Đọc truyện Thỏ Đại Nhân Theo Đuổi Vợ Yêu – Chương 17: Chỉ tôi mới được ức hiếp cô
Ăn uống no say, boss đại nhân yêu cầu đi dạo xuôi cơm, cô đây là chỉ là nhân viên ‘quèn’ đương nhiên phải hết lòng hộ tống.
Cả đoạn đường, Đường Vũ đi trước, Châu Lộ Lộ lẽo đẽo đi sau. Thi thoảng Đường Vũ lại quay đầu nhìn cô, khiến Châu Lộ Lộ không khỏi có cảm giác vui sướng khi ‘dắt chó đi dạo’.
Lần thứ n Đường Vũ quay đầu nhìn thấy chính là vẻ cười ngây ngôi của Châu Lộ Lộ.
“Cô đang nghĩ gì vậy?”
“Dắt chó đi dạo.” Sau khi nhìn thấy Đường Vũ dừng chân và cái nhướng mày của anh, Châu Lộ Lộ mới biết mình đã buột miệng nói ra suy nghĩ trong đầu rồi.
Trước khi Đường Vũ kịp phát ra câu trừ lương, Châu Lộ Lộ đã tiến lên phía trước nói: “Ý tôi là tôi là chó, anh là chủ. Anh dắt tôi đi dạo.”
Đứng trước tiền yêu dấu, thể diện chỉ là mây bay…
Đường Vũ nhếch miệng cười ranh mãnh: “Vậy là hôm ngày mai tôi phải sắm thêm sợi dây xích. Như vậy cô mới không hơi một chút lại chạy loạn.”
Boss đại nhân, tôi nói anh là vua anh liền tự đội mũ miện đấy à!!!
Đương nhiên đấy chỉ là lời trong lòng thôi, ngoài mặt vẫn tươi cười: “Thế thì không cần đâu, tôi ngoan lắm.”
Lần này Đường Vũ không đáp. Châu Lộ Lộ tưởng cuộc nói chuyện kết thúc tại đây. Rất lâu sau, Đường Vũ đột nhiên nói: “Châu Lộ Lộ, bị bắt nạt cũng không biết đường phản kháng à?” giọng nói pha chút tức giận.
Châu Lộ Lộ chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, mặt ngơ ngác.
“Châu Lộ Lộ, nhớ kĩ, chỉ có tôi mới được ức hiếp cô, những người khác không được. Nếu ai còn dám bắt nạt cô, có thể đấm liền đấm, có thể đá thì đá, tuyệt đối không được không phản kháng. Nếu để tôi biết cô không phản kháng… hừ, cứ đợi bị trừ lương đi!”
Đường Vũ nói rất nhiều, Châu Lộ Lộ không nhớ hết, trong đầu cô chỉ còn một câu nói của anh thôi.
Chỉ có tôi mới có thể ức hiếp cô. Và cứ đợi bị trừ lương đi.
A A A, trời ơi, cái tên chết tiệt này ức hiếp người còn có thể nói ra đường đường chính chính như vậy a… không thể nói ra câu nào ngoài ‘trừ lương’ sao???
Cô đúng là số khổ mà…
Lời của Đường Vũ nếu rời vào tai người khác hẳn là cảm động lắm. Có điều, Đường Vũ đã quá đề cao chỉ số EQ của ai đó rồi.
Từ sau sự kiện ‘quả táo đỏ’ nhân viên công ty thông minh hẳn ra.
Ai ai cũng hiểu Châu Lộ Lộ ôm được hai bắp đùi lớn nhất ở đây cho nên không thể trêu chọc càng không thể tùy tiện coi thường. Nhưng trong lòng vẫn rất không phục. Cho nên bắt đầu đổi cách thức.
Vừa gặp Châu Lộ Lộ liền tươi cười thân thiết, buổi sáng chúc cô tốt lành, buổi trưa hỏi cô đã ăn chưa, buổi chiều chào tạm biệt… nhưng sau lưng cô thì cá cược xem cô còn được ‘sủng ái’ bao lâu nữa.
Châu Lộ Lộ ở công ty cũng rảnh rỗi hơn hẳn, công việc điều không đến tay, có khi buồn chán đến ngủ gật. Chỉ là thi thoảng sẽ có người ‘vô tình’ đụng phải, đi vệ sinh cũng ‘vô tình’ đụng trúng cửa,…
Người ta ‘vô tình’ mình cũng đâu thể mắng người đúng không. Nhưng mà cô sợ boss đại nhân cho nên lúc nào cũng cố gắng dấu đi ‘vết tích’ chỉ là cố ý bày ra dáng vẻ ‘công việc bề bộn, mệt mỏi vô cùng’ cuối cùng cũng thành công thoát khỏi kiếp tăng ca.
Một ngày nọ, Châu Lộ Lộ khập khiễng đến tầng 17 mang cơm trưa cho tổng tài đại nhân, không để Đường Vũ kịp lên tiếng, Châu Lộ Lộ đã chặn họng:
“Tổng tài, tôi có một yêu cầu nho nhỏ có thể đáp ứng không?”
“Chân cô làm sao thế kia?”
“Anh phải trả lời câu hỏi của tôi trước.”
Đường Vũ trừng mắt không vui nhưng vẫn thuận theo: “Cái gì?”
“Anh có thể ‘bỏ ghim’ hai chữ ‘trừ lương’ trên miệng hay không? Nhân viên nhỏ bé tôi đây ‘nhìn thấy’ hai chữ này rất bất an nha.” Dứt lời tỏ vẻ đáng thương.
Đường Vũ thấy cô dở trò biết ngay là cô lại ‘vi phạm’ rồi, nhìn vẻ mặt đáng thương của cô suýt chút nữa thì phì cười. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm túc: “Không được. Nó auto ghim rồi!”
Châu Lộ Lộ suýt nữa thì sặc nước miếng của chính mình, anh đừng có dùng thái độ nghiêm túc chết người để nói câu nói vô sỉ như thế được không?
Vấn đề này liên quan trực tiếp đến quyền lợi của mình, cho nên Châu Lộ Lộ vắt óc suy nghĩ. Bắt đầu trưng ra vẻ nịnh nọt muôn thuở.
“Dù vậy xin anh cố gắng bỏ đi được không? Anh là tổng tài tuổi trẻ tài cao, thông minh tuyệt đỉnh, chút chuyện cỏn con này sao làm khó được anh đúng không. Hơn nữa, nếu anh chịu bỏ nó đi sẽ thấy được rất nhiều cái lợi nhé. Ví dụ như tôi sẽ tích cực làm việc hơn trước, năng suất tốt hơn, đi làm sớm về muộn cũng không một lời oán thán. Mỗi lúc gặp anh có thể cười tươi hơn gấp ba lần. Anh thấy thế nào? Có phải rất tốt không?”