Đọc truyện Thịnh Yến – Chương 14
Trong đầu Âu Na xuất hiện bóng dáng một người, buột miệng kêu lên: “Orchid?”.
Cô lắc đầu: “Cậu quên là Dung gia chính là không muốn Orchid đi đi lại lại trên màn ảnh, nên mới để chị ấy quản lí Bảo Nhã à?” ,sau đó nói: “Là
Fiona”.
Mông Giang Vũ?” Âu Na kinh ngạc tới sắp rớt cả cằm. “Có phải cậu đã quên mất sinh nhật tròn năm mươi lăm tuổi của bà ta vừa
được tổ chức vào tháng trước không?”.
Cô thản nhiên đáp: “Nhưng
vào tháng Ba từ sau khi bà ta cùng người chồng thứ sáu của mình từ Mĩ di dân về thành phố này, gần như có thể bắt gặp bà ta ở trong bất kì bữa
tiệc nào. Nếu không nói cho cậu biết bà ấy đã năm mươi lăm tuổi, cậu
có dám đoán bà ta bốn mươi lăm không? Âu Na, bà ta là một truyền thuyết, xuất thân thế gia, thiên tư thông minh, được Mông Nguyên Suý sủng ái
nhất, có thể nói được ba thứ tiếng, ba mươi mấy tuổi đã đi du lịch nhiều nước, tình sử có thể đóng được thành phim truyền hình dài cả trăm
tập. Phụ nữ hiện đại, giờ không còn sùng bái những kiểu phụ nữ trinh
liệt nữa, mà là kiểu phụ nữ xuất chúng vừa có thể thích gì làm nấy lại
có thể nâng lên được đặt xuống được như bà ta. Mình đảm bảo, nếu
trong tủ giày của bà ta bày đầy giày của chúng ta, tạo ra một “Nữ hoàng
giày cao gót”, chắc chắn nhãn hàng chẳng mấy mà nổi như cồn”.
Âu Na đã bị cô thuyết phục, nhưng vẫn lo lắng: “Liệu bà ta có chịu cho chúng ta làm quảng cáo trên người không?”.
Hạng Mĩ Cảnh rất tự tin: “Vừa khéo Lâm Khải Sương có thể được coi là cháu họ của bà ta, chỉ cần gặp được bà ta để thuyết phục, mình nghĩ khả năng
đồng ý là khá cao”.
Dự án quảng cáo đó được trình tới trước mặt
Dung Ngọc Lan, lập tức Dung Ngọc Lan phê chuẩn. Hạng Mĩ Cảnh gấp rút
nhờ Lâm Khải Sương giúp đỡ. Sau nửa tiếng đã có câu trả lời, anh nói
sáng hôm sau cô có thể tới Tử Viên thăm và phỏng vấn Mông Giang Vũ.
Cô có gặp Mông Giang Vũ vài lần, vì gắn mác là bạn gái của Lâm Khải Sương, nên có lẽ ấn tượng của bà ta về cô cũng không quá nhạt nhoà. Lần này cô đặc biệt nhờ Mông Giang Vũ giúp đỡ, mặc dù cô cho rằng với tính cách của Mông Giang Vũ có lẽ bà ta sẽ thấy hứng thú, nhưng trong lòng vẫn
hơi thấp thỏm, chỉ sợ một hành vi cử chỉ bất cẩn của mình sẽ làm phật ý
vị nữ sĩ nổi tiếng này.
Hôm sau Hạng Mĩ Cảnh dậy khá sớm, vì đáp
ứng sở thích của Mông Giang Vũ, nên cô trang điểm cho mình thật tinh tế, cô đeo đôi khuyên tai lần trước Phương Tuân Kiệm tặng, còn tìm một bộ
váy kiểu phương Tây được phối bởi hai màu kem và vàng nhạt kết hợp cùng
đôi giày cao gót màu trắng bóng với chiếc túi xách màu xanh nhạt, mái
tóc dài rẽ ngôi giữa rồi tết hai lọn tóc nhỏ cuốn đằng sau, trông vô
cùng trẻ trung, năng động.
Thật ra thì cô cũng không có ý định
mua xe sớm như thế, giao thông trong thành phố thường xuyên tắc nghẽn
như nồi cháo hoa đang sôi trên bếp, đi đến đâu cũng mắc kẹt không nhúc
nhích nổi, đi tàu điện ngầm mặc dù phải chen chúc, nhưn tiện lợi và lại
nhanh. Hơn nữa những khi đi làm việc, có thể điều xe của công ty bất
cứ lúc nào. Chuyện mua xe do Phương Tuân Kiệm quyết định, căn bản
chẳng thèm hỏi cô có muốn hay không, mang vài kiểu xe tới cho cô chọn,
hỏi cô thích kiểu nào.
Trước mặt anh cô luôn ngoan ngoãn nghe
lời. đọc xong lời giới thiệu thì chỉ vào chiếc Volkswagen CC màu
đen. Anh đã thưởng cho cô một nụ hôn triền miên quấn quýt kéo dài vì
sự lựa chọn hết sức thông minh của mình. Bị anh hôn tới thất điên bát đảo, có điều trong lòng thì lại rất rõ, mặc dù anh mang mấy trăm kiểu
xe tới cho cô chọn, nhưng một nhân viên PR bình thường như cô, trừ phi
là được Lâm Khải Sương tặng, nếu không cô lấy đâu ra tiền mà mua?
Tử Viên nằm ở mạn phía nam của núi Tây Xà, lưng dựa núi mặt hướng ra sông.
Chín giờ bốn mươi lăm phút Hạng Mĩ Cảnh tới nơi, bảo vệ sau khi xác nhận chủ nhà có hẹn gặp mới cho cô vào. Sống ở đây toàn những gia đình giàu
có danh tiếng, trong vòng bốn năm cô tới đây không dưới mười lần, chín
lần vì tổ chức tiệc quy mô nhỏ, còn có một lần là cùng Lâm Khải Sương
tới tham gia tiệc sinh nhật. Mông Giang Vũ mới di cư tới thành phố
này không lâu, khi lần đầu tiên tới đây, cô đi theo bảng chỉ dẫn mà phải mât mười phút mới tìm được. Đỗ xe xong, Hạng Mĩ Cảnh dặm lại phấn,
sau khi được người giúp việc đưa vào hậu viện của khu biệt thự thì đúng
mười giờ.
Mông Giang Vũ đang ngồi bên hồ bơi vừa uống nước trà
vừa đọc báo. Ánh mặt trời lúc này chỉ làm nền cho người, lại thêm
việc mặc một chiếc váy dài bằng tơ thật màu tím pha đỏ, mái tóc xoăn
chấm vai tung bay khiến bà ta trông giống một đoá mẫu đơn đang kì nở
rộ. Mông Giang Vũ ngồi rất thoải mái dưới chiếc ô che nắng bên chiếc
bàn hở màu trắng, nhìn từ xa lại như một bức tranh sơn dầu hiện đại.
Đối mặt với một nhân vật tinh tế như thế, bất giác Hạng Mĩ Cảnh phải lấy hết can đảm.
Mông Giang Vũ nhận ra cô đã tới, lịch sự khách khí đứng dậy chào hỏi: “Theresa”.
Sau khi ôm nhẹ theo kiểu Tây, nói bằng giọng Bắc Kinh rất rõ ràng: “Nhìn cô thật trẻ trung xinh đẹp, tươi ngon như món đậu phụ tẩm hành vừa được
nấu xong. A Khải ở những điểm khác tôi chẳng thấy có gì nổi bật, chỉ
riêng con mắt chọn bạn gái là rất hợp ý tôi”.
Hạng Mĩ Cảnh cảm
giác sự khách sáo của Mông Giang Vũ không hề giả tạo, nên cũng thoải mái khi nói với bà ta về lí do mình đến đây.
Qủa nhiên Mông Giang Vũ thấy rất hứng thú, hai mắt sáng rực nói: “Sưu tập giày cao gót, nếu tôi nhận mình là số hai, thì trong nước chắc chắn không ai dám nhận là số
một”. Nói xong bèn kéo Hạng Mĩ Cảnh lên phòng y phục trên tầng ba.
Trước kia Hạng Mĩ Cảnh từng tới Dung Liên sơn trang một lần, nhìn thấy phòng
quần áo của Dung Ngọc Lan, khi đó cô cảm thấy váng đầu hoa mắt, hôm nay
bước vào căn phòng chứa quần áo giày dép được Mông Giang Vũ cải tạo lại từ cả một tầng lầu mới cảm thấy núi cao còn có núi cao hơn.
Tủ
giày của Mông Giang Vũ có tất cả ba mặt, mỗi mặt là bảy tầng, một tầng
có thể để mười đôi giày, điều đó có nghĩa là bà ta mới về nước chưa được nữa năm, nhưng đã có hai trăm đôi giày trong tủ.
Hạng Mĩ Cảnh
khẳng định mình không tìm sai người, nhưng nếu dùng giày của nhãn hàng
để lấp đầy tủ giày này của Mông Giang Vũ, lại là một vấn đề nan giải
khác.
Mông Giang Vũ hào hứng kéo Hạng Mĩ Cảnh tới thử giày, lúc
gần mười một giờ, người giúp việc mang trà và điểm tâm lên một lần ,
không lâu sau, người giúp việc lại lên nói với bà ta: “Bà chủ, Từ tiểu
thư đến rồi”.
Hạng Mĩ Cảnh không biết Mông Giang Vũ còn có cuộc
hẹn khác, sợ phải chứng kiến cảnh không nên chứng kiến sẽ bối rối, bèn
nói mình xin phép về trước, chi tiết đợi thảo luận xong sẽ thông báo cho Mông Giang Vũ.
Mông Giang Vũ giữ cô lại, nói: “Là em họ của Orchid”
Hạng Mĩ Cảnh không ngờ lại gặp Từ Hi Lê ở đây, trong tiềm thức cô muốn gặp lại cô gái đó, nên theo Mông Giang Vũ đi xuống.
Hôm nay Từ Hi Lê mặc một chiếc váy không tay màu hồng nhạt, vạt xếp chồng
màu trắng sữa, chiếc đai màu xanh nhạt thắt nơ bướm quanh eo, mái tóc
dài thẳng tắp thả sau lưng, để lộ viên ngọc trai sáng lấp lánh trên thuỳ tai. Từ Hi Lê cũng khá kinh ngạc khi gặp Hạng Mĩ Cảnh ở đây, sau khi
chào hỏi Mông Giang Vũ liền nhìn về phía Hạng Mĩ Cảnh với ánh mắt ôn hoà dịu dàng.
Mông Giang Vũ sớm đã chuẩn bị lời giới thiệu, nhưng
thấy hai người giống như đã biết nhau, nên không nhiều lời nữa, gọi
người chuẩn bị bữa trưa.
Sau một lúc nói chuyện, Hạng Mĩ Cảnh mới biết thì ra Mông Giang Vũ là hàng xóm của Từ Hi Lê hồi còn ở sơn trang
Billy, là bạn thân của bà Từ. Từ Hi Lê hôm nay tới đây là để thăm Mông Giang Vũ.
Mông Giang Vũ mặc dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng tác
phong cử chỉ vô cùng hiện đại, lại giỏi ăn nói, nên ba người trò chuyện
rôm rả suốt bửa ăn, từ thời trang, mĩ phẩm chuyển sang tình hình thời sự nóng hổi trong và ngoài nước, kể về bữa tiệc mình tổ chức gần đây, rồi
những nhà hàng nào ngon mới mở, còn buôn tới những nam thanh nữ tú trong các gia đình có máu mặt.
Từ Hi Lê thuộc kiểu người ít nói điển
hình, Hạng Mĩ Cảnh muốn tìm hiểu thêm về cô ta, nên cố tình sắp đặt một
vài câu hỏi. Câu trả lời của cô ta khá chung chung, nhưng lại không
giống như cố tình giấu giếm, dường như tính cô ta vốn thế, điềm đạm từ
tốn, không lộn xộn mà cũng chẳng khôn ngoan.
Sau bữa trưa, Mông Giang Vũ giữ Hạng Mĩ Cảnh và Từ Hi Lê ở lại nghỉ ngơi một lát, đợi qua thời điểm nắng gắt hãy về,
Hai người đều cảm thấy như thế cũng hợp lí, mỗi người tự về phòng dành cho khách.