Thỏ hoa đào

Chương 22


Bạn đang đọc Thỏ hoa đào – Chương 22:

Chương 21: Cậu chỉ thi được hạng hai, Nhạc Quỳnh Quỳnh còn cần cậu không?
Còn chưa đầy một tháng nữa là đến tết rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh định nhân khoảng thời gian ngắn cuối cùng trong năm kiếm thêm một chút, năm trước có một làn sóng mua sắm, cô cũng muốn cố gắng bán hết đồ chất đống trong kho đi, thanh thản yên tâm về nhà ăn tết.
Vừa nghĩ đến về nhà ăn tết, còn có chút lạnh lòng.
Trước kia cô và Cừu Tuấn đã nói, 30 tết năm nay dẫn cô về ăn tết chính thức gặp ba mẹ với danh phận con dâu, mùng một năm mới đổi thành Cừu Tuấn đến nhà cô, hai nhà gặp mặt, gần như định việc hôn nhân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô kéo dài, đến bây giờ vẫn chưa nói với ba mẹ chuyện cô và Cừu Tuấn chia tay.
Hôm nay.
Buổi trưa Nhạc Quỳnh Quỳnh đang ăn cơm hộp ở công ty, đột nhiên nhận được tin nhắn của mẹ:
[Bảo bối, năm nay bao giờ về nhà ăn tết?]
Đến rồi!
Nhạc Quỳnh Quỳnh tê dại da đầu, trận địa sẵn sàng đón địch.
Khi còn bé mong chờ đón tết, trưởng thành rồi sợ nhất ăn tết.
Đặc biệt là hết năm nay cô đã 25 rồi, khi 24 tuổi, bốn bỏ lên năm thành 20, 25 tuổi bốn bỏ lên năm thành 30.
Cô vẫn luôn rất tò mò cách tính tuổi của họ hàng ở quê, không hiểu sao mình đã thành 28 rồi.
Bạn học cùng tuổi cô hai năm gần đây đều ồ ạt kết hôn, cô tham gia hết hôn lễ này đến hôn lễ khác, đi nhiều rồi, mình cũng bối rối theo.
Nhưng bởi vì có vết xe đổ là Giang Diệp Sơn ở phía trước, mấy người đàn ông già theo đuổi cô, một người cô cũng không dám, chọn đến chọn lui, cuối cùng chọn Cừu Tuấn quen được trong buổi tụ tập bạn học.
Cừu Tuấn từng là nghiên cứu sinh, trường học mà anh ta học nghiên cứu sinh cùng cấp với trường đại học của Ninh Tây Cố, đều là trường top, sinh viên tài giỏi. Con người Nhạc Quỳnh Quỳnh, cô biết mình ngốc, nên có chút ngóng trông học bá, mới vừa nhìn đã chọn trúng Cừu Tuấn.
Điều kiện của Cừu Tuấn cũng không tồi, lại là dân tỉnh lẻ, ba mẹ làm việc trong cơ quan, trước đi mua phòng phá dỡ, trong tay có bảy căn phòng, không ít tiền tiết kiệm. Mặc dù không phải đại phú đại quý, cũng xem như một gia đình trung sản tiêu chuẩn.
Cho nên ít nhiều rất không thuận mắt với cô, cảm thấy cô học vấn thấp, không phải là người bản địa, xuất thân trấn nhỏ, còn làm người mẫu mạng gì gì đó, không quá đoan trang.
Nhạc Quỳnh Quỳnh trả lời: [Chắc là giống năm ngoái, 29 tết thì về ạ.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ lại hỏi: [Dẫn bạn trai về không?]

Quả nhiên hỏi rồi. Ngón tay Nhạc Quỳnh Quỳnh do dự trên màn hình điện thoại, nghĩ nghĩ, cắn răng, nhắm mắt trả lời: [Con và Cừu Tuấn chia tay rồi.]
[Lệ rơi.]
Mẹ trực tiếp gọi điện thoại qua, vừa mở miệng đã vội vàng hỏi: “Bảo bối, con đang khóc à?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh dở khóc dở cười: “Đó là icon, con không khóc.”
Cô ngượng ngùng nói: “Con, thật ra con đã chia tay với anh ta hơn tháng rồi….”
Mẹ thở dài sâu kín: “Nói thật, trong lòng mẹ thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước mẹ nhìn thấy cậu ta, cảm thấy người nhà cậu ta quá cao ngạo, cậu ta cũng có loại cảm giác giả thanh cao. Mẹ cảm thấy không quá hợp với con, cái tính tình thối hoắc của con kia, chắc chắn con sẽ chịu không nổi.”
“Chia tay rồi cũng tốt, không sao, mẹ cảm thấy cậu ta không xứng với bảo bối nhà chúng ta.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh mới có chút cảm động đã nghe mẹ chuyển đề tài:
“Có điều, tên nhóc khác khoảng thời gian trước con đăng trên vòng bạn bè, còn rất đẹp trai, con muốn dắt nó về nhà không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ bừng mặt.
Mịa! Nhất định là đang nói Ninh Tây Cố! Nhưng status ấy rõ ràng cô đã chặn họ hàng thân thích rồi mà!
Nhạc Quỳnh Quỳnh giả bộ không hiểu: “Mẹ nói ai vậy?”
Mẹ nói: “Con đợi đó nha.”
Gửi một bức ảnh đến.
Là Ninh Tây Cố.
Phụ nữ cho dù bao nhiêu tuổi đều là động vật nhìn mặt, mẹ rõ ràng là bị Ninh Tây Cố đẹp trai thu phục, đắc ý mà nói: “Tên nhóc này thật sự rất tuấn tú…. Ảnh này là em họ của con gửi cho dì con, dì con lại gửi cho mẹ, dì nói con đột nhiên đăng ảnh chụp chung với cậu trai khác, nhìn còn không giống như đã đi làm.”
“Lúc đó mẹ đã nghi ngờ có phải con đã chia tay với Cừu Tuấn rồi không, có điều con không nói với mẹ, mẹ cũng không hỏi, mẹ tin con có thể xử lý tốt.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hàm hồ nói: “Là… Là đang theo đuổi con. Không phải là bạn trai bạn gái gì.”
Cô rất hư vinh, thật ra là chó săn nhỏ mà cô mua thôi.
Mẹ bỗng nhiên nhớ lại thời thanh xuân: “Năm đó mẹ gả cho ba con, chính là ham muốn sắc đẹp của ba con, mỗi ngày nhìn mặt ba con tâm tình cũng tốt nha.”
“Hơn nữa bảo bối sinh ra cũng đẹp.”
“Có điều mẹ cũng không dẫn dắt con, con chọn người con thích đi.”

“Con muốn yêu đương thì yêu đương, không kết hôn cũng không sao, ba mẹ cũng không giục con, con cả đời không kết hôn ở nhà cũng không sao.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh “ồ” một tiếng.
Ba đến nghe điện thoại, nặng nề chốc lát, nói: “Sắp cuối năm rồi, nhớ về sớm một chút. Con ở bên ngoài đừng cố quá, mệt quá, chú ý sức khỏe. Lần trước ba gặp con, quầng thâm mắt đen xì.”
Lại nói, “Nhớ dẫn cái kia về nha.”
Ai cơ? Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, bạn trai sao? Nhạc Quỳnh Quỳnh căng thẳng.
Ba bổ sung nói: “Nhớ mang Bào Bào về, ba nuôi cho.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười, cố ý trêu chọc ông: “Không phải ba ghét nhất mèo mèo, chó chó sao?”
Ba ba chăm chú nghiêm túc nói: “Mấy ngày trước ba đọc một tin tức, nói mang mèo gửi trong tiệm thú cưng kết quả bị chết, quá nguy hiểm rồi, con đừng gửi mèo vào tiệm thú cưng, mang về, ta miễn cưỡng nuôi cho con hai ngày.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhớ năm ngoái cô về nhà ăn tết, cũng mang theo Bào Bào quay về.
Ba từ ghét bỏ đến vả mặt, còn muốn chuẩn bị cho mèo một cái ghế để cả nhà cùng ăn cơm, còn lột tôm cho mèo, ngủ trưa cũng phải cùng ngủ, lúc gần đi cô muốn dẫn mèo đi, ba còn rất luyến tiếc.
Nhạc Quỳnh Quỳnh từ nhỏ đã có một người ba đẹp trai các bạn nhỏ khác đều ngưỡng ngộ.
Ba cô thật sự rất đẹp, già rồi vẫn là một “ông chú đẹp trai”, đương nhiên, mẹ cô cũng là mỹ nữ vang danh gần xa.
Có lúc cô cảm thấy mình không hoàn toàn kế thừa hết mỹ mạo của ba mẹ, có điều tập hợp một chút cũng không tồi, làm người phải biết đủ, cô đã rất hài lòng rồi.
Hôm nay được mẹ thức tỉnh.
Cô đột nhiên có chút hiểu ra, rốt cuộc tại sao cô lại làm ra chuyện hoang đường như vậy, đều là chữ sắc trên đầu có một thanh đao này nha! Cô ma quỷ ám ảnh đã bị khuôn mặt của Ninh Tây Cố mê hoặc.
Nhớ đến Ninh Tây Cố.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mở khung chat với Ninh Tây Cố ra, gần đây hai người nói chuyện vô cùng nhiều.
Sáng nay Ninh Tây Cố đi làm còn điểm danh với cô, ngày đầu tiên vào công ty còn chụp không ít ảnh làm việc cho cô xem, lại chụp đồ ăn công sở….
Giống như một chú chó nhỏ có chút đồ yêu thích thì muốn ngậm đến chia sẻ cho cô cùng nhìn vậy, Ninh Tây Cố gửi nhiều, bây giờ Nhạc Quỳnh Quỳnh một lúc lại không tự chủ mà nhìn điện thoại một cái xem có tin nhắn mới hay không.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: [Đang làm gì vậy?]
Ninh Tây Cố nói: [Nghỉ trưa, vừa ăn xong, tôi muốn đi ngủ trưa.]
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: [Cậu còn có thời gian ngủ trưa?]

Vì để tiện đi làm, Ninh Tây Cố mua một căn phòng đã trang bị đầy đủ tinh xảo.
Chính là ở tiểu khu của Nhạc Quỳnh Quỳnh, phòng gần như một căn hộ, đợt trước cậu đang chọn rồi, trực tiếp dùng tiền tiêu vặt mua một căn.
Có điều phòng cùng tòa với Nhạc Quỳnh Quỳnh không còn bán nữa, cậu chỉ có thể mua ở tòa sát vách.
Bây giờ đang ở trong phòng.
Ninh Tây Cố có một điểm rất buồn bực, rõ ràng phòng của cậu diện tích bố cục không khác với phòng Nhạc Quỳnh Quỳnh, chủ cũ của căn phòng này còn là nhà thiết kế, trang hoàng rất cao cấp, các loại gia cụ và thiết bị cao cấp đều đầy đủ mọi thứ, nhưng cậu luôn cảm thấy như thiếu đi cái gì đó, vắng ngắt.
Vào sống không giống như một căn nhà, giống như khách sạn.
Cũng quả thật mỗi ngày đều có nhân viên quét dọn đến dọn dẹp.
【Nhạc Thỏ Con】: [Ngủ trưa? Mệt rồi?]
【Ninh Anh Tuấn】: [Vẫn ổn.]
Đàn ông, sao có thể nói mệt?
Ninh Tây Cố nhìn thấy tin nhắn mới Nhạc Quỳnh Quỳnh gửi đến, nhịn không được bật cười.
【Nhạc Thỏ Con】: [Tiểu thanh cao à, nếu như cậu cầu xin chị, chị sẽ giúp cậu. Tôi quen biết giám đốc công ty cậu, tôi giúp cậu chào hỏi với anh ta, để anh ta chăm sóc cậu.]
Ninh Tây Cố hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dạng đắc ý gần như hếch mũi lên của Nhạc Quỳnh Quỳnh khi nói lời này.
“Cạch, cạch, cạch….”
Ninh Tây Cố viết một hàng chữ: Không cần đâu, tôi vẫn ứng phó được.
Nghĩ nghĩ, lại xóa đi.
“Cạch, cạch, cạch….”
【Ninh Anh Tuấn】: [Cảm ơn chị, chị muốn giúp tôi sao?]
【Nhạc Thỏ Con】: [Đúng vậy, quan hệ của chị đây hơi nhiều, hơi chăm sóc cậu một chút là chuyện đương nhiên.]
[Có điều chuyện cậu đến đó thực tập cũng không thương lượng một tiếng với tôi.]
[Nếu không cậu có thể đến chỗ tôi này, dễ dàng hơn, đúng không?]
Ninh Tây Cố nghĩ, thôi đi, chị chính là muốn tìm tôi làm lao động giá rẻ.
Ninh Tây Cố trả lời: [Cho dù không đến chỗ chị thực tập, nếu chị muốn gặp tôi, bây giờ tôi sẽ đi tìm chị.]
Từ sau lần trước ở cửa hàng tiện lợi đó quay về, cậu chưa từng gặp mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh nữa. Cũng đã qua một tuần rồi đấy.
Ninh Tây Cố cũng không biết mình bị làm sao, một đợt không gặp, không chỉ không cảm thấy nhạt đi chút nào, ngược lại càng muốn gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Mỗi ngày tan ca, đi làm, cậu đều nghĩ có tình cờ gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh được không, nếu như gặp sẽ nói cậu thuê phòng ở đây.

Nhưng vô cùng trái ngược, cậu không gặp được Nhạc Quỳnh Quỳnh dù chỉ một lần.
【Nhạc Thỏ Con】: [Không được, tôi không tìm cậu, cậu không được đến tìm tôi.]
[Là cậu tự thề nói không thi được hạng nhất sẽ không đến tìm tôi nha, đợi thành tích cuối kỳ của cậu có trước rồi lại nói.]
Ninh Tây Cố vừa tức vừa buồn cười, đây là học sinh tiểu học tranh hơn thua sao? Ba cậu cũng không ép chặt như vậy, nhưng ba nói kiểu lời này cậu sẽ cảm thấy rất khó chấp nhận, Nhạc Quỳnh Quỳnh nói lại làm cậu cảm thấy rất đáng yêu.
Ninh Tây Cố lại đấu võ mồm với Nhạc Quỳnh Quỳnh, hai người cậu một câu tôi một câu, toàn là những lời vô ích thiếu dinh dưỡng, nhưng bất tri bất giác làm cho cả giấc ngủ trưa đều bị lỡ.
Đến buổi xế chiều, hai người đều mệt mỏi quay về đi làm.
Ninh Tây Cố đi trước 15 phút đi bộ đến tòa nhà công ty.
Có điều vẫn gặp phải giờ cao điểm đi làm, bên ngoài thang máy đầy người đợi, cậu chỉ đứng ở đó, nhìn rất rõ như hạc giữa bầy gà.
Sau khi đến công ty cũng vậy.
Nhân viên nữ đều lén lút thảo luận một thực tập sinh mới đến vô cùng đẹp trai, lại không phải là bình hoa, năng lực làm việc rất mạnh, là người bắt đầu làm việc nhanh nhẹn nhất trong đám thực tập sinh kỳ nghỉ đông, ngay cả việc vặt cũng rất chịu khó, có thể chịu khổ, kiên nhẫn.
Vốn còn tưởng cậu là con nhà giàu nữa.
Thực tập sinh khác trong lúc liên hoan riêng còn hỏi cậu: “Cậu không cảm thấy mệt sao? Tôi mệt chết rồi, toàn sắp việc gì vậy, cảm giác cả ngày đều là làm việc vặt, không học được cái gì hữu dụng cả.”
“Vẫn tốt mà.” Ninh Tây Cố cười không nói, bình tĩnh xem xét, tốt hơn chỗ Nhạc Quỳnh Quỳnh nhiều rồi, còn không cần bị người con gái ham ăn biếng làm, ít học, thay đổi thất thường kia làm tức giận. Cậu hoàn toàn có thể thích ứng với cường độ làm việc hiện nay, theo cậu, còn lâu mới mệt bằng đi công viên trò chơi với Nhạc Quỳnh Quỳnh, chỉ là… có chút tẻ nhạt.
Nếu không phải đã sớm được ba sắp xếp đến đây, sớm định ra rồi, vậy cậu quả thật càng muốn đến chỗ Nhạc Quỳnh Quỳnh. Có điều nếu như thật sự đi, đại khái sẽ bị lộ trò chơi hoang đường của cậu với ba, vẫn là thôi đi, giấu kỹ chuyện của Nhạc Quỳnh Quỳnh trước.
Đi làm được một nửa.
Phụ đạo viên gửi tin nhắn đến: [Có thể tra thành tích cuối kỳ rồi, mọi người có thể xem.]
Trong lòng Ninh Tây Cố giống như bị người kéo một cái, không khỏi căng thẳng lên, mấy trăm năm cậu chưa từng lo lắng cho thành tích thi cử của mình rồi.
Còn căng thẳng hơn thi đại học.
Ninh Tây Cố dùng máy tính công ty lén lén lút lút mở web trường xem điểm.
Ánh sáng yếu ớt màn hình chiếu trên mặt cậu, Ninh Tây Cố một mặt nghiêm túc, hồi lâu không nói lên lời.
—- Điểm chuyên ngành của cậu, vừa hay, đứng thứ hai cả lớp.
… Nhạc Quỳnh Quỳnh còn muốn cậu nữa không?
Ninh Tây Cố bất an nghĩ.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.