Bạn đang đọc Thỏ Con Và Sói: Chương 15
CONTINUE…
… Chiều ! Tôi và sói đi đến khu vui chơi khá hoành tráng, nhìn trò chơi thôi đã chóng cả mặt chứ chưa nghĩ đến vụ chơi từng trò một. Tôi ghét nhất chỗ đông người nên chuyện đến đây cũng vì chiều lòng con sói này mà thôi. Chỉ có một tên đang như trẻ con , hai mắt sáng rực cười toe toét từ lúc vào cổng đến giờ.
” Woah ! Nhiều trò thật đấy !”
” Tất nhiên ! Khu vui chơi mà ”
” Thỏ à ! Chơi trò này đi !” Hắn nắm lấy tay áo tôi rồi chỉ thẳng vào trò Viking (cái trò có con tàu to đùng rùi lên lên xuống xuống á). Thật sự thì nghe tiếng hét trên đấy đã đủ rùng rợn rồi vậy mà còn người này còn muốn tôi chơi cùng.
” KHÔNG ! ”
” Sao? Nó hay mà ! ”
” Không thích ! ”
” HÔM NAY SINH NHẬT EM MÀ ” Bạn có từng thấy trẻ con đòi kẹo chứ ? Bây giờ đúng là đang như vậy ! Hắn nắm chặt tay áo tôi lắc qua lắc lại, mặt thì bí xị, thẫy cũng tội, thôi thì liều một lần.
” …Uhm…Được rồi ! Đi ”
…” AH AH AH AAAAAAAAAAHHHHHH…” Thật sai lầm khi bị con sói này lừa. Cả người tôi đang run lên, hoa mắt chóng mặt, tim thì muốn nhảy ra ngoài, còn tay thì bám chặt vào người cái tên đáng ghét bên cạch đang cười vui sướng mà vẫn thấy rất sợ chết khiếp. Đây sẽ là lần cuối cùng tôi đi cái trò này.
” C…Cậu…vui rồi chứ ? Tôi về…” Trò chơi kết thúc và tôi đang lết từng bước đến cái ghế đá gần đó.
” Thôi mà ! Em xin lỗi. Bây giờ đi trò Thỏ thích nhé” Hắn ngồi xuống vuốt lưng cho tôi. Rồi sau đó là hàng loạt trò chơi mang tính chất giải trí cao do tôi chọn , tất cả đều trong Game Center và tất cả đều được chơi bằng xu sẽ không mất công hét hè ở ngoài trời nữa.
” Thỏ ! 7h tối rồi ! Đi nốt một trò này rồi về đi ! ”
” Trò gì ?”
” Cái vòng quay to đùng ở kia kìa !” Hắn hất mặt về phía vòng quay màu trắng đang lên đèn , nó rất đẹp và chậm nên cũng không có lí do gì từ chối.
” Hi hi đi thì đi ! Trò này DUYỆT ” tôi hớn hở quàng tay vào hắn rồi lôi hắn đi.
Cả hai đều ngồi trong vòng quay, trời đã tối và tôi nhìn thấy cả thành phố từ đây. Cảm giác thật khác lạ khi đứng từ căn hộ của sói và nơi này. Vòng quay lên càng cao thì trong mắt tôi những hình ảnh lại càng huyền ảo và đẹp đẽ.
” Thỏ đang nghĩ gì vậy ? ”
” Không có ! Chỉ thấy thành phố ở đây ngắm rất đẹp ”
” …Thỏ ! ” Hắn hướng người ra phía tôi một tay nhẹ đặt trên đùi một tay vuốt nhẹ khuôn mặt tôi. Một nụ hôn khi hai đứa đang ở nơi cao nhất của vòng quay.
” Hu woah ! Cuối cùng cũng làm được. Người ta bảo nếu hôn nhau ở vòng quay có thể cả đời bên nhau ! Vậy là Thỏ phải ở bên cạch em cả đời…Cười…” Thật là chả hiểu sao trước đây tại sao tên này lại có nhiều tin không tốt đến vậy. Ngay đây bên cạch tôi là một con cún biết nghe lời hơn là một con sói đáng ghét ! Có phải trước đây do mọi người không hiểu hắn ? Vòng quay kết thúc , chúng tôi bước về nhà và đây mới là lúc tôi bất ngờ lo lắng và bực mình nhất. Trước cửa nhà là vô số kể quà tặng. Túi to túi bé hộp to, hộp bé, nhiều đến khó mà đếm hết, tự nhiên làm tôi nhớ đến mấy cái phim thần tượng…
” Cậu nổi tiếng thật đấy ! ” Tôi lấy chìa khoá, mở cửa và không quên nhìn hắn ta bằng ánh mắt căm phẫn hừng hực.
” Chỉ là nịnh nọt hay tạo mối quan hệ thôi ! Em không cần ! ” Vừa nói hắn vừa cầm đống quà đẩy thằng sang một phía, kéo tay tôi vào nhà. Rồi thì đẩy tôi vào cửa, đầu cứ từ từ cúi thấp, hai tay hắn ghì chặt vào cánh cửa…Tinh…Tính…Tinh…Tinh… Nhạc chuông vang lên, là nhạc chuông của hắn. Vậy là đành buông nhau ra ! Hắn đứng một chỗ nghe điên thoại còn tôi lại ra vác đống quà vào. Ngứa mắt thì ngứa mắt thật đấy, nhưng đây là tấm lòng của người ta, không nên khinh thường.
” ĐỨA *** NÀO THẾ ? CÓ BIẾT B* M** ĐANG BẬN KHÔNG?” Thì ra chỉ là hắn ngoan ngoãn trước mặt tôi chứ chả có tử tế với người khác nhỉ?
” Đi đâu mà đi ! Tao ở nhà với vợ rồi ! ” Cái tên thần kinh, ai là vợ chứ. Bố mẹ tôi cực nhọc sinh tôi ra , chưa kịp báo hiếu mà sao dám tuyên bố tôi phải theo chồng cơ chứ ? Mà ai là vợ ? Đồ thần kinh biến thái.
” Hả ?Có được không vậy ? Rồi rồi để tao tính sao ! ” Hắn khá vui vẻ gác điện thoại. ” Thỏ ơi ! Ra em bảo này ! ”
” Gì ? ” Tôi đang cặm cụi xếp quà vào ghế sofa.
” Đi tiệc mừng sinh nhật em nhé ! ” Hắn vui vẻ quàng tay vào vai tôi.
” Vừa đi chơi về xong mà giờ lại muốn đi tiếp sao ? Mà tôi không quen đi với giới thượng lưu. Cậu đi đi.” Thật sự là tôi biết mình là ai và mình trong hoàn cảnh như thế nào. Cứ thử nghĩ mà xem, nếu tôi- một thằng con trai bình thường như bao người bình thường khác lại đi tiệc sinh nhật cùng một đại thiếu gia cũng là nam nhân, thật khó coi.
” Thỏ không đi em cũng không đi. Chỉ có điều bọn nó bảo em dẫn người yêu đến giới thiệu thôi, Thỏ cute (dễ thương) như vậy không cho bọn nó biết thì uổng.”
” Việc hai tên con trai đi tiệc sinh nhật cùng nhau gọi nhau âu yếm thấy thú vị lắm sao ?” Tôi hỏi vặn lại hắn, cái tên có não không biết dùng này.
” Không có ! Bọn nó biết Thỏ là nam mà ! Bọn nó biết từ lâu rồi.”
” HẢ HẢ HẢ ?” có bao nhiêu chuyện kì lạ sảy ra ngày hôm nay. Có lẽ năm sau sinh nhật hắn nên bắt hắn ở nhà trói chân tay lại ném vào góc tủ rồi khoá lại mất, tên sói giỏi gây chuyện thị phi.
” Đi nha ! Đi nha ” Hắn cằm lấy tay áo tôi rồi lắc lắc.
” Haizzz. Chịu cậu. Vậy cũng được.”
Mãi đến 9h30 tôi và hắn mới đến cái tiệc chết tiệt này. Không phải do tắc đường hay giao thông hay gì gì hết mà do cái con người này quyết mua cho tôi bằng được bộ đồ mới, có lẽ thói quen của người nhà giàu? Lòng vòng khắp mọi nơi mới chọn được một bộ. Áo sơ-mi màu nude bên ngoài là vest màu be khá nhẹ nhàng, quần jeans đen, đi đôi bat boots. Vẻ ngoài hoàn hảo rồi lại đến tóc tai rồi lòng vòng bằng cái con Audi đi sửa tóc, cuối cùng chính mình cũng chả nhận ra bản thân. Xe dừng lại ở một club khá nổi tiếng, có hẳn thảm đỏ từ chỗ để xe đến cửa club rồi trải dài vào trong. Đường vào club khá mờ ảo, ánh đèn neon nhiều màu làm tôi hơi khó chịu, hai bên đừng là hai hằng mĩ nữ đúng nghĩa. Vào trong thì biển người mênh mông, đông dễ sợ, cùng cái tiếng nhạc chát chúa khá ầm ĩ nhưng cũng không khó nghe chỉ là quá to, quá ồn ào làm tôi cứ phải hét lên để nói chuyện. Đi qua biển người lên phía trên là một tầng có thể nhìn được phía dười, cũng lại là một rừng người. Nhưng người ở đây ai cũng biết cái tên sói gay này. Ai ai cũng chào hỏi hắn rồi nhé quà vào tay tôi, chắc có sự hiểu lầm rằng tôi là Osin của hắn. Biết vậy ở nhà có thể xem “River Monter” rồi cũng chả phải bon chen như vậy, mệt người mệt tinh thần mà kết quả lại bị coi là đứa bám đuôi. Đến lúc hắn quay lại thì
” Woah ! Anh mới đến lần đầu mà được tặng nhiều quà đến vậy hả? ”
” Cái gì mà quà của tôi ! Của cậu đó ! Tôi thành osin của cậu luôn rồi. ” Tôi bực bội hét lớn nhưng tiếng nhạc cũng biến nó thành những tiếng nói lí nhí.
” Em xin lỗi ! Đưa em nào, Thỏ mệt rồi. ” Hắn lấy hết quà ở tay tôi rồi quăng vào cái thúng rác gần đó. Phí phạm là tên của hắn, lót là hoang phí, còn họ là thừa tiền.
” Không thích cũng không nhất thiết làm vậy, dù gì cũng là tấm lòng của họ, cậu làm vậy là không nể mặt họ rồi. ”
” Hì… Chỉ cần cái nhẫn này thì có cho em kim cương đô-la cũng chả cần.” Hắn giơ tay để thẳng trước mặt tôi khoe khoang, cũng chỉ là một cái nhẫn bình thường làm sao bằng đống quà cao cấp kia cơ chứ.
” Hey ! Adree ! Mày đứng đó làm gì vậy ?” một vài tên khá là có khí chất thượn lưu tiến gần chúng tôi. Một tên cao ngang sói, dung nhan cũng được, có điều nhìn tôi không được thiện cảm cho lắm. Người khác thì khí chất thanh tao chứ không bất cần như sói, nhan sắc giống mĩ nữ hơn là nam, thần thái điềm tĩnh đặc biệt rất thân thiện. Tên còn lại, cao cũng không cao, lùn không lùn, nói chung là tạm ổn, mặt mũi cũng tạm, chỉ được cái nhanh miệng thôi.
” Chắc đây là Thỏ của mày hả ” cái tên toe toét cười huých vào ngực sói.
” Cấm gọi như vậy ! Tao cắt lưỡi mày đấy ” Sói nói mà mặt không chút biểu cảm làm người ta thấy sự lạnh đến thấu xương phát ra từ từng lời.
” Đùa thôi ! đùa thôi! Mày là nhất.”
” Cái người tầm thường ! ” Cái tên nhìn tôi bằng nửa con mắt chen ngang.
” Xin lỗi đi, hai cậu bất lịch sự quá ! ” Người thần thái điềm đạm cuối cùng cũng ra mặt cho lẽ phải. ” Xin lỗi bạn nhé ! Bọn nó là như vậy đấy, nhưng bọn nó không có ý gì đâu.” Người này quay sang phía tôi, và tôi cũng chỉ biết hơi cúi đầu thể hiện sự tha thứ mà thôi, tôi ghét nhất nói chuyện với người là, đặc biệt là hai cái loại người kia.
” Thỏ đây là Huy, thằng bên cạnh là Đức Anh, còn cái người này là Nhất Dương, hắn là người Việt gốc Hoa nên tên hơi kì…ha ha ha ha ” Sói chỉ tay lần lượt từ tên hay cười, đến tên nhìn tôi khinh bỉ cuối cùng là người khí thế điềm đạm. Trong hoàn cảnh này tôi khó mà nói chuyện bình thường, chỉ biết im lặng, khá khó chịu, biết vậy không nghe hắn dụ. Cả năm người ngồi vào một gian phòng được lát gỗ, phía trước thì lại nhìn được xuống cái sàn nhảy bên dưới. Bốn người họ cười cười, nói nói chỉ tôi là cô đơn.