Bạn đang đọc Thỏ hoa đào – Chương 2:
Chương 1: Mong các nam sinh thời nay biết tôn trọng và yêu thương bản thân
Ninh Tây Cố đã chuẩn bị trước hai tiếng để đi gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh, bình sinh cậu chưa từng tỉ mỉ ngắm vuốt như thế này bao giờ, lại vẫn lo lắng không biết có hợp ý của cô không.
Cậu đứng trước gương nhìn chính mình, mày không giãn ra, còn căng thẳng hơn bất kỳ tiệc rượu nào mà cậu từng tham gia.
Ninh Tây Cố năm nay 19 tuổi, đang học năm nhất trường đại học Z. Cậu nhìn gương chỉnh lại cà vạt, người trong gương thần sắc lạnh lùng, thân hình cường tráng, chiều cao tới 1m88, vai rộng chân dài, từ nhỏ cậu đã nhìn quen gương mặt và thân hình này nên tự thấy bình thường, nhưng từ đánh giá của người ngoài, cậu biết mình xem như anh tuấn.
Lại không có duyên với phái nữ gì cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến giờ chưa từng yêu đương, cậu cũng không có hứng thú, chưa bao giờ theo đuổi một cô gái nào.
Bạn cùng phòng ký túc thấy cậu thay đồ từ trong phòng vệ sinh đi ra, đổi thành một thân đồ tây, kinh ngạc rồi buồn cười nói: “Cậu đi làm thêm cũng phải long trọng như vậy à?”
Bạn cùng phòng mơ hồ biết Ninh Tây Cố tìm việc làm thêm, mấy ngày trước thấy cậu đang viết CV xin việc, thần thần bí bí che giấu, không cho người ta thám thính, vừa hỏi đã vội nhìn trái ngó phải nói về cái khác.
Nhìn cậu trịnh trọng như vậy, không biết là việc tốt gì.
Ninh Tây Cố là học sinh ưu tú điển hình.
Điểm thi tuyển cao, chưa từng trốn tiết, môn nào cũng xuất sắc, tham gia vào hội sinh viên, các loại sự kiện đều tổ chức ngăn nắp rõ ràng, đồng thời cũng tham gia mấy hoạt động thi đua cá nhân, hơn nữa đều giành được hạng một hạng hai.
Vừa nhìn đã thấy chính là một đại thần trưởng thành nghiêm túc hàng thật giá thật.
Bận như vậy, lại còn có thời gian đi làm thêm?
“Chẳng trách mấy ngày trước thấy cậu đang viết cái gì đó…. Rốt cuộc cậu làm thêm việc gì? Bao nhiêu tiền hả? Giới thiệu một chút đi.”
Ninh Tây Cố cười cười, lần nữa qua loa bỏ qua: “Tùy tiện tìm. Còn không rõ người ta có muốn tôi hay không đấy.”
Việc làm thêm này khó mà nói ra.
Nội dung đại khái, chính là dỗ dành chị gái nhỏ phú bà vui vẻ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mà cậu gặp lần này, chính là bà chủ mỗi tháng trả cho cậu 3000 tệ để cung cấp dịch vụ bạn trai.
Việc này đại khái phải nói từ tuần trước —
Tất cả bắt nguồn từ một hồi bất ngờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc ấy cậu đến một quán bar, tham gia liên hoan của hội học sinh.
Sau khi cậu vào tìm bàn, dưới ánh đèn neon liếc nhìn đám người, sau đó nhìn thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Bất cứ ai cũng đều nhìn thấy cô từ ánh mắt đầu tiên.
Trời cho cô một vẻ ngoài quá đẹp.
Cô ngồi trên ghế cao, buồn bực không vui, một tay chống gò má, ánh đèn neon mờ ảo chiếu lên một bên mặt trắng nõn như ngọc của cô, lại đang lã chã rơi nước mắt.
Ninh Tây Cố đi qua cô, tìm được bạn học, phát hiện bạn học ngồi tại chỗ đang đánh giá Nhạc Quỳnh Quỳnh, tò mò nghị luận:
“Cô gái đang khóc kia thật đẹp…”
“Giống như đã gặp cô ấy ở đâu rồi? Tôi không nhớ ra được.”
“Có lẽ là một hotgirl mạng nào đó.”
“Tôi tra được rồi, tên là Nhạc Quỳnh Quỳnh, thật sự là một hotgirl mạng. Lần đầu tiên nhìn thấy người thật đẹp hơn trong ảnh đấy.”
Ninh Tây Cố thấy rất vi diệu. Có chút trùng hợp.
Vừa hay tên của cậu và cô gái này cùng xuất phát từ một bài thơ:
Quỳnh quỳnh bạch thố, đông tẩu tây cố.
Y bất như tân, nhân bất như cố.*
[Thỏ trắng cô đơn, chạy đông ngó tây.
Áo không bằng mới, người không bằng cũ.]
Cho nên, cậu nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh nhiều hơn một chút.
Ninh Tây Cố cảm thấy tựa như từng biết cô gái này, cậu suy nghĩ chốc lát, sau đó lật lại ký ức.
….. Ồ, đúng, là đã từng gặp.
Hình như gần ba bốn năm trước nhỉ.
Khi cậu đang học cấp ba, có một lần đi qua một con phố kinh doanh, trong lúc vô tình nhìn thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh đang quay chụp.
Các bạn học vui đùa một trận, chơi đến hai giờ sáng, sau đó từng người tự về nhà.
Ninh Tây Cố đi ra một đoạn đường, mới nhớ găng tay của mình rơi ở quán bar nên một mình vòng quay lại.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đã ngừng khóc, bên cạnh cô có thêm một người đàn ông, đang dây dưa níu kéo.
Tiết mục tình nhân chia tay vô vị. Ninh Tây Cố thờ ơ nghĩ, cũng không cố ý tránh ra.
Đang đi qua, cậu nghe thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh tức giận nói: “Tôi sẽ tìm một người đàn ông trẻ hơn anh, đẹp hơn anh, tốt hơn anh gấp trăm lần ngay lập tức….”
Ninh Tây Cố thấy thú vị, nhìn thêm cô một chút.
Ninh Tây Cố cầm được đồ mình làm rơi.
Nhưng lại không quay về, ở bên cạnh lạnh nhạt xem Nhạc Quỳnh Quỳnh cãi nhau với bạn trai cũ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn rất đẹp, cho dù lúc tức giận mắng người cũng giống như bông hoa hồng đang rực cháy, nhưng cô mắng người thật sự quá hung dữ, dùng từ vô cùng tàn nhẫn, không có chút thể diện tao nhã nào.
Đẹp thì đẹp, nhưng thô tục. Ninh Tây Cố nghĩ.
Loại con gái sớm ra ngoài xã hội như này, đều dựa vào một bộ dạng xinh đẹp mà lăn lộn trong vòng danh lợi, đa phần đều có cuộc sống riêng tư hỗn loạn.
Vấy bẩn. Sa đọa. Hư hỏng.
Hoàn toàn trái ngược với người tuần tự mà tiến như cậu.
Khanh bản giai nhân, nại hà thảo bao.
(Nàng vốn giai nhân, sao người ngu ngốc.)
Nhạc Quỳnh Quỳnh mắng người đàn ông chạy mất, cô lại uống một đợt rượu nữa, lấy gương trang điểm nhỏ, dặm son cho mình, thu dọn túi xách, chuẩn bị rời quán bar.
Ninh Tây Cố mới lấy lại tinh thần, cậu đang làm gì vậy?
Loại con gái tục tằng vô cùng thế này, có gì đáng nhìn chứ?
Ninh Tây Cố chờ xe ở ven đường, Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng đi ra, đứng cạnh cậu cách đó không xa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đang gọi điện thoại cho bạn: “….. Cậu nói xem thời gian ngắn như vậy, mình đi đâu để tìm bạn trai thật nhanh?”
Cô oán giận một trận, cúp điện thoại, vẫn tức giận.
Ninh Tây Cố nghĩ nghĩ, đi về phía cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chú ý đến sự tiếp cận của cậu, ngẩng đầu, dùng giọng nói mềm mại thoải mái hỏi: “Cậu muốn gì?”
Ninh Tây Cố hơi nghiêng người, một mặt lạnh nhạt nói: “Tôi cảm thấy, tôi khá thích hợp.”
Gò má Nhạc Quỳnh Quỳnh ửng hồng, cũng không biết là bởi vì ngại ngùng hay là say rượu, cô nhất thời nghe không hiểu: “Thích hợp cái gì?”
Ninh Tây Cố: “Trẻ tuổi anh tuấn hơn bạn trai cũ của cô.”
Lời này nếu như đổi thành một người kém hơn chút nói ra, đều sẽ có chút không đáng tin.
Nhưng vẻ ngoài Ninh Tây Cố đúng là đủ đẹp trai, Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ bừng mặt, trợn tròn mắt.
Ninh Tây Cố tự đề cử chính mình: “Cô có thể thuê tôi.”
Cậu muốn qua lại với người con gái thô tục vô cùng này, chơi chán rồi phản bội.
Nhưng không có hứng thú thật sự làm bạn trai của cô, loại con gái như này sao xứng làm bạn gái của cậu? Vì thế nghĩ đến nghĩ lui không bằng tự đề cử phục vụ.
Nhận được câu trả lời kinh ngạc của Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Cậu bị thần kinh à….”
Ninh Tây Cố ngang ngược: “Không muốn thì thôi.”
Dù sao cậu cũng chỉ là tâm huyết dâng trào tìm việc vui, Ninh Tây Cố xoay người rời đi.
Mới đi chưa được mấy bước.
Ninh Tây Cố nghe thấy phía sau lưng truyền đến âm thanh do dự: “Cậu chờ một chút.”
Ninh Tây Cố dừng bước chân, xoay người, nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh từng bước từng bước, đi đến trước mặt mình.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cúi đầu, căng thẳng hất tóc một cái.
Mùi thơm trên người cô lẫn với mùi rượu, khuấy động khứu giác của cậu, cậu nhìn thấy lỗ tai Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ như đổ máu.
Một lúc lâu, Nhạc Quỳnh Quỳnh mới như lấy hết dũng khí, gây rối nói: “Tôi cũng không phải không thể thuê cậu…. Tôi, tôi có rất nhiều tiền…”
Ninh Tây Cố: “Vậy muốn thuê tôi không? Tối nay luôn đi?”
Ninh Tây Cố cúi người xuống, như muốn hôn cô. Cậu cảm thấy cô gái này đã rất có kinh nghiệm, có thể dạy cậu.
Chỉ nói đến vẻ bề ngoài, Nhạc Quỳnh Quỳnh chính là mỹ vị.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngẩng đầu lên, hoài nghi nói: “Ai, ai biết cậu có bệnh kín không?”
Ninh Tây Cố choáng váng, đời này lần đầu tiên cậu bị người ta nghi ngờ có bệnh kín.
Ninh Tây Cố lạnh mặt nói: “Tôi không có bệnh kín.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói thầm: “Ai biết được? Nam sinh ở bên đường lớn tùy tiện quyến rũ phụ nữ như cậu có thể là nam sinh đoan chính sao?”
Ninh Tây cố khịt mũi coi thường, nghĩ thầm, vậy cô cũng chấp nhận sự quyến rũ của tôi, cô là người đoan chính sao?
Ninh Tây Cố nói: “Không muốn thì thôi.”
“Này.” Nhạc Quỳnh Quỳnh lại kéo tay áo cậu lại, nói: “Tôi cũng không phải không muốn, cậu đẹp trai như vậy…”
Tay cô vừa nhỏ lại vừa mềm mại, đầu ngón tay không biết vô tình hay cố ý vuốt ve lòng bàn tay cậu, tê tê, như làm nũng nói: “Đừng nóng giận mà.”
Ninh Tây Cố hờn dỗi nói: “Tôi không tức giận.”
Mặt cậu đỏ bừng, không dám nhìn cô, cô gái này quá xinh đẹp rồi, dù sao cậu cũng là đàn ông. Trái tim như bị cô kéo lấy, thình thịch, thình thịch.
Không hổ là con gái đã lăn lộn xã hội, thủ đoạn thật sự lợi hại, chốc lát đã làm cho tim cậu đập thật nhanh. Ninh Tây Cố sinh ra kiêng kỵ.
“Như vậy đi, đưa tay cậu cho tôi.” Nhạc Quỳnh Quỳnh nói.
Ninh Tây Cố không rõ cô muốn gì, nhưng vẫn duỗi tay về phía cô, Nhạc Quỳnh Quỳnh lấy một thỏi son trong túi xách ra, viết chữ lên lòng bàn tay đang xòe ra của cậu, Ninh Tây Cố liếc mắt nhìn, là một dòng chữ tiếng anh, nhìn giống như địa chỉ email.
Ninh Tây Cố: “Đây là cái gì?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười hờ hờ: “Mail của tôi.”
Ninh Tây Cố lại hỏi: “Viết mail của chị làm gì?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh còn đang nấc rượu, ngây ngốc cười hi hi, nheo mắt, hồn nhiên lại quyến rũ nói với cậu: “Để cậu sau khi về có thể gửi CV cho tôi. Cho dù tôi muốn thuê người, cũng có rất nhiều người muốn được tôi thuê, cậu mặc dù đẹp trai, nhưng nếu như muốn ứng cử vẫn phải gửi một bản CV trước, CV chuyên dùng, chính cậu tự tìm hiểu đi, nhớ đính kèm giấy chứng nhận sức khỏe.”
Đúng lúc này.
Xe Nhạc Quỳnh Quỳnh gọi đến.
Trước khi lên xe, cô vẫy vẫy tay với Ninh Tây Cố: “Bye bye.”
Ninh Tây Cố trơ mắt nhìn cô lên xe rời đi.
Mãi cho đến khi xe của Nhạc Quỳnh Quỳnh biến mắt trong màn đêm xa xôi.
Như thoát thân khỏi thế giới hoang đường, trở lại quỹ đạo. Chỉ có vết son môi tỏa ra mùi thơm trong lòng bàn tay nhắc nhở cậu, tất cả không phải là mơ.
Cậu cúi đầu nhìn lòng bàn tay, chữ Nhạc Quỳnh Quỳnh dùng son viết đã bị mồ hôi tay làm mờ, nhìn không rõ.
Lạ… Cậu rõ ràng không phải người hay ra mồ hôi.
Ninh Tây Cố về trường, nằm đến khi trời dần sáng, vừa nhắm mắt đã nhớ đến dãy chữ viết bằng son kia, như có ma lực, không ngừng quanh quẩn trong đầu cậu, không chịu rút đi.
Còn có mùi rượu say người trên người cô, hương thơm nồng, ánh mắt đầy ý cười mơ hồ, eo nhỏ một bàn tay ôm được hết…. Quấy nhiễu tâm thần cậu không yên, không cách nào yên giấc.
Trách cậu trí nhớ quá tốt, chỉ nhìn một chút đã nhớ rõ dòng chữ tiếng anh đó.
Sau khi về trường cậu lại nghĩ đến chuyện này, cảm giác hoang đường cực kỳ.
Người ưu tú vô cùng như cậu, còn cần phải tự mình bám lấy đưa đến trước mặt người con gái như vậy, bị cô chọn lựa sao?
Nực cười.
Sau đó.
Ngày hôm sau.
Ninh Tây Cố tránh bạn cùng phòng, làm một bản CV, cùng với báo cáo kiểm tra sức khỏe, gửi đến mail mà Nhạc Quỳnh Quỳnh viết.
Đầu tiên cậu viết đúng tình hình học tập ưu tú ở trường, nghĩ nghĩ, lại đính kèm cả nội dung và địa chỉ bài viết mình được bình chọn làm hotboy trên diễn đàn của trường.
Cuối cùng là yêu cầu tiền lương được thuê phục vụ bạn trai…. Cậu do dự, hạ thấp, hạ thấp lại hạ thấp tiêu chuẩn, cuối cùng viết yêu cầu mỗi tháng một vạn.
Dù thế nào cậu cũng cảm thấy, dựa vào thực lực và ngoại hình của cậu, thừa sức đảm nhận công việc này.
Nhưng không biết vì sao, vẫn thấp thỏm bất an.
Sau khi gửi mail một tiếng, Ninh Tây Cố đang nghe giảng, đột nhiên điện thoại rung lên, vừa nhìn, là nhận được mail trả lời.
Có một loại linh cảm không tốt, mi mắt cậu giật giật, mở ra nhìn:
[Anh bạn nhỏ, làm người đừng có mơ tưởng xa vời, vừa mới vào nghề đã muốn một vạn? Tôi trợ cấp cho cậu 3000 một tháng, không thể nhiều hơn. Hơn nữa CV hoàn toàn không ổn, xem ra cậu thật sự không hiểu nghề, tôi không quan tâm cậu giành được giải thưởng gì, tham gia cuộc thi nào, hơn nữa tài liệu về thân thể không đủ chi tiết, cậu nên hiểu. Cho nên, rất xin lỗi, cậu không phù hợp với yêu cầu của tôi, không được tuyển dụng.]
Mặt Ninh Tây Cố tái nhợt, ngơ ngác nhìn màn hình chăm chú, mãi cho đến khi ánh sáng màn hình tắt.
Muốn số liệu gì? Cậu hòa hoãn lại một hơi, nghĩ, thật sự vô cùng nhục nhã.
Đây là người con gái không biết liêm sỉ đến mức nào? Phàm là đàn ông có chút tự tôn sao có thể chịu được sỉ nhục như vậy chứ?
….
“Ting.”
Thang máy đến.
Ninh Tây Cố từ trong hồi ức hồi tỉnh lại —
Cậu cúi đầu nhìn địa chỉ trong điện thoại, xác nhận mình không tìm nhẫm chỗ, đến cửa nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Đứng lại.
Nhấn chuông cửa.
Hôm nay là ngày đầu tiên cậu chính thức gặp bà chủ.
Phỏng vấn sau khi nộp đơn lần hai thành công.
Có chút căng thẳng.
—
*Bài thơ Cổ Diễm Ca – Khuyết danh:
Quỳnh quỳnh bạch thố,
Đông tẩu tây cố.
Y bất như tân,
Nhân bất như cố.
Dịch nghĩa:
Con thỏ trắng côi cút,
Chạy hướng đông ngó hướng tây.
Áo không gì bằng mới,
Người không gì bằng cũ.
Đây là lời của một người vợ bị chồng bỏ.
(nguồn: thivien. net)