Bạn đang đọc Thỏ hoa đào – Chương 27
Trans: Vương Linh
Beta: Yam
Nhạc Quỳnh Quỳnh lái con BMW của cô về quê nhà, thực sự không cần khoa trương quá.
Trước đây cứ mỗi dịp lễ tết là cô lại sợ phải về nhà gặp họ hàng.
Bởi vì lúc bé học lực của cô bình thường, cũng không phải là đứa trẻ thường được trưởng bối trong nhà khen ngợi.
Mỗi lần bị hỏi đến thành tích là cô rất xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào.
Hai năm nay cô buôn bán kiếm được không ít tiền lời, xoay mình đổi thế, nghiễm nhiên trở thành hình mẫu thành công trong miệng các trưởng bối.
Cô tự cảm thấy bản thân áo gấm về làng, hôm nay còn ăn mặc đặc biệt long trọng, rêu rao gây sự chú ý.
Năm ngoái cô bỏ ra hai ba triệu xây cho bố mẹ một căn biệt thự nhỏ trên mảnh đất có vị trí tốt nhất trong trấn, hơn nữa còn có vườn hoa trong nhà.
Người sống ở đây đều là người có tiền, thế nên con BMW của cô cũng không tính là hút mắt.
Sau khi dừng xe xong.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không đi thẳng vào trong nhà mà chạy ra ngoài tìm một góc độ chụp toàn cảnh, cô muốn khoe khoang với Ninh Tây Cố như một thói quen.
Lúc chụp xong tính gửi đi thì cô mới nhớ ra.
Không được, Ninh Tây Cố còn đang bị cô tống vào lãnh cung, chưa cho ra đâu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tức giận từ bỏ.
Bố mẹ đều đang bận bịu trong phòng bếp, trên bàn đã bày sẵn mấy món như sườn xào chua ngọt, tôm kho, đậu hũ ky, tất cả đều là những món cô thích ăn.
Người ta hay nói trẻ con nhà nghèo thường hiểu chuyện sớm.
Nhà bọn họ mặc dù không tính là nghèo, thế nhưng cũng không phải gia đình giàu có gì.
Tuy là không có tiền cho Nhạc Quỳnh Quỳnh học piano, học vũ đạo, nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh lại được sống trong sự nuông chiều yêu thương từ nhỏ đến lớn, cơm bưng nước rót, áo đến dang tay.
Bị bố mẹ nuông chiều quen rồi, thế nên trình độ cơm nước dọn dẹp của cô chỉ là ẩu tả làm đại cho qua thôi.
Bây giờ càng nghiêm trọng hơn.
Chỉ khi Bong Bóng bị Nhạc Quỳnh Quỳnh ôm trong lòng kêu “Meo” một tiếng thì bố mẹ cuối cùng mới phát hiện ra cô đã trở về.
Mẹ lau tay vào tạp dề nói: “Cục cưng, con về rồi à? Hành lý cứ để đó đi, nặng lắm phải không, để chút nữa bố xách lên phòng cho con nhé.”
Bố mẹ dành cả dãy lầu ba cho cô, phòng của cô cũng được trang trí tỉ mỉ theo ý cô muốn, tất cả sách vở khi cô còn đi học đều được bảo quản cẩn thận.
Ngay cả bức tranh cô vẽ hồi mẫu giáo bố cũng giữ lại cho cô, xếp ngăn ngắn gọn gàng trong phòng làm việc kiêm phòng sách.
Hơn nữa còn có hai mươi cuốn album chứa hình từ nhỏ đến lớn của cô, mỗi năm một quyển.
Bong Bóng vừa được đặt xuống thì đã trốn xuống dưới sofa nhanh như một làn khói.
Mẹ nói: “Phải chờ thêm chút nữa mới nấu xong cơm, ra ngoài xem tivi trước đi con.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh làm bộ: “Mẹ, để con phụ mẹ nhé!”
Mẹ cưng chiều: “Phụ gì chứ? Con mới đi làm về mà lại để con làm việc thì không được.
Con cứ đi chơi đi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng không biết xấu hổ mà quay đầu đi chơi.
Cô xem một bộ phim truyền hình, đến khúc đặc sắc còn cười ha ha lấy điện thoại ra chụp lại, vô thức mở cuộc hội thoại với Ninh Tây Cố lên.
Bỗng chốc lại mất hứng.
Í, sao cô lại phản xạ theo điều kiện nữa rồi?
Phải nhịn một chút.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tắt điện thoại.
Chẳng bao lâu sau, cơm nước cũng được nấu xong.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi vào bàn ăn, đang tính động đũa thì mẹ hỏi: “Con có đưa cậu bạn đẹp trai đó về nhà không?”
Bố liếc nhìn: “Cậu bạn đẹp trai nào?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lập tức ngồi ngay ngắn, bác bỏ tin đồn: “Mẹ, con đã nói rồi, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
Mẹ gật đầu, tiếp tục nói: “À, vậy con chưa có bạn trai phải không? Các dì các cô của con đều muốn giới thiệu đối tượng cho con đấy, có mấy người đang xếp hàng rồi, nếu cảm thấy có hứng thú thì gặp mặt thử xem.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng chẳng thích thú gì với việc này.
Quê của cô thì được anh chàng nào tốt chứ, những người có chút chí hướng đều ra ngoài xông pha cả rồi, hơn nữa những người ưu tú tầm tuổi cô thì đều đã là hoa có chủ cả.
Nam thần học bá mà cô ngưỡng mộ thời còn đi học con mẹ nó đều kết hôn hết rồi!
Hơn nữa cô cảm thấy bản thân càng ngày càng kén chọn, không muốn tiếp tục chọn lựa nữa, ít nhất cũng phải là một người có thu nhập ngang ngửa cô nhỉ? Nếu không thì trông đẹp trai cũng được, ít nhất trình độ nhan sắc cũng phải cùng cấp bậc với Ninh Tây Cố!
Lúc cô còn đang nghĩ ngợi thì mẹ nói tiếp: “Nhưng mà theo mẹ thấy thì mấy anh chàng đó không đẹp trai bằng cậu bạn chụp chung với con đâu, mẹ nghĩ con sẽ không thích thế nên không nói cho con biết.
Chỉ có điều cũng có mấy người có bằng cấp cao.”
“À.” Nhạc Quỳnh Quỳnh múc canh thịt bò vào bát cơm khiến cơm nát ra như cháo: “Cậu ấy là sinh viên đại học Z.”
Bố ngồi một bên hỏi: “Ai vậy?”
Hai mẹ con vẫn chuyên chú nói chuyện, mẹ gật gật đầu: “Thế à, thế thì bằng cấp của người kia cũng chẳng phải là cao… Mẹ giúp con từ chối nhé, sắp qua năm mới, cục cưng nhà chúng ta về nhà nghỉ ngơi, cũng không cần vội vàng tìm mối thế.
Con còn trẻ, cứ chuyên tâm kiếm tiền trước cũng được.”
Bố vô cùng nóng nảy hỏi: “Rốt cuộc hai mẹ con đang nói đến ai vậy??”
Bấy giờ mẹ mới dời tầm mắt lên người bố, tức giận nói: “Có nói ông cũng biết đâu.”
Bố bị mắng lập tức ngậm miệng không dám hỏi nữa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vốn còn muốn đi khoe khoang một vòng, thế nhưng cô vừa về đến nhà là nằm ườn trên ghế sofa, chẳng muốn đi đâu nữa cả.
Vô cùng thoải mái, nhà vĩnh viễn là tổ ấm hạnh phúc của cô.
Cô thay đồ ngủ rồi là biến thành một con lười thích nằm, hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn.
Chờ đến mùng một khi phải đi thăm hỏi họ hàng người thân, cô lại hoá thân thành mỹ nữ, xinh đẹp gọn gàng đi gặp người khác.
Từ sau khi cô mở công ty, cuối năm là mùa buôn bán chạy nhất năm, công việc dồn dập thay nhau kéo tới, cô căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.
Ngay cả bây giờ, cô cũng phải bớt chút thời gian kiểm tra xem trong tiệm có chuyện gì xảy ra không?
Sau khi ăn cơm xong, cô lại trở về ổ chăn trong phòng mình, vừa chơi game với bạn vừa mở mic lên tám chuyện.
Nói một hồi cuối cùng lại nhắc tới Ninh Tây Cố.
“Cậu với cậu trai bao làm hoà rồi à?”
“Chưa đâu, đợi qua năm rồi tính.
Hôm nay cậu ta còn tìm mình, bảo cậu ta cũng về nhà rồi, còn nói sau khi trở lại sẽ đem theo quà cho mình.
Không biết là quà gì nữa?”
“Ngoan thế rồi còn gì, tính ra còn tốt hơn Cừu Tuấn nhiều, lần nào cũng đến tay không.
Cậu muốn anh ta mua quà cho, mà anh ta trông cứ như bị ai ép uổng ghê lắm vậy.”
“Cũng không biết tính tặng cái gì đây, trông cậu ta có vẻ rất tự tin có thể khiến mình nguôi giận.”
Cứ ngồi chơi game mãi, thời gian chẳng biết từ lúc nào đã qua mười hai giờ.
Điện thoại bỗng dưng nhận được thông báo có tin nhắn mới.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mở ra xem thì thấy là tin nhắn Ninh Tây Cố gửi, vừa đúng mười hai giờ, nội dung tin nhắn là chúc cô năm mới vui vẻ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đắc ý, không nhịn được mà bật cười.
Doãn Tiểu Thiền hỏi: “Sao thế?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Không có gì, một chuyện nhỏ không đáng để tâm đến mà thôi.”
Ninh Tây Cố không bay về nước A.
Gia đình cậu đón năm mới trong căn nhà tổ ở quê, chỉ cách trường học hai ba giờ lái xe.
Đây là một căn nhà mang phong cách Trung Quốc cổ, có hòn núi giả, có đình lầu các nghỉ, nhưng trong phòng lại là thiết bị hiện đại.
Bình thường không có ai ở đây, nhưng vẫn có người tới dọn dẹp và tu bổ.
Trước khi mẹ cậu qua đời, bà vẫn luôn tĩnh dưỡng trong khu nhà yên tĩnh này.
Ban ngày thì trông rất thanh nhã và yên tĩnh, nhưng đến đêm, cho dù có bật hết đèn lên vẫn khiến người khác cảm thấy u ám âm trầm.
Bố cậu vẫn chưa về, người làm vườn, đầu bếp, dì dọn dẹp đều ở nhà bên, chỉ có mình Ninh Tây Cố ở nhà chính.
Gió mùa đông gào thét ngoài cửa sổ.
Chẳng có chút hơi ấm của con người nào.
Ninh Tây Cố ngồi ở trên giường đọc sách, thỉnh thoảng lại nhìn màn hình điện thoại.
Cậu ôm ấp hy vọng trong lòng mà nghĩ, đã qua năm mới rồi, chắc hẳn Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ không quá khó chịu với cậu nữa đâu nhỉ.
Nhưng không có gì cả.
Đợi đến sột ruột.
Ninh Tây Cố bật đèn, xuống lầu.
Cậu xuống nhà kho dưới hầm, cánh cửa này có mật mã.
Bởi vì ở bên trong cất giữ trang sức cao cấp của mẹ cậu, Ninh Tây Cố nhìn một vòng.
Cậu nhớ mang máng là có một lần bố và mẹ cãi nhau to, đến hôm sau mẹ nhận được một sợi dây chuyền kim cương, thế là hai người họ lại làm lành với nhau.
Phụ nữ mà, ai chẳng thích trang sức đẹp đẽ sáng bóng.
Với dạng phụ nữ ham hư vinh như Nhạc Quỳnh Quỳnh, có lẽ sẽ càng vui hơn khi nhận được món quà như này!
Ninh Tây Cố cảm thấy có một bộ vòng cổ, bông tai làm bằng hồng ngọc rất hợp với Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhưng cậu có chút do dự, nếu tặng thứ này chẳng phải là tự để lộ cấp bậc của mình còn gì? Thế nên cậu lại để về chỗ cũ.
Cậu rời khỏi nhà kho, đi đến phòng để quần áo.
Mẹ cậu còn để lại rất nhiều váy dạ hội cao cấp, giá trị mỗi bộ đều từ mấy trăm nghìn đến một triệu.
Cậu nghĩ, vậy thì tặng váy đi!
Cậu tính hỏi thử người thiết kế cao cấp may váy cho mẹ trước đây, rồi mua cho Nhạc Quỳnh Quỳnh hai bộ váy, đến lúc đó cứ nói với cô là tìm người đặt may.
Vừa nghĩ tới phản ứng của Nhạc Quỳnh Quỳnh khi nhận được món quà này thì Ninh Tây Cố lại cảm thấy chờ mong và có chút thú vị.
Chạng vạng ngày ba mươi tết.
Bố đã về tới nhà.
Hai bố con vẫn ăn cơm tất niên với nhau như cũ, vẫn là một khoảng lạnh tanh, không hề có chút không khí năm mới nào cả.
Bố cậu không có anh chị em nào khác, thế nên trong nhà họ Ninh chỉ có hai bố con bọn họ.
Ninh Tây Cố cơm nước xong xuôi thì đứng dậy rời đi.
Cậu cảm thấy rất buồn chán, cũng chẳng có tâm trạng đâu mà chơi game hay coi TV.
Cậu rảnh đến mức bắt đầu lôi sách vở ra làm bài tập, định bụng rửa sạch nỗi nhục lần trước.
23:55
Điện thoại của Ninh Tây Cố vang lên chuông báo, cậu để bút xuống, bắt đầu chuẩn bị cho công cuộc tranh giành vị trí người đầu tiên nhắn “Chúc mừng năm mới” cho Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Cậu nhìn chằm chằm vào múi giờ Bắc Kinh.
Chỉ còn ba phút… hai phút… một phút.
Mười giây đếm ngược.
… Năm, bốn, ba, hai, một.
Ninh Tây Cố nhanh chóng gửi tin, nội dung chỉ có một câu: [Chị, năm mới vui vẻ.]
Lần này Nhạc Quỳnh Quỳnh trả lời rất nhanh: [Năm mới vui vẻ nhé [Cười].]
Sau đó, thông báo Nhạc Quỳnh Quỳnh chúc mừng năm mới trong nhóm hiện lên.
Điều này khiến Ninh Tây Cố có chút thất vọng.
Trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu vẫn chưa được xếp vào hàng đãi ngộ đặc biệt.
Ninh Tây Cố mở vòng bạn bè của Nhạc Quỳnh Quỳnh lên xem.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mới đăng mấy tin mới, rất nhiều hình, tấm nào trông cũng rất ồn ào náo nhiệt.
Hình như cô rất vui vẻ, trong những tấm hình cô chụp, ngay cả những món ăn bình thường trông còn ngon hơn mấy món do đầu bếp cao cấp mà nhà cậu đặc biệt mời tới nấu.
Cô còn quay một đoạn video hài hước ngắn với bố mẹ, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.
Ninh Tây Cố vừa cảm thấy hơi quê vừa thấy có chút hâm mộ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ninh Tây Cố đi tảo mộ mẹ và anh hai với bố.
Ninh Tây Cố mặc một bộ vest màu đen nghiêm túc, giống như trước đây, cả quá trình hai bố con chẳng nói với nhau câu nào.
Trên đường trở về, bố hỏi: “Con thực tập thế nào rồi?”
Ninh Tây Cố: “Rất tốt.”
Bố: “Bố đã hỏi qua rồi, mọi người đều nói con làm việc rất tốt, không ngừng cố gắng.”
Ninh Tây Cố: “Dạ.”
Tư tưởng Ninh Tây Cố không tập trung, buồn chán đến mức nôn nóng.
Hồi trước vào những lúc như này cậu cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, bây giờ vì có sự xuất hiện của Nhạc Quỳnh Quỳnh, sự nhẫn nại của cậu càng kém hơn trước.
Ninh Tây Cố do dự trong chốc lát, thử dò hỏi: “Bố, nếu không còn chuyện gì nữa thì mấy ngày nghỉ này con có thể đi du lịch không?”
Bố nhìn cậu, nói: “Có thể.” Ông không hề hỏi cậu muốn du lịch nơi nào: “Con nhớ cẩn thận đấy, đưa theo vệ sĩ cũng được.”
Ninh Tây Cố: “Không cần phải thế đâu.”
Ông im lặng không nói, lông mày nhíu chặt, ấn đường xuất hiện những nếp nhăn dày: “Nhớ chú ý báo bình an.
Năm nay bố sẽ bắt đầu dẫn con đi tham gia mấy buổi tiệc rượu, để mọi người dần quen biết con.”
Ninh Tây Cố chẳng quan tâm đến việc này.
Mùng hai tết, Ninh Tây Cố rời nhà đi thẳng đến quê nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Cậu muốn gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh một chút.
Coi như là ra ngoài hít thở.
Tối mùng hai tết.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mới chúc tết họ hàng về, tẩy lớp trang điểm, đắp mặt nạ dưỡng da, chuẩn bị bắt đầu vui vẻ chơi game thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Ninh Tây Cố: [Tôi mới từ nhà đến quê chị, có thể gặp chị chút không?]
Nhạc Quỳnh Quỳnh bật dậy từ trên giường: [Cậu tới làm gì???]
Ninh Tây Cố: [Không vì gì cả, tôi chỉ muốn gặp chị thôi.]
Nhạc Quỳnh Quỳnh: [Cậu biết nhà tôi ở đâu không?]
Ninh Tây Cố: [Không biết, tôi chỉ biết trấn mà chị ở thôi.]
Thằng nhóc này… thằng nhóc này, sao giống con cún con sau khi bị chủ nhân vứt bỏ thì vượt ngàn dặm xa xôi trở lại tìm chủ thế này?
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ bản thân nên cứng rắn lên, mặc kệ cậu ta, thế nhưng nghĩ lại thì, tết nhất thế này mà Ninh Tây Cố còn chạy đến đây, có khi là do trong nhà xảy ra chuyện…
Cô nhớ là cậu từng nói quan hệ giữa cậu và bố không tốt.
Ngay tức thì trong não Nhạc Quỳnh Quỳnh hiện lên đủ các loại phim mẹ kế bắt nạt con chồng đặc sắc.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thở dài, trả lời: [Được rồi, cậu đến đây đi! Cậu đến đường xx, tôi ra gặp cậu!]
[Đến nơi rồi thì chụp một tấm hình gửi cho tôi, tôi đến tìm cậu.]
Ninh Tây Cố tìm được đến địa chỉ không rõ ràng mà Nhạc Quỳnh Quỳnh đưa cho.
Cậu cũng coi như may mắn, lần đầu đi mà đã có thể trực tiếp đến được đầu đường bên ngoài nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Cậu vừa nhìn đã nhận ra ngôi biệt thự ở quê mà cô khoe trên vòng bạn bè.
Nhưng cậu nghĩ, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã không cho cậu tìm đến tận cửa thì có nghĩa là cô không muốn bố mẹ biết đến cậu.
Từ trước đến nay Ninh Tây Cố vô cùng nghe lời, Nhạc Quỳnh Quỳnh nói thế nào thì cậu sẽ làm thế đó, cậu sẽ không tự mình tìm đến cửa.
Ninh Tây Cố đứng trước cửa nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhìn qua một hồi rồi nhấc chân rời đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì cậu lại gặp một người phụ nữ trung niên, Ninh Tây Cố thấy đối phương khá quen mắt nên nhìn thêm vài lần.
Đối phương cũng nhìn cậu chằm chằm, nhìn qua nhìn lại một hồi, lúc đến gần nhau thì người phụ nữ đó đột nhiên nói: “Chàng trai trẻ, cậu là bạn của Mỹ Lệ nhà chúng ta phải không?”
Ninh Tây Cố nhất thời không phản ứng kịp.
Mỹ Lệ, à đúng rồi là Nhạc Mỹ Lệ… Cậu không biết mình có nên thừa nhận là bạn của Nhạc Quỳnh Quỳnh hay không nữa.
Bây giờ cậu mới nhận ra, dì này trông có mấy phần giống Nhạc Quỳnh Quỳnh, đây chắc hẳn là mẹ của Nhạc Quỳnh Quỳnh nhỉ! Đúng, chính xác rồi, cậu từng thấy dì ấy trong đoạn video ngắn của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố suy nghĩ một chút, lễ phép hỏi: “Chào dì…”
Dì kéo cậu lại, vui vẻ ngẩng đầu gọi: “Mỹ Lệ, có bạn con tới chơi này!”
Ninh Tây Cố: “!!!”
Ninh Tây Cố không kịp chạy thoát, cậu chỉ có thể hít một hơi lạnh, trước mắt như tối sầm lại.
Tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi..