Đọc truyện Thịnh Yến – Chương 8
Hôm sau , Âu Na khi
nhìn qua bản danh sách , hiểu ra ý đồ của Dung Ngọc Lan không kìm được
mà phải lên tiếng nhắc nhở Hạng Mĩ Cảnh: Cái mũ công tử phong lưu đội
trên đầu Nhậm Trạch đã được vài trăm cô gái kiểm nghiệm làm chứng, Hạ
Hiểu Chính lại là dân IT cả ngày không mở miệng nói một câu, Tạ Tử Kiện
vẫn còn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa, người có khả năng cạnh tranh duy
nhất là Uông Nhất Trác, nhưng thời gian trước mình có nghe nói hình như
anh ta giấu mĩ nhân trong nhà. Cậu kéo cả bốn đại nhân vật này ra sân
khấu, rõ ràng là muốn họ làm nền cho Phương Tuân Kiệm. Cậu có chắc đây là ý của Orchid không?.
Hạng Mĩ Cảnh rời mắt khỏi màn hình đầy những món ăn, nhìn Âu Na hỏi ngược lại: Nếu không cậu cho rẳng tại
sao mình phải giúp đỡ Phương Tuân Kiệm?.
Âu Na nhún vai: Nếu đã thế, thì sao không trực tiếp bố trí bữa tối lãng mạn dưới ánh nến
cho hai người bọn họ , còn phải ban ngày thắp đèn làm gì?.
Hạng Mĩ Cảnh kiên nhẫn giải thích : Theo như những gì mình tìm hiểu được,
tiểu thư Từ Hi Lê này sinh ra và lớn lên trong một quốc gia mở cửa dân
chủ, nhưng từ nhỏ lại được nuôi dưỡng như một tiểu thư khuê các Trung
Quốc truyền thống. Tám năm trước, sau khi mẹ cô ta lâm bệnh qua đời,
cô ta rời bỏ cha chuyển từ Los Angeles tới New York, từ đó tới nay vẫn
sống bên cạnh Dung lão thái thái. Dung lão thái thái thương nhất là mẹ cô ta, vì vậy cũng rất thương cô ta, địa vị của cô ta còn cao hơn nhìu
cháu nội khác. Nhưng yêu thương cũng có nghĩa là trói buộc, cả ngày ở
bên một bà lão gần chín mươi tuổi, cuộc sống của cô ta không được phong
phú như những tiểu thư gia đình giàu có khác. Nếu không cậu thử nghĩ
xem, cô ta là một đại tiểu thư như hoa như ngọc, lại giàu có như thế,
tại sao hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn chưa từng yêu ai?.
Âu Na vô cùng kinh ngạc nhìn Hạng Mĩ Cảnh:” Cậu tìm hiểu được những tin tức nội bộ này từ đâu?
Hạng Mĩ Cảnh cụp mắt, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, thủng thẳng đáp:
Thu thập trên mạng một ít, trước kia cũng từng nghe người ta nói một
ít
Âu Na không kìm được buông lời khen ngợi: Vì vậy một kẻ
không có khả năng dự đoán sự việc như mình mãi mãi chỉ có thể làm tay
sai cho người nhìn xa trông rộng là cậu. Haizzz, có phải cậu sớm đã
biết Từ Hi Lê sẽ đến không?.
Hạng Mĩ Cảnh lắc đầu, sau đó đem
tất cả những tài liệu về các món ăn cho vào một folder, zip lại rồi gửi
cho Âu Na, cô dặn: Xe của mình về đến kho rồi, giờ phải tới hãng để
gắn biển. Tài liệu đồ ăn gửi vào hòm thư của cậu, cậu xem mà kết hợp,
phải nhớ Orchid thích nhiều hoa quả tươi, nhưng nhất định không được có
món lựu. Dung Trí Dật thích ăn salad gan ngỗng, không thíchnhững đồ
quá cay. Đồ ngọt chuẩn bị nhiều một chút, kem phải chuẩn bị ít nhất là tám vị, rượu vang và Champagne mình sẽ đích thân chọn.
Âu Na vừa ghi yêu cầu của cô, vừa đưa ra yêu cầu với cô: Nhận xe mới rồi, buổi tối mời mình ăn cơm đi.
Hạng Mĩ Cảnh nhận lời ngay, cầm túi chuẩn bị ra ngoài, nhưng lại như nhớ ra
điều gì, dặn dò thêm: Thêm món cơm gan bò bào ngư .
Âu Na vừa ghi vừa hỏi: Đây lại là món ăn ưa thích của ai? .
Hạng Mĩ Cảnh thản nhiên đáp: Mình .
Làm ngành PR, mệt nhất phải thường xuyên chạy kế hoạch ở ngoài đường, nhưng thỉnh thoảng Hạng Mĩ Cảnh lại cảm thấy, có thể thoát khỏi toà nhà văn
phòng giam giữ hàng vạn người kia cũng là một việc khiến người ta được
hít thở dễ dàng hơn.
Mới mười giờ sáng, chưa đến giờ ăn, những
người phải ra ngoài làm việc đã đi từ sớm, nên giờ chỉ có mình Hạng Mĩ
Cảnh đứng đợi thang máy.
Ngoài mấy tầng dưới cùng dùng làm trung
tâm thương mại, toà nhà này có mười hai thang máy phổ thông và một thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng ba mươi bảy, ba mươi tám và ba mươi
chín. Nói cách khác thì, nếu không phải là tầng lớp lãnh đạo của công
ty, cho dù có làm chung trong một không gian với Dung Trí Hằng, khả năng gặp được anh cũng vô cùng thấp. Do đó cô chưa bao giờ nghĩ mình lại
gặp Dung Trí Hằng trong thang máy, cũng vì sau khi cửa thang máy mở, cô
phát hiện người đứng bên trong là Dung Trí Hằng ung dung tự tại, phản
ứng đầu tiên là ngẩn người bất động, phản ứng thứ hai mới thoáng cúi đầu chào hỏi: Chào ngài Dung .
Đây là lân đầu tiên Dung Trí Hằng dùng thang máy phổ thông.
Sau khi lên tầng ba mươi ba mở một cuộc họp ngắn anh cảm thấy đói, nên định xuống trung tâm thương mại phía dưới mua đồ ăn nhanh kiểu sandwich để
giải quyết vấn đề của cái dạ dày. Có vài ba người không hiểu được suy
nghĩ thật sự của anh lại tưởng anh muốn xuống thị sát tình hinh kinh
doanh, thế là định đi theo, nhưng đều bị anh ngăn lại. Chiếc thang máy này hầu như tầng nào cũng dừng lại, nhưng những người đợi bên ngoài
nhìn thấy anh thì như nhìn thấy yêu ma quỷ quái, lần lượt giật lùi về
phía sau, tạo ra khoảng cách tới vài thước, vừa chào hỏi, vừa đợi cửa
thang máy đóng lại.
Anh sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, nên vẫn
chưa thích ứng được cái gọi là tình hình trong nước, vì vậy khi thang
máy dừng lại ở tầng mười chín, sau khi nhận ra người đứng bên ngoài là
Hạng Mĩ Cảnh, cô nhìn nah chào hỏi và cũng chẳng tỏ ra căng thẳng, nên
coi như anh đã nhượng bộ đầy thiện ý, trước khi cửa thang máy khép lại
anh đã nhắc: Chẳng phải cô đang đợi thang máy sao? .
Hạng Mĩ
Cảnh như tỉnh khỏi giấc mộng, nhanh nhẹn bước vào trong, không quay lưng lại với Dung Trí Hằng, mà nghiêng người đứng, giữ khoảng cách vừa đủ
với anh.
Có lẽ xuất phát từ chiếc khăn lụa cùng suy đoán không
bám sát thực tế của Dung Ngọc Lan bỗng dưng phát tác, đứng cùng Dung Trí Hằng trong không gian kín như thế này, Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy vô cùng áp lực, trong lòng chỉ mong thang máy hãy chạy nhanh hơn một chút, hoặc có thêm ai đó vào cùng thì tốt.
Kết quả thang máy đi thẳng xuống
tầng một không dừng thêm ở tầng nào nữa. Hạng Mĩ Cảnh không dám tranh
ra trước, đợi anh ra khỏi thang máy rồi, cô mới theo ra sau. Dung Trí
Hằng đi được hai bước, đột nhiên quay người nhìn Hạng Mĩ Cảnh.
Hạng Mĩ Cảnh tưởng anh muốn nhắc tới chuyện chiếc khăn, bất giác đứng rất nghiêm túc.
Dung Trí Hằng lại hỏi cô: Ở đây hàng sandwich nào ngon? .
Âu Na nhìn Hạng Mĩ Cảnh bằng con mắt như không tin nổi: Anh ta chỉ hỏi cậu một câu sandwich ở đâu ngon thôi thật à? .
Hạng Mĩ Cảnh gật đầu hết sức nghiêm túc: Sau đó mình cho anh ta biết, ở
khu D tầng một có một quán sandwich kẹp thịt gà kiểu take away vô cùng
ngon.
Âu Na vừa gật đầu vừa cảm khái: Chỉ tại Dung Trí Hằng
quá thần bí, mọi người trong toà nhà này đều muốn có được chút tin tức
hấp dẫn hơn về anh ta. Anh ta chẳng qua cũng chỉ hỏi cậu một câu mà
thôi, lại còn ở giữa sảnh lớn bao người qua lại, nhưng cả nửa ngày nay,
đám chim lợn bà tám trong toà nhà đã viết xong kịch bản cho bộ phim
truyền hình dài tập rồi. Đương nhiên, nhân vật mà cậu thủ vai là nữ
thứ độc ác nhiều tâm địa mưu mô, vọng tưởng phá hỏng cuộc hôn nhân giữa
Dung Trí Hằng và vợ anh ta.
Hạng Mĩ Cảnh không phải không biết
những tin đồn kiểu này hoang đường thế nào, nhưng nhân vật chính lần này lại là Dung Trí Hằng, cô cảm thấy vô cùng bất lực: Họ không sợ Dung
Trí Hằng sẽ truy cứu?.
Âu Na chau mày: Những chuyện thế này, nếu thực sự truy cứu, chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này?.
Hạng Mĩ Cảnh thở dài: Mình là người đã có bạn trai rồi.
Âu Na nhấp một ngụm nước hoa quả, nói tiếp: Vì vậy, trong mắt họ cậu trở thành loại người đứng núi này trông núi nọ.
Hạng Mĩ Cảnh vẫn còn lí trí, cô xua tay không muốn tiếp tục vấn đề này nữa,
chỉ nói bằng giọng đầy tự trào: Thời gian sẽ chứng minh sự trong sạch của mình.
Âu Na gật đầu tán thành: Cá nhân mình thì cho rằng bọn họ đang ghen tị với cậu.
Hạng Mĩ Cảnh vô cùng xúc động: Cá nhân mình thì cho rằng mình đang phải chịu rất nhiều tai tiếng.
Âu Na không thực sự hiểu được ý nghĩa của câu nói đó, quay sang hỏi: Lái chiếc xe mới của riêng mình cảm giác thế nào?.
Hạng Mĩ Cảnh nghiêm túc gật đầu: Nếu lái xe đi làm, thì với khả năng hiện
tại của mình, ít nhất cũng phải dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng đồng
hô.
Âu Na trêu: Thế thì thật tội nghiệp cho chiếc CC mà cậu phải tích cóp mãi mới mua được.
Hạng Mĩ Cảnh cười: Tiêu tiền cũng là một hình thức cổ vũ bản thân để kiếm tiền.
Âu Na ngả người dựa vào sofa, vô cùng cảm khái: Ai có thể nghĩ chúng ta lại có ngày hôm nay?.
Hạng Mĩ Cảnh củng ngã người vào ghế theo bạn, vòng hai tay đặt ra sau gáy,
chậm rãi nói: Trước kia nghèo khổ như thế, mỗi lần vội mà phải đi taxi thì đau lòng cả nửa tháng vẫn chưa nguôi.
Âu Na cười nhìn bạn: Cậu hối hận vì đã từ bỏ chuyên ngành của mình à?.
Hạng Mĩ Cảnh ngẩn ngơ hồi lâu, nhớ lại cảnh ngộ mình gặp phải khi tốt
nghiệp, chầm chậm lắc đầu, đáp: Nếu xác định phải từ bỏ một vài thứ
mới có thể có được một vài thứ khác, thì mình cảm thấy những thứ mình từ bỏ quá nhỏ bé ít ỏi so với những thứ mình có được.
Âu Na im
lặng , cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò hỏi: Lâm Khải Sương nhiều
tiền như thế, vậy mà không nói sẽ mua xe cho cậu ư?.
Nhắc đến vấn đề này, Hạng Mĩ Cảnh bắt đầu cảnh giác, sau khi suy nghĩ rất nhanh, bèn nói: Mình làm gì có nhiều tiền như thế mà mua xe, phần lớn là tiền
của anh ấy.
Âu Na như hiểu ra liền gật đầu: Mình cũng đã thắc mắc sao cậu có thể có nhiều tiền như thế. Vừa trả góp tiền mua nhà,
vừa mua xe. Xem ra vẫn nên tìm một người bạn trai có tiền mới được.
Hạng Mĩ Cảnh không tiếp lời bạn.
Thực tế thì, cô đã mua nhà từ trước khi chuyển vê đây ở, chỉ có điều cô là
người đứng tên trong sổ đỏ nhưng tiền lại là của Phương Tuân Kiệm. Anh nói anh tặng căn hộ đó cho cô như một món quà sinh nhật, ban đầu cô còn cho rằng món quà đó quá quý giá, nhưng sau lại thấy, thực ra cô cũng
chỉ là một người phụ nữ anh bao nuôi trong lúc nhất thời hứng thú mà
thôi. Ngày đầu tiên quen anh cô đã cầm tiền của anh, hà tất những ngày sau đó phải vờ tỏ ra mình thanh cao? Huống hồ, cô thực sự cần tiền,
Diêu Lập Trung sau khi làm phẫu thuật còn phải dưỡng bệnh, Diêu Bội Bội
phải lên đại học, trong cái thành phố bị đồng tiền và thế lực chi phối
này, không có tiền mỗi bước đều rất khó khăn.
Cô không làm việc
tổn hại tới đạo lí, cũng không có ý định phá hoại tình cảm của gia đình
người khác, vì vậy cô luôn thận trọng duy trì sự yên lòng, không áy náy
của mình. Cô rất rõ anh không thích những người con gái phấn son loè
loẹt, cũng không có nhiều thời gian để đi tìm người khác, nên quan hệ
của họ mới duy trì được tới bốn năm, có thể sẽ còn lâu hơn, cũng có thể
sẽ chấm dứt ở thời điểm nào đó.
Lên xong thực đơn, hôm sau Hạng
Mĩ Cảnh đích thân đi chọn rượu. Dung Trí Dật gọi điện hỏi cô chuẩn bị
tới đâu rồi, vừa nghe cô báo cáo muốn đến hầm rượu Roosevelt thì lập tức chạy ngay xuống, nói rằng đã rất lâu rồi chưa đi ăn tuỷ bò rắc muối hạt và hồ tiêu, thèm quá.