Đọc truyện Thịnh Yến – Chương 24
QUÁ NHẬP VAI
Em đóng quá nhập vai
Trong giây phút ấy đã mất đi kiểm soát
Không phân biệt được đời và mộng
Em quên ngay cả bản thân mình
Em đắm chìm trong vai diễn mà anh muốn.
Sau cơn bão trời bắt đầu xanh trong, không khí vốn đã dịu xuống lại bị giấu vào một góc, thời trang ra phố trở nên mát mẻ, khắp nơi bị luồng không
khí oi bức khó chịu bao phủ.
Nhiệt tình danh cho công việc của
Hạng Mĩ Cảnh mãi vẫn chưa khôi phục lại được trạng thái tốt nhất, người
ngồi trong phòng họp, nhưng mắt chỉ nhìn chiếc đồng hồ treo trên
tường. Giờ này, chắc Phương Tuân Kiệm sắp đến Los Angeles. Cô biết,
anh vì muốn có được thành công, đã thử đi rất nhiều con đường, nhưng
không ngờ đến cuối cùng vẫn phải quay về tìm nhà họ Bạch. Anh không
giống như Từ Hi Lê, có được sự thương yêu đặc biệt của nhà ngoại. Cháu nội cả trai lẫn gái của Bạch Tiên Niệm tính sơ sơ cũng đã chật hai bàn, anh là cháu ngoại, mẹ lại từng chọc giận Bạch Tiên Niệm, lần này về
đấy, vui buồn khó đoán.
Hạng Mĩ Cảnh cứ thẫn thờ ngẩn ngơ như
thế, Dung Ngọc Lan nhận ra ngay, sau khi tan họp lại hỏi thăm xem cô có
cần nghỉ phép không.
Hiện nay những việc cần làm đã xong, nếu
không tự tạo việc cho mình, cô sợ sẽ rơi vào tình trạng nghĩ ngợi lung
tung, vậy là chủ động đề nghị Dung Ngọc Lan cho mình phụ trách bữa tiệc
từ thiện được tổ chức một năm một lần của tập đoàn.
Dung Ngọc Lan cảm thấy hiện giờ cô không thích hợp để làm việc, nhưng cũng không muốn để một người vừa chịu cú sốc tình cảm gặp thêm trở ngại trong công
việc, suy nghĩ một lát, đồng ý để cô và Tiền Mẫn cùng phụ trách.
Hạng Mĩ Cảnh chỉ muốn lấp đầy thời gian trống của mình, nên việc đầu tiên cô làm khi họp cùng tổ của Tiền Mẫn là đồng ý làm phụ tá cho Tiền Mẫn.
Tiền Mẫn vốn vào nghề trước Hạng Mĩ Cảnh, nên là leader cũng hợp tình hợp
lí, nhưng cô không chiến mà đã lùi khiến Tiền Mẫn ít nhiều thấy nghi
hoặc. Khi ra khỏi khách sạn Hạ Việt, liền tìm cơ hội gặp riêng cô,
thật lòng khuyên nhủ: “Cũng chỉ là một người đàn ông thôi mà, tôi sống
ba mươi mấy năm nay, những chuyện thế này gặp không biết bao lần rồi.
Tình huống của cô đúng là đáng tiếc thật, nhưng cuộc đời còn dài, ai có
thể đảm bảo mình sẽ không phải yêu vài tên khốn. Phụ nữ hiện đại,
không có đàn ông vẫn có thể sống vui vẻ, hạnh phúc, cô không phải là
kiểu người mất tình yêu là định lơ là công việc đấy chứ?”.
Đây là lần đầu tiên Hạng Mĩ Cảnh thấy Tiền Mẫn nói chuyện với mình kiểu này,
ngoài kinh ngạc ra cô còn cảm động, nhưng thực sự Tiền Mẫn đã hiểu lầm
lí do mà cô âu sầu ảo não. Cô không tiện giải thích, lại thấy lúc này
mình và Tiền Mẫn vô cùng thân thiết gần gũi, bèn cười yêu cầu: “Mời tôi
uống rượu đi”.
Đầu tiên Tiền Mẫn cau mày, sau đó thì nhướng mày
lên, cong miệng cười: “Tôi sẽ không kể cho cô nghe những chuyện đó của
mình đâu”.
Kết quả hai người phụ nữ bình thường rất không hoà
thuận vui vẻ, lúc này như đứng cùng một mặt trận, khoác tay nhau đi ăn
đồ Nhật.
Uống hết năm, sáu bình rượu Sake, cả hai không còn tỉnh
táo nữa. Hạng Mĩ Cảnh đã bắt đầu líu lưỡi, Tiền Mẫn cũng chẳng khả
quan hơn là bao, “những chuyện đó” mà Tiền Mẫn quyết không nói, dần dần
đã được Hạng Mĩ Cảnh moi bằng hết.
Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy qủa
nhiên người nào cũng đều có những trải nghiệm phi phàm, nếu ai viết hay
thì có thể viết thành tự truyện, không có độc giả cũng chẳng sao, về già coi như đã ghi lại kỉ niệm của cả cuộc đời mình.
Tiền Mẫn uống
nhiều hơn cô, ngoài những lời nói thật sau khi say rượu ra, những việc
khác vẫn khống chế khá tốt, lên xe rồi còn quay lại dặn dò Hạng Mĩ Cảnh: “Nhớ luôn phải nhìn về phía trước, giờ đàn ông nhìu hơn phụ nữ, không
lo không tìm được người tốt hơn”.
Hạng Mĩ Cảnh gật đầu liên tục, đóng cửa xe, rồi móc ra một tờ một trăm tệ đưa cho tài xế, nhờ anh ta đưa Tiền Mẫn về tận nhà.
Chiếc taxi nhanh chóng hoà vào dòng xe dài dằng dặc trên đường, Hạng Mĩ Cảnh
giơ tay định vẫy một chiếc khác cho mình, nhưng bỗng cảm thấy khát nước, thấy bên đường có cửa hàng tiện lợi, quyết định qua đó mua chai nước
uống cho đỡ khát nước.
Đúng là cô đã uống không ít, đôi chân đi
giày cao gót loạng choạng xoắn lấy nhau, nhưng vẫn cố gắng để giữ thăng
bằng. Cũng may cô còn giữ thể diện được cho mình, kiên trì loạng
choạng qua đường, sau đó vào công viên cạnh đấy tìm một chiếc ghế dài
ngồi xuống.
Gió đêm mát mẻ, cô dốc hơn nửa chai nước vào bụng,
người cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nghiêng đầu nhìn màn đêm bị bao chùm bởi những ánh đèn neon trong thành phố, đột nhiên cảm thấy thế giới này rộng lớn không biên giới, còn bản thân thì nhỏ bé tới đáng thương.
Vốn tưởng đợi Phương Tuân Kiệm quay về rồi, quan hệ giữa họ sẽ thật sự
đạt tới ngưỡng mà cô mong muốn kì vọng, kết quả lại xảy ra bất ngờ ngoài ý muốn, câu nói “Anh yêu em” mà cô chờ đợi rơi vào không khí. Cô
không trách anh, từ xưa tới nay cô luôn hiểu anh, nhưng vẫn không thể
ngăn được tâm trạng thất vọng của mình. Tối nay cô và Tiền Mẫn uống
nhiều như thế, thực ra cô cũng muốn mình say.
“Hạng tiểu thư”.
Đôi mắt vốn đang nhắm hờ của Hạng Mĩ Cảnh bổng bật mở vì tiếng gọi ấy.
Đầu óc cô quay cuồng, nhưng chưa tới mức lẫn lộn, nghe tiếng phụ nữ gọi
“Hạng tiểu thư” một lần nữa, cuối cùng cô cũng lấy lại tinh thần nhấc
đầu khỏi thành ghế, nỗ lực nhìn về phía người đang đứng trước mặt mình.
Người con gái đó tóc tém năng động, mắt đeo kính, mặc đồ công sở màu xám
nhạt, do ánh sáng yếu nên cô không nhìn rõ dung mạo của cô at, có điều
qua các đường nét trên khuôn mặt cô vẫn nhận ra đây là thứ kí thứ hai
của Dung Trí Hằng: Diêu Phân Vũ. Trước khi Dung Trí Hằng về đây làm
thì Diêu Phân Vũ là thư kí của phó tổng, vì khá thân thuộc tình hình
công ty, nên mới đảm nhiệm vị trí thư kí thứ hai của Dung Trí Hằng.
Hạng Mĩ Cảnh biết Diêu Phân Vũ, nhưng không thân thiết, vì vậy cô vẫn có chút bất ngờ.
“Hạng tiểu thư”. Diêu Phân Vũ gọi cô lần nữa,
giống như sợ cô không nhận ra mình, cô ta còn tự giới thiệu: “Tôi là thư kí của Dung tiên sinh, Diêu Phân Vũ”.
“Thư kí Diêu”. Hạng Mĩ
Cảnh giật mình, vội vàng đứng dậy, nhưng do đứng quá nhanh, nên mất
thăng bằng, loạng choạng suýt thì ngã.
Diêu Phân Vũ giơ tay đỡ cô, hoà nhã thân thiện hỏi: “Uống không ít nhỉ?”.
Hạng Mĩ Cảnh gượng gạo gật đầu: “Ăn cơm cùng bạn, hễ vui lên là uống hơi nhiều”.
Diêu Phân Vũ gật gật đầu, sau khi đỡ Hạng Mĩ Cảnh đứng vững mới giải thích
vì sao mình lại xuất hiện ở đây: “Tôi cũng ăn cơm cùng bạn, ăn xong muốn đi dạo một lát, vừa hay lại gặp cô ở đây”.
Hạng Mĩ Cảnh như hiểu ra, gật đầu: “Cô sống gần đây?”.
Diêu Phân Vũ lắc đầu, cười đáp: “Căn hộ ở gần đây đắt lắm, sao tôi sống nổi”, rồi hỏi cô: “Cô sống ở đâu? Tôi đưa cô về nhé?”.
Hạng Mĩ Cảnh ngại không nói mình sống gần đây, đành cảm ơn rồi từ chối ý tốt của Diêu Phân Vũ: “Không dám làm phiền cô, tôi tự đi về được”.
Diêu Phân Vũ vẫn kiên quyết: “Đúng lúc tôi cũng có việc thỉnh giáo cô, trên đường về có thể trao đổi một chút”.
Hạng Mĩ Cảnh lại không ngờ tình hình lại xoay chuyển như thế, bèn quyết định: “Vậy chúng ta tìm chổ nào ngồi một lát”.
Diêu Phân Vũ thoáng cau mày: “Cô không muốn về nhà nghỉ ngơi?”.
Hạng Mĩ Cảnh lắc đầu: “Uống nhiều như thế, cũng không ngủ ngay được”.
Diêu Phân Vũ hình như thấy hơi khó xử, nhưng sự lúng túng ấy chỉ thoáng xuất hiện trong anh mắt rồi lập tức biến mất, cô đáp: “Vậy chúng ta vào quán cafe gần đây ngồi một lát”.
Hạng Mĩ Cảnh có cảm giác như đề nghị của mình không thích hợp lắm. Nhưng Diêu Phân Vũ nói có chuyện muốn
tỉnh giáo cô, họ không thể đứng nói chuyện bên đường được. Tốt xấu gì
người ta cũng là thư kí thứ hai của Dung Trí Hằng, không lập được công
cũng không nên đắc tội, cô vốn là người bị gắn số trong mắt Dung Trí
Hằng, giờ còn phài đắc tội với thư kí thứ hai của anh nữa, công việc sau này chắc sẽ gặp nhiều khó khăn.
Hai người vào một quán cafe khá
yên tĩnh, Diêu Phân Vũ gọi cho cô một cốc trà nhân sâm, còn mình thì gọi một tách cafe Blue Mountain. Cô ta không đi thẳng vào vấn đề, mà
khách sáo khen ngợi cô trước: “Tôi vẫn luôn thích nhung74 ý tưởng sáng
tạo của cô. Giống như hình ảnh “Nữ hoàng giày cao gót” cách đây không
lâu, con mắt chọn người của cô quả thật vô cùng độc đáo, chuẩn xác”.
Hạng Mĩ Cảnh đang trong tình trạng lơ mơ, được người ta khen, mặc dù cũng
hiểu là đối phương vì muốn tâng bốc mình, nhưng nhất thời quên mất vì
sao Diêu Phân Vũ lại phải làm thế, chỉ biết xua tay nói không dám.
Trò chuyện một lúc, cuối cùng cũng được về nhà, Hạng Mĩ Cảnh nằm trên
giường, nghĩ thế nào cũng không rút ra được Diêu Phân Vũ đã thỉnh giáo
cô chuyện gì, dường như cô ta chỉ nói đông nói tây, nhưng nội dung đông
tây đó cô cũng chẳng nhớ luôn. Nghĩ mãi nghĩ mãi, thấy mệt và buồn
ngủ, cô chẳng buồn đi tẩy trang mà ôm chăn ngủ mất.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, masscara dính cứng ở lông mi, cũng may Phương Tuân Kiệm không có ở đây.
Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy tối qua mình có chút mất kiểm soát, không ngờ khi đến
công ty, Tiền Mẫn còn tệ hơn cô. Trên trán tím bầm một cục, trát bao
nhiêu phấn cũng không che nổi, hỏi ra mới biết thì ra tối qua khi về nhà không cẩn thận ngã đập đầu vào tủ giày. Tiền Mẫn chẳng để tâm, còn tử tế nói với cô: “Không có đàn ông ở bên cạnh bảo vệ nói cho cùng cũng
không ổn lắm”.
Cô bị chọc cười bởi câu nói đó, phá lên cười một trận sảng khoái.
Âu Na không kìm được tò mò, hỏi cô sao quan hệ giữa hai người đột nhiên lại tốt như vậy.
Cô cố ý đáp: “Đây là bí mật”.
Không lâu sau, Âu Na lại tới gõ cửa.
Cô còn tưởng Âu Na không cam lòng với câu trả lời đó của mình, nhưng Âu Na chỉ hỏi: “Thư kí Diêu cho người mang trà tặng cậu”.
Cô không sao hiểu nổi: “Thư kí Diêu? Trà?”.
Âu Na đặt gói trà trên tay xuống bàn cô, nhún vai đáp: “Mặc dù uống trà là truyền thống của dân tộc Trung Hoa chúng ta, nhưng nói thật đây là lần
đầu tiên mình được thấy người ta tặng trà”. Sau đó lập tức cau mày:
“Nhưng cô ta tặng trà cho cậu làm gì? Hai người có quan hệ gì với
nhau?”.
Cô không ngờ tối qua Diêu Phân Vũ có nói sẽ tặng trà cho
mình không, nhưng dù sao người ta cũng đã tặng quà, cô cũng nên gọi để
cảm ơn một tiếng.
Diêu Phân Vũ vẫn khách sáo, nói cảm ơn ý kiến
tối qua của cô, nhưng trên thực tế cô không nhớ tối qua mình đã đưa ra ý kiến gì. Cô cảm thấy mình vô duyên vô cớ nhận gói trà ngon của Diêu
Phân Vũ , mời lại người ta một bữa cơm cũng là thoả đáng, nhưng Diêu
Phân Vũ là thư kí thứ hai của Dung Trí Hằng, cô không muốn tự gây hoạ
cho mình, đành yên phận nhận món quà quý đó.
Cứ hỗn loạn như thế cũng qua được mấy ngày.
Việc cho buổi từ thiện đã đâu vào đấy, quan hệ giữa Hạng Mĩ Cảnh và Tiền Mẫn ngày một tốt hơn, Dung Ngọc Lan thấy thế thì rất vui, lại nhớ ra đã lâu không tổ chức cho mọi người trong công ty tụ tập vui chơi, bèn nói tối
nay mời mọi người đi ăn, còn hứa sẽ có khách mời ai gặp cũng thích.
Âu Na đoán là Dung Trí Dật, nhìn Hạng Mĩ Cảnh cười nói: “Trừ những người
đi công tác và nghỉ phép ra, vẫn còn tới mười sáu người nữa, ngoài Dung
Trí Dật ra, ai còn có hứng thú, có được cái gan ấy? Vậy mà anh ta cũng
không sợ đám phụ nữ thèm muốn chiếc ghế thiếu phu nhân ấy sẽ chuốc say
rồi cưỡng gian mình”.
Kết quả, suy đoán suốt ba tiếng đồng hồ của Âu Na sai bét, khách mời đặc biệt là Dung Trí Hằng vừa xuất hiện, miệng của toàn bộ nhân viên Bảo Nhã, trừ Dung Ngọc Lan ra, đều há to tới mức
có thể nhét vừa cả quả trứng gà.
Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy câu “ai
gặp cũng thích” không thích hợp để áp dụng cho Dung Trí Hằng, nhưng điều đó không có nghĩa là bản thân anh không thu hút người khác, ngược lại,
chính vì anh hoàn mỹ giống như một vị thần, chỉ cần tuỳ tiện giơ ngón
tay lên ngoắc ngoắc, cũng sẽ có hàng trăm hàng nghìn cô gái lao về phía
anh như thiêu thân lao vào lửa, không màng tới chuyện anh đã có gia
đình. Nhưng đừng nói tới việc giơ tay lên ngoắc, bình thường đến nhìn
người khác thêm một cái Dung Trí Hằng cũng hiếm làm, vì vậy, thay vì nói “ai gặp cũng thích” chi bằng dùng câu “kính như thần linh” để nói có lẽ thích hợp hơn.
Lúc này Dung Trí Hằng đi tới chiếc bàn dài được
xếp riêng dành cho bữa tiệc, mọi người vội vàng đứng dậy, cung kính.
Trước đó hoàn toàn không được luyện tập, nhưng lời chào hỏi lại thốt ra
đồng thanh: “Dung tiên sinh”.
Dung Trí Hằng từng tham dự những
bữa tiệc với quy mô lớn hơn thế này rất nhiều, khi được mười mấy cô gái
cung kính chào hỏi như thế, anh chẳng hề tỏ ra nao núng, mà tuỳ tiện khẽ giơ tay lên, nói rõ lí do mình đến đây: “Về đây hơn ba tháng rồi, đều
đã đi chào hỏi một vòng các công ty con, nhưng đây là lần đầu tiên chính thức gặp gỡ nhân viên Bảo Nhã, mọi người cứ thoải mái, coi như bữa tiệc bình thường thôi”.
Bữa tiệc bình thường?
Hạng Mĩ Cảnh
thầm cảm thán, người có thể coi bữa tiệc với sự góp mặt của Dung Trí
Hằng là một bữa tiệc bình thường, chắc chỉ mình Dung Ngọc Lan, ngay Chu
Lệ Lệ hằng ngày tiếp xúc với không ít đàn ông thế lực giàu có cũng tỏ ra vô cùng thận trọng, khi Dung Ngọc Lan giới thiệu với Dung Trí Hằng
những thuộc hạ thân cận, mới dám ngước mắt lên nhìn Dung Trí Hằng hai
giây.
Hạng Mĩ Cảnh thấy may mắn vì đây là ăn buffet. Ngồi trên
một cái ghế dài, Dung Ngọc Lan và Dung Trí Hằng ngồi ở hai đầu, những
người còn lại ngồi đối diện nhau, Hạng Mĩ Cảnh đã nhắm chuẩn vị trí bên
cạnh Dung Ngọc Lan, cô đếm sơ qua, cũng phải ngồi cách Dung Trí Hằng đến năm , sáu người, dù thị lực Dung Trí Hằng có tốt đến đâu, thì vị trí
của cô cũng sẽ không chắn tầm mắt của anh được. Cô thấy hơi yên tâm,
vì thực sự cô không muốn bị thêm sự uy hiếp nào từ bên ngoài nữa.
Vậy mà có người không cho cô được như ý.
Dung Trí Hằng vừa mở miệng gọi phục vụ mang ra mấy chai rượu, Dung Ngọc Lan
đã lôi cô ra trêu: “Victor, có lẽ cậu không biết, trong bữa tiệc hôm nay không phải chỉ có mình cậu hiểu về rượu vang, Theresa cũng là người có
nghề đấy”.
Bữa tiệc hôm nay khá trầm lặng, Dung Ngọc Lan muốn khuấy động không khí, hi vọng mọi người vui vẻ tự nhiên hơn.
Tiền Mẫn ngồi bên cạnh Dung Trí Hằng. Hai ngày nay, Tiền Mẫn và Hạng Mĩ
Cảnh có vẻ khá thân thiết, nên có ý muốn tạo cơ hội cho Hạng Mĩ Cảnh
được thể hiện trước mặt Dung Trí Hằng, vì vậy cất tiếng phụ hoạ: “Mr
Chen của Roosevelt năm lần bảy lượt muốn mời Theresa qua đó làm đấy”.
Hạng Mĩ Cảnh có cảm giác mình giống như miếng dồi thơm, Dung Ngọc Lan và
Tiền Mẫn chính là hai chiếc dĩa, xiên một phát cho lên lửa nướng thấy
vẫn chưa đủ, còn phải xiên thêm phát nữa , giống như sợ miếng dồi ngon
là cô bỏ chạy giữa đường. Thực tế thì cô hoàn toàn không có bản lĩnh
khiến mọi người, đặc biệt là đôi mắt chẳng bao giờ để lộ vẻ kinh ngạc
của Dung Trí Hằng chuyển hướng nhìn về thứ khác hấp dẫn hơn, nên cô
khiêm tốn đáp: “Tôi chỉ là biết sơ sơ thôi. Nói gì mà mời qua đó, thật
đúng là trò cười”.
Dung Trí Hằng lại không coi đây là trò cười,
bảo phục vụ đưa menu rượu cho Hạng Mĩ Cảnh, rồi điềm đạm nói: “Tôi đã
chọn được một loại, cô chọn thêm một loại nữa đi, xem con mắt chọn rượu
của chúng ta có giống nhau không”.
Hạng Mĩ Cảnh không ngờ Dung
Trí Hằng lại ham vui như thế, đón lấy menu rượu, đảo mắt nhìn hơn hai
mươi loại rượu vang đỏ vang trắng trên đó, đột nhiên cảm thấy tỉ lệ
trúng thưởng năm phần trăm là quá thấp. Nhưng cô lại nghĩ, người luôn
đứng ở địa vị cao tít như Dung Trí Hằng, cho dù cô không đoán trúng ý,
anh cũng sẽ không tới mức nói thẳng với mọi người là cô đoán sai
chứ? Như thế thì không khí sẽ trở nên gượng gạo, đúng không? Sauk hi
suy nghĩ như vậy, cô thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhìn menu rượu thêm
lần nữa. Cô nhớ Dung Trí Hằng từng tặng mình một chai vang trắng, chắc anh thích vang trắng hơn, mà vang trắng trong menu này chỉ có bốn nhãn
hiệu, cân nhắc một phút, cuối cùng cô nhìn Dung Trí Hằng vẫn ngồi im đợi câu trả lời của mình, hỏi bằng giọng không chắc chắn lắm: “Là
Riesling?”.
Dung Trí Hằng sững ra mất mấy giây, sau đó khóe miệng cong lên như cười.
Dung Ngọc Lan là người hiểu Dung Trí Hằng nhất trong số những người có mặt ở đây, thấy anh cong miệng, lập tức hiểu ý anh, cười nói với phục vụ:
“Vậy thì mở Riesling”.
Dung Trí Hằng không lên tiếng phản đối,
cũng không khen ngợi Hạng Mĩ Cảnh. Nhưng Hạng Mĩ Cảnh có cảm giác như
mình vừa hoàn thành một nhiệm vụ lớn, đợi không khí trở nên vui vẻ cô
bèn đứng dậy đi lấy đồ ăn.
Tiền Mẫn đi theo cô. Hai người đứng
đợi trước món cá nướng, Tiền Mẫn không nhịn được ghé sát tai cô hỏi:
“Sao cô biết Dung tiên sinh chọn Riesling”.
Cô lập tức giải thích: “Tôi làm sao biết anh ta chọn rượu gì, tôi đoán bừa thôi”.
Tiền Mẫn không tin: “Đoán bừa mà chuẩn thế sao?”.
Cô cười đáp: “Tôi chỉ là một nhân viên quèn, bị ép phải đoán xem sếp đang
nghĩ gì, cho dù tôi có đoán đúng hay không, anh ta cũng sẽ không làm xâu mặt tôi trước toàn thể nhân viên, đúng không?”.
Tiền Mẫn thấy cô nói có lí, gật gật đầu, lại hỏi: “Hình như cô rất sợ anh ta?”.
Cô trả lời rất dõng dạc: “Tôi sợ anh ta sa thải tôi”.
Tiền Mẫn lập tức chau mày: “Sao có thể”.
Cô lấy cá nướng cho mình và Tiền Mẫn, cố ý cười ha hả nói: “Tôi nói bừa mà cô cũng tin”, sau đó nhắc nhở Tiền Mẫn: “Phần da dưới cằm của cô hơi
khô, vào nhà vệ sinh dặm thêm phấn đi, ngồi gần Dung tiên sinh như thế,
không khéo anh ta nhìn thấy đấy”.
Tiền Mẫn mỉm cười trừng mắt
lườm cô, rồi chỉ vào khuyên tai của cô nói: “Vậy cô cho tôi mượn khuyên
tai. Không chừng lại thu hút được sự chú ý của anh ta đấy, sau đó anh
ta sẽ nhận ra tai của tôi trông rất đẹp”.
Cô vội vàng né tránh, kiên quyết lắc đầu: “Cái này không cho mượn được”.
Tiền Mẫn liếc xéo cô một cái: “Căng thẳng thế, là của anh nào tặng phải không?”.
“Tự tiết kiệm tiền mua đấy”. Cô đáp một câu, sau đó chuồn mất.
Quay về chổ ngồi, Hạng Mĩ Cảnh thấy Âu Na ngồi cạnh đã bưng một đĩa thức ăn
đầy về. Cô nhớ lần trước khi cùng dùng cơm với Dung Trí Hằng trong nhà ăn ở công ty, có lẽ anh ta là người không thích người khác lãng phí
lương thực. Cô hơi sợ bèn kéo Âu Na lúc này đanh định đi lấy thên đồ
tráng miệng: “Mình đề nghị ăn hết hẵng đi lấy”.
Âu Na lập tức
tiếp nhận kiến nghị của Hạng Mĩ Cảnh, ngồi lại, nói: “Vốn tưởng sau khi
ăn no còn có tiết mục tiếp theo, nhưng người đến lại là Đại Dung tiên
sinh, xem ra sẽ không có màn karaoke rồi”.
Hạng Mĩ Cảnh an ủi: “Đợi qua bữa tiệc từ thiện, mình mời cậu đi hát”.
Âu Na nhân cơ hội yêuc cầu thêm: “Mình muốn có thêm hai tay vịn”.
Hạng Mĩ Cảnh liếc xéo bạn cười: “Các thiếu gia ở hộp đêm đều rất lão luyện, cậu đòi tận hai người, mình sợ cậu chịu không nổi”.
Âu Na đáp: “Mình nhường cho cậu một”.
Hạng Mĩ Cảnh lắc đầu: “Không cần khách khí”.
Âu Na cười xấu xa: “Vẫn giữ thân như ngọc à?”.
Hạng Mĩ Cảnh cao giọng: “Trong chuyện này mình mắc bệnh sạch sẽ”.
Âu Na cố ý bóp méo lời cô, cảm thán: “Xã hội bây giờ, muốn tìm một “xữ nam” rất khó đấy”.
Hạng Mĩ Cảnh lườm bạn: “Ý mình muốn nói mình là người chung thuỷ”.
Ánh mắt Âu Na liếc về phía Dung Trí Hằng đang ngồi trò chuyện cùng mọi
người, sau đó nhìn Hạng Mĩ Cảnh với vẻ hoảng hốt như chợt hiểu ra: “Thì
ra mục đích cuối cùng của cậu là anh ta”.
“Cuối cùng cái đầu cậu!” Hạng Mĩ Cảnh làm bộ muốn bẹo má Âu Na.
Âu Na không sợ động tác giả đó của cô, cười hi hi cầm li rượu lên cố ý giơ ra trước mặt cô lắc lắc: “Cậu có ưu thế tâm linh tương thông. Tương
lai nếu cậu làm thiếu phu nhân thật, thì đừng quên người bạn số khổ này
đấy”.
Hạng Mĩ Cảnh không thèm để tâm tới Âu Na.
Âu Na vẫn chưa đùa xong, giơ tay lên gạt tóc Hạng Mĩ Cảnh, kết quả không cẩn thận chạm vào li rượu trước mặt cô.
Hạng Mĩ Cảnh phản ứng khá nhanh, nhưng rượu vẫn bị đổ, còn bắn cả lân người
cô. Cô và Âu Na cố gắng kìm nén tiếng kêu, sự chú ý của mọi người đang tập trung vào Dung Trí Hằng, chỉ có Dung Ngọc Lan phát hiện ra tình
hình của họ, bảo cô vào nhà vệ sinh xử lí.
Lại một lần nữa Hạng
Mĩ Cảnh cảm thấy may mắn vì hôm nay dùng vang trắng, nếu đổi là vang đỏ
bắn lên quần áo, thì chắc cô phải rời bữa tiệc trước.
Xử lí một hồi trong nhà vệ sinh xong quay lại chổ ngồi, Âu Na bảo: “Di động trong túi cậu kêu hai lần”.
Cô vốn định ngồi xuống, nghe thấy thế, không ngồi nữa, mà lấy di động
trong túi ra, thấy là Phương Tuân Kiệm gọi. Cô nhìn xung quanh, thấy
không ai để ý tới cô, vậy là cầm di động tìm một góc yên tĩnh gọi lại
cho Phương Tuân Kiệm.
Chuông đổ hai tiếng, Phương Tuân Kiệm bắt máy.
Ở chổ anh trời còn chưa sáng, giọng anh không có vẻ gì là mệt mỏi, còn hỏi cô đang làm gì rất rõ ràng.
Cô đoán anh không ngủ được, không muốn anh bị phân tâm bởi những chuyện
vặt của mình, chỉ đáp ngắn gọn: “Orchid mời mọi người đi ăn”.
Sau đó hỏi anh: “Còn anh?”.
Anh nói: “Đang ở bãi săn, khi trời sáng, họ muốn đi săn”.
Cô nghi hoặc hỏi: “Anh không đi?”.
Anh cười cười, giống như đang nghĩ gì tới điều gì khá vui vẻ: “Anh không có bằng, đi cũng chỉ là theo sau họ mà thôi”.
Cô hiểu cái khó của anh nên hỏi sang chuyện khác: “Ông ngoại anh nhiều
tuổi như vậy vẫn còn đi săn được? Có nhiều động vật nguy hiểm lắm”.
Anh đáp: “Có cả đám người đi theo ông, nếu có nguy hiểm, chẳng phải là có cơ hội cho họ thể hiện ư”.
Cô cũng cười cười, trong lòng ít nhiều đoán được, anh đã tới chỗ Bạch Tiên Niệm hơn một tuần, nhưng mục đích ban đầu vẫn chưa đạt được. Cô không muốn gây thêm áp lực cho anh, nên không hỏi chuyện đó. Chỉ chọn những đề tài anh thích nghe: “Tối qua em quen một đầu bếp lớn, anh ta làm món cơm bào ngư rất ngon. Em phải năn nỉ mãi, anh ta mới miễn cưỡng đồng ý cho em công thức”.
Anh cười đáp: “Thấy chưa, mĩ nhân kế lúc nào cũng có tác dụng cả”.
Cô cũng không khách khí: “Còn phải xem mĩ nhân em có chịu ra kế hay không”.
Anh nói: “Xem ra gần đây rất có nhiều người khen em, em bắt đầu phổng mũi rồi”.
Cô cười hi hi, rồi hơi nghiêng người, lại nhìn thấy Dung Trí Hằng đang
đứng lấy hoa quả cách đó không xa. Cô sợ vừa rồi mình hơi đắc ý để
Dung Trí Hằng nghe được ít nhiêu, không dám nói tiếp với Phương Tuân
Kiệm, bảo anh lát nữa về nhà cô sẽ gọi lại. Cô cầm chặt điện thoại
trong tay, sau đó thăm dò đi về phía Dung Trí Hằng, cũng lấy một chiếc
đĩa sứ, rồi làm bộ như đang chọn hoa quả.
Cô tận trọng liếc mắt
nhìn chiếc đĩa trên tay Dung Trí Hằng, anh mới chọn được mấy miếng dưa
và xoài, cô thầm nghĩ chắc anh ra đây chưa lâu, nên không để ý thấy
cô. Thở phào nhẹ nhõm xong mới chào: “Dung tiên sinh”.
Dung Trí Hằng nhìn cô gật đầu.
Cô cũng không định chuyện trò nhiều với Dung Trí Hằng, tuỳ tiện lấy vài miếng hoa quả rồi quay người bỏ đi.
Nhưng Dung Trí Hằng gọi cô lại: “Theresa”.
Cô giống như học sinh bị giáo viên điểm danh, lập tức đứng khựng, nghiêm túc chờ chỉ thị từ Dung Trí Hằng.
Hình như Dung Trí Hằng thoáng cau mày, giọng có phần nghi hoặc, nhưng không
giống như thắc mắc, chỉ là tiện gặp thì hỏi: “Sao cô lại chọn
Riesling?”.
Vừa rồi cô đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, vì vậy nghe
Dung Trí Hằng hỏi, cô không hoang mang, ngược lại còn rất thản nhiên
giải thích: “Vì hôm nay phụ nữ nhiều, Riesling ngoài mùi vị chua chua
của chanh, ngọt của cam quýt còn có mùi vị thơm bùi của táo và hơi chát
của hột lựu, tương đối được nữ giới ưa chuộng. Dung tiên sinh là cao
thủ về rượu, tối nay chúng tôi được may mắn dùng bữa cùng ngài, chắc
ngài sẽ quan tâm tới khẩu vị của chị em chúng tôi”.
Dung Trí Hằng nhìn Hạng Mĩ Cảnh rất lâu. Anh và cô tiếp xúc không nhiều, nhưng cũng chẳng ít, phần lớn nguyên nhân đều bắt đầu từ Dung Trí Dật. Anh không muốn Dung Trí Dật quá thân thiết với cô, nhưng sau một thời gian quan
sát, trước kia cô có Lâm Khải Sương, dù bây giờ không còn quan hệ gì với Lâm Khải Sương nữa, cô hình như cũng không có ý với Dung Trí Dật. Anh phải thừa nhận mình không nắm bắt được cô, anh cũng không muốn đi sâu
vào bí mật đời tư của người khác, nhưng vì một nguyên nhân nào đó, anh
vẫn tìm thám tử tư theo dõi điều tra quá khứ của cô. Xem đi xem lại
những tài liệu ấy, ngoài thân thế không được rạng rỡ ra, anh thấy chẳng
có gì bất thường. Anh cảm thấy có lẽ do mình căng thẳng quá, cô chẳng
qua chỉ là nhân viên PR bình thường, cùng lắm là thông minh, xinh đẹp
hơn người một chút, và có kiến thức về rượu vang nhiều hơn bình thường
một chút mà thôi.
Hạng Mĩ Cảnh cho rằng câu trả lời của mình khá
hợp lí, nhưng Dung Trí Hằng nghe xong lại chẳng có phản ứng gì, cô vẫn
luôn kính trọng người đàn ông nắm quyền sinh sát trong tay này, sợ anh
cứ đứng ngẩn ra như thế mãi, công việc của cô sẽ gặp trắc trở, vậy là cô thử gọi: “Dung tiên sinh?”.
Dung Trí Hằng bừng tỉnh, vẻ mặt gượng gạo hiếm thấy, nói qua quýt cho xong: “Cô nói đúng lắm”.