Bạn đang đọc Thỏ Con Và Sói: Chương 19
CONTINUE : hôm nay tác giả phải thi giữ kì nên chap ra hơi lâu :(( Rất Xin Lỗi…
Sáng hôm nay là một ngày bình thường và khi thức dạy tự nhìn mình trong gương, thực sự tôi không thể nhận ra đây là mình nữa . Quá xa lạ, một thằng nhóc xanh xao đến nỗi nhìn thấy rõ từng gân máu trên da, khuôn mặt hốc hác, hai bên xương gò má đã nhô ra không còn bầu bầu như trước, hai hốc mắt thâm quầng, môi thì khô ráp. Tôi đã thành gì thế này ? Có phải điều này là điều cậu ta muốn khi bỏ lại tôi và tất cả? Hay tại tôi đã quá yêu ? Yêu đến mức bản thân tàn dại như thế này. Muốn khóc cho đã nhưng hình như nước mắt chỉ ứ đọng ở khoé mắt chứ không hề rơi, vì sao ư ? Vì tôi đang cầm trong tay một mảnh giấy nhàu nát chữ đã nhoè, thứ duy nhất hắn để lại. Hắn bảo phải đợi hắn, hắn sẽ về, có lẽ tôi đang đợi điều đó, chỉ là điều đó quá lâu. Có lẽ hắn khi gặp lại sẽ không muốn tôi như thế này, tôi đã phụ thuộc quá nhiều vào sói, phụ thuộc đến nỗi giờ không có cậu ấy tôi thấy mình giống một thằng ngốc vậy. Cậu bảo tôi đợi, tôi sẽ đợi, cậu bảo tôi không khóc tôi sẽ không khóc, cậu bảo phải giữ gìn sức khoẻ, được thôi tôi nghe theo, vì tôi đã yêu cậu quá nhiều và tôi không thể bỏ lại tình yêu này để sống tiếp, chi bằng cứ tin vào tình yêu này và sống tiếp. Nếu thời gian không thể để cậu về cùng tôi, tôi sẽ tìm cậu, đó mới là cách Nhật Minh này sống bấy nhiêu năm. Thời gian qua chỉ là một khoảng lặng thôi và giờ tôi sẽ sống cả cho cậu và cho tôi, tôi đợi cậu về.
Suy nghĩ đã được mở ra thì tất nhiên lòng thấy thật thanh thản. Mặc bộ đồng phục thân thuộc, chải mái tóc bù xù và tôi quyết định chiều về sẽ cắt hết mớ tóc rối bời bao ngày qua này. Lấy đôi giày buộc giây màu xanh lục, một món quà của Diệu Anh tặng tôi buộc giây rồi đi xuống nhà cùng cái cặp sách thật nhiều sách vở. Tôi đã tỉnh sau một cơn ác mộng dài đằng đẵng.
” Mẹ ơi ! Con đói, có gì ăn chưa ?” Tôi chạy vội từ tầng hai xuống nhà rồi vào thẳng phòng bếp. Mẹ ngạc nhiên đến nỗi làm rơi cả đôi đũa đang cầm trên tay, sau đó mẹ đã cười, một nụ cười xoa tan mọi muộn phiền trước đây.
” Vậy là nghĩ thông suốt rồi hả ? Thằng nhóc này làm bố mẹ lo quá ” Bố từ phòng khách vào góp chuyện cùng hai mẹ con và cũng nở một nụ cười thật tươi.
” Dạ ! Ăn sáng thôi mẹ con đói quá.” Tôi nhanh chóng ngồi vào bàn ăn tay đã cầm sẵn đôi đũa đợi bố mẹ.
Bữa sáng no nê, tôi chạy xe sang nhà Diệu Anh, từ khi chuyện sói sảy ra, đã lâu lắm rồi tôi không đi học sớm để đón nhỏ đanh đá này. Cảm giác giống như chưa từng có ai là Andree đi qua cuộc đời tôi vậy, hoặc có thể tôi cất chuyện cậu ấy ở một nơi khác trong suy nghĩ của mình.
” Diệu Anh ới ời ơi” Tôi đứng ngoài cổng gọi to, mẹ nó ra cũng một nụ cười như trút bỏ được gánh nặng.
” Minh, vào nhà đi con, gặp con mừng quá. Đợi bạn chút, bây giờ nó mới dạy.” Tôi nghe theo dắt xe vào nhà nó. Ngồi ngoài bàn đá ở sân nhà nó, có cả dàn hoa trên đầu tôi, tôi ngước lên tầng 4 nơi phòng con nhỏ Diệu Anh đáng ghét, nó cũng đã nhìn thấy tôi qua tấm kính, chỉ đưa tay vẫy vẫy rồi lại biến mất. Ngồi một mình, thấy bầu trời cuối tháng bảy sao lại đẹp đến vậy, trời đẹp giống lần đầu tôi gặp hắn, bất chợt tôi cười khi nhớ lại và rồi cảm thấy mình đã hoàn toàn trở lại.
” Ê ! Đi thôi lại ngồi đấy nghĩ lung tung gì đấy ?” Con nhỏ Diệu Anh đi xuống nó không hề thấy ngạc nhiên bởi tôi, có lẽ chỉ có nó là như vậy.
” Đi thì đi ! Đồ đanh đá ” Tôi đứng dạy uể oải vươn tay.
” Thích chê không ? Đánh chết bây giờ.”
” He he không dám, đi học thôi. Mà lai đi là phải có tiền công đấy.”
Trên cả đoạn đường đến trường, tôi và nói chuyện đông tây nam bắc, nói chuyện trên trời dưới biển, nhưng tuyêt nhiên cả hai không động đến một từ liên quan đến Sói. Một lỗi đau giờ đã lành thì đừng nên làm nó rách thêm lần nữa. Sau khi đến trường thì tôi nhận được vô vàn ánh mắt ngạc nhiên y như lần đầu biết mình đánh phải con Chủ Tịch vậy, tôi chợt thấy vui trong lòng vì giờ nhớ lại tất cả đều là kỉ niệm đẹp. Năm tiết học kết thúc, không về nhà ngay như mọi khi tôi cùng bọn bạn ở lớp đi làm một bữa thật no nê mừng ngày tôi đã bình thường mọi chuyện, sau vụ đó thì tôi cũng nhẵn túi. Về nhà cũng đã 7h30 tối, bố mẹ đã đợi tôi ở bàn ăn, một bữa ăn đầy tiếng cười rồi mọi chuyện bấy lâu nay đều được mẹ kể, mẹ kể hồi bé tôi ra sao, và bố đã ru tôi ngủ như thế nào. Ba người chúng tôi cười thật sảng khoái sau hơn một tháng nặng nề. Đến lúc đi ngủ thì có đôi chút buồn nhưng cũng không làm tôi trở lại con người một tháng nay, tôi ngủ và đã mơ thấy Sói. Một sói đang đợi tôi ở một nơi rất tuyệt. Có lẽ đây là thử thách cho chuyện tình của chúng tôi. Một thử thách lớn khi chấp nhận yêu người cùng giới. Tôi tin vào câu nói ” Đời không cho ai cái gì miễn phí ” , yêu và được yêu giờ tôi phải trả bàng nỗi buồn sự chờ đợi và một cuộc tình bị mọi người khinh bỉ, nhưng tôi tin mình và hắn làm được. Đến ngày hôm sau và sau nữa mọi chuyện vẫn vậy, vẫn là những ngày hạnh phúc khi thiếu sói bên cạch.
Đã tháng chín và làm tôi nhớ đến sói, chủ nhật, làm tôi muốn dạy sớm và đến căn hộ của sói. Tôi đi bằng chiếc xe quen thuộc của mình, đi trên đoạn đường quen, ngắm nhìn khu vui chơi, bệnh viện và cả những điều khác, mọi thứ ùa về hạnh phúc và nhẹ nhàng như thời tiết thu. Kỉ niệm làm tôi mạnh mẽ hơn, và giờ tôi vẫn đang thực hiện lời hứa đợi sói nên tôi không hề khóc hay buồn chỉ có một nụ cười thường trực đã rất lâu. Đến khi chung cư và gặp bác bảo vệ, bác nhìn thấy tôi ngạc nhiên lắm.
” Ồ ! Minh phải không ? Minh hộ 1812 đúng không? ” Bác nhìn tôi từ xa thì đã đánh tiếng.
” Dạ! Cháu đây, lâu không gặp bác. ” Tôi dựng xe, chạy đến chỗ bác.
” Giờ ơi ! Cậu bây giờ mới đến, tôi đợi cậu mấy tháng giời rồi.”
” Đợi cháu ? Có chuyện gì hả bác?”
” Thì cái hôm cậu Andree đi có gửi tôi cái chùm chìa khoá, nhưng đêm hôm đấy lại là đứa khác trực tôi không yên tâm nên đợi sáng mai gặp cậu rồi đưa, ai ngờ đợi mãi không thấy cậu về đây.” Thì ra không phải ra đi bỏ lại tất cả mà là tại tôi tìm hiểu chưa kĩ thôi. Thì ra căn hộ ấy vẫn là nơi thuộc về cả hai đứa. Tôi lấy chìa khoá từ chỗ bác bảo vệ rồi vào lại căn hộ ấy. Mọi thứ vẫn vậy, chưa hề thay đổi. Căn phòng của tôi không khác gì lúc đi, chỉ có bụi bám vài chỗ, còn phòng sói, những quả bóng bay ngày hôm ấy vẫn còn nhưng chúng đã rơi đầy xuống sàn. Tôi nhặt gọn từ quả , từng quả gom đầy một thùng cát-tông rồi để vào một góc, đợi ngày hắn về sẽ cùng nhau đọc hết chỗ lời nhắn. Tôi bắt đầu dọn dẹp và giờ căn nhà sau một buổi trưa đã sáng choang. Nhớ hắn, tôi bước vào căn phòng phía bên trái, nằm nên cái giường màu đen, xờ tay ra tấm kính phía bên giường tự thấy một bầu trời bao la đang trong tay, một cảm giác bình yên, như lần đầu sau khi hai đứa cãi nhau cũng nhau nằm ngủ trong căn phòng này. Vô thức tôi kéo cái ngăn tủ để đèn cạch giường. Một cuốn sổ bìa cứng màu đen, có vẻ khá cũ, tôi tò mỏ mở ra, trang đầu tiên là dòng chữ đã nhạt màu ” Nhật Kí của Andree “. Một nét chữ thanh mảnh, thẳng hàng rất đẹp. Sau đó là những dòng cảm xúc từ khi cậu học lớp 6 đến tận ngày cuối cùng bên nhau của hai đứa. Cuốn nhật kí ghi rõ từng ngày và từng sự việc, như thể tôi đang đọc lên cuộc đời cậu ta. Có những kỉ niệm thật vui cùng với bạn bè cậu ta, có những dòng lại viết về chuyện gia đình đầy bi đát đau thương. Cuốn nhật kí như sợi dây liên kết khiến tôi hiểu cậu ta nhiều hơn, và nó giúp tôi thấy bớt nhớ cậu ấy hơn, tin tưởng cậu ta hơn. Đã đọc hết cuốn nhật kí, tiện tay tôi lấy bút viết vào đó vài dòng ” Cậu giờ không cô đơn đâu ! Đã có tôi rồi ! ” , gặp quyển nhật kí để lại đúng chỗ nó được lấy ra, chợt nhận ra trời đã tối, tôi phải về nhà vì đã đi từ sớm có lẽ bố mẹ sẽ lo lắm. Về đến nhà một không khí rất căng thẳng diễn ra, bố mẹ đã ngồi sẵn ở ghế sofa đợi tôi, không phải họ lo lắng quá chứ ?