Bạn đang đọc Thính Tuyết Lâu 7 – Bái Nguyệt Giáo Chi Chiến – Chương 14: Không Sơn Dạ Vũ
“Lấy Lan Thương làm ranh giới, gìm cương ngựa lại! Nếu như ngươi không muốn cô ta biến thành phẩm vật tế nguyệt thần… Còn không, lúc trăng lặn cung điện nghiêng đổ, chính là ngày kiếm trảm mạng vong đó!”
Chỉ nghe có tiếng nói, thế nhưng, nỗ lực nhìn quanh tứ phía, y chẳng cách nào thấy được bất kỳ thứ gì rõ ràng. Nhất thiết, phảng phất như hư ảo mà không bị biến dạng, tựa hồ bị cách trở qua một màn nước đang dâng lên… y chỉ thấy một màn trắng xóa mênh mông, vô số bóng người mặc áo bào trắng, lúc đứng lúc qùy, không ngớt bái lạy như máy, tiếng tụng kinh kỳ dị như những lớp ba đào tràn vào trong màng tai…
Giọng nói đượm đầy âm vận và ca điệu kỳ dị, lọt vào tai người ta như những giọt nước, từ tai đến não, đến tim… làm cho y dần dần có cái cảm giác mơ mơ hồ hồ, trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại… Y không có cách nào trả lời, chỉ có mồ hôi lạnh chảy tong tong xuống.
“Đã đến giờ rồi… tế điển bắt đầu!” Không biết đã được bao lâu, giọng nói đó tuyên bố lên một cách lạnh lùng… Thình lình, bốn bề bỗng biến thành máu đỏ! Lữa đang thiêu khắp tứ phía!
Y nhìn không thấy cô… thế nhưng biết rất rõ ràng, cô đang bị biển lửa nuốt chửng! Cô đang ở trong đám lửa… cô đang ở trong đám lửa!
“A Tĩnh! A Tĩnh!” Lạnh lùng kiên định như y, rốt cuộc nhịn không nổi buột miệng kinh hô lên, dùng sức bạt lớp sương mù ra, tìm quanh tứ phía, hướng về tiếng nói vọng trong hư không mà la lên: “… Ngừng tay! Phóng cô ta ra, phóng cô ta ra!… Ta bằng lòng với các ngươi!”
“Chậm rồi… đã quá chậm rồi…”
“Ngọn lửa Hồng Liên thiêu rụi mọi thứ một khi đã cháy lên rồi, sẽ đốt hết bao nhiêu tội nghiệt trong tam giới…”
“Câm miệng! Phóng cô ta ra!” Trong cơn hoảng hốt, y muốn chém tan đám sương mù dày đặc ấy ra, nhưng phát hiện ra nó như nước vậy, chẳng có chút hình tích gì… y không biết cô đang ở đâu, thế nhưng, y biết cô đang ở trong đám lửa… trong ngọn lửa đang thiêu đốt!
“Phóng cô ta ra! Mau thả cô ta ra ra!” Y bắt đầu mất hết cả kiềm chế, xông một mạch lại tận bên trong chỗ có ngọn lửa… Thế nhưng, ngọn lửa trước mắt đã biến thành một gương mặt, nhảy múa, mơ hồ, méo mó, nhìn y mà cười.
Thanh Tịch Ảnh đao trong tay y hung mãnh như gió, phá vỡ từng màn từng màn lửa đỏ, chém những thứ ảo tượng đó ra làm đôi.
Một nhát đao, rồi lại một nhát đao…
Bàn tay của y không kiềm chế nổi cứ đánh xuống, thế nhưng thình lình gương mặt y bỗng biến ra trắng nhợt… Gương mặt đó… Gương mặt đó là… là mẫu thân! Là mẫu thân hai mươi năm trời chưa gặp, vẫn còn giữ nguyên cái vẻ mỹ lệ trác ước như lúc chìm xuống hồ, thò bàn tay lại đứa con trai, mỉm cười.
Kinh khủng.
Thế nhưng y chẳng còn ngừng được bàn tay đang chém giết, Tịch Ảnh đao vẽ qua, phá vỡ cái màn chướng ngại trước mắt… Nhưng thình lình, máu tươi đang phún ra từ cái ảo tượng đang bị chém ra làm đôi đó thật!
Tia máu đó, rảy lên mặt y, làm mờ đi cả cặp mắt.
Bao nhiêu thứ đang nhìn đều biến ra một màn máu đỏ… máu đỏ ngập cả trời.
Gương mặt của mẫu thân bỗng biến dạng, gương mặt đang ngã nhào xuống đó, bỗng biến thành một người đàn bà khác…
Thời gian phảng phất như thình lình ngưng đọng, ngay cả trời đất cũng phảng phất như không còn có gì, y nhìn những giọt máu đang nhỏ xuống từ mũi đao trong tay mình với cái vẻ không thể tưởng tượng được, từng giọt, từng giọt, tuyệt mỹ không sao tả được. Chậm rồi… đã chậm rồi!
A Tĩnh! A Tĩnh!… Một hồi thật lâu, tựa hồ như dùng hết tất cả sức lực trong người, y mới la lên được cái tên của cô… chỉ có hai tiếng ngắn ngủi, đã hết bao nhiêu quyến luyến của cả đời người. Chậm rồi… Đã chậm quá rồi.
Thình lình kinh tỉnh lại, mồ hôi lạnh ướt dầm dề sau lưng áo, hai lá phổi tựa hồ như có đao kiếm đang cấu xé, y phát lên một cơn ho kịch liệt.
o O o
“Đừng ồn nữa!” Bên ngoài, lông mày lưỡi kiếm của Bích Lạc đang nhướng lên, không còn nhẫn nhịn nổi la mắng cô gái mặc áo xanh, “Cô không thấy nơi đây bao nhiêu là chuyện gấp sao?… Diệp Hỏa không có việc gì đâu! Một con nha đầu như cô ta, Bái Nguyệt giáo còn muốn làm gì?”
Thính Tuyết lâu dàn binh trước Nguyệt cung môn, lại thình lình thu binh triệt thoái, quân sĩ tinh thần đang xuống… lâu chủ lại không giải thích ra sao… Thanh Huyết Vi kiếm của Tĩnh cô nương lại xuất hiện trong tay kẻ địch Bái Nguyệt giáo… Trương chân nhân và Minh Kính đại sư từ khi giao thủ với Già Nhược hôm đó, tới nay vẫn chưa bình phục lại được… Ngoài Thanh Long cung môn, cái người tế ty áo trắng như quỷ mị kia xuất thủ đáng sợ quá chừng chừng như vậy, đã đánh lui bọn họ liên thủ tấn công, đám đệ tử cốt cán của Thính Tuyết lâu lớp bị thương lớp bị bắt giữ, Hồng Trần đỡ dùm y một chiêu, đến bây giờ còn chưa biết sống chết ra sao…
Nhị lâu chủ Nam Sở tọa trấn ở Lạc Dương tổng lâu, không thể chiếu cố được đến nơi Nam Cương xa xôi này; Tĩnh cô nương lọt vào tay địch, Hồng Trần hộ pháp tính mạng đang nguy cập sớm tối… Hiện giờ, Bích Lạc đang cảm thấy gánh nặng ùn ùn đổ xuống đôi vai, làm một kẻ trước giờ thong dong không màng đến mọi sự như y, bất giác trong lòng phiền loạn cả lên.
Thế mà, cô đệ tử của Trương chân nhân lại vì một chuyện nhỏ nhặt đó lại đây nhốn nháo lên.
“Sao ông biết nó không sao cả? Sư muội của tôi bị Bái Nguyệt giáo bắt giữ! Các người không lẽ không đi cứu nó về sao?” Nhược Thủy cũng nôn nóng muốn tóe lửa lên, chẳng hề sợ sệt cái vị đệ nhất hộ pháp của Thính Tuyết lâu,
“Tôi muốn lại gặp Tiêu lâu chủ! Có phải là vì chúng tôi không phải là người của Thính Tuyết lâu, các người chẳng màng đến sống chết ra sao không?…
Nói gì thì nói, sư phụ và chúng tôi là do Tiêu lâu chủ mời lại đấy chứ! Các người…”
Cô còn đang nói được nửa câu, thình lình bị Bích Lạc dùng ánh mắt cản trở… Có tiếng ho kịch liệt đang vang lên từ trong phòng.
“Lâu chủ? Lâu chủ?” Nghiêng tai nghe ngóng, đại hộ pháp của Thính Tuyết lâu thình lình lộ vẻ bất an, đứng dậy tính bước vào phòng, nhưng đứng trước cửa ngần ngừ một hồi… Không có mệnh lệnh của lâu chủ, bất kỳ ai đều không được tự tiện vào!
Lúc cơn bệnh nổi lên, Tiêu lâu chủ cấm người khác tuyệt đối không được lại gần mình ba trượng… trừ cô gái mặc áo hồng lạt kia.
Thế nhưng, lúc này Tĩnh cô nương lại không cách nào chiếu cố được cho người bệnh này.
Tiếng ho đang bị ráng sức bị áp chế lại khi ngừng rồi lại tiếp tục vọng lại, đau đớn u uất, làm Bích Lạc đứng ngoài cửa nghe muốn chau tít mày lại, than lên một tiếng dài, trong ánh mắt lộ đầy vẻ khâm phục và lo lắng, y quay đầu lại hướng cô gái mặc áo xanh: “Đừng làm cho lâu chủ lo phiền nữa… Người bị bắt làm con tin là Tĩnh cô nương, Diệp Hỏa không bị sao đâu.”
Nhược Thủy thộn mặt ra, cũng không nói gì nữa, thế nhưng trong lòng vẫn còn đang vì sư muội mà lo âu không ngớt.
“Khọt khọt…” thình lình, trong lúc hai bên đang trầm mặc, cánh cửa trong phòng trong bỗng mở ra, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt của người đang đứng sau khung cửa, trắng bệch như tờ giấy, đôi môi thì lại ngược với thường tình đỏ mọng lên, phảng phất như vừa mới mửa ra một búng máu.
“Lâu chủ.” Không ngờ rằng lâu chủ lại mở cửa bước ra, Bích Lạc vội vã cúi đầu, quỳ một chân xuống đất.
“Khọt khọt… đứng, đứng dậy.” Tiêu Ức Tình dựa tay vào cánh cửa, ho kịch liệt lên, phân phó bằng giọng ngắt quãng, “Đi… đi kêu Mặc đại phu lại cho ta… Mau.” Chưa nói dứt lời, y lại khom người lại lần nữa, tuy đã lấy tay che miệng lại, nhưng một hàng máu màu đen còn đang chầm chậm rỉ ra từ kẻ tay, lại càng làm cho gương mặt của Thính Tuyết lâu chủ trắng bệch đến ghê hồn.
“Vâng.” Bích Lạc không dám chần chừ, nhìn qua Nhược Thủy đang đứng bên cạnh một thoáng, rồi vội vã thoái lui.
Cô gái áo xanh nhìn tới Thính Tuyết lâu chủ, ánh mắt không ngăn nổi vẻ lo âu, rốt cuộc cô là người mau mắn, Nhược Thủy buột miệng kinh hô lên:
“Tiêu lâu chủ! Ông, ông… Ông phải lo mà dưỡng bệnh đi. Ông sống không lâu nữa đâu.”
“A…” Cúi đầu xuống, đợi cho cơn ho ngừng lại, Tiêu Ức Tình nghe Nhược Thủy nói vậy, còn cười khẽ lên một tiếng, lắc đầu không hề phiền lòng, “Không sao đâu. Mỗi lần… mỗi lần nổi cơn là như vậy, quen rồi cũng xong.”
“Nhưng nguyên thần của ông… nguyên thần của ông đã muốn tán loạn cả ra!” Là một kẻ là quen tập luyện dưỡng sinh, lúc lâu chủ đang ho sặc sụa đã thấy được hồn phách của y cơ hồ như muốn chạy ra khỏi thân xác, Nhược Thủy ánh mắt đầy vẻ lo âu, “Lâu chủ, ông còn không lo dưỡng bệnh! Tuổi thọ của ông, tuổi thọ của ông không còn được bao nhiêu năm!”
Nghe lời dự đoán của một pháp thuật gia, ánh mắt của Thính Tuyết lâu chủ lóe lên một cái, nhưng vẫn cứ lắc đầu, cười: “Như nếu ta cũng đi dưỡng bệnh luôn thì sư muội của cô sẽ như thế nào?”
“Lâu chủ!” hiểu rõ Tiêu Ức Tình đã nghe được những lời cãi cọ của mình lúc nãy, Nhược Thủy thình lình la toáng lên, “Ông phải cứu dùm Diệp Hỏa!
Cầu xin ông, ông nhất định phải cứu dùm Diệp Hỏa ra khỏi Nguyệt cung!”
“Khọt khọt… yên, yên tâm.” Có điều mới yên được một chút, cơn ho kịch liệt lại một lần nữa cắt ngang đi lời y đang nói, Tiêu Ức Tình ráng sức gật đầu, vẻ mặt vẫn rất ổn định, “Trương, Trương chân nhân là do ta… do ta mời lại, khọt khọt, Thính Tuyết lâu nhất quyết không, nhất quyết không có chuyện để
mặc kệ không ngó ngàng gì tới các người…”
Trong khoảnh khắc đó, cái người bệnh yếu ớt trước mắt phảng phất như có cái lực lượng không sao nói được làm cho Nhược Thủy hô hấp như muốn ngưng hẳn lại.
“Biết, biết phép Hạc Xung Thiên không?” Ho lên, Thính Tuyết lâu chủ khựng lại một chút rồi hỏi.
Nhược Thủy ngẩn mặt ra, không ngờ được chủ nhân Thính Tuyết lâu lại cũng biết bàng môn của pháp thuật gia, bất giác gật đầu… Đấy vốn là pháp thuật Phi Tung truyền tin, một kẻ tu vi như cô cũng có khả năng điều khiển chuyện hạc giấy.
Tiêu Ức Tình ho xong một cơn, hơi gật đầu, suy nghĩ một chút, xé một tờ giấy từ trên khung cửa sổ, dùng máu trên đầu ngón tay viết xuống một hàng chữ trên tờ giấy, đưa cho Nhược Thủy: “Đem cái này chuyển cho Cô Quang, y sẽ vì ta mà ráng sức trông nom dùm Diệp Hỏa, cô yên tâm đi.”
“Cô Quang?” Nhược Thủy ngạc nhiên, nhớ lại gã thuật sĩ áo xanh trước cửa Châu Tước cung môn, không biết tại sao trong lòng giật nảy lên một cái…
Đúng rồi, đó là kẻ ở bên phe Thính Tuyết lâu chắc? Cô cúi đầu nhìn xuống, thấy trên tờ giấy trắng có viết một hàng chữ: Bảo vệ Diệp Hỏa Tiêu. Máu trên giấy còn chưa ráo, đỏ lòm kinh khủng.
“Lâu chủ.” Cảm khích vô cùng, cô gái mặc áo xanh ngẩng đầu lên nhìn tới Thính Tuyết lâu chủ, muốn nói một lời cảm ơn, thế nhưng Tiêu Ức Tình đã xua xua nhẹ tay, xoay vào phòng trong đóng cửa lại. Con hạc bằng giấy được Nhược Thủy xếp lại nhanh chóng, thổi ra một hơi, loạt xoạc tung cánh bay ra ngoài.
Đứng tựa vào song cửa ho khúc khắc, gương mặt trắng nhợt có cái vẻ mệt mỏi cùng cực, mặt mày bỗng dưng có cái vẻ cười cợt trào lộng chính mình: Hôm nay… mình lại mở miệng nói ra những lời tình cảm đến thế? A, như nếu đổi lại lúc xưa, làm sao lại vì một con nha đầu đi vận dụng một con cờ trọng yếu như Cô Quang nhỉ… Chỉ vì, nghe những lời của Nhược Thủy, nhớ tới một kẻ trọng yếu cũng đang bị làm con tin kia, mới thình lình yếu lòng đấy chăng?
Tiêu Ức Tình nhìn con hạc giấy đang bay giữa trời xanh, ho sặc sụa muốn gập cả người lại. Thò tay vào lòng, tính lấy cái bình thuốc ra, thế nhưng ngón tay run rẩy, không vững chắc, cái bình rớt xuống đất vỡ tan tành, thuốc văng ra tứ tán đầy cả mặt đất. Bàn tay y tựa vào song cửa, nhớ tới người lúc trước vẫn luôn luôn ở một bên, thình lình trong lòng nhức nhối lên một cái, ôm lấy miệng khom lưng lại, thế nhưng đã không còn kịp, một búng máu tươi đã phun ra khỏi miệng.
“Lâu chủ! Lâu chủ!” Mặc đại phu ngoài cửa không kịp bẩm báo hối hả xông như mũi tên vào phòng, tới gần người y bỗng sực nhớ ra, không dám tiến gần lại gần Tiêu Ức Tình hơn một trượng, đứng một bên nhìn bãi máu tươi trên mặt đất, vẻ mặt kinh sợ.
“Không sao cả, không sao cả… Khọt khọt.” Là người bệnh, lại đi an ủi thầy thuốc, Tiêu Ức Tình cười nhẹ đứng thẳng người dậy, thế nhưng trước mắt mơ hồ không thấy rõ ràng, ngay cả chính mình cũng cảm thấy, lần này cơn bệnh nổi lên có khác lúc trước, nhưng gương mặt của Thính Tuyết lâu chủ vẫn lạnh lùng ổn định như thường, đưa tay dựa vào tường ngồi xuống cái giường nệm, đưa tay vẫy Mặc đại phu đang đứng thộn mặt ra đó lại, ra dấu đối phương có thể lại gần, “Cho ta một viên Ngưng Thần Đan.”
Mặc đại phu thình lình kinh hãi khựng lại, bất giác mở miệng hô lên:
“Không được!”
Nghe thuộc hạ lại dám đi chống lại mệnh lệnh của mình, ánh mắt của Thính Tuyết lâu chủ đột nhiên lạnh lẽo bén nhọn như cây kim.
“Ngưng Thần đan là dựa vào nguyên thần hao tổn để tạm thời bảo dưỡng khí mạch… Lâu chủ khí huyết đã suy kiệt đến thế, làm sao mà chịu cho nổi!”
Mặc đại phu không hề sợ sệt, thật tình chẳng xem đối phương là Thính Tuyết lâu chủ võ lâm vua chúa một cõi, chỉ mở miệng nói như đang dạy dỗ bệnh nhân, “lâu chủ trước mắt phải lập tức điều tức tĩnh dưỡng, không được lao tâm lao lực… Nếu không làm sao còn sống cho nổi!”
“Điều tức tĩnh dưỡng?” Tiêu Ức Tình ánh mắt biến đổi, cười nhạt lên một tiếng, mi mày sát khí nổi lên đằng đằng, “A Tĩnh đang ở trong tay bọn chúng, làm sao ta còn có thể điều tức tĩnh dưỡng! Đêm nay ta phải đi gặp Già Nhược! Ngươi không đưa thuốc cho ta có phải không?… Bích Lạc!”
Chẳng muốn lãng phí thời gian với lão thầy thuốc cố chấp, Thính Tuyết lâu chủ vỗ tay, gọi đại hộ pháp đang đứng chờ lệnh bên ngoài vào, thuận tay chỉ tới Mặc đại phu phân phó: “Bắt giữ lão ta, lấy trong người lão thuốc Ngưng Thần đan đưa cho ta.”
Tiếng nói còn chưa dứt, động tác của Bích Lạc đã như quỷ mị, nhanh nhẹn chóng vánh.
“Lâu chủ!… Lâu chủ!” Thầy thuốc không biết chút gì võ công bị chế ngự, đưa mắt trao tráo nhìn bệnh nhân của mình đang cầm viên thuốc đưa vào miệng hớp chút trà còn lại nuốt đi, mà phảng phất như chính mình đang uống phải rượu độc, Mặc đại phu gương mặt trắng bệch mà khích động, thình lình nổi cơn thịnh nộ lên, “Con mẹ nó! Ngươi cho là hai chục năm đó chỉ có mình ngươi chịu khổ thôi sao? Chịu lời dặn dò của lão lâu chủ, bao nhiêu năm nay ta đã tận cùng tâm sức, con mẹ nó! Sớm biết chính ngươi còn chẳng muốn sống, lão tử đã chẳng thèm màng đến!… Lão tử chẳng màng nữa! Ngươi đi đâu đó mà chết đi!”
“Ta chẳng đi đâu chết cả…” Uống xong thuốc, nhắm mắt vận khí điều tức một hồi, để làm tan sức thuốc, nghe Mặc đại phu đang mắng chửi không cố kỵ gì như vậy, mặt mày của Thính Tuyết lâu chủ ngược lại lộ một thoáng ương ngạnh, mở trừng mắt ra, liếc mắt qua Mặc đại phu, “Ta chẳng có chuyện trước khi cầu sống đã đi cầu chết đâu… Nhưng ta phải nhất quyết bảo vệ thứ gì ta coi trọng… Ta không muốn đi vào dấu xe cũ năm xưa của phụ thân.”
Cái liếc mắt lạnh lẽo tàn bạo mà trầm uất đưa qua đó, giống như băng tuyết, làm người ta muốn buốt vào tới xương tủy, ngay cả Mặc đại phu đang mắng thao thao bất tuyệt đó cũng thộn mặt ra, câm miệng lại. Chuyện của lão lâu chủ, lão ta cũng có biết một hai phần, thình lình kẻ đã nhìn Tiêu Ức Tình lớn lên là Mặc đại phu ánh mắt bỗng lộ ra vẻ cảm khái và bi ai muôn vàn, lão than lên một tiếng dài, nói không ra một lời.
Ngưng Thần đan hiển nhiên đã phát sinh hiệu lực, gương mặt của Tiêu Ức Tình nhanh chóng cải thiện, trên làn da mặt trắng bệch đã hiện ra huyết sắc thật kỳ dị, làm ánh mắt của y sáng lên như một làn thu thủy. Thính Tuyết lâu chủ đứng dậy, điệu bộ thong dong, khí định thần nhàn, y mở cửa ra, nhìn lên trời không, thình lình lẩm bẩm lên mấy tiếng: “Lại mưa nữa rồi sao?… Sao mà biến đổi nhanh quá. Tối nay không biết có nên mang dù theo không nhỉ?”
Bích Lạc nhướng mày lên một cái, buột miệng hỏi: “Lâu chủ, tối nay ông tính một mình đi phó ước, lên đỉnh Linh Thứu sơn gặp Già Nhược thật sao?”
“Sao không đi được nhỉ?” Tiêu Ức Tình hạ thấp rèm mi, cười khẽ lên một tiếng, lắc đầu, “Chuyện đã đi đến nước này, ta cũng muốn cùng Già nhược đàm luận thử một phen tối hậu… Nếu không A Tĩnh không chừng có thể bị giết đi thật.” Ngừng lại một chút, người đang bệnh hoạn yếu đuối đó dựa tay vào cửa nhìn lên trời mới vừa đó đã đầy cả mây đen bao phủ, bình tĩnh phân phó một câu cuối cùng: “Bích Lạc, trông nom dùm ta bọn đệ tử nơi đây, còn Hồng Trần nữa.… Ngày mai giữa trưa ta nhất định sẽ về lại.”
Thế nhưng, rốt cuộc vẫn còn ngừng chút nữa, Thính Tuyết lâu chủ lại thêm vào một câu, vẻ mặt trầm uất: “Như Tĩnh cô nương trở về mà ta thì không, sau này Thính Tuyết lâu trên dưới sẽ nghe theo mệnh lệnh của cô ta; như nếu… như nếu ta và Tĩnh cô nương đều không trở về… Thì, trước khi đám nhân mã về lại Lạc Dương, nơi đây sẽ do ngươi toàn quyền định đoạt đấy.”
o O o
Mưa là tự dưng rơi xuống thôi… Tuy mây đen đã tích tụ trên đỉnh Linh Thứu đã từ lâu, ẩn ước có sét đánh liên hồi, nhưng trong lòng Cô Quang đã biết rõ, mưa mà có rơi xuống cũng phải đợi tới trời tối.
Có điều, thình lình, mưa lại tự dưng đổ ào ào xuống, trắng xóa một màn khắp trời đất.
“Chắc là Già Nhược.” Nhìn mưa đang rơi ngoài song cửa, gã thuật sĩ áo xanh lẩm bẩm tự nói một câu, y hiểu rõ đây là mưa do tế ty hô hoán lại, ánh mắt lộ vẻ không biết là một thứ biểu tình gì… Hâm mộ, hay là đố kỵ? Thế nhưng, Cô Quang chỉ chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài song cửa, thình lình cặp mắt gã sáng lên, thò tay ra ngoài hớt một cái, giữa không trung có một luồng sáng trắng hầu như không thấy được lướt vào trong phòng, lọt vào lòng bàn tay gã.
Nhìn kỹ chung quanh xem có gã đệ tử nào đang ở bên mình không, tả hộ pháp của Bái Nguyệt giáo mở bàn tay ra, nhìn thấy trong lòng bàn tay là một con hạc trắng nhỏ xíu… Miếng giấy không lớn lắm, nhưng con hạc giấy được xếp rất tinh vi, hình như còn có chút hương thơm. Lúc bàn tay gã tiếp xúc vào con hạc giấy, gã thuật sĩ mặc áo xanh bỗng hơi ngẩn mặt ra, dựa vào thần giao cách cảm, trước mắt hiện ra một bóng hình cô thiếu nữ mặc áo xanh…
Sao, chắc là cô ta rồi… Chắc là con hạc giấy của cô ta xếp thôi?
“Bảo vệ Diệp Hỏa. Tiêu.”
Chỉ có năm chữ ngắn ngủn, nhưng là một màu máu nhàn nhạt viết xuống. Bởi vì bay từ trong mưa vào, nét chữ bị hoen ố ra, màu giấy trắng tinh đã bị lem nhem chút màu máu nhạt.
Cô Quang hơi sửng sốt, có vẻ như không muốn tin đây là thủ bút của Thính Tuyết lâu chủ trên tờ giấy… Xem ra Tiêu Ức Tình bệnh tình còn không nhẹ lắm. Huống gì, tối nay y còn phải đi lên núi Linh Thứu phó ước với Già Nhược… Thế mà giờ phút này, còn đi nhờ y đi làm một chuyện nhỏ nhặt như vậy?
Chuyện của Thư Tĩnh Dung còn chưa giải quyết, bây giờ Già Nhược canh giữ cô còn nghiêm ngặt hơn nữa, không biết làm sao mới tìm được cơ hội…
Nghĩ đến đó, gã thuật sĩ áo xanh mặt mày lộ ra một vẻ phiền loạn sao đó: đáng chết thật, cơ hội còn chẳng sao, sợ nhất là cho dù có cơ hội đó, cô con gái kỳ quái kia lại chẳng chịu tự mình đào tẩu.
Tại sao… Tại sao hôm qua, cô ta lại không chịu chạy xuống núi, ngược lại đi đâm đầu vào lưới chạy lại thần miếu nhỉ?
Cái cô Thư Tĩnh Dung này… cái cô tự xưng là con gái của Huyết Ma, cùng nổi danh với Tiêu Ức Tình trong võ lâm ở Trung Nguyên này, trong thâm tâm cô ta đang nghĩ kiểu gì, mà lại đi bỏ cơ hội thoát thân, ngược lại cứ xông thẳng tới trước mặt tế ty áo trắng là sao?
Cô Quang chau mày suy nghĩ, ngón tay bất giác mở tung con hạc giấy ra…
Diệp Hỏa… Diệp Hỏa, đại khái chắc là một tên trong đám người Thính Tuyết lâu bị Già Nhược tế ty bắt giữ đấy thôi? Đúng rồi, tựa hồ như cũng là đệ tử môn hạ của Trương chân nhân ở Long Hỗ sơn… là sư muội của Nhược Thủy.
Gã thuật sĩ áo xanh đã nghĩ ra, thình lình hàng mi giãn ra cười lên một tiếng, lắc lắc đầu: Được rồi, nếu là sư muội của con nha đầu đó, thì chiếu cố một phen cũng tốt…
Trong tiếng mưa hoà với tiếng gió, trên núi Linh Thứu một màu trắng trắng xanh xanh, hư ảo như mộng, ngay cả đám sen hồng cũng chẳng còn thấy đâu, đã chìm vào trong nước. Trước mắt là một màn trắng xóa vô bến vô bờ, bỗng dưng phảng phất như đã cho y một thứ dự cảm gì đó bất tường…
phảng phất như trời đất này đã đến hồi mạt lộ.
Thình lình, ngón tay của Cô Quang dụi nhanh một cái, trong kẻ tay cháy lên một ánh lửa nhàn nhạt, con hạc bằng giấy đó đã bị thiêu rụi.
… Có bóng người mặc áo màu trắng, từ trên tế đàn phiêu phiêu đi xuống.
Già Nhược.
Tế ty áo trắng một mình từ thần điện bước ra, đi dọc theo thánh hồ trong mưa lại, tấm áo trắng và mái tóc dài tung bay trong mưa, mơ hồ, phảng phất giữa trời đất chỉ còn mỗi mình y một người một mình ở đó. Phi phát trường ca lãm đại hoang.
Cô Quang đứng trước song cửa trong tịnh xá của mình, nhìn Già Nhược đang từ xa đi dọc theo hồ lại… đại tế ty hôm nay tựa hồ như có tâm sự, đi rất chậm, cúi đầu nhìn vào nước hồ một bên chân, một màn nước xanh lè trong màn mưa gió thần quang ly hợp.
Cô Quang thộn mặt ra: con đường đi dọc theo hồ đó, trừ giáo chủ và tế ty ra, cấm không cho bất kỳ ai đi… e rằng tả hữu hộ pháp cũng đều không được lại gần. Thật ra, cái hồ nhỏ đầy những sen hồng đó, bất quá chỉ là chỗ xử lý thi thể những kẻ dám bất kính với Nguyệt thần đấy thôi? Cũng như một bên núi mặt âm, chôn cất người lâu năm bèn tích tụ âm khí vậy thôi, chỉ cần có thứ gì trấn áp được nó… ví dụ như có thần miếu đó, còn sợ gì nữa? Không lẽ lại có chuyện bạch cốt sống lại hay sao?
Tại sao… Tại sao tế ty mỗi lần nhìn vào thánh hồ, vẻ mặt đều lộ đầy vẻ kính sợ vậy?
Gã thuật sĩ áo xanh có chỗ không hiểu, nhìn Già Nhược đang khom người xuống, phảng phất muốn múc trong nước ra gì đó, ngón tay thần tốc nhúng vào trong nước, sau đó rút nhanh lại… soạt soạt lên mấy tiếng, theo gió truyền lại, Cô Quang mắt trao tráo lưỡi cứng đờ nhìn tới, nhìn thấy có thứ gì đó không biết thật đáng sợ từ trong hồ nhảy ùn ùn lên, rượt theo ngón tay của tế ty mà cắn xé!
Mưa đang rơi xuống không ngớt, cái thứ quái vật vô hình chưa bao giờ gặp phải đó đang cắn vào ngón tay Già Nhược, thế nhưng tế ty co tay búng ra, phảng phất trong gió truyền lại tiếng gào đau đớn, những ác linh rượt theo cắn xé đó thình lình biến thành một đám khói trắng tan đi mất.
Cô Quang ngẩn mặt nhìn một chuyện kỳ dị đang diễn ra trước mắt, đám ác linh đó tuy đã biến thành tro bụi tiêu tán trong vô hình, nhưng cái thứ linh lực âm tà cực độ đó vẫn còn đang xao động trong không khí, làm cho gã ngấm ngầm kinh hãi trong lòng… Đấy là, đấy là thứ lực lượng kinh khủng gì đang mai tàng dưới đáy thánh hồ vậy?!
Trong màn mưa, tế ty áo trắng đứng một mình ở bên hồ một hồi, nhìn chăm chú vào khói sóng bốc lên tứ phía trên mặt hồ, phảng phất như đang nghĩ đến chuyện gì thật trọng đại. Rốt cuộc, Giã Nhược lại một lần nữa khom người xuống, lấu từ trong người ra một cái bình nhỏ màu bạc, múc một nửa bình nước trong hồ lên, sau đó cẩn thận từng ly từng tý, đóng kín nút bình lại, dán nhãn lại.
Sau đó, phảng phất như đã biết Cô Quang đang nhìn mình từ xa, Già Nhược quay đầu lại, hướng về gã thuật sĩ áo xanh nơi cửa sổ ra dáng gật đầu.
Cô Quang đang tính tránh đi đã không còn kịp nữa, chỉ còn nước nghinh tiếp ánh mắt của tế ty, cũng đồng dạng gật đầu chào.
Không thấy Già Nhược cất bước, chỉ trong thoáng chốc, tấm trường bào màu trắng đã đi dọc theo bờ hồ gần lại mấy trượng, mây đen vần vũ, bao phủ xuống núi Linh Thứu như một tấm màn sắt, trầm trầm như muốn rơi xuống.
Thế nhưng giữa khoảng trời đất vô cùng vô tận đó, tấm áo màu trắng phiêu phiêu dưỡng dưỡng, hư ảo không thật.
Trong ánh mắt của thuật sĩ áo xanh, bỗng hiện ra vẻ kính cẩn hâm mộ và chấn động kinh hãi… Đấy là thứ linh lực vô thượng gì vậy.
“Cô Quang.” Bất ngờ, Già Nhược lại đi thẳng tới trước song cửa chỗ gã đứng, mưa vẫn cứ rơi xuống tầm tả dày đặc. Thế nhưng trên áo của tế ty chẳng có vẻ gì là ướt át, Già Nhược hình như trong lòng đã có một quyết định gì đó, đi dọc lại trước mặt kẻ đồng liêu thường ngày mình không hay qua lại, ngừng lại một chút, rồi thình lình làm một chuyện khiến người ta kinh ngạc…
“Cái này cho ông.” Tế ty áo trắng xoay tay lại, từ trên cái vòng đeo trên trán lấy viên bảo thạch xuống, cầm trong tay, đưa tới trước mặt tả hộ pháp,
“Ông cầm cái nguyệt phách này… Sau này, nơi đây hy vọng nhờ có ông bảo vệ.”
Ánh mắt của Già Nhược, nhìn về phía Nguyệt cung lờ mờ xa xa, trong đó không biết có bao nhiêu thứ biến ảo thế nào.
Cô Quang ngẩn mặt ra, nhìn viên bảo thạch đỏ tươi như máu trong lòng bàn tay trắng trẻo… ngưng tụ tinh anh của mặt trăng, cái nguyệt phách nổi tiếng là một trong ba thứ đồ bảo vật của Bái Nguyệt giáo, ấp úng một hồi, lắc đầu bật cười lên: “Tế ty đại nhân, trận chiến tối nay còn chưa bắt đầu, mà lại có vẻ không cầu sống, mà cầu chết trước như vậy, chẳng phải là triệu chứng gì tốt lành gì đấy sao…”
“A.” Già Nhược cũng cười lên một tiếng, nắm nguyệt phách trong tay, chắp tay sau lưng nhìn trời, ánh mắt đầy vẻ tịch liêu, “cầu chết? Chuyện đó cũng phải cần có chết để mà cầu mới được.”
“Trong thâm tâm ông vẫn còn có chữ thiện tồn tại, vậy là tốt lắm… đó là chỗ căn cơ để nhìn thấu lẽ trời trên cao.” Tế ty áo trắng không nói gì nhiều thêm, chỉ quay đầu lại, nhìn tới Cô Quang, cầm nguyệt phách dúi vào túi áo màu xanh của gã, “Ta biết ông khát vọng muốn có lực lượng… Pháp thuật thiên phú của ông cũng rất cao, chỉ tiếc là cơ duyên chưa đủ… Cái nguyệt phách này không phải là thứ cần thiết cho ông sao?”
Bàn tay của Cô Quang hơi run lên, ánh mắt hạ xuống khó mà thấy được, che dấu đi nội tâm của mình… gã tự tin là tế ty không cách nào nhìn được vào nội tâm của mình… Thế nhưng, Già Nhược hiểu cái lối suy nghĩ của y được tới mấy phần?
Y có biết mình đang mượn tay của Tiêu Ức Tình để nuốt y và kế thừa lực lượng trong người y chăng?
Có điều, tại sao một người trước giờ giao tình rất lãnh đạm như Già Nhược, bây giờ lại muốn tự tay đem cái Nguyệt phách tượng trưng cho thân phận của tế ty giao cho mình… Y đang tính chuyện gì vậy? Một cuộc dặn dò phó thác trước đêm tử chiến?
Tuy vậy, Thanh Huy chết rồi, Bái Nguyệt giáo trừ tế ty ra, chẳng còn ai có lực lượng mạnh hơn gã… Như nếu tối nay Già Nhược một đi không trở lại, thì đại quyền thực lực của Bái Nguyệt giáo ắt phải lọt vào tay gã, nhưng… đối với gã mà nói, nhiệt tình của gã với những chuyện đó, so với cái nguyện vọng lấy được lực lượng trong người Già Nhược lại thua xa lắc.
“Ta đã để lại thủ dụ trong thần điện, đã an bài tất cả mọi thứ… nói chung, như nếu không còn ta ở đó, mọi chuyện trong Bái Nguyệt giáo, sẽ phó thác cho ông thôi.”
Thuật sĩ áo xanh còn chưa kịp nói gì, đợi đến lúc cầm viên bảo thạch lọt vào trong túi áo ra, ngẩng đầu lên nhìn, thân hình của Già Nhược đã ra xa ngoài mười trượng rồi.
Mây âm ám đè lên núi Linh Thứu, trời thảm đất sầu, mưa gió xào xạt.
Mênh mông một khoảng trời không, chỉ có vạt áo trắng đang phiêu phiêu như gió.
Trong lòng Cô Quang, chợt trổi lên một niềm tâm tư không sao nói được, gã dùng sức nắm cái nguyệt phách trong tay, tâm niệm đang xoay vòng như điện.
o O o
“Bẩm đại nhân, cô ta không chịu ăn gì cả.” Quay về lại căn nhà làm bằng đá trắng, vừa mới bước vào là nghe bọn đệ tử phủ phục người dưới đất nghinh tiếp, trong đó có một nữ đệ tử rụt rè bẩm cáo. Tế ty áo trắng thoáng nhìn qua liên tiếp mấy cái khay đồ ăn để đó chưa hề đụng tới, cặp lông mày hơi chau lại một cái, nhưng chỉ xua xua tay, ra dấu mọi người thoái lui.
Bọn đệ tử không dám ngẩng đầu lên nhìn tế ty, đi bằng đầu gối ngược ra ngoài, rồi đóng cửa lại.
Trong căn phòng đá trắng rộng, thình lình yên tĩnh đến độ ngay cả tiếng gió cũng đều nghe rõ… yên tĩnh đến tựa hồ như không có ai trong đó.
Thế nhưng, trong gian phòng này lại xác thực có hai người… Trừ tế ty áo trắng ra, còn có một cô gái mặc áo hồng lạt đang ngồi cúi đầu trầm mặc trước bàn thờ, không một tý cử động, in hệt như một pho tượng.
“Thật có hơi hối hận nói tất cả mọi chuyện cho cô nghe… cứ ngỡ là, Tĩnh cô nương của Thính Tuyết lâu chắc phải chịu đựng được.” Già Nhược khom người trước cô gái đang trầm mặc, than lên một tiếng, nhìn tới gương mặt không một nét biểu tình của cô, “Có điều, xem ra, cái đầu của Thanh Lam lại làm cô khích động quá chừng nhỉ?”
Cô gái mặc áo hồng lạt vẫn cứ trầm mặc, cúi đầu nhìn chăm chăm vào gương mặt hơi mỉm cười đang ôm trong vòng tay, ánh mắt phảng phất như đang mãi chìm vào một nơi nào xa xôi, mơ hồ lơ đãng, không nghe không thấy bất kỳ thứ bên ngoài.
Cái bàn thờ bị phá hủy trên tường trơ trọi không một thứ gì trên đó, như một hố mắt sâu hoắm đen thui, nhìn trừng trừng lơ láo tới cô.
“Đương thần không còn làm được gì”… hàng chữ đó, đã bị vỡ nát từng mảnh, màu đỏ nhạt trên đó cũng đã mờ đi hết. Cái câu đó, phải là năm xưa Thanh Lam đã hết tận lực lượng của mình, mà vẫn không cách nào bảo vệ được sư đệ và cô ra khỏi Nam Cương… Không còn hy vọng gì vào sự quyến cố của thần, do đó, y mới đi chọn lựa làm giao kèo với ma đạo đấy chăng?
Như nếu thần đã không còn làm được gì… vậy thì, chỉ còn là ma đạo cứu độ chúng sinh thôi.
Nhìn si ngốc vào cái bàn thờ đó, cái ảo tượng những dòng máu lai láng chảy ra lúc bàn thờ bị đập vỡ bây giờ không còn đó… Thế nhưng, cô vẫn còn cảm thấy mình đang ngồi trong vũng máu vô bờ vô bến, ngập tràn thị tuyến chỉ là một màn máu me đỏ lòm, máu me đỏ lòm, máu me đỏ lòm…
Đứng trước màn máu tươi đỏ lòm ngập đầy cả trời đất đó, một đứa bé đang đưa cặp mắt ưu uất nhìn quanh tứ phía, thình lình, hướng về một thiếu niên áo trắng đứng giữa trung tâm màn máu thò bàn tay nhỏ xíu lạnh băng ra, rụt rè kêu tên y.
Thế nhưng, trước mắt bỗng dưng biến ra mơ hồ… máu! Máu tràn ngập cả trời đất, thình lình từ bốn phương đổ ào lại, chỉ trong thoáng chốc đã che hết cặp mắt! Thiếu niên áo trắng nụ cười ôn hòa kiên nhẫn thình lình biến mất, cô chẳng còn thấy được gì… ngập tràn cặp mắt chỉ có một màn đỏ của máu, màn đỏ của máu… Trong màn huyết tanh ngập trời đó, cô hoang mang đưa tay ra, sờ soạng đi khắp nơi, muốn với tới thứ gì đó. Thế nhưng, chẳng có gì cả…
Tất cả… tất cả đều bị tiêu hủy. Bà sa thế giới trước mắt, đều như bị ngọn lửa hồng liên thiêu hủy cả, không không tịch tịch như chết, tan biến như tro bụi.
Thanh Lam… Thanh Lam. Thanh Lam ca ca.
Cô ngơ ngác nhìn tứ phía, rồi cúi đầu xuống… Thình lình nhìn thấy gương mặt đang mỉm cười thật quen thuộc.
Cái đầu của y đang yên tĩnh nằm trong vòng tay ôm của cô, gương mặt trắng trẻo, mái tóc đen nhánh, bình tĩnh thung dung.
Bỗng dưng cô thất thanh kinh hô lên một tiếng, ôm chầm lấy cặp mắt.
“Không ngờ cô lại biến ra thành thế này…” Nhìn cô gái mặc áo hồng lạt si ngốc lạc thần, vẻ mặt có lúc mừng lúc kinh hãi, ánh mắt của Già Nhược lóe lên một tia sáng phức tạp, than lên một tiếng. Bàn tay của y đưa lên, cầm lấy thanh kiếm bọc bằng tấm nhiễu trắng để trên cái bàn trong phòng, rút ra nhìn một thoáng, ánh kiếm màu hồng lạt lóng lánh như điện chiếu vào tròng mắt của y, y nhịn không được lại cất tiếng than lên lần nữa… Ngay cả thanh Huyết Vi sống chết không rời bị cướp đi, cũng chẳng hề biết gì sao?
“Cô có nghe ta nói không?” Tuy đối phương đối với sự tồn tại của mình nhìn đó mà chẳng thấy gì, tế ty áo trắng vẫn cứ kiên trì nói chuyện, thình lình thò ngón tay ra điểm liên tiếp mấy cái, giải khai kinh mạch bị phong bế của cô: “Hiện tại cô chẳng khác gì phế nhân… muốn giam cô ở đây còn cần đến những thứ này sao?”
Khom người nhìn tới cô gái mặc áo hồng lạt, ánh mắt của Già Nhược thật hung mãnh lạnh lẽo… Thế nhưng phảng phất dưới cái lớp băng đó là dòng nước ngầm đang chảy đầy những đoái hoài thống khổ không sao nói được.
Ngừng lại một chút, tế ty rút thanh kiếm tinh lên một tiếng nửa chừng ra khỏi vỏ, nhìn một thoáng, sau đó trả vào lại, đối với người không một chút phản ứng kia nói ra một câu…
“Đêm nay, ta muốn dùng thanh Huyết Vi của cô, lấy mạng Tiêu Ức Tình.”
“Cô có nghe ta nói gì không?… Minh Nhi, Tĩnh cô nương… Bất kể là gọi tên gì cũng được.”
“Đêm nay, ta muốn dùng thanh Huyết Vi đánh nhau với Thính Tuyết lâu chủ… Thanh Huyết Vi của cô nằm trong tay ta, cô là con tin trọng yếu nhất của Bái Nguyệt giáo… cô là sợi giây vô hình kéo tay của y lại, không cho y dám động thủ với ta.”
“Cao thủ ra chiêu, sống chết chỉ một đường giây… cho dù lực lượng vốn chỉ ngang ngửa với nhau, hôm nay ta đã cầm chắc chuyện thắng được y trong tay.”
“Có nghe ta nói gì không?… Ta, muốn dùng thanh Huyết Vi của cô, cắt cổ họng của Tiêu Ức Tình.”
Thật chậm thật chậm, tế ty áo trắng khom người xuống, nhìn chăm chú tới A Tĩnh, nói những lời đó, nhìn thấy cô vẫn cứ si ngốc ngẩn mặt ra nhìn trao tráo vào cái đầu đang mỉm cười kia, Già Nhược hơi chau mày, lạnh lùng nói một câu cuối cùng…
“Còn cô… cô cứ ôm cái đầu rốt cuộc sẽ hủ nát đi đó, mà đi hoài niệm Thanh Lam của cô thôi.”
o O o
Mưa vẫn cứ rơi xuống, thế nhưng trời đã tối sầm lại.
Vạt áo dài trước gió, mái tóc dài tung bay, chắp tay sau lưng đứng trên đỉnh núi cao nhất của Linh Thứu nhìn tới, trời cao đất rộng. Giữa khoảng trời đất, mưa gió như gào réo, phảng phất vạn vật đều là không, chỉ còn lại mình y một mình ra đó.
Y ở trên đỉnh núi tưởng nhớ đến mi mày cặp mắt một người… Chỉ tiếc, người đó không ở một bên.
Bóng đêm như một màu mực đang đổ ập xuống, ậ lên cả một khu rừng trùng điệp, y cúi đầu, nhìn thanh kiếm được bọc bằng một tấm nhiểu trắng trong tay, cặp lông mày thình lình lộ một vẻ biểu tình không biết là gì…
Chính ngay lúc đó, y nghe có tiếng chân vang nhẹ trên con đường sơn đạo.
Tế ty ngẩng đầu lên, nhìn lên trời cao đang giăng đầy những đám mây đen… tuy đã che đi tầm thị tuyến, nhưng một kẻ am hiểu trời đất như y, vẫn có thể nhìn thấu qua đó mà thấy được tinh đẩu sau lưng.
“Đúng canh ba… Tiêu lâu chủ đến thật đúng giờ.” Mỉm cười, thu lại ánh mắt đang nhìn lên trời cao, cười lên một tiếng, quay đầu lại, nhìn tới người áo trắng đang đi lên dốc đường sơn đạo, Già Nhược thình lình quay người như điện, ánh kiếm như giải thất luyện vẻ ra một đường.
Công tử mặc áo trắng cầm dù từ dưới núi một mình đi lên, đang còn mãi ho khúc khắc, vang động cả một vùng núi trống trải, thế nhưng một người bệnh hoạn yếu đuối như y bị tập kích không kịp đề phòng như vậy, phản ứng vẫn nhanh nhẹn kinh hồn… trong cái tích tắc ánh kiếm lóe lên đó, y đã nhón chân xuống lướt người lên, mũi kiếm sát một bên phiêu phiêu bay ra ngoài, thân hình lửng lơ ngụy dị không sao tả được.
“Được!” Trong ánh mắt xanh dậm của Già Nhược lóe lên tia sáng bén nhọn như kim, thanh kiếm trong tay liên tiếp đâm ra hai ba nhát, mũi kiếm lóng lánh thu nhả những tia sáng màu xanh nhạt, Tiêu Ức Tình cổ tay xoay qua, đưa cây dù đở ra trước mặt… soạt lên một tiếng, cây dù hai mươi bốn cọng vỡ tan ra thành vô số mảnh vụn. Thính Tuyết lâu chủ ánh mắt cũng lạnh lẽo sát khí, ngón tay thụt vào trong ống tay áo, thế nhưng mắt thấy ánh kiếm xé không gian từ trong tấm nhiểu trắng lóe ra, gương mặt y lập tức biến đổi.
“Ông dám rút đao, cô ta sẽ chết ngay!” Nhìn thấy động tác của đối phương, tế ty áo trắng thình lình bật cười nhạt lên, gằn giọng nói, thanh Huyết Vi trong tay hung mãnh không nể tình, chiêu chiêu đoạt mạng, “Huyết Vi ở trong tay ta… cô ta ở trong tay ta! Ta đã làm bùa chú, Tịch Ảnh đao ra khỏi vỏ, cô sẽ sẽ chết ngay!”
Giữa hai câu nói đó, Tiêu Ức Tình đã liên tiếp bị bức thoái lui ba trượng, thanh Huyết Vi ba lần rạch phá y phục của y, ép cho y không ngớt lùi lại trên con đường sơn đạo. Ánh mắt của y đã ngưng tụ đầy sát khí… trước giờ chưa một ai… trước giờ chưa một ai, có thể bức Thính Tuyết lâu chủ liên tiếp thoái lui mười bước như vậy!
Thế nhưng, theo mũi kiếm lướt người lùi lại thêm lần nữa, mắt nhìn thấy thanh kiếm quen thuộc đó, bàn tay của y ngược lại lại đi thả tung thanh Tịch Ảnh đao ra.
Huyết Vi… Huyết Vi, trong tay của Già Nhược.
Bùa chú? Y không thể rút đao… Chỉ biết có thoái lui, không được rút đao!
“Nói cho ông biết, hôm qua, chính Minh Nhi là người không chịu xuống núi trở về Thính Tuyết lâu…” Một trận tấn công liên tiếp nhanh như gió cuốn điện xẹt, tế ty tay cầm thanh Huyết Vi ánh mắt lạnh lẽo châm chọc, ác linh do y hô hoán liêu nhiêu chung quanh thanh kiếm đổ xô lại, phát ra tiếng gào rú thật ngụy dị, ánh kiếm màu xanh nhạt chém tới chủ nhân của Thính Tuyết lâu tay không đang không ngớt thụt lùi lại, “Cô ta không chịu… Hôm nay, ta đã giải khai huyệt đạo để cô ta tự mình đi đứng… Cô ta biết ta sẽ giết ông ở nơi đây, vậy mà còn không chịu lại…”
“Soẹt” lên một tiếng khẽ, tâm thần hơi bị hỗn loạn, thân hình vốn như hành vân lưu thủy của Tiêu Ức Tình bị khựng lại, thanh Huyết Vi kiếm rốt cuộc rạch một đường vết thương trên cánh tay trái của y, máu chảy ra đỏ lòm cả tấm áo trắng.
Ác linh liêu nhiêu quanh thanh kiếm ngửi thấy mùi máu tanh, thình lình khích động lên, phát ra tiếng gào thét, ánh kiếm màu xanh lại càng dày đặc.
“Đối với Minh Nhi mà nói, Thanh Lam lại càng trọng yếu hơn… Không thể nào thay thế được…” Cầm trong tay thanh Huyết Vi, thao túng đám ác linh, cặp mắt dưới cái vòng đeo trên trán của Già Nhược lạnh như băng tuyết, ban tay y chẳng chậm đi tý nào, đâm thẳng tới cổ bên trái của Tiêu Ức Tình,
“Ông gặp cô ta chậm đi bảy năm… Đã quá trễ rồi. Như nếu ông gặp cô ta lúc mười ba tuổi thì chắc là hay lắm…”
“Tinh”. Thình lình, Thính Tuyết lâu chủ nãy giờ vẫn cứ thoái lùi không tiến lên được bỗng xuất thủ, tuy y không rút đao ra, nhưng ngón tay đã búng vào thanh kiếm. Thanh Huyết Vi đang đâm tới cổ y bị chấn lên một cái, búng ngược trở lại. Đám ác linh liêu nhiêu chung quanh thân kiếm bị chỉ phong phản kích, phát ra tiếng gào đau đớn, có vài con đã bị bay tán ra thành tro bụi.
“Buông cô ta ra!” Thoái lui một mạch tới mười trượng, Tiêu Ức Tình lạnh lùng hỏi, giọng nói dấu không được vẻ khích động, làm cho y hơi ho lên,
“Khọt khọt! Ông, ông muốn sao mới buông cô ta ra?!”
Trong lúc đang nói đó, thanh Huyết Vi vẫn liên tiếp đâm tới, trong lòng phiền loạn, đám ác linh hung hăng làm cho khí huyết trong người xáo trộn lên, bàn tay của y đang nắm chặt cán đao trong ống tay áo, nhưng vẫn còn chưa chịu rút ra…
Ngươi dám rút đao ra, cô ta sẽ chết!
Trước giờ chưa một câu nói nào, lại tạo thành một áp lực cấm đoán lớn lao đối với Thính Tuyết lâu chủ như vậy, lòng bàn tay y đang thấm đầy mồ hôi lạnh, thế nhưng, Tịch Ảnh đao ngay trong tay, Huyết Vi kiếm chiêu chiêu áp bức đoạt mạng, vậy mà y rốt cuộc vẫn không thể rút đao ra được một tấc.
Lại thoái lùi thêm ba trượng nữa, chỉ có thoái lui không thể hoàn thủ, Tiêu Ức Tình đã liên tiếp gặp phải nguy hiểm.
“Loát” lên một tiếng, kiếm phong lướt qua gương mặt y, vẻ lên một đường máu trên khuôn mặt trắng nhợt, máu ra đầy cả mặt mũi.
Thế nhưng, bàn tay nắm chặt lại một cái, cán đao trong tay đã nóng lên, y vẫn cứ không rút đao ra.
“Cô ta thậm chí còn không muốn về Thính Tuyết lâu… chỉ vì có một cái đầu trước sau gì cũng hủ nát đó! Đã là như vậy rồi, sao ông còn chưa chịu rút đao?” Ánh mắt hơi lộ vẻ kỳ dị, nhìn đối phương hụt bên này lúng túng bên kia, Già Nhược thình lình hét lớn: “Ông thật tình không rút đao ra sao? Ông không muốn sống chắc?… Phải biết là mạng người không thể nào đi trao đổi qua lại như vậy!”
“Khọt khọt… Tự nhiên là vậy.” Trong làn kiếm phong mãnh liệt đó, miễn cưỡng áp xuống cơn bệnh đang phát tác cuồng mãnh kia, Tiêu Ức Tình mặt mày trắng bệch, giọng nói dứt quãng, mũi chân liên tiếp điểm xuống, tránh đông né tây, thế nhưng từng chữ từng câu không hề nghi ngại, “do đó… cho dù ta phải mất mạng ở đây, cũng chẳng phải là trao đổi gì cả!”
Thanh Huyết Vi thình lình run lên một cái, ánh kiếm hồng nhạt sắc bén khựng lại một chút, cặp mắt của Già Nhược bỗng biến đổi, thanh kiếm đang vẻ ra những đường rực rỡ kia bỗng ngưng lại, tế ty áo trắng dừng tay, phảng phất như chưa hề rút kiếm ra bao giờ.
“Nói rất hay! Rốt cuộc ta cũng đã nghe được một lý do.” Già Nhược thình lình mỉm cười, thu kiếm lại, ngón tay thòng xuống đất, ánh mắt trong thoáng chốc lộ ra vẻ kính cẩn, hướng về Thính Tuyết lâu chủ trước mắt khom người làm lễ, “Thật không hổ là Thính Tuyết lâu chủ… Xin thứ lỗi cho ta mạo muội lúc nãy.”
Trong cơn ho kịch liệt, Tiêu Ức Tình cũng hơi khom người lại đáp lễ, thế nhưng, trong ánh mắt của y vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc, thanh Tịch Ảnh đao trong ống tay áo ngược lại càng nắm chặt hơn: “Khọt khọt… lý do? Lý do gì?”
“Lý do hai người đã được xưng tụng là long phụng trong loài người.” Cặp mắt dưới cái vòng đeo trên trán của Già Nhược, thình lình có vẻ gì đó thật phức tạp thoáng qua, tựa như bi ai, mà tựa như hoan hỉ, đượm cái vẻ bi ai hoan hỉ trộn vào nhau đó, tế ty thở ra một hơi, đưa tay lên sờ vào cái vòng đã không còn viên bảo thạch trên đó, “Đấy cũng là… lý do ta đã viện lấy cho chính mình.”
Ngừng lại một chút, phảng phất như sát khí thình lình hoàn toàn tiêu tán đi, đại tế ty của Bái Nguyệt giáo thu kiếm vào vỏ, ống tay áo cuốn lên, ném thanh Huyết Vi từ xa thật xa lại chỗ Thính Tuyết lâu chủ. Tiêu Ức Tình vừa hết cơn ho, bất giác thò tay ra đón lấy, “tinh” lên một tiếng nằm gọn trong bàn tay, y cúi đầu nhìn xuống thanh kiếm mà A Tĩnh không hề rời khỏi một phút giây, chân mày mi mắt tràn đầy tâm sự.
“Chẳng có bùa chú gì cả… Ta thuận miệng nói thôi.” Già Nhược nhìn thấy vẻ ưu tư trên gương mặt của y, giọng ôn hòa giải thích, “Sao ta có thể sử pháp thuật vào người Minh Nhi cho được… Hiện tại cô ta phải dựa vào lực lượng của chính mình để đứng dậy, do đó mà không lại đây… Tiêu lâu chủ, nói thật tình, tối nay ta hẹn ông lại nơi đây không phải là vì một trận quyết chiến sống chết, ngược lại, đó là…”
Y ngừng lại một chút, phảng phất như đang khảo lự gì đó, rốt cuộc nghiêm trang nói từng tiếng một: “Tôi muốn cầu xin ông một chuyện.”
o O o
Trời đã tối, một tên đệ tử bước vào trong căn nhà đá trắng, đốt đuốc trong phòng lên cho tế ty. Trong phòng tối đen như mực, im lìm không tiếng động…
cô con gái giam ở nơi này mấy hôm nay, lúc nào cũng thất hồn lạc phách đó, e rằng vẫn còn đang si ngốc ôm cái đầu lâu ngồi mãi trong phòng đấy thôi?
Liên tiếp mấy ngày còn chưa chịu ăn thứ gì… một đứa con gái rụt rè xinh xắn như vậy, làm sao mà chịu đựng nổi?
Gã đệ tử lấy mồi lửa thắp vào cây đèn cầy, cầm vào trong phòng trong, đang tính thu dọn khay đồ ăn bữa chiều… Thế nhưng, nhìn thấy đồ ăn trong khay lại có người đã ăn được hơn quá nửa, gã đệ tử phụ trách chuyện canh giữ bất giác giật nảy mình lên.
Gã còn chưa kịp ngẩng đầu lên, thình lình cổ họng đã bị người ta kẹp lại, nghẹt thở mắt mờ cả đi, bàn tay mềm nhủn, cây nến trên tay rớt phạch xuống đất.
“Chuyện gì vậy?” Nghe có tiếng động, đồng môn bên ngoài kinh hãi xông vào mở miệng hỏi.
Bàn tay đó buông ra khỏi cổ họng của gã, điểm vào ma huyệt, đá gã văng ra ngoài. Sau đó, gã đệ tử nghe tiếng trường kiếm bên hông mình soẹt lên một tiếng, nhảy ra khỏi vỏ… Trong ánh lửa lờ mờ, thân kiếm ánh lên rực rỡ, chiếu vào gương mặt tiều tụy trắng bệch của cô con gái.
“Tất cả đều cút! Kẻ nào dám ngăn trở ta sẽ chết!” Cô gái mặc áo hồng lạt nhìn mấy gã đệ tử đang từ ngoài xông vào, ánh mắt thình lình rực lên sát khí.
o O o
Mưa vẫn còn đang tiếp tục rơi, bao trùm lên cả trời đất trong một màn đêm tối đen như mực.
Trên núi Linh Thứu, mưa gió như gào hú, phảng phất như trong khu rừng đen sì đó có vô số những oan hồn dã quỷ đang hoan hô nhảy múa.
Thế nhưng, hai người nãy giờ đang nói chuyện một hồi thật lâu trên con đường sơn đạo, tấm trường bào vẫn không hề có chút gì là ướt át… phảng phất như có cây dù nào vô hình đang mở tung trên đầu bọn họ, những hạt mưa rơi dày đặc trên đầu, tới đó là bị cản trở lại.
Tiêu Ức Tình nhìn cái bình nhỏ màu bạc trong tay mình, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, không biết trong lòng y đang nghĩ gì… Đúng vậy, đấy là nước trong thánh hồ… tuy chỉ có một bình nhỏ, thế nhưng vừa mở nút bình ra, đã cảm thấy ngay được oán niệm và tà lực cường mãnh đến mức nào.
Vậy thì… Một mảnh hồ đầy nước đó, ắt phải hội tụ thành một lực lượng đáng sợ biết bao nhiêu mà kể.
“Đấy chính là thứ mà ta rất sợ hãi…” nhìn vẻ trầm ngâm của Thính Tuyết lâu chủ, ánh mắt của tế ty áo trắng hướng đến cái bình màu bạc, lộ vẻ vô cùng kính sợ, nét mặt nghiêm trọng, “Trên người ông có một nửa là thuần huyết của Thị Nguyệt thần nữ, tức là một nửa phần con của Nguyệt thần đấy… Người khác còn không hiểu, nhưng ông biết quá rõ ràng cái ý của ta.”
“Vậy thì… đây là quyết định của ông?” Trầm ngâm một hồi, gương mặt trắng bệch của Tiêu Ức Tình vẫn như lúc nào ổn định, thế nhưng ánh mắt biến đổi trăm bề, nghĩ đến những lời tế ty đã nói nảy giờ trong một thời gian thật lâu, ngón tay như muốn run rẩy cả lên, “Ngay cả ông… cũng phải sợ hãi sao?”
“Đúng vậy. Lực lượng của ta còn chưa đủ, do đó mà phải nhờ ông giúp ta một tay.” Vẻ mặt Già Nhược nghiêm trang, nhìn ngược về Nguyệt cung đèn đuốc lốm đốm xa xa, và mặt hồ đã chìm vào trong màn đêm, trong ánh mắt có cái vẻ thống khổ, “Lực lượng nơi đó quá cường mạnh… đã mấy trăm năm rồi, bao nhiêu là mạng người… mẫu thân của ông, Thanh Lam… Những hồn phách bị cấm cố dưới đáy hồ, vĩnh viễn không được giải thoát, ngưng tụ thành một lực lượng như thế nào?”
Nghe thấy hai tiếng “mẫu thân”, bàn tay của Thính Tuyết lâu chủ run lên, nhìn xuống theo hướng mục quang của tế ty.
Một hồi thật lâu, ánh mắt của Tiêu Ức Tình mới quay về trên gương mặt Già Nhược, thình lình cười khổ, lắc đầu: “Ông muốn tôi tin làm sao… Cái chuyện này quá ngụy dị. Rốt cuộc ông là ai? Tin tức tôi thu lượm được, vẫn cho rằng ông là Thanh Lam… Có điều, Thanh Lam chân chính đã chết cách đây mười năm rồi!?… Quá sức tưởng tượng.”
Bàn tay của Già Nhược đè lên giữa ngực, phảng phất như đang áp chế thứ gì muốn nhảy ra, gương mặt cũng lộ một nụ cười khổ: “Những thứ tà thuật đó, đều có thể làm cho bao nhiêu chuyện không tưởng tượng được xuất hiện trên thế gian…Thật là tội ác quá chừng đi thôi… Nước hồ đó chẳng còn là nước hồ, mà là máu chảy vô cùng vô tận cả mấy trăm năm nay!… Rồi sẽ có một ngày, không bị kiềm chế nữa thoát ra ngoài, biến mọi thứ thành ra tro kiếp.”
“Thế thì, ông muốn ta theo kế hoạch của ông, trợ giúp ông một tay?” Ánh mắt của Thính Tuyết lâu chủ thình lình lóe lên một tia sáng, nhìn tới đại tế ty áo trắng đang phất phơ trước gió trước mặt mình… Đây là, lại là một quái vật đã sống mấy trăm năm đó? Ánh mắt của Tiêu Ức Tình có không biết bao nhiêu là thứ biểu tình phức tạp, chầm chậm nắm chặt vào cái bình màu bạc:
“Thật không ngờ được… Đây là lời yêu cầu của ông?”
“Đúng vậy, lần đầu tiên ta đã cầu người khác.” Già Nhược gật đầu, cười khẽ lên, thế nhưng vẻ mặt lại rất thành thật và kiên định, “Minh Hà chắc chắn sẽ không nhìn theo kiểu đó, do đó ta đã tạm thời giam cô ta lại… Tiêu lâu chủ, cả một khoảng trời đất này, chỉ có ông là người có thể giúp được cho ta một tay thôi.”
“A Tĩnh nằm trong tay ông… Bất kể câu chuyện của ông là thật hay là giả, thật ra ta cũng chẳng có đường nào từ chối.” Giọng nói đầy vẻ lạnh lùng bình tĩnh suy nghĩ đâu vào đó, thế nhưng khi nhắc đến cái tên, giọng nói của Thính Tuyết lâu chủ vẫn còn có chút biến đổi khó mà nhận được ra.
“Ông nhìn con đường phía dưới núi kìa, không chừng ông sẽ tin hơn được chút nào.” Ánh mắt của Già Nhược vốn nảy giờ vẫn đang nhìn về hướng Nguyệt cung, bây giờ thình lình nhắm lại một cái, không biết là để che dấu một biểu tình gì, thế nhưng lúc mở miệng ra nói, lại đượm đầy nụ cười thật kỳ dị.
Tiêu Ức Tình tùy theo ngón tay của y chỉ nhìn về hướng con đường từ Nguyệt cung dẫn lên núi, thình lình bàn tay run lên, cái bình màu bạc sút tay rớt xuống đất.
“Cô ta đang lại đấy.” Cặp mắt của Già Nhược lại mở bừng ra, thế nhưng trong ánh mắt đang có bi ai và hoan hỉ lẫn lộn vào nhau, nhìn tới cô gái mặc áo hồng lạt dưới ánh đèn u ám đang hối hả chạy lại, “Cô ta rốt cuộc đã bỏ đi được Thanh Lam mà vì ông rút kiếm… như vậy là tốt.”
Y quay đầu lại nhìn Thính Tuyết lâu chủ, nhìn thấy đối phương trong khoảnh khắc đó đang lộ vẻ chấn động mừng rỡ không sao dấu được. Nhìn thấy tấm áo màu hồng lạt, bàn tay của Tiêu Ức Tình run lên lẩy bẩy tim phổi dồn vào một chỗ, ép cho y muốn ho sặc sụa lên, cảm thấy được máu trong phổi đang ùn ùn từng trận từng trận xông ra.
“Long phụng trong loài người… quả nhiên không làm cho ta thất vọng.”
Già Nhược mỉm cười, mỉm cười khom người xuống, tựa hồ như đang thống khổ đè vào giữa ngực, biểu tình trong ánh mắt, cho dù là Thính Tuyết lâu chủ không không hiểu thấu, “cái tin Thanh Lam chết đi đó kéo dài mười năm mới đến tai cô ta… Thế nhưng, bởi vì có ông đó, rốt cuộc không còn là cái hung tin khó mà chịu đựng nổi. Thanh Lam như nếu có biết chắc cũng vui mừng lắm thôi?”
Ngừng lại một lúc, phảng phất sợ rằng Tiêu Ức Tình sẽ tiếp tục hỏi tới, tế ty nhìn cái bóng màu hồng lạt đang cấp tốc chạy như bay lên đỉnh núi, thình lình rút thanh Huyết Vi từ trong tay Thính Tuyết lâu chủ ra, “tinh” lên một tiếng, cắm xuống đất.
“Chúng ta nên đi trước thôi.” Thanh Huyết Vi trên mặt đất đang rung rung, ánh lên ngàn phương một màu xanh biếc, vệt máu đâm vào Tiêu Ức Tình bị thương lúc nãy chảy từ từ dọc theo lưỡi kiếm xuống, thấm vào bụi đất.
Nhìn cô gái đang lướt từ sơn đạo lên, Già Nhược mở miệng nói lên một câu.
Thính Tuyết lâu chủ thộn mặt ra, thế nhưng nhìn thấy A Tĩnh vẫn xem ra có vẻ bình thường, gương mặt của y lộ vẻ thư giãn ra… bất kể ra sao, ít nhất là có một chuyện xác định rõ ràng, A Tĩnh không sao cả… Đấy chính là chuyện trọng yếu nhất trong lúc này.
Già Nhược đã làm được chuyện đã hứa, thế thì, bây giờ y cũng sẽ phải đi làm chuyện y đã hứa.
Trước khi kẻ đang hấp tấp chạy lại gặp phải, hai bóng áo trắng trên đỉnh núi đã song song biến đi, tan vào trong màn đêm, chỉ còn thừa thanh kiếm màu hồng lạt đang rung động trong mưa.