Đọc truyện Thịnh Yến – Chương 12
Cô chưa bao giờ biết
rốt cuộc Phương Tuân Kiệm đang nghĩ gì. Cô cũng không phải là hoàn
toàn không biết. Điều duy nhất mà cô biết là Phương Tuân Kiệm nhất
định sẽ đá ông anh trai Phương Tử Bác – con riêng của Phương Định Trạch
và bà chị gái Phương Tử Du ra khỏi tập đoàn Hải Thành, cắt đứt mọi con
đường sống của cậu em trai Phương Hữu Lai do bà mẹ kế sinh, ép Phương
Định Trạch phải giao lại tập đoàn Hải Thành, tập đoàn được ông ta cùng
mẹ đẻ anh sáng lập dưới sự giúp đỡ không nhỏ của ông ngoại anh. Mà
vai trò cũng như kết cục của cô trong vở kịch lớn do anh làm đạo diễn
này thế nào còn chưa biết.
Trần Gia Phong phải tiếp đón khách, Hạng Mĩ Cảnh ngồi một mình ở quầy bar rất lâu
Chai rượu cô chọn tối nay quá chát, cô nheo mắt, để rượu từ từ trượt trên
đầu lưỡi xuống cổ, nhưng phong cảnh ở đây quá đẹp, xung quanh yên tĩnh,
cuộn mình trong một góc, nếu không nhìn kĩ sẽ không biết là ai.
Người pha rượu biết cô, cầm một chai rượu vang trắng đến nói: “Theresa, chai này là của một vị tiên sinh muốn tặng cô”.
Cô vô cùng kinh ngạc, chậm rãi liếc mắt ra quầy rượu nhỏ phía sau.
Người pha rượu thật thà bảo: “Anh ấy đã đi rồi”.
Cô thôi không tìm kiếm nữa, ngẫng đầu lên nhìn người pha rượu: “Ai thế?”.
Người pha rượu cười đáp: “Tôi có nguyên tắc nghề nghiệp của mình. Anh ấy
không muốn tiết lộ danh tính, cho dù chúng ta có thân thiết tới đâu, tôi cũng phải giữ bí mật”.
Cô cũng không ép, nghi hoặc đón lấy chai
rượu trắng trong tay anh ta, nhìn kĩ nhãn, thì ra là chai rượu được cất
năm 2005 từ nhà máy rượu Domaine Huet. Cô chau mày không hiểu: “Sao
lại có người vô duyên vô cớ tặng tôi chai rượu vang trắng quý thế
này?”.
Người pha rượu còn cảm thấy hứng thú với chai rượu hơn cả người tặng, hỏi cô: “Có cần mở ra ngay bây giờ không?”.
Cô đồng ý, sau khi anh ta mở chai rượu, rót vào li, lắc hai vòng, nhấp một ngụm. Rượu ngon quả nhiên mùi vị rất khác, rửa sạch dư vị đắng chát
vừa rồi còn đọng trong miệng cô. Cô uống nửa li, rồi bảo người pha
rượu cất đi. Người pha rượu tưởng cô muốn mang về, nhưng cô nói gửi
lại đây, rồi đùa đùa nói tiếp: “Người tặng không rõ danh tính, sao tôi
có thể tùy tiện mang về chứ”.