Đọc truyện Thỏ Đại Nhân Theo Đuổi Vợ Yêu – Chương 24: Tôi chỉ muốn làm hoa đào của em, dù là rừng đào hay biển đào, tôi đều không cần
Hôm nay Đường Vũ không tự mình lái xe mà có tài xế riêng.
Châu Lộ Lộ nhớ lại cảnh Đường Vũ bị đám chị em phụ nữ vây đến không thở nổi trong bữa tiệc, đem theo tò mò nhìn chằm chằm Đường Vũ.
Đường Vũ biết cô nhìn, quay lại.
“Sao vậy?”
“Sếp! Thì ra còn dấu một rừng hoa đào.”
Đường Vũ mặt không đổi sắc: “Có thể không có sao, ai bảo tôi lớn lên đẹp trai như vậy!”
Châu Lộ Lộ: “Tôi cảm thấy bản thân tôi lớn lên cũng rất đẹp mắt, như vậy trở về tôi liền tự mình trồng một vườn hoa đào đi.” Nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung, “Không cần số lượng chỉ cần chất lượng.”
Đừng tưởng chỉ mình anh biết tự luyến chứ, tôi đây cũng biết!
“Em dám?” Đường Vũ gằn giọng.
Châu Lộ Lộ trước kia thì không nhưng bây giờ thì có.
Châu Lộ Lộ tười cười chớp mắt: “Anh coi tôi là bạn sao?”
Thật lòng Đường Vũ không muốn nhưng vẫn gật đầu.
“Đã là bạn bè thì sếp, anh không nên đe dọa tôi.” Châu Lộ Lộ nhún vai, thản nhiên nói.
Hôm nay Châu Lộ Lộ mặc một chiếc váy cúp ngực, Đường Vũ nhìn bờ vai trắng nõn của cô cười khẽ: “Châu Lộ Lộ, lá gan của em ngày càng lớn rồi. Có muốn lớn hơn chút nữa không?”
Châu Lộ Lộ không ngờ anh lại hỏi như vậy, có chút không hiểu.
“Lá gan của em có thể lớn hơn chút nữa, sau đó hãy đặt tôi vào vườn đào nhỏ bé của em.” Đường Vũ nhấn mạnh, “Chỉ một mình tôi là đủ.”
Đường Vũ cười lộ ra má núm đồng tiền.
Tài xế: “!!!” Tôi không nhìn thấy, không nghe thấy gì hết!!!
Trong xe không gian chật hẹp, bây giờ Châu Lộ Lộ mới nhận ra hai người ngồi rất gần, Đường Vũ hơi cúi đầu, khuôn mặt đẹp trai ngây ngất kia cách cô rất gần. Gần đến mức cô ngửi được mùi hương của anh, cảm nhận được hơi thở của anh và nghe được nhịp tim vội vã… của mình.
Cô chớp mắt rồi lại chớp mắt.
“Vườn của tôi rất nhỏ, không chứa được khu rừng lớn là ngài.”
Đường Vũ nhìn sâu vào mắt cô.
“Tôi chỉ muốn làm hoa đào của em, dù là rừng đào hay biển đào, tôi đều không cần.”
Châu Lộ Lộ sửng sốt, chậm rãi đưa một tay che miệng, ngáp một cãi to sau đó… lăn ra ngủ.
Cô thừa nhận mình là một con đà điểu thân thì to nhưng đầu thì cực nhỏ. Đối với tổng tài đại nhân gần đây thích thả thính chống đỡ không nổi cho nên chỉ có thể trốn, trốn và trốn mà thôi.
Boss không những biến thái cấp thần mà trình độ thả thính cũng tuyệt đối là max level.
Cô chỉ là một binh lính tân thủ thôn không giáp không vũ khí, không cẩn thận là ‘một chiêu tất sát’. Cho nên về sau phải tránh boss càng xa càng tốt.
Đường Vũ không biết trong lòng cô im lặng đem mình trở thành ‘phần tử nguy hiểm’ chỉ đem đầu cô dựa vào vai mình.
“Em thật vẫn chẳng khác xưa là bao.” Cô bé ạ!
Châu Lộ Lộ nghe thấy lời này thì suy nghĩ trở nên mơ hồ, hai người chỉ mới quen biết mấy tháng, có thể khác bao nhiêu???
Đêm nay cô mơ một giấc mơ.
Cô nhìn thấy cô lúc bốn tuổi thắt hai cái bím nhỏ tung tăng chạy theo một cậu bé cao hơn cô một cái đầu hái hoa bắt bướm, chơi xích đu,…
Cô cười rất tươi, luôn miệng gọi tên cậu bé, nhưng mà cậu bé đó tên là gì cô lại không thể nghe được.
Cảnh vật chợt biến đổi, cô không cười nữa mà khóc rất thương tâm.
“Anh đừng đi mà.”
“Anh ở lại với em đi.”
Cô ra sức kéo áo cậu bé kia nhưng là dù cô có dùng hết sức để níu giữ, có khóc thương tâm hơn nữa thì cậu vẫn rời đi.
Lúc xe khởi động, cậu bé bỗng thò đầu ra cửa xe hét lớn: “Lộ Lộ, anh nhất định sẽ quay về tìm em!”
Châu Lộ Lộ giật mình tỉnh dậy.
Đó không chỉ là giấc mơ, mà chính là một đoạn thời gian cô đã trải qua.
Sau khi anh hàng xóm đi rồi, cô đã buồn rất lâu, ba mẹ cô nói gia đình họ định cư ở nước ngoài, sẽ không trở về nữa nhưng mà cô vẫn kiên trì mỗi ngày đều đứng ở trước cửa nhà anh chờ thật lâu.
Cho đến một ngày cổng nhà đó cũng mở ra nhưng không phải là anh trở về mà là một gia đình khác chuyển tới, chính là Trương Ngọc Lai cùng với ba mẹ của cô ấy.
Chuyện về anh hàng xóm dần dần cô cũng quên đi, không hiểu sao hôm nay lại mơ thấy.
Có lẽ là thời gian đã lâu quá rồi, mọi thứ trong giấc mơ đều mờ nhạt chỉ có khuôn mặt cùng giọng nói của cậu bé ấy là rõ ràng.
Châu Lộ Lộ càng nghĩ lại càng cảm thấy hình như có chút giống với Thẩm Tư Hiên?
Bây giờ nhớ lại thì lần đầu gặp anh cũng cảm thấy anh dường như hơi quen mắt?
Chẳng nhẽ.