Bạn đang đọc Thỏ Con Và Sói: Chương 1
Đã mười bảy tuổi- cái tuổi người ta hay bảo “bẻ gãy sừng trâu”, vậy mà tôi thì chẳng khác một thằng nhóc. Mười bảy rồi mà cao có 1m60 trong khi tất cả bọn bạn tôi đều cao đến 1m7-1m8, cũng tại gen chăng? Còn về mặt mũi diện mạo thì cũng được duyệt vào hạng có tý nhan sắc, nhưng buồn thay nhan sắc loại thuộc hàng búng ra sữa, da trắng, mắt to má phúng phính… Chuyện này đối với một thằng còn trai chả lấy gì làm tự hào. Cũng chính vì thế mặt tình cảm của tôi chả đi đến đâu, tôi đã từng thích nhiều người nhưng chưa một lần thành công trong tình yêu. Cũng tại cái số, lần nào tỏ tình tôi đều nhận được câu trả lời như nhau ” Xin lỗi nhưng với mình Minh chỉ là bạn”. Quá chán nản với chuyện yêu đương, lên cấp 3 tôi quyết sống thật thoải mái, cho dù bọn bạn đứa nào cũng tay trong tay. Vậy mà cũng đã được một năm từ ngày chính sách độc thân trong tôi được lập ra, ngày hôm nay ngày đầu tiên của lớp 11, tôi sẽ cố gắng giữ vững chính sách này thêm vài năm nữa.
“Ê ! Ông khùng lâu chưa ?”
Một con nhỏ cao ngất ngưởng những 1m70 cơ mà, khá dễ thương(trong mắt mọi người, trừ tôi), làn da hơi sạm, với cái búi tóc cao cùng cái mái bằng đang nhìn tôi chằm chằm khinh bỉ. Vâng ! chính là con bạn thân từ khi trong bụng mẹ của tôi, nó tên đầy đủ Nguyễn Diệu Anh, và nó cũng là lớp trưởng bây giờ của tôi. Kể ra, con nhỏ này tốt lắm, luôn giúp tôi nhiều mặt, đặc biệt là chuyện tình yêu (không thành) của tôi, chỉ có điều có vài tật xấu khó sửa. Nó tên đẹp, mặt đẹp nhưng ăn nói thì bốp chát không khác một thằng con trai, học giỏi,phá cũng giỏi (nếu không nó đã không trượt công lập mà ra học dân lập với tôi), không những thế mà còn rất ác độc, ai mà gây thù cho nó một nó phải trả lại bằng mười.
” Ê ! Khùng . Ngắm mình trong gương? Ông tưởng ông là Hoàng hậu trong Bạch Tuyết và Bảy chú lùn chắc”
” Này thì KHÙNG ” Cốp !! tôi nhảy lên gõ vào đầu nó một cái (vì nó cao hơn tôi 10 phân lận), và hậu quả cũng biết rồi đấy một lãi mười…”Này thì gõ đầu bà hả” cốp cốp cốp cốp…Kết thúc trận chiến tôi đến trường cùng nhỏ này với cái đầu to hơn mọi ngày.
Hôm nay là khai giảng đại khái học sinh chỉ phải đến để nghe bài phát biểu của thầy cô và xem vài cái tiết mục văn nghệ rồi té, còn ai là cán bộ lớp thì phải đi họp, tất nhiên con nhỏ Diệu Anh nằm trong top đi họp. Chuyện chả có gì để kể nếu nó không uy hiếp tính mạng tôi bằng cách lấy chìa khoá xe, điện thoại, ví tiền bắt tôi phải đợi nó về không thì … khó toàn mạng, nói luôn nó cũng đã học karate, trình độ thì cũng tam đẳng rồi. Thật sự thì cuộc họp diễn ra khá lâu, ngồi mỏi mòn ở băng ghế đá mà vẫn chả thấy bóng nó đâu, nên tôi quyết lang thang ở trường ngắm phong cảnh luôn, nói thật là vào trường được một năm rồi mà ngoài lớp học tôi cũng chả đi đâu. Trời rất đẹp, trong veo, xanh và cao lắm, làm tôi thấy thoái mái vô cùng, đã là tháng 9 nên thời tiết khá mát mẻ không nóng bức gì . Tôi đi hết sân trường vòng ra khu sân bóng rồi đi lên khu thực hành ngay bên trái sân. Lên đến tầng hai khu thực hành thì chợt nhận ra tôi đang chết lặng ở trước phòng âm nhạc. Lần đầu tiên từ khi sinh ra tôi thấy hai mắt nhoè khi nghe thấy tiếng Ghi-ta. Tôi chả hiểu gì về âm nhạc, chả học qua một lớp thanh nhạc nào cả, và có lẽ tôi còn bị mắc bệnh phũ phàng với nghệ thuật nữa. Nhưng tiếng đàn này thì làm tôi xúc động đến không thể kiềm chế cảm xúc, nó như tiếng khóc , chậm chãi, vang vọng và ngân dài trong gió, đôi lúc lại nhanh như tiếng chớp mạnh mẽ hoà vào không gian. Tiếng nhạc làm tôi bước vào phòng học, ngay đây tôi đã thấy mộ giáng vẻ đẹp đến hoàn mĩ. Một chàng trai trầm ngâm quay lưng lại phía tôi đang nhìn xa xăm vào khoảng không ở ô cửa sổ, nắng chiếu vào mái tóc màu nâu nhạt như kẹo mật ong làm tan chảy người đứng nhìn, tấm lưng rộng trong chiếc áo đồng phục trắng, hai cánh tay đang ôm chọn chiếc đàn Ghi-ta màu đen. Bản nhạc kết thúc, như một bản năng, tôi đập hai tay vào nhau như một lời tán dương, theo tôi nghĩ tiếp theo đó sẽ là một lời cảm ơn hay gì đó đại loại vậy nhưng sự thật luôn phũ phàng.
” LÀM GÌ VẬY ! AI CHO MÀY NGHE TIẾNG ĐÀN CỦA TAO ? ” Rầm… Vừa nói hắn vừa lao vào tôi, lấy cánh tay rắn chắc nịch ghì chặt vào cổ tôi,đẩy tôi thật mạnh vào cái giá để đồ
” LÀM GÌ LÀ LÀM GÌ ? ĐỊNH GIẾT NGƯỜI DIỆT KHẨU À ?” Tất nhiên là sẽ chả có chuyện tôi sợ, đơn giả vì 17 năm nay tôi luôn được luyện tim với con nhỏ đanh đá Diệu Anh kia. Cuộc chuyện diễn ra bằng cách hét vào mặt nhau, tôi tức tối vô cùng dùng hai tay vung loạn xạ.
” Ha ha ha ha ha ha” Một tràng cười vang lên và tiếp theo là… hắn ta bỏ tay khỏi cổ tôi lăn lộn cười như một tên dở người
Phủi cái áo do bị đẩy vào giá để đồ, rồi lấy tay xoa xoa cái cổ khỏi sự tra tấn vừa rồi, tôi
giọng nhưng vẫn còn ấm ức.
” Ya ! Bị khùng hay sao cười như trúng số ấy”
” Ha ha ~ tại mày làm tao buồn cười thôi”
” Có gì mà buồn cười ? ”
” Tại lần đầu có người không sợ mà hét lại mặt tao như vậy ”
Hơ ~ hắn có bệnh mà giấu a. Có lẽ hoang tưởng thái quá về bản thân hay sao mà ai cũng phải sợ hắn, cũng chỉ là một thằng cao to đẹp trai và có tài mà thôi.
” Làm gì mà phải sợ? ”
” Vì tao là…” Nói đến đây thì ngừng rồi không cười nữa, hắn tiến gần phía tôi, cúi sát xuống tai rồi thì thầm ” … là một con quỷ đội nốt người đó . Phù ù ù ”
” Này thì QUỶ ! ” Bốp. Tôi ghét nhất cái thói khinh người rồi tự cao giờ là hoang tưởng của tên bệnh này, nhưng ghét nhất là dám thì thầm vào tai tôi, nghĩ tôi là mèo con ngoan ngoãn chắc. Ghét là phải loại bỏ-bản năng mà tôi học được của một con nhỏ nào đó, tôi nhảy lên đấm cho hắn một cái cho bõ tức vào cổ, rồi bỏ ra khỏi phòng âm nhạc.
” Ê ! Ông đi đâu thế hả” Giọng con nhỏ bạn thân vang lên từ dưới tầng, tôi chạy ra nhìn thì nó vẫy tay như muốn gọi “cún” về nhà, nhưng cũng đành ngoan ngãn mà đi theo.
” Ông làm gì mà tìm mãi không thấy, đã bảo ngồi ở ghế đá đợi tôi mà”
” ĐỢI lâu muốn chết nên đi dạo thôi! ”
” Đi dạo ? cứ như tao nhã lắm ấy ! Xì ì ì … Dạo gì mà mặt đỏ ửng hai tai xì khói thế kia? ”
” Tại vừa gặp thằng KHÙNG. Tức muốn thổ huyết luôn ”
” ỦA ! có thằng nào khùng hơn ông nữa hả? Lạ nhá” Con nhỏ này cứ một câu tử tế là nó phải xen ngay câu đểu đểu vào sau.
” Thì là …blah blah blah…” Tôi kể một mạch không thiếu một chi tiết
“OH ! thì ra là vậy. Thôi kệ ! Mà tôi cho ông xem danh sách lớp 10 nè, nhiều em xinh lắm, có khi lại tia được một em làm người yêu ấy chứ. Tôi vừa lấy ở phòng giáo vụ về xong đó ” Nó lục cặp, mở cái phong bì ra rồi rút một tập mấy giấy danh sách ra. Danh sách có cả hình và thông tin, theo đánh giá sơ bộ thì con gái lớp 10 năm nay dễ thương lắm luôn. Chợt ! tôi nhận ra bản mặt rất quen, nhìn kĩ tý nữa thì hình như là …
” AHHHHH ! THẰNG KHÙNG ! NHÌN NÀY !” tôi giật giật áo Diệu Anh
” Yên lành bảo con người ta khùng? Ông khùng thì có”
” Không phải ! đây này, đây này, thằng tôi vừa kể á” Đẩy đẩy tập danh sách vào tay nó rồi chỉ vào ảnh hắn. Diệu Anh nó nhìn chằm chằm rồi dí sát mắt vào tập danh sách sau đó quay sang nhìn tôi ngạc nhiên tuyệt độ, mắt nó mở to
” Chắc thằng này không ?”
” Chắc 100% ”
” Thật không ? có bị hoa mắt hay gì gì không?”
” Gì cái đầu bà ấy, tôi vừa gặp nó 5 phút trước nhầm sao được”
” Vậy là…Chết ông rồi ! Minh ơi là Minh ! đánh ai không đánh , đi đánh con chủ tịch trường, ông chuẩn bị về quên chăn vịt đi ” nó ngồi phịch xuống đất, ôm đầu mà than
” Hả ? Hở ? là sao, tôi không nghe nhầm chứ ? ” Tôi ngơ ngác nhìn xuống nó. Rồi nó đứng phắt dạy ghì lấy vai tôi, nhìn thẳng vào mắt mà phán
” NÓ là Andree Trần, con của Trần Hữu- CHỦ TỊCH TRƯỜNG MÌNH và vợ cũ của ổng, ngu thì cũng phải biết lờ mờ chứ? Nó nổi tiếng thế mà không biết à?”
” Nổi ? Nổi chìm gì ? ” Thật sự là tôi chết lặng không còn gì để nói
” Nó là thằng Giải nhất Ghi-ta cấp Quốc gia ấy ” Nó chừng mắt nhìn tôi
” Thừa biết tôi mù âm nhạc mà “, tôi nhún vai như muốn cho qua
” Thế có biết là nó học lớp 9 mà đánh nhau tay không với sáu thằng lớp 12 không hả ? ”
” Tôi mù thông tin luôn… ” Đến đây thì tôi đã nhận ra độ nguy hiểm của vấn đề và độ “thông minh” trời phú của tôi
CỐP … ” sao bà đánh tôi” – ” TẠI NGU”
Giờ thì khó sống rồi đây, cả đoạn đường về, Diệu Anh ngồi sau xe tôi bô bô kể một mạch về gia thế hắn ta. Nó kể, hắn ta là con vợ cũ của Chủ tịch bà ta là người nước ngoài hình như là nước Anh, sau khi chia tay, mẹ hắn bỏ đi. Bảy năm sau, lúc hắn học lớp 9 thì mẹ hắn mất khi tự tử vì người tình bỏ đi. Còn bố hắn còn được gọi là Chủ tịch thì sau khi chia tay đã cưới một người vợ mới, có một cậu con trai kém hắn bảy tuổi. Học đến lớp 7 thì Chủ tịch mua nhà cho hắn ở riêng, thấy Diệu Anh bảo hắn rất thông minh, chỉ số IQ có lẽ cũng thuộc dạng thiên tài nhưng chả hiểu sao không chịu học hành cẩn thận lên luôn phải dùng tiền để lên lớp. Hắn cũng là tay ăn chơi có tiếng ở khu này với hình ảnh bất cần đời làm bao bạn nữ điêu đứng, mất ăn mất ngủ. Có lẽ giờ cuộc đời học sinh của tôi sẽ khó khăn vất vả đây.