Thính Tuyết Lâu 7 - Bái Nguyệt Giáo Chi Chiến

Chương 4: Song Tinh Huy Dạ


Bạn đang đọc Thính Tuyết Lâu 7 – Bái Nguyệt Giáo Chi Chiến – Chương 4: Song Tinh Huy Dạ

“Hồng Bức Vương?… Y, y lại biết cả đến Phi Dực!?” cánh tay bị thương đã được băng bó đâu ra đó, trong căn lầu gỗ, Diệp Hỏa đang ôm lấy con dơi màu hồng bị thương, một mình lẩm bẩm, nhớ lại câu nói Già Nhược để lại sau cùng nhất, kinh hãi không biết sao mà nói.
“Ta còn nhớ mặt cô… cô bé ở Miêu Cương điều khiển được Hồng Bức Vương… Cô không nhận được ta sao?”
Y biết được cả chuyện mình là người Miêu… Y là ai? Y là ai?
Mười tuổi năm đó sau khi trại bị đốt, mình bèn lưu lạc vào Trung Nguyên… Thế thì, y đã biết mình lúc trước đó sao?
Diệp Hỏa ngẩn ngơ si ngốc ra đó, phi dực trong tay hơi hơi vùng vẫy lên, phát ra tiếng kêu chét chét đau đớn, thế nhưng chủ nhân của nó vẫn đang đắm chìm vào ký ức xa xưa, không hề để ý.
Người tế ty mặc áo trắng anh tuấn và thần bí, mái tóc đen thả tung và cái vòng bảo thạch trên đầu, và cái quá khứ thâm trầm như biển, vô phương thăm dò của y… Tất cả, đều là xa lạ đối với cô… Y là ai? Không lẽ thời thơ ấu ở trong trại Na Nham, mình đã từng gặp qua y sao?
Chỉ có một cảm giác hình như là có quen đâu đó… cái cảm giác đến từ lúc, trước khi đi, trong tích tắc y đã vẽ ra một đạo bùa chú.
Cái tích tắc lúc y thò tay ra, cô thấy có thứ gì lóng lánh giữa ngón tay y.
Một cái nhẫn bằng ngọc thạch nhỏ, nhỏ thật nhỏ.
… Không lẽ, không lẽ là…!
o O o
Mười tuổi. Tàn sát và lửa đỏ. Cái ký ức cuối cùng về cố hương của mình.
“Có bọn yêu ma người Hán xông vào trại! Cẩn thận! Cẩn thận!”
Hôm đó, cô nhớ mình đang ngủ trưa trong Trúc Lâu, thình lình nghe bên ngoài có tiếng người xôn xao, lão Ba Lang đánh cây sào bằng trúc bình bình lên, kinh động cả cái trại. Mười tuổi lúc đó là cô dụi dụi mắt, nhổm dậy khỏi giường trúc, tính chạy ra hỏi ba đã xảy ra chuyện gì, nhưng thình lình trước mắt hoa lên một cái, trước giường có hai thiếu niên trang phục kiểu người Hán đang đứng đó.
Gã thiếu niên mặc áo trắng xem ra có bề ôn hòa hơn, hai bàn tay không có gì cả; còn gã thiếu niên mặc áo xanh thì tay cầm song kiếm, trên lưỡi kiếm đang có những giọt máu đỏ hồng nhỏ tong tong xuống mặt đất trong căn Trúc Lâu của cô.
Bọn thị nữ phục thị một bên cô đã lẳng lặng nằm bẹp ra ở mỗi góc của căn Trúc Lâu.
“A!… Phi Dực! Phi Dực!” Đứa bé đang la lên sợ hãi, kêu gọi con linh thú hộ vệ mà mình đã nuôi từ nhỏ lại.
Con dơi màu đỏ lửa nghe tiếng bay từ trên nóc nhà xuống, xông thẳng lại kẻ địch. Thế nhưng gã thiếu niên mặc áo xanh thân thủ lại nhanh như quỷ mỵ, lúc cô la lên tiếng đầu còn chưa kịp phát ra, ngón tay đã nhấc lên một cái, cổ họng của cô tắc nghẽn lại. Đồng thời, thân thể cô cũng mềm nhũn ra, tay chân vừa ngứa vừa đau đớn, đau đến độ nước mắt trào cả ra.
Đồng lúc đó, bên cạnh gã thiếu niên mặc áo trắng kia đưa bàn tay lên, vẽ trong không trung một đạo bùa chú, con dơi nhỏ màu đỏ như lửa kia bèn phảng phất như bị định thân pháp làm đứng sững lại vậy, vỗ cánh phành phạch giữa chừng không, nhưng chẳng có cách gì bay lại được.
“Hồng Bức Vương ở Lãnh Nam? Con nhỏ a đầu này cũng có bản sự quá.”
Ứng phó xong con phi dực, thiếu niên áo trắng quay đầu lại nhìn cô, thấy cô đang lộ vẻ thống khổ, khẽ la đồng bạn một tiếng nhỏ, khom người xuống giải khai các huyệt đạo của cô chỉ trừ á huyệt và nhuyễn huyệt: “Thanh Vũ sư đệ, bất quá chỉ là một đứa bé, xuất thủ không được nặng thế.”
Thế nhưng, gã thiếu niên anh tuấn có tên là Thanh Vũ đang nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ hung hăng phẫn nộ: “Minh Nhi cũng là một đứa bé! Cái bọn người Miêu đáng chết kia đã nhẫn tâm nhốt cổ lại tra tấn sao?! Thanh Lam sư huynh!”
Mới có mười tuổi là cô rụt cổ lại, nhìn ánh mắt của y như thế, tự động né qua phía sau gã thiếu niên áo trắng núp vào. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì… thế nhưng cô cảm nhạy được gã thiếu niên áo trắng rõ ràng là ôn hòa hơn, và cũng an toàn hơn chút.
Thế nhưng, nghe sư đệ nói vậy, gã thiếu niên áo trắng có tên là Thanh Lam chẳng nói gì, chỉ thở ra một tiếng, sau đó đưa tay lên kéo cô đang núp từ sau lưng ra, ngón tay nhấn vào cổ họng cô.
Bởi vì nghẹt thở, miệng của cô bất giác há ra, sau đó, cô cảm thấy có thứ gì đó đang trôi vào trong cuống họng, đắng mà nóng bỏng.
“Nói thổ ty Na Nham của các ngươi biết! Con gái của lão ta là Na Yến đang ở trong tay chúng ta!”
Cô còn chưa suy đoán ra được mình bị nuốt phải thứ gì, gã Thanh Lam mặc áo trắng đã kéo cô ra ngoài, bước đến dưới hành lang của Trúc Lâu, hai bàn tay ôm lấy hai vai của cô, nhấc cô lên cao cao, hướng về đám tộc nhân đang chạy lăng xăng hốt hoảng phía dưới gằn giọng hét lớn, “Na Yến đã bị trúng chất độc Kim Ba Tuần Hoa Đề Luyện! Trong vòng một tiếng đồng hồ, như nếu không đem chúng ta lại gặp Thanh Minh, cô ta sẽ chết!”
Cái giọng lúc nãy còn đang ôn hòa của thiếu niên, bây giờ lại hung hăng làm sao. Cô cảm thấy dạ dày đang nóng bỏng lên, rồi bị đưa cao lên không, cho các vị thúc thúc bá bá phía dưới thấy, mười tuổi là cô thình lình hiểu ra mình đang ở vào tình thế hiểm ác, vừa kinh vừa sợ giao tiếp nhau, cô bật khóc òa lên.
Ba đã nói, bọn ca ca thơ thơ người Hán trú ở Trầm Sa cốc, toàn bộ đều là đối đầu sống chết của người trong tộc. Như nếu đụng phải bọn họ phải mau mau bỏ chạy, nếu mà chạy không kịp, lập tức mau mau la cứu mạng lên…
nếu không, bọn đó đều là thứ giết người, ăn thịt uống máu con nít.
Trước đó không lâu, cô có nghe Lô thơ thơ nói, các trưởng lão bắt được một đứa bé gái trong Trầm Sa cốc, giam trong nhà lao. Bây giờ cô mới biết: hai vị ca ca người Hán này, nhất định là vì cái vị tiểu thơ thơ ở trong lao đó mà lại!
Nghe nói người trong tộc cũng không tính giết gì cô bé đó, chỉ là muốn bức cô nói rõ huyền cơ mà Bạch Đế đang bố trí trong Trầm Sa cốc, thế nhưng cô bé còn không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi đó lại quật cường đến lạ lùng, người trong trại đã sử dụng hầu như hết cả bao nhiêu hình pháp, thậm chí còn dùng cả đến cổ trùng. Thế nhưng cô cứ cắn chặt lấy cặp môi, không mở miệng ra nói một tiếng.
Bây giờ lọt vào đồng bạn của cô bé người Hán đó, không biết bọn họ sẽ sử dụng cùng một phương pháp ra để đối phó với cô không?
Nghĩ đến đó, cô lại càng khóc lớn thêm, thế nhưng vì bị điểm vào á huyệt, cô khóc không thành tiếng, chỉ có sụt sùi và run rẩy thế thôi.
“Mau mau thả Nga Tắc của bọn ta ra! Nếu không thổ ty sẽ không tha cho ngươi!”
Bị đưa lên trên cao, cô nhìn xuống thấy bọn người trong bản tộc đang tụ tập ở dưới Trúc Lâu, Lô thơ thơ thường ngày vẫn phục thị cô bây giờ đang sợ quá mặt mày trắng nhợt, thế nhưng vẫn cắn chặt răng run run rẩy rẩy bước ra mắng hỏi.

“Lao nhao gì!… Mau mau kêu thổ ty các ngươi thả Minh Nhi ra!” Gã thiếu niên mặc áo xanh tên là Thanh Vũ ở bên cạnh không đợi cô ta nói xong, ngón tay nhấc lên một cái, mười tuổi là cô chỉ thấy một làn sáng bạc như con rắn độc từ trong kẻ ngón tay của y xẹt ra, chỉ tích tắc lướt qua trên đầu Lô thơ thơ một cái rồi trở lại.
“Còn léo nhéo tiếng nữa, ta sẽ lấy đầu ngươi! Mau mau thả Minh Nhi ra!”
Y lạnh lùng mắng thét lên một tiếng.
“Ui da!” Mấu thứ đồ trang sức bằng bạc đầy trên đầu Na Lô bị một nhát kiếm chém qua, rớt lả tả đầy trên đất. Cô ôm lấy đầu, rú lên một tiếng lanh lảnh chạy về lại đám đông, không dám nói năng gì thêm.
Hỗn loạn một hồi, cô thấy ba đang chạy lại, phía sau lưng còn có mấy vị trưởng lão pháp sư trong tộc.
Đám đông thình lình bỗng im lặng như tờ. Người trong tộc đang cung kính tới tấp thoái lui lại, nhường ra một đường đi cho ba và các trưởng lão.
Ba dừng lại dưới lầu, nhìn con gái mười tuổi đang bị nhấc lên trên không, gương mặt cương nghị phong sương không một chút biểu tình.
Thanh Lam đưa cô cao lên, đứng trên căn lầu cao, ngón tay thuôn dài đang bóp cứng vào cổ họng cô. Mắt cô đang nhìn láo liên khắp nơi, nhìn thấy trên ngón tay thuôn dài xinh xắn kia còn có chiếc nhẫn ngọc thạch… thế nhưng, cái vị ca ca nhìn về bất kỳ phương diện nào cũng đều ôn hoà thế, lúc nói đến chuyện giết cô cũng ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng tàn bạo.
Bọn họ đích xác là sẽ giết cô thật sao… vì cái vị tiểu thơ thơ trong lao đó.
Ba… cứu con… cứu con với…
Cô sợ hãi quá chừng, liều mạng vùng vẫy, nhưng chẳng la lên được tiếng nào.
Bấy giờ, cô thấy ba đang quay đầu lại, cùng các vị trưởng lão bên cạnh thương lượng một hồi, sau đó gật gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn lên trên lầu cao, hướng về hai gã thiếu niên người Hán gằn giọng nói: “Được! Ta thả người của các ngươi ra, các ngươi cũng thả con gái ta ra!”
Chỉ trong khoảnh khắc, đám người tán ra, để lộ một con đường chính giữa.
Mười tuổi là cô lần đầu tiên nhìn thấy cô bé gái đó… cái vị tiểu thơ thơ đang hôn mê bị đám tộc nhân kéo xềnh xệch lại.
“Minh Nhi”, trong tích tắc, cô cảm thấy bàn tay đang giữ mình run rẩy lên, Thanh Lam và Thanh Vũ đồng thời buột miệng kêu lên một tiếng, hiển nhiên là kêu tên cô bé gái đó.
Cô bé gái bị kéo lại đó chỉ hơn cô một vài tuổi, thế nhưng vừa nhìn là biết ngay cô đã bị trải qua những cuộc tra tấn cực kỳ tàn bạo, toàn thân cô máu thịt loe loét, lúc kéo lại, bụi đá dọc đường bám đầy vào vết thương trên người cô, hình dạng thật ghê sợ.
“Đồ súc sinh đáng chết.” Cắn chặt răng, Thanh Vũ bên cạnh đang khẽ rít lên một tiếng, ngón tay từ từ bấm chặt vào cán kiếm. Y quay ngoắt đầu lại nhìn cô con gái mười tuổi của thổ ty một lần nữa, trong ánh mắt sáng rực lên mùi máu tanh kinh sợ.
“Thanh Vũ, không được như vậy.” Tuy cũng đang phẫn nộ và khích động như vậy, hai bàn tay đang run rẩy lên mãnh liệt, thế nhưng gã thiếu niên áo trắng Thanh Lam đang ngăn trở sư đệ không được nhìn tới cô bé mười tuổi kia với cái vẻ sát khí đằng đằng như vậy, “cô ta bất quá chỉ là một đứa bé…”
Giọng nói vừa dứt, Thanh Lam bỏ cô xuống đất, nhưng một bàn tay vẫn còn giữ cứng nơi cổ họng của cô, cô hạ thấp rèm mi, bèn thấy được trên ngón tay thuôn dài đầy sức lực đó có chiếc nhẫn ngọc thạch tỏa màu ấm áp.
Y kéo cô đi, từng bước từng bước xuống cầu thang, Thanh Vũ đưa ngang kiếm đi phía trước hai người, hướng về đám người miêu phía dưới lầu lạnh lùng nói: “Tốt, các ngươi thoái lui, thả Minh Nhi xuống khoảng đất trống phía trước, chúng ta trao đổi người!”
Na Nham thổ ty đưa cao tay lên, từ từ ngoắc một cái, bao nhiêu người trong trại đều thoái lui, nhường ra một khoảng trống chừng mười trượng vuông vắn, đặt cô bé đang hôn mê xuống ở giữa khoảng đất trống. Hai vị thiếu niên chầm chậm xuống lầu, đi đến chính giữa khoảng đất.
“Minh Nhi!” Lúc Thanh Lam cúi người xuống xem xét cô bé gái đó, cô nghe y khẽ hô lên một tiếng, thế nhưng, cái người đầy những máu me đó chẳng hề có một tiếng ứng lại, chỉ đang hô hấp thật yếu ớt.
Thanh Vũ nãy giờ vẫn không hề cử động, y cầm ngang kiếm đứng đó, nhìn quanh bốn phía bọn người Miêu đang bao vây nhìn chầm chầm ở đó, bảo trì tình trạng cảnh giới.
“Thôi cô về đi!” nhìn đồng bạn thụ thương trầm trọng đến mức đó, thiếu niên áo trắng chẳng còn kịp nghĩ gì khác hơn, chẳng nhìn gì đến cô, bàn tay y tăng sức đẩy cô ra, đồng thời khom người xuống ôm cô bé gái có tên là Minh Nhi đó lên, không hề màng đến máu me đầy trên người cô, ôm chặt cô vào trong lòng, kêu lên: “Minh Nhi? Minh Nhi?”
… Thình lình cô thấy mình được buông ra, thế nhưng, cô lại cảm thấy có gì đó bực dọc muốn khóc lên được…
… Mười tuổi là cô, thật tình chẳng biết sao, tại sao mình lại đi ganh tỵ cái vị tiểu thơ thơ bị người ta đánh đập thê thảm đó.
Cô bị Thanh Lam chẳng nghĩ ngợi gì đẩy ra, loạng choạng bước vài bước, nhưng lại chẳng biết tại sao không lập tức bỏ chạy đi, ngược lại còn lộ vẻ quan thiết quay đầu lại, nhìn nhìn ba anh em ca ca thơ thơ đó. Thế nhưng vô số người trong tộc đang hướng về cô nóng nảy thò tay ra, Na Lô lại càng nóng ruột đến mắt mũi đầy cả những lệ: “Nga Tắc! Nga Tắc! Mau lại đây!”
Cô bé mười tuổi giật mình một cái, vội vã quay đầu lại chuẩn bị nhào vào lòng người thân… thế nhưng, thình lình, cô lại thấy đại pháp sư trong tộc gương mặt âm trầm đang lấy từ trong lòng ra một ống địch bằng sừng trâu…
“Ui da!” từ nhỏ đã từng thấy qua nhiều lần pháp thuật kỳ kỳ quái quái của bọn pháp sư, khi cảm thấy được chuyện đáng sợ đang sắp xảy ra, cô bèn la hoảng lên, “Quỷ lỗi trùng! Quỷ lỗi trùng kìa…”
Chính ngay khoảnh khắc đó, cô thấy cô bé gái đang hôn mê bất tỉnh đó thình lình như bị ai điều khiển động đậy lên!
Giữa kẽ ngón tay của Thanh Minh có kẹp một cây kim màu xanh lóng lánh, nhắm tới giữa ngực gã thiếu niên áo trắng đâm lại.
Chỉ có một vài thước khoảng cách, Thanh Lam chẳng có cách gì tránh khỏi… “Ui dao…” cô vừa khóc vừa la lên, ôm lấy cặp mắt, không dám nhìn thêm.
Thế nhưng, bàn tay bị Vô Hình Ma Địch thao túng lại thình lình khựng ở giữa chừng… phảng phất như có một thứ lực lượng vô hình khác đang tranh đoạt, bàn tay của Thanh Minh run rẩy lên, ngừng ngang giữa không trung.
Người đang hôn mê thân thể run khẽ, riềm mi đang khép không ngớt cử động, rõ ràng là đang ráng sức muốn tỉnh lại… tuy đã suy nhược đến mức đó, ý chí của cô bé gái này, vậy mà vẫn còn có thể cùng với Quỷ Lỗi trùng kháng cự với nhau!
“Tinh.” Chính trong khoảnh khắc bàn tay cô đang ngần ngừ đó, Thanh Vũ đang đứng một bên thình lình xuất thủ, nhanh như chớp búng rớt mũi độc châm trong tay Thanh Minh, đồng thời Thanh Lam cũng đã điểm vào huyệt đạo của cô, đề phòng cô lại nhịn không nổi muốn cử động lần nữa, rồi ôm cô bé gái đứng dậy.
Lúc y vừa đứng dậy, phảng phất như đã có sẵn tính toán đâu vào đó, vô số những tên độc, kim độc… tới tấp nhắm khoảng trống chỗ ba người thiếu niên đang đứng bay lại!

“Thật đáng chết!” thanh kiếm trong tay của Thanh Vũ đã biến thành làn sáng bạc, thình lình thân hình tung lên bay ra ngoài, chụp ngay lấy cô bé mười tuổi đang tính chạy ra khỏi đó, kéo trở lại, “mạng sống con mình cũng chẳng thèm sao?”
Ánh mắt của gã thiếu niên áo xanh mang kiếm đã lóe sáng như kiếm, hung hăng chẳng còn nể tình gì nữa, chụp lấy cổ áo sau của cô, đưa ngang thân hình cô ra phía trước, chắn lấy trước mặt ba người làm tấm thuẩn,
“Ba…” thình lình trời đất cuồng quay, trong làn thị tuyến lung lay đó thấy vô số những thứ ám khí chớp chớp bay lại hướng mình, cô bé mười tuổi sợ quá khóc thét lên, liều mạng vùng vẫy.
“Thanh Vũ, không được như vậy!” thiếu niên mặc áo trắng bên cạnh vội vã la lên, thế nhưng vì đang ôm Minh Nhi chẳng có cách nào rảnh tay xuất thủ. Trong tích tắc nháy mắt đó, cô bé chỉ thấy trước mắt có áo trắng thoáng qua một cái, bao nhiêu ám khí như mưa như gió bay lại đều toàn bộ bỗng dưng chẳng còn thấy đâu…
“Sư huynh! Anh, anh lại đi làm cái chuyện ngu xuẩn như vậy sao!” Bên tai, thình lình nghe có tiếng Thanh Vũ có vẻ đang chấn động kinh hãi, Sau đó, cô thấy tấm áo trắng trước mắt, có một đường máu tươi đang chầm chậm rỉ xuống.
Đứng chắn trước mặt cô là Thanh Lam đang loạng choạng, cơ hồ muốn gục xuống, hai tay y vẫn còn ôm ngang cô bé đang hôn mê tên là Minh Nhi đó như cũ, nhưng bờ vai và tấm lưng rộng đã bị ám khí ghim trúng vào mấy chỗ, máu chảy ngang dọc trên tấm áo bào trắng… y quay người lại, dùng vai và lưng trong khoảnh khắc đã chắn lấy ám khí phóng tới chỗ cô bé.
Cái vị ca ca này đã cứu cô… Cái vị ca ca này lại đi cứu cô!
Cô biết ngay là y sẽ cứu cô! Ánh mắt của vị ca ca áo trắng này… sao mà thiện lương, sao mà ôn hòa…
“Khọt khọt… mau chạy đi, mau chạy đi.” Mắt nhìn sư đệ đang trách móc hỏi mình, Thanh Lam cũng chỉ gượng cười cười… Thanh Vũ làm chuyện đó là đúng thôi, tuy có tàn bạo một chút, nhưng là thủ đoạn dùng trong trong hoàn cảnh sinh tồn. Còn y, y chỉ không thể nào nhìn cô bé có bao nhiêu đó tuổi chết trước mặt mình, mà không ra tay cứu trợ… tuy đó là một hành vi ngu xuẩn không biết bao nhiêu, chính y cũng biết rõ ràng trong lòng.
Nhìn thấy hành động đó của y, thậm chí ngay cả mấy người trong trại Miêu cũng kinh hãi ngẩn người ra.
“Được rồi được rồi!” Chẳng có thì giờ để nói gì thêm, Thanh Vũ cũng chỉ cười khổ, bàn tay dùng sức, ném cô bé con thổ ty ra ngoài, xông tới tiếp cô gái đang hôn mê từ tay sư huynh, “Chúng mình chạy thôi!”
“Thổ ty, thổ ty… chúng ta, chúng ta rượt theo không?” nhìn thấy bọn thiếu niên đã chạy ra khỏi một đoạn đường, mấy người Miêu đang thộn mặt ra đó bấy giờ mới có pháp sư phản ứng, hạ giọng hỏi đầu lãnh.
“… Rượt. Không thể để bỏ chúng chạy đi như vậy!” Cắn chặt răng, Na Nham thổ ty chẳng nhìn con gái đang nhảy chồm vào lòng la lên tiếng “ba”, lão lạnh lùng hạ lệnh, đồng thời đẩy cho con gái Na Yến đang kinh hãi quá mức một cái, “cái thứ vô dụng! Lại đi để cho bọn chó Hán cứu cho… thật là mất hết cả mặt mày của Na Nham ta!”
Mười tuổi là cô thình lình sững sờ ra đó, si ngốc nhìn gương mặt phụ thân bởi vì đang phẫn nộ mà gân xanh nổi lên cả ra, cô bỗng có cái cảm giác vô cùng xa lạ thật kỳ quái, “oa” lên một tiếng lại khóc nức nở lên.
“Nga Tắc… Nga Tắc không được khóc…” cô thị nữ Na Lô bấy giờ hoảng hốt chạy lại bồng cô, kéo qua một bên.
Cô sụt sịt dựa vào lòng Na Lô, mấy vị thúc thúc bá bá đều chẳng còn để
ý gì đến cô, ai nấy tự rượt theo ba vị ca ca thơ thơ kia đi mất. Nghe có tiếng binh khí rít lên trong không trung, cô bé chút xíu đó thình lình run rẩy khắp mình mẩy, yếu ớt ngẩng đầu lên, hỏi: “Na Lô… bọn họ, bọn họ sẽ chết phải không? Ba sẽ giết bọn họ phải không? Em, em không muốn cái vị ca ca đó chết đâu…” vừa nói, cô bé sụt sùi khóc nức nở lên. Bấy giờ, con dơi nhỏ lúc nãy bị pháp thuật giữ cứng ở đó đập cánh bay lại chung quanh trên đầu cô chủ nhân nhỏ bé.
“…” hành động lúc nãy của gã thiếu niên người Hán, cũng làm cho nội tâm cô gái chấn động không thôi. Không biết phải nói sao cho phải, Na Lô cứ xoa mãi lên mái tóc mềm mại đen nhánh của cô bé, thở ra nhè nhẹ.
Cô bé mười tuổi Na Yến trong trại Miêu, ôm lấy bờ vai của người thị nữ, nhìn theo phương hướng mọi người vừa chạy theo đó… vị ca ca người Hán mặc áo trắng đó đã không còn thấy đâu, thế nhưng, từ một góc trời bị sương khí che phủ mù mịt đó, ba ba bọn họ đang đánh nhau một trận khích liệt với đối phương…
o O o
“Ta còn nhớ mặt cô… cô bé ở Miêu Cương điều khiển được Hồng Bức Vương… Cô không nhận được ta sao?”
Trong ký ức, tế ty mặc áo trắng mỉm cười đưa tay ra, vẽ một đạo bùa chú trong không trung.
Giữa những ngón tay của y, có một chiếc nhẫn bảo thạch nhỏ xíu, lấp lánh ánh sáng yếu ớt.
Đúng là y… Không lẽ lại đúng là y sao? Thiếu niên áo trắng mười năm trước đã đột nhập vào sơn trại cứu người đó?
Như nếu Già Nhược là thiếu niên có tên là Thanh Lam đó, thế thì, án chiếu theo đối thoại giữa hai người mà suy đoán, Tĩnh cô nương… không phải chính là cô bé được gọi là Minh Nhi đó sao?
… Cô bé gái nhỏ xíu mười năm trước bị bắt trong trại, đã bị tra tấn cực hình ngoi ngoi muốn chết đó.
… Cái cô tiểu sư muội mà Thanh Lam và Thanh Vũ liều mạng, cũng muốn bảo vệ cho được.
Bọn họ liền tay đột nhập vào, gây ra chấn động chưa từng có trong sơn trại, cơ hồ toàn bộ pháp sư thuật sĩ đều đổ hết ra truy nã theo ba người thiếu niên. Thế nhưng, gặp lúc trong trại Na Nham đang bị hỗn loạn đó, bọn Bái Nguyệt giáo trước giờ vẫn cư trú ở Linh Thứu Sơn đã thừa cơ xuất thủ, nhấc tay là đã diệt vong luôn cái sơn trại vốn được xưng là cường thịnh nhất ở Nam Cương!
Bao nhiêu đàn ông ở đó đều bị giết sạch, đàn bà còn trẻ bị trùng độc, bức bách phải trung thành với Bái Nguyệt giáo.
Mười tuổi là cô, bất kể trong người cổ trùng phát tác sống chết ra sao mặc kệ cũng phải ly khai ra khỏi Nguyệt cung. Có thị nữ Na Lô giúp đỡ, cô trốn thoát ra được rồi ở thành Tuyền Châu gặp được Trương Vô Trần chân nhân đang vân du bốn phương, gia nhập vào làm môn hạ của ông ta, thành ra nhị đệ tử Diệp Hỏa ngày hôm nay.
Không biết ba người thiếu niên đó về sau ra sao… Không chừng đã bị bọn tộc nhân giết chết rồi chăng?
Thế nhưng, không ngờ rằng ngày hôm nay, lại gặp lại y!
Y… lại trở thành đại tế ty của Bái Nguyệt giáo. Già Nhược.
Buồn cười là, Nga Tắc ở trại Na Nham năm xưa ngày nay lại trở thành môn hạ của Thính Tuyết lâu, đang chuẩn bị lại tấn công Bái Nguyệt giáo.

Thế sự… Không lẽ cứ làm người ta cười khóc không được như vậy đó sao?
Ân nhân cứu mạng lúc nào cũng tâm niệm, mười năm trời tìm kiếm, thế mà một khi gặp lại rồi, lại biến thành cuộc diện nước lửa không sao dung tha được.
“Thanh Lam. Thanh Lam…” Phảng phất như đang thu hết dũng khí trong người, Diệp Hỏa cúi gằm đầu xuống, vuốt ve con phi dực trong lòng bàn tay, cảm khái vạn phần lẩm bẩm cái tên đó.
“Cô Nga Tắc bé bỏng của Na Nham sơn trại kia, rốt cuộc cô đã nhớ ra rồi chăng?”
Sau lưng bỗng nghe có tiếng lạnh lùng trong trẻo vang lên, Diệp Hỏa giật mình kinh hãi quay đầu lại, bèn thấy Tĩnh cô nương đang vén màn bước vào, yên lặng nhìn cô.
Cô bé gái mười ba tuổi có tên là Thanh Minh.
o O o
Ra khỏi căn lầu gỗ đã xa lắm rồi, thế mà cơn đau nhức trong người lại đang chầm chậm tăng lên, lan rộng ra… y đưa tay lên, lòng bàn tay hướng lên trên, đón lấy ánh trăng. Kỳ quái là, mảnh trăng sáng trên trời đó lại chẳng còn có năng lực gì giúp y di chuyển cơn đau nhức ra chỗ khác.
Mà thương thế thì đang có bề tệ hơn.
Lúc nãy trong trận chiến đó, tuy bề ngoài y có vẻ đang chiếm tận thượng phong, thế nhưng y cũng biết rằng trong lúc đang thi triển Chỉ Gián Phong Vũ, mình đã bị chú thuật cắn ngược lại… pháp thuật nào cũng có phản tác dụng, gọi chung là “phản phệ” hoặc là “nghịch phong”. Nếu như thi triển pháp thuật mà bị thất bại, trong lúc kẻ thi triển pháp thuật không đề phòng, chú ngữ sẽ phản ngược lại thi triển vào người đó với lực lượng gấp ba lần lúc đầu. Mà cho dù thi triển thành công, cũng sẽ có một lực lượng nhất định nào đó phản nguợc lại, tạo thành ảnh hưởng không tốt phải lẳng lặng hoá giải đi.
Đó là định luật mà các nhà pháp thuật đều biết rõ, đối với tình cảnh đó, các tay thuật sĩ trong thiên hạ đều có những phương pháp đề phòng khác nhau, nguyên tắc đều là đem lực lượng “phản phệ” chuyển qua một nơi nào khác.
Cho dù là đại tế ty của Bái Nguyệt giáo, cũng không ngoại lệ… Bởi vì chú thuật phản ngược lại làm tổn thương chút ít, tình cảnh đó trước đây y không phải là không gặp phải. Thế nhưng, làm cho y kinh ngạc là, lần này, y lại chẳng có cách nào đồng dạng di chuyển lực lượng phản phệ ra nơi khác!
Minh Hà, Minh Hà cô ta… không chừng đã dở trò gì chăng.
Chân khí được ngưng tụ dần dần có hiện tượng đang bị hoán tán ra, Già Nhược chau mày lại, chân bước nhanh hơn… bất kể ra sao, y phải mau mau về lại Nguyệt cung ở núi Linh Thứu trước khi trăng lặn, nếu không, thần trí đang càng lúc càng hoán tán ra sẽ không chống đỡ nổi lực lượng phản phệ đang tập kích vào người.
Bước được mấy bước, cảm giác dưới chân càng lúc càng lơ lửng, thị tuyến của y cũng có bề mơ hồ. Trong cơn mê hoảng, phảng phất như khu rừng chung quanh đang có vô số cặp mắt u ám, oán hận mà âm trầm lạnh lẽo đang nhìn y… nguy tai.
Đám ác linh đó… đám ác linh đó lại trở về sao? Vô số những oan hồn đã chết dưới tay mình trong quá khứ… lại thừa lúc y đang yếu đuối, đua nhau hiện ra đó sao?
Giết một người, tụ một hồn.
Mười năm ở Bái Nguyệt giáo, y giết bao nhiêu người, đã chẳng còn đếm nổi, những bộ xương trắng trong thánh hồ đã chứng kiến quá trình linh lực càng lúc càng tăng cường của y. Chuyển hoán oán khí thành linh lực, điều khiển tử linh và quỷ hàng… tế ty Bái Nguyệt giáo gần với thần linh ở Nam Cương, lực lượng điều khiển của y lại âm độc như thế…
Thường ngày, dựa vào tu vi thâm hậu của tự thân mình, tất cả những quỷ linh đang tụ hợp nghe hiệu lệnh đó sẽ chẳng có cách nào làm gì được y, thế nhưng như nếu có ngày hôm nay bị thất thế như thế này, làm linh lực của y bị giảm đi, những tử linh và quỷ hàng đó e sẽ tụ tập lại phản phệ.
Đặc biệt là những kẻ lúc còn sống bị y rút sạch máu ra, làm thành những hồn phách nam nữ quỷ hàng, e rằng trước giờ không phải chúng đang hận không được ăn thịt uống máu y cho thỏa chí sao?
Đêm nay, thật tình không nên ly khai Nguyệt cung đến đây…
Đêm nay là thời điểm mở cung mỗi tháng mỗi lần của Bái Nguyệt giáo, cũng là thời điểm biểu hiện cho bách tính ở Nam Cương thấy thần lực của bản giáo… thân làm đại tế ty như y, bấy giờ đáng lý phải ngồi trên bảo tòa trong đại điện, tiếp kiến con dân lần lượt lại bái kiến chúc tụng, dùng linh lực của y để phô bày thần uy, cho lũ bách tính lại càng thêm tin tưởng vào lực lượng của thần linh.
Minh Hà chắc là đang phẫn nộ lắm thì phải?… Do đó mà đình chỉ chuyện di chuyển phản phệ pháp thuật của y.
Cô ta muốn cho đại tế ty oai phong lẫm liệt này biết rằng, cho dù y có độc bộ trong trời đất, y, vẫn không thể nào thiếu được sự giúp đỡ của cô ta.
“Khả Y Đà Lạc A Phạn Mật Thác An Đế.”
Cười khổ, tập trung hết tất cả linh lực còn lại, Gìa Nhược khẽ niệm lên câu chú ngữ đó, chỉ trong tích tắc, con ảo thú khổng lồ lông trắng như tuyết ngưng tụ thành hình, nhảy một cái lại, nằm phủ phục dưới chân y.
“Châu Nhi… đem, đem ta về Nguyệt cung.” Tế ty áo trắng vỗ lên trán con thao thiết, thao thiết thở phì lên một tiếng đầy nhiệt tình, khom thân xuống chở người chủ nhân suy nhược của mình, hướng về mặt trăng gào lên một tiếng rồi chạy băng băng đi.
Thế nhưng, vừa chạy được mấy bước, thao thiết lập tức lộ vẻ phòng bị đứng yên trở lại, hai chân trước cào cào trên mặt đất, lạnh lẽo nhìn vào khoảng hư không phía trước.
Ánh trăng sáng rỡ, phía trước một vài bước chính là một con suối nhỏ, dưới ánh trăng lấp lánh vô số những đường sáng lăn tăn… thế nhưng, trên mặt nước đang từ từ nhô lên một tầng sương mỏng màu bạc!
Vô số cặp bàn tay trắng bệch từ dưới nước thò lên, những linh hồn đã chết từ lâu lắm đang yên lặng tụ tập giữa chừng không, dùng cặp mắt ngụy bí oán hận nhìn tới y, tạo thành một vòng tròn, bao vi tế ty và ảo thú vào bên trong.
Già Nhược cảm thấy được nổi đau nhức trong thân thể lan tràn ra càng lúc càng nhanh, phảng phất như có thứ gì đó đang xé đang bức người mình, kéo tung toàn thân y ra từ khắp các phương hướng… không lẽ là ý trời… lại để cho y gặp phải nơi đây một con suối Minh Hà…
Nam Cương hiếm khi thấy nơi có suối nước tính chất cực âm… có thể tụ tập được bao nhiêu đó âm linh. Nơi đây, lực lượng của âm giới sẽ chiến thắng được dương thế. Cho dù bình nhật y có qua nơi này, cũng phải cần cẩn thận đề phòng, huống gì lại đang ở trong trạng thái như đêm nay!
Thao thiết đang rống lên giận dữ, chồm chồm mấy lượt vào hư không, nhưng từng đợt lại từng đợt bị một thứ lực lượng vô hình đụng dội lại, rớt trở vào trong vòng vây. Trên mặt suối, thủy khí đang sôi sục, tử linh tụ tập lại thành một bức thành tường, lẳng lặng ngăn trở những đợt tấn công của ảo thú, nhưng không hề có ý định phản kích… Già Nhược bất chợt hiểu ra: Bọn chúng đang tính giữ mình ở nơi đây cho đến khi trăng lặn về tây, không cho mình có cơ hội trở về lại Nguyệt cung bồi dưỡng linh khí! Như vậy, đợi đến khi trời sáng, mình sẽ vì suy nhược mà thành ra một người bình thường, không còn cách nào đối phó được với bọn ác linh nữa.
“Châu Nhi! Ta phá khai linh chướng cho mi… Nhảy qua bên bờ suối bên kia đi!” Có ý phải đánh cuộc thôi, y hạ quyết tâm, lấy cái vòng bảo thạch trên đầu xuống, hai tay nắm chặt, lẩm bẩm niệm chú, đem hết bao nhiêu linh lực còn lại nhả hết vào trong vòng bảo thạch. Thình lình, dùng sức ném cái khối Nguyệt Phách về phía bức tường bọn tử linh!
Bảo thạch được ánh trăng trên cao chiếu vào, phát ra ánh sáng cực kỳ rực rỡ, bọn tử linh vội vã tránh né, nhưng kẻ không tránh kịp, bèn như băng tuyết bị tan rửa ra trong ánh sáng! Thao thiết rống lên một tiếng lớn, nhắm khoảng trống vừa xuất hiện trong không trung nhảy qua.
Trong tích tắc đang nhảy qua đó, y cảm thấy được xuyên qua hai bên bờ U Minh kịch liệt biến ảo ra làm sao.
Tiếng bọn tử linh đang gào rú giận dữ thê thiết lọt qua một bên tai…
trong khoảnh khắc bay qua phía trên con suối Minh Hà đó, y biết mình và bọn oan hồn đã lướt qua vai chạm vai… thậm chí y còn có thể cảm thấy được những bàn tay đã biến thành xương khô đang nắm kéo vạt áo mình.
Thế nhưng, bao nhiêu linh thể đang gần một bên y, đều tại màn ánh sáng rực rỡ của Nguyệt Phách tan biến trong vô hình.
Thao thiết chở y, đáp xuống bờ bên kia suối.
Đồng lúc bọn họ hạ xuống đất, “tinh” lên một tiếng nhỏ, Nguyệt Phách cũng rớt xuống, lăn qua một cái, biến vào trong bụi cỏ. Già Nhược bất giác cười khổ, quay đầu lại nhìn đám tử linh lại đang bức cận lại sau lưng… hiện tại, e rằng chẳng có thời giờ đi kiếm.
Đường đường là đại tế ty của Bái Nguyệt giáo, hiệu xưng pháp sư tiếp cận trời đất thế, vậy mà cũng có ngày hôm nay khốn khổ như vậy… không biết Nam Cương lũ bách tính xem mình như thần linh đó mà thấy như vậy sẽ phản ứng ra làm sao?

Tế ty mặc áo trắng cười khổ, một mặt chẳng một chút ngần ngừ vỗ vỗ vào cổ con ảo thú: “Châu Nhi, chạy mau!”
Thế nhưng, con thao thiết khẽ kêu lên một tiếng, vừa soải mấy bước, chân trước bỗng mềm nhủn ra, cong đầu gối khuỵu xuống.
Già Nhược giật mình kinh hãi, ráng sức tung người nhảy xuống, xem xét chân trước con ảo thú, phát hiện ra chân trái chỗ co lại của nó có chất lỏng màu đỏ đậm… lúc nãy trong khoảnh khắc nhảy qua con suối Minh Hà, có ác linh cào đầu gối nó bị thương!
Ánh mắt của tế ty bấy giờ mới thật tình biến hẳn, quay đầu lại nhìn đám oán linh đang lúc nhúc bức lại gần, ngón tay chầm chậm thu lại…
“Khọt khọt…” Thình lình, trong khu rừng yên tĩnh bỗng có tiếng vó ngựa cóc cóc truyền lại, trộn lẫn với tiếng ho khúc khắc khi có khi ngừng, con đường nhỏ đối diện con suối, lại có một vị công tử áo trắng đang thúc ngựa chạy lại.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo của Nam Cương, vẻ mặt của vị công tử mặc áo trắng, con người thanh niên trẻ tuổi đó có bề buồn bã cô tịch, y khẽ ho lên, cầm cương từ trong rừng một mình ruổi ngựa chạy ra. Già Nhược nhìn y, ánh mắt thình lình thoáng biến đổi.
Bóng cây đổ lan trên tấm áo trắng của người thanh niên, ánh sáng lung linh, gương mặt bệnh hoạn yếu đuối của người thanh niên có một vẻ trầm tĩnh, một khí độ áp đảo tất cả mọi thứ, làm cho người nào nhìn y cũng cảm thấy lạnh người. Y chầm chậm thúc ngựa lại một bên suối, xuyên qua đám sương mù mỏng, vó ngựa lốp cốp, dẫm lên nước chạy lại. Tiếng ho khi có khi ngừng của y, trong khu rừng rậm giữa đêm khuya nghe thật rõ ràng lạnh lẽo.
Vẻ mặt của Già Nhược từ từ nghiêm nghị rắn rỏi lại, y dựa vào thân cây, nghiêng nghiêng đầu nhìn người mới đến.
… Lúc y đang thúc ngựa chạy qua con suối, đám u linh đang tụ tập ở trên suối phảng phất như đang bị chuyện gì làm kinh sợ, vội vã tứ tán thoái lui ra!
Còn một người một ngựa đó, bởi vì không thấy âm hồn ghê sợ lúc này đang bao vây dày đặc, cứ tự tự nhiên nhiên lội nước qua bờ bên kia.
Sau đó, người thanh niên nhìn thấy y.
“Khọt khọt… có phải là đồ các hạ đánh rớt phải không?” nhìn thấy ánh sánh lấp lóe trong bụi cỏ từ vòng bảo thạch, vị công tử áo trắng trên lưng ngựa ho khẽ lên một tiếng rồi hỏi, khom người xuống, thò cánh tay ra. Một luồng khí lưu vô hình khích động tới chiếc vòng bảo thạch nằm trên cỏ, Nguyệt Phách làm thành một làn ánh sáng cong cong, rồi lọt vào trong bàn tay y.
Già Nhược vẫn còn chưa trả lời, hơi ngước mắt lên nhìn trời, trầm ngâm một hồi, rồi lại nhìn công tử áo trắng một cái, ánh mắt phức tạp biến ảo, ẩn ước có tia sáng lạnh lẽo sắc bén.
Y chỉ dựa người vào cây dung đứng một bên suối, nhìn đám sương mù trong khu rừng rậm giữa đêm khuya, nhìn người thanh niên đang khom người nhặt vòng bảo thạch lên; nhìn người đó đưa mắt nhìn vòng bảo thạch trong lòng bàn tay rồi sau đó hơi biến sắc như y đã liệu… “Tiêu lâu chủ, hạnh hội.”
Trước khi vị công tử đó nói gì, tế ty của Bái Nguyệt Giáo đã hững hờ mỉm cười, mở miệng nói trước, chỉ một cái lên một góc trời mé đông nam, nơi đó, có hai vì sao lớn, đang chạy theo quỹ đạo tuần hoàn của nó, chầm chậm đi gần lại nhau, tốc độ mắt thường không thể thấy được, “có nhìn thấy không?
Cái ngày tinh tú gặp nhau đã đến rồi nhỉ.”
“Khọt khọt… Già Nhược tế ty?” Vừa mở miệng ra nói được, Tiêu Ức Tình bèn tung người xuống ngựa, hướng về người đàn ông cao lớn tóc dài mặc áo trắng đang đứng dưới cây dung thụ bên bờ suối ôm quyền thi lễ, “Quả thật phong thần tuấn lãng… hạnh hội.”
“Hạnh hội? Bất hạnh quá đấy thôi…” Già Nhược thình lình bật cười lên, nụ cười lanh lảnh lạnh lẽo như lớp sóng lấp lánh bên bờ suối lạnh, làm cho cả một vùng tinh tú vì vậy mà lu mờ cả ánh sáng! Thế nhưng, sau đó không lâu nữa, quỹ đạo của chúng sẽ đụng vào nhau.
Hai vì tinh tú đụng nhau… rốt cuộc sẽ có một vì tinh tú rớt xuống giữa màn đêm…
Đấy là mệnh vận chăng? Khóe miệng của tế ty Bái Nguyệt giáo lộ ra một nụ cười hững hờ, nhưng y lại nói tiếp: “Thế nhưng Già Nhược bất tài, lần này chỉ muốn cùng lâu chủ thử sức một phen… xem pháp thuật và vũ học, rốt cuộc thứ nào thắng thứ nào?”
Một tia sáng lạnh cũng từ mi mắt của Tiêu Ức Tình lóe qua, y mỉm cười vuốt giải buộc tóc qua một bên, bình thản trả lời: “Tế ty yên tâm, cái ngày tấn công vào Nguyệt cung, chuyện này lúc đó sẽ biết thôi.”
Thình lình, hai người đang cười nói hoan hỉ đó bỗng trở nên trầm mặc.
“Ông… vì lý do gì cứ phải dồn hết sức lực đi tiêu diệt Bái Nguyệt giáo?”
Phảng phất ngần ngừ một hồi, Già Nhược nhìn lên trời, nhìn hai vì tinh tú sáng rực thậm chí còn muốn hơn cả mặt trăng, thình lình hỏi một câu, “ông phải biết rằng, chuyện này cái giá phải bỏ ra, có thể rất là lớn.”
“Khọt khọt…” trong rừng lại có một trận gió lạnh thoảng qua, Tiêu Ức Tình một lần nữa lại ho lên, ánh mắt cũng có phần buồn bã, “Truyền thuyết Già Nhược tế ty linh lực kinh người, có tài năng thông thiên triệt địa… tự nhiên là thấu triệt được quá khứ vị lai của Bái Nguyệt giáo”
“Có phải là vì cái mảnh xương trắng dưới thánh hồ chăng?” Ánh mắt của tế ty ảm đạm xuống, y hỏi.
Tiêu Ức Tình mỉm cười khổ, gật nhẹ đầu, thế nhưng ánh mắt của y lóe lên như điện: “Chắc ông đã biết quá khứ của tôi… vì vậy, lần này, tôi chẳng màng hy sinh bao nhiêu người, hoặc có làm máu chảy thành sông đi nữa, quyết định của tôi không thể nào canh cải!… Không hủy thần diệt giáo, phá đổ thần điện, khô kiệt thánh hồ, tôi không cách nào dừng tay lại được!”
Già Nhược thình lình quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt thâm trầm sắc bén của Tiêu lâu chủ… cái người thanh niên bệnh hoạn và bình thản này, trên người lúc nào cũng có cái khí vị bệnh hoạn, huyết khí và thần khí đều có bề suy nhược… thế nhưng, tại giây phút đó, ánh mắt loang loáng trong một khoảnh khắc, mi mắt của y lưu lộ cái khí thế bài sơn đảo hải ào ạt hung mãnh!
Con rồng trong loài người. Khoảnh khắc đó, y mới hiểu rõ lý do tại sao người thanh niên mặc áo trắng này có thể nắm trong tay mệnh vận của cả một giang hồ võ lâm.
Cái suy nhược không chút sức lực bên ngoài đó, lại có cái lực lượng tinh thần kinh hồn đến mức nào!
o O o
“Mười năm rồi tôi còn chưa sao quên được!” sụt sùi nức nở rồi lại ngừng, phảng phất như đang thấy lại cơn ác mộng, Diệp Hỏa run giọng nói.
“Ta thật tình hận các ngươi vô cùng tận.” Khe khẽ, cô gái mặc áo hồng lạt ngồi yên lặng trong bóng tối bỗng thốt lên một câu… “có điều, không phải là ta hận các ngươi tra tấn ta đến mức đó… tra tấn cũng chẳng có gì. Ta hận các ngươi, là hận các ngươi để Thanh Lam chết đi, hận các ngươi đã đoạt mất đi cái nếp sinh hoạt bình thường an tĩnh của ba người chúng ta! Trước giờ ta chưa hề hận ai như vậy, có điều, ta thật tình hận bọn người sơn trại Na Nham các người vô cùng!”
“Mười năm rồi… Ta cứ ngỡ Thanh Lam bị các ngươi giết đã mười năm rồi. Như nếu không nghe Bái Nguyệt giáo tiêu dệt sơn trại các ngươi, ta đã sớm tự mình lại chính tay giết sạch bọn người Miêu đó!”
Diệp Hỏa kinh hãi ngẩn người ra… Những câu nói của Tĩnh cô nương sao mà khích liệt và đầy máu tanh, hoàn toàn không giống như cái vẻ thường ngày lãnh đạm của cô. Trong cái khoảnh khắc đó, cô cảm thấy được tình cảm đang nổ tung trong chỗ thâm sâu tận cùng nhất của đối phương… Cái phẫn nộ và bi ai đã bị đè nén mười mấy năm nay.
“Thế thì… Lúc nãy Già Nhược tế ty muốn giết tôi, tại sao cô… tại sao cô còn giải vây cho tôi?” Đối diện với cái bi ai thâm trầm đó, cô lại cảm thấy có vẻ muốn thụt lùi lại, thế nhưng, nhịn không nổi rụt rè hỏi thêm một câu.
A Tĩnh bỗng dưng trầm mặc đi, gương mặt cô dấu vào trong bóng tối, hoàn toàn không thấy được đang lộ vẻ gì.
“Thanh Lam đã chẳng bị giết chết, tại sao ta còn hận ngươi?” Sau đó một lúc, cô gái mặc áo hồng lạt trả lời lại một câu, giọng nói trong thoáng chốc đã hồi phục lại vẻ bình tĩnh lãnh đạm, thở ra rồi nói, “Huống gì, lúc đó, cô bất quá chỉ là một đứa nhỏ.”
Diệp Hỏa thộn mặt ra một hồi, mi mắt thình lình nóng lên… thật ra lúc đó, Tĩnh cô nương, cũng chỉ bất quá là một đứa bé mười ba tuổi.
“Diệp Hỏa, hôm nay chúng ta đều lại đây là để đối phó với Bái Nguyệt giáo, ân oán ngày xưa, không cần phải đề cập tới nữa.” Trong bóng tối đứng thẳng người dậy, A Tĩnh chẳng quay đầu lại bước ra ngoài, hững hờ nói một câu, “cô ráng mà dưỡng thương đi nhé.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.