Thịnh Yến

Chương 52


Đọc truyện Thịnh Yến – Chương 52

Đến thứ bảy, mười
một giờ bị tiếng chuông di động đánh thức, Dung Trí Hằng bảo cô, buổi
chiều bà nội hẹn cô qua sơn trang uống trà.

Cô đang mơ mơ màng màng, đầu tiên không tin, còn cười mắng anh mang mình ra làm trò đùa.

Anh nghiêm túc nói: “Hai rưỡi anh qua đón em”.

Cô kinh ngạc ngồi bật dậy, truy hỏi: “Uống trà thật à?”.

Anh mỉm cười, hỏi ngược lại: “Anh giống người có thể mang chuyện này ra đùa em sao?”.

Ngoài nghi ngờ ra cô còn căng thẳng: “Mặc dù em ngưỡng mộ đại danh của bà đã
lâu, lòng cũng rất khâm phục bà, nhưng chuyện uống trà này nghe cao siêu quá, em có thể không đến không?”.

Anh nói thẳng: “Bữa trà này khó khăn lắm anh mới bố trí được, em nhất định phải tới uống cho anh”.

Cô biết bà nội anh mời cô tới uống trà là vì anh, nhưng điều cô nghĩ không thông là Dung Trí Hằng bày ra đủ mọi cách để cô chính thức xuất hiện,
định để cô làm khiên đỡ đạn giúp, tiện thể gạt phắt mọi ý định của đám
tiểu thư đài các đang thèm muốn tài sắc của anh, hay thật sự muốn đội
vòng nguyệt quế lên đầu cô?

Bỗng lòng cô thấy thấp thỏm.

Dung Trí Hằng không thoải mái hơn cô bao nhiêu, nói hai rưỡi đón cô, nhưng
chưa một rưỡi đã hỏi cô chuẩn bị xong chưa, có thể xuống nhà được chưa?

Cô đã trang điểm xong, nhận được điện thoại của anh, nhưng vẫn chậm chạp
sấy tóc, chọn một chiếc áo dáng dài màu vàng nhạt khoác bên ngoài, đi
đôi giày cao gót màu trắng, phối với chiếc sơ mi lùa bằng tơ màu trắng
và quần dài màu da bò.

Dung Trí Hằng ngắm nghía cô một hồi từ trên xuống một lượt, thấy khá hài lòng.

Cô phì cười khi anh nhìn cô gật đầu, cảm thán: “Nhìn em giống như sắp “tham kiến bệ hạ” vậy”.

Anh đảo mắt nhìn cô một cái, nửa như bất lực nửa như phê bình nói: “Em hãy nhớ rõ, phải đoan trang, đoan trang và đoan trang”.

Cô cười gian xảo, ngửa mặt lên hỏi anh: “Lát nữa liệu em có bị đuổi ra
khỏi sơn trang không?”, rồi thở dài: “Chắc trong mắt bà anh, em chẳng
khác gì yêu nữ hại nước hại dân nhỉ? Bà nhất định sẽ không thích em.
Em qua đó. anh chắc em sẽ không làm bà giận chứ?”.

Anh trừng mắt lườm cô: “Em nghiêm túc chút đi”.

Cô ai oán nhìn anh: “Em rất nghiêm túc. Anh chẳng bàn trước với em một
tiếng, báo trước cũng không, khiến em không được chuẩn bị về mặt tâm
lí. Ngộ nhỡ bà ném ra một tấm chi phiếu bảo em hãy cao chạy xa bay, em không biết mình nên nhận cho bà vui hay là xé nát nó để anh vui. Hơn
nữa nếu bà không vui, thì sao anh có thể vui được? Cuối cùng người xui
xẻo vẫn là em”.

Cô nói một mạch những suy nghĩ của mình, anh thấy thương cô, nghiêng người sang nắm tay cô: “Em yên tâm, bà tuyệt đối sẽ
không vứt cho em một tờ chi phiếu, cũng sẽ không nói những lời khó nghe
đâu. Bà rất cao ngạo, tính khí quật cường, nhưng khả năng kiềm chế rất tốt. Bảo em tới uống trà, là vì tối qua anh đã chính thức nói với bà
về quan hệ giữa chúng ta, anh hi vọng bà có thể hiểu em, đồng thời sẽ
yêu quý em như anh. Sáng nay bà bảo, muốn gặp em trước, vì vậy mới bảo chiều em tới uống trà. Anh không cho em biết trước, chủ yếu là vì
không biết thái độ của bà sẽ như thế nào, sợ nói với em, em lại lo
lắng. Còn chuyện em bảo sẽ bị đuổi ra khỏi sơn trang gì gì đó, chỉ cần có anh ở đó, không ai dám làm thế.

Cô nhìn anh im lặng.

Anh giơ tay lên sờ vào một bên má lạnh ngắt của cô, nói tiếp: “Có thể trước kia anh không thật sự nghiêm túc, tìn càm của anh mang chút không cam
tâm vì bị em phớt lờ, nhưng giờ anh rất nghiêm túc với tình cảm này.
Mĩ Cảnh, anh hi vọng người nhà anh sẽ đón nhận và yêu quý em, bởi vì
chúng ta còn một chặng đường dài phải đi, em hiểu ý anh chứ?”.

Cô sững lại, lòng phức tạp.

Anh cười nhìn cô: “Em không cảm động à?”.

Khoé môi cô thoáng giật giật, rồi từ từ nở một nụ cười, nhìn anh nói thật: “Em căng thẳng”.

Anh nắm chặt tay cô: “Đừng căn thẳng, anh sẽ luôn ở bên em”.

Tâm trạng khác nhau, nên cách nhìn người và sự vật cũng khác nhau.

Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy hôm nay Dung Liên sơn trang hoa lệ hơn ngày thường,
mằu sắc tươi rói như trăm hoa đua nở vào cuối xuân đầu hạ, nhưng sự
trang nghiêm từ trong bản chất khiến cô dù muốn hắt xì hơi cũng phải dè
chừng.

Mới hai giờ ba mươi, nên bà nội anh vẫn đang ngủ trưa.
Dung Ngọc Lan đứng ở tầng một đợi sẵn. Xưa nay chị ta vẫn cùng một phe với Dung Trí Hằng, thêm Hạng Mĩ Cảnh là cấp dưới, chuyện gặp mặt uống
trà này, chị ta rất để tâm.

Dung Trí Hằng đích thân đưa Hạng Mĩ Cảnh tới phòng dành cho khách, sau đó lên lầu xử lí việc khác.

Dung Ngọc Lan gọi Hạng Mĩ Cảnh tới uống trà ăn điểm tâm, rồi an ủi: “Bà mặc
dù hơi nghiêm khắc, nhưng không khó gần, em cứ thoải mái”.

Hạng
Mĩ Cảnh gật đầu. Về chuyện tâm trạng căng thẳng, lúc đầu khi biết mình phải tới gặp bà nội Dung Trí Hằng, đúng là cô hơi căng thẳng thật,
nhưng suốt dọc đường tới sơn trang, cô lại thấy mình bình tĩnh hẳn. Bà nội anh chắc chắn sẽ không thích một người có hoàn cảnh xuất thân như
cô, đấy là điều không cần tranh cãi, cô cũng không cần phải tỏ ra thục
nữ danh môn giả tạo, chỉ cần tiến lùi hợp lí là được. Hơn nữa, mặc dù
những lời Dung Trí Hằng nói khiến cô cảm động, nhưng cô cũng không kiêu
ngạo tới mức coi mình là người phụ nữ anh nhất định phải lấy. Lăn lộn
trong ngành này bao nhiêu năm nay, gần như không có người đàn ông nào vì một người phụ nữ mà cắt đứt quan hệ với gia tộc vững mạnh của mình, cô
không tin anh là trướng hợp ngoại lệ, cũng không mong anh làm thế.

Cuộc gặp mặt này, thực ra đối với cô mà nói, là chuyện tốt. Cô chỉ cần tuân thủ một nguyên tắc, không làm bà cụ tức giận là được, nếu bà cụ hạ lệnh Dung Trí Hằng phải cắt đứt quan hệ với cô, cô chắc chắn sẽ buồn,
nhưng không đến nỗi sống chết túm chặt tay anh không buông, sau này cũng không cần phải lo lắng anh sẽ biết bí mật của mình.

Nghĩ đến đây, bất giác cô khẽ thở dài.

Không biết Dung Trí Hằng vào từ lúc nào, ngồi xuống cạnh cô, đưa tay khoác lên vai cô.

Anh nhìn Dung Ngọc Lan ngồi phía đối diện nói: “Chị Bình nói bà mời Phương Tuân Kiệm tới ăn tối”.

Hạng Mĩ Cảnh thoáng động lòng, cảm nhận được bàn tay đặt trên vai mình của Dung Trí Hằng siết chặt hơn.

Dung Ngọc Lan nói: “Cậu ta vừa bị tai nạn phải nằm viện, mãi sau này chị mới biết, muốn tới bệnh viện thăm cậu ta nhưng cậu ta đã ra viện rồi. Chị thấy cậu ta vì chuyện đó mà bận ngày bận đêm, cũng không để Sisley được đến chăm sóc, không biết khoẻ hẳn chưa”.

Dung Trí Hằng cười điềm đạm: “Sisley đâu biết chăm sóc người khác”.

Vừa nhắc tới Từ Hi Lê, Từ Hi Lê đã từ một cửa khác cười cười bước vào, chu
miệng hỏi Dung Trí Hằng: “Sao em lại không biết chăm sóc người khác?”.

Hạng Mĩ Cảnh định đứng dậy chào hỏi Từ Hi Lê, Dung Ngọc Lan bèn ngăn cô lại.

Từ Hi Lê cũng không để ý, cười ha ha đi về phía Hạng Mĩ Cảnh, xoè tay ra,
tố cao: “Anh ba chỉ biết yêu cầu em phải tới chơi với bà, để giúp anh ấy làm thuyết khách”.

Dung Trí Hằng nói thẳng: “Em có thể phát huy được tác dụng của mình trong việc này, đương nhiên hãy cố mà thể hiện”.

Từ Hi Lê nhìn Dung Trí Hằng làm mặt quỷ, sau đó cố ý ghé sát tai Hạng Mĩ
Cảnh nói to: “Cô đừng tưởng trông anh ấy bình tĩnh thế kia, thực ra đang vô cùng căng thẳng”.

Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy ba người này có thái
độ rất nghiêm túc với buổi tiệc trà hôm nay, thậm chí nghiêm túc hơn cô, lòng bỗng hổ thẹn, ngẩng đầu nhìn Dung trí Hằng một cái.

Dung Trí Hằng đón lấy ánh mắt dịu dàng đó của cô.

Bốn người đang nói chuyện, Dung Trí Dật về. Anh ta vừa biết tin bà nội
muốn gặp Hạng Mĩ Cảnh, sợ Hạng Mĩ Cảnh bị thiệt, nên vừa vào phòng vừa
nói muốn tham dự buổi tiệc trà chiều nay.

Dung Ngọc Lan cười mắng: “Victor và Theresa ở bên nhau, cậu chen chân vào còn ra gì nữa? Sợ bà chưa đủ phiền về cậu à?”.

Dung Trí Dật hất cằm, nói: “Em sợ Grace không biết thân biết phận, lại nói linh tinh trước mặt bà”.

Từ Hi Lê nói: “Bà rất quý Grace, nhưng chắc chắn sẽ không kéo cô ấy vào
những tình huống này. Nếu anh không yên tâm, thì chủ động giữ chân
grace đi”.

Dung Trí Dật chán ghét lắc đầu: “Tôi thèm vào”.

Mọi người vẫn còn nhớ chuyện Phùng Vũ Phi bóc mẽ Lâm Khải Sương là người
đồng tính trong bữa tiệc của Mông Giang Vũ, đặc biệt Hạng Mĩ Cảnh cảm
thấy rất khó chịu với Hạng Vũ Phi.

Dung Trí Hằng nãy giờ vẫn ngồi im không nói gì, lúc này mới lên tiếng an ủi Hạng Mĩ Cảnh: “Cô ta không dám hỗn xược trước mặt bà đâu, huống hồ chuyện của em anh đã nói cho bà biết rồi”.

Hạng Mĩ Cảnh gật đầu, rồi thấy vẫn chưa chắc chắn, thế là ghé sát tai anh thì thầm: “Chuyện của mẹ em thì sao?”.

Dung Ngọc Lan thấy hai người như vậy, trêu: “Thì thầm à, có cần bọn tôi tránh đi không?”.

Dung Trí Hằng cong miệng cười, nhưng không trả lời câu nói đùa của Dung Ngọc Lan, chỉ bảo Hạng Mĩ Cảnh: “Chuyện của dì, anh nói bà gửi em cho họ
hàng nuôi, nhưng hai người vẫn liên hệ. Bà là người thật thà, chuyện
này không thể giấu bà”.

Hạng Mĩ Cảnh lại gật đầu, càng ngày càng nhận thấy sự nghiêm túc của Dung Trí Hằng.

Ba giờ bà cụ dậy, nhưng phải bốn giờ mới tới phòng khách nhỏ gần ban công lớn trên tầng hai.

Hạng Mĩ Cảnh và Dung Trí Hằng đã ngồi sẵn ở đó đợi.

Ánh nắng ấm áp, gió nhẹ nhàng thổi qua những bông hoa đang độ rực rỡ khiến mùi thơm thanh khiết bay vào trong phòng.

Bà mặc một chiếc váy bằng lụa nền đỏ sẫm, trên điểm hoa màu vàng kim, màu
đen và màu tím. Mái tóc trắng như cước nhưng còn rất dày được vấn đằng sau, làn da nhăn nheo song vẫn trắng sáng, hai mắt tinh tường, chín
mươi mấy tuổi mà nhìn chỉ khoảng bảy mươi.

Hạng Mĩ Cảnh tự nhiên
nghiêm túc hẳn lên, Dung Trí Hằng nghiêm trang hơn bình thường. Anh
chào một tiếng “bà” , cô vội cũng dịu dàng gọi: “Cháu chào bà”.

Bà cụ đầu tiên là nhìn Dung Trí Hằng, sau mới nhìn Hạng Mĩ Cảnh, ừm một
tiếng rồi giơ tay ra hiệu cho hai người ngồi, sau đó quay sang nói với
chị Bình, người đã hầu hạ bà nhiều năm nay: “Vân Vụ Lư Sơn”. Giọng nói rõ ràng, âm điệu mạnh tròn.

Chị Bình chậm rãi lui ra, khép hờ cánh cửa.

Hạng Mĩ Cảnh không thể lên tiếng trước, bà cụ cũng không nói gì nữa, Dung
Trí Hằng bèn nhắc: “Bà ơi, đây là Hạng Mĩ Cảnh, Theresa”.

Bà cụ
ngẩng đầu lên nhìn Hạng Mĩ Cảnh lần nữa, sau đó nói với Dung Trí Hằng:
“Nhìn qua ảnh rồi. Không khác nhiều so với người thật”.

Hạng Mĩ Cảnh ngẩn người, Dung Trí Hằng nắm chặt tay cô.

Bà cụ liếc nhìn động tác của Dung Trí Hằng, sau đó chậm rãi nói: “Sisley
mấy hôm nay cứ quấn lấy bà đòi bà xem ảnh nó chụp, có hai tấm chụp cùng
với Hạng tiểu thư đây. Hình như là trên du thuyền”.

Hạng Mĩ
Cảnh thầm nghĩ, quả nhiên Từ Hi Lê đã tốn không ít công sức vì cô, bên
tai lại nghe bà hỏi: “Hạng tiểu thư là người Hồng Kông phải không?”.


Hạng Mĩ Cảnh lập tức đáp: “Cháu là người Hồng Kông, hơn mười tuổi thì chuyển tới Tam Á”.

Bà cụ lại nói tiếp: “Nghe Victor nói cha cô qua đời rồi, mẹ đang sống ở Đài Loan, cô sống với cậu?”.

Hạng Mĩ Cảnh bình tĩnh gật đầu thừa nhận: “Vâng ạ”.

Bà cụ thở dài rất khẽ, bảo: “Mẹ của Victor cũng qua đời từ rất sớm, cha nó bận rộn, nên từ nhỏ chỉ có bà già này quản nó thôi”.

Dung Trí Hằng thấy không khí không tệ lắm, vội nhân cơ hội này nói với bà:
“bà không chỉ trông cháu, mà còn hao tâm tổn trí để bồi dưỡng dạy dỗ
cháu”.

Bà cụ mỉm cười, liếc Dung Trí Hằng: “Cháu nhớ thì tốt”.

Hạng Mĩ Cảnh cũng cười.

Bà cụ lại nói với cô: “Đang làm ở công ty của Orchid phải không? Con bé đó cũng thật là, sắp khen cô bay lên tận trời rồi”.

Cô không cho rằng bà cụ đang khen ngợi mình, nên chỉ gượng gạo cười một cái.

Dung Trí Hằng vội tiếp lời: “Công ty của Orchid kinh doanh khá tốt, giúp tập đoàn rất nhiều việc”.

Bà cụ lại không hài lòng, bảo: “Giúp tập đoàn làm rất nhiều việc, nhưng
khiến bà lo lắng không ít. Bỏ con gái ở New York không thèm quan tâm,
ngày ngày chỉ nghĩ chỗ để đi chơi, nó với Joe thành một đôi điên rồ
rồi”.

Nghe bà nhắc tới Dung Trí Dật bằng cái giọng ấy, Hạng Mĩ Cảnh không còn nghi ngờ gì về việc Joe không được lòng bà cụ nữa.

Cuộc nói chuyện không nhiệt tình mà cũng chẳng nhạt nhẽo kéo dài khoảng nửa tiếng.

Hạng Mĩ Cảnh uống hai hớp trà Vân Vụ Lư Sơn bày trên trà kỉ bằng gỗ lê.
Không phải vì cô nói nhiều tới không có thời gian uống trà, ngược lại cô chẳng có cơ hội để nói xen vào, chỉ thỉnh thoảng bà cụ hỏi cô một hai
câu, cô mới trả lời, nhưng cứ cầm chén uống trà liên tục thì không thích hợp lắm.

Kể ra gặp mặt thế này thật không cần phải căng thẳng,
bà cụ đúng là rất gia gáo và biết cách cư xử, cho dù bà ngàn vạn lần
không thích Hạng Mĩ Cảnh, nhưng không nói dù chỉ một lời làm tổn thương
cô, chỉ dùng giọng điệu cao ngạo và ánh mắt khinh miệt coi cô như không
khí để Dung Trí Hằng biết: Hạng Mĩ Cảnh không lọt vào mắt bà.

Hạng Mĩ Cảnh không phải người có lòng tự trọng cao hơn trời, nhưng khi từ
phòng đi ra, cô vẫn không kiềm chế được kéo tay Dung Trí Hằng mà thì
thầm với anh rằng: cô bị bà phớt lờ như không tồn tại.

Dung Trí
Hằng tâm trạng cũng không tốt lắm, cúi đầu nhìn bộ dạng đáng thương của
cô, lại thấy vui vui, hôn lên má cô một cái, nói: “Coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi”.

Cô cười rất khẽ, hỏi anh: “Có thưởng gì không?”.

Anh cười đáp: “Anh”.

Cô lắc đầu: “Không cân”.

Hai người cười nói rất vui ở hành lang, Phùng Vũ Phi đã lâu không gặp xuất
hiện rất không đúng lúc, lạnh lùng ngắt lời họ: “Anh rể”.

Hạng Mĩ Cảnh cảm giác như đôi mắt đang nhìn mình của Phùng Vũ Phi có thể bắn ra thuốc độc, trước kia cô vẫn nhẫn nhịn, nay được Dung Trí Hằng nâng niu, cuối cùng cô cũng không cần phải nhìn trái ngó phải nữa, mà bực tức
trừng mắt lại nhìn Phùng Vũ Phi.

Vì quan hệ với Phùng Nghệ Nhân
nên xưa nay Dung Trí Hằng vẫn đối với Phùng Vũ Phi không tệ, thấy cô ta
xuất hiện bèn hỏi: “Có chuyện gì?”.

Phùng Vũ Phi lập tức dịch ánh mắt căm hận của mình từ người Hạng Mĩ Cảnh sang Dung Trí Hằng, đột
nhiên đôi mắt trở nên long lanh như nước hồ mùa xuân, nói: “Điện thoại
từ New York, chú Dung gọi”.

Dung Trí Hằng hơi ngạc nhiên, ngập
ngừng một lát, rồi nói với Hạng Mĩ Cảnh: “Em về phòng đi, bọn Joe đang ở đó, anh đi nghe điện rồi xuống”.

Hạng Mĩ Cảnh gật đầu nói
“vâng”. Nhưng Dung Trí Hằng vừa đi, đường xuống nhà bị Phùng Vũ Phi
chặn luôn, cô đoán Phùng Vũ Phi sẽ làm như thế, vì vậy vẫn đứng im, cảnh cáo trước: “Nếu cô định cãi nhau hoặc động tay động chân với tôi, tôi
chẳng tổn thất gì, vì đằng nào bà cũng không thích tôi, nhưng nếu bà
nhìn thấy bộ dạng đanh đá chợ búa của cô, không biết trong lòng bà sẽ
nghĩ gì”.

Phùng Vũ Phi hận tới mức nghiến răng nghiến lợi: “Cô đừng tưởng mình có thể bước chân vào cửa nhà họ Dung”.

Hạng Mĩ Cảnh thoải mái nhướng mày: “Tôi không vào được, lẽ nào cô vào được”.

Phùng Vũ Phi hừ hừ hai tiếng, nói: “Tôi đã hứa với chị, nếu cô vẫn không biết tự lượng sức mà mơ tưởng tới anh rể tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô đau
đớn sống không bằng chết”.

Hạng Mĩ Cảnh đột nhiên nghĩ tới vài chuyện, dừng lại vài giây, cô không tranh cãi nữa, mà đi vòng qua cô ta xuống nhà.

Phùng Vũ Phi dương dương tự đắc, nói với theo sau: “Cô chơi nổi không”.

Hạng Mĩ Cảnh kìm nén để không quay lại phản kích, xuống nhà, trên đường tới
phòng khách cô gặp Từ Hi Lê đang đưa Phương Tuân Kiệm vừa tới vào.


Hạng Mĩ Cảnh mới gặp Phương Tuân Kiệm ở bệnh viện chưa lâu. Khi còn ở
viện, cô cũng đã chăm chú nhìn anh hai lần, lúc này khí sắc của anh đã
tốt hơn, bèn nở một nụ cười còn tươi hơn hoa chào anh: “Phương tiên
sinh”.

Phương Tuân Kiệm nhìn cô gật đầu. Vừa rồi trong phòng
khách anh đã nghe Từ Hi Lê và mấy người kia nhắc tới lí do cô xuất hiện ở đây, anh rất bất ngờ, nhưng cũng không thể không thừa nhận mọi chuyện
đều phải thhuận theo tự nhiên, cô tốt như thế, không phải chỉ mình anh
mới nhận ra, mới yêu cô, muốn sỡ hữu cô, Dung Trí Hằng cũng biết thương
hoa tiếc ngọc như vậy.

Từ Hi Lê quan tâm hỏi cô: “Thế nào? Tình hình không tệ chứ?”.

Cô không nhìn Phương Tuân Kiệm nữa, nhưng rõ ràng là đang trả lời Từ Hi Lê song lại cao giọng như muốn nói với Phương Tuân Kiệm: “Bà rất ôn hoà,
nói chuyện khá vui vẻ”.

Từ Hi Lê thấy yên tâm, vừa thả lòng bờ vai đang căng thẳng xuống vừa nói với cô: “Chúng tôi lên trên một lát, lát gặp sau nhé”.

Hạng Mĩ Cảnh đứng sang một bên nhường đường cho họ đi lên. Cô quay lại
nhìn theo bóng hai người, rồi nhanh chóng đi về phía trước.

Từ Hi lê nói lát nữa gặp sau, Hạng Mĩ Cảnh không cho là thật. Bà cụ không
có ý giữ cô lại ăn tối, cô nên lập tức cáo từ về thì hơn.

Dung Trí Dật nghe nói cô muốn về, nói cũng muốn đi cùng, ra ngoài cùng ăn lẩu.

Dung Trí Hằng nghe điện xong quay lại. Bữa tiệc buổi tối không chỉ mời một mình Phương Tuân Kiệm, còn có vài người khách nữa, anh không thể bỏ đi, thấy Hạng Mĩ Cảnh không muốn ở lại, bèn dặn dò Dung Trí Dật không đuộc
uống nhiều rồi gây chuyện.

Dung Trí Dật vừa cười vừa bảo được, rồi đem theo Hạng Mĩ Cảnh, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Họ đi ăn lẩu hải sản.

Dung Trí Dật gọi rất lãng phí, Hạng Mĩ Cảnh đành nghiêm túc ngồi lọc thực đơn, nhưng cuối cùng vẫn bày đầy một bàn thức ăn.

Anh ta đối với cô còn tốt hơn cả ngày trước, đồ vừa đưa lên đã múc ngay cho cô một bát canh hải sản, cười ha hả nói: “Hôm nay phải hao tâm tổn trí
nhiều rồi, uống bát canh bổ dưỡng trước đi”.

Cô đón lấy bát canh, trừng mắt lườm anh ta một cái, chết cũng không thừa nhận, nói: “Không
biết bà thích tôi đến nhường nào nữa”.

Anh ta nhìn cô làm động
tác nôn oẹ, trừng mắt nói: “Đấy là vì nể mặt Victor. Anh ấy đã chính
thức đưa ra yêu cầu, bà không thể không cho cô qua vòng loại được”.

Cô phá lên cười: “Nói cứ như tuyển phi tần không bằng”.

Anh ta cố tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu: “Thái tử phi được chọn sau này sẽ ngồi
vào ghế của hoàng thái hậu, đương nhiên bà rất nghiêm khắc”.

Trước mặt anh ta cô khá tuỳ tiện, thở dài: “Thầy bói nói kiếp này tôi không
có phúc, chắc không thể bước lên được con đường phú quý ấy đâu”.

Anh thấy cô mặc dù thở dài, nhưng lại không có vẻ gì là buồn bã, bèn nói:
“Lần này Victor rất nghiêm túc, cho dù cô không có số làm hoàng thái
hậu, thì anh ấy cũng nhất định thay đổi số phận của cô”.

Thế là cô thành khẩn đáp: “Vì vậy tôi rất hoang mang”.

Anh ta phì cười: “Tôi thấy cô nên tỏ ra đắc ý, lòng hư vinh được thoả mãn tới cực điểm rồi còn gì”.

Cô nghiêm sắc mặt: “Đúng là lòng hư vinh được thoả mãn, nhưng nói thật
lòng, tôi không nghĩ anh ấy lại nghiêm túc như thế. Anh ấy chưa bao
giờ cho tôi thấy ý định đó của mình. Tôi còn tưởng chúng tôi chỉ yêu
đương, không tới mức về gặp trưởng bối trong nhà”.

Dung Trí Dật chau mày nhìn cô một lúc, rồi cười: “Nhưng anh ấy không có ý định chơi bời”.

Cô cười bất lực, hỏi: “Anh có biết mục đích lần này bà tới đây không?”.

Anh ta sụp vai xuống: “Tôi không phải là tâm phúc của bà, cũng không phải là đứa cháu nội được bà yêu quý, biết mới lạ”.

Cô nhìn anh ta chằm chằm.

Thê1 là anh ta lại nói: “Nói là tới để quyết định chuyện của Sisley, nhưng
tôi thấy đến để ép Victor quyết định chuyện của anh ấy thì đúng hơn.
Chẳng có cách nào, sơn trang bao nhiêu người như thế, không hiểu kẻ nào
không sợ chết mà dám làm tai mắt của bà. Victor vừa nói muốn ra ngoài
ở, bà đã lập tức biết tin. Vội vội vàng vàng chạy tới, làm bộ làm
tịch mấy ngày liền, cuối cùng vẫn muốn xem cô rốt cuộc là yêu tinh nào
biến thành, mà lại khiến đứa cháu bảo bối của bà say như điếu đổ”.

Cô chỉ để ý tới đoạn đầu, truy hỏi anh ta: “Bà rất thích Phương tiên sinh phải không?”.

Anh ta vừa gật đầu vừa đáp: “Bà luôn nói có duyên với Phương Tuân Kiệm, hễ
nhìn thấy anh ta là tâm trạng vui vẻ. Thực ra là vì bà thấy Phương
Tuân Kiệm có Bạch gia làm chỗ dựa, còn sắp lấy lại Hải Thành, hơn nữa
nhìn nghiêm túc đứng đắn, không có dáng vẻ phong lưu, rất xứng với cháu
gái bảo bối của bà”.

Cô lẳng lặng gật đầu.

Dung Trí Dật cười nói: “Số anh ta may mắn hơn cô nhiều”.

Cô vốn không muốn tiếp lời, nhưng không kìm được mà nói: “Số anh ấy có gì
mà tốt? Mẹ thì mất sớm, cha chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, mới
tí tuổi đã phải một mình ra nước ngoài. Sau khi quay về không những
không được trọng dụng mà còn bị cha vứt bỏ, khó khăn lắm mới lấy lòng
được ông ngoại, nhìn thì có vẻ nhiều cậu mợ anh em nhưng chẳng ai thật
lòng”.

Dung Trí Dật nghe cô nói rất trôi chảy, bất giác ngẩn ra.

Tự cô cũng thấy không ổn, vội vàng bổ sung: “Vì vậy gặp được một người tốt như Từ tiểu thư, là ông trời muốn bù đắp cho phần đời đau khổ trước đó
của anh ta”.

Dung Trí Dật không hề bận tâm tới việc cô đồng cảm
với Phương Tuân Kiệm, mà chỉ nói: “Trước kia cô cũng chịu không ít khổ
cực, vì vậy chúng tôi đều mong sau này cô sống vui vẻ hơn”.

Ăn tới khoảng chín giờ, hai người no căng bụng, Dung Trí Dật bỏ xe ở đó, cùng Hạng Mĩ Cảnh đi bộ nửa giờ đồng hồ cho tiêu.

Dung Trí Hằng gọi điện tới, Dung Trí Dật liếc nhìn màn hình di động, cố ý

huýt sáo rồi vòng ra xa, hét lớn: “Tôi không nghe trộm, không nghe
trộm”, khiến Hạng Mĩ Cảnh khóc không được cười chẳng xong.

Dung
Trí Hằng không dứt ra được, nhưng vì còn rất nhiều lời muốn nói với Hạng Mĩ Cảnh sau cuộc gặp với bà buổi chiều. Cô đoán anh sẽ nói gì, bèn
nói trước: “Em rất ổn, cũng rất tin anh, vì vậy anh nghĩ và quyết định
thế nào em luôn ủng hộ”.

Anh ngập ngừng, sau đó bật cười: “Bình thường em đâu ngoan như thế”.

Cô nũng nịu phản bác: “Bình thường em còn không ngoan? Anh nói đi về phía nào em còn mang cả la bàn ra để do0 cho chính xác”.

Anh lại khẽ cười, bảo cô: “Vừa rồi bà hỏi anh thích em ở điểm nào”.

Cô “hả” một tiếng, hỏi anh: “Thế anh nói sao?”.

Anh thoải mái đáp: “Anh nói vì em chân thành, không giở mưu mô quỷ kế với
anh, không học đám yến oanh hễ gặp là sáp tới, cũng không vì được yêu
thương mà kiêu ngạo”.

Cô cười nghi hoặc: “Bà tin không?”.

Anh cũng cười, cao giọng: “Bà không tin, vì vậy anh nói vì em có vẻ đẹp mà
anh thích, thân hình cũng hấp dẫn, da lại mịn màng căng bóng, thường
xuyên khiến anh không thể chịu nổi”.

Cô biết anh đang nói đùa, vậy là cũng trêu anh: “Chắc chắn bà sẽ chỉnh đốn em rồi”.

Anh nói tiếp: “Bà suýt thì dùng gia pháp với anh”.

Cô cười hỏi: “Tại sao lại suýt?”.

Anh đáp: “Vì khách còn ở đó, nên bà không muốn mất thể diện”.

Cô thấy anh nói rất nhiều, Dung Trí Dật lại đang vật vờ cách đó không xa,
vậy là nghiêm túc nói: “Em đang bắt xe về, không nói với anh nữa”.

Anh có lẽ đã ngà ngà say, giọng mềm nhũn: “Nói em yêu anh đi”.

Cô đỏ bừng mặt. Cô chưa từng nói yêu hoặc thích anh, bị anh nhắc nhở như
vậy, trái tim bỗng run rẩy. Cô ngượng ngùng, lí nha lí nhí: “Anh cũng
chưa nói mà”.

Anh đã chuẩn bị sẵn, lập tức tiếp lời cô: “Anh yêu em”.

Chỉ ba từ đơn giản đó, mà cô đợi Phương Tuân Kiệm hơn bốn năm, đợi đến lúc
anh nói với cô nhưng cô lại không dám nghe, bịt miệng anh lại rồi dứt
khoát chia tay. Tối nay bên lề đường ồn ào, cô nghe Dung Trí Hằng nói
ra ba từ đó, lòng ngoài cảm động, còn buồn rất nhiều. Cô và Phương
Tuân Kiệm đã không còn cơ hội nào nữa, trên đường đời khổ nạn này, cô
vốn tưởng mình sẽ phải độc hành thì bất ngờ gặp một mối nhân duyên khác, thực ra là ông trời đã bù đắp cho cô.

Cô không do dự quá lâu, dịu dàng nói với anh: “Em cũng yêu anh”.

Sau đợt nghỉ phép Hạng Mĩ Cảnh chính thức đi làm trở lại.

Cô làm việc xưa nay dứt khoát nhanh nhẹn, buổi lễ chúc mừng khai trương
không xảy ra bất kì sơ suất nào, điều duy nhất là cô gặp Chương Du tới
dự nên lòng hơi gợn sóng.

Chương Du mặc một chiếc váy len ca rô đen trắng bó sát người, kín đáo chỉ để lộ một đôi chân dài.

Hạng Mĩ Cảnh vẫn như trước, chủ động tới chào hỏi Chương Du.

Chương Du vốn đang có chuyện muốn nói với Hạng Mĩ Cảnh, thấy cô tới, bèn cầm
hai li rượu rồi đi tới căn phòng nhỏ bên trong, đưa một li cho cô, tự
mình ngửa cổ uống một hớp lớn, sau đó cười, nói thẳng: “Chị sắp quay về
Los Angeles rồi”.

Ánh đèn trong phòng hơi tối, từng vệt từng vệt
hắt lên khuôn mặt không quá mức xinh đẹp nhưng rất ưa nhìn của Chương
Du, khiến Hạng Mĩ Cảnh hơi thẫn thờ.

Chương Du biết Hạng Mĩ Cảnh
sẽ thấy bất ngờ, nhanh chóng tiếp lời: “Nhiệm vụ của chị đã hoàn thành,
đương nhiên phải quay về để nhận thưởng từ ông cụ chứ”.

Hạng Mĩ Cảnh bất gọi một tiếng: “Sư phụ”.

Chương Du cũng xúc động, chậm rãi cầm tay cô lên: “Để anh ta có thể thành
công, chúng ta đã phải hi sinh rất nhiều, nhưng cũng may anh ta sắp
thành công rồi, sự hi sinh của chúng ta không đến nỗi vô ích”.

Hạng Mĩ Cảnh không kìm được hỏi: “Vậy chị và Phương Tử Bác?”.

Chương Du thoải mái phá lên cười, nhưng không trả lời ngay, mà giơ tay lên
vuốt mái tóc mai hòng che giấu cảm xúc, sau đó mới mỉm cười nói: “Phương Tuân Kiệm yêu em, vị vậy em chịu ấm ức để tác thành cho anh ta, Phương
Tử Bác là tên khốn, vì vậy chị tình nguyện hi sinh anh ta để tác thành
cho mình”.

Hạng Mĩ Cảnh thấp thoáng nhìn thấy một giọt nước mắt
nhỏ nơi đáy mắt Chương Du, lòng cô rất nhiều cảm xúc, nhưng không muốn
chạm vào vết thương lòng của chị ta, vậy là cũng cười, tự nói: “Không
phải em tác thành cho anh ấy, mà em tự tác thành cho mình. Nếu không
buông tay, cứ bám chặt anh ấy, có lẽ anh ấy chán ghét em từ lâu rồi.
Giờ thế này, thỉnh thoảng anh ấy còn nhớ đến em, nhớ tới điểm tốt đẹp
của em, cả đời cũng không quên được”.

Chương Du gật đầu cười:
“Anh ta sắp giành lại được thứ mà mình mơ ước suốt ba mươi năm nay rồi,
thì cũng nên có chút luyến tiếc ở mặt khác”. Sau đó hỏi: “Em với Dung
Trí Hằng thế nào?”.

Hạng Mĩ Cảnh cười, đáp đơn giản: “Anh ấy đối với em rất tốt”.

Chương Du tốt bụng nhắc nhở cô: “Sau này nếu thành người thân, hạn chế gặp
nhau càng ít càng tốt. Phương Tuân Kiệm bình thường nhìn như chẳng
buồn đau gì, thực ra đem giấu sâu trong lòng, cho dù đau đớn tới mức như bị lột da lóc thịt cũng sẽ không kêu, em đừng cầm dao đâm thêm vào
người anh ta nữa”.

Hạng Mĩ Cảnh lẳng lặng gật đầu: “Em biết rồi”.

Chương Du chăm chú nhìn cô một lát, cuối cùng nói: “Đời này không được ở bên
nhau, biết đâu duyên phận kiếp sau sẽ sâu nặng hơn”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.