Thỏ hoa đào

Chương 20


Bạn đang đọc Thỏ hoa đào – Chương 20:

Chương 19: ID mới của Ninh Tây Cố….
Ninh Tây Cố còn thong thả nhàn nhã quan sát biểu cảm của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Khi không trang điểm, gương mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng non nớt, thanh thuần trẻ con, nếu như đổi thành đồng phục đi ra ngoài, sẽ không có người nghi ngờ cô giả vờ làm học sinh cấp ba.
Mà lúc này, bị cậu đòi phúc lợi “hôn gò má một cái”, cô giống như rất ngại ngùng nói: “Mơ đi….”
Tại sao lúc này nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh lại ngây thơ như vậy? Đây chính là lý do tại sao cô đều thuận buồm xuôi gió trước mặt đàn ông?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tây Cố biết câu chuyện của một vị phú bà, kết hôn ba lần, mỗi lần đều gả rất tốt.
Bà ấy không tính là quá xinh đẹp, cũng không phải rất có tài hoa, người bên ngoài đều nói bà ấy thủ đoạn cao siêu.
Nhưng cậu từng đến nhà bà ấy làm khách, nghe đâu cảm giác của phú bà phu nhân này mang lại cho đàn ông là không tài giỏi khôn khéo chút nào, ngược lại luôn luôn có mấy phần khí chất đơn thuần hoàn mỹ như thiếu nữ, lại không phải cố ý mà là tự nhiên biểu lộ, cứ vậy làm chồng bà ấy vô cùng say mê.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của cậu mà thôi.
Có lúc Ninh Tây Cố cảm thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh ngây thơ vô tội, có lúc lại cảm thấy cô con buôn thô tục, rất mâu thuẫn.
Giống như bây giờ, cậu cảm thấy mình không nhân cơ hội bắt nạt Nhạc Quỳnh Quỳnh một chút là bị thiệt rồi.
Ninh Tây Cố nghiêng người tới gần, ép hỏi: “Có thể không? Chị.”
Tai Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ bừng nhìn trái nhìn phải nói cái khác: “Không, cậu thi học kỳ xong không phải sẽ về nhà sao?”

Ninh Tây Cố thành thật trả lời: “Ngày 30 về quê, ngày mồng hai đi tảo mộ xong sẽ về Giang Thành. Thời gian còn lại đều sẽ ở lại Giang Thành, tôi đã tìm được một công việc thực tập rồi, chuẩn bị tích lũy một chút kinh nghiệm. Cách chị không xa, đến lúc đó tôi còn có thể đến tìm chị.”
Nói đến đây, cậu oán thầm một câu: Cũng tích lũy một chút kinh nghiệm yêu đương. Tốt nhất có thể ở lúc nghỉ đông bắt được Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa muốn hỏi “Công ty gì vậy?”, thì hoàn hồn lại, lại ảo não, sao lại nói chuyện tiếp với Ninh Tây Cố, cô phải nhanh chóng đuổi người đi mới được.
Cô cảm thấy mình đều có chút ngốc rồi.
Cho nên, Nhạc Quỳnh Quỳnh sừng sộ lên nói: “Tôi không nói chuyện với cậu nữa, một câu lại một câu, xong chưa vậy. Hơn nữa tôi đồng ý không sa thải cậu lúc nào? Tôi không cho phép cậu đến tìm tôi.”
“Cậu mau về cho tôi, tôi nghĩ xem có muốn sa thải cậu không, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cậu.”
Ninh Tây Cố cố ý thở dài, đứng thẳng: “À, được rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cậu nhìn qua giống như chú chó rũ tai xuống, một bên vai nhấc nhấc lên, đeo balo lại, hơi nghiêng người, đi ngược nói: “Chị, tạm biệt.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh “cạch” một cái đóng cửa lại.
Nhưng cô không lập tức quay người vào nhà, mà là từ chỗ mắt mèo nhìn lén ra hành lang, nhìn thấy Ninh Tây Cố vẫn đứng ở ngoài cửa, đứng một lúc mới xoay người rời đi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh dựa lưng lên cửa, hết sức khẩn cấp tìm bạn thân thương lượng.
【Nhạc Thỏ Con】:[Có đó không, có đó không, có đó không, có đó khônggggggggg?]
【Chi Chi】: [Đến đây, đến đây, đến đây, đến đâyyyyyyy! Sao vậy bảo bối?]
【Nhạc Thỏ Con】: [Mình muốn đá chó săn nhỏ đi!]
【Chi Chi】: [!!!!!!!!!!!!!!]
[Tại sao vậy??????]
【Nhạc Thỏ Con】: [(mắt cá chết) Cậu ta biết tên thật của mình rồi.]
【Chi Chi】: [Cái gì? Cậu ta đi nghe ngóng chuyện riêng tư của cậu sao? Hèn hạ như vậy, vậy thì nên đá cậu ta rồi! Mình ủng hộ cậu chị em!]
【Nhạc Thỏ Con】: [A, cũng không phải…. Cậu ta cũng không phải là cố ý biết được.]
[Hôm nay tên tiện nhân họ Cừu đến đây tìm mình, không biết có phải là cầu xin quay lại không, hai người bọn họ gặp nhau, họ Cừu cầu yêu không được, tiết lộ tên thật của mình.]
[Đm, mình sắp tức chết rồi!]
【Chi Chi】: [A, này…]
[Vậy hình như cũng không thể trách chó săn nhỏ nhỉ….]
【Nhạc Thỏ Con】: [Là không thể trách cậu ta, nhưng cậu ta biết rồi, mình không muốn bị người khác biết, đặc biệt là bị cậu ta biết.]
【Chi Chi】: [Vậy cậu nói chuyện với cậu ta chưa?]
【Nhạc Thỏ Con】: [Nói rồi, cậu ta cầu xin mình đừng sa thải cậu ta, có vẻ rất đáng thương đấy.]
[Bây giờ mình cảm thấy rất phiền.]
[Cậu ta bảo đảm với mình tuyệt đối sẽ không nói ra, nhưng mình có nên tin cậu ta không? Hơn nữa sau khi bị cậu ta biết được, mình luôn cảm thấy bị rơi xuống thế hạ phong trước mặt cậu ta, rất khó chịu, cậu biết không?]
[Cho dù sau này cậu ta ngoan ngoãn làm culi cho mình, mình cũng sẽ không còn vui vẻ như trước nữa rồi.]

【Chi Chi】: [Vậy bây giờ cậu ta ở đâu? Vẫn ở nhà cậu sao?]
【Nhạc Thỏ Con】: [Bị mình đuổi về trường rồi, vốn dĩ cậu ta cũng sắp thi cuối kỳ nữa.]
[Cậu ta nói nghỉ đông tìm chỗ thực tập khá gần mình, còn có thể bất cứ lúc nào tới gặp mình.]
[Tên nhóc này thật sự miệng lưỡi trơn tru, lời của cậu ta quá không đáng tin rồi.]
[Sao bây giờ? Mình phiền quá aaa!!!!!]
【Chi Chi】: [Thật ra mình cảm thấy cậu ra rất thích cậu, cậu ta không muốn làm cậu ghét, chắc chắn sẽ không nói ra đâu!]
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, cô cũng biết, nhưng không chừng còn mượn cơ hội áp chế muốn gần gũi cô.
Giống như tối hôm nay vậy.
Còn dám được voi đòi tiên muốn hôn gò má đấy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng chán ghét cảm giác đàn ông trăm phương ngàn kế muốn đẩy ngã cô, lúc trước cảm thấy ở bên cạnh Ninh Tây Cố thoải mái, chính là cảm thấy Ninh Tây Cố sẽ không động tay động chân với cô, chỉ biết vùi đầu đàng hoàng làm việc.
Bây giờ xem ra cũng không phải thật sự thành thật, là đang quan sát tìm sơ hở của cô thôi.
Đàn ông quả nhiên cho dù già trẻ đều cùng một đức hạnh.
Lúc này, Ninh Tây Cố gửi tin nhắn đến.
【Chó nhỏ】: [Chị, tôi đã gọi xe về trường rồi.]
[Tôi đợi tin nhắn của chị.]
Ninh Tây Cố cũng không phải đáng thương mà bán thảm, giống như bình thường về trường học, không có gì khác biệt.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không trả lời cậu, nắm tóc.
Đúng lúc này, lại nhận được tin nhắn của Giang Diệp Sơn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh và Giang tổng vẫn luôn ít nhiều có tới lui, dù sao vòng quanh vòng thương nghiệp Giang Thành — Cho dù bọn họ một ở đỉnh kim tự tháp, một ở đáy kim tự tháp.
Cô tích cực đi ké các loại thương hội, khó tránh khỏi sẽ gặp Giang Diệp Sơn.
Hai người không ngày ngày nhắn tin, nhưng cách năm ba hôm lại không mặn không nhạt nói mấy câu. Giang Diệp Sơn thỉnh thoảng nhìn thấy quần áo trong tiệm cô bán được, sẽ gửi ảnh đến chúc mừng cô, có lúc thấy cô tổ chức sales off không đúng, cũng đến dạy cô mấy câu.

Có lúc Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy Giang Diệp Sơn giống như thầy của cô vậy, nhưng cô cũng chưa từng bái sư, đều là Giang Diệp Sơn đơn phương nhất định muốn dạy cô. Có một số người chính là như vậy, thích lên mặt dạy đời.
Nhạc Quỳnh Quỳnh làm ăn mấy năm nay, sau khi ở trên bàn xã giao gặp nhiều ông già trung niên béo phì tự tin, so sánh một chút, cảm thấy Giang Diệp Sơn phong lưu thì phong lưu, nhưng vẫn xem như không tồi, hơn nữa vóc dáng duy trì cũng rất tốt, so với những ông chú cùng tuổi xác thực đẹp hơn chút.
【Giang tổng】: [Mấy ngày nữa có một buổi đấu giá châu báu, muốn vào xem không? Nếu muốn tôi đưa em một tấm thiệp mời.]
【Nhạc Quỳnh Quỳnh】: [Mèo tràn đầy nghi hoặc.jpg]
[Là làm bạn nữ của anh sao?]
【Giang tổng】: [Đúng vậy, mua cho em châu báu, em muốn không?]
Nhạc Quỳnh Quỳnh căn bản không cho là thật.
【Nhạc Quỳnh Quỳnh】: [Không muốn, anh mua cho bạn gái mình đi. (mặt mèo mỉm cười.jpg)]
【Giang tổng】: [Tôi bây giờ không phải là không có bạn gái sao?]
[Tuổi tác tôi lớn rồi, ba mẹ tôi đang giục tôi cuối năm dẫn bạn gái về nhà cho họ xem.]
Trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh lộp bộp một cái, mơ hồ có một chút suy đoán.
Đúng như dự đoán —-

【Giang tổng】: [Tôi mua châu báu cho em, em phối hợp một chút, giả vờ làm bạn gái của tôi.]
[Giúp tôi cuối năm nay đối phó với ba mẹ tôi một chút, được không?]
Nhạc Quỳnh Quỳnh thiếu chút nữa phun rồi.
Này là chuỗi thức ăn gì vậy? Cô tìm Ninh Tây Cố giả làm bạn trai ứng phó với chị em plastic, Giang Diệp Sơn lại tìm cô giả làm bạn gái ứng phó với ba mẹ.
Quá nực cười rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đóng khung chat với Giang Diệp Sơn lại.
Cô mở trang web tuyên truyền về buổi đấu giá châu báu mà Giang Diệp Sơn nói, nhìn qua đại khái một chút xem sẽ có những châu báu gì đấu giá, nhìn đến nước miếng đều sắp rớt ra rồi.
Cô gái nào có thể không thích trang sức châu báu lấp lánh chứ?
Nhưng một cái thấp nhất, giá khởi đầu cũng phải đến 100 vạn.
Mua không nổi, mua không nổi. Thôi đi, thôi đi.
Bây giờ Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng rất có tiền, nhưng cô mua xe mua nhà, đặc biệt là căn phòng này của cô, tổng giá là hơn 3000 vạn! Cô mua trả góp, mỗi tháng còn phải trả hơn 4 vạn tiền nhà, dựa vào thu nhập hiện giờ của cô trả số tiền vay này đương nhiên thừa sức.
Nhưng cô nghĩ, người không phải ngày nào cũng tốt, hoa nở thì phải tàn. Đặc biệt là trong cái vòng hotgirl mạng này, out thời rất nhanh, bây giờ cô cũng là nửa hot nửa không, vô cùng lo lắng chính mình không biết lúc nào sẽ không kiếm tiền được nữa.
Bình thường ngoại trừ việc cần thiết, còn lại cô không tiêu tiền lung tung.

Gần đây chỉ là chuyện bao một chó săn nhỏ là tiêu tiền lung tung, sau đó cô cũng bù lại từ trên người Ninh Tây Cố, không thiệt.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đóng trang web lại.
Lại mở phần mềm nói chuyện, trả lời: “Không đi, anh tìm người khác giả vờ đi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh tiếc nuối nghĩ, kỳ thực cô là một người vô cùng dung tục, nếu như Giang Diệp Sơn trực tiếp cho cô 100 vạn, công việc này cô nhận liền.
Nhưng mua châu báu vô vị, tặng cô, cô không thể cầm đi bán đổi thành tiền được nhỉ? Như vậy rất có vẻ không cho Giang Diệp Sơn mặt mũi.
【Giang Diệp Sơn】: [Đừng từ chối tôi nhanh như vậy, dù sao cách buổi đấu giá châu báu vẫn còn một thời gian, em có thể suy nghĩ thật kỹ.]
[Ba mẹ tôi không có không lịch sự giống như ba mẹ của bạn trai cũ em đâu.]
Đâu chính là nguyên nhân Nhạc Quỳnh Quỳnh không muốn đồng ý, cũng không biết có phải là cô quá mẫn cảm không, cô luôn cảm thấy gần đây Giang Diệp Sơn lại muốn tán cô.
Nhưng có một vấn đề, tại sao Giang Diệp Sơn lại biết khi cô đến Cừu gia làm khách rất không được đón nhận nhỉ? Hình như cô chỉ phỉ nhổ với bạn thân quan hệ tốt nhất thôi mà?
Giang Diệp Sơn đoán được?
Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng…..
Điện thoại lại vang lên âm thanh nhắc nhở có tin nhắn mới.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, tối nay mình bận thật.
Vừa nhìn, là tin nhắn Ninh Tây Cố gửi.
【Chó nhỏ】: [Chị, chị nhìn ID mới của tôi.]
Bởi vì Nhạc Quỳnh Quỳnh trực tiếp sửa biệt danh của Ninh Tây Cố là 【Chó nhỏ】, cho nên không nhìn thấy ID mới bây giờ của cậu là gì.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ấn vào ảnh đại diện váy dạ hội đeo mặt nạ đôi với mình, sau đó nhìn thấy ID mới của Ninh Tây Cố: Ninh Anh Tuấn.
【Chó nhỏ】: [Tôi có thể đổi thành cái này không?]
[Tôi cảm thấy hay vô cùng.]
Dường như Nhạc Quỳnh Quỳnh có thể tưởng tượng được, Ninh Tây Cố ở trước mặt mình, sẽ dùng vẻ mặt và ngữ khí như thế nào nói chuyện với cô.
Thế là, gò má vừa mới lạnh xuống lại bắt đầu nóng lên, cô thấp giọng mắng một câu: “Mẹ, nhóc con chó nhỏ này…”
Bỗng nhiên, cô cảm thấy phiền não của mình tan biến thành mây khói.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không kìm được mà mỉm cười, cô lập tức bỏ qua Giang Diệp Sơn, tán gẫu với Ninh Tây Cố.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.