Thịnh Thế Xấu Phi

Chương 9: Đề Cao Hành Động?


Bạn đang đọc Thịnh Thế Xấu Phi: Chương 9: Đề Cao Hành Động?


“Ngao…” Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan dùng thi thể hắc y nhân tập kích chính mình cùng chủ tử, Miêu Miêu điên cuồng hét lên, sau đó liền chuẩn bị đà đưa Tiêu Nhiên thối lui phía sau.
“Ô ô ô… tỷ tỷ dùng người chết tạp Tiểu Tứ Tứ, tỷ tỷ là đại phôi đản!” Tiêu Nhiên lại lập tức dùng hai chân kẹp lấy thân thể Miêu Miêu, ngăn trở hành động lui về phía sau của nó, sau đó hắn vung cánh tay hướng Lam Ẩn Nhan làm loạn lên.
Mà Tiêu Nhiên vừa nói xong, “Phanh” một tiếng vang lên, thi thể hắc y nhân kia tạp đến trước mặt hắn thật mạnh.
Sau đó liền thấy Tiêu Nhiên không trọng tâm, cùng thi thể hắc y nhân kia ngã xuống đất.
“Ô ô ô, Tiểu Tứ Tứ ngã hảo hảo đâu nha! Tiểu Tứ Tứ bị thương!” Tiêu Nhiên ngồi trên đất, hai cái chân liều mạng giãy lên, mâu trung chứa đầy nước mắt nhìn về phía Lam Ẩn Nhan nói.
“Ngao….” Nhìn đến Tiêu Nhiên biểu tình tựa hồ rất thống khổ, Miêu Miêu hướng Lam Ẩn Nhan mở cái miệng đỏ lòm ra, sau đó liền chuẩn bị xông lên công kích Lam Ẩn Nhan.
Đúng lúc này, Tiêu Nhiên cô lỗ một chút đi đến bên người Miêu Miêu, hai tay đột nhiên ôm cổ Miêu Miêu, sau đó hắn đem mặt kề trên mặt Miêu Miêu, dùng tay áo che miệng mình lại, đối với Miêu Miêu nói nhỏ: “Ngoan, không được thương tổn nàng!”

(Acchan: Cuối cùng Nhiên ca cũng lòi đuôi cáo =.=)
Sau đó Tiêu Nhiên buông lỏng hai tay ôm cổ Miêu Miêu, nửa thân mình ghé vào trên lưng Miêu Miêu, một bên vuốt thân mình Miêu Miêu, một bên khóc rống lên “Ô ô ô, Miêu Miêu, Tiểu Tứ Tứ bị khi dễ! Tiểu Tứ Tứ thật đáng thương nga!”
“Ngao…” Miêu Miêu lại còn ngửa đầu kêu lên bất mãn, tiếng kêu này tựa hồ như muốn nói: Chủ nhân, ngươi muốn thế nào a! Miêu Miêu báo thù cho ngươi, ngươi lại không có Miêu Miêu đi, nhĩ hảo chán ghét nha!
Sau đó toàn bộ thân thể Miêu Miêu ghé vào trên đất, đem đầu chôn ở chân trước, bắt đầu ngủ. Nó lựa chọn đối với chủ nhân đang khóc thét làm như không thấy.
“Phá hư Miêu Miêu, Tiểu Tứ Tứ bình thường đối với ngươi tốt như vậy, hiện tại Tiểu Tứ Tứ bị khi dễ, ngươi như thế nào không bất an đi an ủi Tiểu Tứ Tứ a! Ô ô ô…” Tiêu Nhiên vừa lòng nhìn Miêu Miêu, sau đó tiếp tục phát nổi lên thân mình Miêu Miêu, hai mắt liều mạng bài trừ nước mắt khóc hô.
Miêu Miêu nâng đầu lên, khó chịu nhìn chính điên chủ tử của mình, sau đó tiếp tục đem đầu chôn trong chân trước ngủ tiếp.
Mà Lam Ẩn Nhan lại nhíu mày nhìn Miêu Miêu quỳ rạp trên đất ngủ, sau đó chậm rãi đi về phía Tiêu Nhiên.
“Ngươi chẳng lẽ không hiểu được như vậy thực huyên náo sao?” Nàng quỳ rạp trên mặt đất, bảo trì khoảng cách với Miêu Miêu, Lam Ẩn Nhan bắt chéo hai tay lên, con ngươi phức tạp nhìn về phía Tiêu Nhiên nói.
“Ô ô ô, tỷ tỷ, ngươi đem Tiểu Tứ Tứ ngã hảo đau nha, ngươi không chỉ không hướng Tiểu Tứ Tứ xin lỗi, còn đứng ở trong này nói mát! Tiểu Tứ Tứ chán ghét ngươi!” Tiêu Nhiên nguyên bản ghé vào trên người Miêu Miêu khóc lớn, lập tức tức giận lên, sau khi quyệt miệng ninh mi nói xong, con ngươi hắn ai oán nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
Nhìn Tiêu Nhiên kia lệ rơi đầy mặt, Lam Ẩn Nhan biết vậy nên thú vị mọc lan tràn.
“Đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt trương tuyệt mĩ xinh đẹp của ngươi, ta còn có loại cảm giác! Nhất là nhăn mày mi, quyệt miệng, khi rơi lệ cùng nhu nhược đồng thời bày ra trên mặt, ta càng thêm bị ngươi câu đi tâm hồn rồi!” Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên nói lên câu không liên quan gì đến vấn đề.
Thoáng chốc, thân thể Tiêu Nhiên hơi hơi cứng đờ, nàng là ca ngợi chính mình sao? Cũng hoặc là nàng hướng chính mình thổ lộ? Được rồi! Hắn biết, cho dù hắn là cái ngốc tử, hắn vẫn là có đủ mị lực đi dụ hoặc nữ nhân! Chính là, hắn luôn luôn ghét nữ nhân, vì sao khi nghe được Lam Ẩn Nhan này xấu như quỷ mị ca ngợi chính mình, trong lòng không hiểu vì sao bỗng nhiên dấy lên mạt hưng phấn? Chẳng lẽ chính mình giả ngu lâu lắm, nên đầu óc có điểm không bình thường?
(Acchan: Ca tự kỷ nặng rồi =.=)

Tiêu Nhiên trong lòng âm thầm nghĩ, mày nhăn càng sâu, miệng quyệt rất cao, trên mắt lệ cũng càng nhiều, con ngươi nhìn về phía Lam Ẩn Nhan càng quyến rũ động lòng người
“Bất quá, thực đáng tiếc…” Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên lắc lắc đầu tiếc hận, con ngươi mang ý cười nhìn về phía Tiêu Nhiên, gằn từng chữ một: “Ngươi vừa mới té ngã trên đất, sau đó run run bả vai, sau đó lại nằm úp sấp trên người Miêu Miêu luân phiên khóc làm nũng, quá mức làm ra vẻ, như vậy có vẻ không đủ tự nhiên”
“….” Tiêu Nhiên khóe miệng hơi run rẩy, nữ nhân này chính là nhìn ra chính mình giả ngu sao? Không có khả năng đi?
“Như vậy đi! Vì đề cao hành động của ngươi, ngươi hiện tại chạy nhanh cưỡi trên người Miêu Miêu đi, ta đem thi thể hắc y nhân này tha trở về, sau đó ta lại tạp ngươi một hồi, vừa rồi một loạt động tác cùng biểu tình của ngươi, chúng ta một lần nữa biểu diễn lại. Nhớ lấy, cần phải cải tiến những khuyết điểm ta vừa mới vạch ra” Lam Ẩn Nhan khinh liêu liêu sợi tóc trên trán nói.
Thoáng chốc, Tiêu Nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, toàn bộ cơ bắp trên người run rẩy lên.
“Đừng lăng ngẩn người a! Nhanh cưỡi lên trên người Miêu Miêu đi! Ta nhưng là khó có hứng thú chỉ đạo người khác diễn trò nha!” Lam Ẩn Nhan nhíu mày nói.
“Ô ô ô… Tiểu Tứ Tứ căn bản không rõ tỷ tỷ đang nói cái gì! Tỷ tỷ nhĩ hảo chán ghét nha, ngươi làm Tiểu Tứ Tứ ngã hảo đau nha, ngươi nhanh chút hướng Tiểu Tứ Tứ xin lỗi!” Tiêu Nhiên trong miệng ồn ào, thân mình bỗng nhiên vọt tới trước mặt Lam Ẩn Nhan, nhéo tay áo Lam Ẩn Nhan, liều mạng lắc lắc. Nhưng sâu trong con ngươi hắn lại lộ vẻ ý cười, cuộc sống hắn yên lặng đã lâu, tựa hồ xuất hiện một cái đối thủ vô cùng thú vị.
“Miêu Miêu, đừng ngủ! Nhanh chút hành động đem người này về nhà, lại không có tay thì tha trở về đi! Miễn cho ở đây mất mặt xấu hổ!” Lam Ẩn Nhan đột nhiên tránh ra thu ống tay áo mà Tiêu Nhiên túm, sau đó nàng thế nhưng nâng chân lên, hung hăng đá về phía thân thể Tiêu Nhiên.
Phút chốc, thân mình Tiêu Nhiên như súng bắn đạn bay nhanh đi ra ngoài, sau đó nện thật mạnh lên trên người Miêu Miêu đang vùi đầu ngủ.

Bỗng nhiên, Miêu Miêu nâng đầu lên, đầu tiên là con ngươi xem xét Lam Ẩn Nhan đứng cách đó không xa, sau đó xoay đầu qua, con ngươi mang theo một tia đồng tình nhìn về phía Tiêu Nhiên đang hoành ghé trên người mình.
“Uy! Miêu Miêu, ánh mắt này của ngươi thực đáng đánh đòn nga?” Tiêu Nhiên chống lại con ngươi Miêu Miêu, ánh mắt không tiếng động nói.
“Ngao…” Miêu Miêu kêu lên một tiếng, thế nhưng lại tựa đầu ngủ ở trong móng vuốt, lại tiếp tục ngủ. Động tác của nó tựa như nói với Tiêu Nhiên: Ai kêu ngươi giả ngu, ngươi giả ngu liền giả ngu, bị người khi dễ còn không cho Miêu Miêu giúp ngươi, ngươi xứng đáng.
Khóe miệng run rẩy nhìn Miêu Miêu không để ý đến mình, Tiêu Nhiên cô lỗ một chút đứng dậy khỏi người Miêu Miêu, sau đó khóc rống vọt tới trước mặt Lam Ẩn Nhan, vung cánh tay lớn tiếng hô: “Ngươi cái tên xấu xa này, đại người xấu! Ngươi đá Tiểu Tứ Tứ đau quá!”
“Nhàm chán!” Lam Ẩn Nhan đảo cặp mắt trắng dã, liền quay đầu đi trở về.
“Không cho ngươi đi! Ngươi làm cho Tiểu Tứ Tứ toàn thân đều đau, Tiểu Tứ Tứ muốn thay chính mình báo thù!” Bỗng nhiên nhanh chóng vọt tới sau lưng Lam Ẩn Nhan, sau đó hai cánh tay hắn thế nhưng ôm gắt gao lấy thân mình Lam Ẩn Nhan, tiếp theo răng nanh hắn thế nhưng hướng về vành tai Lam Ẩn Nhan cắn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.