Thịnh Yến

Chương 4


Đọc truyện Thịnh Yến – Chương 4

Trước mặt Phương Tuân
Kiệm, Dung Trí Dật không tiếc lời khen ngợi Phan Tuyết, Hạng Mĩ Cảnh
đứng bên cạnh nghe anh ta thốt ra những lời ca ngợi đẹp đẽ, bất giác nhớ tới những đánh giá vừa rồi của anh ta về thân thể Phan Tuyết.

Phan Tuyết gần đây khá nổi, những lời tốt đẹp đó có lẽ cô ta nghe nhiều đã
nhàm tai lắm rồi, nhưng vì đối phương là Dung Trí Dật, nên trong quá
trình đứng chịu trận cô ta duyên dáng nhã nhặn tiếp nhận những lời tán
dương đó.

Hạng Mĩ Cảnh bị bỏ mặc một bên, có người tò mò hỏi khó
cô, nói là đã lâu lắm rồi không gặp Lâm Khải Sương. Cô không ngờ lại có
người nhắc đến Lâm Khải Sương, nên hơi sững lại.

Dung Trí Dật
khen ngợi Phan Tuyết một hồi chắc cũng đã thấm mệt, nghe người ta hỏi
vậy thì chẳng khách khí mà chen lời: “Nếu tối nay Theresa gọi điện cho
Benny nói với cậu ta rằng mình đã yêu người khác, Benny nhất định sẽ lập tức về nước”.

Mọi người đều coi những lời của Dung Trí Dật là đùa, nên cùng bật cười vui vẻ.

Có điều đề tài này không thể tiếp tục được nữa, bởi vì đèn trong phòng
tiệc đã bắt đầu tập trung lại một chỗ, tại đó, Dung Trí Hằng đang sải
bước về sân khấu phía trước, nơi cao nhất trong phòng tiệc trước ánh mắt chăm chú của mọi người. Còn vợ của Dung Trí Hằng là Phùng Nghệ Nhân
được Dung Ngọc Lan dìu đỡ chầm chậm xuất hiện.

Có lẽ do vừa rồi
đã được gặp mặt Dung Trí Hằng ở khoảng cách gần, nên Hạng Mĩ Cảnh không
chú ý tới anh nữa, mà bất giác quay sang nhìn Phùng Nghệ Nhân.

Quả thật đúng như Dung Trí Dật nói, Phùng Nghệ Nhân nhìn không được khỏe,
bản thân chị ta vốn nhiều hơn Dung Trí Hằng ba tuổi, nhỏ hơn Dung Ngọc
Lan ba tuổi, nhưng khi hai người đứng cạnh nhau, nhìn chị ta giống chị
gái Dung Ngọc Lan hơn. Phùng Nghệ Nhân không cao, lại rất gầy, trắng như người không có huyết sắc, chị ta mặc một chiếc váy dạ hội hai dây màu
tím sẫm, nhìn yếu ớt mong manh vô cùng. Chị ta mang không nhiều trang
sức, chỉ đeo một chiếc dây chuyền mặt đá tím và đôi khuyên tai cùng bộ.
Hạng Mĩ Cảnh chú ý tới chiếc khăn lụa mà chị ta cuốn trên cánh tay, nhìn kĩ liền nhận ra đó chính là chiếc khăn mà Dung Trí Hằng đã mượn của
mình. Chiếc khăn lụa đó khá to, nhưng rất hợp với màu của bộ váy, cách
buộc cũng khá đẹp, các vị mệnh phụ phu nhân khác nhìn thấy, không chừng
lại tưởng đó là trào lưu thời trang mới.

Hạng Mĩ Cảnh không hiểu tại sao Phùng Nghệ Nhân phải buộc khăn trên cánh tay.

Dung Trí Hằng đã bước lên vị trí chính giữa của sân khấu. Toàn bộ ánh sáng
đều tập trung vào anh, căn phòng Trăn Cảnh rộng lớn lúc này bỗng như
chìm trong bóng tối bất tận, nhưng không ai cảm thấy hoang mang, bởi tất cả mọi người đều tập trung về phía điểm sáng duy nhất đó.

Tối
nay Hạng Mĩ Cảnh có vẻ gì đó rất lơ đễnh. Trên sân khấu, Dung Trí Hằng
đã phát biểu xong, từng tràng pháo tay rộn rã vang lên cũng không thể
hoàn toàn kéo cô quay trở lại thế giới hiện thực, cho tới khi Dung Trí
Dật khéo léo kéo cô một cái, rồi làm tư thế mời cô nhảy, cô mới như bừng tỉnh, nhanh chóng đặt tay mình vào tay Dung Trí Dật.

Nhạc nổi
lên người ra khiêu vũ khá đông, nhưng phòng tiệc đủ rộng, cho dù có nhảy lung tung hỗn loạn cũng không thể va vào nhau. Dung Trí Hằng từ trên
sân khấu bước xuống nhưng không vội ra tiếp khách ngay, mà đi đến bên
cạnh Phùng Nghệ Nhân, đón lấy tay Phùng Nghệ Nhân từ tay của Dung Ngọc
Lan, sau đó mới lịch sự đưa vợ mình đi chào hỏi trò chuyện với quan
khách.

Hạng Mĩ Cảnh vô thức nhìn về phía Dung Trí Hằng hai lần,
Dung Trí Dật đã bắt đầu than thở rất không nghiêm túc: “Phụ nữ quả nhiên cũng có mới nới cũ”.

Hạng Mĩ Cảnh hiểu ý của anh ta, nhưng không muốn tranh cãi về chuyện này, ngược lại chỉ nói: “Tôi vô cùng ngưỡng mộ Dung phu nhân”.

Dung Trí Dật làm bộ như rất thấu hiểu cô, đáp: “Những người phụ nữ có mặt ở đây có ai không ngưỡng mộ Dung phu nhân chứ?”.

Hạng Mĩ Cảnh giải thích: “Tôi ngưỡng mộ Dung phu nhân có được một người
chồng thực sự yêu thương mình, không phải ngưỡng mộ ngài Dung, chồng của chị ấy”.

Dung Trí Dật khinh miệt bĩu môi, nhưng dường như cảm
thấy không nên thể hiện sự khinh miệt đó trước mặt Hạng Mĩ Cảnh, nên
đành thuận theo tình cảm ngưỡng mộ của cô, khẽ cười đáp: “Phụ nữ các cô
đúng là động vật dễ lừa gạt nhất trên thế giới này”.

Hạng Mĩ Cảnh gật đầu tán đồng: “Nếu không thế thì sao lại có nhiều phụ nữ tin vào những lời chót lưỡi đầu môi của anh như vậy?”.

Dung Trí Dật vờ tỏ vẻ thất vọng: “Người đẹp họ Phan đâu có mắc câu”.

Hạng Mĩ Cảnh cũng vờ thở dài ai oán: “Cũng may cô ấy không mắc lưới tình anh giăng, nếu không tôi sẽ lại bị vứt sang một bên”.

Dung Trí Dật hỏi cô: “Vậy cô vốn nhận lời đi cùng ai?”.

Hạng Mĩ Cảnh nói thẳng: “Tôi nhận lời làm bạn nhảy của Bill”.

Vừa hay lúc ấy Dung Trí Dật nhìn thấy Bill đang đứng cạnh sofa bên ngoài
sàn nhảy nói chuyện với người khác, anh ta lập tức chau mày nói: “Tôi
thật sự không thích anh ta”.

Hạng Mĩ Cảnh nhún vai.

Dung Trí Dật giống như hạ quyết tâm, nói tiếp: “Để anh ta không thể lợi dụng gì cô, tối nay tôi quyết không đổi bạn nhảy”.

Hạng Mĩ Cảnh chỉ coi như Dung Trí Dật đang nói đùa, nhưng không ngờ một
người ham cái mới như Dung Trí Dật lại bám dính lấy cô suốt buổi tối
thật, sau khi nhảy hai điệu xong còn đưa cô đi khắp nơi gặp gỡ trò
chuyện với mọi người. Ban đầu cô còn tưởng anh ta không thích Bill thật, nên mới cố tình chiếm lĩnh cô, sau phát hiện ra rằng mỗi lần anh ta gặp gỡ tiếp xúc hoặc rời khỏi một nhóm người nào đó đều rất khéo léo tìm
cách tránh chạm mặt những người họ Dung.

Còn đối với cô mà nói,
kết quả trực tiếp nhất là mặc dù không được gặp gỡ trực tiếp với người
của họ Dung, nhưng vì bị coi là “trò giải trí” mới của Dung Trí Dật, nên bỗng dưng nhận được những sự quan tâm mà cô không hề muốn. Đương nhiên, chính vì bị quan tâm như vậy, nên không tránh khỏi có những người buông lời đàm tiếu sau lưng, nói cô đeo bám con trai của Quý Thục Nghi, vậy
mà còn lằng nhằng đầy mờ ám với Dung Trí Dật. Cô không cần phải dùng não để nghĩ cũng có thể tưởng tượng được ra cảnh: Quý Thục Nghi sau khi
nghe được những lời này sẽ chẳng màng tới vấn đề lệch múi giờ mà gọi
điện đánh thức Lâm Khải Sương, sau đó yêu cầu con trai mình lần thứ một
trăm linh một rằng phải lập tức chia tay với cô. Cô không sợ, dù sao Lâm Khải Sương cũng sẽ không chia tay với cô, ít nhất thì thời gian tới đây sẽ không.


Không sánh được với những bữa tiệc dạ hội được tổ chức với mục đích vui vẻ là chính, tiệc mừng ngày thành lập của tập đoàn Hoa Hạ khá quy củ, nhiều nghi lễ rườm rà. Đương nhiên, không khí cũng không vì thế mà trầm lắng, có lẽ do đèn thủy tinh lung linh cùng mĩ nhân tinh tế tỏa sáng, những vị công tử những bậc quý ông tự cho mình là phong
lưu phóng khoáng lại trò chuyện rôm rả, tùy tiện chụp bất kỳ ở góc nào
trong phòng cũng có thể mang đi để vẽ thành tranh, nhất định sẽ vô cùng
đẹp đẽ sống động, khiến những người ngoài giới phải trầm trồ ngưỡng mộ.

Dung Trí Dật loăng quăng khắp nơi cuối cùng cũng bị Dung Ngọc Lan tóm được.

Mặc dù Dung Ngọc Lan coi Hạng Mĩ Cảnh là cánh tay đắc lực thật, nhưng vẫn
giữ khoảng cách, giống như lúc này, chị ta kéo Dung Trí Dật đến cạnh
mình, rồi cố ý tỏ vẻ như có điều gì đó cần phải nói nhỏ với anh ta, bèn
ghé sát tai anh ta thì thầm.

Hạng Mĩ Cảnh biết ý nghiêng người
cầm li Champagne mà người phục vụ vừa bê tới, tìm cách đứng tách hẳn ra
một bên, dành đủ không gian cho hai chị em họ. Du dương bên tai là một
điệu nhạc khá chậm và nhẹ, trong sàn nhảy vẫn có không ít người khiêu
vũ, cô biết hầu hết mọi quan khách, đưa mắt nhìn đã thấy ngay Ngô Mạn Ni mặc chiếc váy dài quây ngực màu hồng hoa đào vô cùng bắt mắt.

Hạng Mĩ Cảnh luôn rất rõ mình đang ăn cơm của một ngành như thế nào, bị
người khác lườm nguýt trách mắng là chuyện khó tránh khỏi, Ngô Mạn Ni
không phải người khó chịu nhất mà cô từng gặp, nhưng nhìn cách Ngô Mạn
Ni khiêu vũ sao cô cứ có cảm giác rất không thích hợp. Cô cho rằng có lẽ là kiểu tóc của Ngô Mạn Ni không đẹp lắm, rõ ràng Ngô Mạn Ni có một
khuôn mặt nhỏ và dài, nhưng lại chia tóc thành năm bảy phần rồi búi ở
phía sau; mà cũng có thể là do sợi dây chuyền bạch kim khảm đá sapphire
Montana và kim cương không phù hợp với bộ váy dạ hội cô ta mặc; đương
nhiên, cũng có khả năng không phải do Ngô Mạn Ni mà nằm ở bạn nhảy của
cô ta Phương Tuân Kiệm.

Có người đẹp trong tay, ánh sáng mập mờ
ám muội, chỉ khe khẽ nói một câu hoặc một cái liếc mắt thôi cũng đủ để
người khác hiểu là chòng ghẹo, nhưng Phương Tuân Kiệm lại thể hiện
nghiêm túc lịch sự hơn bất kì người đàn ông nào trong sàn nhảy. Đầu
tiên, tạm thời không nói tới việc anh ta đang khiêu vũ một cách hết sức
cứng nhắc với Ngô Mạn Ni, trong động tác cũng chẳng hề có ý định sàm sỡ
hay lợi dụng, chỉ riêng việc trong lúc nhảy anh ta luôn cố ý giữ khoảng
cách với Ngô Mạn Ni cũng đủ khiến người khác thấy kém thú vị rồi.

Hạng Mĩ Cảnh cho rằng nhất định là mình bị những lời vừa rồi của Dung Trí
Dật ám ảnh cho nên mới như bị ma xui quỷ khiến để ý tới nhất cử nhất
động của Phương Tuân Kiệm. Có điều ở trong phòng này, ngoài phụ nữ ra
thì là đàn ông, cho dù tính cách trái ngược, hành vi phóng túng, nhưng
hiện tại họ đều biến thành thục nữ và quý ông hết rồi, chẳng có gì thú
vị cả, vì vậy cô vẫn vô thức nhìn về phía Phương Tuân Kiệm.

Phương Tuân Kiệm mặc một bộ vest màu xanh sẫm gần với màu đen, cúc áo cùng màu với ve áo hơi lóng lánh, áo sơ mi màu trắng phối rất hợp. Bộ vest được
cắt may đương nhiên rất vừa vặn, lại thêm tư thế khiêu vũ khá “đoan
chính” của anh khiến cơ thể thẳng đơ một cách dị thường. Tóc anh không
dài, nhưng cũng không phải là húi cua, bởi vì mái tóc được cắt khéo léo, nên khuôn mặt nhìn rất bắt mắt. Hơn hai mươi cô gái trong công ty, mỗi
lần rảnh rỗi tụ tập bàn tán về mĩ nam trong giới, thì lần nào cũng nhắc
tới Phương Tuân Kiệm, người này khen anh có đôi mắt biết phóng điện,
người kia nói mũi anh thẳng tới mức không bình thường, lại có người nói
giọng anh quyến rũ giống như máy hát của thập niên ba mươi, đương nhiên
cũng có người thèm muốn thân hình anh. Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy thứ đẹp
nhất trên khuôn mặt anh là đôi môi, không mỏng không dày, màu sắc lại
rất bóng, chỉ có điều khen môi người ta đẹp thì dễ bị dị nghị, nên
thường cô không tham gia vào những cuộc đánh giá đó.

Dung Ngọc
Lan là người có quan hệ khá tốt với Dung Trí Dật, chị ta khuyên Dung Trí Dật nên chủ động tiếp cận với những người họ Dung. Hạng Mĩ Cảnh rất
biết điều, cô ra hiệu cho Dung Trí Dật biết mình phải đi dặm lại phấn,
không thể ở lại cùng anh ta nữa.

Dung Trí Dật không miễn cưỡng cô, chỉ cố tình nhấn mạnh là không được nhảy cùng Bill mà thôi.

Cô khóc không được mà cười cũng chẳng xong đành phải hứa với anh ta, sau
đó ngoan ngoãn vào phòng vệ sinh. Kết quả thật trùng hợp khi bắt gặp
Bill đang khéo léo tránh sự chú ý của mọi người mở cửa ngách của phòng
tiệc cho Dung Trí Hằng và Phùng Nghệ Nhân ra ngoài.

Cô bất giác
dừng chân đứng nhìn về hướng ấy, lập tức đoán ra có lẽ Phùng Nghệ Nhân
quá yếu nên không thể ở lại hết buổi tối, cần về phòng nghỉ ngơi. Nhưng
Dung Trí Hằng lại chịu rời khỏi bữa tiệc để về cùng vợ, thật sự khiến cô thấy vô cùng ngưỡng mộ.

Rõ ràng không chỉ mình cô ngưỡng mộ, vài tiểu thư phu nhân khác đang dặm lại phấn trong nhà vệ sinh cũng bàn tán về Dung Trí Hằng, vài ba câu mào đầu sau đó lập tức quay về Phùng Nghệ
Nhân ngay.

Mặc dù Hạng Mĩ Cảnh làm ở Bảo Nhã đã bốn năm, nhưng
người nhà họ Dung mà cô thường xuyên tiếp xúc chỉ có Dung Ngọc Lan và
Dung Trí Dật, còn những quý tộc thật sự của nhà họ Dung, gần như cửa
đóng then cài không để hở dù chỉ là một khe cửa cho người khác nhòm ngó
bí mật của gia đình. Mấy vị tiểu thư kia nói đi nói lại, cũng chỉ biết
mỗi điều là hôn nhân của Dung Trí Hằng và Phùng Nghệ Nhân là do Dung lão gia tác thành khi ông còn tại thế, năm Dung Trí Hằng hai mươi lăm tuổi
anh kết hôn với Phùng Nghệ Nhân hai mươi tám tuổi, vì sức khỏe Phùng
Nghệ Nhân không tốt, nên đã tám năm rồi họ chưa có con. Về việc Dung Trí Hằng đang ở độ tuổi tráng kiện khỏe mạnh như thế liệu có người tình bí
mật hay không lại trở thành vấn đề tám nóng nhất của các cô gái.

Hạng Mĩ Cảnh không ở lại nhà vệ sinh lâu, nhưng cũng không muốn quay lại
phòng tiệc, thế là lặng lẽ ra ngoài, tìm một chiếc sofa trong góc của
quán bar ngồi xuống.

Chẳng hiểu tại sao Lâm Khải Sương lại may mắn đến thế, đúng lúc này gọi điện thoại về.

Cô để di động ở chế độ rung, bỏ trong túi, chỉ có thể phát hiện ra có điện thoại gọi đến khi ở một nơi yên tĩnh như thế này. Cô hoàn toàn không
ngạc nhiên, vừa nhận điện thoại câu đầu tiên là cười trêu anh: “Anh gọi
để kiểm tra phải không?”.

Có lẽ anh bận tới chẳng có thời gian để ngủ, nên giọng khản đặc, anh cũng bật cười, tự thanh minh: “Hơn ba mươi tiếng anh chưa ngủ, vừa nằm xuống thì bị đánh thức, nói nhất định phải
gọi điện cho em”.

Cô ngả người dựa vào thành ghế mềm mại, thở
dài: “Xem ra em chỉ định trốn ra ngoài để lười biếng một lát, thì lại bị các cô nàng của người nào đó khẳng khái chụp cho cái mũ đi tìm đàn
ông”.

Lâm Khải Sương phá lên cười ha hả, nói: “Thực ra anh muốn

cho em biết, hôm nay anh đã gửi cho em một bộ đồ sứ, mặc dù em gần như
không có thời gian nấu ăn, nhưng dùng một cái bát đẹp để úp mì cũng là
một cách hưởng thụ cuộc sống”.

Cô bỗng chất vấn: “Mỗi lần anh
tặng em quà, đều khiến em vô cùng hoang mang. Có phải anh lại muốn em
tới trước mặt mẹ anh để thể hiện không? Em thấy mấy lần trước em đã thể
hiện vô cùng xuất sắc rồi”.

Lâm Khải Sương lại phá lên cười khá vui vẻ.

Hai người trò chuyện một lúc, Hạng Mĩ Cảnh thấy không còn sớm nữa, vậy là vội vàng quay lại Trăn Cảnh.

Không biết Dung Trí Hằng cũng quay lại từ bao giờ, đang chào hỏi khách khứa,
đó là màn dạo đầu cho thấy bữa tiệc chuẩn bị kết thúc.

Hạng Mĩ
Cảnh không tìm thấy Dung Trí Dật, cô cũng không thấy quá lạc lõng, bởi
vì quan khách bắt đầu lục tục ra về, bọn cô đều bận rộn tiễn khách.

Bill cũng bận suốt cả buổi tối, đến lúc này mới rảnh, cười nói: “You owe me a dance”.

Hạng Mĩ Cảnh lắc đầu: “Trung Quốc chúng tôi có một câu nói thế này: Thời gian không đợi ai”.

Bill cố ý nhún vai đầy thất vọng.

Đúng lúc này thì Kiều Kiều đến kéo Hạng Mĩ Cảnh về phòng lấy đồ, đồng thời
cũng không khách khí mà cảnh báo cô luôn: “Em nghe người ta nói tên giặc Tây đó có tới mấy người tình”.

Hạng Mĩ Cảnh cười hỏi: “Lẽ nào em nghĩ chị là thiếu nữ ngây thơ? Sẽ bị người ta lừa gạt?”.

Kiều Kiều mím môi.

Hạng Mĩ Cảnh lại nói tiếp: “Trong quan hệ giao tiếp, ai thật lòng ai giả rối không thể phân biệt được, nhưng nhất định không được quá tốt với ai,
cũng không nên quá tệ với ai. Giống như chúng ta và Tiền Mẫn vậy, xét
cho cùng thì đều là kiến bò trên cùng một sợi dây thừng, dù có chán ghét thấy người ta không thuận mắt tới đâu, thì trước mặt người ta vẫn nên
tỏ ra hòa nhã”.

Kết quả vừa nhắc tới Tiền Mẫn, hai người từ trên
phòng lấy đồ đi xuống, chuẩn bị bắt xe về nhà, Tiền Mẫn lái xe đến, dừng lại trước mặt Hạng Mĩ Cảnh, khách sáo hỏi cô có muốn ngồi nhờ không.

Hạng Mĩ Cảnh thật thà đáp: “Tôi và cô thật không được thuận đường cho lắm, nhưng nếu tiện, cô hãy đưa Kiều Kiều về nhà giúp”.

Kiều Kiều đứng im, Tiền Mẫn lại tỏ ra hào phóng giục: “Sợ tôi ăn thịt cô chắc?”.

Kiều Kiều bực bội, ngồi vào xe Tiền Mẫn.

Hạng Mĩ Cảnh thấy hai người đi rồi mới đón một chiếc taxi.

Còn chưa đến mười một giờ, đèn điện trong thành phố vẫn sáng rực, tình hình giao thông đã thông thoáng hơn nhiều, từ khách sạn về đến khu chung cư
mất chưa đến hai mươi phút.

Khu chung cư mà cô đang ở đã cũ, căn
hộ chưa được một trăm mét vuông, nhưng bài trí và thiết bị bên trong
không tệ. Ban đầu, nguyên nhân mà cô chọn căn hộ này, ngoài việc giá cả
hợp lí ra, thì còn là vì thiết kế mỗi căn hộ một cầu thang riêng, như
vậy sẽ không dễ phải gặp người quen, cũng không có ai nhòm ngó tới cuộc
sống cá nhân của cô.

Đương nhiên, người có chìa khóa phòng lại là ngoại lệ.

Phòng tắm ở ngay bên phải của lối vào, tiếng nước chảy róc rách vọng ngay vào tai khi cô vừa mở cửa. Cô biết là ai, nhưng giống như vẫn không yên
tâm, đặt túi đồ trên tay xuống, sau đó nhón chân đi về phía phòng tắm.

Nhưng cô còn chưa bước vào phòng tắm được hai bước, thì người đang tắm đằng
sau tấm rèm bỗng tắt vòi hoa sen, rồi kéo phắt rèm ra, giống như đã biết cô về từ lâu, rồi mời mọc rất trắng trợn.

“Lại đây.”

Dung Trí Dật nói không sai, Phương Tuân Kiệm đúng là mắc bệnh sạch sẽ, nhưng mức độ sạch sẽ của anh nằm trong phạm vi Hạng Mĩ Cảnh có thể chấp nhận
được, có điều nói thì nói vậy, cho dù vượt quá phạm vi cô có thể chấp
nhận, cô vẫn phải bày ra bộ mặt tươi cười xinh đẹp nhất, ai bảo hễ cứ
gặp anh là cô lại tìm cách lấy lòng, muốn làm cho anh vui.

Còn
trong phòng tắm mịt mù hơi nước khiến người ta rất dễ tưởng tượng lung
tung, Phương Tuân Kiệm tuyệt đối không có khả năng làm nhân vật nam
chính. Con người anh, không thể chịu nổi một chút xíu mùi son phấn chứ
đừng nói hôn hít ôm ấp người con gái với đôi môi tô son đỏ mọng. Tối nay phải nhảy với Phan Tuyết và Ngô Mạn Ni lâu như vậy, đối với anh mà nói
cũng là một sự chịu đựng.

Hạng Mĩ Cảnh rất tự giác tắm rửa sạch
sẽ, sau đó đứng trước gương ngắm nghía để chắc chắn trên mặt mình không
còn bất cứ chất hóa học nào nữa mới dám mở cửa phòng tắm.

Thực ra cũng không thể trách cô quá cẩn thận, trước kia khi còn chưa biết tính
khí của Phương Tuân Kiệm, có lần nghe Dung Ngọc Lan nói, nói gì mà nam
nữ trong lúc thân mật đốt chút tinh dầu thì cảm giác rất tuyệt. Kết quả
chiếc đèn đốt tinh dầu cô đặt trong góc phòng vừa tỏa hương, Phương Tuân Kiệm đang chăm chú cởi cúc áo cô đột nhiên nhảy từ trên giường xuống,
nhanh nhẹn cầm chiếc đèn đốt tinh dầu ném ra ngoài, sau đó kéo rèm cửa
sổ lại. Khi ấy, suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu cô là: Mình đã
phạm vào việc đại kị, kết cục chắc chắn rất thê thảm, không chừng còn
phải chết, nhưng Phương Tuân Kiệm là người thuộc phái hành động, ngoài
miệng anh không nói gì, tối đó bao nhiêu sức lực anh dùng vào việc giày
vò hành hạ cô. Bọn họ vốn không thường xuyên ở bên nhau, vì lí do cá
nhân nên anh không qua lại trăng hoa với bất kì người phụ nữ nào khác,
mỗi lần anh đến đều khiến cô hôm sau không muốn xuống giường. Tối đó cô
có cảm giác như mình mẩy rã rời, trong quay cuồng đê mê và cảm giác được lấp đầy kích thích từng sợi dây thần kinh, từng tế bào trong cô. Xong
việc anh đi tắm, cô nằm bò trên giường chẳng thiết cử động. Trời không

biết nổi gió thu từ bao giờ, ánh đèn neon bao trùm thành phố hắt vào
trong phòng, thân thể cô vẫn thấy nóng, nhưng trong trái tim lại cảm
giác lạnh giá vô cùng. Cô đúng là quá đỗi hồ đồ, cô và anh đâu phải tình cảm yêu đương trai gái, nên cần gì tới đèn tinh dầu hay hương liệu chứ.

Phương Tuân Kiệm đang ngồi trên sofa xem ti vi, âm thanh không lớn lắm, có lẽ
đang xem tin tức. Căn hộ được thiết kế khá rộng rãi, các phòng không
ngăn cách bằng tường gạch, mà giữa phòng ngủ và phòng khách chỉ cần bước hai bậc cầu thang. Hạng Mĩ Cảnh ra khỏi phòng tắm, vừa hay nhìn thấy
khuôn mặt nghiêng của Phương Tuân Kiệm.

Anh rất chú trọng tới các vật dụng trong cuộc sống, nên dù không thường xuyên đến, nhưng vẫn để ở đây vài bộ quần áo ngủ. Bình thường công việc của cô bận rộn tới mức
chẳng có cả thời gian mà giặt nội y, nhưng chưa bao giờ dám qua quýt sơ
sài với quần áo ngủ của anh, vì sợ chúng bị màu khác dây vào nên lần nào cô cũng phải giặt riêng. Cũng may mấy bộ đồ ngủ bằng vải bông Ai Cập đó của anh tương đối dễ “hầu hạ”, không đến nỗi giặt vài lần là xù bông.

Cô không bước thẳng về phía anh, mà rẽ vào căn bếp thiết kế mở rót một
tách trà, sau đó mới lấy lại được sự tỉnh táo để đi về phía sofa, tìm
một vị trí cách anh không xa cũng chẳng quá gần để ngồi xuống, cố làm ra vẻ tự nhiên hỏi: “Xem chương trình gì thế?”.

Anh nhìn cô một cái, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ngồi nhích lại gần mình, cô ngoan ngoãn nghe lời, tưởng anh muốn hôn.

Nhưng anh nhìn chằm chằm vào thùy tai cô hai giây, sau đó giơ tay lên lấy chiếc khuyên tai vẫn còn đeo trên đó xuống.

Cô vô cùng hối hận vì đã quên mất chi tiết này, đang định tự mình lấy xuống, anh lại nói: “Tại sao chỉ đeo đôi này?”.

Tay anh vẫn đặt trên tai cô, chà qua chà lại nơi tiếp giáp giữa má và tai,
cảm giác không khí như nóng dần lên, cô bất giác có chút phân tâm, ngập
ngừng một lát, đột nhiên nũng nịu đáp: “Lần trước anh nói đôi này đẹp”.

Hình như anh khẽ cười, đặt chiếc khuyên tai lên trên bàn kính, sau đó nhẹ
nhàng nghiêng mặt cô về phía khác, lấy nốt chiếc còn lại xuống.

Cô không đoán được tâm trạng anh lúc này tốt hay xấu, đành chủ động lên tiếng: “Cảm ơn anh đã giải vây cho em ở sân bay”.

Anh “hả” một tiếng, lại đặt chiếc khuyên tai kia vào bên cạnh chiếc vừa
nãy, sau đó mới chậm rãi nhìn cô: “Anh có giải vây cho em sao?”.

Cô nhanh nhẹn phản ứng lại ngay, đổi cách nói: “Anh chỉ đi ngang qua, tiện miệng cứu em”.

Anh nhìn cô bật cười, vì ánh sáng trong phòng khách không đủ, mà cảm giác
áp bức anh đem lại cho cô quá mãnh liệt, cô cảm giác khuôn mặt anh bỗng
trở nên vô cùng mơ hồ. Nhưng nhiệt độ trên tay anh thì lại không dễ phớt lờ, những ngón tay anh trượt từ cằm xuống thẳng tới ngực cô với tốc độ
cực nhanh, rồi chậm rãi xòe ra đặt lên vị trí trái tim cô, cố tình liếc
cô nói: “Tim em đập nhanh quá, có phải vì lời vừa rồi không được thành
tâm không?”.

Cô không muốn mình bại quá thảm trước mặt anh, nên
giơ tay kéo tay anh dịch xuống phía dưới một chút, để cả bàn tay to lớn
ấy phủ lên phần mềm mại nhất trên cơ thể mình. Sự khiêu khích đầy bạo
dạn đó, khiến trong mắt anh thoáng hiện vẻ kinh ngạc, anh không lãng phí thời gian thêm nữa, nhoài người hôn cô.

Anh nhanh nhẹn đè cô nằm xuống sofa, dùng đùi mình khống chế phần thân dưới của cô, một tay giữ
chặt đôi tay không an phận của cô trên đầu, bàn tay còn lại bắt đầu cởi
cúc chiếc áo ngủ, sau đó cởi bỏ hẳn cái vật gây rắc rối bằng vải đó ra,
chuẩn xác túm chặt vào chỗ mềm mại vừa rồi khiến cơ thể anh phải có phản ứng.

Cô không kìm được mà rên lên một tiếng.

Anh chầm
chậm ghé sát mặt cô, nhưng không vội ngậm lấy đôi môi cô ngay, mà đặt nụ hôn lên phần xương quai xanh bên trái, dần dần từng chút một dịch xuống dưới. Làn da cô mềm mại mượt mà vô cùng, anh thực sự chỉ muốn cắn một
miếng.

Cô khó chịu ngó ngoạy thân thể, anh buông hai tay giữ tay
cô ra, sau đó nhổm dậy, cởi quần áo ngủ, cúi người xuống hôn lên môi cô, một bàn tay chầm chậm trượt xuống dưới lần tìm.

Đôi bàn tay được giải phóng của cô rất tự nhiên ôm lấy lưng anh. Trên người anh chẳng có một chút thịt thừa, nhưng lại không phải quá gầy, chẳng trách bao nhiêu cô gái thèm muốn cơ thể ấy. Cô mới lơ đễnh một chút, lập tức cảm nhận
sự kích động nơi thân dưới anh.

Anh không ngừng cọ sát vào giữa hai đùi cô, khiến toàn cả cơ thể cô không ngừng co rút.

Không thể chịu đựng được cô bất giác hít sâu một hơi, âm thanh đã kích động
từng dây thần kinh từng tế bào trong cơ thể cô. Cô biết rất rõ mình sẽ
rơi vào vòng xoáy vô tận, chỉ có thể ôm chặt anh, hoang mang và hoảng
loạn, dường như chỉ có giây phút này, đêm mới không tối đen tới bất tận
như thế.

Hạng Mĩ Cảnh lật người, nghiêng mặt về phía Phương Tuân Kiệm, bỗng nghe tiếng anh hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”.

Cô tưởng anh đã ngủ rồi, sững người một lúc, mới nhân lúc sự dịu dàng vẫn
còn đọng lại, nằm lên cánh tay anh, nói: “Anh cũng chưa ngủ mà”.

Anh nói với cô: “Sắp bốn giờ rồi”.

Cô không ngờ đã muộn như thế. Quan hệ giữa họ vẫn luôn là bí mật, vì vậy
mỗi lần tới đây anh đều đến vào buổi tối, ở lại khoảng ba, bốn tiếng,
nhất định sẽ rời đi trước khi trời sáng, nhưng hôm nay anh đã ở lại quá
lâu.

Anh thấy cô không lên tiếng, vậy là nhấc cánh tay ôm lấy vai cô, những ngón tay vuốt ve cánh tay trần của cô.

Cô cảm thấy động tác của anh thật thú vị, nhưng lại sợ nói ra sẽ chẳng
nhận được sự hưởng ứng của anh, ngược lại còn khiến không khí trở nên
gượng gạo, vậy là ngoan ngoãn ôm chặt anh, hỏi: “Ông ngoại anh vẫn khỏe
chứ?”.

Anh dường như không muốn nói tới chuyện này, nhưng im lặng một lúc vẫn trả lời cô: “Mười mấy đứa cháu thay phiên nhau mua vui cho
ông, có lẽ ông còn sống được qua một trăm tuổi”.

Cô không nghe
thấy sự thành ý trong lời nói của anh. Cô rất hiểu, trong thời khắc này, cơ thể họ ở rất gần nhau, nhưng tâm hồn của hai người lại cách xa tới
mười vạn tám nghìn dặm.

Anh đột nhiên hỏi: “Em cảm thấy Dung Trí Hằng là người thế nào?”.

Cô nghĩ chắc chắn anh không hứng thú với đánh giá kiểu như Dung Trí Hằng
là một người rất quan tâm tới bà xã của mình, nên khá thẳng thắn: “Chỉ
có thể nhìn không thể gần”.

Anh khẽ cười: “Em lúc nào cũng giữ đúng bổn phận của mình”.

Cô đúng là không hề có bất kì suy nghĩ trăng hoa nào với Dung Trí Hằng,
nhưng bị anh cười như thế, trong lòng không tránh khỏi có chút thất
vọng, tiện miệng hỏi anh: “Anh biết anh ta à?”.

Anh trả lời câu
hỏi của cô thật: “Có gặp ở New York hai lần. Anh ta không thích tham gia tiệc tùng lắm, cả hai lần đều gặp ở hầm rượu vang. Ban đầu nghe tin anh ta sẽ thường xuyên có mặt ở Thượng Hải anh đã rất kinh ngạc, nhưng mấy
năm gần đây việc làm ăn của tập đoàn Hoa Hạ ở châu Á càng làm càng lớn,
anh ta quay về một là để tìm lại gốc rễ, hai là kiếm đủ tiền rồi quay về tổng công ty sẽ có hậu thuẫn vững chắc hơn khi tiếp quản địa vị”.

Cô lắng nghe chăm chú, anh cũng hào hứng nói tiếp: “Sức khỏe của vợ anh ta không tốt, cùng lắm cũng chỉ có thể trụ nổi nửa năm nữa thôi, những
người phụ nữ muốn ngồi vào vị trí này chắc phải hàng tá”.

Cô bật cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Không ngờ anh cũng tọc mạch vậy?”.


Anh không thừa nhận mình tọc mạch, nghiêm túc nói: “Đôi khi sự liên hôn
giữa hai gia tộc mang lại lợi ích lớn hơn rất nhiều so với việc sáp nhập hai công ty”.

Cô rất đồng ý với ý kiến đó của anh.

Trong
đám nam thanh nữ tú với vẻ ngoài xinh đẹp bóng bẩy ấy, số người thật sự
được trao trái tim cho người mình yêu quả thật ít tới đáng thương, trong cái thành phố bị vật chất chi phối này, yêu bản thân mình bao giờ cũng
quan trọng hơn là yêu người khác.

Hạng Mĩ Cảnh ngủ đến một giờ chiều hôm sau mới dậy.

Lúc ra ban công phơi quần áo nhìn thấy trên mặt bàn kính ngoài đôi khuyên
tai tối qua Phương Tuân Kiệm lấy xuống còn có một chiếc hộp trang sức
nhỏ hiệu Tiffany.

Cô hiểu ngay là Phương Tuân Kiệm tặng, bao
nhiêu năm nay, mọi thói quen của anh không hề thay đổi, ví như nếu tặng
quà cô sẽ chỉ tặng khuyên tai.

Lần này anh tặng cô một đôi khuyên tai bằng đá Tsavorite có gắn những hạt kim cương nhỏ xung quanh, viên
đá màu xanh lục rất đẹp, vô cùng phù hợp cho các buổi dạ tiệc.

Cô đặt chiếc hộp trang sức đó vào két.

Nhờ phúc của Phương Tuân Kiệm, số khuyên tai trong két của cô ít cũng phải
vài chục đôi, thỉnh thoảng cảm giác công việc quá vất vả, mệt mỏi, cô
bèn mở két ra ngắm nghía, sau đó tự nói với mình rằng, nếu ngày nào đó
không muốn làm nữa, sẽ mang số trang sức này đi cầm, đủ để cô sống thoải mái một thời gian.

Khi Chương Du gọi điện thoại tới hẹn cô đi ăn tối, cô đang hào hứng tính toán giá trị của số khuyên tai lớn nhỏ mà mình sở hữu.

Lâu rồi cô không gặp Chương Du. Chương Du có thể được coi là sư phụ dẫn dắt cô vào ngành này, mặc dù chỉ hướng dẫn cô một năm rồi nhảy sang tập
đoàn Hải Thành làm giám đốc bộ phận PR, nhưng vì Dung Ngọc Lan là người
thoải mái bao dung, đặc biệt đối phương lại đưa ra những điều kiện mời
gọi rất hấp dẫn, ngày Chương Du từ chức, khắp trên dưới Bảo Nhã còn tổ
chức tiệc chia tay, ai cũng ngưỡng mộ vì Chương Du tìm được nơi đầu quân khác tốt hơn. Người đồng nghiệp quay lưng sẽ trở thành đối thủ, mà có
thể làm được như thế khiến Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy Dung Ngọc Lan là người
khí độ phi phàm, có điều nghĩ lại, dù sao Dung Ngọc Lan làm việc thuần
vì sở thích, chỉ cần không tổn hại tới lợi ích cơ bản của tập đoàn, Dung Ngọc Lan sẽ không bận tâm.

Hai người hẹn ở Nhật Trân.

Thời gian buổi chiều rảnh rỗi, Hạng Mĩ Cảnh tới bệnh viện thăm Ngụy Khiết trước.

Khuôn mặt vốn đã nhỏ của Ngụy Khiết vì trải qua cuộc phẫu thuật mà gầy rộc
hẳn đi, đôi mắt đáng thương nhìn Hạng Mĩ Cảnh, khiến cô chẳng thốt nổi
nửa lời phê bình, chỉ đành an ủi để Ngụy Khiết yên tâm dưỡng sức cho mau khỏe còn quay lại với công việc.

Từ phòng bệnh đi ra đột nhiên
cô nghĩ, bốn năm sau khi tốt nghiệp đại học đều là cô tới bệnh viện thăm đủ các kiểu người bệnh, còn bản thân mình ngay cả số lần truyền nước
cũng chưa đếm hết một bàn tay. Có lẽ khi con người ta càng kiên cường
tiến về phía trước, thì những tế bào trong cơ thể càng biết phải làm
cách nào đó để duy trì ở trạng thái khỏe mạnh nhất.

Chương Du đến sớm hơn Hạng Mĩ Cảnh một chút.

Do bàn thiết kế kiểu hình chữ L mở, nên thực khách dù ngồi ở bất kì vị trí nào cũng đều nhìn được động tác chế biến của đầu bếp, vì vậy không được riêng tư cho lắm. Hạng Mĩ Cảnh đi tới trước mặt Chương Du, khẽ vỗ vai
chị ta một cái, bày tỏ sự áy náy: “Sư phụ, em đến muộn, xin lỗi”.

Chương Du lớn hơn Hạng Mĩ Cảnh mười tuổi, nhưng do giữ gìn khá tốt, lại cắt
tóc tém, khuôn mặt thanh thoát nhẹ nhàng nên nhìn như chưa tới ba mươi.
Chị ta có thể được coi là người có thâm niên trong giới PR, bất cứ khi
nào mỉm cười trông cũng vô cùng thân thiết và hòa nhã. Chương Du căn bản chẳng quan tâm tới việc Hạng Mĩ Cảnh đến muộn mười phút, nói với cô
ngay vấn đề trọng điểm: “Chị đã gọi một đĩa sushi cá ngừ, hải sản nướng
và thịt bò nướng kiểu Teppanyaki. Đáng tiếc món sushi cuốn quả bơ mà em
thích hết mất rồi, may mà còn món canh”.

Hạng Mĩ Cảnh biết Chương Du khá sành trong việc ăn uống, nên không dám dò lại thực đơn, vừa ngồi vừa nói: “Tối nay nhất định phải để em mời đấy”.

Chương Du không đồng ý: “Tối nay chị tới với mục đích làm thuyết khách, muốn mời nhân
tài, sao có thể để người được mời chi tiền chứ?”.

Hạng Mĩ Cảnh
không coi lời chị ta là thật, cười trừ rồi uống trà lúa mạch, nhưng phát hiện thấy Chương Du không nói gì nữa, nghiêng mặt sang nhìn, hỏi lại
với vẻ nghiêm túc: “Chị nói thật à?”.

Chương Du duyên dáng gật
đầu: “Tối qua Phương Tử Du gặp em trong bữa tiệc kỉ niệm thành lập tập
đoàn, sáng nay gọi điện cho chị ra chỉ thị”.

Hạng Mĩ Cảnh vô cùng kinh ngạc: “Nhưng tối qua em có làm gì đâu”.

Chương Du nhún vai: “Khả năng làm việc của em gần đây ngày một khá, chị ta sớm đã nhắm em rồi, chỉ ngại em là cánh tay đắc lực của Orchid, nên mãi vẫn chưa hạ quyết tâm. Tối qua nhìn thấy em, chắc trong lòng ngứa ngáy
lắm”.

Hạng Mĩ Cảnh nhất thời vẫn chưa đón nhận được tin ấy: “Quá đường đột”.

Chương Du nói thẳng: “Điều kiện chị ta đưa ra rất ưu đãi. Thu nhập một năm sáu số không, còn cấp xe nữa”.

Hạng Mĩ Cảnh cau mày, tĩnh tâm suy nghĩ, dường như hiểu ra điều gì đó, ngước mắt nhìn Chương Du nói: “Có phải cấp trên của chị ta có kế hoạch hợp
tác với Quý Thục Nghi không?”.

Chương Du lặng lẽ nhìn cô hai giây, sau đó bật cười: “Em thật thông minh”.

Hạng Mĩ Cảnh vờ thở dài: “Em còn tưởng chị ta xem trọng năng lực của em thật cơ! Thì ra là nhắm vào thân phận bạn gái của con trai Quý Thục Nghi.
Vậy thì chị ta tính nhầm rồi, ai chẳng biết Quý Thục Nghi không thích em chứ. Em chạy tới làm nhân viên của chị ta, không chừng Quý Thục Nghi
còn ném luôn bản kế hoạch của chị ta xuống hồ bơi ấy”.

Chương Du lắc đầu: “Em thật quá coi thường bản thân mình rồi”.

Hạng Mĩ Cảnh không muốn chuyển đề tài về phía mình, liền hỏi Chương Du:
“Chẳng phải chị ta vẫn luôn rất cao ngạo ư? Sao lại muốn hợp tác với Quý Thục Nghi?”.

Đôi tay sơn móng màu hồng nhạt của Chương Du chầm
chậm cầm cốc trà lên, dường như không muốn nói, nhưng sau khi nhấp một
ngụm lại đổi ý, tâm sự với Hạng Mĩ Cảnh: “Hai vụ đầu tư trước đó của chị ta đều thất bại, nếu còn tiếp tục mang tiền đổ sông đổ biển nữa, dù
Phương Định Trạch có yêu chiều chị ta tới đâu cũng khó ăn khó nói với
hội đồng quản trị. Huống hồ mấy lão già thành tinh trong hội đồng quản
trị luôn cho rằng chị ta và Phương Tử Bác đứng cùng một phe, nếu chị ta
còn sai sót nữa, chỉ e sẽ liên lụy tới anh ruột của mình, sau đó Phương
Tuân Kiệm sẽ bỗng dưng hưởng lợi”.

Hạng Mĩ Cảnh vờ tỏ vẻ hoang mang không hiểu, sau đó thở dài nói: “Người có tiền mà đẻ nhiều con quá cũng thật phiền phức”.

Chương Du nhún vai: “Vậy thì phải xem đó là gia đình thế nào. Nếu sự chuẩn bị
của Phương gia cũng được như Dung gia, thì Phương Tuân Kiệm mới được coi là con của vợ cả, anh ta sẽ giống Dung Trí Hằng, nằm ngủ cũng có thể có được giang sơn”.

Hạng Mĩ Cảnh dùng tiếng cười khe khẽ để che
giấu tâm trạng thật sự của mình, “Có được địa vị như ngày hôm nay, em
lại không cho rằng Dung Trí Hằng chỉ nằm ngủ mà xong”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.