Thính Tuyết Lâu 7 - Bái Nguyệt Giáo Chi Chiến

Chương 8: Huyết Vi Ám Ảnh


Bạn đang đọc Thính Tuyết Lâu 7 – Bái Nguyệt Giáo Chi Chiến – Chương 8: Huyết Vi Ám Ảnh

Lúc Tiêu Ức Tình bước ra khỏi kết giới, y bèn nghe thấy tiếng la thét bi ai muốn chói tai ở trên mặt sông.
Cái bóng người màu đỏ như máu đó chỉ có một nửa khúc, thân hình như một đứa bé, mà lại lộ đầy vẻ hung ác tàn độc làm người ta muốn rụng rời.
Bấy giờ, chủ nhân của nó đã bị mất đi hết sức phản kháng, thế nhưng gã còn chưa chết, chỉ vô ý thức mở miệng la thét đau đớn.
Huyết Quỷ Hàng đang chồm lên người của pháp sư, cào tung lồng ngực của gã ra, tham lam nhai nuốt những bộ phận ruột gan máu me lòng thòng trong đó… cái kiểu ác độc mà còn nôn nóng như vậy, thậm chí lúc y bước lại gần nó còn chưa phát giác ra.
Mùi máu tanh nồng nặc cơ hồ muốn làm cho Tiêu Ức Tình ngạt thở, y nhịn không nổi muốn ho cả lên, thế nhưng vẫn không một tiếng động, y xoay chuyển cổ tay, đao phong hung mãnh quyện lên, chém về phía con Huyết Quỷ Hàng đang nhai nuốt chủ nhân nó trên mặt đất. Y xuất thủ lúc đó, dùng ngay chiêu thức chưa bao giờ sử dụng qua… đó là một đường Khu Mị đao pháp lưu truyền ở Nam Cương.
Sở học của y rất bàng môn tạp nhạp, rất nhiều thứ võ công thậm chí y còn chưa hề hiển lộ ra trước mặt ai.
Thính Tuyết lâu chủ từ nhỏ theo học kẻ đã cùng Huyết Ma, Bạch Đế cùng nổi danh Lục Địa Phi Tiên Ban, một truyền thuyết trong giang hồ, là Tuyết Cốc lão nhân. Tuyết Cốc lão nhân một đời võ học bao la vạn tượng, bất kỳ phương diện nào cũng đủ để xưng là võ lâm đầu sỏ. Tính khí tán mạn đó của lão chỉ thu có hai tên đệ tử: đại đệ tử là Tiêu Ức Tình và nữ đệ tử Trì Tiểu Đài.
Trì Tiểu Đài trong cuộc nội loạn ở Thính Tuyết Lâu, bởi vì cùng kết minh với Cao Mộng Phi, phản loạn bị thất bại, Thính Tuyết lâu chủ trước giờ vẫn là kẻ quyết đoán, lần này lại biểu lộ cái mặt yếu ớt, chẳng hề giết cô, mà chỉ hạ lệnh đem cô tiểu sư muội hồi nhỏ cùng lớn lên với mình bỏ tù chung thân. Y
bát của Tuyết Cốc lão nhân, trên thế gian chỉ còn có mình y thừa kế.
Lúc đao phong vừa chạm tới Huyết Quỷ Hàng, con quỷ hám ăn đó mới kinh hãi nhảy cẫng lên la hét, quay đầu lại, ánh mắt phát ra những tia sáng đỏ thẫm, ném đám thịt bầy nhầy trong tay về phía Tiêu Ức Tình, hai bàn tay đè xuống đất, trong tích tắc đã nhảy ra xa, nhanh như trận gió thoảng.
Tịch Ảnh đao chém vào đầu vai con Huyết Quỷ Hàng, cắt đi một cục thịt máu… thế nhưng trong khoảnh khắc đó, Tiêu Ức Tình lại có một cảm giác thật kỳ dị, phảng phất như cây đao trong tay chém vào thứ gì như bùn đất, cảm giác nhớp nhúa bầy nhầy đi dọc sống đao chuyền tới lòng bàn tay, y giật mình kinh hãi, sực nhớ chất độc của Huyết Quỷ Hàng không chừng có thể
truyền từ binh khí vào tới người mình, vội vã chân điểm xuống đất bay ngược lại.
Cái đám máu thịt từ một bên má y lướt qua, phát ra mùi tanh nồng thật ác liệt, làm người ta muốn nôn mửa.
Huyết Quỷ Hàng hiển nhiên đã nếm mùi đau khổ cực kỳ từ thanh Tịch Ảnh đao, khẽ gầm lên một tiếng không biết bao nhiêu là giận dữ, hai bàn tay chéo, nhắm chỗ nửa thân còn lại của mình chạy tới. Thế nhưng sau khi bị trọng thương, tốc độ của Huyết Quỷ Hàng xem ra có giảm đi, nồng độ mùi tanh cũng nhạt bớt, biểu lộ rõ ràng trạng thái suy nhược trước mắt của con Huyết Quỷ Hàng vừa mới ăn thịt chủ nhân của nó.
Không xa lắm, nửa khúc người dưới con Huyết Quỷ Hàng bị một đao một kiếm chém làm đôi kia còn đang đi lung tung loạn xạ ở đó, bởi vì không có thị giác, do đó không có cách nào biết được khúc trên kia đang nằm đâu.
Tiêu Ức Tình ho lên một hồi, nhưng thân hình vẫn không ngừng lại…
Làm sao y có thể để con Huyết Quỷ Hàng lại nhập vào làm một lần nữa?
Thế nhưng, chính lúc y đang nhón chân muốn chạy ra, chuẩn bị chận giết con Huyết Quỷ Hàng ở giữa đường, thình lình, phảng phất như có nghe trong không khí có tiếng gió cực kỳ cực kỳ nhẹ. Phảng phất trong màn đêm, có con chim gì đó đang vỗ nhẹ cánh hạ xuống, tóe lên một màn sương mỏng đầy trời.
Thế nhưng bàn tay của Tiêu Ức Tình thình lình khựng lại.
Có cao thủ… cái thứ linh lực và sát khí hùng hổ dồn lại từ sau lưng, thình lình làm cho chủ nhân Thính Tuyết lâu thân và tâm đồng thời ngưng định như không linh… oai lực uy hiếp đằng sau lưng, lớn hơn con Huyết Quỷ Hàng kia nhiều lắm, nguyên cả tinh lực của y lập tức di chuyển, thân hình ổn định, nhưng không quay đầu lại. Bởi vì áp lực truyền lại từ sau lưng vô cùng lớn lao, y sợ mình quay đầu lại sẽ làm khích động nhất thiết sát ý.
Người đó không có tiếng chân.
Tiêu Ức Tình kinh ngạc phát hiện ra cái điểm đó… y chỉ nhờ vào cái sát khí mãnh liệt có hay không để phán đoán ra vị trí của đối phương! Bàn tay của y chầm chậm dùng sức, đưa thanh Tịch Ảnh đao trong lòng bàn tay tới vị trí thích hợp thuận tay nhất. Người mới đến hiển nhiên cũng biết sát khí thình lình ngưng tụ ở người y, dừng bước lại, ngay cả hô hấp cũng không hề nghe thấy.
Ánh mắt của Tiêu Ức Tình lóe lên một tia sáng bén ngót lạnh lẽo: một đối thủ lợi hại như vậy, y lại để trống sau lưng cho đối phương ngay từ phút đầu tiên.
Ai đến vậy… là…
“Thanh Lam.”
Thình lình, một giọng nói yếu ớt vang lên trên sông Vong Xuyên, phá tan bầu không khí tĩnh mịch ngạt thở đó. Người đàn ông mặc áo trắng cưỡi con ảo thú từ giữa trời không hạ xuống, vốn lại gần sau lưng Tiêu Ức Tình rồi ngừnglại, bấy giờ nghe có tiếng hô, bèn quay ngoắt đầu lại nhìn về hướng chỗ phát ra tiếng nói… Đấy là, đấy là giọng của Minh Nhi.
Chính cái lúc y quay đầu lại đó, Tịch Ảnh Đao bay lên, đem theo một làn ánh sáng diễm tuyệt họa lại trước mặt y. Già Nhược không kịp quay đầu lại, nhưng mũi chân điểm xuống, thình lình như quỷ mỵ lướt ra ba thước. Đồng thời ngón tay phẩy qua, thần tốc tuyệt luân chộp vào giữa không một cái, phảng phất không khí thình lình ngưng đọng lại, bàn tay của tế ty trong tích tắc đã xuất hiện một mảnh băng lạnh, đẩy lưỡi đao ra.
Trong cái khoảnh khắc va chạm đó, luồng khí lạnh truyền từ thanh đao dồn tới, làm xoay cổ tay của Tiêu Ức Tình đi một cái. Tuy nhát đao đó của Thính Tuyết lâu chủ chỉ là để đẩy lui kẻ địch, chứ không có ý gây tổn thương, và cũng không hề chạm tới tế ty, nhưng Già Nhược ánh mắt cũng biến đổi.
Chân khí hung mãnh đi theo với lưỡi đao, đã đụng vào luồng chân khí y đang ngưng tụ trong người.
Thân hình hai người giao chéo qua, xuất thủ nhanh nhẹn phi thường,
“soẹt” một tiếng, Tịch Ảnh đao rạch phá đai áo của Già Nhược, thế nhưng Già Nhược không hề tránh né, ngón tay vạch ra, trong không khí bỗng dưng có một đường sáng màu xanh nhạt, chém ngang qua cổ Tiêu Ức Tình.
Một phen đụng độ, nhanh như gió như điện, khoảnh khắc vừa hợp đã phân, Tiêu Ức Tình đã ổn định người lại. Hai người đứng đó mặt đối mặt, con Huyết Quỷ Hàng xem ra cũng đã chạy đâu mất, trong một khoảng thời gian, nơi đó thình lình yên lặng đến xuất kỳ, chỉ có tiếng nước chảy róc rách của con sông Vong Xuyên.
Già Nhược ngón tay từ từ co cứng lại: “Thính Tuyết lâu chủ, đêm nay các người náo loạn Truyền Đăng đại hội của ta, lại giết hữu hộ pháp của bản giáo là Thanh Huy… chuyện này chắc chắn sẽ không yên đâu.”
Tiêu Ức Tình hơi kinh ngạc, nhìn cái đống thịt máu bầy nhầy trên bờ sông… Thì ra, người lúc nãy chủ trì hội truyền đăng chính là hữu hộ pháp, quyền hành chỉ có dưới đại tế ty trong Bái Nguyệt giáo, thảo nào, lại có thể
điều khiển được một con Huyết Quỷ Hàng như vậy.
Già Nhược thoái lui một bước, kéo con thao thước đứng dưới trăng, ánh trăng như nước tỏa lên y phục. Nhìn Thính Tuyết lâu chủ đang đứng gần mình chỉ mấy thước, ánh mắt của tế ty mặc áo trắng vừa lạnh lẽo vừa sắc bén như băng. Tiêu Ức Tình không nói gì, thế nhưng trong màn yên lặng đó, trên lưỡi Tịch Ảnh đao bỗng có tia sáng lóe lên, hiển nhiên đang có chân lực ngưng tụ trên đó.
Sát ý tỏa ra. Thình lình, “phách” lên một tiếng khẽ, một thứ gì đó bỗng rớt xuống đất.
Già Nhược cúi đầu nhìn thoáng qua vật vừa rớt dưới đất, ánh mắt thình lình ngưng tụ lại… nhanh như chớp ngẩng đầu lên, nhìn tới Thính Tuyết lâu chủ.
Tia mắt đó lại làm cho Tiêu Ức Tình kinh hãi không biết bao nhiêu mà kể.
Trong tia mắt đó có tịch mịch, có kinh hãi, còn có… sát khí, và cả đến một thứ tình cảm cực kỳ phức tạp không sao nói ra được.
Đại tế ty của Bái Nguyệt giáo chầm chậm khom người xuống, nhặt tấm hộ thân phù vừa rớt từ trên cổ của Tiêu Ức Tình xuống, cầm trong tay nhìn chăm chú thật kỹ càng mà không nói gì. Thớ gỗ đàn mộc ấm áp trơn láng đè vào lòng bàn tay, sợi giây cột bị thứ gì đó cắt đứt… Chắc là lúc nãy y chém về hướng cần cổ của Tiêu Ức Tình, rạch đứt cái giây treo tấm hộ thân phù.
Vẻ mặt của Già Nhược trong chốc lát có cả vạn thứ biến đổi.
Hộ thân phù. Tấm hộ thân phù y đã tặng cho Minh Nhi mười năm trước… ở trong người kẻ này.
Y chầm chậm nắm chặt tấm hộ thân phù bằng gỗ tử đàn lại, xoay tay lên đè đè vào trán, nhìn xuống cười khổ. Viên bảo thạch trên cái vòng trên đầu đè vào bàn tay y đau điếng.
Tế ty mặc áo trắng thình lình lại bật cười nhạt lên, nói với cô gái mặc áo hồng nhạt phía sau… “Minh Nhi, lúc nãy cô gọi ta một tiếng, là đề tĩnh Tiêu Ức Tình và làm cho ta phân tâm… có phải vậy không?”
Lông mày y thoáng lên một tia sát khi rồi biến đi, thế nhưng, phía sau lưng một hồi thật lâu mà chẳng thấy có ai trả lời. Già Nhược thộn mặt ra, phảng phất như thình lình từ tiếng gọi đó bỗng hồi tĩnh lại, sực nghĩ tới gì đó, bỗng buột miệng hỏi dồn: “Minh Nhi, cô thụ thương rồi sao?!”
“Minh Nhi, nghe giọng nói cô lúc nãy, có phải cô đã bị thương phải không?” Không nghe có tiếng A Tĩnh trả lời phía sau lưng, Già Nhược gương mặt lại càng nghiêm trọng, hỏi dồn thêm câu nữa, rồi không nhịn nổi quay người lại, nhìn về hướng khu rừng bên bờ sông đã được kết giới chỗ có ba cô con gái.
A Tĩnh đã nằm gục người ra đó, bên cạnh thiếu nữ mặc áo xanh đang nắm tâm quyết đè nén thi độc trên cổ cô xuống, nhưng đã nóng ruột muốn bật khóc cả lên: “Tĩnh cô nương tại sao cô lại nói làm gì! Đã nói với cô không được mở miệng… Bây giờ, bây giờ phải làm sao đây… lâu chủ! Lâu chủ!”

Tiêu Ức Tình giật bắn lên một cái trong bụng, y biết rằng lúc nãy A Tĩnh vì để đề tĩnh mình mà phải mở miệng ra, thi độc phát tác lại càng nhanh chóng.
“Huyết Quỷ Hàng?” Vừa thấy nét xám xịt đang lên trên mặt của A Tĩnh, Già Nhược lập tức nhận ra ngay chất độc đang phát tác ra đó là thứ gì, thần sắc lại càng biến đổi, “thi độc sắp vào trong não…”
Y chẳng còn đứng đó nổi, lập tức rảo bước chạy lại, tính xem xét thương thế của A Tĩnh.
Thế nhưng, đang ôm A Tĩnh là Nhược Thủy, vừa thấy tế ty xông lại, gương mặt biến hẳn, lập tức thôi động trận pháp, đám cây Phụng Hoàng đã kết giới thần tốc lớn lên như thổi, cành lá đan nhau, làm thành một tấm bình phong chắn lại.
Tiêu Ức Tình đứng ở đó, nhìn tới sau lưng của Già Nhược… Tuy đang đối diện với cường địch, trong tích tắc đó Thính Tuyết lâu chủ lại lộ vẻ xuất thần.
Y… Y lại dám quay người lại. Y lại dám quay lưng lại hướng mình! Chỉ vì phải xem xét thương thế của A Tĩnh, đại tế ty của Bái Nguyệt giáo cứ thế mà quay người lại, đưa một khoảng trống sau lưng toàn bộ đưa ra cho cường địch.
Thính Tuyết lâu chủ ánh mắt chầm chậm biến đổi, ngón tay trên thanh Tịch Ảnh đao mấy lần đã tăng sức lên, mấy lần rồi lại thả lỏng ra.
“Mễ Lạp chi châu, dã phóng quang hoa.” Nhìn thấy đám cây Phụng Hoàng đang chầm chậm lớn lên trước mắt mình, Già Nhược chỉ mỉm miệng cười nhạt, ngón tay thò ra, thình lình chém phăng đi một cây, trận pháp bằng cây có hơi biến động, chỗ bị chém chảy ra một thứ huyết dịch màu đỏ nhạt.
Thế nhưng đám cây không rễ không căn đó lại càng mọc nhanh hơn, trong chớp mắt lại có càng nhiều cành lá mọc ra, bổ túc lại chỗ trống bị chém.
Nhược Thủy ở trong trận, dìu Tĩnh cô nương, nhìn tới sư muội Diệp Hỏa đang bị trọng thương, miệng thì không ngớt niệm chú, hai bàn tay khẩn trương hơi phát run… đối phương là Già Nhược, là đại tế ty của Bái Nguyệt giáo mà ngay cả sư phụ còn đấu pháp thuật không lại! Cô chẳng biết, mình còn chống đỡ được tới bao lâu.
“Linh lực cũng khá lắm.” Nhìn thấy tốc độ mấy cành cây và lá đang mọc ra đó, ánh mắt của Già Nhược lộ vẻ tán thưởng, thế nhưng lại thấy màu xám xịt trên mặt A Tĩnh đã đến mức đó, y chẳng còn tâm tình đâu nói chuyện gì khác, bàn tay vẽ qua, phảng phất như đó đao kiếm vô hình đang xé qua làn không khí, một đám lớn cây phụng hoàng được kết giới đã bị chém đứt làm đôi.
Nhược Thủy người run lên một cái, một tia máu rịn ra bên khóe mép, thế nhưng còn chưa chịu bỏ cuộc, bàn tay nắm lấy tâm quyết niệm chú lại càng thần tốc.
“Nhược Thủy, để cho y vào.” Thình lình, Tiêu Ức Tình sau lưng Già Nhược bỗng mở miệng. Tinh lên một tiếng, đó là do cây Tịch Ảnh đao đã rớt vào lại trong vỏ… Thính Tuyết lâu chủ nhìn phía sau lưng tế ty, một hồi lâu thật lâu, rốt cuộc thu lại sát khí trong ánh mắt, bình thản phân phó.
“Minh Nhi?” Tế ty áo trắng nhảy một cái vào tới nơi, đẩy Nhược Thủy đang đở lấy của A Tĩnh ra, ngón tay thần tốc đặt lên đầu vai chỗ bị thương của cô gái mặc áo hồng lạt xem xét. Nơi đó, máu chỗ vết thương đã biến thành một màu xanh lục kỳ dị, gương mặt của A Tĩnh bị một màn xám xịt phủ trùm lên, cái màn xám xịt đó như một thứ gì còn sống, đang chầm chậm bò từ vai lên đến cổ rồi lên trên mặt.
“Đều tại… đều tại chúng tôi không ra gì.” Nhược Thủy thấy gương mặt như vậy của A Tĩnh, trong bụng đã biết chẳng xong, chất độc đã lan đến ấn đường, chỉ e sư phụ lúc này có lại cũng chẳng làm chi được. Cô vừa nóng nảy lại vừa hối hận, chẳng còn nhịn nổi, oa lên một tiếng bật khóc ròng: “Như nếu không phải vì chạy lại cứu Diệp Hỏa sư muội, Tĩnh cô nương… Tĩnh cô nương sẽ không bị thụ thương như vậy.”
Già Nhược liếc mắt nhìn qua thiếu nữ mặc áo đỏ đang nằm hôn mê bên cạnh, hiển nhiên nhận ra đó là con gái của thổ ty ở Na Nham sơn, thế nhưng vẻ mặt của y lại càng lạnh lẽo: “Như nếu Minh Nhi có mệnh hệ gì, một ngàn cái mạng nhỏ xíu của các ngươi cũng không đủ bồi thường!”
Chẳng thèm để ý gì tới những người bên cạnh, y gỡ viên bảo thạch ở cái vòng trên đầu xuống, nắm chặt trong tay, đè vào chỗ vết thương trên đầu vai của A Tĩnh.
Ánh trăng rọi chiếu lên người y, trong khoảnh khắc đó, ánh sáng nơi viên nguyệt phách trong lòng bàn tay tựa hồ như xuyên thấu qua bàn tay y, chiếu rực bàn tay y thành trong suốt cả lên. Lại càng kỳ dị nữa là, phảng phất màn xám xịt đó bị một thứ lực lượng gì níu kéo, đã ngừng lại không lan lên trán cô gái mặc áo hồng lạt… Cũng cùng lúc đó, bàn tay trắng nhợt của Già Nhược đã có một tia màu đen thật kỳ dị nổi lên, từ từ thuận theo bàn tay y bò lên cánh tay.
Biết đối phương không hề có ý gì thù địch với A Tĩnh, Tiêu Ức Tình đứng một bên nhìn không hề ngăn trở.
Thế nhưng, nhìn chuyện đang xảy ra trước mắt, trong ánh mắt y có những tia sáng loang loáng: y cũng đã thấy ra, đấy là đang trị liệu chất độc… Già Nhược đang mượn lực lượng của cái nguyệt phách, chuyển thi độc trong thân thể của A Tĩnh từ từ qua người mình!
Nhìn cái đường dây màu đen đó, phảng phất như một con rắn bò len lỏi từ bàn tay của Già Nhược lên tới khuỷu tay, Tiêu Ức Tình hạ mi mắt xuống, một hồi lâu mới hỏi khẽ: “Thế nào?”
Gương mặt vốn trắng nhợt của Già Nhược lại càng trắng muốn trong suốt, y thở nhẹ ra một hơi, buông bàn tay ra: “Không lạc quan lắm. Tự mình tôi không có cách giải cứu thi độc, chỉ có thể phân chịu một nửa độc tố trên người cô ta, tạm thời cho chất độc không vào tới não.”
Lúc y buông tay ra, gương mặt của A Tĩnh đã có bề khá hơn một chút, màu xám xịt đã dần dần nhạt đi trên gương mặt, hô hấp cũng bắt đầu có tiết tấu hẳn hòi.
Tế ty áo trắng để người cô dựa vào vai mình, lấy tay ra đeo cái thẻ hộ thân phù bằng gỗ tử đàn lại vào cổ cho cô, thắt cái nút chỗ bị đứt ra lại, rồi chau mày nói: “Các người làm sao mà chẳng có để ý để tứ gì cả?”
Thính Tuyết Lâu chủ bất giác thộn mặt ra, thình lình khóe miệng lộ ra một nụ cười…
“Sao… a, xem tôi ăn nói chẳng ra thế nào?” Già Nhược cũng lập tức nhận ra câu nói đó của mình buồn cười, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Ức Tình, trên gương mặt trắng nhợt đồng thời hiện ra cái gì như một nụ cười khổ, lắc lắc đầu, giao A Tĩnh qua cho Nhược Thủy đang đứng ngơ ngác chẳng hiểu gì một bên, đứng thẳng người dậy, “chuyện gì khác để thủng thẳng sẽ nói sau…
chúng ta phải đi thanh toán cái con Huyết Quỷ Hàng vừa cắn chết chủ kia, nếu không chất độc trong người Minh Nhi sẽ phát tác mãi không thôi.”
Tiêu Ức Tình quay đầu lại nhìn về hướng bờ sông, nơi đó trống trống không không, ngay cả nửa khúc dưới con huyết quỷ hàng bị bọn họ hợp lực chém đó cũng chẳng còn thấy đâu, hiển nhiên, con Huyết Quỷ Hàng đào thoát kia đã nhập lại làm một với nhau.
Già Nhược nhìn nhìn về hướng đám thịt bầy nhầy bên cạnh sông, ánh mắt chầm chậm nghiêm trang hẳn lên: “Con Huyết Quỷ Hàng đó đã làm phản chủ nó, lực lượng của nó bây giờ chắc thình lình đã tăng lên rất nhiều…
phải mau mau rượt theo trừ khử nó, nếu không, không có hàng đầu sư, khắp trời đất này, chẳng còn lực lượng nào có thể kiềm chế nó nổi! Không những đối với Bái Nguyệt giáo chúng tôi là một tai họa, đối với các ông cũng đồng dạng là tai họa.”
Tiêu Ức Tình gật gật đầu, tuy y chẳng hiểu biết gì nhiều về những thứ pháp thuật đó, thế nhưng trong lòng y đối với con Huyết Quỷ Hàng đó lợi hại ra sao cũng rất lấy làm e dè, bèn lập tức nhắm hướng có mùi máu tanh rượt theo.
Thế nhưng, sực nghĩ điều gì, có vẻ trù trừ, y quay đầu lại nhìn A Tĩnh đang ở trong đám kết giới.
Tế ty mặc áo trắng cũng đang duỗi áo tính chạy đi, đồng dạng trù trừ một lát, bẻ một nhánh cây phụng hoàng, vẽ chung quanh ba cô con gái một đường kết giới… chỗ nhánh cây vạch xuống trên đất bỗng lộ ra một tia sáng màu bạc kỳ dị, phảng phất như ánh trăng đang tụ lại đó.
“Đừng có đi đâu cả, ở đây đợi ta và Tiêu lâu chủ về.” Già Nhược tối hậu kết giới xong, cắm nhánh cây xuống đất, lập tức biến thành một cây phụng hoàng cành lá xum xuê, che phủ hết ba cô con gái, bình thản phân phó cho Nhược Thủy kẻ còn đang tỉnh táo trong đó.
Thế nhưng Nhược Thủy ngước đầu lên, chẳng thèm nhìn đến kẻ địch, cô chỉ đưa mắt lộ vẻ hỏi ý Thính Tuyết lâu chủ.
Tiêu Ức Tình nãy giờ vẫn đứng yên đó, đang lúc Già Nhược vẽ ra kết giới y cũng chẳng ngăn cản… A Tĩnh sống chết chỉ ở đường tơ kẽ tóc, giờ phút này như nếu còn hoài nghi điều gì, e rằng sẽ lỡ mất thời cơ.
Huống gì, không biết tại sao, nhìn Già Nhược, Thính Tuyết lâu chủ bỗng dưng cảm thấy chuyện sống chết của A Tĩnh đem phó thác vào tay y, đều có thể tin tưởng được.
“Ráng chăm sóc cho Tĩnh cô nương, đợi chúng ta về.” Tiêu Ức Tình gật gật đầu, phân phó cho Nhược Thủy.
Để lại thao thước ở chỗ cũ bảo vệ ba cô con gái, Già Nhược và Tiêu Ức Tình chỉ dừng lại phút chốc, rồi nhanh chóng phân biệt phương hướng con Huyết Quỷ Hàng đã đào thoát, hai tấm trường bào màu trắng nhanh như điện đã biến vào trong màn đêm.
Nhược Thủy dìu Tĩnh cô nương ngồi dựa vào cây phụng hoàng, một tay rút ra tính đặt lên trán sư muội thăm dò… Diệp Hỏa nãy giờ vẫn hôn mê, cũng chẳng biết nếm phải mùi khổ đau gì từ tay gã hữu hộ pháp của Bái Nguyệt giáo.
Bên tai thình lình nghe có hơi thở phì phò, Nhược Thủy giật mình quay lại, bất giác buột miệng hô khẽ lên một tiếng.
Một khuôn mặt kỳ dị đang đưa lại, mặt như mặt người, nhìn ra được ngũ quan, nhưng lại có vẻ là lạ và cũng có đường nét rõ ràng… thế nhưng, nó lại có hai cái sừng cong cong, và cái thân hình của một con dê núi.
Trên cái trán trắng như tuyết của con ảo thú, có một điểm đỏ như son, chìa cái đầu lại, thân mật tựa vào mặt cô gái mặc áo hồng lạt đang nằm hôn mê, phảng phất như một người bạn đã lâu năm chưa gặp, ngửi ngửi rồi thè lưỡi ra liếm vào vết thương trên đầu vai của A Tĩnh.
“A, thao thước…” Nhược Thủy nhìn con ảo thú từ thời thượng cổ xa xưa được triệu về đó, có bề say sưa hâm mộ, nhịn không nổi muốn thò tay ra vuốt ve. Cô nghĩ cô cũng là người có duyên phận lắm… mới thấy được con thần thú mà những nhà pháp thuật cả đời cũng khó mà có dịp thấy.
Thao thước thình lình ngẩng đầu lên, thở phì ra một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn người lạ đang dám có cử chỉ bất kính với nó.
“Hỷ…” Nhược Thủy còn chưa dám, thả tay xuống, ngần ngừ nhìn con ảo thú đang quỳ hai chân trước xuống trước mặt Tĩnh cô nương, liếm vết thương trên đầu vai trị thương giải cứu thi độc cho cô. Cô nữ đệ tử từ Long Hổ sơn lại cúi đầu thở ra một hơi, thình lình, cô cảm thấy được cái thần diệu thâm sâu của pháp thuật và cái sự xa cách như trời vực giữa các thuật sĩ…
Một thuật sĩ có một con ảo thú như vậy, ông ta phải có một linh lực lớn lao như thế nào?

Cái ông Già Nhược đó… Cái ông Già Nhược đó, có phải ông ta đã đạt được tới cái cảnh giới thấy được thiên đạo, người và trời hợp nhất rồi chăng?
Đấy là cái chân lý một người tu đạo suốt đời đi truy cầu đấy mà… Một thuật sĩ tuổi tác trẻ trung như vậy, làm sao lại được như vậy nhỉ?
o O o
Chận con Huyết Quỷ Hàng lại, ở một nóc nhà thôn dân ở mé thượng du con sông Vong Xuyên.
Tiêu Ức Tình xô cánh cửa gỗ còn chưa đóng lại nghiêm chỉnh của cái nhà đó, trong phòng tung tóe nát bét, sặc mùi máu tanh làm người ta muốn mửa, phảng phất như một lò sát sinh, máu me thịt nát bầy nhầy.
Cái khoảnh khắc y mở tung cửa ra, nhìn thấy máu người còn tươi rói rảy đầy trên tường, bèn buột miệng nói với Già Nhược ở đằng sau: “Ở đây.”
Lời nói còn chưa dứt, bên tai bỗng có tiếng gió tanh hôi ập lại, phảng phất như có thứ gì thần tốc muốn xông ra khỏi cửa.
Cái tích tắc nồng độ tanh hôi trong không khí phát sinh biến đổi, Thính Tuyết lâu chủ đã vung tay chém đao ra.
Nhát đao không hình không bóng đó, ánh đao lóe lên rồi tắt, thế nhưng đao phong hung mãnh đã xé bầu không khí, vẽ ra một tấm bình phong vô hình không thể vượt qua nổi.
Trong làn đao phong, mùi tanh của máu thình lình nặng nề, bóng đỏ thoáng qua, bị bức cho từ hướng cửa lớn nhảy ngược lại vào phòng. Chỉ thấy một cái bóng đỏ nhỏ nhỏ như một hòn đạn nhảy choi choi qua lại trong phòng, phát ra những tiếng gầm gừ trong cổ họng, trong khoảnh khắc lại tiến lại gần thêm lần nữa, muốn xông ra khỏi cửa.
Tiêu Ức Tình phát hiện ra tốc độ tấn công của con Huyết Quỷ Hàng so với lúc nãy đã tăng lên rất nhiều, mà mùi máu tanh lại càng nồng nặc, làm cho y nhịn không nổi muốn khẽ ho lên. Tịch Ảnh đao vẽ ra một màn ánh sáng, như nước chảy xuống đất, ngăn chận tất cả những mùi tanh lại.
Chớp mắt qua lại đã được trăm chiêu, Thính Tuyết lâu chủ trong lòng kinh hãi, một thân thủ như vậy, cho dù là trong võ lâm cũng có thể đếm trên đầu ngón tay… Bái Nguyệt giáo lại có thể bồi dưỡng ra được một con Huyết Quỷ Hàng như vậy, không phải là ngấm nghé muốn thôn tính võ lâm trong tay sao?
Thế nhưng trong lúc y đang toàn lực ngăn cản con huyết quỷ hàng, lại chẳng thấy tế ty của Bái Nguyệt giáo đang động tĩnh ra sao.
Ánh mắt của Tiêu Ức Tình thình lình lạnh lẽo chăm chú, tuy y chưa cảm thấy sát khí và địch ý sau lưng, thế nhưng đối với chuyện Già Nhược chần chừ chưa ra tay đó trong lòng nghi hoặc, chém đao ra còn giữ lại mấy phần sức lực.
Con Huyết Quỷ Hàng mấy lần muốn xông ra khỏi cửa đều bị chặn đứng lại, tức giận vô cùng, thình lình chẳng kể gì cả cứ nhào người lại, thân hình chút xíu bỗng chúi tới, hai cánh tay thò dài ra thật kỳ dị, chộp vào giữa ngực Tiêu Ức Tình… Lần này tốc độ nhanh hơn ngoài ý tưởng, Tiêu Ức Tình thậm chí còn chưa kịp đưa đao về ngăn trở. Thế nhưng trong bụng biết rõ không được chạm vào Huyết Quỷ Hàng, Thính Tuyết lâu chủ thình lình lấy ngón tay làm kiếm, chém ngang tới móng vuốt bén ngót đang chộp tới của con Huyết Quỷ Hàng.
Bàn tay y không hề chạm tới bàn tay nhỏ xíu đỏ như máu đó, thế nhưng con Huyết Quỷ Hàng bỗng hét lên một tiếng thê thảm, hình như bị thứ gì đâm trúng, bỗng dưng nhảy lên ba trượng, thẳng đứng đụng vào nóc nhà, rường nhà và nóc nhà theo thứ tự bị đụng thủng, thế nhưng khí thế xông lên của con Huyết Quỷ Hàng vẫn còn cứ hung mãnh như cũ.
Thế nhưng, nó vừa mới biến ra khỏi cái lỗ hổng trên nóc nhà, lại lập tức ở phía ngoài phát ra một tiếng thét càng thê thảm hơn lúc nãy.
“Phập” một tiếng, Tiêu Ức Tình thấy nó từ lỗ hổng vừa đụng thủng lại nặng nề rớt trở lại vào trong phòng… thế nhưng, làm cho người ta kinh hồn là, rớt xuống vào trong nhà lại chỉ còn có một nửa thân hình.
Cũng y như nửa ngày trước bị y và A Tĩnh hợp lực chém vậy, cũng ở đồng vị trí, con Huyết Quỷ Hàng đó lại bị người chém đứt làm đôi ngay giữa lưng.
Nửa thân hình rớt xuống đang chạy lung tung không có ý thức, Tiêu Ức Tình không còn do dự chút gì. Đao phong xé bầu không khí, chém phăng cặp giò con Huyết Quỷ Hàng đang chạy lăng quăng không có mục đích. Trong tích tắc, mùi máu tanh nồng nặc muốn sặc sụa tỏa rộng ra khắp căn phòng.
Khúc Huyết Quỷ Hàng bị chặt đi hai chân rốt cuộc đã nằm yên lại, thế nhưng cái khối thịt máu đó vẫn còn nhúc nhích cục cựa muốn trổi dậy, làm người ta nhìn vào muốn kinh sợ cả lên.
“Ông đã thanh toán xong trên kia chưa?” Tiêu Ức Tình thu đao, ngưng thần, hướng về người trên nóc nhà hững hờ hỏi, khóe miệng lộ ra một nụ cười thẳng thắn… Thì ra, Già Nhược không phải là chẳng hề động thủ, y chỉ đang chuẩn bị lực lượng, đợi cái cơ hội một phát là trúng.
Thế nhưng trong cái nụ cười đó đồng thời, ánh mắt của Thính Tuyết lâu chủ cũng có một tia sáng sắc bén: Một nhát mà chém con huyết quỷ hàng làm đôi… tế ty của Bái Nguyệt giáo thủ đoạn lại cao thâm mạc trắc đến mức độ nào?
“Được rồi.” Trên nóc nhà, Già Nhược đang bình thản trả lời.
Tiêu Ức Tình bước ra khỏi nhà, quay đầu nhìn ngược lên, y thấy dưới ánh trăng đang chìm về tây, tế ty áo trắng đang ngồi trên nóc, yên tĩnh không động đậy, vạt áo trắng phất phơ trong gió, cái vòng trên đầu dưới ánh trăng phản xạ những tia sáng lân tinh.
“Quỷ hàng đâu?” Tiêu Ức Tình nhấn gót chân xuống bay lên, hạ xuống bên cạnh y, bốn bề không thấy nửa thân trên con Huyết Quỷ Hàng, nhịn không nổi mở miệng hỏi.
Già Nhược không nói gì, cúi đầu xuống, thình lình cười khẽ lên một tiếng.
Tiêu Ức Tình hơi biến sắc mặt, bởi vì trong khoảnh khắc đó, y cảm thấy được trên người của đối phương có mùi máu tanh!
Thính Tuyết lâu chủ cặp mắt sáng rực lên, chẳng hề nghĩ ngợi, lập tức nhấn gót chân bay ngược lại, đứng lại ở một góc nóc nhà, lạnh lùng quan sát đại tế ty áo trắng của Bái Nguyệt giáo… không biết tại sao, trong khoảnh khắc đó, Tiêu Ức Tình cảm thấy được một thứ lực lượng và tà ý thật lớn lao đang đè lên người mình!
Thế nhưng Già Nhược không hề có cử động gì, y nãy giờ đang cúi đầu, mái tóc đen nhánh đang phủ xuống, che hết một bên mặt của y, chỉ có viên bảo thạch của cái vòng trên đầu đang phản xạ ánh sáng từ mặt trăng, ngụy dị mạc trắc.
“Tôi đã ăn nó rồi.” Thình lình, Già Nhược vừa mỉm cười vừa ngẩng đầu lên trả lời.
Ngón tay từ khóe miệng thả xuống, máu trên đầu ngón tay còn nhỏ giọt.
Tiêu Ức Tình thình lình chấn động người lên một cái, nhìn vào cặp mắt của đối phương dưới ánh trăng. Một thứ tà khí u ẩn đen tối không thấy đáy, ứa đầy tĩnh mịch.
Bởi vì dính máu, cặp môi của Già Nhược có màu đỏ tươi thật kỳ dị. Trong ánh mắt của tế ty áo trắng có nụ cười thật ngụy bí, y đưa ngón tay lên môi khẽ liếm một cái, vừa cười vừa lẩm bẩm một mình: “Oán niệm và linh lực cường mạnh quá… so mấy thứ linh hồn còn sống còn hay hơn ngàn lần.
Thanh Huy cái gã đó pháp thuật chỉ có bao nhiêu thôi, mà lại bồi dưỡng ra được con Huyết Quỷ Hàng như vậy.”
Ánh mắt của Thính Tuyết lâu chủ có một vẻ chấn động kinh hãi chỉ lóe lên rồi biến mất, rồi lại trở lại nét bình tĩnh.
Xuất thân là môn hạ của Tuyết Cốc lão nhân, tuy y là người trong võ lâm, cũng biết chút ít gì về pháp thuật, đã từng nghe qua trong đám thuật sĩ tà giáo ở Nam Cương, đích xác có người tu luyện phương pháp như vậy… có thể nuốt thân xác đối phương mà lấy được lực lượng của họ. Hiện giờ mình đang ở chốn đó, cũng chẳng nên lộ vẻ kinh ngạc quái lạ mấy chuyện đó làm gì.
“Mùi vị của quỷ hàng thế nào?” Tiêu Ức Tình cười lên một tiếng, hững hờ hỏi.
Già Nhược ngẩng đầu lên nhìn y, trong ánh mắt có nụ cười thật ẩn bí, y lắc lắc đầu: “Không ngon.”
Lúc y ngẩng đầu lên, Tiêu Ức Tình lại kinh thầm trong bụng… y thấy có một dải màu xám tro, đang từ từ lan rộng ra giữa mi mắt tế ty áo trắng. Cũng giống hệt như màu xám xịt trên mặt A Tĩnh.
Ánh mắt của Thính Tuyết lâu chủ liếc nhanh như điện qua bàn tay phải của Già Nhược… bàn tay đó, bàn tay đã dùng nguyệt phách di chuyển thi độc trong người A Tĩnh chảy qua bàn tay mình, bây giờ đã biến ra thành đen sì như màn đêm.
“Nói thực, thi độc đã phát tác rồi… nếu tôi mà không ăn con huyết quỷ hàng này đi để giải độc, chỉ e là chịu không nổi.” Giọng nói của Già Nhược có bề suy nhược, y đứng thẳng người dậy, tung người hạ xuống đất… cái tích tắc y chạm đất, Tiêu Ức Tình thấy quả thật bước chân y có vẻ loạng choạng không vững.
Gương mặt của Già Nhược có vẻ tiều tụy: “Tôi muốn về thật nhanh, thứ độc này trừ Minh Hà ra chẳng có ai giải cứu nổi.”
Nhìn dáng điệu suy nhược của tế ty, sâu thẳm trong ánh mắt của Thính Tuyết lâu chủ, thình lình có tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
Bàn tay của y trong ống tay áo bất giác nắm chặt lại.

Già Nhược chỉ chầm chậm bước gần lại, gương mặt trắng bệch đang lộ ra vẻ xám xịt kỳ dị.
Tực hồ như đang cảm thấy khó chịu cực kỳ, tế ty của Bái Nguyệt giáo đang ho lên kịch liệt, dùng hai bàn tay ấn vào giữa ngực… trên tấm áo trắng, hai bàn tay của y một đen một trắng, đen thì như mực, trắng thì cơ hồ muốn trong suốt, không biết nói sao cho hết vẻ ngụy dị.
Tiêu Ức Tình hít vào một hơi dài, nhìn y bước lại, ánh mắt biến đổi vô chừng.
Nhưng Già Nhược cứ thế mà chầm chậm bước lại: “Chúng ta về được rồi.”
Y bước qua một bên của Tiêu Ức Tình. Lúc y vai kề vai bước qua, Tiêu Ức Tình lẳng lặng quay người lại, cùng y sóng bước.
“Lúc nãy ông muốn giết tôi.” Sóng vai cùng đi, Già Nhược thình lình mở miệng, vừa mỉm cười vừa ho, hững hờ thốt lên một câu, “Hai chúng ta bên này bên kia ngang nhau, do đó sát khí trong người ông không dấu được tôi…
lúc nãy ông muốn giết tôi.”
Tiêu Ức Tình không hề phủ nhận, tựa hồ lúc nãy chận giết Huyết Quỷ Hàng làm cho y hao tổn khá nhiều chân lực, giọng nói của y cũng có bề mệt mỏi: “Không lẽ ông không cảm thấy giây phút này là lúc giết ông tốt nhất hay sao?”
Già Nhược gật gật đầu, nghiêng đầu qua nhìn Thính Tuyết lâu chủ, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
“Bàn tay của ông buông thanh đao ra, có phải là lúc tôi đang nói: Chất độc này chỉ có Minh Hà là giải được…” Tế ty áo trắng chầm chậm nói, ho lên mấy tiếng, ngước mắt lên nhìn Thính Tuyết lâu chủ, “Có phải ông đang muốn thương lượng trao đổi với tôi?”
Tiêu Ức Tình dừng bước lại, nhìn y, ánh mắt cũng có nụ cười: “Nói chuyện với ông, thật làm người ta thoải mái nhẹ nhàng.”
Thính Tuyết lâu chủ ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Tôi không thừa lúc ông đang bị nguy… Nhưng, ông phải tìm cách giải chất độc trên người A Tĩnh, thế nào?”
Bước chân của Già Nhược cũng ngừng lại, trong một lát y không nói gì.
Khẽ bật cười lên, thình lình mặt mày lộ vẻ kiêu ngạo: “Đúng vậy, bây giờ nếu ông xuất thủ, tôi chắc sẽ không địch lại… có điều nếu đổi lại ông, ông sẽ bị người khác uy hiếp chăng?”
Tiêu Ức Tình ngẩn mặt ra, tuy gật đầu, nhưng ánh mắt đã lạnh hẳn đi.
Không chừng chắc phải đánh một trận. Sau đó dùng Già Nhược lại bắt Bái Nguyệt giáo chủ đổi lấy thuốc giải độc.
… Thế nhưng, nhìn thấy tốc độ của làn hắc khí đang lan ra như vậy, ngay cả đại tế ty cũng còn chẳng duy trì được bao lâu, như nếu theo đó mà tính toán, cứ dằng dưa một hồi, không biết A Tĩnh còn có thể chống đỡ tới được lúc nào!
Nghĩ đến đó là trong lòng Thính Tuyết lâu chủ đã có một thứ buồn phiền gì đó không nói được, bàn tay đang cầm đao đã cảm thấy thấm mồ hôi.
Trước giờ y chưa hề nghĩ đến chuyện A Tĩnh sẽ chết… Một cô gái như vậy, làm sao mà sẽ chết đi được nhỉ?
Huyết Ma chết rồi, cầm thanh Huyết Vi trùng xuất giang hồ, cô gái mặc áo hồng lạt đó bất quá chỉ có mười ba tuổi.
Lúc ấy, y còn đang làm môn hạ của Tuyết Cốc lão nhân học nghệ, thế nhưng y đã nghe tới tên cô. Biết được cô con gái mồ côi của Huyết Ma đã trùng xuất giang hồ, đưa đến bao nhiêu chuyện các môn phái bao vây tấn công giết chóc, đưa đến bao nhiêu là sóng gió.
“Thư Huyết Vi cái lão đó, tự mình thì đi tìm chỗ chết cho xong, để lại một đứa con gái chịu khổ chịu cực trong giang hồ.”
Có những ngày, nghe nói đến những chuyện giang hồ gần đây, cái vị lão nhân đã ẩn cư bấy lâu nay không màng thế sự đã không nhịn nổi cảm khái than thở lên, lắc đầu: “Con bé này… ở Quân Sơn còn xông ra được khỏi ba bang năm phái bao vây, chẳng dễ dàng tý nào.”
“Sư phụ, có muốn đệ tử thay người xuống núi một chuyến, tiếp đón con gái của bạn cũ lên núi không?” Đứng hầu ở một bên, nhìn thấy gương mặt thương tiếc của sư phụ, thế là đệ tử môn hạ của ông ta là y đứng ra xin được ra sức… Lúc đó y chỉ mới có mười lăm tuổi, Tịch Ảnh đao đã có được bảy phần công lực, lâu ngày sống trong núi, y cũng có cảm thấy hơi tịch mịch thật.
Ngẫm nghĩ một hồi, Tuyết Cốc lão nhân vuốt vuốt bộ râu bạc phơ, và lắc đầu: “Chẳng cần. Sống chết ở cô ta… Con gái giang hồ cứ thế mà lớn lên thôi, nếu sống không được thì cũng là cái số. Thư lão ma đầu nếu còn sống, cũng chẳng đi bang trợ con gái lão.”
Thế nhưng, nói đến đây, Tuyết Cốc lão nhân ngừng lại một chút, rồi lại hơi có vẻ cảm thán: “Bất quá, con bé đó, chết không nổi đâu.”
Chính vì câu nói đó của sư phụ, y và cô gặp nhau do đó mà muộn đi mất bảy năm.
Sư phụ nói thật không sai… mãi cho đến lúc di học xong thành tài xuống núi, tiếp lấy quyền hành ở Thính Tuyết lâu, y vẫn còn nghe những chuyện truyền tụng trong giang hồ về cô, con gái của Huyết Ma, cái tên vẫn cứ nằm trên đầu môi chót lưỡi trong giới giang hồ.
Bảy năm đó, ắt phải là một thời kỳ sáng rỡ của cô con gái từ lúc thắt bím lớn lên thành một thiếu nữ yểu điệu, thế nhưng, cô con gái đó không biết đã trải qua bao nhiêu là gian nan rèn luyện, bao nhiêu là những trận chiến sống chết. Máu lửa là thứ lễ rửa cái tên cô con gái càng lúc càng rực rỡ sáng chói làm kẻ giang hồ không dám nhìn thẳng vào.
Y biết nguyên cái tên của cô là Thư Tĩnh Dung, là sau khi tiếp nhiệm chức vụ lâu chủ Thính Tuyết lâu.
Từ những văn điệp đề tên các nhân vật trong giang hồ do thuộc hạ trình lên, nhìn thấy cái tên đó, trước mắt y, thình lình hiện ra cái hôm mùa đông bao nhiêu năm về trước, những lời tán tụng của sư phụ khi nói đến cô thiếu nữ đó.
Phải là một cô thiếu nữ như thế nào nhỉ…
Thính Tuyết lâu chủ tuổi vừa mới lớn, trong toà bạch lâu thấy cái tên đó, ho lên khe khẽ.
Huyết Vi. Huyết Vi. Thư Tĩnh Dung… Trong toàn bạch lâu tĩnh mịch đó, đối diện với mấy bang phái lớn ở Lạc Dương đang dọc ngang đấu tranh nhau, vị lâu chủ trẻ tuổi của Thính Tuyết lâu nhìn ra trời cao bên ngoài, trước mắt hiện ra một màu hồng lạt. Màu sắc của tường vi.
Lúc đó, bạn và thù còn chưa rõ, y còn chưa liệu được, cái tên đó sẽ cùng đứng chung một chỗ với cái tên của mình.
Đánh bại cô lúc đó, y nhìn thấy cái vẻ chấn động kinh hãi trong mắt cô… Không chừng, trải qua những trận chiến đẫm máu trong giang hồ đến nay là cô, đây là lần đầu tiên cô bị bại dưới tay người khác chăng? Đối với một người như cô mà nói, bại, cái mùi vị đó sẽ ra sao nhĩ? Như nếu cô bại rồi nhất định thà chết cũng không chịu khuất thân gia nhập Thính Tuyết lâu, không chừng… không chừng y thà để mặc cô đi đâu thì đi đấy thôi? Cái khế ước trước lúc tỷ võ, chắc là y cứ để nó huỷ bỏ thôi chăng?
Đấy là đóa tường vi nở rộ bên bờ vực thẳm, như nếu ngắt đi cái gai kiêu ngạo của nó, chắc là sẽ khô héo tàn tạ đấy thôi.
“Tôi Thư Tĩnh Dung nguyện ý gia nhập Thính Tuyết Lâu dưới sự điều khiển của lâu chủ, chết cũng không hối hận… Cho đến khi ông bị đánh bại một ngày nào đó.” Thế nhưng, y còn đang thấp thỏm, cô gái mặc áo hồng lạt đã không do dự tý nào quỳ một chân xuống, nói ra lời thề làm cho y cả đời không bao giờ quên được.
Y cười khổ, ho lên, sau đó hỏi cô: “Ý của cô là, nếu như cô phát hiện ra tôi không phải là kẻ mạnh nhất, chính cô giết được tôi hoặc có kẻ khác mạnh hơn tôi, cô sẽ lập tức phản lại, có phải không?”
“Ha… vậy mà nói là phản sao.” Y thấy cô gái mặc áo hồng lạt đang cười nhạt lên một tiếng, đượm vẻ gì đó lạnh lùng trêu chọc, “Không lẽ ông tin được tôi? Như nếu ông không tin tôi, thì còn nói gì đến chuyện phản với không phản! Với lại, tôi chỉ khâm thưởng kẻ mạnh, chỉ theo kẻ nào mạnh nhất…
Như nếu ông bị kẻ khác đánh bại, thì đương nhiên là tôi sẽ ly khai ông!”
Nghe cái lối nói đó, y thình lình bật cười lên… Đúng vậy, cứ vậy thôi.
Phải là một cô gái như vậy thôi.
Giống như y đã từng tưởng tượng ra bảy năm trước, cô con gái ôm thanh Huyết Vi này, phải là thứ kiêu ngạo cô tịch như vậy thôi, cũng như một đóa tường vi đang nở bên mé bờ vực thẳm.
Y nghĩ, rốt cuộc y đã tìm ra cô rồi.
Mấy năm sau đó, bao nhiêu là chinh chiến sát phạt giết chóc như những trận gió hú thổi qua…
Kim qua thiết mã, sóng ngựa chiến trường tiêu diệt các phương thế lực không chịu hàng phục, dẹp tan ba đại môn phái trong giang hồ như bọn Phích Lịch đường Lôi gia ở Giang Nam;
Bàn tay sắt thép bình loạn, trấn áp nội loạn mầm mống đã chín mùi trong bản lâu, giết nhị lâu chủ Cao Mộng Phi, tù cấm sư muội Trì Tiểu Đài; Không biết một lúc nào đó, đã trở thành nhân vật truyền kỳ trong giang hồ mọi người truyền tụng. Long phụng trong loài người.
Mỗi lần nghĩ đến, y bất giác cười khổ…
“Tôi chỉ khâm thưởng kẻ mạnh, chỉ theo kẻ nào mạnh nhất… Như nếu ông bị kẻ khác đánh bại, thì đương nhiên là tôi sẽ ly khai ông.”
… Câu nói đó, phát ra từ miệng của cô, lọt vào tai y, thế giới này không có kẻ thứ ba nào hay biết. Do đó, cũng không một ai hay trong lòng y vẫn cứ mãi có cái áp lực như thế nào. Bắt đầu tiếp nhiệm lâu chủ Thính Tuyết lâu, vì để kế thừa tâm nguyện của phụ thân, vì mưu đồ và hùng tâm tráng chí của mình… Như thế đó, cứ bị đưa đẩy vào nguyên nhân càng lúc càng phức tạp.
Lúc phát ra hiệu lệnh tấn công Bái Nguyệt giáo, bọn họ đã thống lãnh Thính Tuyết lâu được ba năm.
Trong ba năm đó, đã từng trải qua bao nhiêu là hung hiểm sống chết, thế nhưng, tay họ vẫn thủy chung cùng nắm chặt ở một nơi, đao và kiếm thủy chung vẫn chỉ về một hướng một kẻ địch. Trước giờ cô chưa hề để cho y bị thất vọng, bất kể bao nhiêu nhiệm vụ gian khổ hung hiểm đến đâu đều…
hoàn thành cả, mấy lần trọng thương chết đến nơi, thế nhưng lại… vùng vẫy khỏe khoắn lại, cái sức sống đó mãnh liệt như một cây tường vi hoang dại.
Như Tuyết Cốc sư phụ đã từng nói qua vậy… Con bé đó không chết được đâu. Cô không chết được.

Trước giờ y vẫn cứ cho là như vậy, do đó yên tâm giao bao nhiêu là nhiệm vụ nguy hiểm, gian nan cho cô làm, trước giờ không hề suy nghĩ qua vạn nhất nếu cô thất thủ thì sẽ ra sao…
Thế nhưng, bây giờ, cô lại muốn chết ở cái dải đất Vân Nam này sao?
Như mẫu thân của cô vậy?
“Bây giờ ông muốn giết tôi, không chừng có thể được đấy…” Nhìn vẻ do dự ở Tiêu Ức Tình, đại tế ty của Bái Nguyệt giáo phảng phất như hiểu biết mọi chuyện bật cười lên, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, “nhưng ông giết tôi rồi nếu muốn quay đầu lại cứu Thư Tĩnh Dung, nhất định sẽ không còn kịp. Tôi chết rồi cô ta cũng không sống nổi, không tin ông thử xem…”
Cặp mắt lãnh đạm bình tĩnh của Thính Tuyết lâu chủ thình lình biến đi, ánh mắt hung tợn lên, trước giờ chưa ai dùng cái giọng điệu trào lộng đó nói chuyện với y.
Bỏ hay nắm cơ hội, chỉ trong một ý niệm.
“Cái ông muốn đó là gì?” Tiêu Ức Tình quay đầu lại, nhìn tới Già Nhược, hỏi chặn ngang, không chút do dự.
Bàn tay của Già Nhược đè lên giữa ngực, một đen một trắng, phân biệt thật kỳ dị. Thi độc bấy giờ đang lan lên tới cổ, trăng đã chìm xuống hướng tây, viên bảo thạch ở cái vòng trên đầu ánh sáng cũng đã yếu ớt đi, ánh mắt của Già Nhược cũng có bề lạc thần, thế nhưng nghe y hỏi vậy, lại gật đầu, chầm chậm nhưng rõ ràng trả lời từng tiếng một: “Hưu chiến.”
Tia sáng lạnh lẽo trong ánh mắt lóe lên. Thính Tuyết lâu chủ không nghĩ ngợi gì, cười nhạt: “Không thể được!”
“Không được? Cho dù phải nhìn Minh Nhi chết đi, ông cũng nói là không được sao?” Già Nhược cũng đang bật cười nhạt lên, dưới ánh trăng lạnh lùng, gió đêm thổi trên tà áo trắng của y, giọng nói yếu ớt của y, ngỡ chừng như bị gió thổi đi mất. Thế nhưng, câu hỏi của y lại sắc bén lạnh băng, đâm thẳng vào tim: “Có phải ông muốn theo bước chân phụ thân của ông năm xưa đấy chăng?”
Bước chân… Bước chân của phụ thân?
Thình lình bỗng như bị người đấm một cái vào dưới đáy tim, ánh mắt của Tiêu Ức Tình cũng trở lên tán loạn hẳn đi.
Phụ thân Tiêu Thệ Thủy, năm xưa vì mưu đồ bá nghiệp của mình, mà để
cho mẫu thân một kẻ phản đồ đã lạnh cả tấm lòng, vì để thành toàn cho ông ta, bà đã bỏ nhà trở về lại lãnh hết tội trạng, bị thả chìm sâu xuống thánh hồ.
Còn từ đó về sau, phụ thân có được bao nhiêu ngày chân chính ngủ say?
Trên con sông Ký Xuyên đêm nay, y mới nói với A Tĩnh nghe một chuyện xa xưa không nỡ nhắc lại đó tức thì. Thế nhưng, chỉ cái chớp mắt, không phải một chọn lựa in hệt lại bày ra trước mặt y đấy sao? Thật buồn cười… Ai là kẻ đã an bày cái số mệnh như vậy.
“Có thứ gì còn quan trọng hơn tính mạng của Minh Nhi? Ông còn có gì mà do dự?” Già Nhược nhìn thấy vẻ biến chuyển trong ánh mắt của y, lại tiếp tục hỏi, giọng nói tuy đã lộ đầy vẻ suy nhược, nhưng khí thế vẫn cứ hung mãnh, “Ông đừng có nói với tôi là đấy là vì thù hận!… Chọn lựa đang bày ra trước mắt ông, ông chẳng nên là một kẻ ngu xuẩn chấp mê không chịu tỉnh ngộ.”
Tiêu Ức Tình ngẩng phắt đầu lên, nhìn tới y, đại tế ty của Bái Nguyệt giáo, sư huynh đồng môn của A Tĩnh.
Thù hận… Đúng, tuy nói là hận thù sẽ làm cặp mắt người ta mù quáng đi, nhưng đó là một chuyện buồn cười biết bao… Nhưng trên đời này, có mấy ai chân chính là làm tới được? Huống gì, di hài của mẫu thân còn đang chìm dưới đáy hồ, linh hồn oán hận của bà còn chưa được giải thoát.
Làm con, không lẽ bắt y phải bỏ mà không để tâm tới sao?
Trăng đã chìm về tây, trời đã bắt đầu muốn hừng sáng.
Gương mặt của Già Nhược đã trở thành vô cùng tiều tụy, màu xám xịt từ dưới lớp da thấu ra, lan đầy ra khắp mặt… thế nhưng kỳ quái là, lấy trán làm ranh giới, cái màu xám xịt ngụy dị đó đứng yên một chỗ, không cách nào lan lên trên nửa phân.
Thời khắc của A Tĩnh, chắc cũng không còn được bao lâu nữa chăng?
Tiêu Ức Tình cảm thấy bàn tay đẫm đầy mồ hôi lạnh, y ráng sức kiềm chế tâm thần, thế nhưng nỗi lo sợ trong lòng lại đang ồ ạt lại như chưa bao giờ như vậy, xung động làm cho lòng y hoang mang tột độ.
Chắc phải là lúc quyết định thôi… chậm chút nữa, e là vĩnh viễn sẽ không còn kịp.
“Được, tôi đem nhân mã triệt hồi Lạc Dương.” Dùng sức nắm chặt lấy thanh đao trong ống tay áo, một lời hứa từ trong miệng Thính Tuyết lâu chủ thốt ra, gương mặt của Tiêu Ức Tình đang trắng nhợt, ánh mắt long lanh lóe sáng, thế nhưng lại có nỗi thống khổ thật phức tạp nằm trong đó, “Nhưng…
có điều kiện.”
“Điều… điều kiện gì?” Giữ lấy cái nguyệt phách ở cái vòng trên đầu, giọng nói của Già Nhược đã yếu ớt không muốn nghe rõ.
“Ông đem di hài mẫu thân của tôi trả lại cho tôi, để tôi đem về Lạc Dương hợp táng với phụ thân…” Tiêu Ức Tình cắn chặt răng, nói từng tiếng từng tiếng một, “như nếu mẫu thân của tôi không được giải thoát, cho dù lần này tôi có thoái binh, năm sau tôi sẽ nhất định trở lại tiêu diệt Bái Nguyệt giáo!”
Già Nhược không biết tại sao bỗng chấn động người lên một cái, ngẩng đầu lên nhìn y, thình lình khóe miệng lộ ra một nụ cười: “Di hài?… Nắm xương trắng, nắm xương trắng dưới đáy hồ?”
Tiêu Ức Tình nhìn tới y, thế nhưng trong lòng cũng kinh hãi cả lên: cặp mắt của Già Nhược chẳng còn thấu đâu là tròng trắng, hoàn toàn thành ra một màu xám xịt!
Đại tế ty của Bái Nguyệt giáo nghe điều kiện y đặt ra, không nghĩ ngợi gì thêm gật đầu ngay: “Được… di hài nhất định sẽ trả lại. Có muốn tôi thề thốt gì không?”
Đáp ứng lại sẵn sàng thoải mái như vậy.
Chỉ e, lấy thể lực của y bây giờ, chắc không còn cách nào tiếp tục duy trì được nữa chăng?
“Không cần thề.” Thính Tuyết lâu chủ bình thản trả lời, dừng lại một chút, “người mà A Tĩnh trong lòng tôn sùng, tôi tin tưởng vào lời nói của ông ta.”
Thế nhưng, lời nói vừa dứt, y không đợi Già Nhược trả lời, quay đầu lại, nhìn chăm chăm vào đại tế ty, nói từng tiếng một: “Có điều, hưu chiến, có thể. Ông, tôi nhất định phải giết!”
Nghe những lời giết chóc bức người như vậy, tuy đang suy nhược, ánh mắt xám xịt của Già Nhược, thình lình cũng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
“Tôi chỉ khâm thưởng kẻ mạnh, chỉ đi theo kẻ nào mạnh nhất…”
Kẻ mạnh nhất trên đời này, chỉ có thể có một người thôi đấy mà?
o O o
Tiếng nức nở của con thao thước làm Nhược Thủy càng thêm xao động tâm thần.
Cô đã hoảng loạn trong lòng, đã kinh sợ quá độ… nhìn gương mặt của Tĩnh cô nương từng tấc từng tấc bị cái màu xám xịt phủ lên lần nữa. Cô là người thông hiểu pháp thuật, cô biết điều đó có nghĩa gì: Như nếu thi độc đi lên tới ấn đường, xông vào trong não, cho dù là đại la thần tiên cũng chẳng còn cách gì cứu nổi!
Diệp Hỏa sư muội vẫn còn chưa tỉnh lại, cô một mình ôm cô gái mặc áo hồng lạt khóc lên, con thao thước đang một bên liếm lấy liếm để đầu vai A Tĩnh, thế nhưng, màu xám xịt vẫn còn cứ chầm chậm lan lên trên không chút gì trở ngại.
Thao thước thình lình im bặt không động đậy nữa, Nhược Thủy ngẩng đầu lên, bèn thấy hai giọt nước mắt tròn vo trong suốt, từ tròng mắt con ảo thú trắng như tuyết ứa ra.
“Tĩnh cô nương… oa.” Không còn nhịn nổi nữa, Nhược Thủy bật khóc lên, bởi vì vừa sợ vừa cảm thấy yếu ớt toàn thân run rẩy lên. Thình lình cảm thấy bên tai có hơi thở, con thao thước đang rơi nước mắt quay đầu lại, lần đầu tiên thân thiện liếm một bên khóe mắt cô, trong ánh mắt cũng lộ đầy vẻ bi ai và bất lực. Nhược Thủy nhìn thấy con mắt con ảo thú như người, thình lình ôm lấy con thao thước khóc ròng.
“Châu Nhi.” trong tiếng khóc, ẩn ước nghe có tiếng ai gọi, Nhược Thủy tâm thần hoảng loạn còn chưa kịp định thần lại, thế nhưng con thao thước chấn động người lên một cái, bỗng dưng lấy đầu ra khỏi vòng tay Nhược Thủy, sung sướng như điên cuồng nhảy lại chỗ có tiếng gọi.
Tế ty mặc áo trắng thò bàn tay không có sức kia ra đè lên đầu nó, mỉm cười: “Ta đã về đây.”
Thao thước thộn mặt ra một cái, nhìn thấy bàn tay của chủ nhân đưa tới, đen thui như mực thật ngụy dị.
Tiếng hoan hô của Nhược Thủy thì chậm đi một chút rồi lại nổi lên lần nữa: “Lâu chủ! Lâu chủ rốt cuộc ông cũng đã về lại rồi đấy!… Tĩnh cô nương, Tĩnh cô nương cô ấy không xong rồi…” giọng nói của cô bé, vừa khóc lại vừa cười.
Thế nhưng, Thính Tuyết lâu chủ không nói năng gì cả, bước nhanh lại đón lấy cô gái mặc áo hồng lạt từ trong lòng cô, khom người nhìn kỹ một hồi, rồi quay người đặt cô xuống lưng con thao thước.
“Mau đem cô ta đi. Không còn bao nhiêu thời gian nữa.” Tiêu Ức Tình nhìn làn hắc khí kinh khủng đang di động trên gương mặt của A Tĩnh, ánh mắt bất giác lộ ra vẻ sợ hãi, giọng nói đã có bề run rẩy cả lên.
Già Nhược gật gật đầu, khẽ nói: “Yên tâm.”
Y ngồi trên lưng con ảo thú, nhìn Tiêu Ức Tình mỉm cười yếu ớt, đưa tay nhẹ vỗ lên trán con thao thước, khẽ dặn dò: “Châu Nhi, mau đem ta và Minh Nhi về Nguyệt cung.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.