô có nỗi sợ vô hình với nó.

Trong giới người nổi tiếng qua mạng có một số người nghiện cờ bạc, cô nghe nói có mấy chị em chạy qua Macau chơi, một tối có thể thua đến tận mấy tỷ.
Còn có người chuyên kiếm tiền bằng cách này, làm người trung gian ăn phần trăm.
Trên mạng chỉ cần có chút danh tiếng thì đều dám tự xưng là người nổi tiếng, mức đánh giá cái giới này cũng thấp, thể loại người gì cũng có.
Thực ra cô cũng không thích mấy trò cờ bạc này.

Từ xưa đến nay con người đều thích chơi mạt chược, nhưng mà năm mới tết đến thì chơi vui dăm ba đồng cũng được.

Bình thường cô còn phải đi làm nên không thể chơi quá mức say mê, nếu là đến tết thì có thể chơi một mạch đến hừng đông ngày hôm sau.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy do bản thân chơi không thường xuyên nên mới luôn về chót.

Mấy trò cờ bạc đỏ đen này ấy à, càng thua càng máu.
Sau đó vòng thứ nhất bắt đầu.
Bốc chưa được mấy con, đi chưa được mấy vòng thì cô thấy Ninh Tây Cố mang vẻ mặt rối rắm nhìn chằm chằm bài của mình, lưỡng lự mãi chưa ra bài.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng tự tin, vỗ vỗ ngực hỏi cậu: “Sao vậy? Sao vậy? Có gì muốn hỏi tôi à? Để chị dạy cậu!”
“Không phải là rất khó.” Ninh Tây Cố thở dài nói: “Nhưng mà hình như tôi hồ rồi.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Cậu lật ra thử coi??”
Ninh Tây Cố bày bài ra.

Tự bốc đồng sắc.*
(*Trong tay toàn là bài loại vạn hoặc bỉnh hoặc điều, chỉ cần bốc được một con cùng loại nữa là ù.)
Khóe miệng Nhạc Quỳnh Quỳnh giật giật: “… Là ù.”
Mẹ Nhạc cũng ngồi trong bàn đánh bài tấm tắc hai tiếng, nói: “Nhóc con, may mắn ghê nhỉ.”
Người chơi còn lại là dì của Nhạc Quỳnh Quỳnh, bà cũng cười nói: “Người mới học đều may thế đấy, cho dù là chơi bừa cũng có được một bộ bài đẹp.”
Sau đó, Ninh Tây Cố lại ù thêm hai lần liên tiếp nữa.
Chẳng những ù mà lần nào cũng thả pháo về phía Nhạc Quỳnh Quỳnh, chuyên bắt giết người.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa rút tiền đưa cậu, vừa gây sự một cách vô lý nói: “Cậu thế nào đấy, có phải cậu từng học qua không? Hơn nữa còn luôn nhắm vào tôi phải không?”
Ninh Tây Cố liền vội vàng nói: “Không có, tôi thật sự chưa từng học qua, xin lỗi chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nổi nóng: “Nói thế chi? Xin lỗi cái gì? Cậu làm như tôi là người hẹp hòi lắm vậy ấy! Tôi là người hẹp hòi thế sao?”
Ninh Tây Cố lập tức ngậm miệng.
Nhưng mà sau ba ván bài, trình chơi của cậu có lên đôi chút, sự tự đắc nhen nhóm trong lòng.

Không phải chỉ là nhớ bài tính bài thôi sao.
Ninh Tây Cố liếc mắt nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu thật sự không cố ý thắng tiền của Nhạc Quỳnh Quỳnh, dù sao cậu cũng không thiếu ít tiền đó.

Cậu len lén nhìn bài của Nhạc Quỳnh Quỳnh rồi nghĩ, nếu đổi lại là cậu thì có khi có thể đánh tốt hơn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngốc đến mức khiến cậu sốt ruột.
Sau khi Ninh Tây Cố đã hiểu đại khái được cách chơi bài thì cậu cố tình không để mình ù nữa, cậu còn âm thầm đút bài cho Nhạc Quỳnh Quỳnh.

Muốn biết Nhạc Quỳnh Quỳnh cần quân bài gì thực sự vô cùng đơn giản, dáng vẻ ngốc nghếch dáo dác ngó tới ngó lui, vui vẻ hay thất vọng đều hiện rõ trên mặt, chỉ cần chú ý một chút là nhận ra ngay.
Cậu chẳng những phải đút bài mà còn phải đút một cách vô cùng cẩn thận, giả vờ như không cẩn thận đánh ra mà thôi.

Như vậy thì Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ vô cùng vui vẻ, còn trông rất hả hê mà cười nhạo cậu đôi ba câu.

Ninh Tây Cố lập tức tỏ vẻ hối hận khiến Nhạc Quỳnh Quỳnh vui quên trời quên đất, cười ha ha mấy tiếng liền.
Thế nhưng cậu đã điên cuồng tuồn bài cho cô rồi, thế nhưng có đôi khi Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn bị người khác tiệt ù.
Cứ như thế, số tiền lời Ninh Tây Cố thắng được lúc đầu đều bay hết.
Ninh Tây Cố hoàn toàn câm nín trước sự ngốc nghếch của Nhạc Quỳnh Quỳnh, đặc biệt là cô còn không hề phát hiện ra cậu đang nhường cô, tự cảm thấy vô cùng hài lòng với phong độ sáng chói của bản thân.

Cô quay qua khoe khoang với cậu: “Cậu coi, sau khi mất đi vận may của người mới học, tôi mới phát huy được bản lĩnh thật sự của mình, nhìn đi.

Nhìn đi, những thứ này là gì! Đây mới chính là thực lực!”
Ninh Tây Cố nghĩ nghĩ, bây giờ không nên khen cô, như thế quá lộ liễu.

Vậy nên cậu đổi cách nói khác, ngừng cười, giả bộ như đang đối đầu với một kẻ địch vô cùng mạnh, nghiêm trang nói: “Ừ, tôi cũng hiểu sơ sơ rồi, nói không chừng mấy ván sau tôi còn có thể ù lại đấy!”
Nhạc Quỳnh Quỳnh rầm rì nói: “Cứ tự nhiên!”
Trận mạt chược cứ thế mà được kéo dài hết cả buổi chiều.
Đến tối, người thân không ở lại ăn cơm cùng, lục tục dẫn nhau về hết.
Sau khi rời bàn mạt chược, Ninh Tây Cố lại nhanh chân đến giúp bố Nhạc dọn dẹp nhà cửa.

Trước khi gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu hoàn toàn không biết làm việc nhà gì, đây đều là kết quả sau hai tháng rèn luyện.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn quen thói lười biếng như thường ngày, không làm gì cả.
Cô chơi mạt chược mệt rồi thì lên lầu hai ngồi phịch xuống sofa xem tivi, các kênh trên tivi đều đang phát lại chương trình đêm tất niên, bây giờ đang đến đoạn phát nhạc nền.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa cắn hạt dưa vừa coi.
Mẹ Quỳnh bước tới tặng cho cô một ánh mắt để tự cô cảm nhận, bảo cô nhường chỗ một chút.


Nhạc Quỳnh Quỳnh nhích sang bên cạnh, bà vừa đặt mông xuống chỗ ngồi đã đưa tay gõ đầu cô: “Con không biết xấu hổ à?”
Vẻ mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh mờ mịt: “Cái gì ạ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ thầm, chẳng lẽ là về việc cô để Ninh Tây Cố ở lại đây thêm mấy ngày?
Cô ngồi ngay ngắn lại, đỏ mặt nói: “Con, mặc dù bây giờ con với cậu ấy còn chưa phát triển đến mức là bạn trai bạn gái chính thức, nhưng con cảm thấy con cũng khá thích cậu ta.

Con nghĩ, trước tiên con sẽ để cậu ấy theo đuổi con nửa năm, nếu cậu ấy thực sự có khả năng đó, con cũng không phát hiện được cậu ấy có thói hư tật xấu gì thì con mới nhận lời.”
“Hơn nữa cậu ấy cũng đáng thương lắm mẹ à, mẹ không thấy vậy sao? Chắc trong nhà xảy ra mâu thuẫn gì đó nên cậu ấy mới chạy đến đây ngay đêm giao thừa… Mẹ cứ thu nhận cậu ấy ít hôm đi.

Việc này chẳng khác gì thu nhận một con chó hoang là bao cả, so ra thì cậu ấy ngoan ngoãn hơn cún con, có thể dọn dẹp vệ sinh, còn có thể chơi mạt chược với mẹ nữa.”
Mẹ Nhạc bắt đầu lên tiếng giáo huấn: “Hai con bây giờ chưa phải là người yêu của nhau mà đã sai bảo người ta thế rồi, mẹ thấy như vậy không tốt.

Bắt người tay mềm, ăn người miệng ngắn, con thích thì gọi người ta tới, không thích thì đuổi người ta đi, không thấy áy náy trong lòng sao?”
Áy náy cái gì? Cô ấy bỏ tiền ra mà? Lúc đầu Nhạc Quỳnh Quỳnh còn thấy thấu tình hợp lý, nhưng suy nghĩ lại thì quả thật có chút áy náy, với cái giá ba nghìn cô đã tìm về được một người thực tập sinh.

Ninh Tây Cố vừa dọn dẹp nhà cửa vừa làm cơm, còn phải làm tài xế làm phụ tá cho cô, còn chưa nói đến thỉnh thoảng cậu còn tặng quà cho cô nữa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lầm bầm: “Để cậu ta có cơ hội nịnh bợ đã là vinh hạnh cho cậu ta lắm rồi, người khác muốn nịnh bợ con, con còn không chịu kia kìa…”
Mẹ Nhạc nghe thấy thế thì vừa bực mình vừa buồn cười: “Con có ngốc không thế hả? Hôm nay lúc chơi mạt chược cậu ta vẫn luôn đút bài cho con, con không phát hiện ra sao? Người ta nhường con đấy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh kinh ngạc chợt ngồi thẳng dậy, giận dữ nói: “Hả?? Thật ạ?!!”
Mẹ Nhạc bị cô con gái ngốc nghếch của mình chọc cười: “Có đôi khi mẹ thật không hiểu, con ngốc như thế sao kiếm được nhiều tiền vậy? Mọi người ai cũng nhìn ra được, chỉ có con là không nhận ra.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vỗ đùi, cực kỳ tức giận: “Mẹ kiếp, cậu ta chơi rành đến mức có thể đút bài cho con rồi mà còn gạt con, nói là không biết chơi! Mẹ đợi chút con mắng cậu ta.”
Mẹ Nhạc kéo cô: “Con làm gì thế? Người ta thấy con gà nên đút bài cho con mà con còn mắng người ta à?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh u oán nhìn mẹ chằm chằm, nghi hoặc nói: “Mẹ, sao con có cảm giác mẹ rất thích cậu ta thế nhỉ? Con còn đang quan sát cậu ta, con sẽ không vì mẹ thích mà quyết định chọn cậu ta đâu… Mẹ cũng đừng thấy cậu ta trông đẹp trai, nhìn mặt bắt hình dong mà chọn cậu ta…”
“Làm gì có…” Mẹ Nhạc thề thốt phủ nhận: “Nói thật thì lúc đầu mẹ cảm thấy cậu ta rất tốt, nhưng bây giờ mẹ lại không thích cậu ta nữa rồi.”
“Mẹ cảm thấy cậu ta không hợp với con.”
“Cậu ta quá thông minh, tâm tư khó dò.

Con xem, chỉ mới gặp nhau chưa đến một ngày! Vậy mà cậu ta đã hiểu được khá rõ sở thích của bố mẹ, biết tặng cái gì mới khiến chúng ta hài lòng, còn biết thay đổi thái độ khi tiếp chuyện với nhiều người khác nhau.”
“Cậu ta còn trẻ, tuổi còn nhỏ, phải mấy năm nữa mới đến tuổi kết hôn, tính nết hẳn là vẫn chưa định hình hoàn toàn.”

“Vốn mẹ cũng nghĩ đến việc này rồi, nhưng mẹ thấy con cũng còn nhỏ, muốn yêu đương với cậu ta thì cũng không sao, chỉ cần vui là được.

Nhưng cậu ta như vậy, con thì ngốc, lỡ đâu cậu ta có ý xấu, mẹ sợ con không đối phó nổi cậu ta.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh gật gật đầu: “Đúng, đúng.”
“Con cũng nghĩ như vậy, con không muốn quá nghiêm túc với cậu ta.

Không biết vì sao, nhưng mà mẹ à, đột nhiên con không vội vàng nữa rồi.”
“Lúc trước thấy mấy người bạn học của con kết hôn, con còn thấy gấp gáp, nhưng mấy cậu ấy sinh xong con thì trông không còn đẹp như xưa nữa, khiến con sợ chết đi được… Con nghĩ, chắc con còn muốn tự do thêm mấy năm nữa.”
Càng về sau giọng của Nhạc Quỳnh Quỳnh càng nhỏ dần nhỏ dần, cô sợ mẹ sẽ lên tiếng giáo huấn cái suy nghĩ ngây thơ này của mình.
Thế nhưng không hề như cô nghĩ.
Mẹ cô chỉ đưa tay phủi cọng tóc vương trên vai cho cô, nói: “Cứ chơi đi.”
“Mẹ không gấp, mẹ thấy Mỹ Mỹ nhà chúng ta vẫn còn nhỏ, bản thân con cũng ngây nga ngây ngô, chưa chuẩn bị sẵn sàng, coi như bây giờ bị người ta lừa kết hôn thì con cũng không thể trở thành một người mẹ đúng nghĩa được.

Bố mẹ cũng không hối thúc con, con cứ chơi thêm mấy năm nữa cũng được.”
“Mẹ ấy à, mẹ chỉ hy vọng con có thể giống như mẹ, vì yêu mới kết hôn, chứ không phải do chắp vá mà thành.

Cuộc sống chịu đựng qua ngày mẹ thấy nhiều rồi, rất đau khổ.”
“Mẹ chỉ hy vọng con có thể sống vui vẻ thôi.”
Mẹ Nhạc lại tiếp tục căn dặn: “Những cái khác không quan trọng, nhưng con phải bảo quản tiền của mình cho tốt, đừng để người ta lừa mất.”
Về việc này, Nhạc Quỳnh Quỳnh rất có tự tin: “Con biết, con biết mà.”
“Con với cậu ta thật sự chưa đến mức đó đâu.”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con chỉ muốn chơi đùa với cậu ta chút thôi à.”
Hai mẹ con cô ở trong phòng nói chuyện, âm thanh không lớn.
Nhưng cũng đủ để Ninh Tây Cố đứng ngoài cửa nghe thấy.
Ninh Tây Cố có cảm giác mình không nên xuất hiện ở nơi này, cũng không nên bất cẩn nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ.
Mấy câu cuối mà Nhạc Quỳnh Quỳnh nói, quả thật là những điều Nhạc Quỳnh Quỳnh có thể nói ra, hình như cũng chẳng có gì sai, nhưng cậu lại cảm thấy có chút không vui.
Vô cùng không vui..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.