Đọc truyện Thịt Thần Tiên (Truyện Ngắn) – Chương 4
Tháng chạp, trận tuyết đầu đông bao phủ cả nhân gian, hồ nước đóng một lớp băng mỏng. Dung Trần Tử mang theo chút bánh rán, trái cây dỗ Hà Bạng vào trong phòng ở của mình. Thời tiết lạnh giá, Hà Bạng kia cả người làm tổ trong lòng hắn, nàng còn nũng nịu: “Dung Trần Tử, người ngài thật thơm.”
Dung Trần Tử bị nàng dán sát lên người, tâm tư bất ổn: “Cô lại đói rồi?”
Hà Bạng lắc đầu: “Đàn hương.”
Lần đầu tiên nàng ngửi thấy một mùi khác trên cơ thể Dung Trần Tử ngoài mùi thịt thần tiên.
Ngón tay Dung Trần Tử hướng xuống dưới, lướt qua làn tóc đen của nàng, cảm giác mềm mại như tơ, hắn rụt tay về, choàng thêm áo tới điện Tam Thanh. Hắn quỳ gối trước tượng Tam Thanh niệm “Thanh tĩnh kinh” cả nửa đêm liền.
Tam Thanh là 3 vị thần tối cao trong Đạo giáo TQ, bao gồm: Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn (cũng chính là Thái Thượng Lão Quân) – Theo wikipedia.
Khi huyện Hà An gia cố đê lại đào ra hơn 10 cỗ thi thể, huyện lệnh cảm thấy có gì không phải, bỏ một số tiền lớn mời Dung Trần Tử tới siêu độ. Dung Trần Tử dẫn theo Hà Bạng tới huyện Hà An, Hà Bạng ngồi trong xe ngựa, cả đường hết nhìn đông lại nhìn tây.
Lúc qua tây phố, không khí ngập tràn mùi son phấn. Hóa ra là chưởng quầy phấn nước đánh vỡ một hộp son, hấp dẫn nữ khách. Dung Trần Tử bỗng bảo phu xe dừng lại, hắn lấy chút bạc trong tay áo cho Hà Bạng” “Đi xem đi.”
Hà Bạng cũng bị mùi son phấn hấp dẫn, nghe thế lại nhận bạc: “Ngài không đi hả?”
Dung Trần Tử lắc đầu: “Ta là người xuất gia, không tiện.”
Hà Bạng chọn mất hơn nửa canh giờ, ôm về hơn 10 hộp phần hồng, nước thơm. Dung Trần Tử đường đường là Tri Quan, không thiếu tiền bạc, cũng không để ý. Nhưng nàng ta lại vui vẻ, phấn chấn, lên xe bỏ hết đồ xuống, đột nhiên ôm chầm lấy Dung Trần Tử, chụt một phát lên cằm hắn. Dung Trần Tử còn chưa kịp đẩy ra, nàng ta đã vùi đầu vào nghịch mấy hộp phấn tinh xảo.
“Dung Trần Tử, ngài nói màu hồng này đẹp hay màu cam này đẹp?” Nàng quệt mấy vệt son lên tay đậm nhạt không đều, Dung Trần Tử đưa tay chạm lên dấu hôn trên mặt, không giận không vui: “Đều đẹp.”
Buổi tối tới huyện nha huyện Hà An, tri huyện đích thân đón tiếp, sắp xếp cho họ ở biệt uyển gần công trình trị thủy. Thức ăn đồ uống đương nhiên là cẩn thận, khéo léo.
Sau khi đêm xuống, Dung Trần Tử lên đê quan sát, thi thể là người vài thập niên trước, chung quanh thì ngay cả du hồn cũng không thấy một bóng, cũng không có gì khác thường. Nhưng cúng bái hành lễ vẫn phải làm, không chỉ là siêu độ người chết, quan trọng hơn là trấn an người sống.
Trở về, Hà Bạng đang ăn một miếng bánh đường trắng, vẫn bỏ nửa miếng bánh ăn dở vào miệng hắn như trước: “Thế nào?”
Bánh đường trắng ngọt ngấy quá mức, Dung Trần Tử nhíu mày nuốt xuống, tiện tay cởi đạo bào: “Không có việc gì, mai lập đàn cúng bái hành lễ là được rồi.”
Rửa mặt mũi xong, Dung Trần Tử ngồi xuống hít thở điều khí, lo Hà Bạng gây chuyện, vẫn bắt nàng ở lại trong phòng ngủ của mình như trước. Hà Bạng không ngoan, quấn lấy hắn không chịu để yên. Hắn đơn giản là tắt đèn: “Đi ngủ.”
Hà Bạng chui vào trong lòng hắn, chút hương thơm như có như không nhẹ len lỏi vào mũi hắn, thấm vào ruột gan. Lòng hắn hơi sợ, Hà Bạng kia nghển cổ, nhè nhẹ liếm hầu kết của hắn, Dung Trần Tử biết chắc chắn nàng ta đang chảy nước miếng: “Dung Trần Tử, cho ta miếng thịt đi.”
Nàng đã liếm xong cổ hắn, giọng nói mơ màng.
Dung Trần Tử dùng tay ngăn lại: “Mai còn phải chủ trì cúng bái hành lễ.”
Hà Bạng ghé cằm lên cổ hắn, cả người đều dựa vào ngực hắn: “Trên đê lại không có việc gì … Cho một miếng nho nhỏ thôi…”
Dung Trần Tử nhận ra từ lúc quen con trai này, hắn thường xuyên thở dài. Hắn giơ tay phải, chạm phải chiếc cằm trơn bóng, tinh tế của nàng bên cổ tay trái. Ngón tay khẽ vuốt ve, hắn nhẹ giọng nói: “Cũng được, hai tháng này ta không nhận việc nữa, tháng sau Quang Dụ tự có hội chùa, ta dẫn cô đi xem.”
Nói xong, hắn khoác áo đứng dậy, rút trường kiếm dưới giường, khẽ nhíu mày, cắt lìa một miếng thịt lớn trên cánh tay trái. Dù sao cũng vẫn là máu thịt trên thân thể, hắn mím môi cố nhịn đau, làm một cái chỉ huyết chú cầm máu, dùng một dải lụa trắng băng lại miệng vết thương.
Hà Bạng nhận miếng thịt kia, khẽ nâng mi nhìn hắn. Dung Trần Tử cảm thấy, cũng quay đầu lại nhìn nàng. Đối diện thật lâu xong, Hà Bạng cúi đầu ăn thịt, Dung Trần Tử lên giường nghỉ ngơi.
Trong lúc chập chờn, phát hiện Hà Bạng kia lách vào lòng hắn như cá trạch. Dung Trần Tử ôm nàng đi vào giấc ngủ, cũng không nói gì.
Ngày hôm sau, việc cúng bái hành lễ rất thuận lợi, lao công lại tiếp tục khởi công, không ngờ tới chiều lại đào ra trong đê một cái huyệt động rộng tới ba thước. Dung Trần Tử vừa đứng trước miệng động liền cảm giác được yêu khí ngút trời. Hắn nhíu đôi mày rậm, hồi lâu mới đốt đuốc, xoay người vào động.
Hà Bạng hôm qua được miếng thịt, hôm nay rất ân cần, dặn dò Thanh Huyền và Thanh Tố trông giữ ở cửa động, chủ động đeo đồ của Dung Trần Tử, cũng theo hắn vào trong động.
Động này là hình hồ lô, miệng nhỏ bụng lớn. Dung Trần Tử men theo lối nhỏ chật hẹp lầy lội mà đi trước, thỉnh thoảng lại bắt gặp những bộ xương rải rác trên đường. Hà Bạng phía sau, tiếng bước chân nhỏ khó mà nghe thấy.
Đi được chừng một khắc, yêu khí càng ngày càng nặng. Hắn lấy hoàng phù bày trận, quay đầu lại phát hiện ra Hà Bạng đi theo sau hắn đã biến mất. Trong động xuất hiện bốn yêu quái, thuật pháp chia ra thuộc loại kim, mộc, hỏa, thổ.
Dung Trần Tử biết nguy hiểm, nhưng hắn không chạy về phía cửa động được — thật ra kẻ tới là năm yêu quái, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ; thủy nhất định đã giữ chặt cửa động rồi.
Yêu quái khí thế bừng bừng, hắn lại tay không tấc sắt.
Đấu pháp 4 chọi 1, Dung Trần Tử sơ sơ đề khí, trong lồng ngực một cơn đau đớn ập tới, hắn nghiêng người né yêu quái đánh úp lại đây, lăn xuống một thân dính bùn, búi tóc rời rạc, đạo bào mất đi màu sắc ban đầu. Không thể đề khí, trên mặt đất ẩm ướt trong động phủ đầy bùa chú hắn vẽ tạm thời. Hắn vẫn dùng tay phải, trên tay trái máu đã thấm lụa trắng, nhiễm đỏ ống tay áo rộng thùng thình, mùi thịt thần tiên kích động lũ yêu quái.
Hà Bạng đứng ở giữa đường vào động.
“Miệng vết thương của hắn mở rồi.” Nàng lẳng lặng nghĩ.
Mùi máu càng ngày càng dầy đặc, mùi này thật là tuyệt vô cùng. Giọng Dung Trần Tử trầm thấp, từ tốn, không giận không vui: “Trong bánh đường trắng đêm qua có cái gì?”
“Yêu độc, ngươi không thích đồ ngọt, không thể nhận ra.” Hà Bạng canh giữ đường ra, trong tay nàng còn đang cầm cây đuốc tùng hương, áo choàng đen không dính một hạt bụi, ánh sáng và bóng tối hòa thành một thể, lại chẳng có chút nào là bất ngờ.
Dung Trần Tử cười khổ: “Bọn chúng chia cho cô bao nhiêu?”
“Một cánh tay, một cái chân.” Ánh sáng ngọn đuốc chớp tắt chớp lóe, mặt nàng chẳng chút biểu cảm.
“Không sợ nuốt lời sao?”
“Không sao cả, bên ngoài là một nhánh của Hoàng Hà, bọn chúng cũng không biết bơi, ta không lo chúng nuốt lời.”
“Cô tính toán thật không một kẽ hở.”
“Quá khen.”
Dung Trần Tử chống đỡ được hơn một canh giờ, hắn bị thương, máu nhiễm đỏ nửa đạo bào. Hà Bạng cầm hoàng phù, bảo kiếm của hắn, không nói lời nào. Dung Trần Tử dựa vào trở thần trận tạm thời chắn lại lũ yêu, chấm máu trên ngực không ngừng viết viết vẽ vẽ trên mặt đất ẩm ướt: “Vọng tạo sát nghiệp, đâu có tốt?” (Ý là tàn sát bừa bãi)
Hà Bạng rủ mi mắt : “Là chính ngươi muốn tới huyện Hà An, yêu độc không phải ta hạ, tay trái là chính ngươi làm mình bị thương, nơi này cũng là chính ngươi xông tới. Ta sẽ không ra tay giết ngươi, cố gắng chờ người chết rồi mới tới lấy tay và chân, không ảnh hưởng gì.”
Dung Trần Tử lắc đầu lại thở dài thật dài.
Trở thần trận bị phá tan, Dung Trần Tử trúng pháp thuật, ngã nhào xuống trước mặt Hà Bạng. Hà Bạng không nói không nhúc nhích, cả thân y quan của hắn đã bẩn tới chẳng nhìn rõ màu sắc nữa, đôi mắt lại vẫn trong trẻo như nước, hắn không nhìn Hà Bạng, chỉ cười ho ra một ngụm máu đen.
Hà Bạng cúi đầu đứng thẳng, ngửi thấy trên cơ thể mình – mùi son thơm nhè nhẹ. Vuốt sắc của bốn con yêu quái đã càng ngày càng gần, chung quanh vương vẩn tà khí màu đen. Dung Trần Tử đứng trước mặt Hà Bạng, kiếm cách tay trái của hắn một khoảng chừng nửa thước. Trong chớp mắt, hắn bỗng đưa tay, Hà Bạng tưởng hắn muốn cướp lấy kiếm, hắn lại chỉ xoa xoa cánh tay trái.
“Tay đau.” Hắn nhẹ giọng nói, giọng điệu không kinh động tới cả hạt bụi.
Vuốt sắc màu đen cào rách da thịt hắn, chộp tới bên ngực phải, lòng bàn tay hắn chấm máu, vội vàng niệm chú, hét một tiếng: “Nguyên phá!” Đúng là chiêu lưỡng bại câu thương (cả hai cùng thiệt hại). Hà Bạng nghiêng mặt đi, bỗng dưng ném túi vải trong tay ra, không thiên vị bên nào cả, thanh bảo kiếm lại thêm một túi hoàng phù, la bàn, chu sa, ống mực, đinh kim – một đống lổn nhổn ném lên người Dung Trần Tử.
Dung Trần Tử tuốt kiếm khỏi vỏ, trong chốc lát lại có hơi sức. Bốn yêu quái rít lên: “Hà Phán, ngươi làm gì thế?”
Hà Bạng cúi đầu đứng ở cửa động, tay phải bắt quyết: “Hội chùa Quang Dụ tháng sau, ta muốn đi.”
Nàng nói không đầu không đuôi.
Dung Trần Tử vẫn không quay đầu, để toàn bộ phía sau lưng lại cho nàng. Dung Trần Tử đã trọng thương, thịt thần tiên đã sắp vào miệng. Bốn yêu quái làm sao từ bỏ ý định được?
Mặt động bị thuật pháp làm cho rung chuyển không ngừng, tứ yêu đều bị mùi thịt thần tiên kích động đến đỏ mắt. Dung Trần Tử đã bị yêu độc ngấm vào cơ thể, chống đỡ vô cùng khó khăn. Hà Bạng rảnh tay bắt quyết dẫn nước, dẫn nước Hoàng Hà vào động. Tiện tay thi triển thuật kết băng, kết nước thành băng, trong một khoảng khắc kết băng, nó nhét Dung Trần Tử vào trong chính vỏ trai của mình. Sau mình, vang lên giọng hét chói tai của một con yêu quái : “Hà Phán ngươi là đồ ngu!”
Âm cuối cũng đã bị đông cứng lại.
Trên bờ sông, Thanh Huyền và Thanh Tố đã chờ đến sốt ruột, lúc này vội tiến lên đỡ Dung Trần Tử đã sức cùng lực kiệt. Hà Bạng buông tay, lúc xoay người Dung Trần Tử túm lấy một góc áo của nàng: “Cô tên Hà Phán?”
Giọng hắn đã yếu ớt lắm, không giận không vui.
Hà Bạng vẻ mặt lạnh lùng: “Ta tên là đồ ngu.”
Nàng xoay người muốn đi, Dung Trần Tử cũng không buông tay: “Thật ra chỉ là một cái túi da bị thịt mà thôi, đợi cho ta sống tới cuối đời, sẽ để lại cho cô, thế nào?” Hà Bạng không nói lời nào, Dung Trần Tử kéo nàng xuống, dùng ngón tay vuốt nhẹ chiếc cằm trơn bóng, tinh tế của nàng, ánh mắt dịu dàng, ” Hà Phán, ở bên ta tới cuối đời được không?”
Hà Bạng nhìn chăm chú: “Không hỏi thêm gì sao?”
Hắn lắc đầu, cười yếu ớt.
Lời đạo tiên nói ngày đó chẳng qua chỉ là vũng bùn, mà kẻ hỏi ngày nay nguyện rơi vào, nguyện vĩnh luân lục đạo, không hỏi đường lùi.
Lục đạo luân hồi: 6 đường luân hồi của chúng sinh. Theo Phật giáo, chúng sinh tùy theo căn quả thiện hay ác mà chuyển vào trong lục đạo luân hồi, gồm: Thiên, Nhân, A – Tu- La, ma đói, súc sinh, địa ngục.
Hà Bạng không biết đã dừng chân nơi này được bao lâu, có lẽ là một năm, có lẽ là một trăm năm, có lẽ chỉ là một ngày.
Hoa đón gió xuân nở rồi lại rụng, cánh anh đào tung bay như tuyết rối. Cá nhỏ trong hồ nước bơi qua người nàng, hôn lên mặt nàng.
“Ngươi biết không, thịt thần tiên là thứ rất tốt. Nói tới chuyện này, nhiều năm trước đây Thanh Hư Quan có đạo trưởng trụ trì tên là Dung Trần Tử, đó chính là Lộc Tồn Tinh chuyển thế!” Hai con tiểu yêu đang nói chuyện trên bờ, Hà Bạng nghe được rất rõ, “Tiếc là đạo pháp rất cao cường, yêu quái có ý đánh hắn đều chẳng có kết cục hay ho gì.”
“Không phải một kẻ ăn hết đấy chứ?”
“Trong động dưới lòng sông Bàn Long ở huyện Hà An có một con trai tinh tên là Hà Phán, mất rất nhiều tâm tư. Cuối cùng cả khối thịt thần tiên kia cũng để ả chiếm được!”
“Hả, ả thành tiên?”
“Vớ vẩn, đừng nhắc nữa! Lộc Tồn tinh quân vốn là hạ phàm lịch kiếp. Lịch kiếp ngươi biết chứ? Chính là thiên đạo định kỳ kiểm tra xem chư thần có hay không vô tâm vô dục, không chịu được dụ hoặc của ái tình, quyền thế. Mà khi đó cũng đúng lúc tu kỳ của Hà Phán sắp viên mãn, hai người cùng chịu kiếp nạn này. Kết quả là Hà Phán kia đúng là tiếp cận Dung Trần Tử, cứ thế bầu bạn với Dung Trần Tử suốt quãng đời còn lại. Cuối cùng Dung Trần Tử đạo tâm không kiên định, lục dục bất diệt, lịch kiếp thất bại. Hà Phán được thịt thần tiên này, ăn một cái là có thể thành chính quả, cơ duyên ngàn năm có một nha! Kết quả người đoán thế nào, nàng ta lại thiêu sạch thịt thần tiên, chính mình cũng không động tới.”
“Ta khinh! Hai kẻ ngu ngốc!”
“Còn không phải, hai kẻ ngu ngốc!”
Hà Bạng không nghe tiếp nữa.
“Hà Phán, hôm qua thần nói, đại nạn của ta sắp tới. Kiếp này cùng quân làm bạn … Ta rất vui.”
“Uhm”
“Nàng rất béo, phía đông hồ nước khe đá rất hẹp, về sau đừng bò sang bên đó nữa.”
“Uhm”
“Sau khi ta chết, bị thịt này cũng vô dụng. Nhớ là nàng cũng không giỏi nấu nướng, ta đã dặn người nhà bếp rồi, hấp, kho tàu, hắn đều có thể làm giúp nàng.”
“Được.”
“Đây là tiên kiếp trước khi nàng thành tiên, cơ duyên khó gặp, nàng đừng ngốc, ăn ta là có thể tu thành chính quả.”
“Ta hát một đoạn “Đại bi chú” tiễn chàng đi.”
“Ta theo đạo, nàng lại đưa ta đi gặp Bồ Tát, là có rắp tâm gì hả?”
“Ta muốn sau khi chàng chết gặp được ta.”
Vẫn nhớ một ngày kia, hoa rợp đầu cành đón gió xuân, hắn ngồi dưới hoa khép mắt lại. Nghiệp hỏa tùy duyên khởi, cháy cả nửa đời ân ái si tình. Trời tháng ba xanh thẳm như được tẩy rửa, không kẻ đến không người đi.
Nghiệp hỏa: Phật giáo coi ác nghiệp hại thân như lửa, cũng chỉ lửa địa ngục thiêu đốt tội nhân.
Cũng không mưa gió.
Hà Bạng gắng sức nhúc nhích thân thể, vỏ trai lớn vẫn chẳng động đậy.
“Dung Trần Tử, ta lại kẹt trong khe đá rồi.” Nó lẳng lặng nghĩ.