Thịnh Yến

Chương 35


Đọc truyện Thịnh Yến – Chương 35

Quản gia thấy cô ăn
mặc trang điểm không giống tiểu thư con nhà khá giả, anh mắt đầy vẻ
khinh miệt: “Trước kia cô sống ở đây? Haiz, nghe tôi nói này tiểu thư,
cô không thấy tôi đang rất bận sao? Có thể đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa được không?”.

Cô không phải người thích mè nheo lằng
nhằng, xác định với thân phận thế này thì khó lòng mà vào được biệt thự
họ Ngô, vậy là cô đành gọi điện cho Lâm Khải Sương cầu cứu.

Lâm
Khải Sương đang ăn trưa, nghe cô kể lể khó khăn của mình xong, cũng có
chút bất lực: “Nếu em ở Thượng Hải, muốn gặp người họ nào anh cũng có
thể nghĩ cách giúp em, nhưng em đang ở Hồng Kông, tay dài khó với. Hay là em về khách sạn nghỉ ngơi một lát đi, để anh xem có thể nhờ ai giúp
em không”.

Cô không muốn làm khó Lâm Khải Sương, đành nhận lời
anh. Đang định quay về, thì nhìn thấy một chiếc xe đua màu cam chạy
lên dốc, đột ngột rẽ ngoặc, ý muốn lao thẳng vào trong cổng.

Đáng tiếc chiếc xe của cửa hàng hoa chắn ngay trước cổng, khiến chủ nhân chiếc xe đua đành dừng lại.

Hạng Mĩ Cảnh đoán có thể là vị thiếu gia thích chơi bời của nhà họ Ngô mà bà Rose đã nhắc tới, không ngờ người xuất hiện đằng sau khi cửa xe được mở ra lại là Ngô Mạn Ni. Đúng là oan gia ngõ hẹp, cô đâu có thể thần
thông quãng đại đoán ra tiểu thư sống trong biệt thự họ Ngô kia chính là Ngô Mạn Ni chứ?

Ngô Mạn Ni phát hiện ra Hạng Mĩ Cảnh ngay, cũng
chẳng buồn mở miệng ra mắng quản gia, mà cao giọng nhướng mày nhìn Hạng
Mĩ Cảnh, giống như đang nói với cô nhưng với giọng rất khiêu khích: “Đây chẳng phải là nhân viên PR của Bảo Nhã, Theresa sao?”.

Hạng Mĩ
Cảnh lúc này rút lui cũng không được, đành đón lấy ánh mắt ngạo mạn của
Ngô Mạn Ni, hoà nhã đáp: “Chào cô, Ngô tiểu thư”.

Ngô Mạn Ni đang có hứng thú bỡn cợt người khác, bèn cười nói: “Chúng ta đúng là có
duyên. Cô đến nhà tôi để tham dự bữa tiệc tối nay sao? Có phải hơi
sớm không?”. Nói xong lại liếc cô một cái, chau mày: “Cô ăn mặc hơi kì lạ nhỉ? Sao? Không có tiền mua lễ phục à? Ái chà, sao tôi lại không
nhớ rằng mình có gửi thiệp cho cô chứ? Cô là bạn gái của ai? Nhưng mà
ai lại mời cô làm bạn đi cùng?”.

Quản gia lập tức mách Ngô Mạn Ni: “Tiểu thư, cô ta nói muốn tìm lão gia”.

Đôi lông mày của Ngô Mạn Ni nhướng cao hơn: “Tìm cha tôi?”.

Hạng Mĩ Cảnh né trái tránh phải cũng không thoát được sự khiêu khích của Ngô Mạn Ni, đành thừa nhận: “Tôi có chút việc muốn thỉnh giáo cha cô, mong
Ngô tiểu thư giúp đỡ”.

“Giúp đỡ?” Ngô Mạn Ni phì cười thành
tiếng, nhưng cười xong lại nhận lời rất hào phóng, bảo quản gia: “Ông
đưa Hạng tiểu thư đây tới thư phòng của chị Bích, đợi tôi vào nói với
cha một tiếng, xem ông có đồng ý gặp Hạng tiêu thư không”.

Quản
gia không thể nhận ra ngay khúc mắt giữa Ngô Mạn Ni và Hạng Mĩ Cảnh,
đành tốt bụng nhắc nhở Ngô Mạn Ni: “Lão gia vừa ngủ, không ngủ đủ hai
đến ba tiếng sẽ không dậy”.

Ngô Mạn Ni trừng mắt lườm quản gia,
sau đó cười tươi như hoa nhìn Hạng Mĩ Cảnh, hỏi với giọng khiêu chiến:
“Nếu Hạng tiểu thư đây đã có việc muốn thỉnh giáo cha tôi, thì đợi vài
tiếng đồng hồ chắc không phải là vấn đề gì đó quá lớn chứ?”.

Đã
đến nước này rồi, Hạng Mĩ Cảnh không bước vào biệt thự họ Ngô cũng không được. Cô không phải người bốc đồng, chỉ muốn làm rõ sao cha của Ngô
Mạn Ni lại mua được căn biệt thự này, không muốn làm phiền nhiều tới Lâm Khải Sương, huống hồ pháp luật ở đây rất nghiêm, cô lại là một công dân đường hoàng của Hồng Kông, Ngô Mạn Ni dù muốn báo thù, cũng không thể
gây tổn thương gì về mặt thể chất cho cô được. Hôm nay nhà họ Ngô có
tiệc, cha của Ngô Mạn Ni chắc chắn sẽ xuất hiện, cùng lắm là đợi vài
tiếng đồng hồ.

Tính nhẫn nại của Hạng Mĩ Cảnh cũng không được tốt lắm, vậy mà cô lại có thể ngồi đợi trong phòng của người giúp việc nhà
họ Ngô tới bốn, năm tiếng đồng hồ, nghịch di động tới hết cả pin, vậy mà chẳng thấy ai tới báo tin hay có động tĩnh gì. Không phải cô có ý
định chê IQ của Ngô Mạn Ni, nhưng rõ ràng, một người sống sờ sờ như cô
thế này, nếu cô không phối hợp mà chạy ra gây chuyện trước bữa tiệc,
chắc chắn bên bị tổn thất không phải là cô.

Cũng may, vốn muốn
dùng thời gian để trói buộc Hạng Mĩ Cảnh, chờ nhìn cảnh cô không phục mà nổi giận gây sự, sau đó có thể danh chính ngôn thuận gọi cảnh sát đến
đưa cô đi, nhưng Ngô Mạn Ni lại không nhịn giỏi bằng Hạng Mĩ Cảnh. Sau khi nhóm khách mời đầu tiên vừa bước vào biệt thự, cô ta không đợi được mà phải đưa Hạng Mĩ Cảnh đi gặp Ngô Chính Kiến.

Ngô Chính Kiến
là một người đàn ông nho nhã lịch lãm, trên sống mũi còn đeo thêm một
chiếc kính gọng vàng. Cứ như ông ta đã biết việc có mặt của Hạng Mĩ
Cảnh trong biệt thự nhà mình, gặp cô mà không hề tỏ vẻ kinh ngạc, sau
khi biết tin cô đã phải đợi năm tiếng đồng hồ, ông ta còn trách mắng Ngô Mạn Ni mang tính tượng trưng vài câu.

Ngô Mạn Ni có vẻ không
phục, nhưng cũng không dám gây chuyện trước mặt Ngô Chính Kiến, liếc mắt lườm Hạng Mĩ Cảnh một cái, rồi ngoan ngoãn lui ra khỏi phòng.

Hạng Mĩ Cảnh không ngờ Ngô Chính Kiến lại là người dễ chịu như vậy, nên cũng chẳng vòng vo tam quốc, nói thẳng: “Ngô tiên sinh, những lời tôi nói
sau đây có lẽ sẽ không thể khiến ngài hoàn toàn tin ngay lập tức, nhưng
tôi tuyệt đối không có ý định lừa dối ngài. Trước khi ngài và gia đình ngài chuyển vào trong căn biệt thự này, thì tôi và cha mẹ tôi đã sống ở đây. Chắc ngài không biết cha tôi, mẹ tôi là Tần Tâm Nghiên, có lẽ bà chính là người đã bán căn biệt thự này cho ngài. Vì trong thời gian
đó có xảy ra một số chuyện, nên tôi và mẹ tôi đã thất lạc nhau. Tôi
vẫn cứ tưởng bà đã mất, nhưng vài hôm trước tôi đã gặp một người phụ nữ
có tướng mạo giống hệt bà, vừa rối qua hàng xóm cũ của tôi cũng được

biết ngày xưa bà bỏ đi Ấn Độ. Bà bán biệt thự co ngài, tôi muốn hỏi
ngài có biết tin tức gì về bà không? Ví dụ năm đó bà có đi Ấn Độ
không? Đi một mình hay đi cùng người khác? Hiện giờ hai người có liên
lạc với nhau không?”.

Ngô Chính Kiến ngẩn người, buổi chiều ông
ta vừa nhận được điện thoại của Dung Trí Hằng, biết có một tiểu thư họ
Hạng sẽ tới gặp mình, bởi vì Dung Trí Hằng không nói rõ lí do cô tới
đây, nên khi nghe cô nói những chuyện ấy, cho dù là một người đã quen
đối mặt với những sóng gió trong cuộc sống, Ngô Chính Kiến vẫn không kìm được mà phải chau mày.

Hạng Mĩ Cảnh thấy bộ dạng ông ta khác lạ, trong lòng bỗng căng thẳng, nhanh chóng nói tiếp: “Ngô tiên sinh, tôi
biết chuyện này đã xảy ra lâu quá rồi, có thể việc mua căn biệt thự với
ngài mà nói không phải là việc gì to tát, nhưng đối với tôi mà nói nó
rất quan trọng, phiền ngài hãy nghĩ kĩ một lượt xem sao”.

Ngô
Chính Kiến quan sát Hạng Mĩ Cảnh một lúc, sau đó suy nghĩ, ông ta cố
gắng trả lời một cách khéo léo nhất có thể: “Biệt thự này đúng là do một vị tiểu thư họ Tần bán lại cho tôi, tôi còn nhớ khi ấy cô ta yêu cầu
tôi chi trả bằng tiền mặt. Vì mua bán gấp gáp, nên tôi và cô ta chỉ
gặp nhau hai lần, sau đó không liên lạc nữa. Cô muốn biết tình hình
của cô ta, tôi e mình lực bất tòng tâm”.

Nghe câu trả lời của Ngô Chính Kiến, Hạng Mĩ Cảnh không giấu nổi vẻ thất vọng trên nét mặt, đợi
năm tiếng đồng hồ chỉ để đổi lại một câu trả lời vô dụng, điều này khiến cô vô cùng buồn chán. Những giọt nước mắt phải kiềm chế từ khi gặp
lại Rose cho tới bây giờ không thể nào kiềm chế thêm được nữa. Cô quay đầu đi, không muốn để Ngô Chính Kiến nhìn thấy cảnh cô khóc.

Ngô Chính Kiến không hiểu Hạng Mĩ Cảnh và Dung Trí Hằng có quan hệ thế nào, nhưng người khiến Dung Trí Hằng phải gọi điện nhờ vả, ông ta không thể
coi thường hau sơ suất. Thấy tâm trạng cô rối bời sa sút, nên có ý
dành cho cô chút thời gian bình tỉnh lại bèn nói: “Cô đã đợi cả một buổi chiều, cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ cho người mang trà
tới”. Hạng Mĩ Cảnh không thể lấy lại tinh thần trong một chốc lát, nên cả người mềm nhũn ngồi dựa vào sofa.

Rất nhanh sau đó người giúp việc gõ cửa, mang trà và điểm tâm tới.

Bên ngoài cánh cửa đóng kín thỉnh thoảng vẫn vọng vào những tiếng cười
nói. Hạng Mĩ Cảnh bình tĩnh trở lại, nhìn sắc trời qua cửa sổ, chắc
bữa tiệc đã bắt đầu rồi.

Hồi công việc làm ăn của Hạng Cẩm Hải
thuận lợi, căn biệt thự này cũng từng tổ chức vài bữa tiệc, cuộc sống ấy không được xa hoa như bây giờ, nhưng đối với thời đó mà nói, đã là rất
tốt rồi. Cảm giác ở trong căn nhà giờ không còn là của mình nữa giống
như người mặc phong phanh đi chân trần trên tuyết, trái phải trước sau
đều một màu trắng xoá, cái lạnh thấu xương như muốn làm đông cứng từng
tế bào trong cơ thể, muốn cảm khái nhưng chẳng còn sức mà cảm khái nữa.

Hạng Mĩ Cảnh hít sâu hai cái, rồi cố gắng điều chỉnh tâm trạng. Muốn tìm
một người đã mất tích hơn mười năm, không phải là chuyện có thể làm được trong một sớm một chiều, nên cô có sự chuẩn bị tâm lí cho một cuộc
chiến trường kì, manh mối bị đứt ở đây cũng không phải việc to tát ghê
gớm như trời sập. Chỉ cần Tần Tâm Nghiên còn sống trên thế gian này,
sẽ có ngày cô tìm thấy. Sau khi tìm thấy rồi, cô có quá nhiều nghi vấn cần làm rõ.

Lấy lại được những suy nghĩ tích cực, Hạng Mĩ Cảnh ăn gần hết chổ điểm tâm mà người giúp việc mang vào, sau đó định rời đi.

Lúc này chắc Ngô Chính Kiến còn đang bận tiếp đón khách khứa, có lẽ không
có thời gian để gặp mặt nhận lời cảm ơn của cô, nhưng cứ thế bỏ đi thì
không được lịch sự cho lắm. Suy nghĩ một lúc cô quyết định thử vận may xem mình có thể gặp được quản gia không, nhờ quản gia chuyển lời.

Đáng tiếc, trong phòng ngoài phòng mặc dù không tới nỗi người đông như chảy
hội, nhưng đi được vài bước lại gặp một đám nam thanh nữ tú ăn vận sang
trọng rườm rà đứng tụ tập nói nói cười cười. Cách ăn mặc trang điểm
của cô thật vô cùng lạc lõng, thậm chí còn bị người ta tưởng là người
giúp việc thời vụ mới được thuê, tiện tay đưa cô li Champagne đã uống
hết.

Cô không muốn gây chuyện, kết quả nhận một chiếc li không
của khách xong, lại có vài người đưa li cho cô. Cô đành đi vào bếp tìm chổ cất.

Đúng lúc gặp quản gia đang giục đầu bếp làm thức ăn, thấy cô đột nhiên xuất hiện, vô cùng kinh ngạc: “Sao cô còn chưa đi?”.

Cô đặt mấy chiếc li không lên quầy bar lát đá hoa màu đen, rồi mới trả
lời: “Nhờ ông chuyển lời tới lão gia, tôi phải đi rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài ấy”.

Quản gia chau mày: “Cô gặp được lão gia rồi?”.

Cô gật đầu, không muốn giải thích nhiều, chỉ giơ tay chỉ về cánh cửa ngách bên cạnh bếp: “Đi từ cửa sau này, qua vườn hoa có phải thông được ra
cổng sau không?”.

Quản gia kinh ngạc: “Sao cô biết?”.

Cô bước chân về phía ấy, cười đáp: “Tôi bấm đốt ngón tay mà ra”.

Một con đường bí mật như thế, đương nhiên không thể bấm đốt ngón tay mà
ra. Từ nhỏ cô bị Tần Tâm Nghiên quản rất chặt, không có bạn bè, cũng
chẳng có thú vui nào, chỉ những lúc bảo mẫu ngủ trưa cô mới có cơ hội
trốn ra ngoài đi chơi. Cô không dám đi đường cổng chính, vì vậy mới có cơ hội phát hiện ra con đường này. Từ cổng sau đi ra đến nhà bà Rose
rất gần, nên buổi trưa cô thường được ăn món bánh ga tô dâu tay do bà
làm.

Hậu hoa viên chỉ là một khoảng đất nhỏ, không được bài trí
gì đặc biệt ngoài mấy chiếc đèn cũ đã hỏng, nên chẳng có khách khứa đi
ra tới đây.


Hạng Mĩ Cảnh nem theo con đường trong kí ức tới cánh
cổng sau gần như bị dây leo che mất một nửa. Cô vặn khoá cửa, sau đó
lưu luyến quay đầu nhìn về phía ngôi biệt thự cũ mình từng ở lúc này
đang đèn đuốc rực rỡ. Việc quay lại đây không nằm trong kế hoạch ban
đầu của cô, nhưng giờ phải rời đi, có lẽ sẽ không có cơ hội trở lại nữa.

Đối diện với cánh cổng sau là một con đường nhỏ, không có xe cộ đi lại, đèn đường xuyên qua những tán lá rậm rạp hắt xuống mặt đất bằng phẳng.

Hạng Mĩ Cảnh đi về phía cn dốc, di động của cô đã hết pin, lúc này việc nên
làm là quay về khách sạn liên lạc với Lâm Khải Sương, nhờ anh tìm người ở phía Ấn Độ. Nhưng những người ở khu này toàn đi về bằng xe riêng, khi đến cô có thể đi taxi, nhưng lúc quay ra thì hơi phiền. Cô không thể
gọi điện để gọi xe, đành chầm chậm đi bộ ra ngoài.

Rẽ ra đường cái rộng rãi, có một chiếc xe đang lướt tới.

Chiếc Lexus màu xám bạc từ phía sau cô lên, chầm chậm dừng lại bên cạnh cô,
cô còn tưởng mình chắn đường của họ, thế là bước lên bậc thềm, định
nhường đường.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Phương Tuân Kiệm ngồi ở ghế lái ngó ra nhìn.

Cô không ngờ gặp lại anh nhanh thế, vội vàng đứng thẳng người, hơi cuối xuống nhìn anh, nói: “Trùng hợp quá”.

Vẻ mặt anh biến đổi không nhiều, nói với cô: “Ở đây không dễ bắt xe, em muốn về khách sạn phải không? Tiện đường cùng đi đi”.

Cô vốn định từ chối, nhưng từ chối đồng nghĩa với việc trong lòng mình có
khúc mắc, nên cô đành cảm ơn, rồi òng qua phía trước, mở cửa ở vị trí
ghế phụ, thoải mái ngồi vào.

Anh chủ động giải thích với cô rằng
mình tới đây dự tiệc nhà họ Ngô, nhưng đột nhiên có việc phải giải
quyết, nên rời đi trước, sau đó hỏi cô sao lại ở đây.

Cô đang
thầm thấy may nắm vì vừa rồi không gặp anh ở nhà họ Ngô, ngập ngừng một
lát, cô đáp bừa: “Em tới thăm một người quen cũ. Con trai con gái bà
ấy đã ra nước ngoài cả, em lại quên mang pin dự phòng nên không có điện
thoại để gọi taxi”.

Anh gật đầu: “Sống ở đây, không có xe riêng rất bất tiện”.

Cô cũng gật đầu, vì sợ im lặng sẽ khiến không khí gượng gạo, nên chủ động hỏi anh: “Bạch tiên sinh đâu?”.

Anh đáp: “Ông nói đã lâu không chơi bạc, nên buổi chiều đi Ma Cao rồi”.

Cô thấy hơi lạ: “Anh năm từ Los Angeles đến, anh ấy quen với những trò
trong sòng bạc, anh đi hay không cũng không ảnh hưởng gì”.

Trước
kia anh gần như không nhắc tới người nhà, vì vậy cô cũng hình thành thói quen không truy hỏi, đến giờ cô cũng không có ý định hỏi tiếp, mà làm
như vô tình nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là lần đầu tiên cô
ngồi xe do anh lái, không hiểu vì vô lăng ở bên phải nên anh lái không
thuận tay hay vì không thuộc đường mà lái rất chậm cũng rất vững.

Thấy cô im lặng, tưởng cô không muốn nói chuyện, vậy là cả hai cùng im lặng
một lúc, cuối cùng không kìm được mà anh lên tiếng hỏi cô: “Gần một năm
nay, em đã đi những đâu?”.

Cho dù là ai hỏi cô câu hỏi này, thì
câu trả lời của cô nghìn lần như một, cô càng không muốn thêm thắt tình
tiết, nên vui vẻ đáp: “Ở Ấn Độ chơi nửa tháng, sau đó đi một lượt các
nước ven Địa Trung Hải, vốn định đến Ai Cập, nhưng tình hình bên đó
không ổn lắm, nên em huỷ bỏ kế hoạch. Trước khi về em còn ở Paris một
thời gian dài, trong thời gian ấy có tới Seychelles và Úc một chuyến”.

Anh như bị lây truyền bởi tâm trạng vui vẻ của cô, nên cũng nói bằng giọng khá nhẹ nhàng: “Em không quan tâm châu Mĩ à”.

Cô cũng bày tỏ sự nuối tiếc: “Cốn định đến Seattle tham dự hôn lễ một anh
học khoá trên, đáng tiếc tân nương của anh ta bỏ trốn, hôn lễ bị huỷ”.

Anh tưởng cô nói đùa.

Cô đoán là anh không tin, bèn bổ sung: “Ban đầu em cũng tưởng anh khoá
trên đó gạt mình, nhưng sau mới biết tình yêu thật sự của anh ta là một
anh chàng đẹp trai người Tây Ban Nha, sau khi tân nương biết chuyện mới
bỏ trốn”.

Anh nghĩ đến Lâm Khải Sương, bất giác nghiêng đầu nhìn cô một cái. Vừa hay cô cũng quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh.

Dưới đáy mắt anh có rất nhiều luồng sáng, cô chưa bao giờ nhìn thấu anh, giờ càng cảm thấy ánh mắt đó rất phức tạp.

Cô không dám để mình bị đắm chìm trong đó, vội vàng bật cười, rồi nhìn
thẳng phía trước. Phát hiện nh đi sai đường từ ngã tư, cô không dám
nghĩ nhiều, vội vàng chỉ cho anh: “Đi sai rồi, phải rẽ trái chứ”.

Anh không cuống, đáp: “Anh không quen đường”.


Phương Tuân Kiệm nói mình không biết đường, Hạng Mĩ Cảnh cũng không phải người đường nào cũng biết, kết quả không biết họ đã đi nhầm bao nhiêu lần, về đến khách sạn đã gần chín giờ tối.

Hạng Mĩ Cảnh nhớ Phương Tuân
Kiệm nói anh có việc phải về giải quyết, nhưng bị lỡ bao nhiêu thời gian như thế, không biết có lỡ việc của anh không. Cô cố gắng không để lộ
sự quan tâm của mình, chỉ cảm ơn anh thêm lần nữa.

Sự thực chứng
minh, cho dù đã quay về Thượng Hải, quay lại cuộc sống mà cô đã xa cách
một thời gian, quan hệ giửa cô và Phương Tuân Kiệm cũng dần quay về quỹ
đạo bình thường hài hoà.

Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy mình nên vui, ít nhất nên tỏ ra vui vẻ trước mặt Phương Tuân Kiệm.

Quay về phòng, lễ tân khách sạn nói có một người tên Lâm Khải Sương tìm cô.

Lúc này cô mới nhớ ra phải gọi cho Lâm Khải Sương, vội vàng dùng điện thoại phòng gọi vào số Lâm Khải Sương. Điện thoại vừa kết nối, cô đã chuẩn
bị sẵn tinh thần để nghe mắng, không ngờ Lâm Khải Sương nói thẳng: “Đã
tìm thấy bác gái rồi”.

Cho tới khi máy bay hạ cánh, xuống máy bay nhìn thấy bầu trời xám xịt bên ngoài xe đưa đón, đích thân cảm nhận
không khí lạnh lẽo tới nổi hết da gà của Thượng Hải, Hạng Mĩ Cảnh vẫn
không dám tin vào việc Lâm Khải Sương đã tìm được Tần Tâm Nghiên.

Không phải cô nghi ngờ hiệu quả làm việc của Lâm Khải Sương, trừ phi nói Chúa lòng lành rủ lòng thương, nếu không sao có thể đạt thành tâm nguyện chỉ trong vòng vài ba ngày như thế? Cô truy hỏi chi tiết về quá trình tìm
kiếm, Lâm Khải Sương cũng thẳng thắn bảo, không thể nói rõ qua điện
thoại được, nhất định gặp mặt rồi sẽ giải thích rõ ràng.

Một câu
trả lời lấp lửng như thế, khiến cô cả đêm không sao ngủ được, phải nhờ
vả người ta mua được chiếc vé máy bay ngay trong chuyến đầu tiên. Lâm
Khải Sương đến đón. biết rõ Hạng Mĩ Cảnh đang rảo bước về phía mình sẽ
mở miệng ra hỏi điều gì, anh liền giành nói trước: “Lên xe đã”.

Mới hơn ba giờ, đang lúc các chuyến bay lưu chuyển liên tục, dòng xe đón
người cũng không ít. Hạng Mĩ Cảnh nhìn thấy xe Lâm Khải Sương, nhanh
chóng mở cửa chổ ghế phụ, rồi khom người ngồi vào.

Lâm Khải Sương khởi động xe, không nói ngay, mà chăm chú tập trung vào việc lái xe.

Hạng Mĩ Cảnh đoán anh có lẽ muốn ra khỏi đoạn đường này trước nên cố gắng
kiềm chế nội tâm đang cuộn sóng của mình, im lặng chờ đợi.

Lâm
Khải Sương sớm đã chuẩn bị xong những gì cần nói, chỉ là vừa rồi nhìn
thấy bộ dạng vội vàng bước về phía mình của Hạng Mĩ Cảnh, trong lòng bất giác lại do dự. Xưa nay anh không phải người quyết đoán, suốt một năm nay, vì không đủ quyết đoán dứt khoát, mà không ít lần anh khiến Lâm
thị rơi vào cảnh nguy hiểm, nếu không có bạn bè người thân cùng tổ tư
vấn mà Quý Thục Nghi để lại giúp đỡ, thì việc Lâm thị bị tập đoàn khác
nuốt chửng chỉ là vấn đề sớm muộn.

Lúc này anh lại bắt đầu do dự, nhưng sau khi do dự, nếu lựa chọn của anh không đúng, thì chỉ có thể
mang lại một kết cục duy nhất đó là khiến Hạng Mĩ Cảnh mà anh hết lòng
quan tâm lâm vào cảnh đau khổ bất tận.

Anh đã từng giấu cô một lần, mà bây giờ, vẫn phải tiếp tục sự giấu giếm này.

Cuối cùng anh trịnh trọng nói: “Sang qua anh cùng Dung Trí Hằng đi tham dự
hội chợ thương mại, gặp một người bạn Đài Loan của anh ta. Người đó
tên là Trương Chấn Hà, hơn sáu mươi tuổi, làm ngành dược mĩ phẩm, có
quan hệ làm ăn với công ty con của tập đoàn Hoa Hạ. Trương tổng đang
băn khoăng về việc mở rộng kinh doanh sang Đại Lục, muốn nhờ anh ta mở
đường giúp, nên nhất định mời ăn tối. Vừa hay buổi tối anh cũng không
có việc gì đặc biệt, lại thêm nể mặt Dung Trí Hằng nên nhận lời. Kết
quả khi đến Hằng Nguyệt Viên, phu nhân của Trương tổng cũng có mặt”.

Nói đến đây, anh nghiêng đầu nhìn Hạng Mĩ Cảnh một cái.

Hạng Mĩ Cảnh cũng nghiêng đầu nhìn anh, lòng đã đoán được bảy tám phần đáp án, hỏi: “Là mẹ em?”.

Anh gật đầu, trầm giọng, nói tiếp: “Anh chưa gặp dì ngoài đời, nhưng mấy
hôm nay đọc tài liệu và số ảnh em gửi, lại thêm kiểu tóc lẫn khuôn mặt
rất giống với những gì em mô tả, tuổi tác cũng khoảng trên dưới năm
mươi. Anh rất sốc, nhưng vì mới gặp mặt lần đầu, anh không dám nhận
người ngay”.

Hai mắt cô ướt nhoè, ngẩn người nói một câu: “Bà ấy còn sống thật”.

Anh đáp: “Anh không tiện hỏi tên bà ấy, chỉ hỏi tại sao nghe tiếng phổ
thông bà nói có lẫn giọng Hồng Kông. Bà cũng rất thoải mái đáp mình là người Hồng Kông, hơn hai mươi tuổi di cư sang Ấn Độ, sau đó tới Đài
Loan mới quen Trương Chấn Hà. Đến lúc này, lòng anh đã chắc bảy tám
phần. Đợi bữa tối kết thúc, anh đề nghị đi uống rượu vang, lúc này mới tìm được cơ hội nói chuyện riêng với bà. Vì thời gian cấp bách, anh
đành phải nói thẳng với bà rằng, anh có một người bạn tên Hạng Mĩ Cảnh,
ngoại hình rất giống bà. Mẹ em nghe xong thì sững sờ kinh ngạc. Anh
nghĩ, chắc chắn tìm đúng người”.

Cô lẩm bẩm hỏi: “Rất sững sờ kinh ngạc sao? Không lập tức trách mắng anh ăn nói linh tinh à?”.

Anh nghe ra sự bất lực trong giọng nói của cô, vội đáp: “Dì khóc ngay tại
chổ. Khiến Trương tổng còn tưởng dì bị người ta bắt nạt”.


nhếch mép lên cười yếu ớt: “Thế ư? Em còn tưởng bà ấy đã chết rồi, kết
quả, bà ấy không những sống rất tốt mà còn lấy một người giàu có. Khi
đó bà ấy vứt bỏ em cho cậu họ, thực ra là sợ em làm vướng chân mà
thôi. Thật không biết em hao tâm tổn trí đi tìm bà ấy làm gì nữa,
nhưng em đã nhìn thấy bà ấy rồi thì nhất định muốn tìm. Nói gì thì nói bà ấy cũng là mẹ em, nhưng mẹ em đã vứt bỏ em”.

Giọng cô nghẹn
ngào, anh cũng đoán trước được tình hình, nên không hoảng loạng lo lắng, ngược lại còn khuyên: “Bà chắc chắn có nổi khổ riêng, lát nữa hai mẹ
con gặp nhau, bà sẽ giải thích với em. Mĩ Cảnh, người ta ai cũng có
lúc phạm sai lầm, em hãy cho bà một cơ hội để sữa chữa sai lầm đó”.

Cô lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu không phải anh nhận ra bà ấy, anh cho rằng bà ấy có nghĩ đến việc sữa chữa sai lầm do mình gây ra không?”.

Anh không thể trả lời cô.


Cô không kìm được hai hàng nước mắt lăn dài xuống má, nghẹn ngào nói: “Bà
ấy biến mất trong thế giới của em mười mấy năm, giống như chưa từng sinh ra đứa con gái là em đây. Em thật ngốc, em còn tìm bà ấy làm
gì? Nhưng em vẫn không thể nào hiểu được, tại sao bà ấy lại không cần
em nữa? Em ngoan ngoãn nghe lời bà ấy như thế, chưa bao giờ làm bà ấy
giận, vậy mà bà ấy lại cho rằng em phiền, sẽ khiến bà ấy vướng chân.
Bà ấy không nghĩ đến việc em đã mất cha, nay lại mất mẹ sẽ đáng thương
nhường nào ư? Em vẫn tưởng mình là một cô nhi, gặp chuyện buồn bã khó
khăn chỉ có thể giấu kín trong lòng. Kết quả thì sao? Kết quả bà ấy
sống một cuộc sống sung sướng nhẹ nhàng mười mấy năm, cho tới khi bị
người khác nhắc nhở rằng mình còn có một cô con gái tồn tại trên đời này mới đột nhiên nhận ra mình đã phạm sai lầm? Tại sao ông trời lại để em nhìn thấy bà ấy? Tại sao ông trời không để mẹ con em vĩnh viễn không
bao giờ gặp nhau luôn đi? Tại sao không để em suốt đời nghĩ rằng mẹ
mình đã chết?”.

Anh nghe những lời nói hỗn loạn của cô, sợ cô vì
quá đau buồn mà tổn thương về mặt tinh thần, nên dừng xe bên đường cao
tốc, sau đó quay người lại, giơ tay giữ chặt vai cô: “Nếu em buồn quá,
hôm nay đừng gặp dì vội. Hẹn gặp vào hôm khác, được không?”.

Đôi mắt sưng đỏ của cô nhìn anh, do dự mãi không lên tiếng, rõ ràng không đồng ý với đề nghị của anh.

Anh thở dài, nữa như bất lực nửa như buồn, cười bảo: “Thôi được thôi được,
anh biết giờ em đang xả ấm ức, thực ra trong lòng vẫn rất muốn gặp dì. Vì vậy anh tiếp tục lái xe, còn em, muốn khóc thế nào thì cứ khóc, cho
dù gào vỡ cổ họng anh cũng sẽ không làm phiền em. Có điều anh phải
nhắc nhở em, ngoài dì ra, Trương tổng và Dung Trí Hằng cũng có mặt ở đó, nếu em không muốn mất mặt trước những người có địa vị như thế, thì lát
nữa hãy về khách sạn rửa mặt chải đầu, chỉnh đốn lại mình. Tốt xấu gì
cũng là đi gặp mẹ, còn rất nhiều chuyện phải làm cho rõ, đừng vừa gặp đã xả ấm ức ngay”.

Cô kinh ngạc, nhướng mắt hỏi: “Dung Trí Hằng sao lại có mặt ở đó?”.

Anh nhắc nhở cô: “Chẳng phải anh vừa nói rồi sao? Khi anh nhận ra dì, Dung Trí Hằng cũng có mặt ở đó”, rồi nói với giọng suy đoán: “Có lẽ anh ta
chưa từng chứng kiến cảnh người thân cách biệt nhiều năm giờ mới được
trùng phùng, nên muốn xem cảnh ấy sẽ diễn ra như thế nào”.

Cô không tin: “Anh ta sao có thể là loại người thích soi mói vào đời tư của người khác như thế?”.

Anh khởi động lại xe, nhìn cô một cái, hỏi ngược lại: “Em rất hiểu anh ta
phải không? Sao biết anh ta không phải loại người ấy?”.

Cô vẫn
không tin: “Chuyện trong tập đoàn nhiều như thế, anh ta phải bận tới
không có thời gian mà ngủ gật ấy chứ, sao lại tốn thời gian vào việc xem cảnh gia đình người khác trùng phùng?”.

Anh nhún vai, đáp: “Dù
sao anh cũng không hiểu anh ta lắm, nếu em cảm thấy hành động hiện tại
của anh ta không phù hợp với thân phận địa vị của anh ta, thì lát nữa em hỏi anh ta xem sao”.

Cô không có tâm trạng để đùa với anh, bĩu môi đáp: “Công tác bảo mật của anh quá kém, sao lại để người khác biết chuyện này?”.

Anh thở dài bất lực, đáp: “Anh cảm thấy mình giống như Trư Bát Giới đang
soi gương vậy, trong gương và ngoài gương đều không phải là người”, rồi
mắng cô: “Đặc biệt là gặp phải một người bạn gái cũ ngang ngược như em,
giúp em việc lớn như thế mà chẳng được lời cảm ơn. Thật không hiểu
kiếp trước anh đã làm chuyện gì xấu, mà kiếp này ông trời lại trừng phạt anh như vậy”. Sau đó tiếp tục thương lượng: “Coi như vì anh luôn tốt
với em, hôm nay dù anh có làm gì, em cũng không được hận anh”.

Cô lau nước mắt trên mặt, hỏi anh: “Đây là điềm báo anh sẽ làm việc có lỗi với em sao?”.

Anh lắc đầu: “Anh đề phòng trước vậy thôi. Phụ nữ bọn em thay đổi nhanh
lắm, không chừng hôm nào đó không cẩn thận đắc tội với em thì khổ”.

Coi như anh muốn làm dịu bầu không khí hiện tại nên mới nói như vậy, cô
chẳng để tâm, nhưng không đồng ý quay về khách sạn chỉnh đốn lại dung
mạo trang phục như đề nghị của anh. Chỉ thiếu một bước nữa là được gặp Tần Tâm Nghiên, cô không muốn để lỡ thêm phút nào nữa.

Hạng Mĩ
Cảnh vẫn luôn cho rằng nếu được gặp lại Tần Tâm Nghiên bằng da bằng thịt lần nữa, thì tâm trạng của cô nhất định sẽ mất kiểm soát, cho dù không
khóc lóc rũ rượi, ít nhiều cũng sẽ xót xa đau đớn hoặc suy sụp mềm nhũn
người.

Nhưng khi cánh cửa phòng ăn riêng được mở ra, nhìn thấy
Tần Tâm Nghiên đứng dậy từ chiếc sofa đang ngồi, đột nhiên cô lại có cảm giác mình khống chế cảm xúc vô cùng tốt.

Cô nghĩ, có lẽ do mình
sớm đã có sự chuẩn bị về tâm lí cho lần gặp mặt này, nên tới khi nó xảy
ra thật, cô lại bình tĩnh hiếm thấy, cũng có thể vì sự tồn tại của
Trương Chấn Hà và Dung Trí Hằng, trước mặt người ngoài, cô luôn có sự dè chừng bản năng.

Tần Tâm Nghiên vốn tưởng Hạng Mĩ cảnh sẽ lao vào lòng mình, kết quả thấy cô đứng im như trời trồng, bất giác có chút
căng thẳng. Bà liếc mắt thấy Dung Trí Hằng lúc này cũng đã đứng dậy,
phát hiện anh ra hiệu cho mình chủ động đi về phía Hạng Mĩ Cảnh, liền
nhanh chóng cất bước đồng thời thảng thốt gọi: “Theresa”.

Hạng Mĩ Cảnh lập tức bị Tần Tâm Nghiên ôm chặt.

Cô cao hơn Tần Tâm Nghiên nửa cái đầu, nhưng vì đi giày bệt, nên khi Tần
Tầm Nghiên đi giày cao gót ôm chầm lấy cô, nhìn rất giống cảnh mẹ và con gái vẫn thường thấy. Cái ôm hết sức bình thường này cuối cùng cũng
mang lại cho cô chút cảm giác ấm áp, tròng mắt ướt nhoè, cô đưa tay vòng ôm lấy lưng Tần Tâm Nghiên, dịu dàng gọi: “Mẹ”.

Dung Trí Hằng
rất hài lòng trước cuộc trùng phùng đó, không để lở cơ hội ra hiệu cho
Trương Chấn Hà cùng Lâm Khải sương vừa tới: “Chúng ta ra ngoài, để mẹ
con họ trò chuyện một lúc”.

Giọng Dung Trí Hằng quá đặc biệt, ngữ điệu lại chắc nịch khó từ chối, khiến Hạng Mĩ Cảnh vốn đang áp đầu vào
vai Tần Tâm Nghiên không thể quên được sự tồn tại của anh. Cô nới lỏng vòng tay ôm Tần Tâm Nghiên, nhìn Dung Trí Hằng gật đầu như tỏ ý cảm ơn, mặc dù cô cũng không hiểu vì sao mình lại cảm ơn anh.

Chất lượng không khí không biết đã trở thành đề tài bàn tán của mọi người sau bửa ăn từ bao giờ.

Nhìn những toà nhà cao ốc trùng điệp mờ ảo trong khung cảnh xám xịt trước
mắt, Lâm Khải Sương đột nhiên cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, và
những chuyện nhìn không thấy sờ không được nhưng chắc chắn sẽ xảy ra
cũng sẽ đến rất nhanh. Những chuyện đã từng xảy ra sẽ để lại dấu vết,
ngay Kim Tự Tháp cũng có ngày bị sa mạc hoá, chẳng có thứ gì tồn tại
vĩnh cửu, niềm vui và nỗi buồn đều là những cảm xúc ngắn ngủi mãnh liệt, pháo hoa bung ra bốn phía nhưng cũng lụi tàn rất nhanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.