Thỏ hoa đào

Chương 13


Bạn đang đọc Thỏ hoa đào – Chương 13:

Chương 12: Ok, vệ sĩ vào chỗ….
Người mẫu đại diện cửa hàng “Thỏ Hoa Đào” này chính là bà chủ của bọn họ Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Lúc trước Nhạc Quỳnh Quỳnh đã từng làm người mẫu cho tạp chí thời trang, lại chụp ảnh cho các cửa hàng bán quần áo trên mạng, bây giờ đã sớm không nhận việc làm bên ngoài rồi, chỉ chụp ảnh cho tiệm nhà mình.
Nhạc Quỳnh Quỳnh xem như là hotgirl mạng sớm nhất, khi cô 15 – 16 tuổi bởi vì bức ảnh bạn học chụp cô mặc đồng phục được đăng lên mạng mà hot một phen, là một trong những đại biểu hotgirl mạng thiếu nữ thanh thuần xinh đẹp ở ngoài đời thường.
Sau khi vào đại học, cô bắt đầu vừa làm các loại việc làm thêm, vừa tự phát triển nick mạng của mình, nghiên cứu phối đồ trang điểm, làm video và viết chuyên mục, chăm chỉ cần cù, nghiêm túc học tập, vẫn duy trì đến tận bây giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất nhiều fans của cô đều là fans cũ, vẫn luôn theo cách phối đồ của cô, cho nên ảnh chụp quần áo trong tiệm của bọn họ đều là cô tự chụp.
Vừa hay cũng tiết kiệm được một khoản tiền thuê người mẫu.
Vậy nếu như đã tự mình chụp, Nhạc Quỳnh Quỳnh càng nghiêm túc hơn chụp cho những nhà khác, tuyệt đối không lấy lệ chắp vá, không muốn làm cho bất cứ một bức ảnh sản phẩm nào nhìn không đẹp, không muốn tạo ra ảnh xấu cho mình.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đi trang điểm trước.
Ninh Tây Cố vẫn là bộ dạng rất buồn ngủ, hỏi: “Có cần đi mua cho chị ly cà phê không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lắc đầu: “Không cần đâu, đợi chút nữa sẽ chụp ảnh ở khu thương nghiệp, nhà vệ sinh chỗ đó rất xa, uống nhiều đợi lát nữa chạy đi vệ sinh mệt chết, tôi không uống.”
Chuyên viên trang điểm cầm bảng mắt tán trái tán phải, nhịn không được nói: “Tiên sinh, ngài có thể nhường một chút không?”
Ninh Tây Cố đỏ mặt, lui sang bên cạnh, cậu đi theo bên cạnh Nhạc Quỳnh Quỳnh hình như rất vướng tay vướng chân.
Cậu là lần đầu tiên ở khoảng cách gần mà nhìn chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp trang điểm cho con gái.
Mẹ cậu là một phu nhân nhà giàu khiêm tốn, từ khi cậu có ký ức đã rất ít khi tham gia hoạt động công khai và yến tiệc, thích ở nhà may vá, đan áo lông, hoặc là vẽ tranh, vừa vẽ chính là một buổi chiều, bởi vì ở nhà, mẹ luôn để mặt mộc, rất ít khi thấy trên mặt bà có son phấn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh bị cậu nhìn chằm chằm một lúc, xoay tròn mắt, liếc nhìn cậu nói: “Nhìn gì mà nhìn? Cậu không có việc gì làm thì đi giúp chuyển đồ đi, đừng nhìn chằm chằm người khác, tôi rất mất tự nhiên.”
Ninh Tây Cố nghĩ thầm, chị ở trên đường phố thay đồ bị người khác nhìn, cũng không thấy chị ngại ngùng, chị là người con gái biết ngại sao?

Khi Ninh Tây Cố chuyển quần áo hôm nay Nhạc Quỳnh Quỳnh cần mặc để chụp hình, phát hiện vải may đều khá mỏng, hẳn là đồ mùa xuân.
Cậu nghĩ, là định chụp xong hình ảnh sản phẩm mùa tiếp theo đi. Có điều, bây giờ vẫn là mùa đông, mặc thế này không bị lạnh đến phát run sao?

Người dọn đồ cùng Ninh Tây Cố đánh giá cậu mấy lần, Ninh Tây Cố nghĩ giả vờ thành không chú ý đến cũng khó khăn, nên quay đầu nhìn nữ trợ lý này chào hỏi: “Chào cô.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nữ trợ lý đỏ mặt.
Ninh Tây Cố nhìn trên tay cô ta cầm đầy đồ, hỏi: “Rất nặng sao? Tôi chuyển cho.”
Nữ trợ lý vội vàng nói: “Không cần, không cần, tôi là nghĩ…. Cái kia… Cậu là bạn của Nhạc tổng, để cậu làm việc hình như không tốt lắm.”
Ninh Tây Cố cười cười: “Chính là Nhạc tổng của các cô bảo tôi đến giúp đỡ.”
Cậu thầm nghĩ: Nhạc tổng của các cô hận không thể tìm nhiều việc hơn để tôi làm, sai nhiều việc vặt, chiếm hời nhiều hơn.
Cậu tự cảm giác bây giờ càng ngày càng hiểu Nhạc Quỳnh Quỳnh, cô gái này vừa tham tài lại vừa soi mói, có lợi tự nhiên kiếm được là vui vẻ nhất.
Nói xong, Ninh Tây Cố còn chủ động đảm nhận một ít hàng hóa, giáo dục mà cậu tiếp thu từ nhỏ chính là thân sĩ, thể lực nam nữ vốn không giống nhau, cậu nên đảm đương thì sẽ đảm đương.
Sau khi chuyển quần áo lên xe van, Ninh Tây Cố quay về tìm Nhạc Quỳnh Quỳnh, trang điểm của cô sắp xong rồi, Ninh Tây Cố thiếu chút nữa không nhận ra, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Trang điểm của chị hơi đậm nhỉ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lườm đôi mắt to dùng Carslan của mình: “Cậu hiểu cái gì? Ống kính ăn lớp trang điểm, đương nhiên phải trang điểm hơi đậm chút.”
Sau đó lái xe đến địa điểm chụp ngoại cảnh.
Khu thương nghiệp phồn hoa nào đó của Giang Thành, đã trả tiền, làm đơn xin xong, Nhạc Quỳnh Quỳnh vì tiết kiệm thời gian, trực tiếp ở trên xe thay bộ đồ cần chụp đầu tiên ngày hôm nay, ở bên ngoài khoác một chiếc áo lông vũ rộng rãi.
Xuống xe, chuẩn bị chụp.
Tới địa điểm quay chụp, mở đèn, chụp hình tất cả đều vào chỗ, có thể chính thức bắt đầu chụp.

Nhạc Quỳnh Quỳnh cởi áo khoác lông vũ ra, trong giây phút cô vừa mới cởi áo khoác xuống, Ninh Tây Cố đột nhiên cảm giác không khí quanh người cô như biến thành một người khác, nháy mắt khôn khéo giỏi giang hẳn lên. Cô xõa tóc dài, đưa áo lông vũ cho Ninh Tây Cố, nói: “Cầm giúp tôi đã.”
Ninh Tây Cố do dự, hỏi: “Không lạnh à?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hừ lạnh một tiếng, tự mình tẩy não: “Tôi là tiên nữ, tiên nữ thì không sợ lạnh!”
Ninh Tây Cố lần nữa cạn lời: ……..” Phải biết cô sẽ không trả lời nghiêm túc!
Nhạc Quỳnh Quỳnh đứng trước màn ảnh, tùy ý tự nhiên mà bày ra một dáng, nói với nhiếp ảnh gia: “Ok, có thể bắt đầu chụp.”
Việc chụp ảnh này nhìn thì đơn giản, tựa như chỉ cần đứng trước ống kính, để nhiếp ảnh gia nhấp máy là được rồi, nhưng thật ra không đơn giản chút nào.
Một người mẫu chụp ảnh trang phục ưu tú, một phút có thể đổi hơn 30 kiểu dáng, phải nhanh chóng và hiệu quả thể hiện được đường nét và kiểu dáng quần áo, chủ yếu là tôn lên quần áo, để cho quần áo nhìn qua đều mặc rất đẹp, ai mặc cũng đều có thể đẹp.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không cao, chỉ có 1m63, nhưng tỷ lệ thân hình vô cùng chuẩn, xương thịt chia đều, chân dài eo nhỏ, vai vuông mà nữ sinh bây giờ muốn luyện được cô trời sinh đã có, còn có một mái tóc đen dày, đầu nhỏ mặt cũng nhỏ, không nói tỷ lệ 1:9, thì cũng là 1:8.5*
(Nguyên văn là 九头身 : ý chỉ tỷ lệ thân hình và khuôn mặt của con gái là 1:9, chính là chiều cao gấp 9 lần độ cao khuôn mặt, là tiêu chuẩn đẹp của mỹ nữ Trung Quốc. Con gái ngoại trừ mặt vô cùng nhỏ, bình thường chiều cao ít nhất cũng phải 1m72. Mỹ nữ cửu đầu thân là từ mạng phổ biến và tiêu chuẩn thân hình nữ tính hiện nay.)
Mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh lộ vẻ mỉm cười, ngay cả Ninh Tây Cố nhìn cũng cảm thấy cô như thật sự đang tản bộ trong ngày xuân ánh nắng ấm áp, mà không phải là đang bị gió lạnh thấu xương mùa đông thổi, động tác cũng không đông cứng chút nào, như là hoàn toàn không cảm nhận được cái lạnh, trong khóe mắt đuôi mày cùng với giơ tay nhấc chân đều tràn ngập tự tin.
Ánh dương buổi trưa như một mảnh lụa mỏng kim sắc khoác trên người cô, xán lạn rực rỡ.
Ninh Tây Cố bất tri bất giác mà nhìn không chớp mắt, cậu hơi cảm thấy ảo não, cậu biết rõ bản tính ác liệt của cô gái này, nhưng vào giờ phút này, vẫn là cảm thấy cô đẹp đến sáng ngời, ngắm nhìn đến mê mẩn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngày thường nhìn qua luôn là ngốc ngốc, cho dù đẹp, cũng đẹp kiểu ngu ngốc. Cô thay đổi thất thường, cô tùy hứng làm bậy, cô giống như một cơn gió, sau đó, cơn gió này tạm thời dừng trên đầu cành cây tràn ngập ánh nắng, trầm tĩnh lại.
Cô ở giây phút này, giống như từ trong ra ngoài, tự nhiên mà tỏa ra tự tin, không cần cố tình, mỗi động tác cô bày ra mỹ lệ của bản thân đều là hạ bút thành văn như thế, làm điệu thẳng thắn, đều làm đến đáng yêu.
Thời gian như là rất dài, lại như là rất ngắn.
Chỉ chốc lát sau, một bộ đồ đã chụp xong.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không nói hai lời, trực tiếp bắt đầu thay đồ.

Khi làm động tác này, cô phải vươn người, giống như một chú mèo duỗi người, một đoạn vòng eo nhìn qua tinh tế mềm mại không chịu được một cái nắm chặt như thế, chọc đến Ninh Tây Cố theo bản năng mà đỏ mặt.
Ninh Tây Cố hoàn hồn, hỏi nữ trợ lý khác: “Lều thay đồ lâm thời đâu?”
Nữ trợ lý đáp: “Lều thay đồ cái gì? Không có.”
Ninh Tây Cố nhìn nhìn xung quanh, thật sự có đàn ông đang cầm điện thoại chụp hình, làm cậu nhăn mày lại.
Ninh Tây Cố đi đến bên cạnh cô, cởi áo khoác của mình, dùng thân hình và áo khoác hơi che chắn cho cô một chút, chủ yếu là che chắn góc độ chụp của đàn ông đi ngang qua ở hướng nào đó, đồng thời lạnh lùng chăm chú nhìn về phía người kia.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngước mắt nhìn cậu: “Làm gì? Xem ra cậu không chỉ thanh cao, còn phong kiến.”
Ninh Tây Cố nói: “Không phải, bên đó có người chụp chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không để ý nói: “Chụp thì chụp thôi.”
Ninh Tây Cố nghĩ nghĩ, nói: “Không phải. Mặc đồ là tự do của mỗi người, mặc như thế nào cũng được, nhưng khi tôi thay đồ thì nên có một phòng thay đồ, đây là tôn trọng cơ bản.”
“Chị thay của chị, tôi che của tôi.”
Áo khoác của Ninh Tây Cố hờ hờ kề trên người cô, bên trong còn tản ra nhiệt độ của Ninh Tây Cố, nóng hầm hập, truyền đến làn da sắp bị thổi đông cứng của cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghiêng đầu ngẩng lên, nhìn Ninh Tây Cố, Ninh Tây Cố cũng cúi đầu nhìn cô, ánh sáng rơi trên trán, lông mi, đôi mắt và mũi của cô, trong khuôn mặt trang điểm đậm, chỉ có đôi mắt là trong suốt sạch sẽ vô cùng, có chút mấy phần hoang mang ấu trĩ ngây thơ.
Chỉ trong nháy mắt, ngắn ngủi đến làm cho Ninh Tây Cố hoài nghi có phải là ảo giác hay không. Nhạc Quỳnh Quỳnh khẽ hừ một tiếng, lại biến trở về chị cả giang hồ, già dặn mà nói với nhân viên công tác khác: “Có mang lều thay đồ lâm thời không? Còn có, ai đi qua bảo hai tên ngốc X chụp trộm kia xóa ảnh đi.”
Lại quay lại nhìn Ninh Tây Cố: “Cậu chỉ lắm chuyện, mau mặc áo khoác vào, lạnh chết cậu.”
Ninh Tây Cố “ừ” một tiếng, khoác áo khoác lại.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn nhiều thêm hai cái, cảm thấy tư thế mặc áo khoác của cậu còn khá đẹp trai, giống như một con chim lớn khép lại cánh chim đen nhánh.
Quay chụp vì thế chậm trễ mười phút.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, thôi, dù sao bây giờ cô cũng tự là bà chủ, hôm nay không chụp kịp, hôm nào tiếp tục cũng được.
Cũng không phải là nổi lên dây thần kinh xấu hổ vô dụng gì, chỉ là cảm thấy cảm giác được người tôn trọng, được người quý trọng vô cùng tốt, cô không muốn bỏ qua phần tâm ý này của Ninh Tây Cố, cho dù có chút phiền phức.
Trước kia Cừu Tuấn cũng đến xem cô quay chụp, còn cãi nhau với cô, dường như cô đang làm chuyện xấu vô cùng mất mặt xấu hổ, cô chính là con lừa ngược lông, người khác không cho cô làm vậy thì cô càng muốn làm, cô phải thản nhiên mà bày tỏ, đây là công việc, đây không có chỗ nào xấu hổ cả.
Ánh mắt Nhạc Quỳnh Quỳnh liếc nhìn đến Ninh Tây Cố tránh ra chốc lát, không đến hai phút, cậu mang theo mấy tấm bìa cứng quay về, bên trên đều dùng bút dầu viết: “Xin đừng làm những hành động xâm phạm quyền chân dung như chụp lén.”

Đặt ở bên cạnh, Nhạc Quỳnh Quỳnh không nhịn được giương giương khóe miệng, cô nhìn bóng lưng Ninh Tây Cố, cảm giác giống như chó vàng lớn trông cửa ở quê nhà, trung thành chất phác.
Trời đông tối sớm.
Quay chụp đến khoảng năm giờ kết thúc.
Không chụp xong, lần sau tiếp tục chụp.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lập tức bọc áo khoác lông vũ của mình, gương mặt và chóp mũi của cô đều lạnh đến hồng hồng, run bần bật, cô dán miếng giữ ấm trên người, lại uống mấy ngụm trà gừng đường đỏ ấm nóng.
Hơi ấm ấm lên chút, Nhạc Quỳnh Quỳnh khoanh tay, cất cao giọng mà dặn dò: “Cất hết đồ đi, tôi mời mọi người đi ăn thịt nướng!”
Nhất thời tạo nên một mảnh hoan hô hưởng ứng.
Ăn ở quán thịt nướng trong trung tâm thương mại.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vào nhà vệ sinh trung tâm thương mại tẩy trang, rửa sạch mặt, tùy tiện bôi chút kem dưỡng ẩm tạm qua trước, rồi vui vẻ đợi đi ăn lẩu.
Ninh Tây Cố là người theo đuổi cô, đương nhiên ngồi cạnh cô, Nhạc Quỳnh Quỳnh cho cậu một ánh mắt, Ninh Tây Cố lập tức thông minh mà làm nhân viên nướng thịt.
Còn chưa ăn được mấy miếng.
Điện thoại Nhạc Quỳnh Quỳnh vang lên, trong tiệm quá ồn, cô đứng dậy rời đi nghe điện thoại. Ninh Tây Cố nhìn cô, thấy khóe miệng Nhạc Quỳnh Quỳnh trùng xuống, nhíu mày, không có sắc mặt tốt.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói điện thoại xong, quay lại, cô gọi nữ trợ lý ra trước nói gì đó, lại nói với Ninh Tây Cố: “Tiểu Ninh, qua đây.”
Ninh Tây Cố đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngẩng khuôn mặt hồng hồng, mềm giọng hỏi cậu: “Bây giờ tôi phải đến nhà xưởng một chuyến, có chút chuyện, cậu tiếp tục ở lại ăn cơm sau đó tự mình về trường, hay là bây giờ đi đến nhà xưởng cùng tôi?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn ra rất nhỏ xinh, rất làm người thương yêu, đôi mắt tròn tròn đang nhìn cậu, giống như một động vật nhỏ đang cầu xin người chơi cùng. Trái tim Ninh Tây Cố mềm nhũn, nào nói ra được lời từ chối, trực tiếp nói: “Ừ, tôi đi cùng chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ thầm: Ok, vệ sĩ vào chỗ.
Đợi chút nữa nhỡ đâu cô và người ở nhà xưởng cấu xé nhau, sẽ để Ninh Tây Cố lên trước! Hoàn mỹ!

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.